Lồng Giam Hoàng Cung FULL
7: Chịu Trách Nhiệm H


- Nói đến thế mà cậu cũng không tin sao? Phải là người ngoài mới rõ được, mà tôi hỏi thật.

- Chuyện gì?
- Thì về cái tên kia đó, rốt cuộc hắn định ở đến bao giờ vậy? Từ lúc cậu cứu hắn cũng đã hơn hai tháng rồi đã nói khi nào thì đi chưa?
- Cũng không rõ nữa, không thấy huynh ấy nhắc gì.

Chắc là đến một lúc nào đó cũng phải về tiếp quản gia nghiệp thôi.

- Không phải chứ, chẳng lẽ chỗ cậu là nơi muốn đến liền đến đi liền đi, nếu không làm rõ ràng may ngày mai tên kia dở chứng, không nói không rằng muốn về kinh thành bỏ lại cậu một mình thì làm thế nào?
- Đây cũng không phải lần đầu ta sống một mình, hơn nữa việc huynh ấy phải ly khai chỉ là vấn đề thời gian, không ngày mai này thì sẽ là một ngày mai khác.

- Haizz, cậu đúng thật là, sống với nhau lâu vậy rồi kiểu gì cũng phải có chút tình cảm.

Lần trước y bị quan phủ bắt đi chẳng phải cậu lo lắng lắm sao còn chạy sang tìm tôi giữa trưa, chạy ngược xuôi mượn tiền nữa mà.

- Thì huynh cũng lo lắng mà, đâu mỗi mình ta.
Nhìn là biết cậu cũng có tình cảm với người ta, nhưng với đầu óc trì độn của Bình An làm A Sửu tức đến mức thổ huyết.

- Cậu đúng là ngốc quá rồi đấy, người ta đã nói đến thế rồi.

Kỳ thực là tôi cũng không ưa gì tên kia đâu nhưng không thể phủ nhận hắn thực sự là người tốt, có người như thế chăm sóc cậu dù gì còn hơn là ở một mình.

Hơn nữa từ trước tới giờ cậu cũng chưa quen cô nương nào nên trông hắn cũng không tệ đâu.
Đến lúc này không muốn cậu cũng đã hiểu dụng ý của A Sửu nhưng thái độ như thế là sao?
- Huynh.....không thấy hai người nam nhân là kỳ cục sao?
Thì ra đây mới là khúc mắc trong lòng Bình An làm A Sửu cứ tưởng...!
- Ối giời ơi, mấy ông quan to,đại gia còn nuôi đầy nam sủng có gì mà lạ.

Không, không, ý tôi không phải như thế, đó chỉ là ví dụ thôi.

Trên đời này tìm được người tâm đầu ý hợp với mình đâu dễ, quản làm gì người ta là nam hay nữ.

- Thì ra mọi người nghĩ thoáng như vậy.

- Kiểu này là cậu....cậu cũng có tình với cái tên kia rồi chứ gì?
Bình An mặt đỏ lên, vội chối đây đẩy.
- Làm gì có.

- Không có tật sao giật mình, đáp án viết hết lên mặt rồi kia kìa.

Không đùa cậu nữa, cũng trưa rồi hôm nay ở lại ăn cơm với tôi đi.

Tôi mới đi bắt được một ít cá dưới suối tươi lắm.

Bình An chưa kịp từ chối đã thấy bóng dáng ai kia ngoài cổng bước vào.

- Đệ ở đây làm ta đi tìm mãi, trưa rồi về ăn cơm thôi.

- Này, ngươi giữ người quá rồi đấy, hôm nay cậu ấy ở lại ăn cơm với ta.

- Con trâu xấu xí kia, người của ta thì ta giữ mắc mớ gì tới ngươi.

- Ngươi.....
- Ta làm sao?
A Sửu tức không nói nên lời, mất công mình mới nói tốt cho cái tên mặt dày này.

- Thôi đi, hai người lúc nào gặp nhau cũng vậy cứ như trẻ con không bằng, có lẽ hôm nay ta về trước đây A Sửu, bữa khác lại sang.

- Ừm, vậy cũng được, có cái bản mặt khó ưa nào đó là đã mất hết cả hứng ăn.


Nghe A Sửu nói vậy Bình An vội kéo Hiên Viên Nhật đi, không gì hai người lại gây gỗ với nhau tiếp.

Gần đây Hiên Viên Nhật đã có thể nấu một số món ăn đơn giản nên y cứ nằng nặc không cho Bình An đụng vào nhà bếp.

Dùng bữa tối xong y cũng tranh luôn phần thu dọn.

Khi xong xuôi bước ra thì thấy cậu lại đang ngồi ngẩn ngơ, sau chuyện hôm đó số lần ngồi một mình thi thoảng lại thở dài của Bình An tăng lên không ít.

Hiên Viên Nhật bước lại ngồi xuống bên cạnh.
- Hôm nay đệ nói chuyện gì bên nhà hắn ta mà lâu vậy?
- Nhà ai cơ? A Sửu sao? Mấy chuyện vặt vãnh thôi.

Mà sao hai người hễ cứ gặp nhau lại luôn gây chuyện vậy hả?
- Tại hắn luôn khiêu khích ta.
Bình An không hiểu, hỏi lại.
- Khiêu khích cái gì?
- Hắn lớn lên cùng đệ nên biết nhiều về đệ hơn ta, biết đệ khi nhỏ ra sao, đã từng trải qua những việc gì, ta thấy mình ghen tỵ với hắn.

- Huynh đúng là...!
Bình An dừng một lát.

- Hiên Viên Nhật, huynh...!
Hiên Viên Nhật giật mình nhìn cậu, đây là lần đầu cậu kêu đầy đủ tên tự của y và cũng là người thứ hai gọi như vậy.

Cảm xúc khi xưa chợt ùa về trong phút chốc.
Hồi đó chỉ có mẫu phi luôn gọi y là Nhật nhi.

Khi người rời xa thì y không được nghe hai tiếng thân thương đó nữa và cũng từ đó Hiên Viên Nhật được thay bằng một cái tên rất cung kính đó là thái tử điện hạ.

Đột nhiên lúc này Bình An gọi mình như vậy làm Hiên Viên Nhật có cảm giác vừa xa lạ vừa gần gũi khó nói nên lời.

Bình An quan sát biến hoá trên gương mặt Hiên Viên Nhật, cậu còn chưa nói gì a, sao y đã như người mất hồn thế này rồi? Đưa tay khươ khươ trước mắt.

- Này, huynh nghĩ đi đâu vậy?
- Không có gì, mà khoan đã, làm sao mà đệ biết được tên của ta.

Bình An bật cười.
- Không dưới một lần huynh nói ra tên mình đâu nhưng chỉ cần một lần là ta đã nhớ kỹ.

Câu nói đó của Bình An là có ý gì, có phải chính cậu cũng rất để ý đến y hay không?
- Đệ....!
Bình An đỏ mặt.
- Huynh..huynh nói huynh sẽ chịu trách nhiệm có đúng không?
- Trách nhiệm gì?
Hiên Viên Nhật ngơ ngác hỏi lại, thấy phản ứng này của y, Bình An vừa xấu hổ vừa thất vọng.

- Không có gì, đi ngủ sớm đi.

Lúc này Hiên Viên Nhật đột nhiên nhớ ra chuyện gì, hét lên.

- Khoan, đệ nói vậy nghĩa là...nghĩa là đệ đồng ý đúng không?
Y chạy lại ôm chầm lấy người từ phía sau.

- Tất nhiên.

Ta sẽ chịu, chịu mọi trách nhiệm về đệ, đời này chỉ yêu mỗi đệ mà thôi.

Vậy....chắc ta phải làm chuyện cần chịu trách nhiệm rồi a.


Nói rồi Hiên Viên Nhật bế bổng cậu lên, nhanh chân thả lên giường.
Bình An hốt hoảng.
- Huynh....huynh làm gì vậy? Từ từ nói chuyện đã.

- Chuyện này vẫn là hành động thì tốt hơn.

- Kh..ô..ng..........ưhm.....ưh......ưh....!
Thấy Bình An mặt trắng đi vì thiếu hô hấp, Hiên Viên Nhật mới buông ra.
- Đồ ngốc, khi hôn phải biết thở chứ.

- Huynh chầm chậm để ta chuẩn bị đã, lần trước ta không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra.

Hơn nữa ta cũng chưa chắc chắn lắm tình cảm của mình, có thể kết giao một thời gian rồi hẵng tính tiếp được không?
Có trời mới biết y đã nín nhịn bao nhiêu lâu rồi, nếu còn phải chịu đựng thêm một thời gian nữa, y nghĩ chắc mình sẽ bị liệt dương mất.
- Đệ không nhớ thì ta sẽ làm cho đệ nhớ.

Ta hứa lần này sẽ nhẹ nhàng, nếu giữa chừng mà đệ chưa tiếp thu được thì hãy bảo ta dừng lại.

Thấy Bình An không phản ứng, Hiên Viên Nhật càng làm vẻ mặt vô tội dụ dỗ.

- Nhé?
Nghĩ một lúc Bình An cũng gật đầu, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.

Vả lại nếu mình không muốn thì có thể nói dừng lại được mà.
Thế là cừu non Bình An đã lọt vào nanh vuốt của sói già Hiên Viên Nhật.

Được sự cho phép của cậu là Hiên Viên Nhật lao vào như hổ đói, giải thoát hết y phục trên người cậu.

Lần trước chính y uống rượu cũng không ít nên ký ức đêm đầu tiên không được rõ ràng.

Lần này cả hai đều tỉnh táo nên y ghi muốn khắc sâu khoảnh khắc này vào tâm của Bình An.

Hiên viên Nhật hai mắt sáng rực nhìn người dưới thân, hôn một lượt từ cổ xuống quai xanh, xuống ngực, vừa hôn vừa ngắt hai hạt viên đậu đỏ.

- Thật đẹp, đẹp hơn tất thảy những mỹ nhân khác mà ta từng gặp.

- Ah, đừng cắn......ôh.............Ah......chỗ......đó........!rất.......kỳ quái.....!
- Vậy chỗ này thì sao?
Bàn tay Hiên Viên Nhật nắm lấy ngọc hành nhỏ bé của Bình An vuốt ve lên xuống.

- Không thành thật gì cả, nó đã đứng lên rồi.

- Ưh..........Ah.......đừng lộng...........rất..........khó chịu.

- Vậy vị ca ca này sẽ làm cho đệ dễ chịu.

Hiên Viên Nhật một tay xoa nắn cậu nhỏ của Bình An, một tay đưa lên miệng cậu.

Cậu xấu hổ hé miệng liếm ướt mấy ngón tay y.

- Ngoan lắm.

Nói rồi y đưa tay xuống hậu huyệt, cho một ngón tay đi vào.

Bình An không chịu nổi phát ra thanh âm rên rỉ, cái cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể, cơ hồ đem thắt lưng hòa tan ra.


Thân thể không kìm được nghênh đón đầu ngón tay của Hiên Viên Nhật, ngoài miệng lại đứt quãng nói ra kiên trì cuối cùng.

- Ah..

dừng.........dừng.............ta hết chịu nổi rồi.

- Không chịu được thì cứ bắn ra đi.

Hiên Viên Nhật cười dâm đãng, hay tay hai chỗ không ngừng kích thích, đầu lưỡi thì hôn khắp ngực câu, cậu chịu hết nổi kêu lên ah..ah rồi ra hết vào tay y.

Cậu mới bắn xong thì cũng hết sức lực.

- Đệ được giải tỏa rồi thì đến lượt ta, đệ xem nó đã khó chịu lắm rồi.

Bình An hoảng sợ nhìn phân thân của y, phải nói là lớn hơn cậu rất nhiều.

Cái này có thể đi lọt vào được trong cơ thể mình sao, cậu chợt rùng mình.

- Đừng sợ, ta sẽ hết sức nhẹ nhàng không lộng thương đệ.

Hiên Viên Nhật đem hạ thể nóng rực, chờ đợi đã lâu của mình công kích thẳng vào đối tượng.

- A!!!
Bị vật cứng xuyên qua, đánh sâu vào trong thân thể khiến cho Bình An nhịn không được phát ra âm thanh rất lớn.

Phản ứng đầu tiên của cậu là đau thật sự là rất đau, nước mắt vô thức lăn trên má.

Hiên Viên Nhật thương tiếc hôn lên mắt cậu thì thầm vào tai.

- Chịu đựng một lát sẽ thấy thoải mái, đệ làm như vậy nó không vào nổi đâu.

Hiên Viên Nhật thả hơi vào tai Bình An khiến cậu hơi ngứa ngáy, thả lỏng, nhân cơ hội y động thân một cái cho luôn toàn bộ vào.

Cả hai đều thở ra một hơi, toàn thân y tuy mồ hôi nhễ nhại, khó chịu tới cực điểm nhưng vẫn để Bình An thích ứng đã.

Một lúc sau, cảm giác đau dần biến mất mà thay vào đó thấy trướng lợi hại còn ngứa nữa, Bình An cũng rất khó chịu vậy mà thấy Hiên Viên Nhật không có ý định làm gì tiếp theo đành đỏ mặt nói.

- Huynh động đi.

Y chỉ chờ mỗi câu nói này, hai tay ôm lấy thắt lưng Bình An, nhục bổng ở bên trong bắt đầu chậm rãi chuyển động.

Khoái cảm theo lưng chậm rãi nổi lên, giống như con kiến từ từ bò lên trên, lan tràn dần đến tứ chi.

- Ân......!Ngô....!ngô........!
Bình An hơi hé miệng ra, im lặng rên rỉ, khuôn mặt tuấn tú hiện lên biểu tình hưởng thụ mập mờ, gò má ửng đỏ lộ vẻ dâm mỹ khiến cho người khác động tâm.
Nhìn vẻ mặt này đúng là khiến y không chịu nổi mà,trong nháy mắt liền khuếch trương tới cực hạn, nhục bổng đâm vào tới tận cực điểm, sau đó nhanh chóng rút ra phân nửa, không hề thương lượng lại tiếp tục chọc vào toàn bộ.

Những cú thúc đâm vào điểm mẫn cảm của Bình An khiến cậu giật run người, phân thân đã phát tiết bắt đầu ngẩng đầu, cậu khó chịu vặn vẹo đưa tay lần mò xuống bên dưới.

Y cười tà mị cầm hai tay cậu đặt qua cầu ghé vào tai cậu khàn khàn.

- Không được tự xử, ta sẽ sáp cho đệ đến bắn.

- Không..........Không được........A a........hô a......Nóng quá.........A ô.ô......khó chịu.

- Nhẫn một tí đi bảo bối.

Hiên Viên Nhật càng trừu sáp mạnh mẽ, sau đó Bình An rốt cuộc cũng bắn ra, xụi lơ trên giường.

Cậu giải tỏa được rồi nhưng y vẫn chưa, Hiên Viên Nhật nâng hai chân cậu đặt lên vai, làm cho phân thân chính mình gần như đi vào hết cơ thể.

- Ân........Ân.......Đừng......!Ô.........Đừng tiếp tục nữa......!Ân ân.......A.

Mệt..mệt...quá..ta từ bỏ.

- Ta vẫn chưa giải tỏa được bảo bối.


- Dừng..........dừng..........ta lấy tay giúp huynh.

- Chuyện đó thì để sau đi, lần này đã muốn vào bên trong đệ.

- Ah...........Uhm..ưh.........quá sâu..........ta không được.....sẽ hỏng mất.

- Vậy thì cầu xin ta cho đệ đi.

Bình An không hiểu vì sao Hiên Viên Nhật lại bền sức đến vậy, khi cậu đã bắn hai ba lần rồi mà y không chịu phát tiết gì cả.

Càng ngày càng trướng làm cậu chịu không nổi.

Đành mặt đỏ tim hồng nói.

- Nhanh ra đi...........Ân ân...............Ô............của huynh quá lớn ta khó chịu.

- Đã biết.........bảo bối của ta.

Động tác chọc vào càng mãnh liệt hơn, cự vật cứng rắn tại sâu bên trong khố hạ mềm mại bộc phát bắn mạnh vào.

- A a a..............!
Cơ thể bị phun vào mãnh liệt khiến cho Bình An vừa như điện giật toàn thân lại vừa tràn đầy khoái cảm, tứ chi co rút mạnh mẽ, thét lên chói tai miễn cưỡng vịn lấy bả vai y phóng thích lần thứ ba.

- Đệ dâm đãng quá rồi đó, ta không trừu sáp nữa mà đệ cũng bắn được a.

- Không...........Ah..ta..không.......có.....Ah......!
- Vẻ mặt này của đệ là phải phạt.

Hiên Viên Nhật lật người Bình An lại, để cậu quỳ lên giường, kê thêm hai chiếc gối dưới bụng, hai tay tách hai cánh mông vểnh cao.

Phốc!
Bên trong lúc nãy vừa mới được lấp đầy bằng thể dịch, giờ nhục bổng đâm vào khiến cho âm thanh càng thêm rõ ràng.

Bình An không dám rên lên nữa vì sợ bị nói là dâm đãng rồi bị phạt, vội nắm lấy sàng đan cho vào miệng nhưng cho dù miệng cắn chặt nó rồi âm thanh dâm mĩ vẫn không ngừng được xuất ra từ đôi môi đỏ như máu.
Hiên Viên Nhật không muốn cậu làm vậy, đưa tay kéo chúng ra từ miệng Bình An.

- Ta muốn nghe tiếng rên của đệ.

Gọi tên ta.

- Ưhm........Nhật.......dừng lại.......Ah.......
Khoảnh khắc này được nghe ái nhân gọi tên của mình khiến y thêm phần cao hứng, luận động càng nhanh.
Nhục bổng thô to mặc sức ở bên trong cắm vào, rút ra, lại hung hăng cắm vào, mỗi lần cảm giác lại càng thêm rõ rệt.

Nhìn vẻ mặt của cậu, y thật đúng là muốn khi dễ một phen, đầu lưỡi liếm lộng khắp toàn phân, tay cũng an ủi khắp đùi, bụng nhưng lại cố tình bỏ qua bộ vị yếu ớt nào đó khiến nó lại ngẩng đầu.

- Đệ đã phát tiết ba lần rồi đó, tốt nhất nên giữ lại đi.

Hiên Viên Nhật cầm chặt lấy phân thân nhỏ bé không cho phát tiết còn phía sau thì hết sức trừu sáp, khiến người nào đó vừa khó chịu vừa khoái cảm đến phát điên.

Bình An quả thật rất xấu hổ vì mình dễ dàng đạt được khoái cảm như thế nhưng một con người ngây thơ như cậu thì làm sao chống lại sói già là y được.

Đằng sau bị cự bổng xuyên xỏ liên tục, phía trước đã căng lên lắm rồi mà không được phát tiết, cậu cắn răng.

- Tha.......ta.....đi.....ôh.......Ah....cầu......xin....!huynh.....!
- Phải đợi cùng nhau chứ, lúc nào cũng phát tiết trước là không tốt.

- Không......không.......chịu.....!được......nữa......Ah......Ah....!
Nhìn mặt Bình An ủy khuất y cũng thấy thương hương tiếc ngọc, thúc mạnh mấy cái rồi bắn, dâm dịch cả hai lần chảy ướt cả một mảng, còn cậu lần cuối này cũng không bắn được thêm gì nữa ngất đi.

Hiên Viên Nhật lau qua loa cho hai người, cảm thấy mãn nguyện vì chính thức Bình An đã là của y cả tâm hồn lẫn thể xác.

Thiết nghĩ phải bồi bổ cho cậu mới được vì sức chịu đựng yếu quá nhưng cũng không nghĩ là mình đã giày vò con người ta gần hai canh giờ rồi.

Ôm cậu vào lòng rồi cả hai chìm vào giấc ngủ.

Dù sao đêm vẫn còn dài...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương