Livestream Siêu Kinh Dị
-
Chương 17: Ra tay vì nghĩa
Dịch: Vạn Cổ
Ra khỏi cửa hàng, tôi nhìn trước ngó sau, hướng về phía đường lớn xe chạy, nhưng chẳng thấy bóng dáng Hạ Tình Chi ở đâu.
“Chạy đâu rồi nhỉ?”
Men theo đường lớn về phía trường học của cô bé, tôi sợ con bé bị giáo viên la mắng dù rằng bản thân đã bỏ công ngồi làm bài tập cả buổi chiều.
Đi chưa được bao xa, có âm thanh chai, lọ vỡ nát truyền ra từ trong ngõ hẻm phía sau một cửa hàng.
“Tình Chi, là mày đấy à?” Nép sát góc tường, tôi nhìn vào con hẻm nhỏ khuất bóng âm u kia. Nơi đó, có một nữ sinh nhuộm tóc vàng, mặc đồng phục học sinh trung học, tay cầm một bình rượu vỡ mà giương nanh múa vuốt.
“Cho mày thể diện mà mày không cần à? Mày nghĩ mình là thánh nữ ư?”
Tuổi trẻ hiện nay, nói chuyện không là bắt đầu choảng nhau à? Tôi lắc đầu, một người ngoài như tôi không tiện can thiệp chuyện này, người nên ra mặt hẳn là giám thị trường học.
Vừa định quay lưng đi, tôi bỗng nghe cô nữ sinh tóc vàng thét lên: “Lột quần áo nó cho tao! Rồi quay video lại. Tao sẽ cho cả trường thấy cơ thể thật sự của mày!”
“Ác độc quá vậy?” Tôi luôn tin “nhân tính bổn ác”, cần phải được dạy dỗ mới có thể đi đúng đường ngay nẻo thẳng. Ấy thế mà, rõ ràng con bé tóc vàng đó lại rơi ngay vào cái loại không được dạy dỗ tử tế kia. Tôi rất muốn đi đến, tát cho nó một cái rồi nói cho nó biết, người với người, nên đối xử bình đẳng với nhau.
“Mày nghe thấy không? Thành thật một chút cho tao. Mày đê tiện lắm mà, ngày nào cũng đến shop đồ chơi người lớn, giờ còn giả bộ trong sạch ngây thơ ư?” Kẻ vừa nói là một tên đàn ông, nghe qua giọng không có vẻ là một đứa học sinh.
“Tao thấy nó chướng mắt từ lâu rồi, còn bày đặt giả bộ lạnh lùng, thanh cao trong lớp học. Vừa tan trường là chạy đến mấy cái chỗ đen tối kia! Cmm! Muốn ói quá đi!”
“Sao mày im re vậy? Hay bị bọn tao phát hiện ra mày làm chuyện như thế, nên cảm thấy xấu hổ?”
Giọng chửi bới ác độc vang lên liên tục trong ngõ vắng, ngay cả tôi đều cẩm thấy đỏ mặt khi nghe mấy lời như vậy.
“Nghe rõ đây! Tối hôm nay, đại ca Trần rủ mày đi uống rượu, hát karaoke. Mày nên biết điều một chúc. Đừng nghĩ lớn lên xinh xắn một tí rồi muốn làm gì thì làm. Tối nay, nếu mày nghe lời đại ca Trần, thì mày không phải thiệt thòi đâu.” Con ả tóc vàng đứng một bên khoa tay múa chân với cái vỏ chai rượu vỡ nát.
“Được rồi, đừng có làm nó bị thượng. Gương mặt và cả dáng người của nó thuộc dạng hàng ngon đấy!” Kẻ vừa lên tiếng dường như là đại ca Trần: “Nếu không tận mắt trông thấy, chắc tao cũng không tin. Một đứa học sinh 03 tốt như mày mà lại đi đến cái cửa hàng đó sau khi tan học, vô trong đó cả một buổi trưa.”
Đại ca Trần cười ác ý: “Mày đã để người khác hưởng thụ, vậy để tao hưởng thụ luôn đi. Tối nay không say không về nhé!”
“Anh Trần, còn em nữa nè!” Cô gái tóc vàng đứng bên cạnh làm nũng.
“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ! Anh của mấy cưng nổ pháo hai lần trong đêm nay!”
Nghe đại ca Trần nói thế, mấy tên đàn em trong hẻm bắt đầu rục rịch sờ mó.
“Chát!”
“Mie nó! Mày dám tát bố mày à? Tui bây dạy nó một bài học coi!”
Bọn du côn bắt đầu đấm đá cô bé bị vây ở góc tường, nhìn cách đánh là biết bọn chúng không hề nương tay.
“Đủ rồi!” Tôi thật sự không thể chịu được, đi thẳng vào hẻm.
“Bọn bây là đàn ông con trai, mặt mũi đâu mà đi ức hiếp một cô gái?”
“Mày là cái thá gì? Tao cảnh cáo mày, đừng nên rước họa vào thân!” Một tên lưu manh xỏ hoa tai chỉ thẳng mặt tôi, cảnh cáo.
“Ban đầu, tao cũng không định nhúng tay. Thế nhưng bọn bây luôn mở mồm gọi cửa hàng của tao là nơi bẩn thỉu, tao hết nhịn nổi.” Tôi vén tay áo lên: “Lên một lượt đi, không thôi lại bảo tao không cho bọn bây một cơ hội.”
Tôi không đánh lại quỷ quái, u linh, nhưng còn vài tên lưu manh đầu đường xó chợ này thì khác. Nếu tôi mà thua, vậy tôi thật có lỗi với hàng loạt câu lạc bộ mà mình từng gia nhập tại trường cảnh sát.
“Phế nó luôn đi!” Hai tên côn đồ vọt tới từ hai bên trái, phải.
“Độc tác quá chậm, không linh hoạt bằng mấy dì nhảy thể dục buổi sáng ngoài quảng trường nữa.” Chờ hai tên kia đến gần, tôi bèn khom lưng nét một cú đấm. Sau đó, chân phải đang tụ lực đã lâu của tôi sút ra như đạn pháo, đạp một thằng văng ra xa.
Bụng dưới bị chấn động mạnh, thằng đó nằm rạp trên mặt đất, không đứng lên nổi. Tôi liền nói: “Bọn bây chém gió à? Chẳng hiểu sao bọn bây lại ra đường hơn thua với người khác bằng tố chất thân thể như vầy?”
“Móa nó, cùng lên đi anh, em!” Đám lưu manh còn lại đồng loạt xông lên. Do ngõ hẻm chật chội nên tôi khó lòng tả xung hữu đột, lại thêm bắp chân bị bỏng, khó linh hoạt nên ăn phải vài cú đấm. Còn may là từng rèn luyện được một thân da dày thịt béo vào những năm học tại trường cảnh sát, chỉ bằng vài tên này chẳng thể nào đánh gục tôi nổi.
Qua một trận hỗn chiến, tôi đành phải tung ra tuyệt chiêu cuối cùng – gậy chích điện áp 8000 vol. Cuối cùng, nhìn cả đám nằm la liệt, miệng sùi bọt mép, tôi có chút cảm giác thành công nha.
“Sau này, nhớ yên ổn một chút, lúc nào định khi dễ người khác thì nhớ lấy cái cảm giác bị điện giật ngày hôm nay nhe.” Đập bọn ác mạnh đến nỗi chúng không thể nào nói lời cầu xin nỗi, đây mới đúng là trừng phạt.
Xử lý bọn du côn xong xuôi, tôi bèn đi vào sâu trong con hẻm. Một cô bé học sinh đang nhìn chằm chằm xuống mặt đất, do dây kéo áo đồng phục bị hư nên cô bé dùng hai tay che ngực. Cô ấy đứng dựa vào vách tường bẩn thỉu, tập sách rơi vãi khắp nơi, bên trên đầy những dấu chân.
Đây là lần đầu tiên mà tôi quân sát tỉ mỉ cô bé này. Gương mặt ngây ngô của cô nữ sinh lộ rõ vẻ đau khổ thầm kín cùng cực. Nét mặt nhu hòa, dù không trang điểm gì cả, nhưng rất xinh đẹp.
“Tình Chi, không sao rồi!” Ngón tay xuyên qua mái tóc đen nhanh, tôi dịu dàng xoa đầu cô bé. Đây đúng là một động tác khá thân mật giữa tôi và con nhóc này từ khi hai người biết nhau.
Cô bé đang cúi đầu từ nãy giờ, bèn dần dần ngẩng đầu lên. Lúc này, tôi liền nhìn thấy, Hạ Tình Chi đang cắn chặt răng, cố kìm nén không cho nước mắt rơi xuống, nhưng khó mà che giấu những vết tích bị bắt nạt trên gương mặt kia.
“Em không sao.” Cô bé bắt lấy góc áo của tôi trong khi tôi không biết làm sao để an ủi cô ấy. Đột nhiên ngay lúc này, tôi bỗng hiểu rõ một việc. Do sự tồn tại của Âm Gian Tú Tràng, do anh trai của con bé mất tích, do điều bí mật không thể nói ra này, có lẽ tôi đã trở thành một đàn ông duy nhất trên thế giới này có thể hiểu Hạ Tình Chi.
Khi tất cả mọi người xung quanh xa lánh con bé, nghĩ cô ấy là một con tâm thần hết thuốc chữa, một yêu quái mắc chứng phân liệt nhân cách, thì chỉ có tôi chịu nói chuyện với cô ta, vì chỉ có một mình tôi mới biết được những gì cô bé nói là sự thật.
“Đây nè, sách giáo khoa và vở bài tập của em. Lớn như vậy rồi mà còn cái tật bỏ quên đồ như thế.” Tôi nhặt sách, vở của cô bé lên, phủi sạch bụi đất: “Đi thôi, ăn cơm cái đã. Rồi anh đi cùng em về nhà, sẵn tiện nhìn xem ký hiệu mà anh trai em để lại. Không chừng, anh sẽ tìm ra điểm đột phá trong vụ án.”
Quay lại tiệm, tôi lấy một cái áo sơ mi nam cho Hạ Tình Chi mặc. Sau đó, giữa ánh mắt soi mói của mọi người, tôi dẫn cô bé đi ăn vội một bữa cơm.
“Tình Chi, có chuyện này, anh không biết nên nói hay không?”
“Dạ?”
“Theo nguyên tắc của nghề thám tử tư, thông thường nếu đi ăn với khách hàng, thì người thanh toán tiền chính là khách hàng...”
“Em đang đeo tai nghe, anh nói gì, em nghe không rõ... Nhờ anh đeo bên tai nghe này vô dùm em với.”
Sau 20 phút, tôi đi theo Hạ Tình Chi trong bộ áo ngộ nghĩnh đến khu cư xá, nơi cô bé đang ở. Xung quanh, mấy hộ gia đình khác đang trỉ chỏ tới lui.
“Mốt lát, nếu phụ huynh của em hỏi anh là gì của em, thì anh trả lời thế nào?”
“Anh nói anh là thầy giáo trong trường bọn em, đến đây thăm hỏi.” Vừa biên ra một lý do thoái thác, nhưng khi vào trong nhà, cả hai người liền phát hiện phụ huynh của Hạ Tình Chi không có trong nhà.
“Hay quá, dẫn anh đến phòng của anh trai em đi. Chúng ta phải nắm chắt thời gian, tốc chiến tốc thắng.”
Nhà của Hạ Tình Chi có 03 phòng ngủ, 01 phong khách. Theo cách bày trí, nhà của cô ấy không phải giàu có gì, nhưng chắc cũng thuộc giai cấp tư sản dân tộc.
“Đây là phòng của anh trai em, giờ là nhà kho rồi, nên hơi lộn xộn.”Mở đèn lên, tôi đi vào phòng cùng Hạ Tình Chi.
“Ký hiệu mà em nói ở đâu vậy, để anh nhìn xem?”
“Dưới gầm giường.”
Dời mớ đồ cũ qua, tôi chui xuống gầm giường. Gần bờ tường, tôi thấy có vết khắc bằng dao tại vị trí cuối cùng bên trong.
Tôi dùng điện thoại để chiếu sáng, đúng thật có mấy dòng chữ màu đỏ tại nơi Hạ Tình Chi chỉ.
“Màu khá tối, đúng là dùng dao nhỏ với máu tươi khắc lên.” Kiểu chữ nghiêng vẹo, cứ như người viết đang trong nỗi hoảng loạn cực độ, tay run rẩy khăc lên những câu này.
“Khi nào mới chấm dứt cơn ác mộng này đây? Tôi không muốn làm livestream, tôi sắp chết rồi! Tôi sắp chết rồi!”
“Điểm tích lũy xuống số âm rồi. Tôi cảm giác được bọn chúng đang tới. Đừng mang tôi đi mà, tôi không muốn chết!”
“Trong hành lang, hay bên ngoài cửa sổ, hay cũng có thể là đang nằm ngay trên giường ta?”
Mấy dòng chữ này chắc chắn do anh trai của Hạ Tình Chi ghi lại trăn trối. Điểm tích lũy của anh ấy bị âm, nên Âm Gian Tú Tràng chuẩn bị xóa bỏ anh ấy.
Mấy chữ này chỉ có thể chứng minh Âm Gian Tú Tràng đủ khả năng khiến người ta bốc hơi khỏi nhân gian, ngoài ra chẳng còn manh mối nào nữa.
“Anh trai em có để lại gì nữa không?”
Hạ Tình Chi ngẫm nghĩ lại một hồi, rồi lấy một tấm ảnh chụp ra: “Đây là bức ảnh duy nhất mà anh trai em để lại. Em vẫn còn giữ nó nè.”
Bức ảnh trên tay cô bé là dạng ảnh chụp gia đình. Trên đó là Hạ Tình Chi, ba mẹ của cô bé, cùng một tên thanh niên có vóc người cao to, trông khá bảnh bao, ôm bóng rổ, nhưng gương mặt của người đó lại nhòe đi, chẳng thể thấy rõ.
Ra khỏi cửa hàng, tôi nhìn trước ngó sau, hướng về phía đường lớn xe chạy, nhưng chẳng thấy bóng dáng Hạ Tình Chi ở đâu.
“Chạy đâu rồi nhỉ?”
Men theo đường lớn về phía trường học của cô bé, tôi sợ con bé bị giáo viên la mắng dù rằng bản thân đã bỏ công ngồi làm bài tập cả buổi chiều.
Đi chưa được bao xa, có âm thanh chai, lọ vỡ nát truyền ra từ trong ngõ hẻm phía sau một cửa hàng.
“Tình Chi, là mày đấy à?” Nép sát góc tường, tôi nhìn vào con hẻm nhỏ khuất bóng âm u kia. Nơi đó, có một nữ sinh nhuộm tóc vàng, mặc đồng phục học sinh trung học, tay cầm một bình rượu vỡ mà giương nanh múa vuốt.
“Cho mày thể diện mà mày không cần à? Mày nghĩ mình là thánh nữ ư?”
Tuổi trẻ hiện nay, nói chuyện không là bắt đầu choảng nhau à? Tôi lắc đầu, một người ngoài như tôi không tiện can thiệp chuyện này, người nên ra mặt hẳn là giám thị trường học.
Vừa định quay lưng đi, tôi bỗng nghe cô nữ sinh tóc vàng thét lên: “Lột quần áo nó cho tao! Rồi quay video lại. Tao sẽ cho cả trường thấy cơ thể thật sự của mày!”
“Ác độc quá vậy?” Tôi luôn tin “nhân tính bổn ác”, cần phải được dạy dỗ mới có thể đi đúng đường ngay nẻo thẳng. Ấy thế mà, rõ ràng con bé tóc vàng đó lại rơi ngay vào cái loại không được dạy dỗ tử tế kia. Tôi rất muốn đi đến, tát cho nó một cái rồi nói cho nó biết, người với người, nên đối xử bình đẳng với nhau.
“Mày nghe thấy không? Thành thật một chút cho tao. Mày đê tiện lắm mà, ngày nào cũng đến shop đồ chơi người lớn, giờ còn giả bộ trong sạch ngây thơ ư?” Kẻ vừa nói là một tên đàn ông, nghe qua giọng không có vẻ là một đứa học sinh.
“Tao thấy nó chướng mắt từ lâu rồi, còn bày đặt giả bộ lạnh lùng, thanh cao trong lớp học. Vừa tan trường là chạy đến mấy cái chỗ đen tối kia! Cmm! Muốn ói quá đi!”
“Sao mày im re vậy? Hay bị bọn tao phát hiện ra mày làm chuyện như thế, nên cảm thấy xấu hổ?”
Giọng chửi bới ác độc vang lên liên tục trong ngõ vắng, ngay cả tôi đều cẩm thấy đỏ mặt khi nghe mấy lời như vậy.
“Nghe rõ đây! Tối hôm nay, đại ca Trần rủ mày đi uống rượu, hát karaoke. Mày nên biết điều một chúc. Đừng nghĩ lớn lên xinh xắn một tí rồi muốn làm gì thì làm. Tối nay, nếu mày nghe lời đại ca Trần, thì mày không phải thiệt thòi đâu.” Con ả tóc vàng đứng một bên khoa tay múa chân với cái vỏ chai rượu vỡ nát.
“Được rồi, đừng có làm nó bị thượng. Gương mặt và cả dáng người của nó thuộc dạng hàng ngon đấy!” Kẻ vừa lên tiếng dường như là đại ca Trần: “Nếu không tận mắt trông thấy, chắc tao cũng không tin. Một đứa học sinh 03 tốt như mày mà lại đi đến cái cửa hàng đó sau khi tan học, vô trong đó cả một buổi trưa.”
Đại ca Trần cười ác ý: “Mày đã để người khác hưởng thụ, vậy để tao hưởng thụ luôn đi. Tối nay không say không về nhé!”
“Anh Trần, còn em nữa nè!” Cô gái tóc vàng đứng bên cạnh làm nũng.
“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ! Anh của mấy cưng nổ pháo hai lần trong đêm nay!”
Nghe đại ca Trần nói thế, mấy tên đàn em trong hẻm bắt đầu rục rịch sờ mó.
“Chát!”
“Mie nó! Mày dám tát bố mày à? Tui bây dạy nó một bài học coi!”
Bọn du côn bắt đầu đấm đá cô bé bị vây ở góc tường, nhìn cách đánh là biết bọn chúng không hề nương tay.
“Đủ rồi!” Tôi thật sự không thể chịu được, đi thẳng vào hẻm.
“Bọn bây là đàn ông con trai, mặt mũi đâu mà đi ức hiếp một cô gái?”
“Mày là cái thá gì? Tao cảnh cáo mày, đừng nên rước họa vào thân!” Một tên lưu manh xỏ hoa tai chỉ thẳng mặt tôi, cảnh cáo.
“Ban đầu, tao cũng không định nhúng tay. Thế nhưng bọn bây luôn mở mồm gọi cửa hàng của tao là nơi bẩn thỉu, tao hết nhịn nổi.” Tôi vén tay áo lên: “Lên một lượt đi, không thôi lại bảo tao không cho bọn bây một cơ hội.”
Tôi không đánh lại quỷ quái, u linh, nhưng còn vài tên lưu manh đầu đường xó chợ này thì khác. Nếu tôi mà thua, vậy tôi thật có lỗi với hàng loạt câu lạc bộ mà mình từng gia nhập tại trường cảnh sát.
“Phế nó luôn đi!” Hai tên côn đồ vọt tới từ hai bên trái, phải.
“Độc tác quá chậm, không linh hoạt bằng mấy dì nhảy thể dục buổi sáng ngoài quảng trường nữa.” Chờ hai tên kia đến gần, tôi bèn khom lưng nét một cú đấm. Sau đó, chân phải đang tụ lực đã lâu của tôi sút ra như đạn pháo, đạp một thằng văng ra xa.
Bụng dưới bị chấn động mạnh, thằng đó nằm rạp trên mặt đất, không đứng lên nổi. Tôi liền nói: “Bọn bây chém gió à? Chẳng hiểu sao bọn bây lại ra đường hơn thua với người khác bằng tố chất thân thể như vầy?”
“Móa nó, cùng lên đi anh, em!” Đám lưu manh còn lại đồng loạt xông lên. Do ngõ hẻm chật chội nên tôi khó lòng tả xung hữu đột, lại thêm bắp chân bị bỏng, khó linh hoạt nên ăn phải vài cú đấm. Còn may là từng rèn luyện được một thân da dày thịt béo vào những năm học tại trường cảnh sát, chỉ bằng vài tên này chẳng thể nào đánh gục tôi nổi.
Qua một trận hỗn chiến, tôi đành phải tung ra tuyệt chiêu cuối cùng – gậy chích điện áp 8000 vol. Cuối cùng, nhìn cả đám nằm la liệt, miệng sùi bọt mép, tôi có chút cảm giác thành công nha.
“Sau này, nhớ yên ổn một chút, lúc nào định khi dễ người khác thì nhớ lấy cái cảm giác bị điện giật ngày hôm nay nhe.” Đập bọn ác mạnh đến nỗi chúng không thể nào nói lời cầu xin nỗi, đây mới đúng là trừng phạt.
Xử lý bọn du côn xong xuôi, tôi bèn đi vào sâu trong con hẻm. Một cô bé học sinh đang nhìn chằm chằm xuống mặt đất, do dây kéo áo đồng phục bị hư nên cô bé dùng hai tay che ngực. Cô ấy đứng dựa vào vách tường bẩn thỉu, tập sách rơi vãi khắp nơi, bên trên đầy những dấu chân.
Đây là lần đầu tiên mà tôi quân sát tỉ mỉ cô bé này. Gương mặt ngây ngô của cô nữ sinh lộ rõ vẻ đau khổ thầm kín cùng cực. Nét mặt nhu hòa, dù không trang điểm gì cả, nhưng rất xinh đẹp.
“Tình Chi, không sao rồi!” Ngón tay xuyên qua mái tóc đen nhanh, tôi dịu dàng xoa đầu cô bé. Đây đúng là một động tác khá thân mật giữa tôi và con nhóc này từ khi hai người biết nhau.
Cô bé đang cúi đầu từ nãy giờ, bèn dần dần ngẩng đầu lên. Lúc này, tôi liền nhìn thấy, Hạ Tình Chi đang cắn chặt răng, cố kìm nén không cho nước mắt rơi xuống, nhưng khó mà che giấu những vết tích bị bắt nạt trên gương mặt kia.
“Em không sao.” Cô bé bắt lấy góc áo của tôi trong khi tôi không biết làm sao để an ủi cô ấy. Đột nhiên ngay lúc này, tôi bỗng hiểu rõ một việc. Do sự tồn tại của Âm Gian Tú Tràng, do anh trai của con bé mất tích, do điều bí mật không thể nói ra này, có lẽ tôi đã trở thành một đàn ông duy nhất trên thế giới này có thể hiểu Hạ Tình Chi.
Khi tất cả mọi người xung quanh xa lánh con bé, nghĩ cô ấy là một con tâm thần hết thuốc chữa, một yêu quái mắc chứng phân liệt nhân cách, thì chỉ có tôi chịu nói chuyện với cô ta, vì chỉ có một mình tôi mới biết được những gì cô bé nói là sự thật.
“Đây nè, sách giáo khoa và vở bài tập của em. Lớn như vậy rồi mà còn cái tật bỏ quên đồ như thế.” Tôi nhặt sách, vở của cô bé lên, phủi sạch bụi đất: “Đi thôi, ăn cơm cái đã. Rồi anh đi cùng em về nhà, sẵn tiện nhìn xem ký hiệu mà anh trai em để lại. Không chừng, anh sẽ tìm ra điểm đột phá trong vụ án.”
Quay lại tiệm, tôi lấy một cái áo sơ mi nam cho Hạ Tình Chi mặc. Sau đó, giữa ánh mắt soi mói của mọi người, tôi dẫn cô bé đi ăn vội một bữa cơm.
“Tình Chi, có chuyện này, anh không biết nên nói hay không?”
“Dạ?”
“Theo nguyên tắc của nghề thám tử tư, thông thường nếu đi ăn với khách hàng, thì người thanh toán tiền chính là khách hàng...”
“Em đang đeo tai nghe, anh nói gì, em nghe không rõ... Nhờ anh đeo bên tai nghe này vô dùm em với.”
Sau 20 phút, tôi đi theo Hạ Tình Chi trong bộ áo ngộ nghĩnh đến khu cư xá, nơi cô bé đang ở. Xung quanh, mấy hộ gia đình khác đang trỉ chỏ tới lui.
“Mốt lát, nếu phụ huynh của em hỏi anh là gì của em, thì anh trả lời thế nào?”
“Anh nói anh là thầy giáo trong trường bọn em, đến đây thăm hỏi.” Vừa biên ra một lý do thoái thác, nhưng khi vào trong nhà, cả hai người liền phát hiện phụ huynh của Hạ Tình Chi không có trong nhà.
“Hay quá, dẫn anh đến phòng của anh trai em đi. Chúng ta phải nắm chắt thời gian, tốc chiến tốc thắng.”
Nhà của Hạ Tình Chi có 03 phòng ngủ, 01 phong khách. Theo cách bày trí, nhà của cô ấy không phải giàu có gì, nhưng chắc cũng thuộc giai cấp tư sản dân tộc.
“Đây là phòng của anh trai em, giờ là nhà kho rồi, nên hơi lộn xộn.”Mở đèn lên, tôi đi vào phòng cùng Hạ Tình Chi.
“Ký hiệu mà em nói ở đâu vậy, để anh nhìn xem?”
“Dưới gầm giường.”
Dời mớ đồ cũ qua, tôi chui xuống gầm giường. Gần bờ tường, tôi thấy có vết khắc bằng dao tại vị trí cuối cùng bên trong.
Tôi dùng điện thoại để chiếu sáng, đúng thật có mấy dòng chữ màu đỏ tại nơi Hạ Tình Chi chỉ.
“Màu khá tối, đúng là dùng dao nhỏ với máu tươi khắc lên.” Kiểu chữ nghiêng vẹo, cứ như người viết đang trong nỗi hoảng loạn cực độ, tay run rẩy khăc lên những câu này.
“Khi nào mới chấm dứt cơn ác mộng này đây? Tôi không muốn làm livestream, tôi sắp chết rồi! Tôi sắp chết rồi!”
“Điểm tích lũy xuống số âm rồi. Tôi cảm giác được bọn chúng đang tới. Đừng mang tôi đi mà, tôi không muốn chết!”
“Trong hành lang, hay bên ngoài cửa sổ, hay cũng có thể là đang nằm ngay trên giường ta?”
Mấy dòng chữ này chắc chắn do anh trai của Hạ Tình Chi ghi lại trăn trối. Điểm tích lũy của anh ấy bị âm, nên Âm Gian Tú Tràng chuẩn bị xóa bỏ anh ấy.
Mấy chữ này chỉ có thể chứng minh Âm Gian Tú Tràng đủ khả năng khiến người ta bốc hơi khỏi nhân gian, ngoài ra chẳng còn manh mối nào nữa.
“Anh trai em có để lại gì nữa không?”
Hạ Tình Chi ngẫm nghĩ lại một hồi, rồi lấy một tấm ảnh chụp ra: “Đây là bức ảnh duy nhất mà anh trai em để lại. Em vẫn còn giữ nó nè.”
Bức ảnh trên tay cô bé là dạng ảnh chụp gia đình. Trên đó là Hạ Tình Chi, ba mẹ của cô bé, cùng một tên thanh niên có vóc người cao to, trông khá bảnh bao, ôm bóng rổ, nhưng gương mặt của người đó lại nhòe đi, chẳng thể thấy rõ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook