Lục Tiên
-
Quyển 3 - Chương 433: Giới Thần triệu hoán
Dịch giả: Trác Hồn
Cuồng phong thổi qua tế đàn, Lăng Xuân Nê đứng đón gió, trên người xiêm y bay múa phần phật, càng lộ ra dáng người thật đẹp, cùng lúc đó, nàng cũng không nhìn mây đen đang nặng nề đè xuống, đột nhiên quát nhẹ một tiếng, mặt lộ vẻ sát ý, trực tiếp dùng hai tay cầm cự phủ, sau đó cách thật xa bổ xuống trái tim kia.
Búa lắc lư, lập tức liền thấy giữa không trung xuất hiện mấy đạo vết rách màu đen mà Thẩm Thạch từng thây qua, vô luận độ rộng hay chiều dài, đều là hơn xa trước, hiển nhiên đến trên tế đàn này, Lăng Xuân Nê cuối cùng cũng toàn lực đánh ra, không còn điều gì giữ lại.
Vết rách màu đen dường như đập tan vỡ tất cả thời không, lập tức liền cắt hư không kia thành mấy mảnh, trong đó có một chút vết rách hơi chạm trúng bên dưới tế đàn, lập tức liền đem những chỗ đó dù qua bao nhiêu năm tháng vẫn nguyên vẹn mà vỡ ra , hóa thành bột phấn trực tiếp tiêu tán trong hư không.
Chuôi cự phủ này uy lực to lớn, thật khiến mọi người phải kinh hãi.
Sau khi Lăng Xuân Nê ra tay, trái tim được cung phụng trên bệ đá mãnh liệt nhảy lên một phát, ngay sau đó lập tức trên không trung vang lên một tiếng sấm sét, hai đạo hư ảnh trực tiếp từ trên trời giáng xuống, ầm ầm rơi vào trên tế đàn, ngăn ở giữa Lăng Xuân Nê cùng trái tim đó.
Thẩm Thạch giương mắt nhìn lên, đột nhiên trong lòng tim đập mạnh một phát, Chỉ thấy trước mắt xuất hiện hư ảnh, rồi dần dần biến thành hai cự nhân chân thực. Hắn chợt nhận ra đây đúng là Giới Thần mà hắn thấy qua hình ảnh trận chiến cổ xưa kia, hơn nữa giống với trí nhớ của hắn, hai cái Giới Thần này cũng không có đầu, chỉ còn lại có thân thể cùng tứ chi.
Có thể có được Giới Thần với tư cách thủ vệ, trái tim này đến cùng có lai lịch gì, dường như đã nói rõ rồi.
Thẩm Thạch chăm chú nhìn chằm chằm vào bên kia, lập tức phát hiện hai cái Giới Thần kia tốc độ dường như có chút chậm, có lẽ theo không kịp tốc độ cự phủ của Lăng Xuân Nê bổ ra. Bất quá thân là trái tim cự thần, đương nhiên không có khả năng chỉ có thủ đoạn chừng đó. Lúc hai Giới Thần chuyển đổi hư ảnh, vòng xoáy trên bầu trời kia lại lần nữa nổ vang, ngay sau đó vô số điểm trắng từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trên tế đàn, không chút do dự mà phóng tới Lăng Xuân Nê.
Thẩm Thạch ở một bên sắc mặt đại biến, chỉ thấy những thứ màu trắng này đều là vô số hài cốt cực lớn, hơn nữa nhìn rất quen mắt, dường như chính là những bộ hài cốt bị chém chết mà hắn đã thấy trên đường đi. Lúc này cũng không biết là lực lượng gì đem bọn chúng triệu hoán đến đây, hơn nữa lần thứ hai đưa cho bọn hắn sinh mệnh, thậm chí có những hài cốt bị chém làm hai, nay lại được ghép lại nguyên dạng.
Vô số cự thú chỉ còn lại cốt cách, liền như hành động như còn sống, điên cuồng hét lên, phóng tới Lăng Xuân Nê, liều lĩnh mà muốn đem nàng xé thành mảnh nhỏ. Lăng Xuân Nê bị ép lui về phía sau, đồng thời mặt lạnh lùng vũ động cự phủ, chém giết những những cự thú đã bị mình giết qua một lần.
Tuy rằng phần đông hài cốt cự thú khí thế hung hãn, thanh thế long trời lở đất, thân thể cao lớn thậm chí ngay cả cái tế đàn rộng lớn này cũng không chứa hết tất cả bọn chúng, nhưng ở bên dưới núi bạch cốt nguy nga, Lăng Xuân Nê thủy chung không bị áp đảo.
Nàng thậm chí còn đang cười lạnh, lạnh lùng nhìn những Cự thú này, lần nữa xông lên huy động cự phủ. Ánh sáng cự phủ lập lòe, bóng đen xoay mình hiện ra.
Vô thanh vô tức, vết rách màu đen lại xuất hiện giăng khắp không trung như muốn nuốt lấy thứ gì đó. Những cự thú gặp phải vết rách màu đen này, hầu như đều cốt cách đứt gãy hoặc chỉ còn lại một mảng xương, rồi hóa thành bụi bặm màu đen kì dị tán lạc trong không gian.
Khai Thiên Phủ ở giữa không trung tung hoành ngang dọc, mang đến một hình ảnh cực đẹp. Dù là đám hài cốt cự thú gào to rung trời, thực sự căn bản không cách nào ngăn cản uy lực đáng sợ của thượng cổ thần khí.
&&&
Không có ai chú ý đến một người khác đang có mặt trên tế đàn là Thẩm Thạch, kể cả những hài cốt cự thú kia dường như trong mắt cũng chỉ có Lăng Xuân Nê, phía trước kịch chiến đến long trời lở đất, nhưng mà tại một góc tế đàn, Thẩm Thạch lại phát hiện nơi đây đúng là dị thường yên tĩnh.
Không có bất kỳ sự ảnh hưởng nào của cuộc đánh nhau kia truyền đến đây, không có người nào hoặc hài cốt cự thú nào nhìn về nơi đây, bạch cốt cực lớn chật ních cả tế đàn, nhưng kỳ quái thậm chí là quỷ dị, tất cả hài cốt đám cự thú tựa hồ cố ý tránh nơi hẻo lánh này.
Thẩm Thạch cảm thấy có chút kỳ quái, sau đó cúi đầu nhìn lại, chuôi Lục Tiên Cổ Kiếm kia vẫn bình tĩnh như trước, phát ra ánh sáng màu trắng bao quanh thân thể của hắn, lóe ra hào quang ôn hòa.
Nguyên nhân có lẽ là vì chuôi cổ kiếm này? Thẩm Thạch cảm thấy trừ cái đó ra mình không nghĩ ra được bất kì lí do gì, bất quá rất nhanh, lông mày hắn đang giãn ra bỗng nhiên nhíu một cái, chợt phát hiện một sự tình kỳ quái.
Sau khi hắn leo lên chỗ tế đàn này, Lục Tiên Cổ Kiếm nhìn như cũ, không có biến hóa gì quá lớn, nhưng mà cái loại ánh sáng màu trắng này giống như là hỏa diễm đang thiêu đốt, phương hướng "Hỏa quang" chớp động chợt thay đổi.
Nó không hướng phía trước nữa, cũng phải Đông Nam Tây Bắc bất kì hướng nào.
Một đoàn ánh sáng màu trắng này, đột nhiên như dùng đến tất cả lực lượng, thỉnh thoảng thăm dò, sau đó hướng bên dưới lóe lên.
&&&
Thẩm Thạch như có điều suy nghĩ, ngập vào trong suy tư, trong lúc nhất thời không chú ý đến trận chiến kịch liệt bên kia. Cuộc kịch chiến đã bắt đầu thay đổi thế cục, ngay từ đầu nhìn như vô số cự thú đang chiếm thượng phong, nhưng sau khi Khai Thiên Phủ trong tay Lăng Xuân Nê cuồng bạo mà tàn sát bừa bãi, từng con một hài cốt cự thú liên tiếp ngã xuống, đến cuối cùng nàng lại trắng trợn xuất kích, tấn công những bộ hài cốt cự thú cường đại đang chạy loạn khắp nơi.
Ước chừng nửa canh giờ sau, tất cả hài cốt cự thú trên tế đàn, đã ngã xuống toàn bộ.
Bọn chúng có hóa thành hư vô, có biến thành xương vỡ trên đất, tán lạc tại trên tế đàn cùng sơn mạch bên dưới tế đàn, từ đó triệt để chết đi.
Trên tế đàn, cuồng phong càng gấp, mái tóc Lăng Xuân Nê bay tán loạn, ngạo nghễ đứng thẳng, mang theo vài phần giễu cợt nhìn về phía trước.
Giờ phút này không còn có bất luận một cái hài cốt cự thú nào có thể ngăn ở trước mặt của nàng, nhưng trên bầu trời tầng mây đen càng thêm ép xuống, điện mang chợt hiện, mà thân hình hai Giới Thần kia, cũng ngay lúc này, từ hư ảnh triệt để biến thành thật thể.
"Oanh!"
Lúc hai cái thân ảnh cực lớn kia triệt để xuất hiện trên thế giới này, toàn bộ tế đàn tựa hồ cũng không chịu nổi lực lượng của bọn hắn, trực tiếp sụp đổ, sau đó thân hình như núi của bon hắn cúi về phía trước, hai cái bàn tay khổng lồ đồng thời bóp tới Lăng Xuân Nê.
Giống như cự nhân đối mặt với con sâu cái kiến, muốn thò tay nghiền chết cái tên kiêu ngạo không biết tự lương sức mình.
Thẩm Thạch nhịn không được bước ra một bước, nhưng lập tức dừng lại, lần nữa nín thở quan sát người kia, chẳng biết lúc nào ánh mắt của hắn đã trở nên có chút ấm áp. Thời điểm nhìn Lăng Xuân Nê, mang theo vài phần quyến luyến cùng lo lắng.
Có lẽ, vẫn là không quên được.
Sau một khắc, bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, nặng nề đánh vào chỗ Lăng Xuân Nê đang đứng.
Cuồng phong thổi qua tế đàn, Lăng Xuân Nê đứng đón gió, trên người xiêm y bay múa phần phật, càng lộ ra dáng người thật đẹp, cùng lúc đó, nàng cũng không nhìn mây đen đang nặng nề đè xuống, đột nhiên quát nhẹ một tiếng, mặt lộ vẻ sát ý, trực tiếp dùng hai tay cầm cự phủ, sau đó cách thật xa bổ xuống trái tim kia.
Búa lắc lư, lập tức liền thấy giữa không trung xuất hiện mấy đạo vết rách màu đen mà Thẩm Thạch từng thây qua, vô luận độ rộng hay chiều dài, đều là hơn xa trước, hiển nhiên đến trên tế đàn này, Lăng Xuân Nê cuối cùng cũng toàn lực đánh ra, không còn điều gì giữ lại.
Vết rách màu đen dường như đập tan vỡ tất cả thời không, lập tức liền cắt hư không kia thành mấy mảnh, trong đó có một chút vết rách hơi chạm trúng bên dưới tế đàn, lập tức liền đem những chỗ đó dù qua bao nhiêu năm tháng vẫn nguyên vẹn mà vỡ ra , hóa thành bột phấn trực tiếp tiêu tán trong hư không.
Chuôi cự phủ này uy lực to lớn, thật khiến mọi người phải kinh hãi.
Sau khi Lăng Xuân Nê ra tay, trái tim được cung phụng trên bệ đá mãnh liệt nhảy lên một phát, ngay sau đó lập tức trên không trung vang lên một tiếng sấm sét, hai đạo hư ảnh trực tiếp từ trên trời giáng xuống, ầm ầm rơi vào trên tế đàn, ngăn ở giữa Lăng Xuân Nê cùng trái tim đó.
Thẩm Thạch giương mắt nhìn lên, đột nhiên trong lòng tim đập mạnh một phát, Chỉ thấy trước mắt xuất hiện hư ảnh, rồi dần dần biến thành hai cự nhân chân thực. Hắn chợt nhận ra đây đúng là Giới Thần mà hắn thấy qua hình ảnh trận chiến cổ xưa kia, hơn nữa giống với trí nhớ của hắn, hai cái Giới Thần này cũng không có đầu, chỉ còn lại có thân thể cùng tứ chi.
Có thể có được Giới Thần với tư cách thủ vệ, trái tim này đến cùng có lai lịch gì, dường như đã nói rõ rồi.
Thẩm Thạch chăm chú nhìn chằm chằm vào bên kia, lập tức phát hiện hai cái Giới Thần kia tốc độ dường như có chút chậm, có lẽ theo không kịp tốc độ cự phủ của Lăng Xuân Nê bổ ra. Bất quá thân là trái tim cự thần, đương nhiên không có khả năng chỉ có thủ đoạn chừng đó. Lúc hai Giới Thần chuyển đổi hư ảnh, vòng xoáy trên bầu trời kia lại lần nữa nổ vang, ngay sau đó vô số điểm trắng từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trên tế đàn, không chút do dự mà phóng tới Lăng Xuân Nê.
Thẩm Thạch ở một bên sắc mặt đại biến, chỉ thấy những thứ màu trắng này đều là vô số hài cốt cực lớn, hơn nữa nhìn rất quen mắt, dường như chính là những bộ hài cốt bị chém chết mà hắn đã thấy trên đường đi. Lúc này cũng không biết là lực lượng gì đem bọn chúng triệu hoán đến đây, hơn nữa lần thứ hai đưa cho bọn hắn sinh mệnh, thậm chí có những hài cốt bị chém làm hai, nay lại được ghép lại nguyên dạng.
Vô số cự thú chỉ còn lại cốt cách, liền như hành động như còn sống, điên cuồng hét lên, phóng tới Lăng Xuân Nê, liều lĩnh mà muốn đem nàng xé thành mảnh nhỏ. Lăng Xuân Nê bị ép lui về phía sau, đồng thời mặt lạnh lùng vũ động cự phủ, chém giết những những cự thú đã bị mình giết qua một lần.
Tuy rằng phần đông hài cốt cự thú khí thế hung hãn, thanh thế long trời lở đất, thân thể cao lớn thậm chí ngay cả cái tế đàn rộng lớn này cũng không chứa hết tất cả bọn chúng, nhưng ở bên dưới núi bạch cốt nguy nga, Lăng Xuân Nê thủy chung không bị áp đảo.
Nàng thậm chí còn đang cười lạnh, lạnh lùng nhìn những Cự thú này, lần nữa xông lên huy động cự phủ. Ánh sáng cự phủ lập lòe, bóng đen xoay mình hiện ra.
Vô thanh vô tức, vết rách màu đen lại xuất hiện giăng khắp không trung như muốn nuốt lấy thứ gì đó. Những cự thú gặp phải vết rách màu đen này, hầu như đều cốt cách đứt gãy hoặc chỉ còn lại một mảng xương, rồi hóa thành bụi bặm màu đen kì dị tán lạc trong không gian.
Khai Thiên Phủ ở giữa không trung tung hoành ngang dọc, mang đến một hình ảnh cực đẹp. Dù là đám hài cốt cự thú gào to rung trời, thực sự căn bản không cách nào ngăn cản uy lực đáng sợ của thượng cổ thần khí.
&&&
Không có ai chú ý đến một người khác đang có mặt trên tế đàn là Thẩm Thạch, kể cả những hài cốt cự thú kia dường như trong mắt cũng chỉ có Lăng Xuân Nê, phía trước kịch chiến đến long trời lở đất, nhưng mà tại một góc tế đàn, Thẩm Thạch lại phát hiện nơi đây đúng là dị thường yên tĩnh.
Không có bất kỳ sự ảnh hưởng nào của cuộc đánh nhau kia truyền đến đây, không có người nào hoặc hài cốt cự thú nào nhìn về nơi đây, bạch cốt cực lớn chật ních cả tế đàn, nhưng kỳ quái thậm chí là quỷ dị, tất cả hài cốt đám cự thú tựa hồ cố ý tránh nơi hẻo lánh này.
Thẩm Thạch cảm thấy có chút kỳ quái, sau đó cúi đầu nhìn lại, chuôi Lục Tiên Cổ Kiếm kia vẫn bình tĩnh như trước, phát ra ánh sáng màu trắng bao quanh thân thể của hắn, lóe ra hào quang ôn hòa.
Nguyên nhân có lẽ là vì chuôi cổ kiếm này? Thẩm Thạch cảm thấy trừ cái đó ra mình không nghĩ ra được bất kì lí do gì, bất quá rất nhanh, lông mày hắn đang giãn ra bỗng nhiên nhíu một cái, chợt phát hiện một sự tình kỳ quái.
Sau khi hắn leo lên chỗ tế đàn này, Lục Tiên Cổ Kiếm nhìn như cũ, không có biến hóa gì quá lớn, nhưng mà cái loại ánh sáng màu trắng này giống như là hỏa diễm đang thiêu đốt, phương hướng "Hỏa quang" chớp động chợt thay đổi.
Nó không hướng phía trước nữa, cũng phải Đông Nam Tây Bắc bất kì hướng nào.
Một đoàn ánh sáng màu trắng này, đột nhiên như dùng đến tất cả lực lượng, thỉnh thoảng thăm dò, sau đó hướng bên dưới lóe lên.
&&&
Thẩm Thạch như có điều suy nghĩ, ngập vào trong suy tư, trong lúc nhất thời không chú ý đến trận chiến kịch liệt bên kia. Cuộc kịch chiến đã bắt đầu thay đổi thế cục, ngay từ đầu nhìn như vô số cự thú đang chiếm thượng phong, nhưng sau khi Khai Thiên Phủ trong tay Lăng Xuân Nê cuồng bạo mà tàn sát bừa bãi, từng con một hài cốt cự thú liên tiếp ngã xuống, đến cuối cùng nàng lại trắng trợn xuất kích, tấn công những bộ hài cốt cự thú cường đại đang chạy loạn khắp nơi.
Ước chừng nửa canh giờ sau, tất cả hài cốt cự thú trên tế đàn, đã ngã xuống toàn bộ.
Bọn chúng có hóa thành hư vô, có biến thành xương vỡ trên đất, tán lạc tại trên tế đàn cùng sơn mạch bên dưới tế đàn, từ đó triệt để chết đi.
Trên tế đàn, cuồng phong càng gấp, mái tóc Lăng Xuân Nê bay tán loạn, ngạo nghễ đứng thẳng, mang theo vài phần giễu cợt nhìn về phía trước.
Giờ phút này không còn có bất luận một cái hài cốt cự thú nào có thể ngăn ở trước mặt của nàng, nhưng trên bầu trời tầng mây đen càng thêm ép xuống, điện mang chợt hiện, mà thân hình hai Giới Thần kia, cũng ngay lúc này, từ hư ảnh triệt để biến thành thật thể.
"Oanh!"
Lúc hai cái thân ảnh cực lớn kia triệt để xuất hiện trên thế giới này, toàn bộ tế đàn tựa hồ cũng không chịu nổi lực lượng của bọn hắn, trực tiếp sụp đổ, sau đó thân hình như núi của bon hắn cúi về phía trước, hai cái bàn tay khổng lồ đồng thời bóp tới Lăng Xuân Nê.
Giống như cự nhân đối mặt với con sâu cái kiến, muốn thò tay nghiền chết cái tên kiêu ngạo không biết tự lương sức mình.
Thẩm Thạch nhịn không được bước ra một bước, nhưng lập tức dừng lại, lần nữa nín thở quan sát người kia, chẳng biết lúc nào ánh mắt của hắn đã trở nên có chút ấm áp. Thời điểm nhìn Lăng Xuân Nê, mang theo vài phần quyến luyến cùng lo lắng.
Có lẽ, vẫn là không quên được.
Sau một khắc, bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, nặng nề đánh vào chỗ Lăng Xuân Nê đang đứng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook