Liên Lý Chi Đầu - Băng Mĩ Thức Bất Gia Đường
-
Chương 9: Phần 9
Thẩm Thư đòi đi xem b.ắ.n cung, Tạ Tử Thần lại không nhúc nhích, nói rằng chân đau, không đi.
Mọi người thường ngày bị Tạ Tử Thần ép tới mức không thoải mái, giờ nghe hắn nói chân đau, liền ồn ào đòi đua ngựa, còn kéo hắn cùng tham gia.
Tạ Tử Thần để mặc họ ồn ào, nhưng không xuống trường.
Không ngờ, Thẩm Thư lại đứng dậy, nói nàng muốn thay Tạ Tử Thần thi đấu một trận.
Ánh mắt mọi người bỗng trở nên mờ ám, nhìn qua lại giữa Tạ Tử Thần và Thẩm Thư.
Thẩm Thư thì làm ra vẻ thẹn thùng, như thể nàng và Tạ Tử Thần thực sự có quan hệ gì đó.
Ta nhìn mà lửa giận bùng lên trong lòng.
Đúng lúc Tạ Tử Thần mở miệng:
“Đua thì đua đi.”
Ta giận đến mức lập tức đứng bật dậy…
12
Lúc đó ta đã nghĩ, nếu Tạ Tử Thần để Thẩm Thư thay hắn đua ngựa, chẳng phải là nàng sẽ nhân dịp tiệc sinh nhật của ta mà cướp hết phong thái sao?
Thẩm Thư thật đáng ghét, còn Tạ Tử Thần từ nay về sau cũng đừng mong ta cho hắn sắc mặt tốt.
Ngay lúc ta đứng dậy định bỏ đi, còn Thẩm Thư đang đắc ý, thì Tạ Tử Thần lại mở miệng:
“Nhưng, phải để thọ tinh thay ta chạy một trận. Như vậy, nếu thua, ta cũng tâm phục khẩu phục.”
Thọ tinh, đương nhiên là chỉ ta.
Mọi ánh mắt lập tức dồn về phía ta, đồng thời cả khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của Thẩm Thư.
Nhưng Tạ Tử Thần chẳng mảy may để tâm, chỉ thản nhiên uống trà.
Nhìn khuôn mặt giận đến đỏ bừng của Thẩm Thư, trong lòng ta thoải mái vô cùng.
Hôm đó, ta thay Tạ Tử Thần thi đấu và thắng trận, nhận được không ít phần thưởng.
Giữa ngày đông lạnh giá, ta nhìn về phía đài cao, nơi bóng dáng nho nhã của hắn đang vung tay ăn mừng chiến thắng.
Sau yến tiệc, ta đến thư phòng tìm ca ca.
Không ngờ lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa ca ca và Tạ Tử Thần.
Thẩm Viễn hỏi:
“Ngươi có ý gì đây?”
Tạ Tử Thần đáp:
“Ý gì là ý gì?”
Thẩm Viễn:
“Ta hỏi tại sao dạo này ngươi cứ hay chạy tới nhà ta.”
Tạ Tử Thần:
“Đương nhiên là vì trà nhà ngươi ngon.”
“Ngươi nói nghe hay lắm. Nếu vì trà ngon, ngươi sẽ tặng trà cho Thẩm Diêu sao?”
Tạ Tử Thần bật cười khẽ:
“Thứ ta tặng nàng không chỉ có trà.”
“Ngươi...” Thẩm Viễn tức giận:
“Ta nói cho ngươi biết, tốt nhất ngươi đừng có ý đồ gì. Cha mẹ ta vừa tìm lại được nhi nữ ruột, muốn giữ nàng đến năm hai mươi ba tuổi.”
Tạ Tử Thần cười nhạt, giọng trầm thấp xuyên qua khung cửa sổ, rõ ràng lọt vào tai ta:
“Ta không tranh nhất thời.”
Tim ta đập thình thịch, như trống trận vang dội.
Ta có ngốc thế nào cũng hiểu Tạ Tử Thần đang nói gì.
Nhưng mà… ta chưa học hành đến nơi đến chốn, dung mạo cũng không thuộc hàng khuynh quốc khuynh thành, vì sao hắn lại…
Thẩm Viễn dường như cũng hỏi thay ta:
“Nhà chúng ta không môn đăng hộ đối với ngươi. Thẩm Diêu tính tình phóng túng, ta không muốn để nàng gả đến nhà ngươi để học quy củ mà chịu khổ. Tốt nhất ngươi đừng nghĩ đến chuyện này.”
Lần này, giọng nói của Tạ Tử Thần vang lên, từng chữ từng câu đều chậm rãi và rõ ràng:
“Ta không phải người coi trọng môn đăng hộ đối. Nhà ta cũng không có quy củ gì. Ta không muốn thích nàng, nhưng ta không khống chế được bản thân.”
Tim ta như bị một cú đập mạnh, đến nỗi không thở nổi.
Buổi tối, ta đứng chờ ở con đường giữa tiền sảnh và hậu viện.
Ta đá chân làm đất ven đường văng lên, tạo thành một cái hố nhỏ.
Thẩm Viễn đi ngang qua, nhìn ta với ánh mắt đầy khó chịu.
“Muội không định giữ lại đôi giày này đấy chứ?”
Ta đáp:
“Rửa sạch vẫn dùng được.”
“Đi thôi, vào ăn cơm.”
“Ca!” Ta gọi hắn lại:
“Ta nghe thấy cuộc nói chuyện của huynh và Tạ Tử Thần rồi.”
Thẩm Viễn há hốc miệng, hồi lâu mới khép lại được.
Cuối cùng hắn bật cười giận dữ:
“Muội đừng nói với ta là muội cũng...”
“Không.” Ta đáp:
“Chỉ là ta thấy hắn rất đẹp.”
Thẩm Viễn:
“Ta nói cho muội biết, nam nhân đẹp trai đều không đáng tin.”
Ta liếc nhìn hắn. Câu nói này, phải chăng hắn cũng tự tính mình vào?
Thẩm Viễn tiếp tục nghiêm túc:
“Sau này muội cứ theo ta, chỗ nào cũng không được đi. Tạ Tử Thần, ta hiểu rõ hắn, sẽ không làm chuyện gì quá đáng, nhưng chuyện hắn muốn làm, mười chuyện đã thành tới tám, chín.”
Nhìn ca ca chân thành nghĩ cho mình, ta cảm thấy cần phải nói rõ một chuyện.
“Ca, thật ra ta đang học tính sổ sách với Tạ Tử Thần.”
Thẩm Viễn tức đến nỗi đứng tại chỗ xoay vòng:
“Học bao lâu rồi? Không phải Thẩm Thư dạy muội sao?”
“Thẩm Thư không chịu dạy ta.”
Thẩm Viễn:
“Đây là lỗi của ta. Thế muội còn muốn học nữa không?”
“Muốn!”
Chủ yếu là ta giữ chuyện trong lòng không được lâu. Ta sợ lần sau gặp Tạ Tử Thần, lại lỡ miệng nói ra là ta đã biết hết, đến lúc đó cả hai đều xấu hổ.
“Vậy lần sau ta đi cùng muội.”
Thẩm Viễn bất đắc dĩ nói, ánh mắt tràn đầy ý cười như muốn nói: ‘Muội muội của ta thích, ta còn có thể làm gì?’
Ta cảm thấy có một ca ca thật tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook