Liêu Nhiễu Kình Thương
-
Chương 121
Nơi góc sân xuất hiện một chiếc kiệu nhỏ màu đỏ, được bốn nam nhân cường tráng mặc bạch y kiêng, sa mạn mỏng trong gió xuân, do di động mà tung bay, mơ hồ có thể thấy được một bóng người ngồi bên trong, không thể không nói, phương thức xuất hiện như vậy thu hút lực chú ý của tất cả mọi người, họ đều rất tò mò, ngồi bên trong là ai?
Cỗ kiệu dừng ở trung tâm, bốn nam nhân cường tráng thả cỗ kiệu xuống, âm nhạc bắt đầu diễn tấu.
Mơ hồ có thể thấy được sau lụa mỏng người ấy giơ tay lên, duỗi ra khỏi cửa kiệu, đó là một đôi tay rất đẹp, trắng nõn như ngọc, ngón tay *** tế mang vẻ đẹp mong manh, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, mơ hồ như có ánh hào quang, đây là một đôi tay của phụ nữ, một đôi tay như thế, khiến người nghĩ đến chủ nhân của nó là một tuyệt đại giai nhân thế nào, cũng càng thêm chờ mong nữ nhân trong kiệu triển lộ ra hình dáng của nàng.
Ngón tay mở màn chậm rãi đung đưa theo nhạc, tựa đóa hoa giữa hư không rung động theo gió, hai nam nhân kiêng cỗ kiệu ở phía trước kéo sa mạn sang hai bên, không ít vương không đủ định lực, chẳng nhịn được đứng lên, muốn nhìn rõ người trong kiệu đến cùng có hình dáng gì?
Nữ nhân từ trong kiệu đi ra, trên mặt lại đeo một tầng hồng sa, khiến người không thấy rõ mặt mũi nàng, nhưng cũng không khiến người thất vọng, trái lại càng thêm chờ mong.
Vóc người uyển chuyển, mặc váy màu đỏ rực, mái tóc đỏ được cột cao lên, theo động tác của nàng, tạo nên một độ cong mê hoặc.
Thân thể múa theo nhạc, phối sức trên đầu, trên cổ tay, trên váy phát ra tiếng vang lanh lảnh, như hoà cùng với âm nhạc.
Eo nhỏ ôm vừa một vòng tay xoay chuyển khiến người ta muốn ôm vào lòng, dù không thấy rõ dáng vẻ, đôi mắt hạnh quyến rũ hàm tiếu kia cũng khiến lòng người xao động, đó là một đôi mắt câu hồn đoạt phách.
Chớp mắt, eo uốn một cái, động tác như vậy, nam nhân không có định lực liền không nhịn được nuốt nước miếng.
Nữ nhân rốt cục kéo xuống lụa mỏng trên mặt, thấy rõ dáng vẻ nữ nhân, rất nhiều người thậm chí đã quên hô hấp, ngơ ngác nhìn nàng.
Chỉ thấy nữ nhân này da trắng như tuyết, sóng mắt lưu chuyển và vầng trán tự nhiên sinh ra một đoạn phong lưu, câu dẫn nam nhân tâm sinh ngứa ngáy, môi hồng khẽ hé mỉm cười, khuôn mặt trang điểm cũng không đậm, trái lại khá nhẹ, nhưng trang dung nhẹ như vậy không khiến người ta thấy nàng thanh lãnh, trái lại càng thêm kiều diễm.
Nàng rất đẹp, đẹp đến yêu mị, đẹp đến câu nhân, đây là vẻ đẹp khiến nam nhân kích động nhất, xinh đẹp vô song, một thân hồng thường phảng phất hỏa diễm, như mẫu đơn đỏ tươi đang kì nở rộ, điệu nhảy của nàng chính là một loại quyến rũ, quyến rũ đến khiến người như nhũn ra, cứ vậy mà sa vào.
“Thật là đẹp a.” Cuồng đế thừa nhận, cả đời gã còn chưa từng thấy nữ nhân đẹp đến thế, thật sự rất muốn thu nữ nhân này vào hậu cung.
Kình Thương nhìn đến nữ nhân này, chỉ là hơi sửng sốt một chút, nữ nhân này quả rất đẹp, nhưng y đã gặp người còn đẹp hơn, so với người kia, sắc đẹp của nữ nhân này thuộc về phàm nhân.
“Không nghĩ tới Phù quốc còn có loại tuyệt sắc này.” Cuồng đế vuốt cằm. Đối với một vị vương có dã tâm mà nói, nữ nhân tuyệt đối không phải trọng yếu nhất, nhưng là một nam nhân quyền cao chức trọng, cũng muốn có được một nữ nhân đẹp nhất bên người, “Theo ta thấy nữ nhân này có thể được xưng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.” Cuồng đế ra kết luận.
“Không đâu.” Kình Thương nói ra từ ngữ phản đối.
“Cái gì?” Cuồng đế thu hồi tầm mắt trên người nữ nhân kia, cho Kình Thương một cái liếc mắt, lại nhìn nữ nhân như ngọn lửa hừng hực giữa sân múa đến động nhân.
“Nàng không phải người đẹp nhất thiên hạ.” Kình Thương nói.
Cuồng đế nghe được, chuyển mắt từ trên người nữ nhân tới Kình Thương, “Sao lại không phải?” Mỹ nhân như thế còn không được xưng là đẹp nhất thiên hạ, gã cũng không nghĩ ra được người so với nữ nhân này còn đẹp hơn có dáng mạo gì, hoặc là nói, vẻ đẹp ấy có tồn tại sao?
“Ta đã thấy người còn đẹp hơn so với nàng.” Tuy rằng nói người kia đẹp, hắn tuyệt đối không thích, nhưng trừ đẹp ra, còn gì có thể dùng để tả cảm giác trực quan hắn cho người ta.
“Lừa người.” Giờ khắc này Cuồng đế rất không tin tưởng.
“Thật.” Kình Thương rất nghiêm túc.
“Ở Hiển quốc?” Cuồng đế hỏi.
“Đúng.” Kình Thương khẽ gật đầu.
“Sao lại như vậy?” Cuồng đế đột nhiên cảm thấy rất đau xót, tài lực cũng thôi đi, sao giờ ngay cả mỹ nhân Lục quốc cũng không sánh bằng Hiển quốc.
Kình Thương không xem nữ nhân khiêu vũ, quá mức quyến rũ, vũ đạo yên thị mị hành (1) ấy y rất không thích, không phải y vờ đoan chính, mà là thật sự không thích, hơn nữa, ở trường hợp chính thức trang trọng lại múa như vậy, không phải có vẻ tùy tiện sao?
(1) Yên thị mị hành: có thể nói là quyến rũ yêu mị, thấy ở một nhà nói là bộ dáng thẹn thùng, ánh mắt quyến rũ.
Đối với phương thức sống be bét của Lệ vương Phù quốc trước khi thành vương, Kình Thương vẫn biết một hai, nhưng đưa loại tác phong này đến trường hợp nên nghiêm túc chẳng phải rất không thích hợp sao?
Kình Thương nhìn dáng vẻ Cuồng đế bị đả kích, trong lòng lần thứ hai sinh ra chút cảm giác thành công vi diệu.
“Nói một chút coi, vẻ đẹp kia đến cùng là như thế nào?” Cuồng đế không nghĩ ra được vẻ đẹp như vậy, thẳng thắn trực tiếp hỏi Kình Thương.
Kình Thương suy nghĩ một chút, sau đó nói. “Thanh lãng như vầng nguyệt giữa trời đêm, mộng ảo phảng phất như những tia sáng mông lung.” Lời nói ý thơ như vậy thốt ra từ miệng Kình Thương.
Cuồng đế tự nhận mình không có trí tưởng tượng kia, tuy Kình Thương nói tới rất đẹp, nhưng gã vẫn không nghĩ ra được.
“Có thể nói cụ thể một chút không?” Cuồng đế yêu cầu.
“Mái tóc màu bạc, như nguyệt quang uốn lượn.” Kình Thương theo yêu cầu của Cuồng đế, nói.
Ừm. Tóc bạc, như nguyệt quang, thực sự là loại sắc thái thanh lãnh mỹ lệ.
“Đôi mắt màu băng lam, mới nhìn sẽ còn tưởng là màu xám.”
Ừm, mắt thì có màu sắc này.
“Màu da như ngọc, vầng trán như đại (2).”
(2) Đại: Đại này không phải lớn, mà là chỉ than vẽ lông mày, cũng để ví người phụ nữ đẹp.
Ừm, có thể tưởng tượng được loại vẻ đẹp này.
“Môi màu hồng nhạt, tựa như cánh hoa.”
Ừm, thực sự là màu sắc mềm mại a.
“Vẻ đẹp của nữ nhân này là thuộc về phàm nhân, vẻ đẹp tiên nhân chi tư của Liêu không cách nào dùng bút mực hình dung, vì thẩm mỹ quan không giống, rất nhiều người sẽ không cho rằng nữ nhân này là đẹp nhất, nhưng vẻ đẹp của Liêu, bất luận thẩm mỹ quan của ngươi như thế nào, mặc kệ đứng trước mặt bao nhiêu mỹ nhân loại hình khác nhau, chỉ sẽ cho rằng hắn là đẹp nhất.”
Tuy rằng không thấy tận mắt, cũng không cách nào tưởng tượng, nhưng nghe Kình Thương miêu tả Cuồng đế đã có thể phác hoạ ra một hình ảnh đại khái, có điều gã phác hoạ ra lại là hình tượng một nữ nhân.
“Nàng sẽ không phải một thành viên trong hậu cung của ngươi chứ?” Cuồng đế đột nhiên dùng vẻ mặt ám muội hỏi Kình Thương, mỹ nhân như vậy, là Hiển quốc chi vương, Kình Thương sẽ không không thâu nạp đi. Bằng không, gã thật sự hoài nghi, Kình Thương có phải là nam nhân bình thường không.
Kình Thương nhìn Cuồng đế một chút, khiến nụ cười ám muội của Cuồng đế không thể duy trì, “Ta chỉ là hỏi chút thôi, tuyệt đối không có ý đồ với nàng.” Cho là Kình Thương vì một nam nhân có ý đồ với nữ nhân của mình mà không vui, mới dùng loại ánh mắt kỳ quái này nhìn mình, Cuồng đế nhanh chóng giải thích.
“Liêu là nam.” Kình Thương nói.
“Há, hóa ra là nam.” Cuồng đế gật gù, quay đầu tiếp tục xem ca vũ, sau đó lập tức quay đầu lại, mở to mắt nhìn Kình Thương. “Nam?” Gã có phải nghe lầm không.
“Ừm.” Kình Thương gật đầu.
Tuyệt thế mỹ nữ được Cuồng đế phác hoạ trong lòng cứ như vậy sụp đổ.
“Liêu rất đẹp, hắn được gọi là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ mới thích hợp nhất.” Bởi câu nói này của Kình Thương, Túc Dạ Liêu quang vinh bị gán vào danh xưng mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, mà sau đó, khi Cuồng đế nhìn thấy Túc Dạ Liêu, cũng không thể không nói, Kình Thương nói đúng, danh hiệu này cũng chính thức được chứng thực trên người Túc Dạ Liêu, tuy rằng bản thân Túc Dạ Liêu tuyệt đối không thích danh hiệu này.
Cuồng đế cảm giác mình lần thứ hai bị đả kích, gã muốn cầu an ủi, gã không thể tìm kiếm an ủi trên người Kình Thương kẻ đang đả kích gã, giờ phút này, gã nhớ nhung mọi thứ ở Lục quốc, nữ nhân hậu cung với vòng ôm ấm áp của gã, tên cướp rượu Loan, tất cả những kẻ cổ hủ bảo thủ kia.
Không thèm quan tâm Cuồng đế buồn bã ủ rũ, Kình Thương chuyển sự chú ý tới hội trường, vì nhạc đã ngừng, đây là thời khắc cuối cùng.
Cuồng đế cũng tỉnh lại khi âm tiết cuối cùng biến mất, hai mắt lạnh lùng nhìn hội trường, *** thần bắt đầu căng thẳng.
Hồng y tuyệt thế mỹ nhân kết thúc động tác cuối cùng, sau khi âm nhạc ngừng lại, một lần nữa đứng yên, quỳ hướng về Lệ vương Phù quốc, trán chạm mặt đất, khiến người ta có thể cảm giác được loại thái độ gần như thành kính.
Vào đúng lúc này, trên người nữ nhân yêu mị ấy, Kình Thương bất ngờ cảm giác được một loại khí tức thánh khiết.
“Vương của thiếp a,” giọng của nữ nhân nhẹ nhàng ôn nhu, êm tai cực kỳ, như dáng vóc nàng, có một loại cảm giác quyến rũ khiến người ta xương cốt mềm nhũn, nhưng âm thanh như thế không hiểu sao lại khiến người có loại cảm giác thành kính, khi gọi lên Phù quốc chi vương, sẽ khiến người cảm thấy nội tâm của nàng có một loại kính ý. “Chúc mừng ngài leo lên vương vị.”
Sau khi nói xong, nữ nhân ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt là một vẻ quyết tuyệt, là một loại kiên định, khiến Kình Thương mơ hồ cảm giác được gì đó, nhưng không thể bắt được cảm giác lóe lên một cái rồi biến mất ấy.
“Tháng ngày bên cạnh vương thiếp rất vui vẻ.” Nụ cười của nàng có vẻ thỏa mãn và hạnh phúc, nữ nhân này yêu Phù vương. “Thiếp yêu ngài, vương của thiếp.”
Phù quốc Lệ vương đối với lời nói của nữ nhân không chút cảm động, đáy mắt lại có xem thường và căm ghét, nữ nhân nhìn thấy, nhưng cũng không thương tâm.
“Thiếp biết mình không xứng đáng để ngài yêu.” Nụ cười của nữ nhân không thương cảm, vì nàng hiểu rõ đó là sự thực, bản thân mình sao xứng với vương cao quý, “Nhưng thiếp vẫn là yêu ngài, dù ngài không yêu thiếp, thiếp vẫn luôn yêu ngài. Vì ngài, thiếp có thể đánh đổi mạng sống mình.” Nữ nhân ấy nói đến vô cùng ngọt ngào cảm động.
Nữ nhân đứng lên, đưa tay ra, quần áo màu đỏ lay động trong gió, vẻ kiên quyết như muốn lấy hết tất cả năng lượng thiêu đốt đến tận cùng, “Hãy để ta là đá lót đường cho bá nghiệp nhất thống thiên hạ của ngài đi.”
Lời nói kiên quyết của nữ nhân ngay đầu tiên cũng chẳng được những người không biết chuyện lý giải, trừ người Phù quốc, chỉ có Kình Thương và Cuồng đế sau khi nữ nhân nói xong là rõ, Phù quốc muốn động thủ.
Trong giây phút này, hai người liền bắt đầu đề phòng.
“Ta lấy mạng sống ra đánh đổi,” nữ nhân dụ nhân mới nãy đã biến chuyển, ngón tay tao nhã xẹt qua đâu nơi đó xuất hiện từng hạt sáng nhỏ, “Ngoại trừ Lệ vương, phong ấn hết thảy sức mạnh của các vương khác.” Nữ nhân ở giữa sân nói vậy, âm thanh truyền tới tai mỗi người, từng hạt sáng nhỏ theo đó bị vỡ vụn.
Cỗ kiệu dừng ở trung tâm, bốn nam nhân cường tráng thả cỗ kiệu xuống, âm nhạc bắt đầu diễn tấu.
Mơ hồ có thể thấy được sau lụa mỏng người ấy giơ tay lên, duỗi ra khỏi cửa kiệu, đó là một đôi tay rất đẹp, trắng nõn như ngọc, ngón tay *** tế mang vẻ đẹp mong manh, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, mơ hồ như có ánh hào quang, đây là một đôi tay của phụ nữ, một đôi tay như thế, khiến người nghĩ đến chủ nhân của nó là một tuyệt đại giai nhân thế nào, cũng càng thêm chờ mong nữ nhân trong kiệu triển lộ ra hình dáng của nàng.
Ngón tay mở màn chậm rãi đung đưa theo nhạc, tựa đóa hoa giữa hư không rung động theo gió, hai nam nhân kiêng cỗ kiệu ở phía trước kéo sa mạn sang hai bên, không ít vương không đủ định lực, chẳng nhịn được đứng lên, muốn nhìn rõ người trong kiệu đến cùng có hình dáng gì?
Nữ nhân từ trong kiệu đi ra, trên mặt lại đeo một tầng hồng sa, khiến người không thấy rõ mặt mũi nàng, nhưng cũng không khiến người thất vọng, trái lại càng thêm chờ mong.
Vóc người uyển chuyển, mặc váy màu đỏ rực, mái tóc đỏ được cột cao lên, theo động tác của nàng, tạo nên một độ cong mê hoặc.
Thân thể múa theo nhạc, phối sức trên đầu, trên cổ tay, trên váy phát ra tiếng vang lanh lảnh, như hoà cùng với âm nhạc.
Eo nhỏ ôm vừa một vòng tay xoay chuyển khiến người ta muốn ôm vào lòng, dù không thấy rõ dáng vẻ, đôi mắt hạnh quyến rũ hàm tiếu kia cũng khiến lòng người xao động, đó là một đôi mắt câu hồn đoạt phách.
Chớp mắt, eo uốn một cái, động tác như vậy, nam nhân không có định lực liền không nhịn được nuốt nước miếng.
Nữ nhân rốt cục kéo xuống lụa mỏng trên mặt, thấy rõ dáng vẻ nữ nhân, rất nhiều người thậm chí đã quên hô hấp, ngơ ngác nhìn nàng.
Chỉ thấy nữ nhân này da trắng như tuyết, sóng mắt lưu chuyển và vầng trán tự nhiên sinh ra một đoạn phong lưu, câu dẫn nam nhân tâm sinh ngứa ngáy, môi hồng khẽ hé mỉm cười, khuôn mặt trang điểm cũng không đậm, trái lại khá nhẹ, nhưng trang dung nhẹ như vậy không khiến người ta thấy nàng thanh lãnh, trái lại càng thêm kiều diễm.
Nàng rất đẹp, đẹp đến yêu mị, đẹp đến câu nhân, đây là vẻ đẹp khiến nam nhân kích động nhất, xinh đẹp vô song, một thân hồng thường phảng phất hỏa diễm, như mẫu đơn đỏ tươi đang kì nở rộ, điệu nhảy của nàng chính là một loại quyến rũ, quyến rũ đến khiến người như nhũn ra, cứ vậy mà sa vào.
“Thật là đẹp a.” Cuồng đế thừa nhận, cả đời gã còn chưa từng thấy nữ nhân đẹp đến thế, thật sự rất muốn thu nữ nhân này vào hậu cung.
Kình Thương nhìn đến nữ nhân này, chỉ là hơi sửng sốt một chút, nữ nhân này quả rất đẹp, nhưng y đã gặp người còn đẹp hơn, so với người kia, sắc đẹp của nữ nhân này thuộc về phàm nhân.
“Không nghĩ tới Phù quốc còn có loại tuyệt sắc này.” Cuồng đế vuốt cằm. Đối với một vị vương có dã tâm mà nói, nữ nhân tuyệt đối không phải trọng yếu nhất, nhưng là một nam nhân quyền cao chức trọng, cũng muốn có được một nữ nhân đẹp nhất bên người, “Theo ta thấy nữ nhân này có thể được xưng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.” Cuồng đế ra kết luận.
“Không đâu.” Kình Thương nói ra từ ngữ phản đối.
“Cái gì?” Cuồng đế thu hồi tầm mắt trên người nữ nhân kia, cho Kình Thương một cái liếc mắt, lại nhìn nữ nhân như ngọn lửa hừng hực giữa sân múa đến động nhân.
“Nàng không phải người đẹp nhất thiên hạ.” Kình Thương nói.
Cuồng đế nghe được, chuyển mắt từ trên người nữ nhân tới Kình Thương, “Sao lại không phải?” Mỹ nhân như thế còn không được xưng là đẹp nhất thiên hạ, gã cũng không nghĩ ra được người so với nữ nhân này còn đẹp hơn có dáng mạo gì, hoặc là nói, vẻ đẹp ấy có tồn tại sao?
“Ta đã thấy người còn đẹp hơn so với nàng.” Tuy rằng nói người kia đẹp, hắn tuyệt đối không thích, nhưng trừ đẹp ra, còn gì có thể dùng để tả cảm giác trực quan hắn cho người ta.
“Lừa người.” Giờ khắc này Cuồng đế rất không tin tưởng.
“Thật.” Kình Thương rất nghiêm túc.
“Ở Hiển quốc?” Cuồng đế hỏi.
“Đúng.” Kình Thương khẽ gật đầu.
“Sao lại như vậy?” Cuồng đế đột nhiên cảm thấy rất đau xót, tài lực cũng thôi đi, sao giờ ngay cả mỹ nhân Lục quốc cũng không sánh bằng Hiển quốc.
Kình Thương không xem nữ nhân khiêu vũ, quá mức quyến rũ, vũ đạo yên thị mị hành (1) ấy y rất không thích, không phải y vờ đoan chính, mà là thật sự không thích, hơn nữa, ở trường hợp chính thức trang trọng lại múa như vậy, không phải có vẻ tùy tiện sao?
(1) Yên thị mị hành: có thể nói là quyến rũ yêu mị, thấy ở một nhà nói là bộ dáng thẹn thùng, ánh mắt quyến rũ.
Đối với phương thức sống be bét của Lệ vương Phù quốc trước khi thành vương, Kình Thương vẫn biết một hai, nhưng đưa loại tác phong này đến trường hợp nên nghiêm túc chẳng phải rất không thích hợp sao?
Kình Thương nhìn dáng vẻ Cuồng đế bị đả kích, trong lòng lần thứ hai sinh ra chút cảm giác thành công vi diệu.
“Nói một chút coi, vẻ đẹp kia đến cùng là như thế nào?” Cuồng đế không nghĩ ra được vẻ đẹp như vậy, thẳng thắn trực tiếp hỏi Kình Thương.
Kình Thương suy nghĩ một chút, sau đó nói. “Thanh lãng như vầng nguyệt giữa trời đêm, mộng ảo phảng phất như những tia sáng mông lung.” Lời nói ý thơ như vậy thốt ra từ miệng Kình Thương.
Cuồng đế tự nhận mình không có trí tưởng tượng kia, tuy Kình Thương nói tới rất đẹp, nhưng gã vẫn không nghĩ ra được.
“Có thể nói cụ thể một chút không?” Cuồng đế yêu cầu.
“Mái tóc màu bạc, như nguyệt quang uốn lượn.” Kình Thương theo yêu cầu của Cuồng đế, nói.
Ừm. Tóc bạc, như nguyệt quang, thực sự là loại sắc thái thanh lãnh mỹ lệ.
“Đôi mắt màu băng lam, mới nhìn sẽ còn tưởng là màu xám.”
Ừm, mắt thì có màu sắc này.
“Màu da như ngọc, vầng trán như đại (2).”
(2) Đại: Đại này không phải lớn, mà là chỉ than vẽ lông mày, cũng để ví người phụ nữ đẹp.
Ừm, có thể tưởng tượng được loại vẻ đẹp này.
“Môi màu hồng nhạt, tựa như cánh hoa.”
Ừm, thực sự là màu sắc mềm mại a.
“Vẻ đẹp của nữ nhân này là thuộc về phàm nhân, vẻ đẹp tiên nhân chi tư của Liêu không cách nào dùng bút mực hình dung, vì thẩm mỹ quan không giống, rất nhiều người sẽ không cho rằng nữ nhân này là đẹp nhất, nhưng vẻ đẹp của Liêu, bất luận thẩm mỹ quan của ngươi như thế nào, mặc kệ đứng trước mặt bao nhiêu mỹ nhân loại hình khác nhau, chỉ sẽ cho rằng hắn là đẹp nhất.”
Tuy rằng không thấy tận mắt, cũng không cách nào tưởng tượng, nhưng nghe Kình Thương miêu tả Cuồng đế đã có thể phác hoạ ra một hình ảnh đại khái, có điều gã phác hoạ ra lại là hình tượng một nữ nhân.
“Nàng sẽ không phải một thành viên trong hậu cung của ngươi chứ?” Cuồng đế đột nhiên dùng vẻ mặt ám muội hỏi Kình Thương, mỹ nhân như vậy, là Hiển quốc chi vương, Kình Thương sẽ không không thâu nạp đi. Bằng không, gã thật sự hoài nghi, Kình Thương có phải là nam nhân bình thường không.
Kình Thương nhìn Cuồng đế một chút, khiến nụ cười ám muội của Cuồng đế không thể duy trì, “Ta chỉ là hỏi chút thôi, tuyệt đối không có ý đồ với nàng.” Cho là Kình Thương vì một nam nhân có ý đồ với nữ nhân của mình mà không vui, mới dùng loại ánh mắt kỳ quái này nhìn mình, Cuồng đế nhanh chóng giải thích.
“Liêu là nam.” Kình Thương nói.
“Há, hóa ra là nam.” Cuồng đế gật gù, quay đầu tiếp tục xem ca vũ, sau đó lập tức quay đầu lại, mở to mắt nhìn Kình Thương. “Nam?” Gã có phải nghe lầm không.
“Ừm.” Kình Thương gật đầu.
Tuyệt thế mỹ nữ được Cuồng đế phác hoạ trong lòng cứ như vậy sụp đổ.
“Liêu rất đẹp, hắn được gọi là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ mới thích hợp nhất.” Bởi câu nói này của Kình Thương, Túc Dạ Liêu quang vinh bị gán vào danh xưng mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, mà sau đó, khi Cuồng đế nhìn thấy Túc Dạ Liêu, cũng không thể không nói, Kình Thương nói đúng, danh hiệu này cũng chính thức được chứng thực trên người Túc Dạ Liêu, tuy rằng bản thân Túc Dạ Liêu tuyệt đối không thích danh hiệu này.
Cuồng đế cảm giác mình lần thứ hai bị đả kích, gã muốn cầu an ủi, gã không thể tìm kiếm an ủi trên người Kình Thương kẻ đang đả kích gã, giờ phút này, gã nhớ nhung mọi thứ ở Lục quốc, nữ nhân hậu cung với vòng ôm ấm áp của gã, tên cướp rượu Loan, tất cả những kẻ cổ hủ bảo thủ kia.
Không thèm quan tâm Cuồng đế buồn bã ủ rũ, Kình Thương chuyển sự chú ý tới hội trường, vì nhạc đã ngừng, đây là thời khắc cuối cùng.
Cuồng đế cũng tỉnh lại khi âm tiết cuối cùng biến mất, hai mắt lạnh lùng nhìn hội trường, *** thần bắt đầu căng thẳng.
Hồng y tuyệt thế mỹ nhân kết thúc động tác cuối cùng, sau khi âm nhạc ngừng lại, một lần nữa đứng yên, quỳ hướng về Lệ vương Phù quốc, trán chạm mặt đất, khiến người ta có thể cảm giác được loại thái độ gần như thành kính.
Vào đúng lúc này, trên người nữ nhân yêu mị ấy, Kình Thương bất ngờ cảm giác được một loại khí tức thánh khiết.
“Vương của thiếp a,” giọng của nữ nhân nhẹ nhàng ôn nhu, êm tai cực kỳ, như dáng vóc nàng, có một loại cảm giác quyến rũ khiến người ta xương cốt mềm nhũn, nhưng âm thanh như thế không hiểu sao lại khiến người có loại cảm giác thành kính, khi gọi lên Phù quốc chi vương, sẽ khiến người cảm thấy nội tâm của nàng có một loại kính ý. “Chúc mừng ngài leo lên vương vị.”
Sau khi nói xong, nữ nhân ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt là một vẻ quyết tuyệt, là một loại kiên định, khiến Kình Thương mơ hồ cảm giác được gì đó, nhưng không thể bắt được cảm giác lóe lên một cái rồi biến mất ấy.
“Tháng ngày bên cạnh vương thiếp rất vui vẻ.” Nụ cười của nàng có vẻ thỏa mãn và hạnh phúc, nữ nhân này yêu Phù vương. “Thiếp yêu ngài, vương của thiếp.”
Phù quốc Lệ vương đối với lời nói của nữ nhân không chút cảm động, đáy mắt lại có xem thường và căm ghét, nữ nhân nhìn thấy, nhưng cũng không thương tâm.
“Thiếp biết mình không xứng đáng để ngài yêu.” Nụ cười của nữ nhân không thương cảm, vì nàng hiểu rõ đó là sự thực, bản thân mình sao xứng với vương cao quý, “Nhưng thiếp vẫn là yêu ngài, dù ngài không yêu thiếp, thiếp vẫn luôn yêu ngài. Vì ngài, thiếp có thể đánh đổi mạng sống mình.” Nữ nhân ấy nói đến vô cùng ngọt ngào cảm động.
Nữ nhân đứng lên, đưa tay ra, quần áo màu đỏ lay động trong gió, vẻ kiên quyết như muốn lấy hết tất cả năng lượng thiêu đốt đến tận cùng, “Hãy để ta là đá lót đường cho bá nghiệp nhất thống thiên hạ của ngài đi.”
Lời nói kiên quyết của nữ nhân ngay đầu tiên cũng chẳng được những người không biết chuyện lý giải, trừ người Phù quốc, chỉ có Kình Thương và Cuồng đế sau khi nữ nhân nói xong là rõ, Phù quốc muốn động thủ.
Trong giây phút này, hai người liền bắt đầu đề phòng.
“Ta lấy mạng sống ra đánh đổi,” nữ nhân dụ nhân mới nãy đã biến chuyển, ngón tay tao nhã xẹt qua đâu nơi đó xuất hiện từng hạt sáng nhỏ, “Ngoại trừ Lệ vương, phong ấn hết thảy sức mạnh của các vương khác.” Nữ nhân ở giữa sân nói vậy, âm thanh truyền tới tai mỗi người, từng hạt sáng nhỏ theo đó bị vỡ vụn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook