Loving Evangaline
Chương 8

Robert đang đứng trên bến tàu lúc Evie giảm tốc đưa thuyền vào bến đậu. Anh mang cặp kính râm sậm màu hoàn toàn giấu đi cặp mắt, nhưng cô không cần nhìn cũng biết chúng lạnh lẽo vì cơn thịnh nộ. Có lẽ đó là cái cách mà anh tạo ra, hết sức cân nhắc, ở mỗi động tác kềm nén, nó báo cho cô biết tâm trạng của anh. Cơn rùng mình không ngăn được lướt qua cô, bất chấp hơi nóng. Có cái gì đó còn đáng sợ hơn sự lạnh nhạt, kềm chế không ngừng dù là anh mạnh mẽ. Lần nữa cô lại có ý nghĩ anh là người nguy hiểm nhất cô từng biết. Nhưng chuyện gì đã đẩy anh vào tâm trạng đầy đe dọa như vậy?

Cô buộc dây thuyền và nhảy lên bến tàu. “Virgil chơi vui không?” cô hỏi lúc đến gần Robert, và hướng về phía văn phòng. Anh không chỉ là người giỏi tự chủ. Ngay lúc này cô có mối quan tâm khác ngoài việc đối phó với tâm trạng cáu kỉnh của anh. Cô có thể nghe được tiếng gầm của động cơ đang đến gần; mà có thể hoặc không phải là Mercer, nhưng cô không có lấy bất kỳ cơ may nào nữa. Cô muốn mình ở trong văn phòng, làm việc như thường lệ lúc Mercer quay về.

Robert nói nhanh, và túm lấy cô. “Chờ anh 1 chút.”

Evie tránh khỏi cái níu tay của anh. “Để sau đi,” cô nói, và vội vàng đi vào.

Anh ở ngay phía sau cô khi cô mở khóa cửa, nhưng anh không nói được câu nào. Virgil đã nhìn thấy thuyền cô và đang chậm chạp đi qua. Robert nhìn trừng trừng bước đi của ông già; anh sẽ không có tí thời gian nào để hỏi cô trước khi Virgil đến đây, nên tốt hơn hết là chờ, như cô đã nói khi nãy. Hơn 1 lần anh nén cơn giận và sự thất vọng của mình, nhưng cơn giận dữ điên cuồng trong anh vẫn còn sôi sục. Có thể nói, anh đang trở nên tức tối hơn.

Virgil đứng trước cửa và thở ra khoan khoái khi hơi máy lạnh phả vào ông. “Tuổi già chắc là hỏng bét hết rồi,” ông phàn nàn. “Nóng bức thật là bực mình.”

“Vậy thì đừng có để ý để nó làm ông bực mình thêm nữa,” Evie chỉ ra và mỉm cười với ông. “Không có cái máy lạnh nào đâu, nên tất cả chúng ta đều phải chịu nóng thôi.”

Ông già ngồi vào cái ghế dựa. “Chán thật,” ông lặp lại đầy thỏa mãn.

Cô đến bên chiếc máy bán nước tự động và lấy 3 chai nước ngọt. Cô để nhiệt độ ở mức thấp vừa đủ tạo ra những tinh thể nước đá, để làm vừa lòng khách hàng của cô. Cô khui nắp chai và dúi 1 chai vào tay Robert, còn 1 chai thì đưa cho Virgil. Cô uống 3 ngụm, dốc ngược cái chai để uống chất nước lạnh buốt, cay xè.

Cô thấy Robert nhìn chằm chằm vào cái chai trên tay anh bằng vẻ không-hài-lòng-cho-lắm; sau đó, anh cũng uống. Vị giác của anh dường như quá phức tạp để nuốt trôi thứ nước ngọt này, cô nghĩ vậy, nhưng nếu anh sống ở đây, trong mùa hè này, anh sẽ cư xử như là người bản xứ. 1 trong những biện pháp chống lại sự nóng nực là uống coca mỗi ngày để làm dịu những bộ phận trong người.

Có 1 con tàu thong thả lướt qua những con sóng vỗ. Evie liếc nhanh và biết rằng nó là chiếc tàu thuê. Mercer đã nhìn thấy cô, cô biết vậy, nhưng cô không nghĩ là ông ta nhận ra cô. Đội cái nón tròn và đeo kính râm như mọi người, với mái tóc bỏ vào trong áo, trông cô cũng như mọi người. Ông ta cũng không biết chắc cô là phụ nữ.

Robert dựa 1 bên hông lên quầy thu tiền, chân nhịp nhịp khi mà anh uống nước ngọt. Mặt anh không hề biểu lộ điều gì, nhưng cô có cảm tưởng chắc chắn rằng anh đang chờ đợi. Chờ đến lúc họ có thể nói chuyện với nhau? Không đúng. Phải nói ngay bây giờ.

Cô thấy Mercer neo thuyền và vui vẻ đi về phía bến tàu, 1 tay cầm hộp dụng cụ và tay kia là dây nhợ không xài đến. Cánh cửa mở ra và ông ta lướt vào, ra vẻ ta đây và tự mãn. “Hôm nay chẳng có gì cả, cưng à” ông ta nói bằng quá-thân mật, và đáng ghê tởm. “Nếu cô đi cùng chắc tôi đã gặp may hơn rồi. Cô nói sao?”

“Tôi không rành câu cá cho lắm,” cô nói mà không hối hận, bởi vì Virgil suýt bị sặc nước.

Robert ngồi trên quầy quay nửa người về phía Mercer. Anh chiếu tia nhìn khắp mặt người đàn ông ấy. “Chào Landon,” anh thờ ơ chào. “Lần tới tôi đi câu với anh lúc anh rảnh nhé.”

Evie giật mình khi nghe Robert gọi Mercer bằng tên, và 1 tiếng chuông báo động bắt đầu vang lên. Robert quen biết thế nào với ông ta?

Nhưng nếu cô chỉ giật mình, thì với Mercer lại như điện giật. Ông ta chết lặng, khuôn mặt tái nhợt khi há hốc miệng nhìn Robert. “Ô-Ông Cannon,” ông ta lắp bắp. “Tôi – ừm, sa-sao…ông làm gì ở đây vậy?”

Đôi chân mày đen của Robert nhướng lên vẻ nhạo báng. Mercer hoàn toàn rơi vào kinh ngạc, Evie biết rõ, cả cô cũng căng thẳng. Bất kể có quen biết, Robert không hề liên kết với Mercer, hay người nào khác cũng sẽ không đến nỗi sửng sốt với sự hiện diện của anh.

Câu trả lời rõ ràng nhất cho câu hỏi của Mercer đó là anh đã thuê chỗ gửi thuyền của mình ở đây; nhưng Robert đã không nói ra điều đó. Thay vì vậy, anh cố ý nhìn Evie, nói “Nơi đây có 1 sức hấp dẫn nào đó.”

Cô thấy choáng váng, cô không thể ngăn được sắc đỏ đang hun đốt gương mặt mình. Mercer có vẻ còn kinh ngạc hơn nữa vì lý do ấy.

“Ồ,” ông ta lầm bầm. “Thế à, chắc thế.” Ông ta cố gắng lấy lại 1 chút bình tĩnh và ráng nở nụ cười yếu ớt. “Muộn rồi. Tôi xin phép đi trước. Rảnh thì gọi cho tôi nhé, ông Cannon, chúng ta sẽ bàn việc chơi gôn vậy.”

“Hay câu cá chẳng hạn,” Robert gợi ý, giọng anh nhẹ như tơ.

“Ừm….vâng. Đúng thế, chúng ta sẽ làm việc ấy. Bất cứ lúc nào.” Mercer ném chìa khóa tàu lên quầy và hấp tấp bỏ đi.

“Thật muốn biết cái gì đã đặt cái gã của cậu lên đống lửa thế,” Virgil trầm ngâm.

“Có lẽ anh ta xui xẻo khi nghỉ buổi chiều để đi câu cá mà đụng ngay chủ của anh ta ở bến tàu,” Robert gợi ý, đôi mắt anh sắc lạnh.

Virgil bật ngả người ra ghế, thở khò khè vì cười. “Ừ, xui thật! Này, hắn làm việc cho cậu hả? Ta cá là chuyện đó đã làm tiêu tan hết niềm vui của hắn cả ngày nay thôi.”

“Tôi chắc là vậy.”

Evie đứng im lìm, chăm chú nhìn mọi sắc thái nơi Mercer, và cả câu trả lời rì rầm ngọt ngào của Robert. Anh thích thú nhìn cảnh Mercer lúng túng. Anh cũng đã hướng sự chú ý vào cô thành lý do cho sự có mặt của anh cũng vì lý do: khiến cho Mercer lúng túng. Và sau mọi thứ, có người nào thấy dễ chịu khi phát hiện ra rằng anh ta vừa tán tỉnh người đàn bà của ông chủ mình… ngay trước mặt ông ta đâu? Đây là tình huống bị bắt quả tang lúc đang trốn việc đi chơi mà.

Mercer hình như không hiểu rõ, Evie nghĩ rằng Robert không ưa ông ta. Anh hết sức thân tình, nhưng không ưa là điều rất dễ thấy. Cô đã bớt căng thẳng. Trong 1 thoáng cô sợ rằng Robert bị dính líu vào công việc đen tối mà Mercer đang làm, nhưng thái độ của Mercer chắc chắn không phải là thái độ của 1 người được gặp bạn bè mình. Cô vẫn lo lắng, dù là biết rằng Mercer làm việc cho Robert. Vừa đúng lúc cô không muốn những làn sóng dơ bẩn của ông ta đánh vào bến thuyền, cô cũng không muốn ông ta gây tổn hại cho Robert.

Cô đã không thành công trong việc khám phá ra thêm thông tin về việc Mercer đang làm; ông ta đi vẩn vơ trên lối đi ngoằn ngoèo quanh mấy hòn đảo, cuối cùng thì ngừng lại 1 chút bên bờ 1 trong mấy hòn đảo lớn hơn. Cô không thể tìm thấy thứ gì mà ông ta đang làm. Nếu cô có 1 động cơ tốt, cô sẽ có thể đến gần hơn mà không để ông ta nghe thấy, nhưng chiếc thuyền của cô không được trang bị cái động cơ ấy. Khi đó Mercer đã lại khởi động động cơ, tạo sóng và rời khỏi đảo. Cô đã theo dõi ông ta ở mức độ tốt nhất có thể, nhưng lại không có cách nào để giữ ông ta trong tầm ngắm mọi lúc. Cuối cùng rồi ông ta cũng rời khỏi đảo, thuyền cô đã tăng tốc tối đa để chạy nhanh hơn ông ta và về đến bến thuyền sớm hơn để ông ta không thể phát hiện ra cô.

Cô vẫn không tìm ra gì ngoài sự nghi ngờ. Vào lúc cô còn đang nghĩ có nên kể cho Robert biết không trong khi cô không có chứng cớ xác đáng nào để kể với anh, thì cô cháu cố của Virgil đi vào. Lần này cô ẵm theo 1 cô bé mắt to tròn 11 tháng tuổi, và theo sau là 2 cậu bé 4 tuổi và 6 tuổi. Cả 2 đứa kêu lên “PawPaw, PawPaw.” Chúng chạy về phía chiếc ghế, trèo vào lòng Virgil với vẻ tự nhiên mà chúng đã làm vậy từ trước đến nay.

“Thế nào rồi?” Virgil hỏi, kéo cả 2 thân thể nhỏ bé dựa vào ông. “Nha sĩ có cho bọn cháu cây kẹo nào không thế?”

“Có ạ,” đứa lớn lên tiếng, lấy từ túi áo ra 1 cây kẹo màu đỏ tươi. “Mẹ bảo nó tốt, vì nó không có đường. Ông ăn không?” Vẻ mặt cậu bé thất vọng vì viên kẹo không chút ngọt ngào đó.

“Thèm thật, nhưng thôi cháu giữ đi.” Virgil lắc đầu. Evie mỉm cười khi cô nhìn Virgil và đứa cháu ông, rồi quay qua mẹ chúng. “Sherry à, đây là Robert Cannon. Anh ấy và Virgil vừa chạy ra sông về đấy. Robert, Sherry Ferguson là cháu cố của Virgil.”

“Rất vui khi gặp anh,” Sherry chào với nụ cười dễ mến. Cô còn nhớ Robert kể từ lần đầu anh mới đến bến tàu. Cô nhấc đứa bé qua hông bên kia và giơ tay ra.

Robert giơ tay để bắt tay Sherry, và cô bé hiển nhiên nghĩ rằng anh đang cố với lấy nó, cô bé thích thú thả tay ra khỏi áo khoác của Sherry và nhào ra, cả 2 cánh tay nhỏ nhắn mũm mĩm vươn ra. Sherry giật mình vội chụp đứa trẻ, nhưng Robert đã nhanh tay hơn, xốc đứa trẻ trong tay cả trước khi bé thoát khỏi sự bảo vệ của người mẹ.

“Allison Rose!” Sherry thở hổn hển, trừng mắt nhìn đứa bé. “Tôi xin lỗi,” cô nói xin lỗi Robert khi giơ tay ẵm lại con mình. “Tôi không biết con bé bị gì nữa. Con bé trước kia chưa bao giờ đeo người lạ như thế.”

Allison Rose không bị gì cả; cô bé ré lên và quay đi khỏi tay mẹ bé, bám vào áo Robert bằng tất cả sức mạnh của bé.

“Không sao,” Robert nói, giọng nói trầm kỳ lạ của anh giờ mang âm sắc dễ chịu để trấn an cả 2 mẹ con. Bàn tay to lớn đỡ lưng bé, cười bằng mắt với Sherry. “Tôi luôn luôn có cách với phụ nữ mà.”

Điều đó cũng không xa sự thật bao nhiêu, Evie nghĩ và máu cô rộn lên từ từ trong huyết mạch khi cô nhìn anh bồng đứa bé thoải mái như thể anh đã có cả tá con cái. Có việc già mà người đàn ông này không thể làm được không? Sherry thì gần như tan chảy dưới ánh nhìn tươi cười, còn Allison bé bỏng thì đang ở trên thiên đường.

Ngồi trên cánh tay anh, Allison nhìn xung quanh bằng vẻ mặt hạnh phúc, như thể bé là nữ hoàng đang ngắm nhìn thần dân của mình. Robert cúi đầu cạ mũi anh lên mớ tóc quăn vàng mềm mại phân biệt bé gái với bé trai ngay từ nhỏ. Anh đã từng bế 2 đứa con trai của Madelyn khi chúng còn ẵm ngửa và chơi đùa với chúng khi chúng mới biết đi, nhưng chúng không được mềm mại như cô bé trong tay anh, và mùi hương của bé thì ngọt ngào thoang thoảng. Anh nhận thấy mình say mê đôi xăng-đan trên đôi bàn chân bé xíu cùng với diềm đăng ten của cái váy trên người bé. Cảm giác 2 cánh tay mũm mĩm, tròn lẳn bám chặt người anh khiến anh thỏa mãn 1 cách kỳ lạ.

Ôi chúa ơi, Evie nghĩ. Ngực cô thít chặt đến nỗi cô thở yếu ớt. Cô phải quay đi để giấu đi ánh mắt choáng váng. Sao anh không thấy trẻ nhỏ là bất tiện? Sao anh phải ẵm Allison dịu dàng và mắt anh lại thích thú với hương thơm ngọt ngào của bé đến vậy? Mối xúc cảm phồng lên trong cô, tràn ngập người cô đến mức cô không thể hoạt động, không thể nghĩ được gì cả.

Chắc chắn trong phần đời còn lại của mình, cô sẽ vẫn nhớ chính xác thời điểm cô yêu Robert Cannon là lúc nào.

Cô đang bận bịu với mớ giấy tờ, dù cô không chắc đó là giấy tờ gì. Từ xa, cô có thể nghe thấy Sherry đang hỏi Virgil về chuyến du ngoạn trên sông, nghe thấy câu trả lời hăng hái của Virgil cùng mấy câu giải thích của Robert. Cô biết rằng giọng nói nhẹ nhàng, điềm tĩnh đó vẫn còn ở đây. Làm sao mà Sherry lại có thể chắc chắn rằng chuyến đi an toàn khi mà sự im lặng và tự tin tuyệt đối ở anh cho thấy anh đã lo lắng mà tỏ vẻ quá chú ý đến an toàn của Virgil?

Anh hành động 1 cách thong thả, cô nhận thức điều đó lúc cô nghe họ nói. Cô cảm thấy tách biệt, không thực sự nghe được từng lời, nhưng cái cách mọi việc được nói ra, là cảm xúc nguyên sơ. Robert là bậc thầy trong việc thấu hiểu con người, sử dụng giọng nói và cách cư xử của anh với sự chính xác lạ kỳ để lôi kéo họ vào sự hưởng ứng mà anh mong muốn. Kỳ thực anh giống 1 người điều khiển rối, cuốn hút mọi người khôn khéo đến mức không bao giờ để họ biết mình đang bị điều khiển.

Và nếu anh điều khiển họ, thì cũng có nghĩa anh đang điều khiển cô.

Có tiếng u u âm ĩ trong tai cô, tựa hồ như cô bị chóng mặt. Evie dứt khoát không là bất cứ gì ngu ngốc và tập trung hít thở sâu. Khi cô hít vào hơi thở đầu, cô mới nhận ra rằng hình như là lần đầu cô đã làm thế này vào lúc trước, thấy được bởi sự giải thoát sâu sắc trong phổi cô. Cô hầu như nín thở, lúc Robert cọ mặt anh lên những lọn tóc quăn của Allison. Hèn gì mà cô đã cảm thấy muốn xỉu.

Xúc động cô mò mẫm cố đứng vững, cảm thấy mấy ngón tay cô cuối cùng cũng chạm vào cái gì đó mà cô nghĩ mình có thể vịn được. Giờ thì cô cảm thấy như thể sợi dây an toàn đã bị rút ra khỏi người và cô lại sa xuống và xoáy tít. Robert có nói với cô bất cứ lời thật lòng nào hay là mỗi một lời là 1 hành động khôn khéo, ý muốn …gì kia? Đưa cô vào giường anh sao? Hồi hộp vì anh săn đuổi? Cái khó hiểu là anh thẳng thắn. Cô sẽ khẳng định điều khác nhau đó như thế nào?

Cô bối rối nghĩ, câu trả lời là cô không thể. Chỉ thời gian mới có thể trả lời nếu như cô cần anh, sẽ trao trái tim cô cho anh, và cô nghi ngờ khoảng thời gian qua. Anh đã nói anh ở đây nghỉ hè, mà mùa hè thì qua quá nửa. Anh sẽ chỉ ở đây 6, hay 7 tuần nữa.

“Evie.” Tên cô được thốt ra nhẹ nhàng, gần bên tai cô. Cô cảm nhận được thân nhiệt anh phả vào lưng cô, ngửi thấy mùi mồ hôi sạch sẽ, tươi mát trên người anh. Bàn tay anh sờ vào cánh tay cô. “Sherry với Virgil về kìa em.”

Cô quay lại, tập trung sức lực vào nụ cười và tự chủ. Không ai khác để ý mối lo lắng của cô, cô biết thế, nhưng Robert thì có, ví dụ khác của sự sáng suốt sắc bén của anh. Allison bị dụ, với 1 cái núm vú cao su đỏ làm mồi nhử, quay lại vòng tay của Sherry, nơi mà cô bé mê mải xoay vòng vòng viên kẹo bọc giấy bóng bên ngoài, gắng tìm tháo mở ra. Cuối cùng cô bé ngậm cả vào miệng, luôn cả giấy bọc ngoài. Virgil đang đứng ở cửa cùng 2 thằng bé đang la lối rằng chúng muốn 1 trận bão tuyết trước khi về nhà, trong khi Sherry phản đối rằng cô không cách gì lái xe về Boaz, vì Virgil nói thêm rằng bản thân ông không cảm thấy phiền việc có 1 trận bão tuyết. Tất nhiên, điều đó giải quyết được vấn đề.

Evie góp lời thêm vào âm thanh náo loạn ầm ĩ, chào tạm biệt họ, bảo Virgil bảo trọng. 2 cậu bé phóng nhanh ra khỏi cửa và hướng về phía bến tàu. Sherry bước ra ngoài la lên, “Cả 2 quay lại đây, mau lên!” bằng 1 giọng khiến chúng khựng lại, phụng phịu nhăn nhó, quay lại với cô. Tốn thêm vài phút nữa để mọi người đều ngồi vào xe, và qua tất cả Evie nhận thức sâu sắc là Robert dang đứng rất gần đằng sau cô, tay anh đặt trên bờ lưng nhỏ của cô. Cả Sherry lẫn Virgil đều không chú ý đến cái ngôn ngữ hình thể này, không đụng chạm nhiều, đó là tuyên bố đòi hỏi của anh đối với cô.

Sau cuộc từ giã điếc tai của họ là sự tĩnh lặng. Cô đóng cửa lại và cố đi lướt qua anh, nhưng 2 tay anh đã ở trên thắt lưng cô, và với 1 cú xoay chóng mặt, cô thấy mình ngã phịch xuống mặt quầy với anh đang đứng ở giữa 2 chân cô không cho cô đứng xuống. Cô chăm chăm nhìn vào khoảng giữa ngực anh, cố không nhìn lên anh. Cô không muốn thế này, không muốn đương đầu với anh khi mà cô vẫn còn rối rắm vì sự thật choáng người là cô yêu anh và tin tưởng anh còn ít hơn cô đã nghĩ.

“Chết tiệt thật,” anh nói rất dịu dàng. “Nhìn anh đi em.”

“Tại sao?”

“Vì anh không muốn nói chuyện với cái đỉnh đầu của em chứ sao.”

“Bằng cách này em vẫn có thể nghe rõ mà.”

Anh rít khẽ tiếng nguyền rủa và giữ mặt cô giữa 2 tay anh, nâng mặt cô ngước lên. Anh cẩn thận không làm đau cô, không có sự chống cự nào đối với sự kềm kẹp ấy. Cô cố chú ý vào mũi anh, ánh xanh lấp lánh trong mắt anh át hẳn khuôn mặt anh, lôi kéo sự chú ý của cô. Không có cách gì để không phải nhìn vào sự giận dữ lạnh lùng trong đôi mắt đó.

“Em đi đâu vậy?”

Câu hỏi có vẻ êm dịu, gần như là vu vơ. Nếu cô không nhìn vào mắt anh, và nếu cô không cảm nhận cơn giận dữ khuấy đảo trong anh, thì có thể cô đã bị lừa. “Em có việc vặt phải đi.”

“À.” Tay anh siết chặt mặt cô. “Em đi gặp Landon Mercer phải không?” anh bất ngờ hỏi. “Em có công việc với hắn phải không?”

Cô nhìn anh chăm chăm, sửng sốt. Trong phút chốc, cô không thể sắp xếp nổi 1 ý nghĩ riêng lẻ, đầu óc cô trống rỗng. Làm sao mà anh lại liên kết được cô với Mercer? Cô đi sau anh kia mà, và cô với Mercer lại không về cùng lúc. Nhưng đúng là tại Mercer mà cô mới đi, dù là cô không đi cùng ông ta. Cô có thể cảm nhận được hơi nóng trên gò má cô và biết rằng cô trông như đã phạm lỗi, nhưng cô có vẻ như không trả lời rành mạch được. Khi câu hỏi cuối lắng xuống, cô nói cáu kỉnh, “Không phải, em không có việc gì với ông ta hết! Em ghê tởm ông ta!”

Môi Robert mím chặt. “Vậy thì sao em lén lút đi gặp hắn ta hả?”

“Em không lén lút chỗ nào cả,” cô nổi nóng. “Mà em cũng không gặp ông ta!”

“Nhưng em đã đóng cửa văn phòng vào giữa lúc bận bịu thế này,” anh nói gay gắt. “Khi mà em không thể nghỉ sớm 1 chút trong buổi chiều mưa khi không có bất kỳ người khách nào hết.”

“Em nói với anh rồi, em có chút việc.”

“Nên em phải đi bằng thuyền hả?”

“Em sống trên sông nước mà,” cô nhấn mạnh, đôi mắt nâu nhạt rực ánh vàng quãng 1 giây.

“Em có thể băng ngang hồ để về nhà nhanh hơn. Đôi khi đẹp trời và tâm trạng em tốt, thì em dùng thuyền, dù sao thì cũng vẫn hơn lái xe về.”

Vẻ nguy hiểm trong mắt anh vẫn không dịu đi. “Em nói em về nhà sao?”

1 cách rất cố ý cô nắm cổ tay anh và đẩy tay anh khỏi mặt cô. “Em có việc,” cô lặp lại. “Em không có gặp Mercer. Em không có việc gì với ông ta cả. Mà cái quái gì khiến anh nghĩ là anh có quyền trả hỏi tôi hả?” câu nói cuối cùng được hét to lên khi cô cố xô anh ra.

Anh không nhúc nhích 1 chút nào. “Là cái này,” anh trả lời bằng giọng kềm chế, rồi tiến về phía cô và cúi xuống.

Cô giữ hơi thở theo sức nóng của miệng anh, của sức ép. Cử động của anh ép đùi cô mở rộng ra hơn, và anh đặt hông mình vào nơi chữ V ấy. Evie run lên vì cái đâm mạnh của cái vật đàn ông của anh vào nơi kín đáo êm ái yếu ớt của cô, báo động bởi sự tiếp xúc xuyên qua mấy lần vải. Đam mê trong anh cũng tràn ngập như cơn giận dữ của anh hiện giờ, xoáy vào cô, hướng về cô bằng ý muốn của anh. Cánh tay anh thít chặt đau đớn, và cô cố đẩy anh ra 1 lần nữa, kết quả cũng như lần trước. “Dừng lại,” anh càu nhàu phản đối trên miệng cô, hạ 1 cánh tay ôm gọn mông cô và kéo sát cô dựa vào anh, cọ xát cô vào phần đỉnh bên dưới cái quần của anh.

Thình lình, sâu sắc, khoái lạc chạy vụt qua nơi thầm kín của cô làm cô thét lên, âm thanh ấy bị bóp nghẹt bởi đôi môi anh. Anh lặp lại chuyển động này, đung đưa khung xương chậu tỳ vào cô bằng cơn ghen và sự thèm muốn điên cuồng. Cơn choáng váng thậm chí còn mạnh mẽ hơn, và cô cong người trong cánh tay anh, bàn tay cô nhấc lên níu lấy vai anh. Việc chuyển từ tức giận sang thèm muốn nhanh đến nỗi cô không thể kiểm soát nỗi, và khoái cảm hiện giờ dội lên bên trong cô. Mỗi cử động anh làm đều tăng thêm làm cảm cảm giác, đẩy cô lên cao hơn, như thể cô đang bị ép leo lên núi và kết quả là có 1 lần cô đã tới đỉnh điểm, ném cô lên cao vút. Choáng váng và cảm giác kịch ngất đến cùng lúc, và cô bám chặt lấy anh như cái phao duy nhất.

Chưa bao giờ giống thế này với Matt, cô lơ mơ nghĩ. Tình cảm trẻ con của họ rụt rè, ngây thơ, ngọt ngào mà không quyết. Robert là người đàn ông biết chính xác anh đang làm gì.

Dù cho anh không đụng chạm gì vào chúng, thì vú cô cũng đang rộn lên, những núm vú sít lại và đau đớn. Cô uốn cong người lần nữa, âm thanh điên cuồng, yếu đuối trong cổ họng cô khi cô cố làm dịu đi sự đau nhức do cọ xát chúng vào ngực anh. Anh biết thế, thì thầm, “từ từ thôi em,” vừa lúc tay anh khép trọn lên 1 gò ngực nhô ra căng cứng.

Cô rên rĩ với hơi ấm và sự cấp thiết hấp dẫn. Cô biết mình nên ngăn anh lại, nhưng đặt 1 dấu chấm hết cho trạng thái ngây ngất này là điều cuối cùng cô muốn làm. Cơ thể cô mềm dẻo, gợi cảm bởi ham muốn, sôi nổi với hơi nóng. Anh đưa tay vào dưới áo sơ mi của cô và khéo léo mở tung khóa trước áo ngực cô. Cúp ngực trượt ra 2 bên, và tay những ngón tay anh đã ở trên phần da thịt trần trụi của cô. Anh vuốt ve những đường cong mềm mượt, rồi xoay tròn những núm vú căng cứng đến khi cô quằn quại trong sự đau đớn không được thảo mãn. “Đây là cái em muốn phải không?” anh rì rầm, và kẹp nhẹ cái nụ nhỏ sưng phồng. Cô rền rĩ khi 1 luồng hơi nóng chạy xuyên qua cô, tăng thêm sự ẩm ướt ở phần giữa 2 đùi cô.

Anh uốn người cô ngược ra sau trên cánh tay anh, tư thế đẩy ngực cô lên trên. Áo của cô kéo lên trên hoàn toàn làm chúng lộ ra, cô biết rõ, ngạc nhiên khi việc đó xảy ra. Cô nhìn thấy núm vú của mình, đỏ như trái chín; khi miệng anh phủ lên 1 bên, mắt cô khép lại và đầu cô ngửa ra sau.

Anh đang chiếm lấy cô ngay ở đây, ngay ở cái quầy này. Cô cảm nhận được quyết tâm của anh, sự khao khát khích động của chính anh. Sự hoảng hốt trào lên trong cô, cố chống lại sức nóng đang hủy hoại ý chí và giác quan của cô. Anh định chiếm lấy cô ở đây, nơi mà bất cứ ai cũng có thể bước vô và nhìn thấy họ. Anh định chiếm giữ cô mà không có ý phòng tránh. Và cô, ngoài mạo hiểm danh tiếng của bản thân và khả năng sẽ có thai, sẽ mất đi chút bảo vệ cuối cùng mà cô giữ lại cho trái tim mình.

Miệng anh đang nút mạnh núm vú cô, nút 1 cách mạnh mẽ trước khi chuyển qua bên còn lại. Và tay anh đang hoạt động ở lưng quần jean của cô, mở nút và kéo dây kéo.

Một cách liều lĩnh cô lèn 2 cánh tay mình vào giữa 2 người và gồng cứng. “Không,” cô nói. Lời nói khàn khàn, chỉ vừa đủ nghe. “Robert, không! Ngừng lại!”

Anh cứng người, bắp thịt căng thẳng khi anh giữ mình bất động trong 1 lúc lâu. Rồi, rất chậm rãi, anh nhấc tay khỏi người cô và lùi lại, 1 bước, rồi 2 bước. Hơi thở anh nhanh và rõ to.

Evie không nhìn tới anh lúc cô tuột xuống khỏi quầy và hấp tấp vụng về mặc lại quần áo chỉnh tề, cài lại áo ngực, vuốt lại áo, kéo khóa và cài nút quần. Hơi thở của cô vẫn còn gấp gáp.

“Em đừng trông hoảng sợ đến vậy,” anh điềm tĩnh nói. “Anh hứa với em là anh sẽ ngừng lại, và anh đã làm thế rồi đó thôi.”

Không, vấn đề không phải là với ý muốn mạnh mẽ của anh, cô nghĩ 1 cách rối loạn, mà là với ý muốn cô. Anh và cô mà có nơi nào khác ngoài bến tàu thì cô không biết lúc ấy cô có thể bắt bản thân mình cự tuyệt không nữa.

“Không nói gì à?” 1 lúc sau anh mới hỏi, khi cô vẫn cứ làm thinh.

Cô nuốt nước bọt. “Không phải bây giờ.”

“Được thôi.” Anh vẫn nói vẻ rất bình tĩnh và kềm chế. “Chúng ta nói sau vậy. Anh sẽ đón em lúc 7 giờ.”

“7 giờ,” cô lặp lại lúc anh đi khỏi.

Robert gọi điện thoại lúc anh cho chiếc Jeep rời khỏi chỗ đậu xe của bến tàu. “Anh có bám theo lúc hắn ta trốn việc không vậy?” anh hỏi và bên kia trả lời tức thì.

“Vâng, chúng tôi có bám theo. Chúng tôi thấy có xe của ông ở bến nên chúng tôi rút lui.”

“Chết tiệt thật. Tôi ở ngoài thuyền rồi. Hắn ta mướn thuyền và đi gặp ai đó ở trên hồ, có thể là Evie, vì cô ta cũng đánh thuyền đi khỏi bến tàu. Mà hắn ta có mang thứ gì theo không?”

“Có thể nói là không, nhưng ông ta có thể bỏ cái đĩa vào túi áo khoác dễ dàng.”

“Hắn không thể câu cá trông cái bộ dạng ấy được. Hắn thay đồ ở đâu?”

“Nhà ông ta. Ổng ở nhà không đầy 5 phút, rồi thì đi ra và mang theo 1 hộp dụng cụ và cần câu.”

“Nếu mà hắn cầm cái đĩa, thì nó phải nằm trong hộp dụng cụ chứ.”

“Vâng. Chúng tôi không có cơ hội để lấy nó.”

“Tôi biết rồi. Không phải lỗi của anh. Trước tiên, tôi sẽ gắn điện thoại trên thuyền. Bằng cách đó, nếu tôi có lênh đênh trên sông, thì anh cũng có thể gọi cho tôi được.”

“Hay tuyệt. Chúng tôi đã kiểm tra nhà ông ta lần nữa khi có cơ hội. Nhưng chẳng có gì hết.”

“Chết tiệt. Được rồi, cứ tiếp tục theo dõi hắn cho tôi. Và tối nay cho ai đó đến nhà Evie đi.”

“Cũng là việc nói nãy giờ à?”

“Ừ,” Robert trả lời. Thời khắc căng thẳng đã bắt đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương