13

 

 Tin tức từ quê nhà truyền đến, bệnh của bà nội đã khỏi.

 

Thì ra, trong lúc ta không biết, mẫu thân mềm lòng của ta đã lén gửi về một gốc nhân sâm ngàn năm cho bà.

 

Phụ thân xin nghỉ phép, rảnh rỗi liền cùng ta leo núi.

 

Rõ ràng chân không đi được xa, vậy mà vẫn nhất quyết từng bước một đi theo ta, chỉ để ngắm nhìn phong cảnh trên đỉnh núi.

 

Ông nói rằng đã bỏ lỡ mười lăm năm đầu đời của ta, những bước tiếp theo tuyệt đối không muốn bỏ qua.

 

Ta không giỏi thể hiện tình cảm, nhưng cũng chẳng phải người vô tình vô nghĩa.

 

Sự tốt lành của họ từng chút từng chút thấm sâu vào lòng ta.

 

Chỉ trừ Thẩm Thư.

 

Miếng ngọc bội Tạ Tử Thần tặng ta bị nàng lục tìm trong phòng.

 

Nàng như hóa điên, hỏi ta lấy từ đâu ra.

 

Ta liền nói thẳng là do Tạ Tử Thần tặng.

 

Thẩm Thư khóc đến thê thảm:

 

“Ngươi có biết, nam nhân tặng nữ nhân ngọc bội nghĩa là gì không?”

 

Ta mở miệng, lại không nói gì.

 

Thẩm Thư khóc lóc:

 

“‘Hà dĩ kết ân tình, mỹ ngọc chuế la anh.’ Ngươi không hiểu, ngươi chẳng hiểu gì cả.”

(Hà dĩ kết ân tình, mỹ ngọc chuế la anh: Cớ sao kết mối ân tình, Ngọc đẹp đính tua lụa xinh.)

 

Nàng khóc rồi bỏ chạy.

 

Ta thầm nhẩm hai lần câu thơ nàng vừa đọc, định hôm khác nhờ Tạ Tử Thần viết lại cho, mang về dán lên tường để xem.

 

Nhưng nghĩ lại, thôi bỏ đi.

 

Qua năm mới, kinh thành liên tục tổ chức các hoạt động.

 

Ta gần như bị mẫu thân kéo dậy mỗi sáng, chải chuốt trang điểm để tham gia đủ loại yến tiệc của các phu nhân, tiểu thư.

 



Thẩm Thư cũng đi.

 

Nàng ở đâu cũng ra vẻ tiểu thư khuê các, rộng lượng, phóng khoáng. Có lẽ vì thân thế trắc trở, ngược lại còn chiếm được thiện cảm của các phu nhân.

 

Ta chẳng buồn bận tâm, nàng tốt hay xấu, vốn chẳng liên quan gì đến ta.

 

Nhưng ta không ngờ, nàng lại rảnh rỗi đến mức bày trò hãm hại ta.

 

Trong một lần đua ngựa, Tạ Tử Thần ngồi yên không động, dù có khích bác cũng chẳng mảy may hứng thú, rõ ràng không muốn tham gia.

 

Bằng hữu của ca ca liền xúm lại lôi kéo ta.

 

Họ vừa đẩy vừa kéo, đưa ta ra giữa trường, lần này thậm chí không cần Tạ Tử Thần lên tiếng.

 

Họ trực tiếp nói ta thay Tạ Tử Thần đua ba trận, thắng thua đều có phần thưởng.

 

Tạ Tử Thần liếc nhìn ta, bỏ vào phần thưởng một chiếc chìa khóa.

 

Đó là chìa khóa của một sơn trang suối nước nóng ở ngoại ô kinh thành, nghe nói Tạ Tử Thần đã xây dựng rất tốn kém, ai cũng muốn có được.

 

Bầu không khí lập tức sôi nổi hẳn lên.

 

Trận đầu tiên, ta không lọt vào top năm.

 

Trận thứ hai, miễn cưỡng vào được top ba.

 

Tạ Tử Thần chờ ta, nói:

 

“Chạy một trận cho vui là được, không cần tranh.”

 

“Ngài không cần sơn trang nữa à?” Ta hỏi.

 

Tạ Tử Thần lắc đầu:

 

“Ta mà không bỏ ra chút lợi ích, bọn họ sẽ làm khó nàng.”

 

Nghe hắn nói, ta không khỏi nhíu mày, có cảm giác chuyện giữa ta và hắn không chỉ Thẩm Viễn biết, mà dường như ai cũng biết rồi.

 

Nhưng hắn vẫn giữ vẻ chắc chắn như vậy.

 

Trận thứ ba, ta nhất định phải tranh một lần.

 

Dù không giành được sơn trang, ít nhất cũng phải lấy được phần thưởng của top ba để bù lại.

 

Ai ngờ, đến đoạn quan trọng của trận đấu thứ ba, ngựa của ta đột nhiên phát cuồng, thế nào cũng không kiểm soát được, lập tức hất ta xuống đường đua.



 

Phía sau là hàng loạt vó ngựa đang lao tới.

 

Khoảnh khắc ấy, ta nghe thấy từ xa, có tiếng của Tạ Tử Thần, tiếng của Thẩm Viễn, cùng tiếng kinh hô của mọi người.

 

Ngàn cân treo sợi tóc, ta theo bản năng ôm đầu lăn mấy vòng.

 

Eo bụng bị đạp vài cú đau thấu trời, suýt nữa bị vó ngựa đạp chết, cuối cùng ta cũng thoát khỏi quỷ môn quan.

 

Bụi đất mù mịt, ta nằm bẹp trên mặt đất, không thể động đậy.

 

Tiếng người, tiếng ngựa dần dần im bặt.

 

Không biết bao lâu trôi qua, ta nghe thấy một tiếng “phịch,” có người quỳ mạnh xuống bên cạnh ta, gọi một tiếng:

 

“Thẩm Diêu.”

 

Ta khẽ cử động, lập tức bị cơn đau xé ruột từ eo bụng làm cho cứng đờ.

 

“Thẩm Diêu, nàng đừng dọa ta.”

 

Lần này ta nghe rõ, là Tạ Tử Thần.

 

Theo giọng nói của hắn, một tay hắn đỡ lấy cổ ta, một tay luồn qua eo ta, nhẹ nhàng nâng ta lên, đặt vào trong lòng.

 

Ta chỉ thấy mình bụi đất đầy mặt, ngẩng lên nhìn khuôn mặt tái nhợt vì kinh hãi của hắn.

 

Đồng tử của Tạ Tử Thần lạnh lùng không chút nhiệt độ, môi mím chặt, dùng sức siết chặt ta, rồi bế thẳng lên.

 

Lúc này, Thẩm Viễn chạy tới.

 

“Để ta, để ta.”

 

Tạ Tử Thần dường như dùng hết sức lực mới giao ta lại cho Thẩm Viễn.

 

“Ta không sao.”

 

Nói một câu mà đau đến muốn chết, nhưng ta vẫn cố nói với hắn ba chữ ấy.

 

Bởi vì ta cảm thấy, ánh mắt của Tạ Tử Thần có thể g.i.ế.c người.

 

14

 

 Được Thẩm Viễn bế lên xe, ta liền không biết gì nữa.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương