Liêu Nhiễu Kình Thương
-
Chương 120
Lệ vương Phù quốc – kẻ sắp khuấy động thiên hạ, thúc đẩy thế cuộc hỗn loạn đến nỗi nhất thống, chính thức đăng cơ, nghi thức lên ngôi của Phù quốc sau khi Lệ vương leo lên vương tọa thì kết thúc, tiếp đó bắt đầu là các quốc gia chúc mừng Lệ vương đăng cơ.
Dựa theo trình tự đã định tốt từ sớm, thị giả bắt đầu xướng tên, âm thanh vang dội khắp hội trường, kiến trúc thiết kế xảo diệu khiến âm thanh được truyền đến các góc, đối với hiệu quả của loại kiến trúc này, khi lần đầu nhìn thấy Kình Thương khá kinh ngạc, nguyên lý âm thanh có trong học thức của y, nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới ở thời đại mà các loại phương tiện không đầy đủ, thậm chí không có, cũng có thể chế tạo được loại kiến trúc như vậy, vì thế đối với trí tuệ tiền nhân của thế giới này rất kính phục.
Nhân loại, ở bất kỳ nơi nào đều không thể coi thường, bất luận là khi man hoang, văn minh, chỉ cần là nhân loại, vậy liền có thể có trí tuệ sáng tạo ra kỳ tích.
Thị giả bắt đầu xướng tên.
Nhiều quốc gia như thế, muốn từng người chúc mừng, tiêu tốn thời gian không phải một lúc, Phù quốc Lệ vương cũng không có tửu lượng tốt đến có thể chịu đến cuối, nên chỉ có đại quốc mới có tư cách chúc rượu với tân Phù quốc chi vương.
Thị giả khi đọc lên tên vị vương nước nào lên chúc mừng, vị vương ấy liền đứng dậy, ra khỏi ghế lô, đứng dưới hành lang uốn khúc, bưng lên rượu Phù quốc đưa ra, giơ về phía Lệ vương Phù quốc xa xa, Phù quốc Lệ vương đứng lên, tương tự quay về vị vương này xa xa giơ chén, song phương cùng uống vào, cũng không yêu cầu phải uống cạn, tất cả dựa theo ý của mình.
Uống hết rượu, vương trở về ghế lô, chờ thị giả dựa theo danh mục quà tặng đọc xong các món quà đưa tới.
Lễ vật vào ngày trước được đưa vào quốc khố Phù quốc, do chúng quan lễ nghi kiểm kê từng cái xác nhận thu vào khố, sau lại chỉ để danh mục quà tặng trong tay lễ quan, chờ ngày đó thì tuyên đọc.
Ở trường hợp vương các quốc gia tụ hội, mấy quốc gia sẽ lấy ra thứ tốt mà khoe khoang, như một kiểu khoe khoang và thị uy thực lực quốc gia, để những quốc gia khác mở mang kiến thức một chút quốc gia mình cường thịnh cỡ nào.
Vị vương đầu tiên sau khi ngồi xuống, thoả mãn nghe danh mục quà tặng được đọc xong, tiếng những vương tiểu quốc và quốc gia trung đẳng hấp khí cùng nghị luận.
Ngược lại những vị vương đại quốc không chút kinh ngạc, lễ vật quốc gia này có thể đưa ra, họ tự nhiên cũng đưa ra được, chỉ có điều là chênh lệch quốc lực, vấn đề chuẩn bị những thứ này có dễ hay không, nhưng có mấy vị vương vẻ mặt như thể bị đánh một cái, nguyên nhân rất đơn giản, chính là lễ vật mình chuẩn bị kém một chút so với vị này. Nghĩ đến sắp ở trước mặt các quốc gia khắp thiên hạ bị mất mặt như vậy, không để tức giận và lúng túng lộ trên mặt, có thể thấy được tố chất để có thể trở thành đại quốc chi vương vẫn có.
Thứ tự được sắp xếp dựa theo thời gian trở thành đại quốc, đại quốc cũ nổi tiếng lâu đời, gốc gác thâm hậu, đại quốc mới mười năm trở lại đây cũng chỉ có Hiển quốc và Lục quốc, cho nên hai người Kình Thương và Cuồng đế bị đặt dưới cuối.
Thời gian xướng tên không ngừng trôi qua, rốt cục thị giả kêu tới Hiển quốc.
Như người phía trước, Kình Thương nâng chén hướng về vị Phù quốc xa xa kia, chạm môi cũng không chạm đến mà chỉ làm ra vẻ. Biết rõ Phù quốc muốn gây bất lợi cho mình, làm sao dám đụng đến đồ ăn Phù quốc đưa ra.
Thị giả bắt đầu đọc lễ vật của Hiển quốc.
Lễ vật đến cùng là gì, Kình Thương không quan tâm, đều do gia chủ Trì gia bọn họ một tay giải quyết. Gia chủ Trì gia vô cùng rõ ràng trường hợp như vậy cần biểu hiện ra sự cường thịnh của Hiển quốc, đồ chuẩn bị đều không phải phàm vật.
Lúc này Kình Thương khi nghe đến danh sách lễ vật thật dài kia trong lòng cũng bị doạ, vì thông tin không phát triển, nên Kình Thương cũng chỉ hiểu đại khái quốc lực những quốc gia khác, cũng chính là phương thức phán xét các quốc gia lớn bé được truyền lưu hiện tại, thêm vào thế giới này không chú trọng kinh tế, các loại số liệu kinh tế, Kình Thương không biết gì cả, nhưng khi nghe qua danh mục quà tặng của những quốc gia trước kia, y vô cùng rõ ràng phân lượng của phần danh mục này.
Gia chủ Trì gia càng thêm không quan tâm, cho nên lễ vật gia chủ Trì gia chuẩn bị so với những đại quốc phía trước mà nói liền giá trị đã cách cả khoảng.
Các loại hàng xa xỉ của Hiển quốc được người biết đến rộng rãi như đồ sứ, tơ lụa, gấm vóc vân vân đều không sót, các loại màu sắc hoa văn đều đầy đủ san hô, ngọc trai, đủ loại châu báu lấy hòm mà tính, các loại kỳ trân dị bảo càng nhiều hơn, cũng không phải kiểu vàng bạc tầm thường như những quốc gia khác. Đây là gia chủ Trì gia lúc chuẩn bị lễ vật, hỏi một câu, Kình Thương lúc đó suy nghĩ một chút nói, đừng chuẩn bị thứ sẽ trực tiếp tăng cường thực lực Phù quốc, mấy thứ như vàng bạc sắt vậy.
Gia chủ Trì gia học một biết mười, liền đem những thứ nhìn thì quý này, nhưng không có bao nhiêu giá trị thực dụng lấy ra, đối với Hiển quốc mà nói cũng không phải việc khó, chỉ trong một buổi tối đã quyết định. Hiển quốc trước có tô giới, sau có khu tự do mua bán, tụ tập thương nhân thiên hạ, hàng xa xỉ cũng khiến Hiển quốc kiếm được lượng lớn của cải, các loại hàng hoá lui tới cùng thu thuế, tạo nên một Hiển quốc giàu có và phồn vinh, những thứ này với Hiển quốc mà nói thật sự không tính là gì.
Nhưng với những quốc gia khác, danh mục của Hiển quốc thực sự rất đáng sợ, một vài tiểu quốc chi vương đã không ngừng hấp khí, sắc mặt đều biến trắng, tuy nói ý thức kinh tế không mạnh, nhưng quốc khố quốc gia mình có bao nhiêu đồ vật và trị giá bao nhiêu, chuyện này còn vô cùng rõ ràng.
Danh mục đã tuyên hơn nửa, nhưng giá trị thể hiện ra đã vượt qua quốc khố quốc gia bọn họ gom lại, danh mục vẫn đang tiếp tục, quốc gia trung đẳng tính nhẩm trong lòng, đó là của cải khiến quốc gia trung đẳng táng gia bại sản. Liền ngay cả đại quốc đều đối với Hiển quốc vừa vào này liếc mắt không ngớt.
Cuồng đế ngồi bên Kình Thương cũng chẳng cách nào khắc chế mình không há hốc miệng nhìn Kình Thương, phát hiện mình như vậy rất thất thố, cưỡng chế bình tĩnh lại, ngữ khí vô cùng kỳ quái hỏi Kình Thương: “Ngươi chuyển quốc khố tới sao?”
Kình Thương đã thu hồi kinh hãi trong lòng, đồ gia chủ Trì gia đưa mặc dù rất quý giá, nhưng tính thực dụng đều không cao, để trong quốc khố cũng không có tác dụng gì, dùng tặng người cũng vừa hay, lại nói, những thứ này đối với Hiển quốc mà nói không tính là gì, chỉ là y đánh giá cao trình độ kinh tế của đại quốc thế giới này, vốn cho là chênh lệch không lớn, chỉ xem biểu hiện của Cuồng đế, liền biết thực lực kinh tế Hiển quốc đã vượt xa những quốc gia khác.
Phù quốc nếu không động thủ, Hiển quốc hoàn toàn có thể dựa vào thực lực kinh tế cường đại làm ra rất nhiều chuyện, nhưng Kình Thương có thể dự kiến khi Phù quốc làm ra loại chuyện kia, thiên hạ sẽ hỗn loạn thành kiểu gì, thực lực kinh tế mạnh mẽ chỉ có thể bảo đảm hậu cần, trên thế đạo hỗn loạn, vũ lực mới là thứ quan trọng nhất.
Nghĩ rõ ràng, Kình Thương đối với việc bại lộ trình độ kinh tế Hiển quốc không buồn phiền nữa, nghe được câu hỏi của Cuồng đế, vô cùng hờ hững, thật không có ý tứ khoe khoang ăn ngay nói thật, “Không có, vẫn chưa tới một phần quốc khố.” Dựa theo tính toán khả quan, dù dùng trăm phần đến cũng thừa sức.
Cuồng đế rất ngây thơ xoè tay ra tính toán, còn ở trong đầu phác hoạ nhiều của cải như vậy đến cùng là bao nhiêu.
Nhìn thấy bộ dáng Cuồng đế, ý đồ xấu của Kình Thương đột nhiên phát tác, nói rằng, “Cũng không tới một nửa tư khố của ta.”
Cuồng đế dừng lại động tác đếm đầu ngón tay, quay đầu nhìn về phía Kình Thương, dáng vẻ ấy như Bình Hâm Lũ rất nhiều năm trước nhìn thấy Kình Thương, phảng phất cả người Kình Thương đều toả ra hào quang vàng rực rỡ chói mắt, khiến Cuồng đế trong chớp mắt sinh ra cử động muốn giơ tay ngăn ánh sáng chói mắt.
“Ngươi thật sự có tiền.” Cuồng đế nghĩ tư khố của mình và Kình Thương so ra có vẻ phi thường đáng thương, bốn chữ này là do nghiến răng mà phát ra.
Đối với biểu hiện của Cuồng đế, trong lòng Kình Thương nổi lên cảm giác hư vinh vi diệu.
Hiển quốc và Lục quốc được Kình Thương và Cuồng đế dẫn dắt, trong thời gian ngắn tiến vào hàng ngũ đại quốc, trước đây hai người không quen biết thì không có gì quan trọng. Sau lại nhận thức nhau, Kình Thương là một phàm nhân rất khó không sinh ra một loại ý thức cạnh tranh với Cuồng đế ưu tú.
Kình Thương có thể đưa Hiển quốc vào vị trí đại quốc, đó là do y có trí nhớ kiếp trước làm nền móng, nếu không thì Hiển quốc trước lúc Kình Thương đăng vị cũng đã diệt quốc, mà Cuồng đế hoàn toàn dựa vào chính bản lãnh của mình, Kình Thương làm sao có thể không sinh ra một loại cảm giác kính nể với Cuồng đế, còn có một loại cảm giác bị hạ thấp.
Quay trở lại, làm một quốc chi vương, đối mặt Lục quốc có thể xem là đối thủ cạnh tranh, sao có khả năng không muốn vượt trên đối phương, bất luận là phương diện này cũng không sao hết.
Thị giả rốt cục xướng xong danh mục của Hiển quốc, toàn bộ hội trường yên lặng như tờ, có người còn đang tính toán phân lượng lễ vật của Hiển quốc, có người lại *** tế suy nghĩ tài lực Hiển quốc đã đến trình độ nào, có người nuốt nước bọt nghĩ những thứ này thuộc về hắn thì tốt quá, có người…..
Mặc kệ là nghĩ gì, Hiển quốc giàu có giờ đây thiên hạ đều biết.
Nhân vật chính của hôm nay Lệ vương Phù quốc đáy mắt chớp lộ vẻ tham lam, sau đó nở nụ cười, đều sẽ là của hắn ta, hết thảy đều là của hắn.
Chỉ còn mỗi Lục quốc, Cuồng đế tuy cuồng ngạo, nhưng ở trường hợp này gã sẽ biểu hiện ra lễ nghi tiêu chuẩn, huống hồ gã cũng không muốn hiện tại gây ra tranh cãi, biểu hiện khá điệu thấp, biểu hiện hoàn toàn ngược lại lúc gã tới Phù quốc. Như Kình Thương, chén rượu căn bản không chạm đến miệng.
Danh mục quà tặng của Lục quốc cũng không kém, nhưng sau danh mục của Hiển quốc, sẽ không có quốc gia nào thán phục, cũng không có ai cười nhạo Lục quốc, trước danh mục xa hoa của Hiển quốc, danh mục hết thảy các quốc gia đều ảm đạm phai mờ.
Sau khi đọc xong danh mục của Lục quốc, Lệ vương Phù quốc đứng dậy, bưng chén rượu lên, ngỏ ý cảm ơn với các vị vương giả tới tham gia nghi thức đăng cơ của mình.
Sau chén rượu này, yến hội long trọng liền bắt đầu.
Các tiết mục biểu diễn ở giữa sân, mấy vị vương giả dùng rượu, đồ ăn trước mặt mình, thưởng thức ca vũ trước mắt, tất cả xem ra vô cùng náo nhiệt tươi đẹp.
Kình Thương và Cuồng đế không động tới đồ ăn trước mặt, ca vũ trước mắt cũng chỉ chú ý ba phần, bảy phần còn lại đều đề phòng, nhưng mãi đến khi tiết mục cuối cùng trình diễn, vẫn gió êm sóng lặng, sau tiết mục này, bọn họ có thể rời đi.
Kình Thương cũng không thả lỏng, càng đến cuối cùng càng phải đề phòng, Cuồng đế cũng có ý tưởng như vậy, chỉ cần chưa rời khỏi Phù quốc, liền không thể thả lỏng.
Dựa theo trình tự đã định tốt từ sớm, thị giả bắt đầu xướng tên, âm thanh vang dội khắp hội trường, kiến trúc thiết kế xảo diệu khiến âm thanh được truyền đến các góc, đối với hiệu quả của loại kiến trúc này, khi lần đầu nhìn thấy Kình Thương khá kinh ngạc, nguyên lý âm thanh có trong học thức của y, nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới ở thời đại mà các loại phương tiện không đầy đủ, thậm chí không có, cũng có thể chế tạo được loại kiến trúc như vậy, vì thế đối với trí tuệ tiền nhân của thế giới này rất kính phục.
Nhân loại, ở bất kỳ nơi nào đều không thể coi thường, bất luận là khi man hoang, văn minh, chỉ cần là nhân loại, vậy liền có thể có trí tuệ sáng tạo ra kỳ tích.
Thị giả bắt đầu xướng tên.
Nhiều quốc gia như thế, muốn từng người chúc mừng, tiêu tốn thời gian không phải một lúc, Phù quốc Lệ vương cũng không có tửu lượng tốt đến có thể chịu đến cuối, nên chỉ có đại quốc mới có tư cách chúc rượu với tân Phù quốc chi vương.
Thị giả khi đọc lên tên vị vương nước nào lên chúc mừng, vị vương ấy liền đứng dậy, ra khỏi ghế lô, đứng dưới hành lang uốn khúc, bưng lên rượu Phù quốc đưa ra, giơ về phía Lệ vương Phù quốc xa xa, Phù quốc Lệ vương đứng lên, tương tự quay về vị vương này xa xa giơ chén, song phương cùng uống vào, cũng không yêu cầu phải uống cạn, tất cả dựa theo ý của mình.
Uống hết rượu, vương trở về ghế lô, chờ thị giả dựa theo danh mục quà tặng đọc xong các món quà đưa tới.
Lễ vật vào ngày trước được đưa vào quốc khố Phù quốc, do chúng quan lễ nghi kiểm kê từng cái xác nhận thu vào khố, sau lại chỉ để danh mục quà tặng trong tay lễ quan, chờ ngày đó thì tuyên đọc.
Ở trường hợp vương các quốc gia tụ hội, mấy quốc gia sẽ lấy ra thứ tốt mà khoe khoang, như một kiểu khoe khoang và thị uy thực lực quốc gia, để những quốc gia khác mở mang kiến thức một chút quốc gia mình cường thịnh cỡ nào.
Vị vương đầu tiên sau khi ngồi xuống, thoả mãn nghe danh mục quà tặng được đọc xong, tiếng những vương tiểu quốc và quốc gia trung đẳng hấp khí cùng nghị luận.
Ngược lại những vị vương đại quốc không chút kinh ngạc, lễ vật quốc gia này có thể đưa ra, họ tự nhiên cũng đưa ra được, chỉ có điều là chênh lệch quốc lực, vấn đề chuẩn bị những thứ này có dễ hay không, nhưng có mấy vị vương vẻ mặt như thể bị đánh một cái, nguyên nhân rất đơn giản, chính là lễ vật mình chuẩn bị kém một chút so với vị này. Nghĩ đến sắp ở trước mặt các quốc gia khắp thiên hạ bị mất mặt như vậy, không để tức giận và lúng túng lộ trên mặt, có thể thấy được tố chất để có thể trở thành đại quốc chi vương vẫn có.
Thứ tự được sắp xếp dựa theo thời gian trở thành đại quốc, đại quốc cũ nổi tiếng lâu đời, gốc gác thâm hậu, đại quốc mới mười năm trở lại đây cũng chỉ có Hiển quốc và Lục quốc, cho nên hai người Kình Thương và Cuồng đế bị đặt dưới cuối.
Thời gian xướng tên không ngừng trôi qua, rốt cục thị giả kêu tới Hiển quốc.
Như người phía trước, Kình Thương nâng chén hướng về vị Phù quốc xa xa kia, chạm môi cũng không chạm đến mà chỉ làm ra vẻ. Biết rõ Phù quốc muốn gây bất lợi cho mình, làm sao dám đụng đến đồ ăn Phù quốc đưa ra.
Thị giả bắt đầu đọc lễ vật của Hiển quốc.
Lễ vật đến cùng là gì, Kình Thương không quan tâm, đều do gia chủ Trì gia bọn họ một tay giải quyết. Gia chủ Trì gia vô cùng rõ ràng trường hợp như vậy cần biểu hiện ra sự cường thịnh của Hiển quốc, đồ chuẩn bị đều không phải phàm vật.
Lúc này Kình Thương khi nghe đến danh sách lễ vật thật dài kia trong lòng cũng bị doạ, vì thông tin không phát triển, nên Kình Thương cũng chỉ hiểu đại khái quốc lực những quốc gia khác, cũng chính là phương thức phán xét các quốc gia lớn bé được truyền lưu hiện tại, thêm vào thế giới này không chú trọng kinh tế, các loại số liệu kinh tế, Kình Thương không biết gì cả, nhưng khi nghe qua danh mục quà tặng của những quốc gia trước kia, y vô cùng rõ ràng phân lượng của phần danh mục này.
Gia chủ Trì gia càng thêm không quan tâm, cho nên lễ vật gia chủ Trì gia chuẩn bị so với những đại quốc phía trước mà nói liền giá trị đã cách cả khoảng.
Các loại hàng xa xỉ của Hiển quốc được người biết đến rộng rãi như đồ sứ, tơ lụa, gấm vóc vân vân đều không sót, các loại màu sắc hoa văn đều đầy đủ san hô, ngọc trai, đủ loại châu báu lấy hòm mà tính, các loại kỳ trân dị bảo càng nhiều hơn, cũng không phải kiểu vàng bạc tầm thường như những quốc gia khác. Đây là gia chủ Trì gia lúc chuẩn bị lễ vật, hỏi một câu, Kình Thương lúc đó suy nghĩ một chút nói, đừng chuẩn bị thứ sẽ trực tiếp tăng cường thực lực Phù quốc, mấy thứ như vàng bạc sắt vậy.
Gia chủ Trì gia học một biết mười, liền đem những thứ nhìn thì quý này, nhưng không có bao nhiêu giá trị thực dụng lấy ra, đối với Hiển quốc mà nói cũng không phải việc khó, chỉ trong một buổi tối đã quyết định. Hiển quốc trước có tô giới, sau có khu tự do mua bán, tụ tập thương nhân thiên hạ, hàng xa xỉ cũng khiến Hiển quốc kiếm được lượng lớn của cải, các loại hàng hoá lui tới cùng thu thuế, tạo nên một Hiển quốc giàu có và phồn vinh, những thứ này với Hiển quốc mà nói thật sự không tính là gì.
Nhưng với những quốc gia khác, danh mục của Hiển quốc thực sự rất đáng sợ, một vài tiểu quốc chi vương đã không ngừng hấp khí, sắc mặt đều biến trắng, tuy nói ý thức kinh tế không mạnh, nhưng quốc khố quốc gia mình có bao nhiêu đồ vật và trị giá bao nhiêu, chuyện này còn vô cùng rõ ràng.
Danh mục đã tuyên hơn nửa, nhưng giá trị thể hiện ra đã vượt qua quốc khố quốc gia bọn họ gom lại, danh mục vẫn đang tiếp tục, quốc gia trung đẳng tính nhẩm trong lòng, đó là của cải khiến quốc gia trung đẳng táng gia bại sản. Liền ngay cả đại quốc đều đối với Hiển quốc vừa vào này liếc mắt không ngớt.
Cuồng đế ngồi bên Kình Thương cũng chẳng cách nào khắc chế mình không há hốc miệng nhìn Kình Thương, phát hiện mình như vậy rất thất thố, cưỡng chế bình tĩnh lại, ngữ khí vô cùng kỳ quái hỏi Kình Thương: “Ngươi chuyển quốc khố tới sao?”
Kình Thương đã thu hồi kinh hãi trong lòng, đồ gia chủ Trì gia đưa mặc dù rất quý giá, nhưng tính thực dụng đều không cao, để trong quốc khố cũng không có tác dụng gì, dùng tặng người cũng vừa hay, lại nói, những thứ này đối với Hiển quốc mà nói không tính là gì, chỉ là y đánh giá cao trình độ kinh tế của đại quốc thế giới này, vốn cho là chênh lệch không lớn, chỉ xem biểu hiện của Cuồng đế, liền biết thực lực kinh tế Hiển quốc đã vượt xa những quốc gia khác.
Phù quốc nếu không động thủ, Hiển quốc hoàn toàn có thể dựa vào thực lực kinh tế cường đại làm ra rất nhiều chuyện, nhưng Kình Thương có thể dự kiến khi Phù quốc làm ra loại chuyện kia, thiên hạ sẽ hỗn loạn thành kiểu gì, thực lực kinh tế mạnh mẽ chỉ có thể bảo đảm hậu cần, trên thế đạo hỗn loạn, vũ lực mới là thứ quan trọng nhất.
Nghĩ rõ ràng, Kình Thương đối với việc bại lộ trình độ kinh tế Hiển quốc không buồn phiền nữa, nghe được câu hỏi của Cuồng đế, vô cùng hờ hững, thật không có ý tứ khoe khoang ăn ngay nói thật, “Không có, vẫn chưa tới một phần quốc khố.” Dựa theo tính toán khả quan, dù dùng trăm phần đến cũng thừa sức.
Cuồng đế rất ngây thơ xoè tay ra tính toán, còn ở trong đầu phác hoạ nhiều của cải như vậy đến cùng là bao nhiêu.
Nhìn thấy bộ dáng Cuồng đế, ý đồ xấu của Kình Thương đột nhiên phát tác, nói rằng, “Cũng không tới một nửa tư khố của ta.”
Cuồng đế dừng lại động tác đếm đầu ngón tay, quay đầu nhìn về phía Kình Thương, dáng vẻ ấy như Bình Hâm Lũ rất nhiều năm trước nhìn thấy Kình Thương, phảng phất cả người Kình Thương đều toả ra hào quang vàng rực rỡ chói mắt, khiến Cuồng đế trong chớp mắt sinh ra cử động muốn giơ tay ngăn ánh sáng chói mắt.
“Ngươi thật sự có tiền.” Cuồng đế nghĩ tư khố của mình và Kình Thương so ra có vẻ phi thường đáng thương, bốn chữ này là do nghiến răng mà phát ra.
Đối với biểu hiện của Cuồng đế, trong lòng Kình Thương nổi lên cảm giác hư vinh vi diệu.
Hiển quốc và Lục quốc được Kình Thương và Cuồng đế dẫn dắt, trong thời gian ngắn tiến vào hàng ngũ đại quốc, trước đây hai người không quen biết thì không có gì quan trọng. Sau lại nhận thức nhau, Kình Thương là một phàm nhân rất khó không sinh ra một loại ý thức cạnh tranh với Cuồng đế ưu tú.
Kình Thương có thể đưa Hiển quốc vào vị trí đại quốc, đó là do y có trí nhớ kiếp trước làm nền móng, nếu không thì Hiển quốc trước lúc Kình Thương đăng vị cũng đã diệt quốc, mà Cuồng đế hoàn toàn dựa vào chính bản lãnh của mình, Kình Thương làm sao có thể không sinh ra một loại cảm giác kính nể với Cuồng đế, còn có một loại cảm giác bị hạ thấp.
Quay trở lại, làm một quốc chi vương, đối mặt Lục quốc có thể xem là đối thủ cạnh tranh, sao có khả năng không muốn vượt trên đối phương, bất luận là phương diện này cũng không sao hết.
Thị giả rốt cục xướng xong danh mục của Hiển quốc, toàn bộ hội trường yên lặng như tờ, có người còn đang tính toán phân lượng lễ vật của Hiển quốc, có người lại *** tế suy nghĩ tài lực Hiển quốc đã đến trình độ nào, có người nuốt nước bọt nghĩ những thứ này thuộc về hắn thì tốt quá, có người…..
Mặc kệ là nghĩ gì, Hiển quốc giàu có giờ đây thiên hạ đều biết.
Nhân vật chính của hôm nay Lệ vương Phù quốc đáy mắt chớp lộ vẻ tham lam, sau đó nở nụ cười, đều sẽ là của hắn ta, hết thảy đều là của hắn.
Chỉ còn mỗi Lục quốc, Cuồng đế tuy cuồng ngạo, nhưng ở trường hợp này gã sẽ biểu hiện ra lễ nghi tiêu chuẩn, huống hồ gã cũng không muốn hiện tại gây ra tranh cãi, biểu hiện khá điệu thấp, biểu hiện hoàn toàn ngược lại lúc gã tới Phù quốc. Như Kình Thương, chén rượu căn bản không chạm đến miệng.
Danh mục quà tặng của Lục quốc cũng không kém, nhưng sau danh mục của Hiển quốc, sẽ không có quốc gia nào thán phục, cũng không có ai cười nhạo Lục quốc, trước danh mục xa hoa của Hiển quốc, danh mục hết thảy các quốc gia đều ảm đạm phai mờ.
Sau khi đọc xong danh mục của Lục quốc, Lệ vương Phù quốc đứng dậy, bưng chén rượu lên, ngỏ ý cảm ơn với các vị vương giả tới tham gia nghi thức đăng cơ của mình.
Sau chén rượu này, yến hội long trọng liền bắt đầu.
Các tiết mục biểu diễn ở giữa sân, mấy vị vương giả dùng rượu, đồ ăn trước mặt mình, thưởng thức ca vũ trước mắt, tất cả xem ra vô cùng náo nhiệt tươi đẹp.
Kình Thương và Cuồng đế không động tới đồ ăn trước mặt, ca vũ trước mắt cũng chỉ chú ý ba phần, bảy phần còn lại đều đề phòng, nhưng mãi đến khi tiết mục cuối cùng trình diễn, vẫn gió êm sóng lặng, sau tiết mục này, bọn họ có thể rời đi.
Kình Thương cũng không thả lỏng, càng đến cuối cùng càng phải đề phòng, Cuồng đế cũng có ý tưởng như vậy, chỉ cần chưa rời khỏi Phù quốc, liền không thể thả lỏng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook