Long Thành Đại Ca Đại
-
Chapter 12: Bạo đồ
“Đến được trước mặt Lôi thám trưởng không phải chỉ có sức trâu!”
“Dùng sức trâu sẽ bị loạn đao chém chết!”
Hoắc Đông Thanh mục đích rõ ràng, thu chân lui ra sau, áo quấn chặt tay của một đao thủ.
Vừa xoay người tránh, mượn lực kéo, đao thủ ngã sấp mặt.
Sau đó, hắn tận dụng khoảng trống đám đông. Phía sau khoảng trống là một thùng gỗ, chính là con đường tiến thẳng đến chỗ Lôi Lạc!
Đao thủ hiện trường đều học qua kỹ thuật chiến đấu của quân đội, được huấn luyện viên hải quân Anh hướng dẫn, có năng lực chiến đấu cao.
Hoắc Đông Thanh quấn áo vào làm côn, cho dù đánh không chết cảnh sát, nhưng bó áo thành côn vẫn có lực sát thương! Mỗi đòn đánh ra đều cần tốn nhiều sức mạnh!
Ngoài ra, bó áo thành côn rõ ràng không ưu việt hơn đoa thạt, cần dùng xảo lực để phá cục diện.
Các đao thủ muốn bù vào chỗ hở.
Hoắc Đông Thanh thét lớn, kéo gần khoảng cách, áo quấn vào tay phải, đỡ một đao chém xuống.
Áo trong tay phải rách toạt!
Hoắc Đông Thanh tông ngã tên đao thủ trước mặt, xung phá phòng tuyến, chân bật mạnh, nhảy người lên thùng gỗ.
“Đến đây!” Lôi Lạc phả khói cigar, khói mù trước mặt, mặt rất bình tĩnh.
Hoắc Đông Thanh nhảy đến móc câu giữa không, mượn xung lực lao về trước mặt bọn Lôi Lạc.
Lôi Lạc đã muốn hắn đến! Được! Vậy thì hắn đến!
Muốn xem chân công phu của hắn! Được, vậy tao cho mày xem!
Cám ơn đã xem trại truyen66.com
Các đao thủ phía dưới Lôi Lạc thấy tình hình thay đổi, Thanh chảy sắp lao đến trước mặt lão đại, vội rút súng nhắm vào bóng người đang bay giữa không…
Hoắc Đông Thanh thả lỏng tay, mượn lực bật theo quán tính đến trước mặt Lôi Lão Hổ.
Một đòn Đàm Thối rất hiểm hóc, nhắm thẳng cằm Lôi lão hổ! Nếu đá chúng thì Lôi lão hổ gãy cổ!
Cách làm này có lẽ là không sáng suốt, nhưng người của Thiên Nghĩa Hòa ai cũng sôi máu, muốn trút giận giết người.
Giết Lôi thám trưởng bắt Trang thám trưởng làm con tin, vẫn cứu được Nghê sư huynh và Lâm sư đệ.
Một đá này hắn muốn cho Lôi lão hổ biết: Người của Thiên Nghĩa Hòa không phải chó! Không phải là món đồ chơi của bất cứ ai!
Trần A Cửu đứng bên cạnh Lạc Ca không chút hoảng loạn, bước lên một bước, cản trước mặt Lạc Ca, vừa xoay người cú đá quét nhắm chuẩn vào xương chân sơ hở của Hoắc Đông Thanh!
Trần A Cửu là một thân cận nhất của Lạc Ca, lúc nào cũng ở sát bên người Lạc Ca! Có thể nói, hắn là cận vệ của Lạc Ca. Ngoài súng ra, quan trọng nhất là võ lực.
Bình thường hắn sẽ mặc quần áo thể thao màu trắng, phối hợp với giày da trắng, theo Lạc Ca đi đá bóng….
Dĩ nhiên, hắn cũng trợ công cho Lạc Ca, và chưa bao giờ thắng Lạc Ca!
Nhưng, rất ít người biết hắn là một cao thủ Trọc Thối!
Đá nát được quả bóng!
“Là đang ép tao lui!”
Quan hệ giữa Bắc phái Đàm Thối và Trọc Thối, cũng như Hồng Quyền và Thái Lý Phật, một bên là hai phân chi lớn trong thối pháp Bắc phái, một bên là phân chi của quyền pháp Nam phái.
Hồng Quyền và Thái Lý Phật có điểm giống nhau, Đàm Thối và Trọc Thối cũng thế.
Nếu nói Hồng Quyền và Thái Lý Phật đều linh xảo như nhau, vậy Đàm Thối và Trọc Thối đều hung mãnh không khác gì!
Hoắc Đông Thanh vừa nhìn là biết Trần A Cửu muốn lấy thương đổi thương cảnh cáo hắn!
Bây giờ thu thối phòng thủ vẫn còn cơ hội, nếu khong, chỉ có ngã xuống đất!
Hoắc Đông Thanh vốn không sợ!
Hai tiếng va chạm vang lên!
Hoắc Đông Thanh chiến tử không lui!
Trần A Cửu mắt mở to!
Cả hai đều rơi xuống đất!
Bụng Hoắc Đông Thanh bị đá trúng, cả người ngã vào tùng gỗ, tông mạnh rơi xuống.
Nhưng hắn dùng áo khoác cản ngay bụng, vào giây phút cuối, giảm đi phần lớn lực công, hiểm thắng một chiêu.
Trần A Cửu bị Đàm Thối đá trúng ngực, cũng bay tông vào thùng gỗ, sau đó rơi xuống.
“Đẹp lắm!”
Lôi Lạc không nhịn được hô lớn.
Hắn lần đầu thấy Trần A Cửu ra tay bất ngờ mà có người thắng.
Trang Thế Khải đứng bên cạnh nhìn một cách kỳ lạ.
“Tao nói công phu đẹp mắt!” Lôi Lạc nghiên vai, chỉnh lại quần áo.
“Đứng im! Đứng im!” Vài chục tên cảnh sát xông lên, súng chĩa sau đầu Hoắc Đông Thanh, Hoắc Đông Thanh đứng im, thở một hơi, nhìn Lôi Thám Trưởng: “Sao hả? Công phu của tôi đủ dùng chứ?”
Hắn đã đoán ra Lôi thám trưởng muốn dùng người, không có ý đồ gì khác, vì thế hắn mới dám ra tay với Lôi thám trưởng!
Chỉ cần Lôi thám trưởng cần dùng đến hắn, thì hắn sẽ không chết!
Quả nhiên, Lôi Lạc mặt hớn hở bước lên, từ cao nhìn hắn, vỗ tay vài tiếng.
“Hoắc sư phụ, giỏi đấy.”
“Toàn Hongkong tìm được mấy nhân tài có Nam Quyền Bắc Thối? Công phu của mày sao lại không đủ dùng.’
Hắn quay nhìn Nghê Chí Dũng và Lâm Ý Thông bị treo lơ lửng: “Thật ra công phu của hai sư huynh đệ mày cũng khá, nhưng không thú vị bằng mày.”
“Ông muốn gì đây?” Hoắc Đông Thanh cắt lời Lôi Lạc.
Hắn dù bị súng chĩa ngay huyệt Thái Dương vẫn rất cá tính.
Lôi Lạc cười lớn: “Nhưng bọn nó không mặc đồ tây…”
Lạc Ca mặc kệ Thanh chảy có nghe hay không, dù Thanh chảy có nghe hay không thì ông ta cũng lên tiếng.
Lạc Ca nói tiếp: “Làm mất mặt cảnh sát, thì lấy lại mặt mũi cho cảnh sát bọn tao! Năm ngoái có hai thằng ngu nhận tiền người ta đi ám sát, hai thám trưởng dưới tay tao bị giết, làm tao mất sạch mặt mũi!”
“Bây giờ, bọn nó vào Cửu Long Thành Trại làm đại ca đánh võ đài, theo qui tắc quyền thủ đã ký sinh tử trạng, tao không có tư cách bắt người. Mày vào đó đánh chết hai quyền thủ đó cho tao!”
Ông ta đưa cigar lên cao: “Đánh một tên, tao thả một người!”
“Dĩ nhiên, phí ăn uống của đội cảnh sát đắt đỏ lắm đấy! Hai thằng này tao giữ thêm mọt tháng.” Lôi Lạc ném cigar xuống: “Đừng nói tao không nương tình!”
Hoắc Đông Thanh nghe xong, trầm ngâm không nói, xoa hai tay!
Cứu dược sư huynh đệ ra, hắn sẽ đi làm!Vì sư huynh đệ cũng là muốn ra mặt cho võ quán. Nếu người tầng lớp trên xã hội hội đều thích dùng quyền thế ép người, ép chết được người! Ép không thở được! Vậy phải dùng hai đấm này đánh tan tất cả!
Lúc này, Hoắc Đông Thanh gạt tinh thần võ giả nhân tâm của Thiên Nghĩa Hòa qua một bên, dục vọng nguyên thủy trong lòng bốc cao: Lấy võ lực phục người!
“Đợi tao đánh chết hai tên đó xong rồi về đánh chết mày!” Hoắc Đông Thanh thầm nghĩ thế, ngẩng đầu nhìn Lôi lão hổ lại hỏi: “Khi nào vào được thành trại?”
“Ngay bây giờ!” Lôi Lạc ánh mắt như sói, nhìn hắn chằm chằm.
“Hai tên đó là ai?”
“Một tên là Trần Tiêu ở võ đài số 5, tên kia là Vương Bân ở võ đài số 7!”
“Được”
Hoắc Đông Thanh gật đầu.
“Lên xe nào, đả chảy.” Một chiếc xe hơi đến trước công xưởng, tài xế thành trại sau khi nhận chỉ thị qua ánh mắt của Lạc Ca, xuống xe đến trước mặt Hoắc Đông Thanh, mở cửa xe đưa tay mời vào.
Hoắc Đông Thanh thu lại ánh mắt, nhìn vào trong xe.
Lôi Lạc chợt cởi áo ngoài, ném xuống chỗ Hoắc Đông Thanh: “Tặng mày đấy!”
Áo ngoài này được xem là một phần tán thưởng của Lôi Lạc. Và lúc nãy áo khoác của Hoắc Đông Thanh đã rách toang, không mặc lại được.
“Không cám ơn!” Hoắc Đông Thanh nhặt áo lên, bước ngay vào xe, kéo sầm cửa lại.
Cám ơn đã xem trại truyen66.com
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook