Loving Evangaline
-
Chương 7
Robert không có ý định gặp Evie trong những ngày đó. Anh là 1 chiến lược gia trong cuộc chiến trường kỳ giữa đàn ông và đàn bà; với quyết tâm đeo đuổi cô của anh, cô sẽ mong anh gọi điện hay đến bến tàu, và thiếu vắng cảm giác chạm vào anh sẽ gây mất cân bằng nơi cô, tệ hơn cả sự phòng bị của cô. Anh thường nghĩ sự cám dỗ đó cũng tương tự với chơi cờ, trong đó 1 người sẽ khiến người kia lưỡng lự là người điều khiển trận đấu.
Anh nắm giữ sự quyến rũ. Những bản năng của anh ở trong vai trò của cuộc chơi là chắc chắn. Nó sẽ làm anh lịch sự 1 vài tuần, nhưng Evie cuối cùng cũng sẽ ở trên giường với anh. Không lâu nữa, anh sẽ dọn sạch mớ hỗn độn này; Mercer và Evie sẽ bị bắt, và anh sẽ quay về New York.
Chết tiệt.
Dĩ nhiên đó là cái khó khăn. Anh không muốn Evie bị tống giam. Anh đã điên tiết khi anh xuống đây, đã xác định rõ là đưa cả cô và người tình của cô biến đi 1 thời gian rất lâu. Nhưng đó là trước khi anh gặp cô, trước khi anh ôm cô và biết mùi vị ngọt ngào dễ làm say lòng người của cô. Trước khi anh thấy nỗi buồn ẩn dưới đôi mắt màu vàng nâu của cô, và muốn biết nếu anh khiến biểu lộ ấy sâu sắc thêm. Ý nghĩ này khiến anh không yên.
Cô có làm gì sai không? Lúc đầu anh đã tin chắc rằng cô sai; bây giờ, ngay cả sau khi quen biết sơ sơ ngắn ngủi, anh không còn chắc chắn nữa. Không kẻ phạm tội nào không bị tóm bởi những hành vi của hắn ta. Luôn luôn có chứng cớ bỏ lại sau lưng, có thể là 1 sự lạnh lẽo nào đó trong mắt, 1 lợi lộc thiếu đạo đức trong nhiều nguyên nhân nào đó. Anh đã không thể tìm ra bất cứ chứng nào ở Evie. Anh thường nghĩ rằng những người quan tâm đến hoạt động tình báo, trong sự phản bội đất nước của họ, có vài sự lạnh nhạt mọi người chịu đựng. Họ không có mối xúc cảm sâu xa mà người khác có. Không có tình cảm không rõ ràng bằng Evie; nếu có thể, anh sẽ nói rằng cô có cảm giác xa cách rất nhiều.
Cô đã không do dự gì khi nhảy xuống sông theo Jason. Điều đó bản thân nó không có gì khác thường; dù người không quen biết đi nữa cũng sẽ làm điều tương tự như vậy, ít nhiều gì cũng là ruột thịt. Nhưng, biết rằng mỗi 1 giây đếm được, cô đã ở sâu phía dưới quá lâu trong nỗ lực tìm kiếm cậu bé. Anh biết chắc chắn cũng như anh biết mặt trời trên bầu trời rằng cô sẽ không thể đủ khả năng nổi lên mặt nước mà không có sự giúp đỡ của anh…và rằng cô bằng lòng chết đi hơn là thả Jason ra và tự cứu lấy cô. Dù thế, ký ức làm thân thể anh trở nên lạnh ngắt.
Anh đi vào trong để ngồi vào máy tính, nhưng giờ anh đứng lên và bồn chồn bước ra lên tầng trên, nơi ánh mặt trời thiêu đốt có thể xua đi cơn ớn lạnh đột ngột trong anh.
Chỉ xúc cảm sâu sắc của 1 con người là có khả năng của bản tính hy sinh.
Anh chống 2 tay lên trên lan can và nhìn chăm chú ra ngoài sông. Dòng sông hôm nay không phải màu xanh lục, đúng hơn là 1 màu xanh thắm, phản chiếu màu xanh thẫm của bầu trời quang đãng không gợn mây. Rất ít gió, và mặt nước tĩnh lặng. Nó liếm nhẹ vào bến tàu và bờ sông với tiếng động kéo vật gì vào sâu trong nó. Toàn bộ sự sống đều bắt đầu từ biển; có lẽ nó là tiếng vọng của thời xa xưa đã khiến mọi người đối phó với sông nước. Nhưng con sông này, yên tĩnh giống như nó lúc này, đã lấy đi gần như cả cuộc đời của Evie.
Anh rùng mình vì cơn ớn lạnh khác. Anh không thể nhớ, anh nghĩ lơ đãng, khi anh đã quá giận dữ…hoặc quá sợ hãi. Anh vừa không ngừng kiềm chế cảm xúc, vừa không cho phép dấu vết nào của chúng hiện lên mặt, nhưng chúng khuấy sâu vào trong anh. Nó không phải là sự giận dữ khôn ngoan, nhưng là cơn thịnh nộ với mức độ sâu nhất với sự hủy diệt, với sự may rủi, cái dường như đã giật lấy Evie ra khỏi vòng tay anh trước khi anh có thể….gì kia? Cô bị kết tội? Anh khụt khịt mũi rầu rĩ vì ý nghĩ đó. Ý nghĩ này đã không vào nỗi tâm trí anh. Không, anh đã điên tiết vì anh không thể ôm cô, làm tình với cô, vì những ngày dài vô tận không thể có cô.
Evie có phải loại người có thể phản bội tổ quốc không? Anh bắt đầu nghi ngờ lời buộc tội của mình.
Bản chất của Robert không hay do dự, và anh giờ nôn nóng với chính mình. Anh không thể cho phép những nghi ngờ về tội lỗi của Evie làm thay đổi kế hoạch của anh. Nếu cô vô tội, thì cô sẽ không bị thiệt hại gì. Cô sẽ có vài lúc bất tiện, cô sẽ lo lắng, nhưng cuối cùng anh sẽ để ý đến tình hình, và cô sẽ không sao.
Nghĩ đến cô khiến anh cáu kỉnh. Anh liếc nhìn đồng hồ; sau giờ trưa 1 chút. Giờ này chắc cô ở bến tàu, và anh đã sẵn sàng nghe chi tiết việc anh cho người theo dõi mọi động tĩnh của cô.
Lẽ phải ở manh mối, chuông điện thoại reng, và anh bước vào trong nhấc nó lên.
“Cô ấy đến Huntsville hồi sáng này,” 1 giọng phụ nữ trầm báo cáo. “Nơi đến là 1 cao ốc văn phòng. Thang máy đóng lại trước khi tôi vào kịp với cô ta, nên tôi không biết chỗ cô ta tới. Tôi đợi ở đó, và cô ta trở ra tiền sảnh 1 tiếng 23 phút sau đó. Cô ta lái xe thằng về nhà, thay đồ và sau đó tới bến tàu. Mercer hoàn toàn ở trong văn phòng của ông ta ở PowerNet, và họ không nói chuyện điện thoại. Không có cuộc gặp gỡ nào giữa họ cả.”
“Người nào mướn trong cao ốc đó?”
“Tôi đã lên danh sách. Có 2 công ty bảo hiểm, 1 văn phòng bất động sản, 4 bác sĩ y khoa, 4 luật sư, 3 nha sĩ, 1 văn phòng công ty tạm thời và 2 công ty lập trình máy tính.”
Chết tiệt, Robert thất vọng nghĩ. Anh quát to, “Tìm cho ra chỗ cô ta đến. Trước tiên tập trung vào 2 công ty lập trình cho tôi.”
“Thưa vâng.”
Anh nguyền rủa khi cúp máy. Tại sao cô không dành thời gian đi mua hàng, hay thanh toán mấy cái hóa đơn?
Anh muốn gặp cô. Anh muốn lắc cô đến khi răng cô va vào nhau. Anh muốn mang cô đến nơi hẻo lánh và nhốt cô ở đó đến khi anh giãi quyết mớ hỗn độn này. Anh muốn dày vò cô đến khi cô rũ xuống với sự khuất phục. Sự mãnh liệt của tất cả những khát khao đó thật đáng ghét đối với anh, nhưng anh không thể phủ nhận nó. Cô dứt khoát phải nằm trên anh bằng cái cách mà không người đàn bà nào khác đã từng làm.
Tâm trạng tức giận và thất vọng hòa lẫn, và anh bật ra tiếng lầm bầm chửi rủa. Sau khi nhanh chóng mặc đồ, anh rời nhà và leo lên chiếc Jeep đen. Chó chết, anh muốn gặp cô, nên anh sẽ đi.
Virgil đang ngồi với Evie. Đầu gối của ông đã đỡ hơn, ông nói vậy, mà quả thực, ông đi bằng sự nỗ lực ít nhất. Hôm ấy thực sự bận rộn, với nhiều khách hàng ra vào liên tục, và Virgil đã dành thời gian với vài người bạn già và tình cờ quen biết.
Cô bận rộn gọi điện mua gas, nước ngọt và 1 hộp bánh quy của người đánh cá khi cánh cửa mở ra. Không nhìn lên, cô vẫn biết Robert bước vào. Da cô ngứa râm ran, và cô lập tức cảm thấy hoang mang. Cô đã hy vọng, một cách điên rồ, rằng cô sẽ không gặp anh, rằng thần kinh kiệt quệ của cô sẽ có cơ may bình tĩnh 1 chút trước khi cô thực sự đi với anh tối mai. Mặt khác, cô hài hước nghĩ, thời gian và khoảng cách hầu như sẽ không giúp được chút nào. Dù là anh không đích thân ở đó, anh ở trong tâm trí cô, chế ngự cả tư tưởng và giấc mộng của cô.
Anh chàng của cô cẩn thận, cô để mình nhìn anh khi anh giới thiệu về mình 1 cách cởi mở với Virgil, người vẫn nhớ anh, dĩ nhiên. Điều rất ít có ở người già.
Robert đang mặc quần jean và áo sơ mi trắng bỏ ngoài quần. 1 cái nón lưỡi trai thể thao kaki chụp trên mái tóc đen của anh, và cặp kính mát đắt tiền lủng lẳng trên tay. Máu của cô chảy kích động trong huyết quản; thậm chí trong cách ăn mặc bình thường, vẫn có vẻ tao nhã và nguy hiểm nơi anh. Cái quần jean mềm và bạc màu theo thời gian, và anh mặc chúng như khi anh mặc những bộ quần áo bằng tơ.
Rồi anh chạm vào cánh tay cô, và nó giống như được đốt lên bởi 1 tia lửa điện rất nhỏ. “Anh sẽ lấy thuyền 1 lát, chạy trên dòng sông và học hỏi về nó 1 ít.”
Vậy là anh không định loanh quanh ở bến tàu cả ngày. Cô vừa nhẹ nhõm vừa thất vọng. “Anh có cần thuê người dẫn dường không?”
“Không, nhưng lòng sông được đánh dấu chứ?”
“Có, sẽ chẳng có bất kỳ chuyện gì đâu, trừ khi anh muốn thám hiểm ở ngoài nơi này. Em sẽ đưa anh bản đồ.”
“Ừ.” Ân cần, Robert nhìn Virgil. “Ông muốn giới thiệu cho tôi biết quanh bờ hồ này không, ông Dodd? Nghĩa là, nếu chiều nay ông không có dự định gì.”
Virgil cười khúc khích, đôi mắt kém đi sự tinh anh đột nhiên bừng lên hăng hái. “Dự định hả?” ông khịt mũi. “Ta đã 93 tuổi rồi! Có ai có dự định ở tuổi của ta không? Giờ ta có thể tắt thở bất cứ lúc nào.”
Sự thích thú rộn lên trong mắt Robert, làm chúng trông giống như những viên kim cương màu xanh lục nhạt. “Nếu ông chịu tôi cũng liều thử xem, nhưng tôi báo trước, 1 xác chết ở trên thuyền sẽ thật sự phiền phức đấy.”
Virgil nhấc mình ra khỏi chiếc ghế. “Nói cho cậu biết, cậu trai. Vì cơ hội được ngồi lại vào thuyền, tôi sẽ ráng hết sức để không làm cậu dính vào rắc rối với nhân viên điều tra.”
“Thế nhé.” Robert nháy mắt với Evie khi anh quay đi.
Evie lắc đầu mỉm cười với Virgil. Cô biết bảo ông ra ngoài thì tốt hơn. Hơn nữa, ông đáng được vui vẻ 1 giờ hay hơn thế trên dòng sông mà ông yêu, và cô tin rằng Robert cũng khéo lái thuyền như mọi thứ khác anh làm. Làm sao mà anh biết được, khi mới quen biết sơ sơ, rằng Virgil tha thiết yêu thích việc lại được dạo chơi trên sóng nước?
“Cả 2 cẩn thận,” cô nhắc nhở. “Virgil, ông đừng quên đem nón nhé.”
“Không đâu, không đâu,” ông nói gắt gỏng. “Nghĩ ta khùng sao mà đi không có gì đội trên đầu?”
“Anh sẽ lái thuyền vòng vòng bến tàu thôi,” Robert nói, và cô biết ơn anh vì đã không để Virgil đi bộ nhiều đến bến tàu. Anh chạm vào cánh cửa, ngừng lại và quay vào với cô. “Anh quên mất.”
“Gì?”
Anh khum 1 tay lên cằm cô, cúi xuống và bình tĩnh hôn cô. Nó không là nụ hôn say đắm; thực ra nó là nụ hôn nhàn nhã. Tuy nhiên, khi anh ngẩng đầu lên, tim cô vẫn đập thình thịch và tâm trí cô chạy tán loạn. “Là cái này,” anh thì thầm.
Cô nghe thấy tiếng cười giòn của Virgil và bỗng thấy ánh mắt chăm chăm vẻ thú vị của 2 người khách đang lướt nhìn mấy cái lưỡi câu và tay quay cần câu. Gò má cô đỏ bừng, và cô quay đi nghịch mấy tờ giấy đến khi cô có thể lấy lại bình tĩnh.
Virgil vỗ nhẹ lên cánh tay cô. Dù bị khòm bởi gánh nặng của 9 thập kỷ, ông vẫn cao hơn cô, và ông mỉm cười với cô. “Nghe nói tên trẻ măng đó mới đây đã làm 1 việc có ích, lúc con trai của Becky bị ngã hả.”
Cô tằng hắng. “Vâng. Nếu anh ấy không có ở đó, Jason lẫn cháu chắc đã bị chết đuối rồi.”
“Nhanh nhẹn nhỉ?”
Cô thấy mình lại đỏ mặt và xua tay xuỵt bảo Virgil thôi đi. Sao Robert lại hôn cô ở chỗ đông người như vậy? Cô đã không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ công khai bày tỏ tình cảm; có cái gì đó ngăn anh. Nhưng anh chắc chắn đã làm việc đó lập tức!
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ khi anh chạy chiếc thuyền màu đen bóng quanh bến tàu, tiếng động cơ ầm ầm như tiếng sấm. Chiếc kính râm nằm trên cái sống mũi cao, tạo cho anh vẻ lạnh nhạt chết người. Cô từng thấy những người lính cũng với vẻ mặt ấy, và cô kinh ngạc với nó. Từ lúc đầu, cô đã biết rằng cô biết về Robert Cannon quá ít. Anh làm gì để sống? Cô biết anh bắt buộc phải có tiền để sắm căn nhà, chiếc thuyền và xe Jeep mới. Anh từ đâu đến? Anh có gia đình không, anh đã cưới trước đây chưa, giờ anh có vợ không, anh có con không? Sự giá lạnh xuyên qua cô lúc cô nghĩ đến mọi thứ mà cô không biết về anh.
Vào lúc này, trong chừng mực nào đó, cô hiểu người đàn ông này. Anh điềm tĩnh và phức tạp, 1 người kín đáo khôn khéo cùng sự lạnh nhạt cố hữu giữa bản thân anh và mọi người. Sự lạnh nhạt có phải là bản tính không, có trời mới biết; anh là người thô bạo, đầy nhục dục nhất mà cô từng biết. Dù vậy, anh vẫn luôn giữ kín điều gì đó, giữ cho đầu óc anh luôn lạnh nhạt. Chắc chắn đa số mọi người nghĩ anh rất điềm tĩnh và hững hờ; Evie đồng ý với phần điềm tĩnh, nhưng có 1 sự tàn bạo bị che giấu bên dưới sự trầm tĩnh đã làm cô hoảng hốt cùng lúc nó gợi lên ngọn lửa trong chính cô. Anh tàn nhẫn, anh độc đoán… và anh đã nhìn thấy, thực chất là nhìn thoáng qua, 1 ông già sẽ thích việc đi tàu trên dòng sông thân thương của mình 1 lần nữa nhiều đến mức nào.
Hơi thở cô nghẹn lại, có 1 nỗi đau trong ngực cô. Sự hoảng loạn đầy trong cô khi cô trông thấy Virgil đi tập tễnh ngoài bến tàu lúc Robert cập chiếc thuyền bên cạnh. Robert đưa bàn tay mạnh mẽ ra, để Virgil nắm lấy và bước lên thuyền. Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt khi ông ngồi vào chỗ. Robert trao cho ông áo phao, Virgil ngoan ngoãn mặc vào, dù Evie chắc chắn rằng ông đã không bao giờ mặc nó trước đây trong đời.
Sự hoảng loạn gần như bóp nghẹt cô bao gồm cả nỗi kinh hoàng và dễ tổn thương. Cô không thể cảm nhận thế về anh, còn quá sớm. Bạn phải hiểu 1 ai đó, và cô chỉ nghĩ là cô biết về anh quá ít ỏi. Cô bị anh mê hoặc, chỉ vậy thôi. Điều đó có thể hiểu được. Từ khi Matt chết thì anh là người đầu tiên trong cuộc đời cô, 12 năm dài, 12 năm lẻ loi. Anh đã đánh thức lại trong cô niềm đam mê, bằng những nụ hôn tài tình và kiên quyết đeo đuổi.
Cô chưa bao giờ cảm thấy bị 1 người nào lôi cuốn mãnh liệt như thế trước đây.
Với Matt… họ lớn lên cùng nhau, họ học cùng lớp cùng trường, từ năm đầu đến khi tốt nghiệp. Cô đã biết về Matt cũng nhiều như cô biết bản thân mình; họ giống như 2 nửa của nhau. Tình yêu lớn lên dần dần giữa họ, trong sáng và vững chắc, giống như 1 ánh nến. Robert…Robert là chốn đọa đày, và hơi nóng giữa họ sẽ biến cô thành tro than.
Robert và Virgil đã đi được hơn 1 tiếng thì Landon Mercer bước vào bến du thuyền. “Chào, cô bé,” ông ta nói vui vẻ. “Được bao nhiêu phụ nữ đẹp trong vùng này nhỉ?”
Evie dửng dưng khi cô liếc qua ông ta. Thật không may là công việc đã ít lại và cô ở đây 1 mình. Cô luôn thích có người gần đâu đây hơn khi cô phải đối phó với ông ta. Dĩ nhiên, ở 1 mình có nghĩa là cô lại có cơ hội bám theo ông ta. Những ý nghĩ của cô bắt đầu hoạt động. “Xin chào, ông Mercer.”
“Landon,” ông ta nói, như mọi khi ông ta thường làm thế. Ông ta nghiêng người dựa vào quầy tính tiền trong 1 tư thế lơ đễnh, có ý phô ra cơ thể của ông ta. Mercer là 1 người bảnh bao, cô thừa nhận, nhưng ông ta làm cô thấy nhạt nhẽo.
“Ông có muốn thuê thuyền không?” cô hỏi, xoay qua tờ hóa đơn còn giá trị, dù cho cô biết mà không nhìn tới. Cô nhanh chóng nhận ra đó là cách tốt nhất để đánh lạc hướng sự chú ý vừa xuất hiện làm ông ta quên bẵng nó đi.
“Chắc rồi. Cũng lâu rồi từ khi tôi không đi câu nữa, nên chiều nay tôi đã trốn việc đi chơi.” Ông ta thích thú với lối chơi chữ của mình.
Evie ráng nở nụ cười lịch sự. Ông ta mang theo 1 hộp dụng cụ nhỏ, 1 cái cần và 1 cuộn dây câu, ông ta luôn mang cùng 1 thiết bị. Cùng 1 mồi nhử cột trên dây.
“Ông muốn chiếc thuyền riêng chứ?”
“Không, chiếc nào cũng được.” Ông ta nghiêng người sát hơn. “Sao chúng ta không ra ngoài ăn tối lúc tôi quay về nhỉ? Không phải ở đây. Chúng ta sẽ đi đến vài nơi thú vị,Birmingham chẳng hạn.”
“Cám ơn, nhưng tối nay tôi bận rồi,” cô đáp lại, giọng cô chuyển sang không thích 1 chút nào. Không may là ông ta quá chú tâm vào sự quyến rũ của bản thân đến nỗi ông ta không nhớ tới câu trả lời của cô.
“Vậy tối mai nhé. Là tối thứ Bảy. Chúng ta thậm chí là có thể tới tận Atlanta vui chơi, bởi vì chúng ta sẽ không phải quay về làm việc.”
“Bến tàu làm việc 7 ngày 1 tuần.”
“Ồ. Được thôi, chúng ta đi Birmingham vậy.”
“Không, cám ơn, ông Mercer. Tối mai tôi cũng bận luôn.”
“Thôi nào, cô bận đến mức nào lận? Bất kể việc gì, cô hãy buông nó ra đi.”
Cô bực bội. Cô ráng lịch sự vừa đủ khi nói, “Tôi có 1 cuộc hẹn vào tối mai rồi.”
“Tôi ghen tị thật. Kẻ may mắn ấy là ai thế?”
“Ông không quen đâu.” Cô lấy 1 cái mồi lửa treo trên tâm ván và đẩy nó ngang qua quầy cho ông ta. “Của ông đây. Số 5, chiếc ở cuối bến tàu.”
Ông ta móc ví và rút ra 2 tờ 20 đô. “2 tiếng nữa tôi sẽ về.” Ông ta nhặt lấy cái mồi lửa.
“Tốt thôi.” Cô nở nụ cười. “Chúc ông vui vẻ và câu được nhiều cá.”
“Tôi chưa bao giờ bắt được nhiều hết, nhưng để ráng thử coi,” ông ta hớn hở nói khi xách đồ nghề lên và đi ra.
Evie để tiền vào ngăn kéo và khóa nó lại, dõi theo Mercer khi ông ta rảo bước xuống bến tàu. Ông ta nhìn quanh, xem xét bãi đậu xe và giao thông trên con đường phía trước, cũng như trên phần đường phân chia.
Lập tức cô nhấc điện thoại và gọi Burt trong khu nhà bảo trì. Anh ta nhấc máy vừa vặn lúc Mercer vào thuyền.
“Burt, tôi lái thuyền đi 1 chốc,” Evie nói nhanh. “Tôi đóng cửa cửa hàng, ngó chừng dùm mấy cái máy bơm xăng dầu lúc tôi đi.”
“Vâng,” anh trả lời, không hỏi lại bao giờ. Burt Mardis không có tính tò mò trong người.
Mercer nhàn rỗi rời khỏi bến tàu. Evie ép chặt cái nón lên đầu, chộp lấy cặp kính râm và vội vàng đi khỏi khu nhà. Cô khóa cửa, và chạy hết sức về phía chiếc thuyền của cô.
Ông ta bỏ xa những cơn sóng vỗ lúc cô đến được chiếc thuyền, cô nghe thấy tiếng gầm khi ông ta tăng tốc. Cô gần như quăng mình vào thuyền và xoay chìa khởi động. Động cơ ầm vang bằng tiếng gầm đáng nể. Thuyền của cô nhanh hơn những chiếc cho thuê khác, nhưng trên sóng nước, về tốc độ, khó mà nhận ra sự khác biệt của 1 chiếc thuyền lớn với thứ khác.
Cô phải tách bến chầm chậm, bởi vì ra khơi nhanh sẽ tạo nên những cơn sóng lớn đập mạnh vào thuyền trong bến tàu, có thể sẽ gây hại cho chúng. Nguyền rủa mỗi một giây mất đi, cô chờ đợi cho đến khi lướt qua những cơn sóng vỗ trước khi đẩy cần điều khiển ra trước. Động cơ gầm vang, lối vào bến tàu được nhấc lên trong không trung khi chiếc thuyền lao về phía trước. Nó gần như lấy lại thăng bằng lập tức, mũi tàu rơi xuống vị trí xuất phát.
Cô dõi mắt tìm Mercer, đáng tiếc, ông ta đã đạt được khoảng cách đủ để cô không thể nhận dạng được, và có 3 chiếc thuyền đang chạy cách xa cô, những chấm nhỏ hơi nhấp nhô khi chúng cắt ngang những cơn sóng. Chiếc nào của Mercer? Mặt trời không quá xa đỉnh, và ánh sáng chói biến mặt hồ thành 1 tấm gương. Luồng khí nóng ập vào cô, xõa tung những lọn tóc mềm quanh mặt cô. Mùi hương của dòng sông tràn đầy trong phổi, trong đầu cô, và niềm hân hoan thanh thản chảy suốt trong cô. Đây là 1 phần của cuộc đời mà cô yêu quý – gió thổi trên mặt, sự tinh nhạy của giác quan, cảm giác như con thuyền lướt đi trên mặt nước êm đềm và đâm vào những con sóng. Mặc cho có những con thuyền khác ở trên hồ, và những ngôi nhà ẩn hiện dọc theo bờ, khi cô tăng tốc nó như thể là trơ trọi với Chúa. Cô sẽ hoàn toàn thỏa mãn, chỉ khi cô biết Mercer đang giở trò gì.
1 phút sau 1 con thuyền chậm rãi hướng vô bến tàu. Lúc cô đến gần, cô có thể nói để giữ 2 hành khách lại.
Bỏ lại 2 chiếc. Cần điều khiển đẩy hết về trước, cô đuổi sát theo được 1 chiếc, trong khi chiếc kia chắc chắn là 1 con thuyền tốc độ thấp, đang chạy đi. Vì thuyền của cô nhanh hơn thuyền cho thuê, nên chiếc cô bắt kịp phải có Mercer ở đó. Cẩn thận cô giảm tốc, cùng tốc độ chạy của ông ta nhưng không quá gần để ông ta phát hiện và nhận ra cô. Hầu như mọi người đều đội nón tròn và đeo kính râm, tóc cô bay ngược ra sau thành 1 dải hơn là xõa tung, nên cô cảm thấy khá chắc chắn rằng ông ta sẽ không thể nhận cô.
Ông ta cũng nghiêng đầu về phía khu vực ấy, nơi có vô số đảo nhỏ rải rác trên mặt hồ. Cô không thể đến quá gần, bởi vì chỉ 1 lần ông ta giảm tốc độ ông ta sẽ có thể nghe được tiếng của những con tàu khác. Tốt nhất, cô nghĩ, là ngừng ở 1 khoảng xa xa và vờ như câu cá.
Chiếc tàu phía trước đi chậm lại, lẩn vào 2 hòn đảo. Evie giữ tốc độ đều đều và tìm kiếm. Giữa họ là khoảng cách cỡ hơn 200 thước, cô có thể cả quyết rằng giờ ông ta đang lang thang gần bờ của hòn đảo bên phải.
Cô quay thuyền về phía đối diện, cách xa ông ta. 1 chiếc xà lan đang tiến về phía cửa sông, nặng nề và lún sâu trong nước, đẩy ra 1 cơn sóng như thể nó rẽ sóng tiến về trước. Nếu cô để cho chiếc xà lan này chen vào giữa cô và Mercer, nó sẽ ngăn cản những hành động của ông ta khoảng nửa phút, đủ lâu để cô mất dấu ông ta. Nhưng nếu cô di chuyển phía trong hướng đi của xà lan, cô sẽ đến gần ông ta hơn như cô muốn.
Không còn cách nào khác. Cô kéo bện tóc dài bỏ vào trong áo để che đi đặc điểm nhận dạng và quay thuyền theo góc sau ngang qua sông phía trước xà lan.
“Dễ biết hồ Guntersville lắm,” Virgil nói. “Tất nhiên rồi, ta đánh bắt trên sông này trước cả khi TVA xây đập kia, nên ta biết vị trí của đất liền trước khi thủy triều lên và che mất nó. Giờ không mấy ai quanh đây nhớ được cách này có ích nữa. Con sông này thường gây lũ lụt. Vậy nên mấy anh thời Rooservelt quyết định là chúng ta cần 1 con đập, và sẽ không còn lũ lụt nhiều nữa. Thế đấy, quỷ thật, lẽ dĩ nhiên là ta không thích, dĩ nhiên là vùng này từng bị lụt và sau đó thì thường xuyên chìm dưới nước. Chính phủ gọi nó là hạn chế lũ lụt. Chúng quăng lại mấy lời hứa hẹn ví như Chính phủ đã đền bù rồi vậy, nhưng cái mà chúng làm là lấy đất của mọi người, đuổi họ ra khỏi trang trại, và đem đất đai màu mỡ dìm xuống nước.”
“TVA đưa đường điện đến thung lũng sôngTennessee mà, phải không?” Robert hỏi. Anh đang lái chiếc thuyền khoảng 20 dặm 1 giờ, không hơn tốc độ nhàn nhã đối với động cơ mạnh mẽ phía sau họ, nhưng tốc độ chậm rãi khiến cuộc nói chuyện xảy ra. Họ phải cao giọng, để có thể nghe được lẫn nhau.
Virgil khịt mũi. “Đúng thế. Cũng vui. Nhưng không ai nghĩ TVA xây cái đập đó sẽ khiến họ dễ sống hơn. Chết tiệt, tụi ta biết điều gì đang xảy ra. Đó là sự Trì Trệ, cònRoosevelt xây tháp Baben thứ 2 để làm việc vì công chúng, mọi việc tốt mà nó làm được là kiểm soát. Khởi động chiến tranh đạp bằng mọi thứ lần nữa.”
“Ông có tham chiến không vậy?”
“Quá già để tham chiến.” Virgil khúc khích vui sướng. “Tưởng tượng thử xem! Hơn 50 năm trước, chúng nói ta già quá rồi! Nhưng ta có mặt trong thế chiến thứ 1. Khai man tuổi của ta để xung quân. Không phải là chúng kiểm tra quá gắt gao, vì chúng cần những người có thể bắn vào bên hông kho thóc khổng lồ bắng 1 viên đạn. Suốt thế chiến thứ 2, ta tình nguyện giúp huấn luyện những tên đồ tể trẻ hơn ta với súng của họ, đó là tất cả của nước Mỹ. Ta muốn vậy. Vợ ta không phải là không quá thỏa mãn với ta, dù sao, để bà ấy tự nuôi 5 đứa con 1 mình. Bà ấy đã bực bội hết cỡ lúc ta đi nước khác. Đứa con đầu của ta, John Edward, khi chiến tranh bắt đầu được 17 tuổi, và nó tham gia vào hải quân. Khiến bà ấy phiền muộn lúc nó đi. Dù thế, nó đã lành lặn quay về. Đứa trẻ này tham gia chiến tranh ở Thái Bình Dương mà không bị 1 vết trầy xước nào, trở về nhà và 2 năm sau thì chết vì bệnh viêm phổi. Đời người thật nhiều điều kỳ lạ. Không đoán trước được, ta sẽ nhìn thấy rất nhiều điều, nhưng rồi, ta không tính trước được trong khoảng thời gian này để bắt đầu cả.”
Ông già rơi vào khoảng im lặng, có lẽ đang nhớ lại những người đã đến và ra đi trong suốt cuộc đời ông. 1 phút sau ông sực tỉnh. “Có rất nhiều nhánh sông đổ và cái hồ này. Chúng ta vừa qua khỏi Short Creek. Cái ở đằng kia là Town Creek.”
Robert đã xem xét tấm bản đồ, nên khi Virgil nhận ra những nhánh sông này thì anh đã có thể xác định được vị trí của chúng. Vì lòng sông đã được đánh dấu, đang ở sâu dươi mặt nước thì cũng không sao. Đó là khi anh liều lĩnh rời khỏi nhánh sông mà Virgil thông thuộc như lòng bàn tay, bởi vì ông biết nơi nào cạn, nơi mà những hàng cọc chìm sâu dưới bề mặt, sẵn sàng đâm thủng đáy thuyền nếu người lái không cẩn thận. trong 1 lúc, Virgil hoàn toàn hết lòng với nhiệm vụ cung cấp, chỉ ra những đặc điểm của hồ.
Rồi ông nói, “Ta đã mất đi nhiều người thân. Ba mẹ ta, tất nhiên rồi, và tất cả anh chị em. Có 16 người, và 1 người vừa rời bỏ ta. Mua 1 cái bô tiểu cho mấy đứa cháu, và cả con của chúng, và cháu của chúng. Vợ ta sống đến 64 tuổi. Trời, dường như không lâu vậy. Ba đứa cháu ta chết. Cha mẹ không chắc sống đời với con cái. Không đúng. Và bạn bè mà ta cùng lớn lên, họ ra đi rất lâu rồi.”
“Chậc, ta đã phải tiễn đưa rất nhiều người ta yêu thương, nên ta phải bảo vệ những người còn lại.” Đôi mắt xanh xám chợt sắc nhọn khi ông hướng ánh mắt nhìn Robert. “Evie là người đặc biệt. Con bé đã có đủ đau buồn trong cuộc đời son trẻ rồi, nên nếu cậu không định đối xử tốt với nó, thì sẽ thật tốt nếu như cậu rời khỏi nó và mang cái con lừa của cậu quay về lại miền bắc đi.”
Vẻ mặt Robert bình thản. “Evie là bà con với ông hả?” anh lạnh nhạt hỏi, phớt lờ vẻ gây sự của Virgil. Anh không định gây gỗ với 1 ông già 93 tuổi.
Virgil khụt khịt mũi. “Không phải ruột thịt. Nhưng ta quen con bé rất lâu rồi, nhìn nó lớn lên, và thấy không có người nào đẹp hơn nó trong vùng này cả. Còn giờ, ta coi TV, ta biết thời đại đã thay đổi rồi, so với lúc trẻ lúc ta tán tỉnh phụ nữ. Trước đây tụi ta tôn trọng phụ nữ và không không gì gây tổn thương cho họ cả. Nhưng, như ta nói, thời đại đã thay đổi rồi. Ta biết bọn trẻ bây giờ bớt liều lĩnh với những thứ không hoàn toàn ràng buộc, mà đó không phải cái ta muốn nói đến. Cái ta muốn nói là, nếu cậu chỉ đang đùa vui, thì hãy tìm người khác đi. Evie không giống mấy người đó.”
Robert phải cố đấu tranh với vài mối xúc cảm mâu thuẫn nhau. Trước hết là sự lạnh nhạt của anh, sự tức giận bản năng vì lời quở trách mà Virgil xen vào. Trong công việc hay cuộc sống riêng tư của anh cũng không quen nhận những lời quở trách. Ngay sau đó, dù là trò vui. Anh đã 36, hơn nữa còn là người đàn ông cực kỳ giàu có, người nắm giữ quyền lực vô cùng lớn cả về tài chính và chính trị. Anh buồn cười vì Virgil coi anh cùng 1 giuộc với “bọn trẻ.”
Điều thu hút sự chú ý của anh, là lời cảnh báo thứ 2 là Evie không phải là gái điếm. Evie tự cô đã phát ra lời cảnh báo đầu tiên: Đừng hôn em nếu không thành thật. Sau lời nói ngắn ngủi của Virgil, ý nghĩa bên dưới của những lời cảnh báo đó đã rõ ràng, dù đó lý do không phải vậy.
“Tôi không thường nói về những mối quan hệ của mình,” cuối cùng anh nói bằng giọng dè dặt yếu ớt, chỉ vừa đủ để báo hiệu sự bực mình của anh. “Nhưng mối quan tâm của tôi với Evie không phải là nông cạn.” Dẫu sao. “Ý ông là sao, cô ấy có đủ đau thương trong đời rồi à?” Bởi vì đó là lời nói đơn giản: Đừng làm tôn thương cô ấy.
“Ta hiểu, cuộc sống không dễ dàng gì với con bé. Buồn đau đến với bất cứ người nà, nếu họ sống đủ lâu. Với vài người, nó gây ra nặng nề hơn so với người khác. Mất đi Matt, sau cái ngày chúng cưới nhau….ôi, nó đã thay đổi con bé. Không còn sự tươi vui trong mắt con bé nữa, cái đã từng có. Nó không khi nào nhìn người đàn ông nào khác kể từ khi Matt chết, trừ cậu. Nên đừng làm nó thất vọng, đó là cái ta muốn nói.”
Robert đã nghe chán. Anh không thể nghe nhiều hơn nữa về việc Matt tuyệt thế nào và Evie đã yêu anh ta nhiều ra sao, mà không thể giữ nỗi bình tĩnh. Anh không thể nhớ ra lần cuối cùng anh đánh mất kềm chế là khi nào, nhưng chỉ là cơn giận dữ điên cuồng ngấm ngầm trong anh lúc này đang trào lên. Anh không cố tìm hiểu cơn giận dữ của mình, anh chỉ là không ngừng kềm chế nó, nén chặt nó xuống khi anh quay thuyền về phía cửa sông và hướng về bến tàu. Anh nới nhẹ cần điều khiển vì tiếng động có thể làm gián đoạn cuộc nói chuyện.
15 phút sau họ nhàn nhã chạy vào bến tàu. Theo tiếng động của động cơ, người đàn ông mặc bộ đồ bám đầy dầu mỡ bước ra khỏi khu bảo dưỡng và đi bộ ra bến tàu. Anh ta gật đầu chào Robert và quay sang nói với Virgil, “Ông vào tránh nằng đi và ở cùng tôi 1 chốc. Evie đóng cửa văn phòng và đi đâu đó rồi.” Anh ta đưa cánh tay vạm vỡ đỡ lấy Virgil lúc ông leo ra bước bên bến tàu.
“Bao lâu rồi?” Robert thình lình hỏi.
Người thợ máy nhún vai. “Chắc 1 tiếng rồi. Tôi không để ý thời gian lắm.”
Cô không chịu đóng cửa bến tàu sớm chiều mưa hôm trước, khi không có người khách nào, nhưng giờ cô đã đóng cửa sau buổi trưa không lâu trong 1 ngày bận rộn và đạp trời này. Cặp mắt Robert nheo lại. Anh nhìn ra bãi đậu xe. Anh biết hình dáng, kiểu xe và màu xe của Mercer, và nó đậu ở đó.
Chết tiệt thật. Cô đã bỏ đi để gặp kẻ phản bội ấy.
Anh nắm giữ sự quyến rũ. Những bản năng của anh ở trong vai trò của cuộc chơi là chắc chắn. Nó sẽ làm anh lịch sự 1 vài tuần, nhưng Evie cuối cùng cũng sẽ ở trên giường với anh. Không lâu nữa, anh sẽ dọn sạch mớ hỗn độn này; Mercer và Evie sẽ bị bắt, và anh sẽ quay về New York.
Chết tiệt.
Dĩ nhiên đó là cái khó khăn. Anh không muốn Evie bị tống giam. Anh đã điên tiết khi anh xuống đây, đã xác định rõ là đưa cả cô và người tình của cô biến đi 1 thời gian rất lâu. Nhưng đó là trước khi anh gặp cô, trước khi anh ôm cô và biết mùi vị ngọt ngào dễ làm say lòng người của cô. Trước khi anh thấy nỗi buồn ẩn dưới đôi mắt màu vàng nâu của cô, và muốn biết nếu anh khiến biểu lộ ấy sâu sắc thêm. Ý nghĩ này khiến anh không yên.
Cô có làm gì sai không? Lúc đầu anh đã tin chắc rằng cô sai; bây giờ, ngay cả sau khi quen biết sơ sơ ngắn ngủi, anh không còn chắc chắn nữa. Không kẻ phạm tội nào không bị tóm bởi những hành vi của hắn ta. Luôn luôn có chứng cớ bỏ lại sau lưng, có thể là 1 sự lạnh lẽo nào đó trong mắt, 1 lợi lộc thiếu đạo đức trong nhiều nguyên nhân nào đó. Anh đã không thể tìm ra bất cứ chứng nào ở Evie. Anh thường nghĩ rằng những người quan tâm đến hoạt động tình báo, trong sự phản bội đất nước của họ, có vài sự lạnh nhạt mọi người chịu đựng. Họ không có mối xúc cảm sâu xa mà người khác có. Không có tình cảm không rõ ràng bằng Evie; nếu có thể, anh sẽ nói rằng cô có cảm giác xa cách rất nhiều.
Cô đã không do dự gì khi nhảy xuống sông theo Jason. Điều đó bản thân nó không có gì khác thường; dù người không quen biết đi nữa cũng sẽ làm điều tương tự như vậy, ít nhiều gì cũng là ruột thịt. Nhưng, biết rằng mỗi 1 giây đếm được, cô đã ở sâu phía dưới quá lâu trong nỗ lực tìm kiếm cậu bé. Anh biết chắc chắn cũng như anh biết mặt trời trên bầu trời rằng cô sẽ không thể đủ khả năng nổi lên mặt nước mà không có sự giúp đỡ của anh…và rằng cô bằng lòng chết đi hơn là thả Jason ra và tự cứu lấy cô. Dù thế, ký ức làm thân thể anh trở nên lạnh ngắt.
Anh đi vào trong để ngồi vào máy tính, nhưng giờ anh đứng lên và bồn chồn bước ra lên tầng trên, nơi ánh mặt trời thiêu đốt có thể xua đi cơn ớn lạnh đột ngột trong anh.
Chỉ xúc cảm sâu sắc của 1 con người là có khả năng của bản tính hy sinh.
Anh chống 2 tay lên trên lan can và nhìn chăm chú ra ngoài sông. Dòng sông hôm nay không phải màu xanh lục, đúng hơn là 1 màu xanh thắm, phản chiếu màu xanh thẫm của bầu trời quang đãng không gợn mây. Rất ít gió, và mặt nước tĩnh lặng. Nó liếm nhẹ vào bến tàu và bờ sông với tiếng động kéo vật gì vào sâu trong nó. Toàn bộ sự sống đều bắt đầu từ biển; có lẽ nó là tiếng vọng của thời xa xưa đã khiến mọi người đối phó với sông nước. Nhưng con sông này, yên tĩnh giống như nó lúc này, đã lấy đi gần như cả cuộc đời của Evie.
Anh rùng mình vì cơn ớn lạnh khác. Anh không thể nhớ, anh nghĩ lơ đãng, khi anh đã quá giận dữ…hoặc quá sợ hãi. Anh vừa không ngừng kiềm chế cảm xúc, vừa không cho phép dấu vết nào của chúng hiện lên mặt, nhưng chúng khuấy sâu vào trong anh. Nó không phải là sự giận dữ khôn ngoan, nhưng là cơn thịnh nộ với mức độ sâu nhất với sự hủy diệt, với sự may rủi, cái dường như đã giật lấy Evie ra khỏi vòng tay anh trước khi anh có thể….gì kia? Cô bị kết tội? Anh khụt khịt mũi rầu rĩ vì ý nghĩ đó. Ý nghĩ này đã không vào nỗi tâm trí anh. Không, anh đã điên tiết vì anh không thể ôm cô, làm tình với cô, vì những ngày dài vô tận không thể có cô.
Evie có phải loại người có thể phản bội tổ quốc không? Anh bắt đầu nghi ngờ lời buộc tội của mình.
Bản chất của Robert không hay do dự, và anh giờ nôn nóng với chính mình. Anh không thể cho phép những nghi ngờ về tội lỗi của Evie làm thay đổi kế hoạch của anh. Nếu cô vô tội, thì cô sẽ không bị thiệt hại gì. Cô sẽ có vài lúc bất tiện, cô sẽ lo lắng, nhưng cuối cùng anh sẽ để ý đến tình hình, và cô sẽ không sao.
Nghĩ đến cô khiến anh cáu kỉnh. Anh liếc nhìn đồng hồ; sau giờ trưa 1 chút. Giờ này chắc cô ở bến tàu, và anh đã sẵn sàng nghe chi tiết việc anh cho người theo dõi mọi động tĩnh của cô.
Lẽ phải ở manh mối, chuông điện thoại reng, và anh bước vào trong nhấc nó lên.
“Cô ấy đến Huntsville hồi sáng này,” 1 giọng phụ nữ trầm báo cáo. “Nơi đến là 1 cao ốc văn phòng. Thang máy đóng lại trước khi tôi vào kịp với cô ta, nên tôi không biết chỗ cô ta tới. Tôi đợi ở đó, và cô ta trở ra tiền sảnh 1 tiếng 23 phút sau đó. Cô ta lái xe thằng về nhà, thay đồ và sau đó tới bến tàu. Mercer hoàn toàn ở trong văn phòng của ông ta ở PowerNet, và họ không nói chuyện điện thoại. Không có cuộc gặp gỡ nào giữa họ cả.”
“Người nào mướn trong cao ốc đó?”
“Tôi đã lên danh sách. Có 2 công ty bảo hiểm, 1 văn phòng bất động sản, 4 bác sĩ y khoa, 4 luật sư, 3 nha sĩ, 1 văn phòng công ty tạm thời và 2 công ty lập trình máy tính.”
Chết tiệt, Robert thất vọng nghĩ. Anh quát to, “Tìm cho ra chỗ cô ta đến. Trước tiên tập trung vào 2 công ty lập trình cho tôi.”
“Thưa vâng.”
Anh nguyền rủa khi cúp máy. Tại sao cô không dành thời gian đi mua hàng, hay thanh toán mấy cái hóa đơn?
Anh muốn gặp cô. Anh muốn lắc cô đến khi răng cô va vào nhau. Anh muốn mang cô đến nơi hẻo lánh và nhốt cô ở đó đến khi anh giãi quyết mớ hỗn độn này. Anh muốn dày vò cô đến khi cô rũ xuống với sự khuất phục. Sự mãnh liệt của tất cả những khát khao đó thật đáng ghét đối với anh, nhưng anh không thể phủ nhận nó. Cô dứt khoát phải nằm trên anh bằng cái cách mà không người đàn bà nào khác đã từng làm.
Tâm trạng tức giận và thất vọng hòa lẫn, và anh bật ra tiếng lầm bầm chửi rủa. Sau khi nhanh chóng mặc đồ, anh rời nhà và leo lên chiếc Jeep đen. Chó chết, anh muốn gặp cô, nên anh sẽ đi.
Virgil đang ngồi với Evie. Đầu gối của ông đã đỡ hơn, ông nói vậy, mà quả thực, ông đi bằng sự nỗ lực ít nhất. Hôm ấy thực sự bận rộn, với nhiều khách hàng ra vào liên tục, và Virgil đã dành thời gian với vài người bạn già và tình cờ quen biết.
Cô bận rộn gọi điện mua gas, nước ngọt và 1 hộp bánh quy của người đánh cá khi cánh cửa mở ra. Không nhìn lên, cô vẫn biết Robert bước vào. Da cô ngứa râm ran, và cô lập tức cảm thấy hoang mang. Cô đã hy vọng, một cách điên rồ, rằng cô sẽ không gặp anh, rằng thần kinh kiệt quệ của cô sẽ có cơ may bình tĩnh 1 chút trước khi cô thực sự đi với anh tối mai. Mặt khác, cô hài hước nghĩ, thời gian và khoảng cách hầu như sẽ không giúp được chút nào. Dù là anh không đích thân ở đó, anh ở trong tâm trí cô, chế ngự cả tư tưởng và giấc mộng của cô.
Anh chàng của cô cẩn thận, cô để mình nhìn anh khi anh giới thiệu về mình 1 cách cởi mở với Virgil, người vẫn nhớ anh, dĩ nhiên. Điều rất ít có ở người già.
Robert đang mặc quần jean và áo sơ mi trắng bỏ ngoài quần. 1 cái nón lưỡi trai thể thao kaki chụp trên mái tóc đen của anh, và cặp kính mát đắt tiền lủng lẳng trên tay. Máu của cô chảy kích động trong huyết quản; thậm chí trong cách ăn mặc bình thường, vẫn có vẻ tao nhã và nguy hiểm nơi anh. Cái quần jean mềm và bạc màu theo thời gian, và anh mặc chúng như khi anh mặc những bộ quần áo bằng tơ.
Rồi anh chạm vào cánh tay cô, và nó giống như được đốt lên bởi 1 tia lửa điện rất nhỏ. “Anh sẽ lấy thuyền 1 lát, chạy trên dòng sông và học hỏi về nó 1 ít.”
Vậy là anh không định loanh quanh ở bến tàu cả ngày. Cô vừa nhẹ nhõm vừa thất vọng. “Anh có cần thuê người dẫn dường không?”
“Không, nhưng lòng sông được đánh dấu chứ?”
“Có, sẽ chẳng có bất kỳ chuyện gì đâu, trừ khi anh muốn thám hiểm ở ngoài nơi này. Em sẽ đưa anh bản đồ.”
“Ừ.” Ân cần, Robert nhìn Virgil. “Ông muốn giới thiệu cho tôi biết quanh bờ hồ này không, ông Dodd? Nghĩa là, nếu chiều nay ông không có dự định gì.”
Virgil cười khúc khích, đôi mắt kém đi sự tinh anh đột nhiên bừng lên hăng hái. “Dự định hả?” ông khịt mũi. “Ta đã 93 tuổi rồi! Có ai có dự định ở tuổi của ta không? Giờ ta có thể tắt thở bất cứ lúc nào.”
Sự thích thú rộn lên trong mắt Robert, làm chúng trông giống như những viên kim cương màu xanh lục nhạt. “Nếu ông chịu tôi cũng liều thử xem, nhưng tôi báo trước, 1 xác chết ở trên thuyền sẽ thật sự phiền phức đấy.”
Virgil nhấc mình ra khỏi chiếc ghế. “Nói cho cậu biết, cậu trai. Vì cơ hội được ngồi lại vào thuyền, tôi sẽ ráng hết sức để không làm cậu dính vào rắc rối với nhân viên điều tra.”
“Thế nhé.” Robert nháy mắt với Evie khi anh quay đi.
Evie lắc đầu mỉm cười với Virgil. Cô biết bảo ông ra ngoài thì tốt hơn. Hơn nữa, ông đáng được vui vẻ 1 giờ hay hơn thế trên dòng sông mà ông yêu, và cô tin rằng Robert cũng khéo lái thuyền như mọi thứ khác anh làm. Làm sao mà anh biết được, khi mới quen biết sơ sơ, rằng Virgil tha thiết yêu thích việc lại được dạo chơi trên sóng nước?
“Cả 2 cẩn thận,” cô nhắc nhở. “Virgil, ông đừng quên đem nón nhé.”
“Không đâu, không đâu,” ông nói gắt gỏng. “Nghĩ ta khùng sao mà đi không có gì đội trên đầu?”
“Anh sẽ lái thuyền vòng vòng bến tàu thôi,” Robert nói, và cô biết ơn anh vì đã không để Virgil đi bộ nhiều đến bến tàu. Anh chạm vào cánh cửa, ngừng lại và quay vào với cô. “Anh quên mất.”
“Gì?”
Anh khum 1 tay lên cằm cô, cúi xuống và bình tĩnh hôn cô. Nó không là nụ hôn say đắm; thực ra nó là nụ hôn nhàn nhã. Tuy nhiên, khi anh ngẩng đầu lên, tim cô vẫn đập thình thịch và tâm trí cô chạy tán loạn. “Là cái này,” anh thì thầm.
Cô nghe thấy tiếng cười giòn của Virgil và bỗng thấy ánh mắt chăm chăm vẻ thú vị của 2 người khách đang lướt nhìn mấy cái lưỡi câu và tay quay cần câu. Gò má cô đỏ bừng, và cô quay đi nghịch mấy tờ giấy đến khi cô có thể lấy lại bình tĩnh.
Virgil vỗ nhẹ lên cánh tay cô. Dù bị khòm bởi gánh nặng của 9 thập kỷ, ông vẫn cao hơn cô, và ông mỉm cười với cô. “Nghe nói tên trẻ măng đó mới đây đã làm 1 việc có ích, lúc con trai của Becky bị ngã hả.”
Cô tằng hắng. “Vâng. Nếu anh ấy không có ở đó, Jason lẫn cháu chắc đã bị chết đuối rồi.”
“Nhanh nhẹn nhỉ?”
Cô thấy mình lại đỏ mặt và xua tay xuỵt bảo Virgil thôi đi. Sao Robert lại hôn cô ở chỗ đông người như vậy? Cô đã không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ công khai bày tỏ tình cảm; có cái gì đó ngăn anh. Nhưng anh chắc chắn đã làm việc đó lập tức!
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ khi anh chạy chiếc thuyền màu đen bóng quanh bến tàu, tiếng động cơ ầm ầm như tiếng sấm. Chiếc kính râm nằm trên cái sống mũi cao, tạo cho anh vẻ lạnh nhạt chết người. Cô từng thấy những người lính cũng với vẻ mặt ấy, và cô kinh ngạc với nó. Từ lúc đầu, cô đã biết rằng cô biết về Robert Cannon quá ít. Anh làm gì để sống? Cô biết anh bắt buộc phải có tiền để sắm căn nhà, chiếc thuyền và xe Jeep mới. Anh từ đâu đến? Anh có gia đình không, anh đã cưới trước đây chưa, giờ anh có vợ không, anh có con không? Sự giá lạnh xuyên qua cô lúc cô nghĩ đến mọi thứ mà cô không biết về anh.
Vào lúc này, trong chừng mực nào đó, cô hiểu người đàn ông này. Anh điềm tĩnh và phức tạp, 1 người kín đáo khôn khéo cùng sự lạnh nhạt cố hữu giữa bản thân anh và mọi người. Sự lạnh nhạt có phải là bản tính không, có trời mới biết; anh là người thô bạo, đầy nhục dục nhất mà cô từng biết. Dù vậy, anh vẫn luôn giữ kín điều gì đó, giữ cho đầu óc anh luôn lạnh nhạt. Chắc chắn đa số mọi người nghĩ anh rất điềm tĩnh và hững hờ; Evie đồng ý với phần điềm tĩnh, nhưng có 1 sự tàn bạo bị che giấu bên dưới sự trầm tĩnh đã làm cô hoảng hốt cùng lúc nó gợi lên ngọn lửa trong chính cô. Anh tàn nhẫn, anh độc đoán… và anh đã nhìn thấy, thực chất là nhìn thoáng qua, 1 ông già sẽ thích việc đi tàu trên dòng sông thân thương của mình 1 lần nữa nhiều đến mức nào.
Hơi thở cô nghẹn lại, có 1 nỗi đau trong ngực cô. Sự hoảng loạn đầy trong cô khi cô trông thấy Virgil đi tập tễnh ngoài bến tàu lúc Robert cập chiếc thuyền bên cạnh. Robert đưa bàn tay mạnh mẽ ra, để Virgil nắm lấy và bước lên thuyền. Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt khi ông ngồi vào chỗ. Robert trao cho ông áo phao, Virgil ngoan ngoãn mặc vào, dù Evie chắc chắn rằng ông đã không bao giờ mặc nó trước đây trong đời.
Sự hoảng loạn gần như bóp nghẹt cô bao gồm cả nỗi kinh hoàng và dễ tổn thương. Cô không thể cảm nhận thế về anh, còn quá sớm. Bạn phải hiểu 1 ai đó, và cô chỉ nghĩ là cô biết về anh quá ít ỏi. Cô bị anh mê hoặc, chỉ vậy thôi. Điều đó có thể hiểu được. Từ khi Matt chết thì anh là người đầu tiên trong cuộc đời cô, 12 năm dài, 12 năm lẻ loi. Anh đã đánh thức lại trong cô niềm đam mê, bằng những nụ hôn tài tình và kiên quyết đeo đuổi.
Cô chưa bao giờ cảm thấy bị 1 người nào lôi cuốn mãnh liệt như thế trước đây.
Với Matt… họ lớn lên cùng nhau, họ học cùng lớp cùng trường, từ năm đầu đến khi tốt nghiệp. Cô đã biết về Matt cũng nhiều như cô biết bản thân mình; họ giống như 2 nửa của nhau. Tình yêu lớn lên dần dần giữa họ, trong sáng và vững chắc, giống như 1 ánh nến. Robert…Robert là chốn đọa đày, và hơi nóng giữa họ sẽ biến cô thành tro than.
Robert và Virgil đã đi được hơn 1 tiếng thì Landon Mercer bước vào bến du thuyền. “Chào, cô bé,” ông ta nói vui vẻ. “Được bao nhiêu phụ nữ đẹp trong vùng này nhỉ?”
Evie dửng dưng khi cô liếc qua ông ta. Thật không may là công việc đã ít lại và cô ở đây 1 mình. Cô luôn thích có người gần đâu đây hơn khi cô phải đối phó với ông ta. Dĩ nhiên, ở 1 mình có nghĩa là cô lại có cơ hội bám theo ông ta. Những ý nghĩ của cô bắt đầu hoạt động. “Xin chào, ông Mercer.”
“Landon,” ông ta nói, như mọi khi ông ta thường làm thế. Ông ta nghiêng người dựa vào quầy tính tiền trong 1 tư thế lơ đễnh, có ý phô ra cơ thể của ông ta. Mercer là 1 người bảnh bao, cô thừa nhận, nhưng ông ta làm cô thấy nhạt nhẽo.
“Ông có muốn thuê thuyền không?” cô hỏi, xoay qua tờ hóa đơn còn giá trị, dù cho cô biết mà không nhìn tới. Cô nhanh chóng nhận ra đó là cách tốt nhất để đánh lạc hướng sự chú ý vừa xuất hiện làm ông ta quên bẵng nó đi.
“Chắc rồi. Cũng lâu rồi từ khi tôi không đi câu nữa, nên chiều nay tôi đã trốn việc đi chơi.” Ông ta thích thú với lối chơi chữ của mình.
Evie ráng nở nụ cười lịch sự. Ông ta mang theo 1 hộp dụng cụ nhỏ, 1 cái cần và 1 cuộn dây câu, ông ta luôn mang cùng 1 thiết bị. Cùng 1 mồi nhử cột trên dây.
“Ông muốn chiếc thuyền riêng chứ?”
“Không, chiếc nào cũng được.” Ông ta nghiêng người sát hơn. “Sao chúng ta không ra ngoài ăn tối lúc tôi quay về nhỉ? Không phải ở đây. Chúng ta sẽ đi đến vài nơi thú vị,Birmingham chẳng hạn.”
“Cám ơn, nhưng tối nay tôi bận rồi,” cô đáp lại, giọng cô chuyển sang không thích 1 chút nào. Không may là ông ta quá chú tâm vào sự quyến rũ của bản thân đến nỗi ông ta không nhớ tới câu trả lời của cô.
“Vậy tối mai nhé. Là tối thứ Bảy. Chúng ta thậm chí là có thể tới tận Atlanta vui chơi, bởi vì chúng ta sẽ không phải quay về làm việc.”
“Bến tàu làm việc 7 ngày 1 tuần.”
“Ồ. Được thôi, chúng ta đi Birmingham vậy.”
“Không, cám ơn, ông Mercer. Tối mai tôi cũng bận luôn.”
“Thôi nào, cô bận đến mức nào lận? Bất kể việc gì, cô hãy buông nó ra đi.”
Cô bực bội. Cô ráng lịch sự vừa đủ khi nói, “Tôi có 1 cuộc hẹn vào tối mai rồi.”
“Tôi ghen tị thật. Kẻ may mắn ấy là ai thế?”
“Ông không quen đâu.” Cô lấy 1 cái mồi lửa treo trên tâm ván và đẩy nó ngang qua quầy cho ông ta. “Của ông đây. Số 5, chiếc ở cuối bến tàu.”
Ông ta móc ví và rút ra 2 tờ 20 đô. “2 tiếng nữa tôi sẽ về.” Ông ta nhặt lấy cái mồi lửa.
“Tốt thôi.” Cô nở nụ cười. “Chúc ông vui vẻ và câu được nhiều cá.”
“Tôi chưa bao giờ bắt được nhiều hết, nhưng để ráng thử coi,” ông ta hớn hở nói khi xách đồ nghề lên và đi ra.
Evie để tiền vào ngăn kéo và khóa nó lại, dõi theo Mercer khi ông ta rảo bước xuống bến tàu. Ông ta nhìn quanh, xem xét bãi đậu xe và giao thông trên con đường phía trước, cũng như trên phần đường phân chia.
Lập tức cô nhấc điện thoại và gọi Burt trong khu nhà bảo trì. Anh ta nhấc máy vừa vặn lúc Mercer vào thuyền.
“Burt, tôi lái thuyền đi 1 chốc,” Evie nói nhanh. “Tôi đóng cửa cửa hàng, ngó chừng dùm mấy cái máy bơm xăng dầu lúc tôi đi.”
“Vâng,” anh trả lời, không hỏi lại bao giờ. Burt Mardis không có tính tò mò trong người.
Mercer nhàn rỗi rời khỏi bến tàu. Evie ép chặt cái nón lên đầu, chộp lấy cặp kính râm và vội vàng đi khỏi khu nhà. Cô khóa cửa, và chạy hết sức về phía chiếc thuyền của cô.
Ông ta bỏ xa những cơn sóng vỗ lúc cô đến được chiếc thuyền, cô nghe thấy tiếng gầm khi ông ta tăng tốc. Cô gần như quăng mình vào thuyền và xoay chìa khởi động. Động cơ ầm vang bằng tiếng gầm đáng nể. Thuyền của cô nhanh hơn những chiếc cho thuê khác, nhưng trên sóng nước, về tốc độ, khó mà nhận ra sự khác biệt của 1 chiếc thuyền lớn với thứ khác.
Cô phải tách bến chầm chậm, bởi vì ra khơi nhanh sẽ tạo nên những cơn sóng lớn đập mạnh vào thuyền trong bến tàu, có thể sẽ gây hại cho chúng. Nguyền rủa mỗi một giây mất đi, cô chờ đợi cho đến khi lướt qua những cơn sóng vỗ trước khi đẩy cần điều khiển ra trước. Động cơ gầm vang, lối vào bến tàu được nhấc lên trong không trung khi chiếc thuyền lao về phía trước. Nó gần như lấy lại thăng bằng lập tức, mũi tàu rơi xuống vị trí xuất phát.
Cô dõi mắt tìm Mercer, đáng tiếc, ông ta đã đạt được khoảng cách đủ để cô không thể nhận dạng được, và có 3 chiếc thuyền đang chạy cách xa cô, những chấm nhỏ hơi nhấp nhô khi chúng cắt ngang những cơn sóng. Chiếc nào của Mercer? Mặt trời không quá xa đỉnh, và ánh sáng chói biến mặt hồ thành 1 tấm gương. Luồng khí nóng ập vào cô, xõa tung những lọn tóc mềm quanh mặt cô. Mùi hương của dòng sông tràn đầy trong phổi, trong đầu cô, và niềm hân hoan thanh thản chảy suốt trong cô. Đây là 1 phần của cuộc đời mà cô yêu quý – gió thổi trên mặt, sự tinh nhạy của giác quan, cảm giác như con thuyền lướt đi trên mặt nước êm đềm và đâm vào những con sóng. Mặc cho có những con thuyền khác ở trên hồ, và những ngôi nhà ẩn hiện dọc theo bờ, khi cô tăng tốc nó như thể là trơ trọi với Chúa. Cô sẽ hoàn toàn thỏa mãn, chỉ khi cô biết Mercer đang giở trò gì.
1 phút sau 1 con thuyền chậm rãi hướng vô bến tàu. Lúc cô đến gần, cô có thể nói để giữ 2 hành khách lại.
Bỏ lại 2 chiếc. Cần điều khiển đẩy hết về trước, cô đuổi sát theo được 1 chiếc, trong khi chiếc kia chắc chắn là 1 con thuyền tốc độ thấp, đang chạy đi. Vì thuyền của cô nhanh hơn thuyền cho thuê, nên chiếc cô bắt kịp phải có Mercer ở đó. Cẩn thận cô giảm tốc, cùng tốc độ chạy của ông ta nhưng không quá gần để ông ta phát hiện và nhận ra cô. Hầu như mọi người đều đội nón tròn và đeo kính râm, tóc cô bay ngược ra sau thành 1 dải hơn là xõa tung, nên cô cảm thấy khá chắc chắn rằng ông ta sẽ không thể nhận cô.
Ông ta cũng nghiêng đầu về phía khu vực ấy, nơi có vô số đảo nhỏ rải rác trên mặt hồ. Cô không thể đến quá gần, bởi vì chỉ 1 lần ông ta giảm tốc độ ông ta sẽ có thể nghe được tiếng của những con tàu khác. Tốt nhất, cô nghĩ, là ngừng ở 1 khoảng xa xa và vờ như câu cá.
Chiếc tàu phía trước đi chậm lại, lẩn vào 2 hòn đảo. Evie giữ tốc độ đều đều và tìm kiếm. Giữa họ là khoảng cách cỡ hơn 200 thước, cô có thể cả quyết rằng giờ ông ta đang lang thang gần bờ của hòn đảo bên phải.
Cô quay thuyền về phía đối diện, cách xa ông ta. 1 chiếc xà lan đang tiến về phía cửa sông, nặng nề và lún sâu trong nước, đẩy ra 1 cơn sóng như thể nó rẽ sóng tiến về trước. Nếu cô để cho chiếc xà lan này chen vào giữa cô và Mercer, nó sẽ ngăn cản những hành động của ông ta khoảng nửa phút, đủ lâu để cô mất dấu ông ta. Nhưng nếu cô di chuyển phía trong hướng đi của xà lan, cô sẽ đến gần ông ta hơn như cô muốn.
Không còn cách nào khác. Cô kéo bện tóc dài bỏ vào trong áo để che đi đặc điểm nhận dạng và quay thuyền theo góc sau ngang qua sông phía trước xà lan.
“Dễ biết hồ Guntersville lắm,” Virgil nói. “Tất nhiên rồi, ta đánh bắt trên sông này trước cả khi TVA xây đập kia, nên ta biết vị trí của đất liền trước khi thủy triều lên và che mất nó. Giờ không mấy ai quanh đây nhớ được cách này có ích nữa. Con sông này thường gây lũ lụt. Vậy nên mấy anh thời Rooservelt quyết định là chúng ta cần 1 con đập, và sẽ không còn lũ lụt nhiều nữa. Thế đấy, quỷ thật, lẽ dĩ nhiên là ta không thích, dĩ nhiên là vùng này từng bị lụt và sau đó thì thường xuyên chìm dưới nước. Chính phủ gọi nó là hạn chế lũ lụt. Chúng quăng lại mấy lời hứa hẹn ví như Chính phủ đã đền bù rồi vậy, nhưng cái mà chúng làm là lấy đất của mọi người, đuổi họ ra khỏi trang trại, và đem đất đai màu mỡ dìm xuống nước.”
“TVA đưa đường điện đến thung lũng sôngTennessee mà, phải không?” Robert hỏi. Anh đang lái chiếc thuyền khoảng 20 dặm 1 giờ, không hơn tốc độ nhàn nhã đối với động cơ mạnh mẽ phía sau họ, nhưng tốc độ chậm rãi khiến cuộc nói chuyện xảy ra. Họ phải cao giọng, để có thể nghe được lẫn nhau.
Virgil khịt mũi. “Đúng thế. Cũng vui. Nhưng không ai nghĩ TVA xây cái đập đó sẽ khiến họ dễ sống hơn. Chết tiệt, tụi ta biết điều gì đang xảy ra. Đó là sự Trì Trệ, cònRoosevelt xây tháp Baben thứ 2 để làm việc vì công chúng, mọi việc tốt mà nó làm được là kiểm soát. Khởi động chiến tranh đạp bằng mọi thứ lần nữa.”
“Ông có tham chiến không vậy?”
“Quá già để tham chiến.” Virgil khúc khích vui sướng. “Tưởng tượng thử xem! Hơn 50 năm trước, chúng nói ta già quá rồi! Nhưng ta có mặt trong thế chiến thứ 1. Khai man tuổi của ta để xung quân. Không phải là chúng kiểm tra quá gắt gao, vì chúng cần những người có thể bắn vào bên hông kho thóc khổng lồ bắng 1 viên đạn. Suốt thế chiến thứ 2, ta tình nguyện giúp huấn luyện những tên đồ tể trẻ hơn ta với súng của họ, đó là tất cả của nước Mỹ. Ta muốn vậy. Vợ ta không phải là không quá thỏa mãn với ta, dù sao, để bà ấy tự nuôi 5 đứa con 1 mình. Bà ấy đã bực bội hết cỡ lúc ta đi nước khác. Đứa con đầu của ta, John Edward, khi chiến tranh bắt đầu được 17 tuổi, và nó tham gia vào hải quân. Khiến bà ấy phiền muộn lúc nó đi. Dù thế, nó đã lành lặn quay về. Đứa trẻ này tham gia chiến tranh ở Thái Bình Dương mà không bị 1 vết trầy xước nào, trở về nhà và 2 năm sau thì chết vì bệnh viêm phổi. Đời người thật nhiều điều kỳ lạ. Không đoán trước được, ta sẽ nhìn thấy rất nhiều điều, nhưng rồi, ta không tính trước được trong khoảng thời gian này để bắt đầu cả.”
Ông già rơi vào khoảng im lặng, có lẽ đang nhớ lại những người đã đến và ra đi trong suốt cuộc đời ông. 1 phút sau ông sực tỉnh. “Có rất nhiều nhánh sông đổ và cái hồ này. Chúng ta vừa qua khỏi Short Creek. Cái ở đằng kia là Town Creek.”
Robert đã xem xét tấm bản đồ, nên khi Virgil nhận ra những nhánh sông này thì anh đã có thể xác định được vị trí của chúng. Vì lòng sông đã được đánh dấu, đang ở sâu dươi mặt nước thì cũng không sao. Đó là khi anh liều lĩnh rời khỏi nhánh sông mà Virgil thông thuộc như lòng bàn tay, bởi vì ông biết nơi nào cạn, nơi mà những hàng cọc chìm sâu dưới bề mặt, sẵn sàng đâm thủng đáy thuyền nếu người lái không cẩn thận. trong 1 lúc, Virgil hoàn toàn hết lòng với nhiệm vụ cung cấp, chỉ ra những đặc điểm của hồ.
Rồi ông nói, “Ta đã mất đi nhiều người thân. Ba mẹ ta, tất nhiên rồi, và tất cả anh chị em. Có 16 người, và 1 người vừa rời bỏ ta. Mua 1 cái bô tiểu cho mấy đứa cháu, và cả con của chúng, và cháu của chúng. Vợ ta sống đến 64 tuổi. Trời, dường như không lâu vậy. Ba đứa cháu ta chết. Cha mẹ không chắc sống đời với con cái. Không đúng. Và bạn bè mà ta cùng lớn lên, họ ra đi rất lâu rồi.”
“Chậc, ta đã phải tiễn đưa rất nhiều người ta yêu thương, nên ta phải bảo vệ những người còn lại.” Đôi mắt xanh xám chợt sắc nhọn khi ông hướng ánh mắt nhìn Robert. “Evie là người đặc biệt. Con bé đã có đủ đau buồn trong cuộc đời son trẻ rồi, nên nếu cậu không định đối xử tốt với nó, thì sẽ thật tốt nếu như cậu rời khỏi nó và mang cái con lừa của cậu quay về lại miền bắc đi.”
Vẻ mặt Robert bình thản. “Evie là bà con với ông hả?” anh lạnh nhạt hỏi, phớt lờ vẻ gây sự của Virgil. Anh không định gây gỗ với 1 ông già 93 tuổi.
Virgil khụt khịt mũi. “Không phải ruột thịt. Nhưng ta quen con bé rất lâu rồi, nhìn nó lớn lên, và thấy không có người nào đẹp hơn nó trong vùng này cả. Còn giờ, ta coi TV, ta biết thời đại đã thay đổi rồi, so với lúc trẻ lúc ta tán tỉnh phụ nữ. Trước đây tụi ta tôn trọng phụ nữ và không không gì gây tổn thương cho họ cả. Nhưng, như ta nói, thời đại đã thay đổi rồi. Ta biết bọn trẻ bây giờ bớt liều lĩnh với những thứ không hoàn toàn ràng buộc, mà đó không phải cái ta muốn nói đến. Cái ta muốn nói là, nếu cậu chỉ đang đùa vui, thì hãy tìm người khác đi. Evie không giống mấy người đó.”
Robert phải cố đấu tranh với vài mối xúc cảm mâu thuẫn nhau. Trước hết là sự lạnh nhạt của anh, sự tức giận bản năng vì lời quở trách mà Virgil xen vào. Trong công việc hay cuộc sống riêng tư của anh cũng không quen nhận những lời quở trách. Ngay sau đó, dù là trò vui. Anh đã 36, hơn nữa còn là người đàn ông cực kỳ giàu có, người nắm giữ quyền lực vô cùng lớn cả về tài chính và chính trị. Anh buồn cười vì Virgil coi anh cùng 1 giuộc với “bọn trẻ.”
Điều thu hút sự chú ý của anh, là lời cảnh báo thứ 2 là Evie không phải là gái điếm. Evie tự cô đã phát ra lời cảnh báo đầu tiên: Đừng hôn em nếu không thành thật. Sau lời nói ngắn ngủi của Virgil, ý nghĩa bên dưới của những lời cảnh báo đó đã rõ ràng, dù đó lý do không phải vậy.
“Tôi không thường nói về những mối quan hệ của mình,” cuối cùng anh nói bằng giọng dè dặt yếu ớt, chỉ vừa đủ để báo hiệu sự bực mình của anh. “Nhưng mối quan tâm của tôi với Evie không phải là nông cạn.” Dẫu sao. “Ý ông là sao, cô ấy có đủ đau thương trong đời rồi à?” Bởi vì đó là lời nói đơn giản: Đừng làm tôn thương cô ấy.
“Ta hiểu, cuộc sống không dễ dàng gì với con bé. Buồn đau đến với bất cứ người nà, nếu họ sống đủ lâu. Với vài người, nó gây ra nặng nề hơn so với người khác. Mất đi Matt, sau cái ngày chúng cưới nhau….ôi, nó đã thay đổi con bé. Không còn sự tươi vui trong mắt con bé nữa, cái đã từng có. Nó không khi nào nhìn người đàn ông nào khác kể từ khi Matt chết, trừ cậu. Nên đừng làm nó thất vọng, đó là cái ta muốn nói.”
Robert đã nghe chán. Anh không thể nghe nhiều hơn nữa về việc Matt tuyệt thế nào và Evie đã yêu anh ta nhiều ra sao, mà không thể giữ nỗi bình tĩnh. Anh không thể nhớ ra lần cuối cùng anh đánh mất kềm chế là khi nào, nhưng chỉ là cơn giận dữ điên cuồng ngấm ngầm trong anh lúc này đang trào lên. Anh không cố tìm hiểu cơn giận dữ của mình, anh chỉ là không ngừng kềm chế nó, nén chặt nó xuống khi anh quay thuyền về phía cửa sông và hướng về bến tàu. Anh nới nhẹ cần điều khiển vì tiếng động có thể làm gián đoạn cuộc nói chuyện.
15 phút sau họ nhàn nhã chạy vào bến tàu. Theo tiếng động của động cơ, người đàn ông mặc bộ đồ bám đầy dầu mỡ bước ra khỏi khu bảo dưỡng và đi bộ ra bến tàu. Anh ta gật đầu chào Robert và quay sang nói với Virgil, “Ông vào tránh nằng đi và ở cùng tôi 1 chốc. Evie đóng cửa văn phòng và đi đâu đó rồi.” Anh ta đưa cánh tay vạm vỡ đỡ lấy Virgil lúc ông leo ra bước bên bến tàu.
“Bao lâu rồi?” Robert thình lình hỏi.
Người thợ máy nhún vai. “Chắc 1 tiếng rồi. Tôi không để ý thời gian lắm.”
Cô không chịu đóng cửa bến tàu sớm chiều mưa hôm trước, khi không có người khách nào, nhưng giờ cô đã đóng cửa sau buổi trưa không lâu trong 1 ngày bận rộn và đạp trời này. Cặp mắt Robert nheo lại. Anh nhìn ra bãi đậu xe. Anh biết hình dáng, kiểu xe và màu xe của Mercer, và nó đậu ở đó.
Chết tiệt thật. Cô đã bỏ đi để gặp kẻ phản bội ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook