Lục Hào
-
Quyển 1 - Chương 20
Nghiêm Tranh Minh đi được một đoạn, lại nhớ ra gì đó, vòng trở lại, lấy trong tay áo ra một bọc bánh sữa, thái độ chán ghét mà đưa cho Trình Tiềm một cách kín đáo: “Cầm đi mà ăn, nhóc lùn không lớn.”
Trình Tiềm vui vẻ nhận lấy, không nói cảm ơn, chỉ tuỳ ý phẩy phẩy tay, ý bảo đối phương nhanh cút đi.
Hôm nay, nó đã xem xong cuốn phù chú nhập môn, ăn điểm tâm no, đột nhiên muốn đi quét dọn tầng dưới cùng của Kinh lâu một chút.
Tầng dưới cùng Kinh lâu như một nơi chứa đồ vứt đi, do lâu ngày không có ai đến, thời gian dài, bên trên đã phủ một tầng bụi. Trên các vách tường và các giá sách nơi khác đều có khắc phù chú phòng mọt và phòng nước, chỉ có tầng dưới cùng này cái gì cũng không có. Sâu mọt, giấy chiếc rơi lả tả khắp nơi, nội dung bên trong cũng rối ren không thống nhất, có sách dạy nấu ăn, có bí tịch chưng cất rượu, có dạy người ta chăm sóc hoa cỏ thế nào, thậm chí còn có một bản Xuân Cung đồ —— nam nhân trên trang sách đã bị mối mọt gặm mất nửa cái mông.
Đại khái Trình Tiềm bị đại sư huynh đầu độc lâu ngày, trong lúc vô ý thấy tầng dưới bẩn thỉu bừa bộn, cứ canh cánh trong lòng, cuối cùng nhịn không được quyết định vén tay áo lên thu dọn một chút.
Trong lần quét dọn này, Trình Tiềm đã quét ra một thu hoạch không tưởng được —— đằng sau một cái giá gỗ gãy, nó tìm thấy một bức tường viết đầy chữ nhỏ. Sau khi phủi sạch bụi bặm giăng đầy, gỡ mạng nhện trước mắt xuống, cuối cùng nó cũng có thể nhìn rõ chữ viết trên tường.
Đầu đề giới thiệu ngắn gọn rõ ràng: Ma đạo.
Trình Tiềm lấy làm kinh hãi, không nghĩ tới trong Kinh lâu phái Phù Dao lại có vật như vậy. Nó do dự một lát, cảm thấy mình không nên đọc lén, nhưng lúc nhấc chân định đi, vô tình lại nhớ đến Bắc Minh quân.
Trình Tiềm ép buộc mình không được liếc bậy, chậm rãi quét dọn tầng dưới cùng một lần, sau đó đứng trên lầu luyến tiếc một lát mới rời đi.
Đáng tiếc nó chỉ mới chạy đi một lát đã đổi ý, vội vàng chạy trở lại, nhoài người về phía tường, đọc từng chữ từng câu.
Bên trên tường ghi lại trăm nghìn loại ma tu, thiên kỳ bách quái, không chỗ nào không bao quát, trong đó có buông thả thành ma, giết chóc thành ma, chấp niệm thành ma… Cũng có tự nguyện thành ma, có cơ duyên xảo hợp. Rất nhanh Trình Tiềm đã phát hiện, trừ đi những công pháp khiến người ghê tởm, còn lại phần đông con đường ma tu đều không khác bình thường mấy.
Trong ma tu cũng có lấy kiếm nhập đạo, lấy phù chú nhập đạo. Phù chú này cũng chia ra minh phù và ám phù, phương thức tu luyện này nọ, khá giống với cách sư phụ thường dạy cho đại sư huynh.
Trình Tiềm cứ luôn tìm cách để cảm ứng khí cảm, phương pháp dẫn khí nhập thể, bởi vậy đọc không ít tâm pháp muôn hình vạn trạng. Nó phát hiện con đường ma tu có ghi lại phương pháp dẫn khí nhập thể, và những công pháp na ná nhau, thậm chí còn có yêu cầu “Tĩnh Tâm”, “Loại bỏ tạp niệm”.
Trong lòng Trình Tiềm chứa đầy ngờ vực. Vì vậy hôm sau nó nhịn không được mà hỏi sư phụ.
Mộc Xuân chân nhân nghe xong ngẩng đầu một cái, trong chớp mắt này, Trình Tiềm cảm thấy trong mắt ông thoáng hiện chút tăm tối, thế nhưng chút ít này biến mất rất nhanh, Trình Tiềm còn tưởng mình hoa mắt.
“Con hỏi ma tu?” Mộc Xuân chân nhân sửng sốt, trầm ngâm chốc lát rồi hỏi ngược lại, “Vì sao con muốn hỏi chuyện này?”
Nghiêm Tranh Minh lấy một quyển kiếm phổ Phù Dao mộc kiếm che mặt, ở dưới bàn hung hăng đạp Trình Tiềm một cái, lo tên nhóc này nhất thời hí hửng, khai luôn chuyện mình lén dẫn nó vào trong Kinh lâu.
Trình Tiềm suýt nữa ngã nhào vì một cước này, đầu đập vào bàn đá cái “bốp”, tức giận phản kích. Trên bộ đồ gấm trắng như tuyết của đại sư huynh có một dấu giày đen thui, quên luôn việc phải trả lời sư phụ.
Mấy người bọn nó thường xuyên ở dưới đáy bàn ngươi đạp ta một cước, ta chọt ngươi một cái, Mộc Xuân chân nhân sớm đã quen cảnh này, nên chẳng mấy bận tâm, say sưa tự đắn đo một lát, ông mở miệng nói: ” ‘Đình dữ doanh, lệ dữ Tây Thi, đạo thông vi nhất’, đại đạo vô đạo, thù đồ đồng quy (trăm sông đổ về một biển), ma tu chỉ là một con đường khác mà thôi, trên đường có nhiều điểm tương tự, cũng không có gì hiếm lạ.”
Trình Tiềm nghe xong, chỉ cảm thấy đoạn này vô cùng quen tai, sau một khắc, nó nhớ ra —— đây không phải là câu nó dùng để gạt đại sư huynh trong Kinh lâu sao?
Vừa suy nghĩ, nó vội vàng nhấc chân dịch người, quả nhiên tránh được vô ảnh cước lần hai đầy phẫn hận của đại sư huynh.
Trình Tiềm luôn cảm thấy trong lời nói của sư phụ lộ ra chút miễn cưỡng, nên hỏi tới: “Sư phụ, vậy chúng ta chọn con đường này, không chọn con đường khác là vì nguyên nhân gì?”
Mộc Xuân chân nhân nghe vậy, lẳng lặng nhìn nó một lát, rất lâu sau, ý tứ hàm xúc nói rằng: “Mận mọc trên đường không người hái, tất đắng, con hiểu chưa?”
Câu nói này như một gáo nước lạnh, tưới thẳng từ đỉnh đầu Trình Tiềm đến tận gót chân, lạnh thấu tâm can, nó có cảm giác như bị sư phụ nhìn thấu ảo tưởng sai lầm của chính nó.
Sau khi gặp được Bắc Minh quân, bốn chữ “Vạn ma chi tông” không biết từ bao giờ đã cắm rễ sâu trong lòng Trình Tiềm. Trong Quần Yêu cốc, nó cảm thấy các đại yêu quái trong đó không thể nào chiến thắng được ông, ở trong mắt người kia đều thành không đáng nhắc tới, ngay cả Tử Bằng chân nhân ngông cuồng tự đại cũng bị ông doạ đến run lẩy bẩy.
Lần đó Lý Quân nói chuyện ma tu nửa chừng bị đại sư huynh quát bảo im, đã khiến Trình Tiềm mơ hồ cảm thấy thái độ phổ biến của mọi người dành cho ma tu. Nhưng dù thế nào, nó vẫn không tự chủ mà bị hấp dẫn muốn khám phá.
Hôm nay trước khi hỏi câu này, Trình Tiềm cũng thầm nghĩ rất nhiều lần, nếu nó đã có sự sai lệch, cho dù sư phụ chửi bới ma tu cỡ nào, nói ma tu là tà ma ngoại đạo, nó đều sẽ phản bác. Ai ngờ gừng càng già càng cay, một câu nói nhẹ bẫng của Mộc Xuân chân nhân, lại đánh một cú nặng trình trịch vào lòng nó, khiến tất thảy những lý do chất chứa trong lòng nó đều trở thành “may mắn tự cho mình thông minh.”
Tò mò trong lòng Trình Tiềm nhất thời tan thành mây khói, nó không thể làm gì khác hơn là cung cung kính kính cúi đầu, nói nhỏ: “Đa tạ sư phụ.”
Mộc Xuân chân nhân vuốt vuốt ria mép, cảm thấy rất vui mừng vì ngộ tính của Trình Tiềm vượt khỏi dự trù của ông. Vì vậy mà cao hứng, ho nhẹ một tiếng, lôi kéo sự chú ý của các đồ đệ lại, mở miệng tuyên bố: “Các đồ nhi, các con nên nỗ lực học tập hơn, vi sư muốn dẫn bọn con xuất môn một chuyến.”
“Cái gì?”
“Đi đâu?”
Cả đám trăm miệng một lời, trong đó có kinh hãi có vui mừng —— đối với loại như Hàn Uyên, xuất môn hóng gió tất nhiên vui như tết, đối với Nghiêm Tranh Minh mà nói, chuyện này giống như sấm sét giữa trời quang.
Mộc Xuân chân nhân nói: “Chợ Tiên mười năm mới mở một lần, các con quanh năm cứ ở trên núi Phù Dao này ếch ngồi đáy giếng, chưa từng thấy qua thế giới Tu Chân chân chính. Vi sư muốn dẫn bọn con đi làm quen cảnh đời một chút, nhân tiện thăm vài lão bằng hữu luôn, hai bên đều có đồ đệ, khó tránh việc so sánh, các con đừng để sư phụ mất mặt đấy.”
Mất mặt… Chuyện này quả thật không thể tránh khỏi.
Nghiêm Tranh Minh là người phản ứng đầu tiên, ngồi nghiêm chỉnh nói: “Sư phụ, con sẽ không để người mất mặt xấu hổ, người dẫn các sư đệ sư muội đi đi, con trông nhà.”
Mộc Xuân chân nhân hiền từ nhìn y nói: “Các đạo đồng đều có thể trông nhà, không cần làm phiền đến thủ đồ của phái Phù Dao ta.”
Nghiêm Tranh Minh hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Như vậy sao được? Lỡ như sơn huyệt lại xảy ra vấn đề thì thế nào? Lỡ như có tiểu tặc ham muốn phái Phù Dao ta đất thiêng nuôi dưỡng hiền tài, đến đây trộm cướp thì sao?”
Mộc Xuân chân nhân không nhanh không chậm đáp: “Hôm đó ta đã thoả thuận cùng Tử Bằng đạo hữu, bà đã phong bế sơn huyệt, con không cần lo. Dưới chân núi có phù chú, còn có đạo đồng thủ vệ, tiểu tặc tầm thường không đến được.”
Nghiêm Tranh Minh còn muốn phản biện, Hàn Uyên đã xắn tay áo lên nói xen vào: “Sư huynh, sao huynh cứ như mấy tiểu thư khuê các cổng chính không ra cổng sau không bước vậy?”
Nghiêm thiếu gia bị làm cho giận đến đỏ mặt tía tai, cảm thấy họ Hàn thực sự quá đáng ghét, phẩy tay áo bỏ đi.
Mộc Xuân chân nhân cười híp mắt nhìn bóng lưng y đi xa, vỗ về đầu chó của Hàn Uyên, dùng vẻ mặt dịu dàng tàn bạo nói: “Tiểu Uyên không biết cầu tiến, đến giờ vẫn chưa thuộc hết môn quy, thấy nghĩ chi bằng để con ở lại trông nhà đi.”
Nhất thời mặt Hàn Uyên nhăn như trái cà ngoài trời sương giá.
Mười ngày sau đó, trên núi Phù Dao diễn cảnh gà chó không yên, đều do thủ đồ Nghiêm Tranh Minh cầm đầu gây sự.
Để không phải đi xa, Nghiêm Tranh Minh giả vờ bị bệnh, phản đối, không từ bất kỳ thủ đoạn nào, sau cùng hầu như vứt hết mặt mũi ăn vạ với sư phụ, làm đến phát rồ, làm đến chết đi sống lại.
Đáng tiếc, lần này Mộc Xuân chân nhân như rùa cắn quả cân, quyết tâm phải xách đại đệ tử “nuôi dạy nơi thâm sơn người ngoài chưa ai biết” xuống núi, hoàn toàn phớt lờ y.
Hàn Uyên thì ngược lại, để xuất môn, mỗi giây mỗi phút gã đều cố học môn quy, chẳng qua gã này giống như trời sinh ra không phải để học thuộc lòng sách, học đến đầu căng nhức não, dục tiên dục tử, vẫn cứ quên trước quên sau học không thuộc. Trình Tiềm tận mắt thấy cảnh gã đập đầu vào tường, giống như bị điên.
Ngay cả sư phụ cũng biến thành thần long thấy đầu không thấy đuôi. (Ý nói thần bí)
Có một hôm, Trình Tiềm bày giấy Tuyên Thành trên đá Thanh Tâm trong viện, đứng chép “Thanh Tĩnh kinh”.
Kể từ ngày có được giải thích của sư phụ về ma tu, nó cảm thấy hình như mình chạm vào cái gì đó, nhưng lại cách vật đó một tấm màn mỏng, tạm thời không thể bước vào đó được nên có chút nóng lòng.
Nóng lòng không có lợi cho tu hành, Trình Tiềm đành phải dừng những chuyện khác lại, trước hết cứ chép kinh tĩnh tâm.
Mới viết được phân nửa, Trình Tiềm nghe thấy tiếng động ở cửa, Tuyết Thanh đi ra ngoài mở cửa. Một lát sau, ôm vào một tiểu cô nương tròn tròn đáng yêu, chính là tiểu sư muội Thuỷ Khanh của bọn họ.
Thuỷ Khanh có một nửa huyết thống yêu tộc, dĩ nhiên không giống với bé gái người phàm. Cơ thể nhỏ rất khoẻ mạnh, trèo cây coi như không thành vấn đề, có điều không biết nói. Về điểm này, nhỏ giống như một con vật nhỏ thông minh, có linh tính, lúc còn là quả trứng đã có thể thông qua giọng điệu và hành động của người khác mà đoán hỉ nộ ái ố của đối phương, nhưng với ngôn ngữ cụ thể thì khá chậm chạp.
Sư phụ nói, nếu thật trong người nhỏ có phân nữa yêu huyết làm loạn, thì đến khi nhỏ mười tuổi vẫn chưa mở miệng nói cũng không có gì kỳ lạ.
Đại khái Thuỷ Khanh thừa dịp sư phụ không để ý nên bò ra, có thể hấp dẫn con nít chỉ có hai loại: một là ăn ngon hai là chơi vui. Thật ra bình thường Thuỷ Khanh thích đến Ôn Nhu Hương, bởi vì đại sư huynh sạch sẽ khác người, để nhanh chóng đuổi nhỏ đi, sẽ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, chỉ cần nhỏ vừa tới, liền đút đồ ăn dụ dỗ, giật dây nhỏ đến phá người khác. Thứ hai nhỏ tương đối vui vẻ đi tìm Hàn Uyên —— bản thân Hàn Uyên chính là cái thứ “chơi vui”.
Nhưng nhỏ không hay đến tìm Trình Tiềm, bởi vì Trình Tiềm không thường để ý đến nhỏ.
Còn nhỏ thì không thèm để ý tới Lý Quân —— bởi vì Lý Quân từng biến nhỏ thành một con cóc.
Thanh An cứ hiếm khi thấy Thuỷ Khanh tiểu sư muội, Trình Tiềm ngạc nhiên hỏi: “Sao muội lại tới đây?”
Thuỷ Khanh “a a” hai tiếng, hai mắt rưng rưng níu ống quần nó, ngay sau đó chỉ nghe “xoạt” một tiếng, y phục sau lưng của nhỏ bị cái gì đó xé ra, Trình Tiềm ngẩn người, lật nhỏ lại nhìn, trên lưng Thuỷ Khanh mọc ra hai cái cánh chim gì đó!
Trình Tiềm vui vẻ nhận lấy, không nói cảm ơn, chỉ tuỳ ý phẩy phẩy tay, ý bảo đối phương nhanh cút đi.
Hôm nay, nó đã xem xong cuốn phù chú nhập môn, ăn điểm tâm no, đột nhiên muốn đi quét dọn tầng dưới cùng của Kinh lâu một chút.
Tầng dưới cùng Kinh lâu như một nơi chứa đồ vứt đi, do lâu ngày không có ai đến, thời gian dài, bên trên đã phủ một tầng bụi. Trên các vách tường và các giá sách nơi khác đều có khắc phù chú phòng mọt và phòng nước, chỉ có tầng dưới cùng này cái gì cũng không có. Sâu mọt, giấy chiếc rơi lả tả khắp nơi, nội dung bên trong cũng rối ren không thống nhất, có sách dạy nấu ăn, có bí tịch chưng cất rượu, có dạy người ta chăm sóc hoa cỏ thế nào, thậm chí còn có một bản Xuân Cung đồ —— nam nhân trên trang sách đã bị mối mọt gặm mất nửa cái mông.
Đại khái Trình Tiềm bị đại sư huynh đầu độc lâu ngày, trong lúc vô ý thấy tầng dưới bẩn thỉu bừa bộn, cứ canh cánh trong lòng, cuối cùng nhịn không được quyết định vén tay áo lên thu dọn một chút.
Trong lần quét dọn này, Trình Tiềm đã quét ra một thu hoạch không tưởng được —— đằng sau một cái giá gỗ gãy, nó tìm thấy một bức tường viết đầy chữ nhỏ. Sau khi phủi sạch bụi bặm giăng đầy, gỡ mạng nhện trước mắt xuống, cuối cùng nó cũng có thể nhìn rõ chữ viết trên tường.
Đầu đề giới thiệu ngắn gọn rõ ràng: Ma đạo.
Trình Tiềm lấy làm kinh hãi, không nghĩ tới trong Kinh lâu phái Phù Dao lại có vật như vậy. Nó do dự một lát, cảm thấy mình không nên đọc lén, nhưng lúc nhấc chân định đi, vô tình lại nhớ đến Bắc Minh quân.
Trình Tiềm ép buộc mình không được liếc bậy, chậm rãi quét dọn tầng dưới cùng một lần, sau đó đứng trên lầu luyến tiếc một lát mới rời đi.
Đáng tiếc nó chỉ mới chạy đi một lát đã đổi ý, vội vàng chạy trở lại, nhoài người về phía tường, đọc từng chữ từng câu.
Bên trên tường ghi lại trăm nghìn loại ma tu, thiên kỳ bách quái, không chỗ nào không bao quát, trong đó có buông thả thành ma, giết chóc thành ma, chấp niệm thành ma… Cũng có tự nguyện thành ma, có cơ duyên xảo hợp. Rất nhanh Trình Tiềm đã phát hiện, trừ đi những công pháp khiến người ghê tởm, còn lại phần đông con đường ma tu đều không khác bình thường mấy.
Trong ma tu cũng có lấy kiếm nhập đạo, lấy phù chú nhập đạo. Phù chú này cũng chia ra minh phù và ám phù, phương thức tu luyện này nọ, khá giống với cách sư phụ thường dạy cho đại sư huynh.
Trình Tiềm cứ luôn tìm cách để cảm ứng khí cảm, phương pháp dẫn khí nhập thể, bởi vậy đọc không ít tâm pháp muôn hình vạn trạng. Nó phát hiện con đường ma tu có ghi lại phương pháp dẫn khí nhập thể, và những công pháp na ná nhau, thậm chí còn có yêu cầu “Tĩnh Tâm”, “Loại bỏ tạp niệm”.
Trong lòng Trình Tiềm chứa đầy ngờ vực. Vì vậy hôm sau nó nhịn không được mà hỏi sư phụ.
Mộc Xuân chân nhân nghe xong ngẩng đầu một cái, trong chớp mắt này, Trình Tiềm cảm thấy trong mắt ông thoáng hiện chút tăm tối, thế nhưng chút ít này biến mất rất nhanh, Trình Tiềm còn tưởng mình hoa mắt.
“Con hỏi ma tu?” Mộc Xuân chân nhân sửng sốt, trầm ngâm chốc lát rồi hỏi ngược lại, “Vì sao con muốn hỏi chuyện này?”
Nghiêm Tranh Minh lấy một quyển kiếm phổ Phù Dao mộc kiếm che mặt, ở dưới bàn hung hăng đạp Trình Tiềm một cái, lo tên nhóc này nhất thời hí hửng, khai luôn chuyện mình lén dẫn nó vào trong Kinh lâu.
Trình Tiềm suýt nữa ngã nhào vì một cước này, đầu đập vào bàn đá cái “bốp”, tức giận phản kích. Trên bộ đồ gấm trắng như tuyết của đại sư huynh có một dấu giày đen thui, quên luôn việc phải trả lời sư phụ.
Mấy người bọn nó thường xuyên ở dưới đáy bàn ngươi đạp ta một cước, ta chọt ngươi một cái, Mộc Xuân chân nhân sớm đã quen cảnh này, nên chẳng mấy bận tâm, say sưa tự đắn đo một lát, ông mở miệng nói: ” ‘Đình dữ doanh, lệ dữ Tây Thi, đạo thông vi nhất’, đại đạo vô đạo, thù đồ đồng quy (trăm sông đổ về một biển), ma tu chỉ là một con đường khác mà thôi, trên đường có nhiều điểm tương tự, cũng không có gì hiếm lạ.”
Trình Tiềm nghe xong, chỉ cảm thấy đoạn này vô cùng quen tai, sau một khắc, nó nhớ ra —— đây không phải là câu nó dùng để gạt đại sư huynh trong Kinh lâu sao?
Vừa suy nghĩ, nó vội vàng nhấc chân dịch người, quả nhiên tránh được vô ảnh cước lần hai đầy phẫn hận của đại sư huynh.
Trình Tiềm luôn cảm thấy trong lời nói của sư phụ lộ ra chút miễn cưỡng, nên hỏi tới: “Sư phụ, vậy chúng ta chọn con đường này, không chọn con đường khác là vì nguyên nhân gì?”
Mộc Xuân chân nhân nghe vậy, lẳng lặng nhìn nó một lát, rất lâu sau, ý tứ hàm xúc nói rằng: “Mận mọc trên đường không người hái, tất đắng, con hiểu chưa?”
Câu nói này như một gáo nước lạnh, tưới thẳng từ đỉnh đầu Trình Tiềm đến tận gót chân, lạnh thấu tâm can, nó có cảm giác như bị sư phụ nhìn thấu ảo tưởng sai lầm của chính nó.
Sau khi gặp được Bắc Minh quân, bốn chữ “Vạn ma chi tông” không biết từ bao giờ đã cắm rễ sâu trong lòng Trình Tiềm. Trong Quần Yêu cốc, nó cảm thấy các đại yêu quái trong đó không thể nào chiến thắng được ông, ở trong mắt người kia đều thành không đáng nhắc tới, ngay cả Tử Bằng chân nhân ngông cuồng tự đại cũng bị ông doạ đến run lẩy bẩy.
Lần đó Lý Quân nói chuyện ma tu nửa chừng bị đại sư huynh quát bảo im, đã khiến Trình Tiềm mơ hồ cảm thấy thái độ phổ biến của mọi người dành cho ma tu. Nhưng dù thế nào, nó vẫn không tự chủ mà bị hấp dẫn muốn khám phá.
Hôm nay trước khi hỏi câu này, Trình Tiềm cũng thầm nghĩ rất nhiều lần, nếu nó đã có sự sai lệch, cho dù sư phụ chửi bới ma tu cỡ nào, nói ma tu là tà ma ngoại đạo, nó đều sẽ phản bác. Ai ngờ gừng càng già càng cay, một câu nói nhẹ bẫng của Mộc Xuân chân nhân, lại đánh một cú nặng trình trịch vào lòng nó, khiến tất thảy những lý do chất chứa trong lòng nó đều trở thành “may mắn tự cho mình thông minh.”
Tò mò trong lòng Trình Tiềm nhất thời tan thành mây khói, nó không thể làm gì khác hơn là cung cung kính kính cúi đầu, nói nhỏ: “Đa tạ sư phụ.”
Mộc Xuân chân nhân vuốt vuốt ria mép, cảm thấy rất vui mừng vì ngộ tính của Trình Tiềm vượt khỏi dự trù của ông. Vì vậy mà cao hứng, ho nhẹ một tiếng, lôi kéo sự chú ý của các đồ đệ lại, mở miệng tuyên bố: “Các đồ nhi, các con nên nỗ lực học tập hơn, vi sư muốn dẫn bọn con xuất môn một chuyến.”
“Cái gì?”
“Đi đâu?”
Cả đám trăm miệng một lời, trong đó có kinh hãi có vui mừng —— đối với loại như Hàn Uyên, xuất môn hóng gió tất nhiên vui như tết, đối với Nghiêm Tranh Minh mà nói, chuyện này giống như sấm sét giữa trời quang.
Mộc Xuân chân nhân nói: “Chợ Tiên mười năm mới mở một lần, các con quanh năm cứ ở trên núi Phù Dao này ếch ngồi đáy giếng, chưa từng thấy qua thế giới Tu Chân chân chính. Vi sư muốn dẫn bọn con đi làm quen cảnh đời một chút, nhân tiện thăm vài lão bằng hữu luôn, hai bên đều có đồ đệ, khó tránh việc so sánh, các con đừng để sư phụ mất mặt đấy.”
Mất mặt… Chuyện này quả thật không thể tránh khỏi.
Nghiêm Tranh Minh là người phản ứng đầu tiên, ngồi nghiêm chỉnh nói: “Sư phụ, con sẽ không để người mất mặt xấu hổ, người dẫn các sư đệ sư muội đi đi, con trông nhà.”
Mộc Xuân chân nhân hiền từ nhìn y nói: “Các đạo đồng đều có thể trông nhà, không cần làm phiền đến thủ đồ của phái Phù Dao ta.”
Nghiêm Tranh Minh hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Như vậy sao được? Lỡ như sơn huyệt lại xảy ra vấn đề thì thế nào? Lỡ như có tiểu tặc ham muốn phái Phù Dao ta đất thiêng nuôi dưỡng hiền tài, đến đây trộm cướp thì sao?”
Mộc Xuân chân nhân không nhanh không chậm đáp: “Hôm đó ta đã thoả thuận cùng Tử Bằng đạo hữu, bà đã phong bế sơn huyệt, con không cần lo. Dưới chân núi có phù chú, còn có đạo đồng thủ vệ, tiểu tặc tầm thường không đến được.”
Nghiêm Tranh Minh còn muốn phản biện, Hàn Uyên đã xắn tay áo lên nói xen vào: “Sư huynh, sao huynh cứ như mấy tiểu thư khuê các cổng chính không ra cổng sau không bước vậy?”
Nghiêm thiếu gia bị làm cho giận đến đỏ mặt tía tai, cảm thấy họ Hàn thực sự quá đáng ghét, phẩy tay áo bỏ đi.
Mộc Xuân chân nhân cười híp mắt nhìn bóng lưng y đi xa, vỗ về đầu chó của Hàn Uyên, dùng vẻ mặt dịu dàng tàn bạo nói: “Tiểu Uyên không biết cầu tiến, đến giờ vẫn chưa thuộc hết môn quy, thấy nghĩ chi bằng để con ở lại trông nhà đi.”
Nhất thời mặt Hàn Uyên nhăn như trái cà ngoài trời sương giá.
Mười ngày sau đó, trên núi Phù Dao diễn cảnh gà chó không yên, đều do thủ đồ Nghiêm Tranh Minh cầm đầu gây sự.
Để không phải đi xa, Nghiêm Tranh Minh giả vờ bị bệnh, phản đối, không từ bất kỳ thủ đoạn nào, sau cùng hầu như vứt hết mặt mũi ăn vạ với sư phụ, làm đến phát rồ, làm đến chết đi sống lại.
Đáng tiếc, lần này Mộc Xuân chân nhân như rùa cắn quả cân, quyết tâm phải xách đại đệ tử “nuôi dạy nơi thâm sơn người ngoài chưa ai biết” xuống núi, hoàn toàn phớt lờ y.
Hàn Uyên thì ngược lại, để xuất môn, mỗi giây mỗi phút gã đều cố học môn quy, chẳng qua gã này giống như trời sinh ra không phải để học thuộc lòng sách, học đến đầu căng nhức não, dục tiên dục tử, vẫn cứ quên trước quên sau học không thuộc. Trình Tiềm tận mắt thấy cảnh gã đập đầu vào tường, giống như bị điên.
Ngay cả sư phụ cũng biến thành thần long thấy đầu không thấy đuôi. (Ý nói thần bí)
Có một hôm, Trình Tiềm bày giấy Tuyên Thành trên đá Thanh Tâm trong viện, đứng chép “Thanh Tĩnh kinh”.
Kể từ ngày có được giải thích của sư phụ về ma tu, nó cảm thấy hình như mình chạm vào cái gì đó, nhưng lại cách vật đó một tấm màn mỏng, tạm thời không thể bước vào đó được nên có chút nóng lòng.
Nóng lòng không có lợi cho tu hành, Trình Tiềm đành phải dừng những chuyện khác lại, trước hết cứ chép kinh tĩnh tâm.
Mới viết được phân nửa, Trình Tiềm nghe thấy tiếng động ở cửa, Tuyết Thanh đi ra ngoài mở cửa. Một lát sau, ôm vào một tiểu cô nương tròn tròn đáng yêu, chính là tiểu sư muội Thuỷ Khanh của bọn họ.
Thuỷ Khanh có một nửa huyết thống yêu tộc, dĩ nhiên không giống với bé gái người phàm. Cơ thể nhỏ rất khoẻ mạnh, trèo cây coi như không thành vấn đề, có điều không biết nói. Về điểm này, nhỏ giống như một con vật nhỏ thông minh, có linh tính, lúc còn là quả trứng đã có thể thông qua giọng điệu và hành động của người khác mà đoán hỉ nộ ái ố của đối phương, nhưng với ngôn ngữ cụ thể thì khá chậm chạp.
Sư phụ nói, nếu thật trong người nhỏ có phân nữa yêu huyết làm loạn, thì đến khi nhỏ mười tuổi vẫn chưa mở miệng nói cũng không có gì kỳ lạ.
Đại khái Thuỷ Khanh thừa dịp sư phụ không để ý nên bò ra, có thể hấp dẫn con nít chỉ có hai loại: một là ăn ngon hai là chơi vui. Thật ra bình thường Thuỷ Khanh thích đến Ôn Nhu Hương, bởi vì đại sư huynh sạch sẽ khác người, để nhanh chóng đuổi nhỏ đi, sẽ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, chỉ cần nhỏ vừa tới, liền đút đồ ăn dụ dỗ, giật dây nhỏ đến phá người khác. Thứ hai nhỏ tương đối vui vẻ đi tìm Hàn Uyên —— bản thân Hàn Uyên chính là cái thứ “chơi vui”.
Nhưng nhỏ không hay đến tìm Trình Tiềm, bởi vì Trình Tiềm không thường để ý đến nhỏ.
Còn nhỏ thì không thèm để ý tới Lý Quân —— bởi vì Lý Quân từng biến nhỏ thành một con cóc.
Thanh An cứ hiếm khi thấy Thuỷ Khanh tiểu sư muội, Trình Tiềm ngạc nhiên hỏi: “Sao muội lại tới đây?”
Thuỷ Khanh “a a” hai tiếng, hai mắt rưng rưng níu ống quần nó, ngay sau đó chỉ nghe “xoạt” một tiếng, y phục sau lưng của nhỏ bị cái gì đó xé ra, Trình Tiềm ngẩn người, lật nhỏ lại nhìn, trên lưng Thuỷ Khanh mọc ra hai cái cánh chim gì đó!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook