*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Em làm sao vậy? Sắc mặt hơi khó coi." Hứa Ninh mua vé xong trở lại bên cạnh Thạch Khải, thân thiết hỏi.
"Em cảm thấy hơi khó chịu, đi toilet rửa tay trước." Thạch Khải cảm thấy mình rất cần yên lặng một chút.
Hứa Ninh dặn dò: "Em cẩn thận một chút, có chuyện gì nhớ gọi anh."
Thạch Khải trả lời lung tung hai chữ, cả đoạn đường chạy chậm đến toilet.

Sau một lúc ở trong buồng, cảm xúc của cô rốt cuộc cũng bình phục lại.
Lần đầu gặp video clip có tác động của nội dung quá lớn, dướng suy nghĩ dường như bị lệch hướng.

Sau khi tỉnh táo lại, cô nghĩ đến một vấn đề.


Nếu như dị năng không phải phát phim người lớn, mà là chuyện thật sự tồn tại thì sao? Trước đây đã từng có chuyện tương tự.

Không có kích hoạt từ khóa dị năng cũng sẽ tự động nhét video vào trong đầu cô.
Thạch Khải hít sâu một hơi mở ra video thứ hai.
Video bắt đầu chạy.

Sau khi xem một hồi, cô hơi an tâm an tâm, rất tốt, ít nhất lúc đầu cũng bình thường.
Trong hình có ba người đàn ông, một người trong đó có tóc mai hơi trắng, rất lớn tuổi, đại khái khoảng 50 tuổi.

Hai người đàn ông khác khoảng 30 tuổi, một người mũi chim ưng, một người mũi hếch, trông cả hai đều rất kỳ cục.

Lúc này, hai người ngồi xổm dưới đất ôm lấy đầu.
Người mũi chim ưng phun nước bọt xuống đất, tức hận không thôi: "Anh em tôi vừa mới thuận tay vơ vét chút đồ, nhưng lấy là đồ của nhà ông hả? Làm gì đuổi theo anh em chúng tôi không tha?"
Người mũi hếch nời lời khuyên nhủ sâu xa: "Làm người mà, cảm thấy đủ là được.

Như vậy chúng ta đều lùi một bước, chúng tôi sẽ trả lại đồ lấy được cho ông, ông thả chúng tôi đi.

Như vậy ông có thể giải thích với ông chủ, mọi người cũng không cần tổn thương hòa khí, xem như việc này chưa từng xảy ra."
Người đàn ông lớn tuổi cười nhạo một tiếng, ông trầm giọng nói: "Lúc tôi còn trẻ đã từng đi lính, sau đó làm bảo vệ cả đời.

Bắt được trộm cướp chỉ giao cho công an, xưa nay không bao giờ thương lượng riêng.


Đừng nói với tôi mấy lời vô dụng.

Vừa rồi tôi đã kêu người báo công an, công an sẽ lập tức đến ngay."
Người mũi chim ưng nổi nóng nói: "Ông đừng đắc ý, anh em chúng tôi có một người chạy thoát được.

Anh ấy đang đi tìm người giúp đỡ, lúc quay lại nhất định sẽ xử ông."
"Tôi chờ ở đây, nhìn xem cậu ta xử tôi như thế nào.

Nhớ kỹ, tôi tên Tiền Phong, quay lại tuyệt đối đừng tìm nhầm người." Tiền Phong không quan tâm, căn bản không xem đe dọa là chuyện to tát.
Người mũi hếch đưa mắt ra hiệu, ý là thừa dịp trước khi công an chưa đến hai người cùng chạy trốn.

Nếu như hai người chạy về hai hướng khác nhau, đối phương chỉ có một người biết đâu có thể chạy trốn thêm một người.
Người mũi chim ưng trợn mắt rống lên: "Tỉnh lại đi, căn bản là vô dụng.

Nếu có thể chạy vừa rồi đã không bị ông ta đánh ngã.

Má nó, đã lớn tuổi như vậy cũng không biết võ nghệ làm sao tốt như vậy."
Người mũi hếch lập tức cúi đầu ủ rũ.

Gã làm sao không biết là vô dụng chứ? Chỉ là ôm một tia may mắn, muốn thử lại một lần thôi.
--- ---

Thạch Khải cau mày, trong lòng có suy nghĩ mơ hồ mở ra video thứ ba.
Vẻ mặt Tiền Phong buồn bã, cố gắng kiềm lại, đứng ngoài cửa trò chuyện với bác sĩ.
Video thứ ba dường như là chuyện rất lâu sau này.

Bởi vì mái tóc nửa bạc của Tiền Phong đều đã bac hết cả đầu, trông già thêm mấy tuổi.
Bác sĩ dặn dò: "Vết thương trên người bệnh nhân không nghiêm trọng.

Nhưng sự việc xảy ra đã ảnh hưởng rất lớn đến bệnh nhân.

Tâm trạng của bệnh nhân rất không ổn định, đề nghị người nhà khai sáng thêm cho cô ấy."
"Tôi hiểu rồi." Tiền Phong nghiến răng nói.
Sau khi tiễn bác sĩ đi, Tiền Phong đứng ở ngoài cửa hít sâu, cố nặn ra gương mặt tươi cười rồi đẩy cửa bước vào: "Bé con, đừng lo lắng, bác sĩ nói con không sao..."
"Đi! Đi! Đi ra ngoài!" Trên giường bệnh, một cô gái dùng hai tay che lỗ tai của mình.

Trên mặt có vết thương, trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi, chán ghét và đau khổ.
Nhìn thấy có người đi vào, cô ta lập tức hét lên điên loạn,
.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương