Lục Hào
-
Quyển 1 - Chương 19
Thông thường các thiếu niên lớn lên bên nhau, trộn lẫn một cách tự nhiên vào nhau, trở thành phát tiểu*, thế nhưng mấy thằng nhóc trên núi Phù Dao rõ ràng không phải là những thiếu niên thông thường, có khác người là nhiều chuyện, khác người là tâm địa gian trá, khác người là không để ý người khác, khác người là lôi thôi lếch thếch… Nhưng sau một chuyến hành trình vào yêu cốc, sự lạnh lùng ngăn cách giữa sư huynh đệ bốn người vô tình tan rã, dần dần lộ ra tính tình thật sự.
(*)Phương ngôn Bắc Kinh – chỉ những người cùng lớn lên đồng tính thì gọi phát tiểu, dị tính thì gọi thanh mai trúc mã
Đối với lần này, đầu tiên Mộc Xuân chân nhân cảm thấy vui mừng bội phần, nhưng rất nhanh ông đã phát hiện, thật ra các đồ đệ vẫn nên chiến tranh lạnh với nhau thì tốt hơn.
Một đứa trẻ bất hạnh cũng chỉ là một đứa trẻ, hai người xúm lại là có thể thành một nghìn con vịt, ba người góp vào là có thể dời sông lấp biển, về phần bốn người…
Vì vậy trên núi Phù Dao không có ngày yên tĩnh ——
Có một ngày, Nghiêm Tranh Minh càn rỡ nảy ra một ý tưởng, bỏ một cái lư hương lớn dưới đáy bàn các sư đệ, xông Truyền Đạo đường khói toả cả ngày, giống như một cái nồi đun nước lớn, y thì hoá thân thành một cái sủi cảo trắng nõn bay qua bay lại trên nồi đun nước. Mỗi ngày vào giờ học sáng mù mịt khói đều ngủ đến chẳng biết việc đời, không biết có bao nhiêu thoải mái.
Nguỵ quân tử Lý Quân không thể chịu nổi sự loè loẹt như thế của y, chẳng biết lấy từ đâu ra cách điều chế “Ngưng thần hương”.
Ngưng thần hương đích thực là một loại bàng môn tả đạo, mà còn không hề thuần khiết vô tội như tên của nó. Có người nói nếu bỏ một nhúm vào gối người đang ngủ, có thể khiến người ta nằm mơ thấy mộng xuân, vui vẻ vô cùng.
Lý Quân tìm ra bí phương, Hàn Uyên xung phong nhận việc điều chế.
Mọi người đều biết, Hàn Uyên là một người bừa bãi, đến bây giờ gã còn chưa thuộc hết môn quy, ngay cả sách dạy nấu ăn còn xem không hiểu, gã có thể phối cái gì chứ?
Hơn nữa, nhóc ăn mày còn nhiệt tình sáng tạo, vung tay quá trán mà sáp nhập thêm ý tưởng của mình —— tự ý bỏ thêm hai loại gia vị trong nhà bếp vào, phối “Ngưng thần hương” thành một loại mê huyễn hương gà mờ, sau đó cõi lòng dào dạt mong đợi đại sư huynh bắt đầu giờ “ngủ sáng” nhét vào trong lư hương.
Ngày hôm đó, hoa chim cá trùng gần Truyền Đạo đường đều điên rồi.
Một con bướm bay lượn trên đỉnh đầu sư phụ, đuổi thế nào cũng không đi, hai cánh bướm run run khiến ông trông như đang cắm cái thoa cài tóc của nữ nhân, còn là loại loè loẹt nhất.
Mà tân sủng của Lý Quân —— một con dế bụng bự, dáng bò như uống say, lắc lư mấy bước thân pháp quỷ dị rồi ngã nhào vào nghiên mực của Trình Tiềm. Tay Trình Tiềm cầm bút vừa định chấm vào mực nhất thời cứng đờ giữa không trung, trên tay áo loang lổ vết mực như một đám hoa mai đen.
Đời này sư phụ chưa từng trêu hoa ghẹo nguyệt, gặp phải chuyện này đọc không nổi nữa, túm Thuỷ Khanh đang leo lên đầu mình bắt bướm bỏ lại vào gùi, hổn hển như sắm vai bà già, quở mắng mà xướng thành hí kịch, lệnh cho Hàn Uyên tắt lư hương.
Hàn Uyên cười đùa tí tửng đem lư hương lớn dưới đáy bàn lên, lấy một chén nước trà chuẩn bị tưới lên. Ngay lúc quay đầu cười trộm hình tượng mới của sư phụ với Lý Quân, Trình Tiềm muốn cười không cười dùng hai cán bút khéo léo gắp con dế ra, nhấc tay ném vào trong lư hương: “Sư đệ, ta giúp đệ một chút.”
Lý Quân: “Ai dô, đừng!”
Thế nhưng đã chậm, con dế không rõ loại gì và nửa chén trà của Hàn Uyên cùng đổ ập xuống lư hương, Nghiêm thiếu gia đã dùng phù chú tị thuỷ (phòng nước) lên lư hương, cho dù có muốn tưới nước, cũng phải theo lối đặc biệt và lỗ thủng mới được. Phù chú tị thuỷ gặp phải khiêu khích, lập tức phản kích, cháy thành một ngọn lửa thật cao. Con dế của Lý Quân chẳng biết từ đâu mà đến, đúng là vàng thật không sợ lửa, cả người bốc cháy chạy vội ra, xẹt qua không trung một đạo hoả quang sắc bén, xông thẳng đến hai chòm ria mép của sư phụ.
Mùi gia vị dưới tình huống này mới phát huy tác dụng —— con dế lửa kia đốt ria mép sư phụ thành hai sợi mùi tương cháy sém.
Cũng trong hôm đó, Hàn Uyên và Lý Quân bị phạt chép kinh hai mươi lần, Nghiêm Tranh Minh là kẻ đầu têu, trong giờ học buổi sáng dám công khai đánh một giấc thật quá không nên, không thể nuông chiều, tội liên quan mười lần. Chỉ có Trình Tiềm tuy rằng đổ thêm dầu vào lửa, nhưng nể tình không phải cố ý, vả lại sau khi sự việc xảy ra còn biết nhận sai kịp thời, may mắn tránh được tai nạn này.
Vì thế, Nghiêm Tranh Minh tự cao tự đại, mặt dày, chiều đó chặn đường Trình Tiềm về Thanh An cư, ra vẻ đạo mạo nói: “Tiểu Đồng Tiền, vừa hay hôm nay ta rảnh, chỉ một chút kiếm pháp cho đệ, thấy sao?”
Nhiều ngày ở chung, Trình Tiềm đã nhìn thấu tính xấu người này —— chỉ cần ăn uống chơi đùa, tất nhiên Nghiêm thiếu gia sẽ dũng mãnh tiến lên, còn khi muốn y ngồi đàng hoàng học chút gì đó, y lập tức trở thành Tây Thi mắc bệnh, lải nhải xiêu vẹo đau từ móng chân đến cọng tóc.
Như mới vừa rồi, Nghiêm Tranh Minh luyện kiếm được phân nửa, còn tuyên bố mình bị cảm nắng rồi.
Y chủ động muốn chỉ điểm kiếm pháp cho mình? Trừ phi mặt trời mọc đằng tây.
Quả nhiên, sau một khắc, đại sư huynh muôn hình muôn vẻ của nó nói ra mục đích vốn có: “Ai dô, ta nhớ ra rồi, hôm nay sư phụ phạt ta chép kinh, ừm… Cái này, xem ra vi huynh không có thời gian, nếu đệ có thể giúp ta chép mấy lần…”
Ôi, mèo đen tới nhà, không việc không đến.
Trình Tiềm không thèm ngẩng đầu mà đáp: “Sư huynh nên đi chép kinh đi, luyện kiếm nặng nhọc thế này đệ cũng không dám phiền người, sợ lão nhân gia người đau thắt lưng.”
Nghiêm Tranh Minh: “...”
Đời người sao không thể như buổi đầu mới gặp gỡ? Tuy nó hay vờ vĩnh, nhưng tam sư đệ khách khí ngày nào đã không tìm về được.
“Chậm đã!” Nghiêm Tranh Minh không chịu buông tha, đôi con ngươi y vừa chuyển, nhìn thoáng qua bốn bề vắng lặng. Vì vậy đưa tay ôm cổ Trình Tiềm, kéo nó qua, nói nhỏ, “Thay ta chép vài lần, ta cho đệ biết một bí mật.”
Trình Tiềm thở dài, ngữ ý sâu xa nói: “Đại sư huynh, cái loại đại bí mật như “cột vạt áo thế nào cho bay lên” khỏi cần phải nói cho tiểu đệ.”
Nghiêm Tranh Minh không nói hai lời, lợi dụng thân thể cao lớn, xốc Trình Tiềm dưới cánh tay kéo đi —— đi đến dưới chân nổi gió, tuyệt đối không giống người vừa cảm nắng.
Trình Tiềm ít khi đi loạn ở đỉnh núi, mỗi ngày chỉ đi hai nơi một đường, từ Thanh An cư đến Truyền Đạo đường, lại từ Truyền Đạo đường trở về Thanh An cư.
Không phải nó không tò mò, chỉ là tự chủ rất mạnh, cho là mình học nghệ chưa thông, không nên chạy tán loạn khắp nơi. Bởi vậy cho dù biết trên núi Phù Dao có rất nhiều động phủ của các tiền bối, về cơ bản chưa từng đến.
Nghiêm Tranh Minh ép buộc nó lên đến đỉnh núi, ở nơi gió thổi vù vù, dẫn Trình Tiềm tới trước một khối đá có hình thù rất giống một con khỉ kỳ quái: “Chính là đây.”
Trình Tiềm liếc mắt một cái, nghi ngờ nói: “Đây… Chẳng lẽ là sư huynh lập pho tượng này cho tiểu sư đệ?”
Nghiêm Tranh Minh đắc ý: “Nhóc con, không cần khoe tài miệng lưỡi, lát sau đệ còn phải xin ta.”
Nói xong, y lấy một cái khăn tay trong người ra, lau đi bụi bặm bên ngoài tảng đá, chỉ thấy ở đó có một cái khe cửa.
Nghiêm Tranh Minh đặt tay lên cửa đá, cúi đầu đẩy một cái, lát sau vang lên tiếng “cạch cạch”, phần bụng của con khỉ đá bị đẩy ra, bên trong là một sơn động chật chội, cửa động nối liền với một cầu thang đá, tối om om.
Nghiêm Tranh Minh: “Cánh cửa này chỉ có người đã dẫn khí nhập thể mới có thể đẩy ra, trên núi này trừ phi đệ đi cầu sư phụ bằng không chỉ có ta mới có thể dẫn đệ vào được —— đi theo ta.”
Nói xong, y thấp người đi vào.
Trình Tiềm lười biếng theo sau lưng y, từ lúc bắt đầu cũng chẳng có hứng thú gì, hỏi có lệ: “Đây là nơi nào?”
Nghiêm Tranh Minh dẫn đường phía trước, nói: “Không ai đặt tên cho nó, nhưng sư phụ gọi nó là Kinh lâu.”
Trình Tiềm ngạc nhiên.
Hai bên vách đá có khắc Lục Minh phù có thể cảm nhận được người đến, vốn dĩ vách đá tối tăm sau khi hai người đi tới lập tức phát ra ánh sáng trắng yếu ớt, không chói mắt nhưng vừa đủ chiếu sáng.
“Bên trong bao gồm vô số sách cổ mấy nghìn năm qua của phái ta, ngoại trừ Bách gia kinh văn yêu thích của sư phụ, còn có các tâm pháp kiếm pháp do các tiền bối thu thập khắp nơi,” Nếu Nghiêm Tranh Minh có đuôi, lúc này cũng đã vểnh lên rồi, “Tiểu Đồng Tiền, sau này nếu sư phụ lại phạt ta chép kinh thư hay môn quy, nếu như đệ chịu chia một phần với ta… Mỗi mười ngày ta sẽ đến mở cho đệ một lần, thế nào?”
Trong lúc nói chuyện, đã đi đến bậc cuối cùng, một mùi hương giấy mực cũ kỹ phả vào mặt Trình Tiềm, nó hoài nghi hỏi: “Nếu lợi hại như vậy, sao trước giờ đệ không thấy sư huynh tới?”
Nghiêm Tranh Minh lời lẽ chính nghĩa đáp: “Nạp nhiều không tiêu, dục tốc bất đạt, bây giờ ta chỉ cần luyện cho tốt Mộc kiếm của bản môn là được rồi, biết nhiều trái lại dễ phân tâm.”
Một bộ kiếm pháp nhập môn luyện bảy tám năm, thế mà còn có mặt mũi nói —— Trình Tiềm tưởng chừng đã nắm rõ cách làm của y, nhưng sau một khắc, nó lại ngây người.
Con đường nhỏ chật hẹp đã đến điểm đầu rồi, đằng trước bỗng trở nên sáng tỏ thông suốt. Một thạch động to lớn hiện ra trước mắt, kệ sách từ dưới lên trên nối tới đỉnh động, chồng chồng vải lụa, thẻ tre, da thú cùng với sách giấy thường thấy nhất, phân loại thành nhóm, có tâm pháp, kiếm pháp, các loại bàng môn tả đạo, thậm chí còn có kỳ văn du ký danh, núi cao sông dài, vân vân —— không thể liệt kê hết, quá nhiều sách quyển.
Phần sau thạch động còn có bậc thang, thông xuống tầng dưới.
Nghiêm Tranh Minh chắp hai tay sau lưng, nói rằng: “Kinh lâu có chín tầng, lưu trữ sách nhiều vô số. Những phối phương lung tung của Lý Quân đều là nhân cơ hội trộm lấy khi theo ta đi quét Kinh lâu lúc trước, hừ, cái tên không nên thân —— được rồi, Đồng Tiền, đệ có quyết định thay sư huynh chép kinh không?”
Trình Tiềm cảm thấy mình như một con chuột sa chĩnh gạo.
Nó chưa bao giờ thấy Nghiêm Tranh Minh vừa mắt đến thế, giờ này khắc này, đừng nói là thay sư huynh chép mấy lần kinh thư, cho dù lấy thân báo đáp cũng có thể!
Có thể tưởng tượng được, sau khi từ nơi đó ra, Trình Tiềm càng ru rú trong phòng cả ngày, nó chỉ thả lỏng chốc lát trong giờ học, nhàn hạ trong lúc phải chia sẻ các loại hình phạt không ngừng gia tăng với đại sư huynh, đêm khuya vắng người còn phải len lén tiêu hoá những gì mình đọc được trong Kinh lâu.
Nghiêm Tranh Minh làm đúng theo cam kết, mỗi mười ngày sẽ giúp nó mở cửa một lần. Trình Tiềm giống như một con rắn lòng tham không đáy, hận không thể nhét tất cả Kinh lâu vào trong đầu mang theo, mỗi lần nhớ trọn mấy quyển lớn, sẽ dùng mười ngày tiếp theo để từ từ suy ngẫm.
Cuộc sống nhồi nhét cứ thế mà vụt qua rất nhanh, chớp mắt đã xuân đi thu đến sắp tròn năm.
Trong lúc đó, Thiên Yêu Thuỷ Khanh cô nương đã biểu hiện ra mặt không phải người của nhỏ —— học xong bò chạy nhảy vượt mức quy định, rõ ràng phá xác ra chỉ có một tuổi, vóc dáng đã bằng với các bé gái ba bốn tuổi người phàm.
Trình Tiềm gió mặc gió, mưa mặc mưa, không ngừng nghỉ chuồn đến Kinh lâu, đồng thời, chữ viết của nó cũng càng ngày càng giống chữ trên văn tự, thậm chí không thầy tự biết làm sao để mô phỏng theo chữ của Nghiêm Tranh Minh.
Ngay từ đầu Nghiêm Tranh Minh còn cho rằng Trình Tiềm giống Lý Quân, sẽ len lén giấu đi mấy quyển bàng môn tả đạo và mấy cuốn sách kể chuyện kỳ văn dị sự, ai dè trong một lần vô tình liếc mắt, mới phát hiện nó nghiêm túc xem kiếm phổ và công pháp.
Đại sư huynh Nghiêm Tranh Minh bùn nhão không đắp nổi tường cho ra ngay một kết luận —— tên tiểu tử Đồng Tiền này điên rồi.
Ở trên núi Phù Dao, nếu so với tỷ lệ nhập môn đã hơn một năm, ngay cả chữ trên môn quy còn chưa biết hết như Hàn Uyên mà nói, Trình Tiềm tuyệt đối khác loài.
Có một ngày, vì giúp Trình Tiềm mở cửa Kinh lâu, Nghiêm Tranh Minh rốt cục nhịn không được hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình.
“Đồng Tiền,” thiếu gia nghiêm mặt nói, “Đệ định làm gì vậy, muốn đi Nam Thiên môn tạo phản sao?”
Trình Tiềm nói cho có: “Sư phụ nói, ‘Đình dữ doanh, lệ dữ Tây Thi, đạo thông vi nhất’*, đại đạo tuy có vạn biến, cũng không tách rời khỏi phái, đệ dự định nhìn nhiều một chút, nhằm hỗ trợ lẫn nhau với công pháp bản môn.”
(*): Tề vật luận, nguyên văn: Cố vi thị cử đình dữ doanh, lệ dữ Tây Thi, khôi quỷ quyệt quái, đạo thông vi nhất – Cho nên vì thế mà so sánh xà với cột, người xấu xí với Tây Thi, khoan đại, kì biến, gian trá, quái dị, đạo đều hợp làm một.
Nghiêm Tranh Minh ngạc nhiên nói: “Đệ mới nhập môn một năm, xem công pháp gấp làm gì?”
Trình Tiềm nói: “Năm ngoái, lúc chúng ta từ trong Yêu cốc trở ra, không phải đại sư huynh từng nói phải nhổ trụi lông Tử Bằng chân nhân sao? Không học công pháp cho giỏi, làm sao đánh hơn bà?”
Nghiêm Tranh Minh càng ngạc nhiên hơn: “Thì đó, ta nói ‘một ngày nào đó’, lão tạp mao đã hơn tám trăm tuổi, ta mới mười sáu, cần chi phải gấp? Nói không chừng bảy tám trăm năm sau, ta còn lợi hại hơn cả bà ta.”
Đây tuyệt đối là đang nằm mơ giữa ban ngày…
Đoạn thời gian này, vóc dáng thiếu niên của Nghiêm Tranh Minh dần dần kéo dài ra, đuổi theo sự cao lớn của nam tử trưởng thành, trong lúc giở tay nhấc chân cũng bắt đầu bớt đi sự ngây ngô, tao nhã ban đầu. Có đôi khi Trình Tiềm nhìn tay chân gầy còm và vóc người chậm lớn của mình, lại nhìn nhìn đại sư huynh, trong lòng ít nhiều cũng có sự hâm mộ.
Nhưng một chút tán thưởng và hâm mộ này không đủ để nó dễ dàng bỏ qua việc Nghiêm Tranh Minh ngày càng đỏm dáng.
Cái tên này cứ tự cho rằng mình đã có thể xấu hổ chết Tống Ngọc, thẹn chết Phan An, tất cả những thứ gì phản quang được —— ví như vũng nước mưa trên đất, bội kiếm sáng như tuyết, y đều nhân cơ hội tự soi một chút. Dựa theo biểu cảm trên khuôn mặt y, Trình Tiềm cho là trong thời gian soi, nhất định y còn tự tán tụng mình không ngớt.
Một người cầm kiếm như gương soi, luyện bảy tám trăm năm, bảy tám nghìn năm nữa —— y có thể luyện nên kiếm pháp tốt lành gì chăng?
Trình Tiềm chẳng còn lời nào để nói, đi thẳng tới lật quyển sách lần trước mới xem được một nửa.
Cảm thấy môn phái bất tài lắm rồi.
(*)Phương ngôn Bắc Kinh – chỉ những người cùng lớn lên đồng tính thì gọi phát tiểu, dị tính thì gọi thanh mai trúc mã
Đối với lần này, đầu tiên Mộc Xuân chân nhân cảm thấy vui mừng bội phần, nhưng rất nhanh ông đã phát hiện, thật ra các đồ đệ vẫn nên chiến tranh lạnh với nhau thì tốt hơn.
Một đứa trẻ bất hạnh cũng chỉ là một đứa trẻ, hai người xúm lại là có thể thành một nghìn con vịt, ba người góp vào là có thể dời sông lấp biển, về phần bốn người…
Vì vậy trên núi Phù Dao không có ngày yên tĩnh ——
Có một ngày, Nghiêm Tranh Minh càn rỡ nảy ra một ý tưởng, bỏ một cái lư hương lớn dưới đáy bàn các sư đệ, xông Truyền Đạo đường khói toả cả ngày, giống như một cái nồi đun nước lớn, y thì hoá thân thành một cái sủi cảo trắng nõn bay qua bay lại trên nồi đun nước. Mỗi ngày vào giờ học sáng mù mịt khói đều ngủ đến chẳng biết việc đời, không biết có bao nhiêu thoải mái.
Nguỵ quân tử Lý Quân không thể chịu nổi sự loè loẹt như thế của y, chẳng biết lấy từ đâu ra cách điều chế “Ngưng thần hương”.
Ngưng thần hương đích thực là một loại bàng môn tả đạo, mà còn không hề thuần khiết vô tội như tên của nó. Có người nói nếu bỏ một nhúm vào gối người đang ngủ, có thể khiến người ta nằm mơ thấy mộng xuân, vui vẻ vô cùng.
Lý Quân tìm ra bí phương, Hàn Uyên xung phong nhận việc điều chế.
Mọi người đều biết, Hàn Uyên là một người bừa bãi, đến bây giờ gã còn chưa thuộc hết môn quy, ngay cả sách dạy nấu ăn còn xem không hiểu, gã có thể phối cái gì chứ?
Hơn nữa, nhóc ăn mày còn nhiệt tình sáng tạo, vung tay quá trán mà sáp nhập thêm ý tưởng của mình —— tự ý bỏ thêm hai loại gia vị trong nhà bếp vào, phối “Ngưng thần hương” thành một loại mê huyễn hương gà mờ, sau đó cõi lòng dào dạt mong đợi đại sư huynh bắt đầu giờ “ngủ sáng” nhét vào trong lư hương.
Ngày hôm đó, hoa chim cá trùng gần Truyền Đạo đường đều điên rồi.
Một con bướm bay lượn trên đỉnh đầu sư phụ, đuổi thế nào cũng không đi, hai cánh bướm run run khiến ông trông như đang cắm cái thoa cài tóc của nữ nhân, còn là loại loè loẹt nhất.
Mà tân sủng của Lý Quân —— một con dế bụng bự, dáng bò như uống say, lắc lư mấy bước thân pháp quỷ dị rồi ngã nhào vào nghiên mực của Trình Tiềm. Tay Trình Tiềm cầm bút vừa định chấm vào mực nhất thời cứng đờ giữa không trung, trên tay áo loang lổ vết mực như một đám hoa mai đen.
Đời này sư phụ chưa từng trêu hoa ghẹo nguyệt, gặp phải chuyện này đọc không nổi nữa, túm Thuỷ Khanh đang leo lên đầu mình bắt bướm bỏ lại vào gùi, hổn hển như sắm vai bà già, quở mắng mà xướng thành hí kịch, lệnh cho Hàn Uyên tắt lư hương.
Hàn Uyên cười đùa tí tửng đem lư hương lớn dưới đáy bàn lên, lấy một chén nước trà chuẩn bị tưới lên. Ngay lúc quay đầu cười trộm hình tượng mới của sư phụ với Lý Quân, Trình Tiềm muốn cười không cười dùng hai cán bút khéo léo gắp con dế ra, nhấc tay ném vào trong lư hương: “Sư đệ, ta giúp đệ một chút.”
Lý Quân: “Ai dô, đừng!”
Thế nhưng đã chậm, con dế không rõ loại gì và nửa chén trà của Hàn Uyên cùng đổ ập xuống lư hương, Nghiêm thiếu gia đã dùng phù chú tị thuỷ (phòng nước) lên lư hương, cho dù có muốn tưới nước, cũng phải theo lối đặc biệt và lỗ thủng mới được. Phù chú tị thuỷ gặp phải khiêu khích, lập tức phản kích, cháy thành một ngọn lửa thật cao. Con dế của Lý Quân chẳng biết từ đâu mà đến, đúng là vàng thật không sợ lửa, cả người bốc cháy chạy vội ra, xẹt qua không trung một đạo hoả quang sắc bén, xông thẳng đến hai chòm ria mép của sư phụ.
Mùi gia vị dưới tình huống này mới phát huy tác dụng —— con dế lửa kia đốt ria mép sư phụ thành hai sợi mùi tương cháy sém.
Cũng trong hôm đó, Hàn Uyên và Lý Quân bị phạt chép kinh hai mươi lần, Nghiêm Tranh Minh là kẻ đầu têu, trong giờ học buổi sáng dám công khai đánh một giấc thật quá không nên, không thể nuông chiều, tội liên quan mười lần. Chỉ có Trình Tiềm tuy rằng đổ thêm dầu vào lửa, nhưng nể tình không phải cố ý, vả lại sau khi sự việc xảy ra còn biết nhận sai kịp thời, may mắn tránh được tai nạn này.
Vì thế, Nghiêm Tranh Minh tự cao tự đại, mặt dày, chiều đó chặn đường Trình Tiềm về Thanh An cư, ra vẻ đạo mạo nói: “Tiểu Đồng Tiền, vừa hay hôm nay ta rảnh, chỉ một chút kiếm pháp cho đệ, thấy sao?”
Nhiều ngày ở chung, Trình Tiềm đã nhìn thấu tính xấu người này —— chỉ cần ăn uống chơi đùa, tất nhiên Nghiêm thiếu gia sẽ dũng mãnh tiến lên, còn khi muốn y ngồi đàng hoàng học chút gì đó, y lập tức trở thành Tây Thi mắc bệnh, lải nhải xiêu vẹo đau từ móng chân đến cọng tóc.
Như mới vừa rồi, Nghiêm Tranh Minh luyện kiếm được phân nửa, còn tuyên bố mình bị cảm nắng rồi.
Y chủ động muốn chỉ điểm kiếm pháp cho mình? Trừ phi mặt trời mọc đằng tây.
Quả nhiên, sau một khắc, đại sư huynh muôn hình muôn vẻ của nó nói ra mục đích vốn có: “Ai dô, ta nhớ ra rồi, hôm nay sư phụ phạt ta chép kinh, ừm… Cái này, xem ra vi huynh không có thời gian, nếu đệ có thể giúp ta chép mấy lần…”
Ôi, mèo đen tới nhà, không việc không đến.
Trình Tiềm không thèm ngẩng đầu mà đáp: “Sư huynh nên đi chép kinh đi, luyện kiếm nặng nhọc thế này đệ cũng không dám phiền người, sợ lão nhân gia người đau thắt lưng.”
Nghiêm Tranh Minh: “...”
Đời người sao không thể như buổi đầu mới gặp gỡ? Tuy nó hay vờ vĩnh, nhưng tam sư đệ khách khí ngày nào đã không tìm về được.
“Chậm đã!” Nghiêm Tranh Minh không chịu buông tha, đôi con ngươi y vừa chuyển, nhìn thoáng qua bốn bề vắng lặng. Vì vậy đưa tay ôm cổ Trình Tiềm, kéo nó qua, nói nhỏ, “Thay ta chép vài lần, ta cho đệ biết một bí mật.”
Trình Tiềm thở dài, ngữ ý sâu xa nói: “Đại sư huynh, cái loại đại bí mật như “cột vạt áo thế nào cho bay lên” khỏi cần phải nói cho tiểu đệ.”
Nghiêm Tranh Minh không nói hai lời, lợi dụng thân thể cao lớn, xốc Trình Tiềm dưới cánh tay kéo đi —— đi đến dưới chân nổi gió, tuyệt đối không giống người vừa cảm nắng.
Trình Tiềm ít khi đi loạn ở đỉnh núi, mỗi ngày chỉ đi hai nơi một đường, từ Thanh An cư đến Truyền Đạo đường, lại từ Truyền Đạo đường trở về Thanh An cư.
Không phải nó không tò mò, chỉ là tự chủ rất mạnh, cho là mình học nghệ chưa thông, không nên chạy tán loạn khắp nơi. Bởi vậy cho dù biết trên núi Phù Dao có rất nhiều động phủ của các tiền bối, về cơ bản chưa từng đến.
Nghiêm Tranh Minh ép buộc nó lên đến đỉnh núi, ở nơi gió thổi vù vù, dẫn Trình Tiềm tới trước một khối đá có hình thù rất giống một con khỉ kỳ quái: “Chính là đây.”
Trình Tiềm liếc mắt một cái, nghi ngờ nói: “Đây… Chẳng lẽ là sư huynh lập pho tượng này cho tiểu sư đệ?”
Nghiêm Tranh Minh đắc ý: “Nhóc con, không cần khoe tài miệng lưỡi, lát sau đệ còn phải xin ta.”
Nói xong, y lấy một cái khăn tay trong người ra, lau đi bụi bặm bên ngoài tảng đá, chỉ thấy ở đó có một cái khe cửa.
Nghiêm Tranh Minh đặt tay lên cửa đá, cúi đầu đẩy một cái, lát sau vang lên tiếng “cạch cạch”, phần bụng của con khỉ đá bị đẩy ra, bên trong là một sơn động chật chội, cửa động nối liền với một cầu thang đá, tối om om.
Nghiêm Tranh Minh: “Cánh cửa này chỉ có người đã dẫn khí nhập thể mới có thể đẩy ra, trên núi này trừ phi đệ đi cầu sư phụ bằng không chỉ có ta mới có thể dẫn đệ vào được —— đi theo ta.”
Nói xong, y thấp người đi vào.
Trình Tiềm lười biếng theo sau lưng y, từ lúc bắt đầu cũng chẳng có hứng thú gì, hỏi có lệ: “Đây là nơi nào?”
Nghiêm Tranh Minh dẫn đường phía trước, nói: “Không ai đặt tên cho nó, nhưng sư phụ gọi nó là Kinh lâu.”
Trình Tiềm ngạc nhiên.
Hai bên vách đá có khắc Lục Minh phù có thể cảm nhận được người đến, vốn dĩ vách đá tối tăm sau khi hai người đi tới lập tức phát ra ánh sáng trắng yếu ớt, không chói mắt nhưng vừa đủ chiếu sáng.
“Bên trong bao gồm vô số sách cổ mấy nghìn năm qua của phái ta, ngoại trừ Bách gia kinh văn yêu thích của sư phụ, còn có các tâm pháp kiếm pháp do các tiền bối thu thập khắp nơi,” Nếu Nghiêm Tranh Minh có đuôi, lúc này cũng đã vểnh lên rồi, “Tiểu Đồng Tiền, sau này nếu sư phụ lại phạt ta chép kinh thư hay môn quy, nếu như đệ chịu chia một phần với ta… Mỗi mười ngày ta sẽ đến mở cho đệ một lần, thế nào?”
Trong lúc nói chuyện, đã đi đến bậc cuối cùng, một mùi hương giấy mực cũ kỹ phả vào mặt Trình Tiềm, nó hoài nghi hỏi: “Nếu lợi hại như vậy, sao trước giờ đệ không thấy sư huynh tới?”
Nghiêm Tranh Minh lời lẽ chính nghĩa đáp: “Nạp nhiều không tiêu, dục tốc bất đạt, bây giờ ta chỉ cần luyện cho tốt Mộc kiếm của bản môn là được rồi, biết nhiều trái lại dễ phân tâm.”
Một bộ kiếm pháp nhập môn luyện bảy tám năm, thế mà còn có mặt mũi nói —— Trình Tiềm tưởng chừng đã nắm rõ cách làm của y, nhưng sau một khắc, nó lại ngây người.
Con đường nhỏ chật hẹp đã đến điểm đầu rồi, đằng trước bỗng trở nên sáng tỏ thông suốt. Một thạch động to lớn hiện ra trước mắt, kệ sách từ dưới lên trên nối tới đỉnh động, chồng chồng vải lụa, thẻ tre, da thú cùng với sách giấy thường thấy nhất, phân loại thành nhóm, có tâm pháp, kiếm pháp, các loại bàng môn tả đạo, thậm chí còn có kỳ văn du ký danh, núi cao sông dài, vân vân —— không thể liệt kê hết, quá nhiều sách quyển.
Phần sau thạch động còn có bậc thang, thông xuống tầng dưới.
Nghiêm Tranh Minh chắp hai tay sau lưng, nói rằng: “Kinh lâu có chín tầng, lưu trữ sách nhiều vô số. Những phối phương lung tung của Lý Quân đều là nhân cơ hội trộm lấy khi theo ta đi quét Kinh lâu lúc trước, hừ, cái tên không nên thân —— được rồi, Đồng Tiền, đệ có quyết định thay sư huynh chép kinh không?”
Trình Tiềm cảm thấy mình như một con chuột sa chĩnh gạo.
Nó chưa bao giờ thấy Nghiêm Tranh Minh vừa mắt đến thế, giờ này khắc này, đừng nói là thay sư huynh chép mấy lần kinh thư, cho dù lấy thân báo đáp cũng có thể!
Có thể tưởng tượng được, sau khi từ nơi đó ra, Trình Tiềm càng ru rú trong phòng cả ngày, nó chỉ thả lỏng chốc lát trong giờ học, nhàn hạ trong lúc phải chia sẻ các loại hình phạt không ngừng gia tăng với đại sư huynh, đêm khuya vắng người còn phải len lén tiêu hoá những gì mình đọc được trong Kinh lâu.
Nghiêm Tranh Minh làm đúng theo cam kết, mỗi mười ngày sẽ giúp nó mở cửa một lần. Trình Tiềm giống như một con rắn lòng tham không đáy, hận không thể nhét tất cả Kinh lâu vào trong đầu mang theo, mỗi lần nhớ trọn mấy quyển lớn, sẽ dùng mười ngày tiếp theo để từ từ suy ngẫm.
Cuộc sống nhồi nhét cứ thế mà vụt qua rất nhanh, chớp mắt đã xuân đi thu đến sắp tròn năm.
Trong lúc đó, Thiên Yêu Thuỷ Khanh cô nương đã biểu hiện ra mặt không phải người của nhỏ —— học xong bò chạy nhảy vượt mức quy định, rõ ràng phá xác ra chỉ có một tuổi, vóc dáng đã bằng với các bé gái ba bốn tuổi người phàm.
Trình Tiềm gió mặc gió, mưa mặc mưa, không ngừng nghỉ chuồn đến Kinh lâu, đồng thời, chữ viết của nó cũng càng ngày càng giống chữ trên văn tự, thậm chí không thầy tự biết làm sao để mô phỏng theo chữ của Nghiêm Tranh Minh.
Ngay từ đầu Nghiêm Tranh Minh còn cho rằng Trình Tiềm giống Lý Quân, sẽ len lén giấu đi mấy quyển bàng môn tả đạo và mấy cuốn sách kể chuyện kỳ văn dị sự, ai dè trong một lần vô tình liếc mắt, mới phát hiện nó nghiêm túc xem kiếm phổ và công pháp.
Đại sư huynh Nghiêm Tranh Minh bùn nhão không đắp nổi tường cho ra ngay một kết luận —— tên tiểu tử Đồng Tiền này điên rồi.
Ở trên núi Phù Dao, nếu so với tỷ lệ nhập môn đã hơn một năm, ngay cả chữ trên môn quy còn chưa biết hết như Hàn Uyên mà nói, Trình Tiềm tuyệt đối khác loài.
Có một ngày, vì giúp Trình Tiềm mở cửa Kinh lâu, Nghiêm Tranh Minh rốt cục nhịn không được hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình.
“Đồng Tiền,” thiếu gia nghiêm mặt nói, “Đệ định làm gì vậy, muốn đi Nam Thiên môn tạo phản sao?”
Trình Tiềm nói cho có: “Sư phụ nói, ‘Đình dữ doanh, lệ dữ Tây Thi, đạo thông vi nhất’*, đại đạo tuy có vạn biến, cũng không tách rời khỏi phái, đệ dự định nhìn nhiều một chút, nhằm hỗ trợ lẫn nhau với công pháp bản môn.”
(*): Tề vật luận, nguyên văn: Cố vi thị cử đình dữ doanh, lệ dữ Tây Thi, khôi quỷ quyệt quái, đạo thông vi nhất – Cho nên vì thế mà so sánh xà với cột, người xấu xí với Tây Thi, khoan đại, kì biến, gian trá, quái dị, đạo đều hợp làm một.
Nghiêm Tranh Minh ngạc nhiên nói: “Đệ mới nhập môn một năm, xem công pháp gấp làm gì?”
Trình Tiềm nói: “Năm ngoái, lúc chúng ta từ trong Yêu cốc trở ra, không phải đại sư huynh từng nói phải nhổ trụi lông Tử Bằng chân nhân sao? Không học công pháp cho giỏi, làm sao đánh hơn bà?”
Nghiêm Tranh Minh càng ngạc nhiên hơn: “Thì đó, ta nói ‘một ngày nào đó’, lão tạp mao đã hơn tám trăm tuổi, ta mới mười sáu, cần chi phải gấp? Nói không chừng bảy tám trăm năm sau, ta còn lợi hại hơn cả bà ta.”
Đây tuyệt đối là đang nằm mơ giữa ban ngày…
Đoạn thời gian này, vóc dáng thiếu niên của Nghiêm Tranh Minh dần dần kéo dài ra, đuổi theo sự cao lớn của nam tử trưởng thành, trong lúc giở tay nhấc chân cũng bắt đầu bớt đi sự ngây ngô, tao nhã ban đầu. Có đôi khi Trình Tiềm nhìn tay chân gầy còm và vóc người chậm lớn của mình, lại nhìn nhìn đại sư huynh, trong lòng ít nhiều cũng có sự hâm mộ.
Nhưng một chút tán thưởng và hâm mộ này không đủ để nó dễ dàng bỏ qua việc Nghiêm Tranh Minh ngày càng đỏm dáng.
Cái tên này cứ tự cho rằng mình đã có thể xấu hổ chết Tống Ngọc, thẹn chết Phan An, tất cả những thứ gì phản quang được —— ví như vũng nước mưa trên đất, bội kiếm sáng như tuyết, y đều nhân cơ hội tự soi một chút. Dựa theo biểu cảm trên khuôn mặt y, Trình Tiềm cho là trong thời gian soi, nhất định y còn tự tán tụng mình không ngớt.
Một người cầm kiếm như gương soi, luyện bảy tám trăm năm, bảy tám nghìn năm nữa —— y có thể luyện nên kiếm pháp tốt lành gì chăng?
Trình Tiềm chẳng còn lời nào để nói, đi thẳng tới lật quyển sách lần trước mới xem được một nửa.
Cảm thấy môn phái bất tài lắm rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook