Lồng Giam Hoàng Cung FULL
-
6: Rượu Say Loạn Tính H
Khi đặt Bình An xuống giường, Hiên Viên Nhật lại mạnh mẽ hôn lên đôi môi kia, nụ hôn táo bạo mang tính chiếm hữu rõ ràng.
Chỉ mới nghĩ đến cánh môi mềm mại này đi hôn nữ nhân thôi đã đủ khiến y bạo phát rồi.
- Ưm.....!ưh.....ưm....
Hiên Viên Nhật rời đôi môi xinh đẹp làm vương một sợi chỉ bạc vội vươn lưỡi ra liếm, tựa như đang nhấm nháp một món điểm tâm đầy mỹ vị.
Ngọt quá, so với tưởng tượng còn ngọt hơn vạn phần.
Ánh mắt Hiên Viên Nhật chuyển xuống cần cổ bóng loáng, y phục xộc xệch làm lộ cái cổ và xương quai xanh mê người.
Vội vàng thoát y phục của cậu vừa hôn vừa liếm còn gặm cắn lên da thịt trắng ngần.
Bình An giật mình trong vô thức.
- Ah......ưh....
Những tiếng rên khe khẽ khiến cho động tác của Hiên Viên Nhật trở nên thô bạo, di chuyển đến hai viên thù du trước ngực vừa liếm vừa xoa lộng cho nó sưng lên như những bông hoa rực rỡ chờ người đến hái.
Tay kia thì lần mò xuống bộ vị phía dưới của Bình An bắt đầu xoa nắn, bộ phận mẫn cảm bị kích thích dần dần trướng lên.
Bình thường Bình An rất ít khi giải quyết nên chỉ qua một vài động tác của y đã khiến cậu giật run người.
- Ưhm...ah..........ưhm...ôh....
Sau một hồi bị khiêu khích cậu cũng giật mình bắn ra, Hiên Viên Nhật yêu thương hôn Bình An.
- Đệ cứ rên rỉ thế này là cố ấy câu dẫn người phạm tội đấy.
Hiên Viên Nhật lấy một ít tinh dịch của Bình An lần mò đến phía sau.
Mặc dù bản thân đã trướng đau đến lợi hại vẫn cố nhẫn nhịn khuếch trương cẩn thận trước thì khi làm mới đỡ lộng thương người dưới thân, Hiên Viên Nhật cho vào một con tay khuấy đảo.
Bình An cảm nhận như có cái gì thâm nhập vội thít chặt lại dị vật, y dỗ dành.
- Ngoan nào, thả lỏng.
Thấy Bình An đã buông lỏng, Hiên Viên Nhật ngay lập tức chen thêm hai, ba ngón tay vào, cảm thấy tạm ổn vội rút ngón tay ra, không trì hoãn phút giây nào nữa cầm lấy phân thân nóng hổi của mình một phát đi vào.
- Ah!!.....
- Thả lỏng đi, đệ kẹp chặt thế làm ta cũng đau lắm đó.
Hiên Viên Nhật vừa hôn vừa trấn an người trong lòng, đến khi vào toàn bộ thì thở ra một hơi, đợi Bình An thích ứng rồi bắt đầu luận động.
Lúc đầu Hiên Viên Nhật còn di chuyển từ từ thành nhịp bất quá bên trọng thân thể Bình An vừa nóng vừa mềm lại ôm chặt lấy tiểu huynh đệ của y tựa như chìa khoá đã tìm thấy ổ khoá của đời mình, phấn khích vô cùng không kiêng nể hì hục trừu sáp.
Bình An mơ thấy mình giống như đang ở trên con thuyền lênh đênh trên biển, sóng gió cứ liên tục đánh vào người đau rát, cậu cần bám vào một vật gì đó trước khi mình sắp rơi vào đại dương.
Trong vô thức Bình An vươn tay ôm lấy Hiên Viên Nhật, điều này làm cho y càng cao hứng mạnh mẽ ra vào, y thúc mạnh hết cỡ rồi lại rút ra, mỗi nhịp đều khiến Bình An giật nảy người.
Hiên Viên Nhật biết đây là điểm nhạy cảm của cậu vội đi vào ngày càng mãnh liệt, phân thân vừa tiết của cậu lại trướng lên, y làm cho cậu thoải mái đến bắn ra.
- Thật d* đãng, bị sáp tới bắn, vậy ta đây sẽ bù cho đệ.
Nói rồi Hiên Viên Nhật cũng đem tất cả tinh hoa của mình lấp đầy người Bình An, y rút phân thân ra, một ít dịch tràn ra ngoài làm cho tâm y lại trở nên khó kiềm chế.
Nhìn cái mặt phiếm hồng của người vừa phát tình lại làm cho tâm tình chính mình nổi bão, vội lật Bình An lại rồi hôn, cắn khắp lưng.
Hai tay tách hay cánh mông cho phân thân vào toàn bộ, vừa mới làm nên hậu huyệt của còn non mềm khiến cho cự vật kia đi vào khá dễ dàng.
Hì hục trừu sáp mấy trăm cái rồi lại tiếp tục tưới vào chỗ kia bằng một lượng lớn tinh dịch sền sệt, Hiên Viên Nhật đã nhịn lâu lắm rồi nên hôm nay phải phát tiết cho hết.
Cả người Bình An giống như có cái gì đè nặng lên trên, cố gắng vực dậy nhưng thủy chung không còn một sức lực nào.
Không biết qua bao lâu Hiên Viên Nhật mới buông tha cho cậu, lúc này ngay cả một ngón tay Bình An cũng không thể động.
Hiên Viên Nhật thoã mãn nằm xuống ôm Bình An đi vào giấc ngủ..
Nắng chiếu vào phòng khiến Bình An tỉnh giấc, điều đầu tiên cảm thấy đầu đau kinh khủng, nhận ra là do hôm qua uống quá nhiều rượu.
Mở mắt ra thì thấy mình được nằm trong một lồng ngực ấm áp, ngước mắt lên thấy y đang say ngủ, chắc là hôm qua cả hai uống rượu say ngủ quên.
Cẩn thận trở mình ngồi dậy định bước xuống giường tức thì chăn đắp trên người tuột xuống, cả người loã lồ đầy hôn ngôn.
Chưa kịp định thần lại việc gì nhưng dù gì cũng phải mặc y phục trước đã.
Cậu đứng dậy vươn tay lấy y phục trên sàn nhà, tức thì cảm giác đau đến tâm tê phế liệt từ hạ thân truyền đến khiến hai chân nhuyễn ra, ngã trở lại giường.
- A!!
Bình An nhăn mặt tiếp nhận cơn đau, tiếng kêu làm Hiên Viên Nhật tỉnh giấc, mất mấy giây để y hình dung lại mọi chuyện, sau đó mới giật mình chồm dậy ôm lấy cậu.
- Đệ không sao chứ?
Bình An quay lại thấy Hiên Viên Nhật cũng đồng dạng không mảnh vải che thân, giường chiếu thì lộn xộn, hơn nữa còn có mấy vệt máu đã khô chói mắt trên ga trải giường.
Đến lúc này thì đứa trẻ ba tuổi cũng biết là hai người đã phát sinh chuyện gì.
- Chuyện này, ta...huynh..
sao có thể....
Bình An lắp bắp không nói nên lời.
Cậu cứ đơn thuần cho rằng là hai người uống say làm loạn nhưng loạn đến mức này đúng là không tưởng.
- Đệ, ta..ta xin lỗi, chắc do ta mạnh tay quá làm đệ bị thương, để ta xem vết thương cho đã, có gì nói sau.
- Đừng vội, để ta tĩnh tâm một lát.
Bình An dần tìm lại ký ức ngày hôm qua nhưng tất cả đều không rõ, chỉ lờ mờ một vài hình ảnh mà thôi.
- Ta sẽ chịu trách nhiệm!
Không thể nhớ rõ nên cũng không chắc là người ta đã cưỡng ép mình.
Hơn nữa cả hai lại say bí tỉ coi như cùng nhau loạn một bữa đi, Bình An cười khổ.
- Ta đâu phải nữ nhân mà chịu trách nhiệm chứ, huynh không phải bận tâm nhiều, để ta đi tắm trước.
Bình An cố gắng đứng dậy, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng sự thực vẫn rất đau, khi đứng lên chất dịch trắng từ chỗ kia tràn ra chảy xuống đùi hết sức dâm mỹ.
Mặt cậu đỏ bừng, thật là loạn quá rồi mà, cuống cuồng mặc lại y phục tập tễnh đi ra khỏi phòng.
- Để ta giúp đệ.
- Không.....không cần đâu.
Hiên Viên Nhật ngồi lặng trên giường nhìn đống hỗn độn tối qua, vò đầu bứt tai trách mình thừa biết đó là lần đầu của người ta mà cũng nhịn không nổi, lăn lộn tới gần sáng.
Ngồi trong thùng tắm lớn mà sự đau đớn không hề thuyên giảm, dâm dịch chảy ra càng nhiều kèm theo ít máu đông.
Bình An cố gắng cho tay vào lấy ra nhưng không cách nào vói vào bên trong được.
Cộc..cộc!
- Ta vào được chứ.
Thấy không có ai trả lời Hiên Viên Nhật tự ý mở cửa đi vào thấy Bình An mặt đã trắng bệch, không quản người ta có đồng ta hay không chạy lại bế người ra khỏi nước.
Bình An mặt đỏ bừng.
- Ta không sao!
- Yên lặng đi, để ta.
Nói rồi Hiên Viên Nhật thuần thục đưa tay vào bộ vị kia lấy hết những gì hôm qua mình để lại.
- ưhm.......ưh........
Nhận thấy mình thất thố Bình An vội đưa tay che miệng lại, thầm nghĩ mình sao lại có thể phát ra cái âm thanh kia cơ chứ.
Hiên Viên Nhật nhìn cậu nở một nụ cười với vẻ mặt lưu manh.
- Hôm qua có biểu hiện gì của đệ mà ta không thấy, giờ chỉ muốn thanh tẩy cho đệ thôi.
Là thầy thuốc chắc đệ cũng biết nếu không lấy ra chắc chắn sẽ phát sốt.
Ừm...đừng hỏi kiến thức phong phú này Hiên Viên Nhật lấy từ đâu ra, bởi đáp án đương nhiên là trong xuân cung đồ rồi! Từ lúc nhận định Bình An y đã ngay lập tức tìm hiểu về vấn đề giường chiếu giữa hai nam nhân để lo cho tính phúc sau này của đại nhục bổng của mình và cúc huyệt bé nhỏ của Bình An.
Tắm rửa sạch sẽ xong, Hiên Viên Nhật ôm người trong lòng đặt lên giường của cậu.
- Cứ nghỉ đi, ta ra treo biển hôm nay y quán nghỉ, rồi chuẩn bị ít thức ăn lỏng cho đệ.
- Không sao, không cần làm vậy đâu, chỉ là tai nạn thôi, không phải do huynh.
Hiên Viên Nhật dừng bước quay lại rống lên.
- Ta làm thế này không phải vì thấy có lỗi mà là trách nhiệm với người ta yêu.
Ta đã nói với đệ biết bao nhiêu lần là ta thích đệ rồi nhưng do đệ không hiểu hay cố tình không hiểu.
Chuyện hôm qua đúng là ta không nên bức đệ nhưng ta tuyệt không hối hận vì chuyện đã làm, thậm chí ngay bây giờ đang còn tỉnh táo mà ta đã " muốn " đệ đến khó có thể kìm nén được.
Vậy mà đệ cho rằng chỉ là tai nạn thôi sao?
Nói xong Hiên Viên Nhật cảm thấy mình hơi gay gắt, vội hạ giọng.
- Xin lỗi, không nên to tiếng với đệ, cứ nghỉ ngơi đi.
Hiên Viên Nhật đi ra bỏ lại Bình An còn đang ngơ ngác, cậu cứ bịa lý do cho mình là tất cả vì say rượu nhưng thực ra là khi chuyện xảy ra, cậu chỉ thấy một chút khó tiếp thu cùng với ngại ngùng chứ không không hề chán ghét hay bài xích y.
Cái thôn nhỏ này thì việc thú thê thiếp là nam thì không có nhưng mấy đại gia, quan chức nuôi nam sủng ở trấn thì không phải hiếm.
Chỉ là lần đầu tiên trong đời lại giao hoan với một nam nhân khiến Bình An chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
Mặc dù tình cảm cậu dành cho Hiên Viên Nhật cũng rất nhiều nhưng cũng đơn thuần cho là cậu không có anh em họ hàng, tự nhiên lại có một người làm bạn với mình thì cậu quan tâm y là chuyện thường tình.
Nhưng Hiên Viên Nhật lại nói y thích cậu, mà thích ở đây không phải là huynh đệ, không phải tình thân mà theo kiểu tình nhân, khiến cậu khá sốc.
Cậu cũng không rõ tình cảm mình dành cho y là gì nữa, nói là xem y như huynh đệ lại không thích y tiếp xúc với nữ nhân, rồi chỉ cần một động chạm nhỏ của y cũng khiến tim cậu loạn nhịp.
Bình An cứ suy nghĩ mãi đến khi vào giấc mộng lúc nào không hay biết.
Hiên Viên Nhật quay trở lại thì thấy người trên giường ngủ say an ổn như một chú mèo dễ thương đến bên đầu giường ngắm cậu ngủ, bàn tay đưa ra vuốt mấy sợi tóc vương trên mặt.
Hành động này khiến cậu chợt tỉnh.
- Tỉnh rồi thì dậy ăn cháo đi, nào để ta đỡ dậy.
- Ừ.
Hai người không ai nói gì, một người lẳng lặng ăn cháo, người kia thì ngồi nhìn đến mê mẩn cho đến khi bát cháo vơi đi.
- Ta...
- Ta...
- Đệ nói trước đi.
- Không có gì, cháo ngon lắm.
- Ừm, vậy muốn ăn thêm nữa không?
- Thôi, đủ rồi.
- Đệ..đệ giờ cũng biết tình cảm của ta dành cho đệ.
Cứ hảo hảo suy nghĩ rồi trả lời nhưng đừng để ta phải chờ đợi quá lâu, đệ biết ta không phải là người có tính kiên nhẫn.
Mấy ngày sau hai người vẫn sinh hoạt bình thường như trước, Hiên Viên Nhật vẫn như cũ yêu thương bảo hộ Bình An nhưng trong thâm tâm y đang chờ đợi, chờ đợi người này đồng ý với y.
Bình An cũng không thấy không thoải mái, dù sao việc này quá bất ngờ, từ khi sinh ra đến nay luôn tâm niệm lấy vợ sinh con, giờ đùng một phát lại có một nam nhân tỏ tình với mình, nhất thời trong phút chốc không thể dễ dàng tiếp nhận.
Bình An biết Hiên Viên Nhật không cho cậu nhiều thời gian để phân vân như vậy nhưng quyết định này có thể làm thay đổi toàn bộ cuộc sống về sau của cậu, làm sao mà không cân nhắc cho được.
- Bình An, đi đâu vậy?
Bình An nhìn A Sửu cười, cậu nhận ra mỗi khi trong lòng có khúc mắc gì cho dù đầu óc không nghĩ tới thì đôi bàn chân cậu cũng tự động mà tìm tới người này.
- Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao? Tên dính người kia cư nhiên không bám lấy cậu?
- Làm gì có chuyện đó.
- Lại bảo không có đi, từ lúc tên kia đến đây tôi muốn khoác vai, quàng cổ với cậu cũng khó, thấy hắn ta gườm là tôi sợ lắm rồi.
Cậu đúng như thê tử nhỏ của hắn a, cho dù là huynh đệ cũng hơi quá rồi.
- Huynh toàn ăn nói bậy bạ.
- Tôi là nói có sách mách có chứng nha.
Cậu không thấy dạo gần đây đến thăm bệnh chỗ cậu không còn mấy cô nương xinh đẹp nữa mà toàn là ông già bà lão à? Là do cái tên kia đuổi đi hết đó.
Thôi, vào uống chén nước rồi nói tiếp, đã lâu lắm rồi chúng ta chưa được tâm sự riêng cùng nhau rồi.
Ngẫm lại Bình An cũng thấy đúng, gần đây những người cậu thăm bệnh không trẻ con thì là người già, những người trẻ dù nam hay nữ đều ít hẳn đi.
A Sửu nhắc đến thì cậu mới nhớ bất quá chắc là do trùng hợp mà thôi.
- Chắc không có đi, huynh ấy đâu rảnh mà làm mấy việc trẻ con đó chứ?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook