Livestream Siêu Kinh Dị
-
Chương 16: Tâm thành thì linh
Dịch: Vạn Cổ
Bầu không khí khá nặng nề bên trong cửa hàng. Ba người trừng mắt lớn mắt nhỏ vào lá bùa mỏng tên trên bàn làm việc giữa phòng.
“Anh Lưu, anh đừng đau khổ như thế. Em sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời anh...” Nhìn gương mặt xám xịt của anh Lưu mù, tôi thật sự không ngờ đôi khi gương mặt của nhân loại cũng có thế chuyển thành màu của tượng sắt.
“Nếu không có lá bùa này, có khả năng em mất mạng đêm qua rồi. Nếu anh muốn em đền cái gì, anh cứ nói. Nếu trong khả năng của em, em sẽ không từ chối đâu.”
“Đền bù à?” Anh Lưu mù hừ lạnh, nói: “Dây dưa nhân quả, tao muốn mày đền mạng đó, vậy là huề cả làng, mày chịu không?”
“Chuyện này... hiện đang là xã hội của pháp chế. Nếu em có chuyện gì, cũng dính líu đến anh mà, đúng không?” Tôi lau nhẹ mồ hôi lạnh trên trán. Ngày thường, anh Lưu mù tựa như một con trâu hiền gặm cỏ mà ai cũng có thể bắt nạt được, chẳng ngờ đụng chuyện này, vừa mở miệng ra là đòi lấy mạng tôi. “Chuyện này chỉ là án tranh chấp dân sự, hay em đền tiền cho anh nha.”
“Đền tiền hả? Vậy mà mày cũng nói được!” Anh Lưu mù lấy một cái hộp gỗ đào từ trong ngực ra. Anh ấy dùng hai tay nâng lá bùa lên, dáng dấp cung kính tựa như đang nâng bài vị tổ tiên vậy.
“Lá bùa này là do ông tổ truyền lại, để trấn áp vận mệnh gia tộc. Nó có thể bảo vệ nhà họ Lưu của tao hưng thịnh trăm năm, con đàn cháu đống, phát triển không ngừng.”
“Theo em biết, hình như năm nay anh cũng bốn mươi mấy rồi, mà vẫn còn độc thân. Có khi nào lá bùa này bị mất hiệu lực rồi không anh?”
“Chát!” Tiếng đòn gánh đập mạnh xuống sàn nhà khiến tôi và Hạ Tình Chi giật mình, chẳng dám phát biểu lung tung nữa.
“Nhà họ Lưu của tao là thế gia phong thủy, làm sao mày có thể hiểu được trí tuệ của các vị tổ tiên nhà tao?”
Tôi cúi đầu, khom lưng, vâng dạ liên tục, dù gì tôi hoàn toàn sai trong chuyện này.
“Nhắc đến vụ này, mạng của chú em mày cũng tốt quá nhỉ? Lá bùa này từng tải qua loạn thế đầy chiến hỏa, qua mắt hết người xâm lược ngày xưa, chẳng ngờ rằng lại bị cậu tìm thấy.”
“Em là dân liều mạng mà, mèo mù đụng chuột chết mà thôi.”
Khi lá bùa được đưa vào trong hộp, chẳng biết có phải tôi nhìn lầm hay không, nhưng có cảm giác lá Lôi phù hơi xao động một chút.
“Chú em dám đụng đến lá bùa trấn tộc của anh, vô hình đã dính vào nhân quả của nhà họ Lưu. Sau này, nếu dòng họ Lưu gặp nạn, chú em phải ra tay giúp đỡ. Nếu không, nhân quả báo ứng, chắc chắn chú mày sẽ gặp tai họa ngập đầu.” Thấy Lôi phù không bị hư hao quá nhiều, chỉ hao tổn nguyên khí một chút, nét mặt tím tái của anh Lưu mù đã hồng hào hơn một chút.
“Được thôi được thôi. Sau này, chỉ cần anh réo một câu, thằng nhóc này sẽ trở thành tùy tùng của anh liền.”
“Miệng lưỡi lẻo mép thì hay, ai mà biết thằng nhóc như mày có ăn ngay nói thật hay không?” Cất hộp gỗ đào vào, anh Lưu mù thở dài: “Chú em đã có nhân quả với dòng họ Lưu, sau này nếu chú em gặp nạn, thật ra nhà họ Lưu của anh cũng sẽ bị liên lụy. Nhìn ấn đường của cậu biến thành màu đen, số mệnh như chỉ mành treo chuông. Đây chính là chơi nhà họ Lưu của anh một vố quá đau rồi.”
Nếu trước kia, có người chặn đường tôi, nói tôi có ấn đường biến thành màu đen, không còn sống bao lâu nữa, thì phản ứng đầu tiên của tôi chính là cởi giày rượt đánh thằng đó té tát. Nhưng theo trải nghiệm gần đây, có một số việc khó có thể được giải thích theo khoa học. Tôi bị Âm Gian Tú Tràng ép buộc ký hợp đồng, ngủ một đêm tại căn nhà trọ có ít nhất 04 người đã chết, thậm chí chứng kiến hình ảnh quỷ ám lên người trong truyền thuyết.
Tất cả những việc kể trên đang chứng minh một chuyện, lời của anh Lưu mù không phải là tầm bậy tầm bạ, mà đúng thật số mệnh của tôi sắp đến đường cùng.
“Anh Lưu, có cách nào phá giải không anh? Theo lời anh nói, em và anh đang đứng chung một con thuyền nha!”
“Làm sao anh biết chú em nhà mi chọc tới loại âm thần tà sát nào. Nghề của anh là đoán mệnh, nhìn chữ đoán người, lại mù tịt về mấy cái chuyện đấp pháp, trừ ma.” Anh Lưu mù gỡ miếng vải đen che mắt xuống, lại lấy trong túi ra một chai nước thuốc, nhỏ vào mắt mình.
“Ủa? Chú không bị mù hả?” Hạ Tình Chi đang ngồi riêng một góc, quan sát hai người lớn bọn tôi tán gẫu, gần nửa ngày mới dám chen lời.
“Đó giờ, chú chưa từng nói mình bị mù nha. Chú che miếng vải đen này để tự rèn luyện Lục thức, thiên nhân giao cảm.”Nhỏ mắt xong, anh Lưu mù lại đeo miếng vải đen lên lần nữa: “Cô gái nhỏ, cháu không lo đi học mà đến nơi này làm gì? Tìm thằng nhóc họ Cao này ư? Chú thấy cháu cũng có âm khí quấn thân nha, hai người sáp lại nhau gần quá, coi chừng...”
“Cháu tới để...”
“Át xì!!!” Tôi cắt ngang câu nói của Hạ Tình Chi. Không thể tiết lộ chuyện của Âm Gian Tú Tràng ra bên ngoài, đây chính là điều kiện đầu tiên trong hợp đồng.
“Thật không dám giấu diếm, gần đây em bị thứ gì đó ám. Bên cạnh đó, vì một vài nguyên do đặc biệt, cứ cách mấy ngày là em phải đi đến những nơi có âm khí nặng nề.”
“Chú mày đến những nơi đó làm gì?” Anh Lưu mù nhíu mày.
Tôi đặt túi vải đen lên bàn, lấy viên gạch vàng ra: “Người chết vì tiền, chim chết vì mồi mà.”
Tôi không thể nào nói rõ nguyên nhân sâu xa bên trong, chỉ hy vọng anh Lưu mù có thể thông cảm.
“Khoan đã, ở đâu mà cậu có cuốn sách này?” Anh Lưu mù chẳng thèm để ý đến tôi, mà chỉ chú ý vào quyển Tổng cương tu luyện Thiên Mục kia: “Đừng nói với anh là cậu đi ăn trộm trên núi Diệu Chân quan nha. Pháp môn tu luyện Thiên Mục chính là một cái bí mật bất truyền của môn phái người ta. Đệ tử trong môn phái đó cần tu thân, dưỡng tính khoảng 05 năm, tích lũy dần công đức, mới đủ tư cách tu luyện môn này.”
“Bộ anh nghĩ em giống phường trộm cắp lắm sao? Sách này là do... Mà anh đừng để ý làm gì, dù sao cũng không phải do ăn trộm mà có đâu.”
“Hàng không có lai lịch, coi chừng dẫn lửa thiêu thân mình. Người tu đạo hiện nay không giống ngày xưa đâu.”
“Chẳng lẽ cái thể lực Diệu Chân đạo gì gì đó mà anh nói rất lợi hại à? Khó đối phó lắm sao?” Lời của anh Lưu mù nói khiến tôi hơi chột dạ, dù gì đi nữa thì có trời mới biết Âm Gian Tú Tràng lấy quyển sách này từ đâu?
“Haizzz. Đúng là nghé con không sợ cọp mà. Hiện tại, Đạo giáo đã phát triển hơn nghìn năm, hệ phái trong nội bộ khá đông đảo.
Dựa theo nguyên lý tu hành, có thể chia thành: phái Tích Thiện, phái Kinh Điển, phái Phù Lục, phái Đan Đỉnh, phái Chiêm Nghiệm – 05 loại hết thảy.”
“Theo địa lý, có: phái Long Môn, phái Lao Sơn, phái Tùy Sơn, phái Hoa Sơn, phái Du Sơn, phái Hạc Sơn, phái Hoắc Sơn, phái Võ Đang.”
“Về phân chia giáo phái theo các bậc tông sư, lại càng có nhiều, đại loại như Thiếu Dương Vương Huyền Phủ, Chính Dương Chung Ly Hán, Thuần Dương Lữ Động Tân, Tử Dương Trương Bá Đoan, Tử Dương Vương Trung Phu.”
“Ban này, Diệu Chân Đạo mà anh mày từng đề cập, được quy về phái Tùy Sơn, được coi như một trong những môn phái khá lớn hiện nay.”
“Ôi trời, trong xã hội hiện nay mà còn nhiều người tu đạo đến thế ư?”
“Càn khôn biến ảo, còn nhiều kỳ nhân dị sĩ trên đời lắm. Chỉ có điều, mấy vị đạo trưởng tu tiên ấy luôn sống lánh đời, rời xa hồng trần mà thôi.”
“Nghe anh nói vậy, em cũng yên tâm. Bọn họ ghét nơi trần tục, tìm về nơi rừng sâu tu đạo, dù em có mở Thiên Mục, luyện thành nhìn xuyên thấu thì bọn họ cũng không biết nha.” Tôi tiện tay lật quyển Tổng cương tu luyện Thiên Mục ra: “Mà anh này, ngoại trừ bên ngoài nhìn khá được, sao bên trong trống không vậy anh? Anh Lưu, phải chăng người tu đạo cũng thích giở một vài thủ đoạn, ví dụ như ngâm cuốn sách vào rượu thì chữ mới hiện ra?”
“Nếu chú em thật lòng muốn tu đạo, thì anh mày tặng cho 04 chữ - tâm thành thì linh.” Anh Lưu mù khép quyển sách lại: “Đừng tùy tiện mang quyển sách này ra trước mặt người khác. Đừng quá cưỡng cầu, tất cả tùy duyên, mọi chuyện sẽ thông thuận.”
Tôi nói chuyện với anh Lưu mù cho đến tận chiều, cuối cùng cởi bỏ mọi hiềm khích.
Tôi cũng thử đề nghị trả thù lao bằng một thỏi vàng, nhờ anh ấy làm người cố vấn linh dị cho tôi nhưng anh ấy từ chối. Tính cách ông anh này cũng lạ, thà chịu phơi gió dằm sương mỗi ngày, hay bị nhóm trật tự đô thi rượt chạy té khói, chứ không chịu hợp tác với tôi quay livestream.
Tạm biệt anh Lưu mù, tôi bèn nhìn sang Hạ Tình Chi đang ngồi làm bài tập gần đó. Con bé này dần dần trở thành người trước lạ sau quen với tôi, không hề tự xem mình là người ngoài tại cửa hàng này.
“Cô bạn học à, làm xong bài tập thì về nhà đi. Trời sắp tối rồi.” Tôi rất cần đi ngủ bù, đang đứng nói chuyện mà gật gù chịu không nổi.
“Em đến để cung cấp manh mối cho anh. Anh trai em có để lại một vài ký hiệu ở nhà. Anh với em đi xem liền được không?” Cô bé học lớp 10 này có vẻ hơi hướng nội, chờ tôi nói chuyện với anh Lưu mù xong mới dám lên tiếng. Tuy tôi không nỡ từ chối, nhưng tùy tiện dẫn cô bé đi ra khỏi cửa e là bị người khác hiểu lầm. Thông thường, thám tử tác nghiệp vẫn phải giữ bí mật trong bóng tối.
“Ngày khác đi em, anh đang mệt mỏi quá.”
Nét mặt mong chờ của cô bé lụi tàn, nhưng nhóc ấy vẫn không bỏ cuộc: “Trong điện thoại di động của em có quay lại một vài ảnh chụp ký hiệu. Hay anh xem thử đi, rồi mai rãnh lại qua nhà của em sau?”
“Trời chưa tối hẳn, chuyện của anh trai em lại quá phức tạp và nguy hiểm. Anh không tiện tiết lộ quá nhiều cho em nghe. Đây không phải chuyện mà một cô nữ sinh trung học như em có thể nhúng tay vào.” Tôi hiểu biết sâu sắc về độ nguy hiểm của Âm Gian Tú Tràng, hiểu rất rõ: “Em về nhà lẹ đi, anh sẽ điều tra rõ ràng về chuyện của anh trai em.”
“Nhưng mà...” Cô bé đang cầm điện thoại, nhưng cuối cùng không ép buộc tôi, xách ba lô lên, rời đi trong yên lặng: “Xin lỗi anh, em làm phiền anh rồi.”
Nhìn bóng lưng cô đơn ấy, tôi chợt nghĩ đến chính mình. Bị hiểu lầm và sự cô độc là hai vấn đề mà ai rồi cũng phải trải qua. Chẳng ai có thể giúp được cô ta ngay lúc này.
Đợi cô bé đi khỏi, tôi mở máy tính lên. Theo thông lệ, tôi sẽ chỉnh lý tất cả mọi chuyện xảy ra đêm qua, đánh thành văn bản rồi lưu lại thành văn kiện, cất trong văn phòng.
Vừa khởi động máy xinh, định đi pha ly trà, tôi bèn thấy Hạ Tình Chi để quên vở bài tập với sách giáo khoa ngay trên bàn: “Con nhóc này, lớn già đầu rồi mà hay quên thế.”
Cô bé chưa đi bao lâu, tôi rượt theo chắc là kịp.
Bầu không khí khá nặng nề bên trong cửa hàng. Ba người trừng mắt lớn mắt nhỏ vào lá bùa mỏng tên trên bàn làm việc giữa phòng.
“Anh Lưu, anh đừng đau khổ như thế. Em sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời anh...” Nhìn gương mặt xám xịt của anh Lưu mù, tôi thật sự không ngờ đôi khi gương mặt của nhân loại cũng có thế chuyển thành màu của tượng sắt.
“Nếu không có lá bùa này, có khả năng em mất mạng đêm qua rồi. Nếu anh muốn em đền cái gì, anh cứ nói. Nếu trong khả năng của em, em sẽ không từ chối đâu.”
“Đền bù à?” Anh Lưu mù hừ lạnh, nói: “Dây dưa nhân quả, tao muốn mày đền mạng đó, vậy là huề cả làng, mày chịu không?”
“Chuyện này... hiện đang là xã hội của pháp chế. Nếu em có chuyện gì, cũng dính líu đến anh mà, đúng không?” Tôi lau nhẹ mồ hôi lạnh trên trán. Ngày thường, anh Lưu mù tựa như một con trâu hiền gặm cỏ mà ai cũng có thể bắt nạt được, chẳng ngờ đụng chuyện này, vừa mở miệng ra là đòi lấy mạng tôi. “Chuyện này chỉ là án tranh chấp dân sự, hay em đền tiền cho anh nha.”
“Đền tiền hả? Vậy mà mày cũng nói được!” Anh Lưu mù lấy một cái hộp gỗ đào từ trong ngực ra. Anh ấy dùng hai tay nâng lá bùa lên, dáng dấp cung kính tựa như đang nâng bài vị tổ tiên vậy.
“Lá bùa này là do ông tổ truyền lại, để trấn áp vận mệnh gia tộc. Nó có thể bảo vệ nhà họ Lưu của tao hưng thịnh trăm năm, con đàn cháu đống, phát triển không ngừng.”
“Theo em biết, hình như năm nay anh cũng bốn mươi mấy rồi, mà vẫn còn độc thân. Có khi nào lá bùa này bị mất hiệu lực rồi không anh?”
“Chát!” Tiếng đòn gánh đập mạnh xuống sàn nhà khiến tôi và Hạ Tình Chi giật mình, chẳng dám phát biểu lung tung nữa.
“Nhà họ Lưu của tao là thế gia phong thủy, làm sao mày có thể hiểu được trí tuệ của các vị tổ tiên nhà tao?”
Tôi cúi đầu, khom lưng, vâng dạ liên tục, dù gì tôi hoàn toàn sai trong chuyện này.
“Nhắc đến vụ này, mạng của chú em mày cũng tốt quá nhỉ? Lá bùa này từng tải qua loạn thế đầy chiến hỏa, qua mắt hết người xâm lược ngày xưa, chẳng ngờ rằng lại bị cậu tìm thấy.”
“Em là dân liều mạng mà, mèo mù đụng chuột chết mà thôi.”
Khi lá bùa được đưa vào trong hộp, chẳng biết có phải tôi nhìn lầm hay không, nhưng có cảm giác lá Lôi phù hơi xao động một chút.
“Chú em dám đụng đến lá bùa trấn tộc của anh, vô hình đã dính vào nhân quả của nhà họ Lưu. Sau này, nếu dòng họ Lưu gặp nạn, chú em phải ra tay giúp đỡ. Nếu không, nhân quả báo ứng, chắc chắn chú mày sẽ gặp tai họa ngập đầu.” Thấy Lôi phù không bị hư hao quá nhiều, chỉ hao tổn nguyên khí một chút, nét mặt tím tái của anh Lưu mù đã hồng hào hơn một chút.
“Được thôi được thôi. Sau này, chỉ cần anh réo một câu, thằng nhóc này sẽ trở thành tùy tùng của anh liền.”
“Miệng lưỡi lẻo mép thì hay, ai mà biết thằng nhóc như mày có ăn ngay nói thật hay không?” Cất hộp gỗ đào vào, anh Lưu mù thở dài: “Chú em đã có nhân quả với dòng họ Lưu, sau này nếu chú em gặp nạn, thật ra nhà họ Lưu của anh cũng sẽ bị liên lụy. Nhìn ấn đường của cậu biến thành màu đen, số mệnh như chỉ mành treo chuông. Đây chính là chơi nhà họ Lưu của anh một vố quá đau rồi.”
Nếu trước kia, có người chặn đường tôi, nói tôi có ấn đường biến thành màu đen, không còn sống bao lâu nữa, thì phản ứng đầu tiên của tôi chính là cởi giày rượt đánh thằng đó té tát. Nhưng theo trải nghiệm gần đây, có một số việc khó có thể được giải thích theo khoa học. Tôi bị Âm Gian Tú Tràng ép buộc ký hợp đồng, ngủ một đêm tại căn nhà trọ có ít nhất 04 người đã chết, thậm chí chứng kiến hình ảnh quỷ ám lên người trong truyền thuyết.
Tất cả những việc kể trên đang chứng minh một chuyện, lời của anh Lưu mù không phải là tầm bậy tầm bạ, mà đúng thật số mệnh của tôi sắp đến đường cùng.
“Anh Lưu, có cách nào phá giải không anh? Theo lời anh nói, em và anh đang đứng chung một con thuyền nha!”
“Làm sao anh biết chú em nhà mi chọc tới loại âm thần tà sát nào. Nghề của anh là đoán mệnh, nhìn chữ đoán người, lại mù tịt về mấy cái chuyện đấp pháp, trừ ma.” Anh Lưu mù gỡ miếng vải đen che mắt xuống, lại lấy trong túi ra một chai nước thuốc, nhỏ vào mắt mình.
“Ủa? Chú không bị mù hả?” Hạ Tình Chi đang ngồi riêng một góc, quan sát hai người lớn bọn tôi tán gẫu, gần nửa ngày mới dám chen lời.
“Đó giờ, chú chưa từng nói mình bị mù nha. Chú che miếng vải đen này để tự rèn luyện Lục thức, thiên nhân giao cảm.”Nhỏ mắt xong, anh Lưu mù lại đeo miếng vải đen lên lần nữa: “Cô gái nhỏ, cháu không lo đi học mà đến nơi này làm gì? Tìm thằng nhóc họ Cao này ư? Chú thấy cháu cũng có âm khí quấn thân nha, hai người sáp lại nhau gần quá, coi chừng...”
“Cháu tới để...”
“Át xì!!!” Tôi cắt ngang câu nói của Hạ Tình Chi. Không thể tiết lộ chuyện của Âm Gian Tú Tràng ra bên ngoài, đây chính là điều kiện đầu tiên trong hợp đồng.
“Thật không dám giấu diếm, gần đây em bị thứ gì đó ám. Bên cạnh đó, vì một vài nguyên do đặc biệt, cứ cách mấy ngày là em phải đi đến những nơi có âm khí nặng nề.”
“Chú mày đến những nơi đó làm gì?” Anh Lưu mù nhíu mày.
Tôi đặt túi vải đen lên bàn, lấy viên gạch vàng ra: “Người chết vì tiền, chim chết vì mồi mà.”
Tôi không thể nào nói rõ nguyên nhân sâu xa bên trong, chỉ hy vọng anh Lưu mù có thể thông cảm.
“Khoan đã, ở đâu mà cậu có cuốn sách này?” Anh Lưu mù chẳng thèm để ý đến tôi, mà chỉ chú ý vào quyển Tổng cương tu luyện Thiên Mục kia: “Đừng nói với anh là cậu đi ăn trộm trên núi Diệu Chân quan nha. Pháp môn tu luyện Thiên Mục chính là một cái bí mật bất truyền của môn phái người ta. Đệ tử trong môn phái đó cần tu thân, dưỡng tính khoảng 05 năm, tích lũy dần công đức, mới đủ tư cách tu luyện môn này.”
“Bộ anh nghĩ em giống phường trộm cắp lắm sao? Sách này là do... Mà anh đừng để ý làm gì, dù sao cũng không phải do ăn trộm mà có đâu.”
“Hàng không có lai lịch, coi chừng dẫn lửa thiêu thân mình. Người tu đạo hiện nay không giống ngày xưa đâu.”
“Chẳng lẽ cái thể lực Diệu Chân đạo gì gì đó mà anh nói rất lợi hại à? Khó đối phó lắm sao?” Lời của anh Lưu mù nói khiến tôi hơi chột dạ, dù gì đi nữa thì có trời mới biết Âm Gian Tú Tràng lấy quyển sách này từ đâu?
“Haizzz. Đúng là nghé con không sợ cọp mà. Hiện tại, Đạo giáo đã phát triển hơn nghìn năm, hệ phái trong nội bộ khá đông đảo.
Dựa theo nguyên lý tu hành, có thể chia thành: phái Tích Thiện, phái Kinh Điển, phái Phù Lục, phái Đan Đỉnh, phái Chiêm Nghiệm – 05 loại hết thảy.”
“Theo địa lý, có: phái Long Môn, phái Lao Sơn, phái Tùy Sơn, phái Hoa Sơn, phái Du Sơn, phái Hạc Sơn, phái Hoắc Sơn, phái Võ Đang.”
“Về phân chia giáo phái theo các bậc tông sư, lại càng có nhiều, đại loại như Thiếu Dương Vương Huyền Phủ, Chính Dương Chung Ly Hán, Thuần Dương Lữ Động Tân, Tử Dương Trương Bá Đoan, Tử Dương Vương Trung Phu.”
“Ban này, Diệu Chân Đạo mà anh mày từng đề cập, được quy về phái Tùy Sơn, được coi như một trong những môn phái khá lớn hiện nay.”
“Ôi trời, trong xã hội hiện nay mà còn nhiều người tu đạo đến thế ư?”
“Càn khôn biến ảo, còn nhiều kỳ nhân dị sĩ trên đời lắm. Chỉ có điều, mấy vị đạo trưởng tu tiên ấy luôn sống lánh đời, rời xa hồng trần mà thôi.”
“Nghe anh nói vậy, em cũng yên tâm. Bọn họ ghét nơi trần tục, tìm về nơi rừng sâu tu đạo, dù em có mở Thiên Mục, luyện thành nhìn xuyên thấu thì bọn họ cũng không biết nha.” Tôi tiện tay lật quyển Tổng cương tu luyện Thiên Mục ra: “Mà anh này, ngoại trừ bên ngoài nhìn khá được, sao bên trong trống không vậy anh? Anh Lưu, phải chăng người tu đạo cũng thích giở một vài thủ đoạn, ví dụ như ngâm cuốn sách vào rượu thì chữ mới hiện ra?”
“Nếu chú em thật lòng muốn tu đạo, thì anh mày tặng cho 04 chữ - tâm thành thì linh.” Anh Lưu mù khép quyển sách lại: “Đừng tùy tiện mang quyển sách này ra trước mặt người khác. Đừng quá cưỡng cầu, tất cả tùy duyên, mọi chuyện sẽ thông thuận.”
Tôi nói chuyện với anh Lưu mù cho đến tận chiều, cuối cùng cởi bỏ mọi hiềm khích.
Tôi cũng thử đề nghị trả thù lao bằng một thỏi vàng, nhờ anh ấy làm người cố vấn linh dị cho tôi nhưng anh ấy từ chối. Tính cách ông anh này cũng lạ, thà chịu phơi gió dằm sương mỗi ngày, hay bị nhóm trật tự đô thi rượt chạy té khói, chứ không chịu hợp tác với tôi quay livestream.
Tạm biệt anh Lưu mù, tôi bèn nhìn sang Hạ Tình Chi đang ngồi làm bài tập gần đó. Con bé này dần dần trở thành người trước lạ sau quen với tôi, không hề tự xem mình là người ngoài tại cửa hàng này.
“Cô bạn học à, làm xong bài tập thì về nhà đi. Trời sắp tối rồi.” Tôi rất cần đi ngủ bù, đang đứng nói chuyện mà gật gù chịu không nổi.
“Em đến để cung cấp manh mối cho anh. Anh trai em có để lại một vài ký hiệu ở nhà. Anh với em đi xem liền được không?” Cô bé học lớp 10 này có vẻ hơi hướng nội, chờ tôi nói chuyện với anh Lưu mù xong mới dám lên tiếng. Tuy tôi không nỡ từ chối, nhưng tùy tiện dẫn cô bé đi ra khỏi cửa e là bị người khác hiểu lầm. Thông thường, thám tử tác nghiệp vẫn phải giữ bí mật trong bóng tối.
“Ngày khác đi em, anh đang mệt mỏi quá.”
Nét mặt mong chờ của cô bé lụi tàn, nhưng nhóc ấy vẫn không bỏ cuộc: “Trong điện thoại di động của em có quay lại một vài ảnh chụp ký hiệu. Hay anh xem thử đi, rồi mai rãnh lại qua nhà của em sau?”
“Trời chưa tối hẳn, chuyện của anh trai em lại quá phức tạp và nguy hiểm. Anh không tiện tiết lộ quá nhiều cho em nghe. Đây không phải chuyện mà một cô nữ sinh trung học như em có thể nhúng tay vào.” Tôi hiểu biết sâu sắc về độ nguy hiểm của Âm Gian Tú Tràng, hiểu rất rõ: “Em về nhà lẹ đi, anh sẽ điều tra rõ ràng về chuyện của anh trai em.”
“Nhưng mà...” Cô bé đang cầm điện thoại, nhưng cuối cùng không ép buộc tôi, xách ba lô lên, rời đi trong yên lặng: “Xin lỗi anh, em làm phiền anh rồi.”
Nhìn bóng lưng cô đơn ấy, tôi chợt nghĩ đến chính mình. Bị hiểu lầm và sự cô độc là hai vấn đề mà ai rồi cũng phải trải qua. Chẳng ai có thể giúp được cô ta ngay lúc này.
Đợi cô bé đi khỏi, tôi mở máy tính lên. Theo thông lệ, tôi sẽ chỉnh lý tất cả mọi chuyện xảy ra đêm qua, đánh thành văn bản rồi lưu lại thành văn kiện, cất trong văn phòng.
Vừa khởi động máy xinh, định đi pha ly trà, tôi bèn thấy Hạ Tình Chi để quên vở bài tập với sách giáo khoa ngay trên bàn: “Con nhóc này, lớn già đầu rồi mà hay quên thế.”
Cô bé chưa đi bao lâu, tôi rượt theo chắc là kịp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook