Lục Quốc Chi Tranh
Chương 56: Đến chu thục (thượng)



"Sư phụ, sư phụ, người không sao chứ?" Tiểu Nguyệt từ phía sau nhào tới, đẩy ra Độc Tôn, vẻ mặt hoảng hốt nhìn vết thương rồi nhìn Lạc Bắc Thần hỏi.

Độc Tôn bị đẩy suýt nữa ngã, hắn bắt lấy vai Lệnh Quân để ổn định thân mình, mắt trợn lên nhìn tiểu tử không biết sống chết trước mặt...

"Vi sư không sao." Lạc Bắc Thần lắc đầu.

"Sắp chết rồi còn mạnh miệng!" Nam tử hừ lạnh nói, tay nắm lấy hắc y trước người quăng sang một bên, từ trong tay áo xuất ra khăn tay lau máu dính trên mặt mình.

"Cũng tại ngươi! Tên bỉ ổi, xấu xa!" Tiểu Nguyệt nghe vậy, hai tay chống hông, hất mặt nhìn nam tử phía trước nghiến răng mắng.

"Tên tiểu tử này, ngươi..." Nam tử tức giận, tay chỉ vào Tiểu Nguyệt cắn răng, nhưng lại bị nữ tử bên cạnh ngăn cản.

"Chuyện gì?" Nam tử nhìn nàng.

"Không xong rồi, Duôn Nhũ Huyết đang đến." "Nữ tử ánh mắt hẹp dài nheo lại, trầm giọng nói.

Nam tử sắc mặt biến bạch, mắt đảo đến xung quanh, lỗ tai hắn giật lên, rồi nhìn đến nữ tử hô lên: "Tỷ, chạy mau!"

Vừa dứt lời, hắn như cơn gió chạy về phía trước, các hắc y nhân cũng nhanh chạy theo...

"Tất cả đi mau!" Lạc Bắc Thần nghe âm thanh ong ong ngày càng gần, nàng nhìn ba người quát lên.

Độc Tôn cùng Lệnh Quân lập tức thi triển khinh công lao đi...

"Sư phụ, cứu nàng!" Tiểu Nguyệt được Lạc Bắc Thần nắm vai lôi đi, nàng quay đầu lại thì thấy nữ tử bị dây leo trói lại hai tay, Duôn Nhũ Huyết đang dần dần bò tới chân nàng, Tiểu Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, quay sang sư phụ mình hô.

Lạc Bắc Thần nghe vậy, chân điểm nhẹ trên không một vòng quay lại, nhìn một màn phía trước thì sắc mặt ngưng trọng, bỏ Tiểu Nguyệt xuống, xẹt một tiếng, nhuyễn kiếm được rút ra.

Ầm!

Một nhát chém xuống, uy lực bạo động tạo nên tiếng vang, Duôn Nhũ Huyết gần đến nữ tử tất cả đều bị hất bay bay sang hai bên, dây leo cũng từng đoạn đứt ngang.

"Wow! Sư phụ đúng là lợi hại!!" Tiểu Nguyệt miệng mở to nhìn một màn, tay vỗ vỗ cảm khái.

"Đi thôi!" Lạc Bắc Thần thu hồi nhuyễn kiếm, như một cơn gió thổi tới chỗ Tiểu Nguyệt đang đứng, hai người không qua một tức thì đã vô tung vô ảnh.

Nữ tử ở phía sau đuổi theo, mày nàng một đường nhíu lại, suy nghĩ sâu xa.

Phía trước tiếng binh khí keng leng va chạm, càng ngày càng lớn.


Lạc Bắc Thần nhìn phía dưới một đám hắc y đang đánh với Độc Tôn cùng Lệnh Quân, hai bên đang ở thế giằng co bất phân thắng bại...

"Ngoan ngoãn ở đây cho ta." Lạc Bắc Thần quăng Tiểu Nguyệt lên nhánh cây căn dặn, cho nàng treo lơ lửng phía trên.

Ầm!

Lạc Bắc Thần xuất ra một chưởng, đánh bay hai thanh kiếm đâm tới Lệnh Quân, nàng bay tới, hai cước đạp thẳng vào ngực hai hắc y.

Aaa!

Hai hắc y hét lên, ôm ngực bay vào gốc cây, phun ra một ngụm máu, bọn hắn có thể đoán được, xương trước ngực cơ hồ đã bị gãy nát.

Phịch...

Nữ tử lao tới, chân nàng tung ra một cước đá vào người Lệnh Quân, khiến hắn lui lại cả chục bước...

Lạc Bắc Thần nhìn nữ tử truy đến Lệnh Quân lần nữa, nàng đuổi tới, tay bắt lấy vai nàng kéo ra sau.

Vút vút....

Hai kim châm từ ống tay áo nữ tử bay ra bắn thẳng vào người Lạc Bắc Thần, thật nhanh ghim trên vết thương.

Lạc Bắc Thần nheo mắt, tay trái xuất ra một chương đánh tới.

Phịch!

Nữ tử không tránh kịp, chỉ có thể nhận lấy một chưởng nặng nề dán trên ngực mình.

"Tĩnh Sương tỷ tỷ!!" Nam tử hét lớn, hắn bức lui Độc Tôn, nhún người bay đến đỡ lấy người đang lơ lửng trên không.

Hắc y nhân đồng loạt thu kiếm, chạy đến bên người nam tử.

Lệnh Quân, Độc Tôn lui lại ra phía sau Lạc Bắc Thần, cảnh giác nhìn đám hắc y trước mặt.

Lạc Bắc Thần rút ra hai cây châm ghim trên vai đưa lên mũi, không màu, không mùi, mũi kim cũng không biến dạng, đây rốt cuộc là độc gì...

"Tỷ không sao." Tĩnh Sương vẻ mặt hơi tái nhợt lắc đầu, một chưởng vừa rồi rõ ràng rất mạnh nhưng sao trong người nàng không thấy đau đớn, hay nội thương nghiêm trọng, nàng không hiểu vì sao hắn lại nương tay?

"Một nam nhân mà ra tay khi dễ nữ tử, thật đúng là nhục nhã!" Nam tử thấy Tĩnh Sương không sao thì thở phào, hắn quay sang hừ lạnh khinh thường nhìn Lạc Bắc Thần.

"Dương nhi, chúng ta đi thôi." Tĩnh Sương phía sau tay ôm ngực, nhìn ba người phía trước một lượt rồi quay sang nam tử, nhẹ giọng nói.

"Tỷ tỷ định bỏ qua cho bọn họ sao?" Tĩnh Dường cau mày nhìn Tĩnh Sương.

"Vậy, đệ muốn lưỡng bại câu thương sao?" Tĩnh Sương nhỏ giọng quát.

"Được rồi!" Tĩnh Dương nghĩ nghĩ một chút thì miễng cưỡng đáp ứng, hừ mũi khó chịu nhìn ba người phía trước, sau đó xoay người đi theo sau tỷ tỷ của mình.

"Sư phụ, thả con xuống!" Tiểu Nguyệt lúc này ở trên cây mếu máo hô.

Lệnh Quân lập tức bay lên đem nàng xuống, Tiểu Nguyệt chân vừa chạm đất liền chạy tới bên người Lạc Bắc Thần, liên miên hỏi thăm.

"Sư phụ, sư phụ, người có sao không, tỷ tỷ đó có làm gì người không....."

"Không sao." Lạc Bắc Thần nhìn tiểu đồ đệ có lòng tốt quan tâm mình, nàng bất đắc dĩ lắc đầu.

"Chủ tử, vai người lại chảy máu." Lệnh Quân nhìn vai nàng máu ướt đẫm chảy xuống phía dưới, lập tức lên tiếng nhắc nhở.

"Kiếm pháp hắn rất tốt." Lạc Bắc Thần nhìn xuống vai mình, mở miệng khen một câu, từ trong vạt áo lấy ra một gói thuốc, nàng đem bột phấn rải lên vết thương, mày lúc này liền cau lại, hít lấy một ngụm khí lạnh, thật đau...

"Tiểu sư phụ, uống vào." Độc Tôn nhìn nàng đau đến đổ mồ hôi liền lấy ra một bình thuốc, đổ ra một viên đưa đến nói.

Lạc Bắc Thần cầm lấy bỏ vào miệng nuốt xuống.

"Các ngươi mau đem ngựa lại đây, chúng ta phải nhanh ra khỏi nơi này, nếu không Duôn Nhũ Huyết sẽ truy đến." Lạc Bắc Thần nhìn xung quanh, sau đó đảo mắt nhìn đến ba người nói.

Độc Tôn, Lệnh Quân, Tiểu Nguyệt cũng thấy nghiêm trọng liền gật đầu, xoay người chạy về hướng ngược lại.

Lạc Bắc Thần thở ra một hơi, ngồi xuống xếp bằng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một lát sau.

Phía xa cách nàng mười thước, bốn phương tám hướng đều là một đám đỏ tươi côn trùng, cả trăm vạn Duôn Nhũ Huyết bò lại, âm thanh xì xì ong ong càng lúc càng lớn, một vòng tròn màu đỏ bao vây lấy Lạc Bắc Thần bên trong...

Lạc Bắc Thần lập tức mở mắt ra, nhìn xung quanh từng từng đám Duôn Nhũ Huyết bò lúc nhúc tới, nàng sắc mặt lạnh lẽo, tay đập xuống đất một cái, thân thể liền bay lên cao, hai chân đưa lên trời xoay xoay mấy vòng, tay xuất ra một chưởng đánh xuống...

Phanh!


Cuồng phong bạo phát, cuốn bay Duôn Nhũ Huyết một lượt lộn nhào đập xuống đất, từng con từng con chồng chất lên nhau...

"Chủ tử!" Tiếng gió ngựa phía sau đến gần, mặt đất chấn động, Lệnh Quân cầm lấy một con ngựa nhìn về phía trước hô lên.

Lạc Bắc Thần chân điểm trên không, cả người đáp nhẹ xuống lưng ngựa, bốn người lần lượt lao như bay rời khỏi nơi quỷ quái này!

Nửa canh giờ chạy không ngừng nghỉ, rốt cuộc cũng ra khỏi Lâm Vực, phía trước là một con sông lớn như biển, không thấy điểm cuối...

Phía bên tay trái có dựng một khách điếm ba lầu, người ra người vào cũng không nhiều, phía ngoài chút nữa là bờ sông có rất nhiều con thuyền neo đậu, có lớn, có nhỏ...đủ cả loại.

"Sư phụ, chúng ta vào trong đó nghỉ ngơi một chút, đi cũng không muộn!" Tiểu Nguyệt nắm lấy tay áo Lạc Bắc Thần kế bên, nhẹ giọng nói.

"Được, ta cũng muốn đổi lại nữ trang." Lạc Bắc Thần đáp ứng, sau đó nhảy xuống ngựa bước tới khách điếm, ba người phía sau cũng nhảy xuống đi theo nàng.

"Mấy vị khách quan, đây là muốn thuê thuyền, ở trọ hay dùng bữa?" Tiểu nhị trên tay cầm cái khăn vắt trên vai, thấy đám người Lạc Bắc Thần đi tới, hắn đánh giá một chút, cảm nhận bốn người này không đơn giản, nhất là nam tử đeo mặt nạ đi trước, đến khi bốn người đi đến trước mặt, hắn lấy lại tinh thần, khom người hữu lễ hỏi.

"Tất cả, thuyền thì lấy loại lớn, tốt nhất." Lệnh Quân lấy ra một thổi vàng quăng đến nói.

"Được, được, các vị theo ta!" Tiểu nhị chụp lấy, mặt mày nở hoa, gật gật đầu đưa bốn người đi lên lầu.

Một lát sau.

Đến dãy lầu ba, hắn chỉ vào bốn căn phòng cuối cùng nói: "Đây là phòng của các vị."

"Đem lên bốn mục dũng, nước phải nóng vừa phải." Độc Tôn nhìn tiểu nhị phân phó thêm.

"Dạ dạ, đã biết!" Tiểu nhị cười nói, sau đó lập tức chạy xuống chuẩn bị.

Bốn người trở về phòng của mình, không qua bao lâu mục dũng được mang lên.

Lạc Bắc Thần xõa ra tóc, trút bỏ y phục, thân thể như bạch ngọc liền hiện ra, vết thương trên vai đã ngừng chảy máu, nàng lấy một ít bột phấn vung vào...

Nàng ngồi xuống mục dũng, nước dâng lên chưa đến vai, nước không nóng lắm cũng không ấm, nhiệt độ này rất thích hợp với nàng, hai tay dạo chơi trên da thịt trắng mịn, nàng là muốn chà rửa thân thể một chút.

Một lúc sau.

Lạc Bắc Thần khoát lên tử y nữ trang, tơ lụa thượng hạng ở Tây Vực, rất mềm rất trơn bóng, mặc vào người mang đến thoải mái cùng ấm áp, không bị gò bó, dù vải lụa rất mỏng, nhưng cũng không làm người cảm thấy lạnh.

Tóc cũng được chải lại, nhìn vào gương đồng chỉnh chu một lát, thấy đã gọn gàng thì nàng đứng dậy, mang lên lụa mỏng che đi phân nửa dung nhan tuyệt thế tuyệt luân kia...

Xong hết thảy, nàng cầm lên tay nải bước ra khỏi phòng.

Ba người kia đã xong từ lâu, đang đứng ở ngoài chờ nàng.

"Wow!! Sư phụ!!!" Tiểu Nguyệt nhảy dựng hét lên, mở to mắt nhìn người vừa bước ra cửa.

"Ngươi bị bệnh à?" Độc Tôn bị nàng làm cho giật mình, tức giận tát vào đầu nàng một cái mắng.

"Vi sư rất khác sao?" Lạc Bắc Thần đi đến nhéo nhéo hai má Tiểu Nguyệt, cười hỏi.

"Sư phụ không cần đẹp như vậy đâu." Tiểu Nguyệt thào thở dài nói.

"Dẻo miệng!"vLạc Bắc Thần nhướng mày, tay chỉ vào trán nàng một cái, sau đó bước đi phía trước.

"Con không có khoa trương đâu, sư phụ đẹp thật mà, đẹp nhất người con từng gặp!!" Tiểu Nguyệt giật mình, vội chạy theo nàng, miệng không ngừng nói.

Độc Tôn rùng mình một cái, kéo Lệnh Quân vẫn còn lạc trong kinh diễm đi, hắn khi xưa gặp được yêu nghiệt mẹ, hắn hiện tại lại diện kiến yêu nghiệt con, hắn thật đúng là có duyên với yêu nghiệt dòng họ Bạc Cô mà!

Sảnh lớn bên dưới cũng không nhiều, chỉ hơn chục người ngồi ăn uống.

Lạc Bắc Thần tử y thướt tha từ trên lầu bước xuống, đồng tử lam sắc khẽ chuyển, dừng lại ở một vị trí gần cửa sổ, nàng chậm rãi bước đi, dẫn theo ba người phía sau đi đến.

Mọi người ở đây trợn mắt, miệng há to, thức ăn cũng quên nhai, ly trà vẫn còn dừng trên không trung, mắt như bị điều khiển mà dõi theo bước chân mỹ nhân tử y phía trước, không khí như dừng lại, mọi người như bị điểm huyệt, chân chôn tại chỗ, thở cũng không dám thở, mắt cũng không dám chớp một cái...

Dù nàng mang lụa mỏng, nhưng không thể nào che đi hết dung mạo tuyệt sắc vốn có, con ngươi lam sắc như hố sâu không đáy, khi nhìn vào thân thể như bị rút cạn sinh khí, mê mẩn chìm vào trong, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tỏa ra một loại khí chất khiến người ta phục tùng...

Độc Tôn ánh mắt rét lạnh quét qua từng người.

Mọi người giật mình, thoát khỏi diễm mộng, có người bị sặc sụa đồ ăn chưa nuốt, có người bị nước trà làm phỏng tay...

Bọn họ là lần đầu thấy nữ tử tuyệt sắc như vậy, dù là được xưng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Trưởng Công Chúa Nhạc Tề hay Trưởng Công Chúa Ái Lạp cũng thua một bậc.

Nếu mà lụa mỏng đó được lấy ra, không biết sẽ kinh động như thế nào đây...

Thiên hạ sẽ vì hồng nhan mà một hồi tinh phong huyết vũ!

"Hahaha, thật muốn nói cho thiên hạ biết, người chính là sư phụ con!" Tiểu Nguyệt cười cười, tay vỗ ngực hất mặt kiêu ngạo nói.


"Ngốc! Ngươi là sợ thiên hạ chưa đủ loạn!" Độc Tôn trừng mắt, một cái tát đánh tới, nói.

"Không biết lớn nhỏ, sư đệ ngươi lại dám ăn hiếp sư tỷ ta!" Tiểu Nguyệt xoa đầu, trừng mắt hắn nói.

"Sư đệ? Ngươi mới không biết lớn nhỏ!!" Độc Tôn nghe vậy, suýt nữa phun trà ra, hắn trợn mắt, tát nàng thêm một cái mắng.

"Không phục à? Ta bái sư trước ngươi, ngươi không phải sư đệ không lẽ sư huynh?" Tiểu Nguyệt bị đánh hai cái đau, tức giận phồng má, hất mặt nhìn Độc Tôn.

"Ngươi...." Độc Tôn nghiến răng, tay rung rung chỉ vào mặt Tiểu Nguyệt, muốn nói nhưng không biết nói cái gì.

"Hừ! Cho ngươi không biết lớn nhỏ!!" Tiểu Nguyệt nhìn ngón tay trước mặt, hừ lạnh, cắn một cái thật mạnh.

"Aaa!" Độc Tôn hét lên, giật giật rút tay về, hắn đứng dậy vũ vũ ngón tay bị cắn.

Tiếng la lớn làm mọi người chú ý, Độc Tôn ánh mắt lạnh băng quét qua bọn người đang nén cười, rồi dừng lại trên người Tiểu Nguyệt.

"Ngươi nhìn cái gì? Ngươi tát ta hai cái, ta cắn ngươi một cái, chúng ta hòa nhau!" Tiểu Nguyệt chạy ra khỏi ghế, trốn sau lưng Lạc Bắc Thần, không sợ mà trừng mắt lại Độc Tôn.

"Có phải một tháng trước, bài học đó chưa dậy hảo ngươi phải không?" Độc Tôn nghiến răng quát.

"Sư phụ, sư phụ, hắn lại muốn hạ độc con, Ô..Ô!!" Tiểu Nguyệt nghe vậy, mặt mày tái nhợt nhảy lên người Lạc Bắc Thần khóc lên, một tháng trước nàng bị hắn vỗ vai một cái, tối về thân thể đều nổi lên cục cục mũ, thật tởm a, nàng cứ gải, càng gải nó càng ngứa, nó dằn vặt nàng cả mấy canh giờ, nếu không nhờ sư phụ nàng đã ngứa chết rồi, nói ra thật thương tâm mà!

"Thôi được rồi, bao nhiêu tuổi rồi còn khóc." Lạc Bắc Thần xì cười, vỗ vỗ lưng nàng nhẹ giọng nói, mắt ra hiệu bảo Độc Tôn đang đen mặt đứng đó ngồi xuống.

Lệnh Quân cười cười, đứng dậy đi vào bên trong, dặn dò tiểu nhị vài món thức ăn mang theo trên đường.

Tiểu Nguyệt lui ra, ngồi lại trên ghế mình, kéo ghế xa xa Độc Tôn, mắt không quên liếc hắn một cái cho bỏ tức.

Độc Tôn hừ một tiếng, lười để ý hài tử nhỏ hơn mình mấy chục tuổi kia.

"Sư phụ, uống trà." Tiểu Nguyệt thấy hắn định lấy bình trà, nàng liền nhanh tay cướp trước, rót cho Lạc Bắc Thần một chén, hai tay bưng lấy đưa cho nàng.

Lạc Bắc Thần nhìn một màn, bất đắc dĩ liếc nàng một cái, nhận lấy chén trà uống.

"Mời sư đệ." Tiểu Nguyệt bị sư phụ liếc chỉ có thể cười trừ, nàng nhìn qua Độc Tôn đem bình trà rót cho hắn nói.

Độc Tôn khóe môi giật giật, ánh mắt quét qua nàng, sau đó dứt khoát uống cạn chén trà.

"Chủ tử, chúng ta có thể đi." Lệnh Quân cầm trong tay một bao lớn thức ăn, đi đến nhìn Lạc Bắc Thần, nhẹ giọng nói.

"Đi thôi." Lạc Bắc Thần đặt xuống chén trà, đứng dậy nói.

Đợi bốn người đi khuất bóng, mọi người ánh mắt hiện lên vẻ luyến tiếc, vài người vội chạy theo sau.

"Đây là thuyền của chúng ta." Lệnh Quân đi ở phía trước, hắn đưa tay chỉ vào chiếc thuyền hai tầng trước mắt, phía sau ghế lái còn có một lão nhân ngồi đợi.

"Các vị lên thôi." Lão nhân thấy bốn người đi đến, liền hô lên.

Lạc Bắc Thần không nói hai lời, bay lên gác tầng hai ngồi phía trên, Độc Tôn ba người cũng vội bước lên thuyền.

Lão nhân thấy bốn người đã lên hết, lập tức cho thuyền rời bờ, chạy ra giữa sông lớn, chạy thẳng về cuối chân trời.

"Thật đẹp!"

Tiểu Nguyệt ở đầu thuyền nhìn xuống nước một màu trong xanh, phía xa lại không thấy điểm dừng, hai màu xanh hài hòa vào nhau, một của bầu trời, một của màu nước, tạo nên một tuyệt cảnh trần gian.

Lạc Bắc Thần chắp tay sau lưng đứng trên lầu hai, gió thổi làm tà áo nàng lay động, mái tóc bị gió cuốn mà phiêu diêu, mỹ nhân tuyệt thế phối cùng mỹ cảnh thiên địa thì còn gì bằng?

Ánh mắt nàng vô định nhìn phương xa, con đường sương máu chỉ mới bắt đầu thôi sao...






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương