Long Chi Đế Tu
-
Chương 24: Miêu tộc đại nạn
Sau khi phục dụng đan dược không đến một canh giờ thương thế của Như Ngọc cũng đã bắt đầu hồi phục, sắc mặt của nàng cũng đã hồng hào lên không ít.
Một đêm yên tĩnh cứ vậy trôi qua.
Lăng Thiên Hữu thở phào sau một đêm dài tu luyện, từ khi có Thiên Hương quyết quá trình hấp thụ linh khí của Lăng Thiên Hữu đã tiến nhanh không ít, linh khí cũng ngày càng tinh thuần hơn, không hổ là pháp quyết Thiên phẩm.
Vết thương của Như Ngọc đã lành lặn hoàn toàn nhưng nàng vẫn chưa tỉnh lại, lúc này Lăng Thiên Hữu mới có dịp nhìn kĩ Như Ngọc. Nói nàng là tiên nữ hạ phàm cũng không hề quá đáng, loan mi mục tú, phấn diện đào tai, da thịt tuyết trắng mang lại cảm giác mềm mại êm dịu vô cùng kết hợp với vóc người hoàn mỹ thật đúng là tuyệt sắc của nhân gian, dáng nằm nghiêng người càng tôn lên đường cong lung linh của thân thể đã thành thục của mỹ phụ.
Chỉ đứng nhìn thôi cũng đã khiến cho Lăng Thiên Hữu máu huyết sôi trào, địa phương bên dưới lại không tự chủ dựng đứng, Lăng Thiên Hữu phải chạy ra một con suối gần đó để làm mát lại cái đầu đang bốc hỏa của của mình.
Đến khi Lăng Thiên Hữu quay lại thì đã không thấy Như Ngọc đâu, lo nàng gặp chuyện bắt chắc, Lăng Thiên Hữu lập tức quay lưng đang định đi tìm thì đập vào mắt hắn là một hồng y nữ tử, đang mở to hai con mắt đen nhánh linh hoạt phi thường, mỗi khi chuyển động, thần quang rạng rỡ, mỉm cười như gió xuân nhào vào lòng hắn.
“Chủ nhân người không sao rồi………….ta còn tưởng….hít hít ….tưởng người gặp chuyện không may rồi…..hít hít…”.
Lăng Thiên Hữu đỡ lấy thân thể của Như Ngọc, lên tiếng an ủi.
“Không sao rồi, tên Bạch Long kia đã bị ta tiêu diệt rồi…..không cần phải lo nữa.”.
“Hả……..người đã giết chết tên Long tộc kia?” Như Ngọc kinh ngạc hỏi lại.
“Đúng vậy…………”
“Tốt quá rồi………như vậy chắc chắn ta đã tìm đúng người rồi, chủ nhân người nhất định có thể cứu được tộc nhân của ta………..Như Ngọc van xin người hãy cứu lấy tộc nhân của ta”.
“Như Ngọc ngươi nói gì vậy? Ta không hiểu, Ta có thể cứu tộc nhân của ngươi......? Chuyện……chuyện này là sao chứ?”.
“Chủ nhân ta thật sự không phải là nhân tộc, ta là người Miêu tộc”.
“Chuyện đó ta đã sớm biết” Lăng Thiên Hữu cũng không bất ngờ khi nghe Như Ngọc nói nàng là Miêu tộc, trên Vạn thiên đại lục ngoài nhân tộc, dị thú còn có dị tộc, dị tộc không giống như nhân loại, khi mới sinh ra họ đã được thừa hưởng trong người dòng máu truyền thừa từ tổ tiên, có được những thiên phú đặc thù mà không cần tu luyện, họ thường sống thành một cộng đồng gắn kết với nhau.
“Chủ nhân người hãy nghe ta nói hết”
Lăng Thiên Hữu gật đầu ra hiệu cho Như Ngọc nói tiếp.
“500 năm trước Miêu tộc vô cùng hưng thịnh, trong tộc không thiếu những cường giả Nguyên Anh cảnh nhưng sau đó lại xảy một cố sự, do Miêu tộc chỉ toàn là tộc nhân nữ, nên muốn duy trì thế hệ sau cần dùng đến một loại thánh thủy có tên là Long tuyền để thụ thai, nhưng Long tuyền còn có một tác dụng khác là tẩy rửa thân thể, bày trừ đi tâm ma, giúp ngươi tu luyện tăng cao giác ngộ, do đó nó sớm đã trở thành mục tiêu cho vô số tộc nhân, hơn 400 năm trước lợi dụng lúc Thánh nữ của tộc đang vào giai đoạn mấu chốt để đột phá lên cảnh giới Bán thần, một thế lực thần bí đã tấn công vào cấm địa của tộc, địch nhân chỉ ở cảnh giới Nguyên anh nhưng lại có những dị năng vô cùng quái dị khiến cho các trưỡng lão không kịp trở tay, cộng với Thánh nữ đang đột phá đến bước mấu chốt các trưỡng lão không thể từ bỏ việc hộ pháp nên đã để cho thế lực kia lấy đi Long tuyền thánh thủy, không những thế, thế lực thần bí kia không biết đã dùng cách gì khiến cho tộc nhân Miêu tộc không thể rời khỏi tộc địa, nếu không khi chiến đấu tiêu hao linh khí sẽ không thể hấp thu linh khí trong thiên địa hay linh thạch để hồi phục mà.......mà.........” nói đến đây Như Ngọc lại đột nhiên ngập ngừng, khuôn mặt không tự chủ ửng hồng một mãn.
“Như thế nào? Sao lại không nói?”
“Chủ nhân việc này có chút......chút tế nhị”.
“Tế nhị?..........thôi vậy, mà việc này thì có liên quan gì đến ta? Tại sao ngươi lại gọi ta là chủ nhân?”.
“Việc này.........ta cũng không rõ, chỉ có Thánh cô mới biết được cách để cứu tộc nhân, chỉ là trước khi đi người đã dặn dò kĩ lưỡng là phải nghe lệnh của vị cứu tinh kia, phải làm mọi cách để đưa người đó về tộc địa”.
“Vậy làm sao ngươi biết ta là vị cứu tinh đó?” Lăng Thiên Hữu rất tò mò, đây là lần đầu tiên hắn và Như Ngọc gặp nhau làm sao nàng biết chắc hắn là vị cứu tinh đó chứ?.
Như Ngọc lập tức từ trong giới chỉ lấy ra một viên đá màu vàng kim không ngừng phát sáng.
“Đây là Thánh linh thạch, linh thạch này đã ở cùng với Thánh cô từ khi sinh ra, nhất định là có quan hệ đến việc Thánh cô biết được biện pháp để cứu lấy Miêu tộc, trước khi đi thánh cô đã có dặn chỉ cần tìm được vị cứu tinh đó Thánh linh thạch này sẽ phát sáng.........lúc người xuất hiện ở trong trận chiến của Bạch Lân, ta đã rất vui mừng khi người đã làm Thánh linh thạch phát sáng”.
“Nhưng có một chuyện ta vẫn chưa hiểu, rốt cuộc thánh nữ có đột phá thành công hay không? Và tại sao tộc nhân của ngươi cần cứu giúp chứ?”.
“Aizzz........Thánh nữ là thiên tài ngàn năm khó gặp trong tộc, chưa tới trăm năm người đã đột phá lên Nguyên anh cảnh, chỉ hơn 50 năm sau đã bước vào Nguyên Anh cảnh đại viên mãn.........nhưng cảnh giới Bán thần muốn vượt qua cần phải hứng chịu Lôi kiếp, bị thiên phạt, Thiên địa chi uy nào có phải trò đùa dù cho là thiên tài trong thiên tài cũng không chắc vượt qua được..........Thánh nữ cũng không thể may mắn vượt qua được, kết cục là hồn phi phách tán......”
Ngừng một chút Như Ngọc lại nói tiếp.
“Mất đi Thánh nữ cùng Long tuyền, Miêu tộc ngày càng sa sút đến ngày nay tộc nhân đã không còn mấy người, cộng thêm không có người nối dõi nếu tiếp tục như vậy không sớm thì muộn Miêu tộc cũng sẽ hoàn toàn biến mất trên Vạn thiên đại lục......hít hít.....”. Như Ngọc càng nói càng nghẹn ngào, cuối cùng không thể kiềm được nước mắt.
Ngọc thể trong lòng, phấn diện ngập nước làm sao Lăng Thiên Hữu có thể chịu được chứ, trong lòng không khỏi đồng cảm, hay tay vô thức xiết chặt eo của Như Ngọc, hít lấy hương thơm tỏa ra từ trên thân thể nàng, long thương lại không tự chủ dựng đứng ma sát vào kiều đồn của Như Ngọc.
Cảm nhận được có vật lạ đang ma sát vào kiều đồn của mình, Như Ngọc lập tức biết đó là gì hai má càng đỏ hơn, giọng nói có chút mê ly.
“Chủ nhân.....chủ nhân người........người có chỗ nào khó chịu phải không......”.
Âm thanh như tiên âm của Như Ngọc suýt chút nữa đã khiến Lăng Thiên Hữu trầm mê cũng may là hắn vẫn còn chút tỉnh táo, lập tức nhận ra mình thất thố......hô khan một tiếng, lập tức đánh trống lãng.
“EEE.........thời tiết có chút nóng nực.......ta phải đi tắm một chút đây”.
Nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của Lăng Thiên Hữu Như Ngọc lại nổi hứng chêu đùa.
“Chủ nhân không phải người vừa tắm xong hay sao”
“Ai nói tắm rồi lại không thể tắm nữa chứ”.
Nói xong Lăng Thiên Hữu lập tức bước nhanh ra khỏi hang động, phía sau không ngừng truyền tới tiếng cười như tiên nhạc của Như Ngọc.
...............................................................................................................................
Tần Thục Phân đã được giải cứu Lăng Thiên Hữu đã không còn bận tâm chuyện của nàng, hắn quyết định sẽ quay về gặp Hồng Thiên Nhân trước, mang cho lão một bất ngờ sau đó sẽ cùng Như Ngọc đi đến tộc địa của nàng.
Khi thấy Lăng Thiên Hữu đã đột phá lên Hư Hải cảnh Hồng Thiên Nhân đã vô cùng hưng phấn, lão không ngừng khen ngợi Lăng Thiên Hữu khiến cho hắn cảm thấy vô cùng phiền phức, cuối cùng hắn phải dắt theo Như Ngọc mau chóng lên đường, thấy Lăng Thiên Hữu phải đi xa Hồng Thiên Nhân đã cho Nguyệt Lang thú cùng đi với Lăng Thiên Hữu để giúp đỡ hắn, nhờ vậy mà tốc độ được đẩy nhanh đáng kể.
Sau hai ngày đi đường Lăng Thiên Hữu quyết định dừng lại để nghỉ ngơi, thật ra hắn không hề mệt mỏi nhưng Như Ngọc thì lại khác, đến giờ nàng vẫn chưa hồi phục được lượng linh khí đã mất, không có linh khí chống chịu thân thể của nàng không khác người thường là mấy, Lăng Thiên Hữu nhiều lần gặn hỏi cách để giúp nàng hồi phục linh khí nhưng Như Ngọc chỉ ậm ừ cho qua, mỗi lần như vậy kiều nhan của nàng đều ửng hồng, khiến Lăng Thiên Hữu không ngừng tự hỏi rốt cuộc nàng bị sao vậy chứ?.
Một đêm yên tĩnh cứ vậy trôi qua.
Lăng Thiên Hữu thở phào sau một đêm dài tu luyện, từ khi có Thiên Hương quyết quá trình hấp thụ linh khí của Lăng Thiên Hữu đã tiến nhanh không ít, linh khí cũng ngày càng tinh thuần hơn, không hổ là pháp quyết Thiên phẩm.
Vết thương của Như Ngọc đã lành lặn hoàn toàn nhưng nàng vẫn chưa tỉnh lại, lúc này Lăng Thiên Hữu mới có dịp nhìn kĩ Như Ngọc. Nói nàng là tiên nữ hạ phàm cũng không hề quá đáng, loan mi mục tú, phấn diện đào tai, da thịt tuyết trắng mang lại cảm giác mềm mại êm dịu vô cùng kết hợp với vóc người hoàn mỹ thật đúng là tuyệt sắc của nhân gian, dáng nằm nghiêng người càng tôn lên đường cong lung linh của thân thể đã thành thục của mỹ phụ.
Chỉ đứng nhìn thôi cũng đã khiến cho Lăng Thiên Hữu máu huyết sôi trào, địa phương bên dưới lại không tự chủ dựng đứng, Lăng Thiên Hữu phải chạy ra một con suối gần đó để làm mát lại cái đầu đang bốc hỏa của của mình.
Đến khi Lăng Thiên Hữu quay lại thì đã không thấy Như Ngọc đâu, lo nàng gặp chuyện bắt chắc, Lăng Thiên Hữu lập tức quay lưng đang định đi tìm thì đập vào mắt hắn là một hồng y nữ tử, đang mở to hai con mắt đen nhánh linh hoạt phi thường, mỗi khi chuyển động, thần quang rạng rỡ, mỉm cười như gió xuân nhào vào lòng hắn.
“Chủ nhân người không sao rồi………….ta còn tưởng….hít hít ….tưởng người gặp chuyện không may rồi…..hít hít…”.
Lăng Thiên Hữu đỡ lấy thân thể của Như Ngọc, lên tiếng an ủi.
“Không sao rồi, tên Bạch Long kia đã bị ta tiêu diệt rồi…..không cần phải lo nữa.”.
“Hả……..người đã giết chết tên Long tộc kia?” Như Ngọc kinh ngạc hỏi lại.
“Đúng vậy…………”
“Tốt quá rồi………như vậy chắc chắn ta đã tìm đúng người rồi, chủ nhân người nhất định có thể cứu được tộc nhân của ta………..Như Ngọc van xin người hãy cứu lấy tộc nhân của ta”.
“Như Ngọc ngươi nói gì vậy? Ta không hiểu, Ta có thể cứu tộc nhân của ngươi......? Chuyện……chuyện này là sao chứ?”.
“Chủ nhân ta thật sự không phải là nhân tộc, ta là người Miêu tộc”.
“Chuyện đó ta đã sớm biết” Lăng Thiên Hữu cũng không bất ngờ khi nghe Như Ngọc nói nàng là Miêu tộc, trên Vạn thiên đại lục ngoài nhân tộc, dị thú còn có dị tộc, dị tộc không giống như nhân loại, khi mới sinh ra họ đã được thừa hưởng trong người dòng máu truyền thừa từ tổ tiên, có được những thiên phú đặc thù mà không cần tu luyện, họ thường sống thành một cộng đồng gắn kết với nhau.
“Chủ nhân người hãy nghe ta nói hết”
Lăng Thiên Hữu gật đầu ra hiệu cho Như Ngọc nói tiếp.
“500 năm trước Miêu tộc vô cùng hưng thịnh, trong tộc không thiếu những cường giả Nguyên Anh cảnh nhưng sau đó lại xảy một cố sự, do Miêu tộc chỉ toàn là tộc nhân nữ, nên muốn duy trì thế hệ sau cần dùng đến một loại thánh thủy có tên là Long tuyền để thụ thai, nhưng Long tuyền còn có một tác dụng khác là tẩy rửa thân thể, bày trừ đi tâm ma, giúp ngươi tu luyện tăng cao giác ngộ, do đó nó sớm đã trở thành mục tiêu cho vô số tộc nhân, hơn 400 năm trước lợi dụng lúc Thánh nữ của tộc đang vào giai đoạn mấu chốt để đột phá lên cảnh giới Bán thần, một thế lực thần bí đã tấn công vào cấm địa của tộc, địch nhân chỉ ở cảnh giới Nguyên anh nhưng lại có những dị năng vô cùng quái dị khiến cho các trưỡng lão không kịp trở tay, cộng với Thánh nữ đang đột phá đến bước mấu chốt các trưỡng lão không thể từ bỏ việc hộ pháp nên đã để cho thế lực kia lấy đi Long tuyền thánh thủy, không những thế, thế lực thần bí kia không biết đã dùng cách gì khiến cho tộc nhân Miêu tộc không thể rời khỏi tộc địa, nếu không khi chiến đấu tiêu hao linh khí sẽ không thể hấp thu linh khí trong thiên địa hay linh thạch để hồi phục mà.......mà.........” nói đến đây Như Ngọc lại đột nhiên ngập ngừng, khuôn mặt không tự chủ ửng hồng một mãn.
“Như thế nào? Sao lại không nói?”
“Chủ nhân việc này có chút......chút tế nhị”.
“Tế nhị?..........thôi vậy, mà việc này thì có liên quan gì đến ta? Tại sao ngươi lại gọi ta là chủ nhân?”.
“Việc này.........ta cũng không rõ, chỉ có Thánh cô mới biết được cách để cứu tộc nhân, chỉ là trước khi đi người đã dặn dò kĩ lưỡng là phải nghe lệnh của vị cứu tinh kia, phải làm mọi cách để đưa người đó về tộc địa”.
“Vậy làm sao ngươi biết ta là vị cứu tinh đó?” Lăng Thiên Hữu rất tò mò, đây là lần đầu tiên hắn và Như Ngọc gặp nhau làm sao nàng biết chắc hắn là vị cứu tinh đó chứ?.
Như Ngọc lập tức từ trong giới chỉ lấy ra một viên đá màu vàng kim không ngừng phát sáng.
“Đây là Thánh linh thạch, linh thạch này đã ở cùng với Thánh cô từ khi sinh ra, nhất định là có quan hệ đến việc Thánh cô biết được biện pháp để cứu lấy Miêu tộc, trước khi đi thánh cô đã có dặn chỉ cần tìm được vị cứu tinh đó Thánh linh thạch này sẽ phát sáng.........lúc người xuất hiện ở trong trận chiến của Bạch Lân, ta đã rất vui mừng khi người đã làm Thánh linh thạch phát sáng”.
“Nhưng có một chuyện ta vẫn chưa hiểu, rốt cuộc thánh nữ có đột phá thành công hay không? Và tại sao tộc nhân của ngươi cần cứu giúp chứ?”.
“Aizzz........Thánh nữ là thiên tài ngàn năm khó gặp trong tộc, chưa tới trăm năm người đã đột phá lên Nguyên anh cảnh, chỉ hơn 50 năm sau đã bước vào Nguyên Anh cảnh đại viên mãn.........nhưng cảnh giới Bán thần muốn vượt qua cần phải hứng chịu Lôi kiếp, bị thiên phạt, Thiên địa chi uy nào có phải trò đùa dù cho là thiên tài trong thiên tài cũng không chắc vượt qua được..........Thánh nữ cũng không thể may mắn vượt qua được, kết cục là hồn phi phách tán......”
Ngừng một chút Như Ngọc lại nói tiếp.
“Mất đi Thánh nữ cùng Long tuyền, Miêu tộc ngày càng sa sút đến ngày nay tộc nhân đã không còn mấy người, cộng thêm không có người nối dõi nếu tiếp tục như vậy không sớm thì muộn Miêu tộc cũng sẽ hoàn toàn biến mất trên Vạn thiên đại lục......hít hít.....”. Như Ngọc càng nói càng nghẹn ngào, cuối cùng không thể kiềm được nước mắt.
Ngọc thể trong lòng, phấn diện ngập nước làm sao Lăng Thiên Hữu có thể chịu được chứ, trong lòng không khỏi đồng cảm, hay tay vô thức xiết chặt eo của Như Ngọc, hít lấy hương thơm tỏa ra từ trên thân thể nàng, long thương lại không tự chủ dựng đứng ma sát vào kiều đồn của Như Ngọc.
Cảm nhận được có vật lạ đang ma sát vào kiều đồn của mình, Như Ngọc lập tức biết đó là gì hai má càng đỏ hơn, giọng nói có chút mê ly.
“Chủ nhân.....chủ nhân người........người có chỗ nào khó chịu phải không......”.
Âm thanh như tiên âm của Như Ngọc suýt chút nữa đã khiến Lăng Thiên Hữu trầm mê cũng may là hắn vẫn còn chút tỉnh táo, lập tức nhận ra mình thất thố......hô khan một tiếng, lập tức đánh trống lãng.
“EEE.........thời tiết có chút nóng nực.......ta phải đi tắm một chút đây”.
Nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của Lăng Thiên Hữu Như Ngọc lại nổi hứng chêu đùa.
“Chủ nhân không phải người vừa tắm xong hay sao”
“Ai nói tắm rồi lại không thể tắm nữa chứ”.
Nói xong Lăng Thiên Hữu lập tức bước nhanh ra khỏi hang động, phía sau không ngừng truyền tới tiếng cười như tiên nhạc của Như Ngọc.
...............................................................................................................................
Tần Thục Phân đã được giải cứu Lăng Thiên Hữu đã không còn bận tâm chuyện của nàng, hắn quyết định sẽ quay về gặp Hồng Thiên Nhân trước, mang cho lão một bất ngờ sau đó sẽ cùng Như Ngọc đi đến tộc địa của nàng.
Khi thấy Lăng Thiên Hữu đã đột phá lên Hư Hải cảnh Hồng Thiên Nhân đã vô cùng hưng phấn, lão không ngừng khen ngợi Lăng Thiên Hữu khiến cho hắn cảm thấy vô cùng phiền phức, cuối cùng hắn phải dắt theo Như Ngọc mau chóng lên đường, thấy Lăng Thiên Hữu phải đi xa Hồng Thiên Nhân đã cho Nguyệt Lang thú cùng đi với Lăng Thiên Hữu để giúp đỡ hắn, nhờ vậy mà tốc độ được đẩy nhanh đáng kể.
Sau hai ngày đi đường Lăng Thiên Hữu quyết định dừng lại để nghỉ ngơi, thật ra hắn không hề mệt mỏi nhưng Như Ngọc thì lại khác, đến giờ nàng vẫn chưa hồi phục được lượng linh khí đã mất, không có linh khí chống chịu thân thể của nàng không khác người thường là mấy, Lăng Thiên Hữu nhiều lần gặn hỏi cách để giúp nàng hồi phục linh khí nhưng Như Ngọc chỉ ậm ừ cho qua, mỗi lần như vậy kiều nhan của nàng đều ửng hồng, khiến Lăng Thiên Hữu không ngừng tự hỏi rốt cuộc nàng bị sao vậy chứ?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook