*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thạch Khải về đến nhà nằm co ro trên ghế sô pha, trong đầu có hai giọng nói đang cãi vã.
Một giọng nói: "Cứ xem qua từng video của A Ninh.

Nếu như nội dung nhạy cảm thì xem sơ qua rồi đóng lại, những cái khác có thể xem thì xem cho hết!"
Một giọng khác phản bác: "Nếu nhận được, không xem xong trăm video biết đâu đêm nay ngủ không ngon giấc!!"
Một giọng trước kháng nghị: "Cho dù là người yêu cũng sẽ có chuyện không muốn để cho đối phương biết."
Một giọng khác khịt mũi: "Trước đó tôi đã hỏi qua A Ninh, chính miệng anh ấy đồng ý, nói không ngại bị biết!"
"Lúc anh ấy đồng ý nhất định không biết mình sẽ bị xem 100 video clip...! Tương lai anh ấy biết chuyện này có lẽ sẽ tức giận.

Hơn nữa, nếu tương lai chia tay thì làm sao đây?"

"Nếu như sau này kết hôn, đó chính là biết trước chuyện của chồng mình.

Dù sao là người nhà, không cần quá để ý.

Nếu như sau này không kết hôn, đó chính là xem chuyện riêng của chồng người ta.

Đâu thiếu gì người xa lạ xem video clip.

Bây giờ có hối hận cũng đã quá muộn."
"..." Giọng đầu tiên hoàn toàn ngậm miệng lại, nó bị thuyết phục.
Thạch Khải nghĩ thầm: vô liêm sỉ rất có đạo lý nha!
Vì thế, Thạch Khải yên tâm thoải mái bắt đầu xem video clip.

Cô tiện tay mở ra một video gần đây, trong giây đầu tiên Hứa Ninh xuất hiện khỏa thân.

Thậm chí không có khúc nhạc dạo cởi quần áo.
Thạch Khải hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý, ngây ngô nhìn Hứa Ninh vui sướng tắm rửa sạch sẽ.
Ban đầu, những gì xuất hiện trên màn ảnh là phần trên cơ thể mảnh khảnh, đầy sức sống của anh.

Sau nửa phút, màn ảnh chậm rãi di chuyển xuống.


Thạch Khải nhìn thoáng qua, run rẩy nhanh chóng đóng video, nằm trên ghế sô pha giả chết.
Cô vẫn là lựa chọn tôn trọng quyền riêng tư của người yêu.

Hơn nữa, rốt cuộc A Ninh tắm ở bao nhiêu chỗ vậy? Tại sao bối cảnh mỗi lần lại khác nhau thế?
Thạch Khải nằm co ro một hồi lâu mới ngồi dậy, quyết định làm chút chuyện đứng đắn dời đi sự chú ý.

Ví dụ như gọi điện thoại cho Diệp Văn hỏi thăm tình hình.

Nếu không, khắp đầu óc cô đều là hình ảnh vừa rồi.
Rất nhanh điện thoại được bắt máy.
Thạch Khải đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện tôi không xem bói nữa, bà đã nói với khách hàng chưa?"
Diệp Văn cười nói: "Đại sư yên tâm, mọi chuyện đã ổn thỏa, tất cả khách hàng đều nhận được thông báo."
Thạch Khải im lặng, hiệu xuất thật cao, bà là phe hành động nha!
"Đại sư gọi điện thoại tìm tôi là có chuyện gì hả?" Diệp Văn nghi ngờ.
Thạch Khải nhìn trời: "Tôi vừa mới phát hiện có thể xem bói lại..."
Dị năng bỏ nhà trốn đi chưa đến 24 giờ, bản thân tự chạy về nhà.

Lúc đi không chào hỏi, khi trở về càng đột nhiên.

Quả thật không có dấu hiệu nào.
Đầu dây bên kia điện thoại im lặng đáng ngờ một hồi.


Một hồi sau, Diệp Văn khó khăn mở miệng hỏi: "Vậy...!hay là tôi nói lại với khách hàng một tiếng để bọn họ trở về?"
Thạch Khải nghĩ: một hồi nói không xem bói nữa, một hồi lại tìm đến cửa, khách hàng đại khái sẽ cho rằng cô đang chơi người ta.
Nhưng mà cô cũng không có ý này.

Đều là dị năng sai! Cô là vô tội! Cái tội này cô không cõng.
"Quên đi, vốn dĩ ngại quá nhiều người, đi thì đi đi." Thạch Khải suy nghĩ một lát hỏi: "Bà nói hủy bỏ với khách hàng hẹn trước, bọn họ có phản ứng gì?"
Gần như trong chớp mắt nói ra khỏi miệng, trong đầu bị nhét vào gần 20 video mới.
Thạch Khải phát hiện dị năng sau khi bỏ đi dường như bị kích thích.

Bình ngày cô nhiều nhất một lần nhận được 9 video.

Nhưng từ khi dị năng mất mà lại được, hỡ một chút là 20-30 video đều xuất kiện cùng một lúc, cũng không lo lắng đến năng lực tiếp nhận của cô.
Diệp Văn cười khổ: "Còn có thể có phản ứng gì? Hạng người gì cũng có, phản ứng gì cũng gặp được."
"Có người tỏ vẻ không thể
.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương