Lật Mở Thiên Thư
-
Quyển 1 - Chương 7-17: Dối trá hay là nói thật?
Thạch Bình Nhi cười ngao ngán, lắc đầu: “Nếu em nói rằng khi vào đến đây em mới vỡ lẽ ra tất cả, liệu anh có tin không?”
Tôi gật đầu: “Tôi tin. Cô nói gì tôi cũng tin. Thật đấy!”
“Anh đừng nói giọng trẻ con như vậy. Em đã nói rất thật với anh.” Thạch Bình Nhi lắc đầu. “Ba năm trước, công ty em tổ chức một tổ, em dẫn đầu, gọi là tổ C, đi vào sơn động này. Mục đích chủ yếu là đi tìm tổ A và tổ B. Hai tổ đó đã vào trước bọn em nửa tháng, họ vào rồi thì mất liên lạc. Thực ra hồi đó bọn em vẫn chưa biết sơn động này có ý nghĩa đặc biệt gì đối với công ty, chỉ cho rằng đây là một sơn động có giá trị lịch sử rất lớn. Khi đó bọn em cũng chưa biết cách mở cửa động ra sao, nên phải dùng thuốc nổ để mở lối vào. Cấp trên chỉ thị rằng chúng em vào động tìm hai tổ kia, lấy các tư liệu, và có thể tiến hành khảo sát nếu có đủ điều kiện an toàn; nếu thấy nguy hiểm thì phải rút ra ngay. Khi đó bọn em còn mang theo vô số thuốc nổ để dự phòng nếu không còn đường ra thì cho nổ để mở lối…”
Khi đó tổ C của Thạch Bình Nhi đã rút kinh nghiệm từ những người đi trước, đem theo máy khuếch đại tín hiệu thông tin, có thể khuếch đại mạnh gấp hơn 200 lần. Tổ chức của họ còn chi khoản tiền lớn để thuê vệ tinh thu phát tín hiệu, họ đã ký kết hợp đồng ngắn hạn với một công ty thông tin trong nước. Tất cả các sự việc này đều tiến hành bí mật, khép kín.
Tổ C vào động rồi, cũng xảy ra các sự việc na ná như chúng tôi vừa trải qua, chỉ khác ở chỗ: họ đi qua động trứng gà phải tốn thời gian gấp mười lần chúng tôi. Đi qua được rồi, họ cũng gặp hiện tượng na ná như chúng tôi nhìn thấy bốn bóng mờ lúc nãy. Thạch Bình Nhi nói, khi đó họ nhìn thấy các bóng người mặc trang phục tựa như của Bạch Liên giáo, tình hình này cũng hệt như lúc nãy hai chúng tôi nhìn thấy tổ C của họ năm xưa. Sau đó họ bỗng thấy xuất hiện một thạch môn đang từ từ khép lại, họ bèn vứt bỏ các đồ đạc rồi chạy thục mạng, rốt cuộc đã kịp chạy thoát ra ngoài trước khi cửa đá khép lại. Thoát khỏi cửa đá rồi, họ tiếp tục chạy ra ngoài, nhưng khi ra khỏi thông đạo thì thấy cửa động đã bị đá hộc chất chồng bịt kín, họ đành quay lại tìm thuốc nổ để phá hủy. Khi tìm lại được thuốc nổ và quay lại đầu thông đạo thì đống đá hộc ấy đã biến mất. Lúc này, vị giáo sư người Thái Lan bỗng dưng hóa điên, cả tổ đành đánh ông ta ngất lịm, sau đó khiêng ông ta lên, cả tổ tiếp tục đi. Lúc họ trở về đến động trứng gà thì trông thấy những bóng trắng khi trước nhìn thấy đang tàn sát lẫn nhau, mỗi bóng trắng ngã xuống thì dưới đáy động trứng gà lại có thêm một thi thể. Tiếp đó, họ nhìn thấy những bóng trắng này dần dần biến thành những cái xác rất rõ nét, sau đó chúng từ từ mục rữa và biến thành bộ xương trắng hếu, những bộ xương ấy lại từ từ hòa nhập vào đám măng đá dưới đó. Trước những tình cảnh này, người Hàn quốc gần như suy sụp tinh thần, mọi người đành phải tiêm thuốc an thần cho ông ta.
Khi tất cả vừa tạm ổn, thì động trứng gà bất ngờ biến mất hoàn toàn ngay trước mắt họ, chẳng khác gì một ảo ảnh tuyệt đối không có thật, chỉ còn lại bóng tối. Mọi người đành quay trở lại lần nữa, giống như tôi và Thạch Bình Nhi, định trở lại thông đạo để liên lạc với tổng bộ, yêu cầu họ ở bên ngoài nghĩ cách cứu ra.
Khi trở lại rồi, họ thấy thạch môn đã biến mất, ở vị trí đó xuất hiện mười hai thi thể. Thạch Bình Nhi lập tức xem xét, mười hai thi thể đó là người của hai tổ A và B trước đó được cử vào sơn động, những thi thể này chưa bị phân hủy, trông có vẻ như vừa mới chết xong. Người Cam-pu-chia và Thạch Bình Nhi cùng dọn dẹp các thi thể, cũng không phát hiện thấy bất cứ thứ gì có giá trị, máy quay phim và máy ghi âm cũng không tìm thấy, không rõ nguyên nhân tử vong. Chắc là họ chết vì quá sợ hãi. Sau đó, vị giáo sư và người Hàn quốc cũng tỉnh lại. Nhìn thấy mọi cảnh tượng, vị giáo sư ngồi tựa vào vách đá, miệng lẩm bẩm gì đó một lúc… rồi ông ta bỗng rút dao găm ở thắt lưng ra đâm cho mình một nhát. Đâm rồi, ông cười ha hả một thôi một hồi, sau đó đứng lên lần mò bước ra ngoài. Mọi người định can ngăn nhưng giáo sư cương quyết đẩy họ ra, và nói “các người cũng nên tự đâm mình đi”. Nói xong ông ta co cẳng chạy như điên và biến mất trước mắt mọi người.
Nghe Thạch Bình Nhi kể đến đây, trước mắt tôi bỗng hiện lên hình ảnh: một nam trung niên mặc bộ quần áo thể thao, bị nhát dao đâm thủng bụng, vừa xì xồ những câu điên rồ vừa chạy thục mạng…
Vị giáo sư đã đi mất, ba người còn lại càng thấy kinh hãi. Người Hàn quốc nghĩ ngợi một lúc, rồi rút dao ra đâm cho mình một nhát, nhát dao quá sâu, quá mạnh, ông ta chưa kịp đứng lên thì đã gục xuống tắt thở. Còn lại Thạch Bình Nhi và người Cam-pu-chia, đương nhiên cả hai không dám có hành động gì khác, vì họ đều có tố chất tâm lý vững vàng.
Sau đó cả hai người đều thử rất nhiều cách, nhưng tiến không nổi, lui không xong, đồ ăn thì đã hết sạch, đành chấp nhận chờ chết vậy. Vào phút cuối cùng, mắt Thạch Bình Nhi đang nhắm nghiền bỗng cảm thấy có ánh sáng loáng lên, cô bèn choàng tỉnh ngồi dậy, thì thấy mình đang nằm trên giường trong bệnh viện…
“Khoan đã, khoan đã!” Tôi giơ tay ra hiệu cho cô ta ngừng lời. “Tại sao cô lại xuất hiện trên giường ở bệnh viện?”
Thạch Bình Nhi gượng cười, lắc đầu, nói: “Nếu em nói rằng, sau khi vào động lần này, em mới dần dần nhớ lại mọi sự việc, thì anh có tin không?”
Tôi rất nghi ngờ nhìn Thạch Bình Nhi nhưng tôi chỉ im lặng. Cô ta nói tiếp: “Sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, em thấy mình đã mất một phần trí nhớ về quãng thời gian ở trong sơn động, chỉ nhớ được các tình tiết từ lúc vào động cho đến khi nhìn thấy thạch trụ; các tình tiết khác, khi em và anh đi vào đây, lúc đi đến cái cửa động này, em mới dần nhớ ra.”
Tôi gật đầu, ra hiệu cho cô ta tiếp tục nói. Thạch Bình Nhi cầm chai nước lên uống nốt tý nước còn lại, lắc lắc cái chai, rồi nói: “Nếu chúng ta không thể ra nổi, thì e sẽ phải chết ở đây, không nước uống, không đồ ăn.” Tôi lục ba-lô lấy chai nước ra xem. “Ở đây vẫn còn nước, vẫn tạm chống đỡ được ít lâu nữa.”
Thạch Bình Nhi tiếp tục nói. Khi đó cô ta nhắm mắt lại và ngỡ mình đã chết rồi. Chẳng rõ sau đó bao lâu, có người lay cô ta thật mạnh, cô lại từ từ mở mắt ra, thấy bên mép mình dính nước bèn đưa tay ra sờ… thì thấy một chai nước, bèn cầm lấy và uống ừng ực. Người kia bèn giằng lại, nói: “Không được uống nhiều quá.” Lúc này cô mới nhìn rõ người ấy, thì ra là vị giáo sư trước đó đã biến mất. Cô còn nhận ra vết dao đâm ở bụng ông ta, tuy có vết máu, áo thì bị rách nhưng không thấy máu chảy ra nữa. Bản năng thôi thúc cô ngồi dậy rồi lùi lại, sau đó cô cầm dao để phòng thân. Vị giáo sư vội ra hiệu cho cô đừng sợ, và nói rằng mình đã biết sự thật trong cái động ấy là gì rồi.
Thạch Bình Nhi nói cô bỗng thấy phấn chấn, tâm trạng cũng khá hơn lúc trước: vì đã biết rõ về sơn động thì chắc chắn phải biết cách thoát ra.
Giáo sư liền cầm cuốn sổ tay ra, vẽ lên giấy vài hình vẽ, rồi chỉ vào đó, nói: “Cô nhìn chỗ này, một hình tròn, một hình chữ nhật và một hình vuông.” Thạch Bình Nhi gật đầu nhưng không hiểu ý ông ta là gì.
Giáo sư nói tiếp: “Hình tròn là chỗ chúng ta vào sơn động, hình chữ nhật là con đường rất hẹp chúng ta tiến vào trong, còn hình vuông này là nơi chúng ta nhìn thấy cây thạch trụ. Nếu đứng từ trên nhìn xuống cái sơn động này, thì thấy nó được tổ hợp bởi ba hình vẽ này, nhưng ở giữa vẫn còn thiếu một thứ.”
Nghe giáo sư nói thế, Thạch Bình Nhi bỗng hiểu ra. Nghe cô kể đến đây, tôi cũng cảm nhận rằng sơ đồ ấy còn thiếu một thứ, tức là cái động hình quả trứng gà.
Giáo sư nói: “Lúc tôi chạy ra ngoài vừa nãy, thực ra tôi đã hoàn toàn thất vọng, tôi cứ thế chạy đi, lúc chạy đến động trứng gà tôi mới bình tĩnh trở lại được nhưng vẫn thấy rất sợ, nên tôi lại chạy trở về. Lúc về đến nơi thì không thấy cô và mọi người nữa, cũng không thấy xung quanh có dấu vết gì chứng tỏ đã từng có người ngồi đây. Tôi ngỡ mình đã gặp ma, nhưng bỗng phát hiện ra vết thương của tôi không chảy máu và cũng không hề thấy đau đớn gì nữa. Tôi lại thử trở lại động trứng gà rồi quay lại, nhận ra xung quanh thạch môn lại có thay đổi khác lạ!”
Tôi gật đầu: “Tôi tin. Cô nói gì tôi cũng tin. Thật đấy!”
“Anh đừng nói giọng trẻ con như vậy. Em đã nói rất thật với anh.” Thạch Bình Nhi lắc đầu. “Ba năm trước, công ty em tổ chức một tổ, em dẫn đầu, gọi là tổ C, đi vào sơn động này. Mục đích chủ yếu là đi tìm tổ A và tổ B. Hai tổ đó đã vào trước bọn em nửa tháng, họ vào rồi thì mất liên lạc. Thực ra hồi đó bọn em vẫn chưa biết sơn động này có ý nghĩa đặc biệt gì đối với công ty, chỉ cho rằng đây là một sơn động có giá trị lịch sử rất lớn. Khi đó bọn em cũng chưa biết cách mở cửa động ra sao, nên phải dùng thuốc nổ để mở lối vào. Cấp trên chỉ thị rằng chúng em vào động tìm hai tổ kia, lấy các tư liệu, và có thể tiến hành khảo sát nếu có đủ điều kiện an toàn; nếu thấy nguy hiểm thì phải rút ra ngay. Khi đó bọn em còn mang theo vô số thuốc nổ để dự phòng nếu không còn đường ra thì cho nổ để mở lối…”
Khi đó tổ C của Thạch Bình Nhi đã rút kinh nghiệm từ những người đi trước, đem theo máy khuếch đại tín hiệu thông tin, có thể khuếch đại mạnh gấp hơn 200 lần. Tổ chức của họ còn chi khoản tiền lớn để thuê vệ tinh thu phát tín hiệu, họ đã ký kết hợp đồng ngắn hạn với một công ty thông tin trong nước. Tất cả các sự việc này đều tiến hành bí mật, khép kín.
Tổ C vào động rồi, cũng xảy ra các sự việc na ná như chúng tôi vừa trải qua, chỉ khác ở chỗ: họ đi qua động trứng gà phải tốn thời gian gấp mười lần chúng tôi. Đi qua được rồi, họ cũng gặp hiện tượng na ná như chúng tôi nhìn thấy bốn bóng mờ lúc nãy. Thạch Bình Nhi nói, khi đó họ nhìn thấy các bóng người mặc trang phục tựa như của Bạch Liên giáo, tình hình này cũng hệt như lúc nãy hai chúng tôi nhìn thấy tổ C của họ năm xưa. Sau đó họ bỗng thấy xuất hiện một thạch môn đang từ từ khép lại, họ bèn vứt bỏ các đồ đạc rồi chạy thục mạng, rốt cuộc đã kịp chạy thoát ra ngoài trước khi cửa đá khép lại. Thoát khỏi cửa đá rồi, họ tiếp tục chạy ra ngoài, nhưng khi ra khỏi thông đạo thì thấy cửa động đã bị đá hộc chất chồng bịt kín, họ đành quay lại tìm thuốc nổ để phá hủy. Khi tìm lại được thuốc nổ và quay lại đầu thông đạo thì đống đá hộc ấy đã biến mất. Lúc này, vị giáo sư người Thái Lan bỗng dưng hóa điên, cả tổ đành đánh ông ta ngất lịm, sau đó khiêng ông ta lên, cả tổ tiếp tục đi. Lúc họ trở về đến động trứng gà thì trông thấy những bóng trắng khi trước nhìn thấy đang tàn sát lẫn nhau, mỗi bóng trắng ngã xuống thì dưới đáy động trứng gà lại có thêm một thi thể. Tiếp đó, họ nhìn thấy những bóng trắng này dần dần biến thành những cái xác rất rõ nét, sau đó chúng từ từ mục rữa và biến thành bộ xương trắng hếu, những bộ xương ấy lại từ từ hòa nhập vào đám măng đá dưới đó. Trước những tình cảnh này, người Hàn quốc gần như suy sụp tinh thần, mọi người đành phải tiêm thuốc an thần cho ông ta.
Khi tất cả vừa tạm ổn, thì động trứng gà bất ngờ biến mất hoàn toàn ngay trước mắt họ, chẳng khác gì một ảo ảnh tuyệt đối không có thật, chỉ còn lại bóng tối. Mọi người đành quay trở lại lần nữa, giống như tôi và Thạch Bình Nhi, định trở lại thông đạo để liên lạc với tổng bộ, yêu cầu họ ở bên ngoài nghĩ cách cứu ra.
Khi trở lại rồi, họ thấy thạch môn đã biến mất, ở vị trí đó xuất hiện mười hai thi thể. Thạch Bình Nhi lập tức xem xét, mười hai thi thể đó là người của hai tổ A và B trước đó được cử vào sơn động, những thi thể này chưa bị phân hủy, trông có vẻ như vừa mới chết xong. Người Cam-pu-chia và Thạch Bình Nhi cùng dọn dẹp các thi thể, cũng không phát hiện thấy bất cứ thứ gì có giá trị, máy quay phim và máy ghi âm cũng không tìm thấy, không rõ nguyên nhân tử vong. Chắc là họ chết vì quá sợ hãi. Sau đó, vị giáo sư và người Hàn quốc cũng tỉnh lại. Nhìn thấy mọi cảnh tượng, vị giáo sư ngồi tựa vào vách đá, miệng lẩm bẩm gì đó một lúc… rồi ông ta bỗng rút dao găm ở thắt lưng ra đâm cho mình một nhát. Đâm rồi, ông cười ha hả một thôi một hồi, sau đó đứng lên lần mò bước ra ngoài. Mọi người định can ngăn nhưng giáo sư cương quyết đẩy họ ra, và nói “các người cũng nên tự đâm mình đi”. Nói xong ông ta co cẳng chạy như điên và biến mất trước mắt mọi người.
Nghe Thạch Bình Nhi kể đến đây, trước mắt tôi bỗng hiện lên hình ảnh: một nam trung niên mặc bộ quần áo thể thao, bị nhát dao đâm thủng bụng, vừa xì xồ những câu điên rồ vừa chạy thục mạng…
Vị giáo sư đã đi mất, ba người còn lại càng thấy kinh hãi. Người Hàn quốc nghĩ ngợi một lúc, rồi rút dao ra đâm cho mình một nhát, nhát dao quá sâu, quá mạnh, ông ta chưa kịp đứng lên thì đã gục xuống tắt thở. Còn lại Thạch Bình Nhi và người Cam-pu-chia, đương nhiên cả hai không dám có hành động gì khác, vì họ đều có tố chất tâm lý vững vàng.
Sau đó cả hai người đều thử rất nhiều cách, nhưng tiến không nổi, lui không xong, đồ ăn thì đã hết sạch, đành chấp nhận chờ chết vậy. Vào phút cuối cùng, mắt Thạch Bình Nhi đang nhắm nghiền bỗng cảm thấy có ánh sáng loáng lên, cô bèn choàng tỉnh ngồi dậy, thì thấy mình đang nằm trên giường trong bệnh viện…
“Khoan đã, khoan đã!” Tôi giơ tay ra hiệu cho cô ta ngừng lời. “Tại sao cô lại xuất hiện trên giường ở bệnh viện?”
Thạch Bình Nhi gượng cười, lắc đầu, nói: “Nếu em nói rằng, sau khi vào động lần này, em mới dần dần nhớ lại mọi sự việc, thì anh có tin không?”
Tôi rất nghi ngờ nhìn Thạch Bình Nhi nhưng tôi chỉ im lặng. Cô ta nói tiếp: “Sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, em thấy mình đã mất một phần trí nhớ về quãng thời gian ở trong sơn động, chỉ nhớ được các tình tiết từ lúc vào động cho đến khi nhìn thấy thạch trụ; các tình tiết khác, khi em và anh đi vào đây, lúc đi đến cái cửa động này, em mới dần nhớ ra.”
Tôi gật đầu, ra hiệu cho cô ta tiếp tục nói. Thạch Bình Nhi cầm chai nước lên uống nốt tý nước còn lại, lắc lắc cái chai, rồi nói: “Nếu chúng ta không thể ra nổi, thì e sẽ phải chết ở đây, không nước uống, không đồ ăn.” Tôi lục ba-lô lấy chai nước ra xem. “Ở đây vẫn còn nước, vẫn tạm chống đỡ được ít lâu nữa.”
Thạch Bình Nhi tiếp tục nói. Khi đó cô ta nhắm mắt lại và ngỡ mình đã chết rồi. Chẳng rõ sau đó bao lâu, có người lay cô ta thật mạnh, cô lại từ từ mở mắt ra, thấy bên mép mình dính nước bèn đưa tay ra sờ… thì thấy một chai nước, bèn cầm lấy và uống ừng ực. Người kia bèn giằng lại, nói: “Không được uống nhiều quá.” Lúc này cô mới nhìn rõ người ấy, thì ra là vị giáo sư trước đó đã biến mất. Cô còn nhận ra vết dao đâm ở bụng ông ta, tuy có vết máu, áo thì bị rách nhưng không thấy máu chảy ra nữa. Bản năng thôi thúc cô ngồi dậy rồi lùi lại, sau đó cô cầm dao để phòng thân. Vị giáo sư vội ra hiệu cho cô đừng sợ, và nói rằng mình đã biết sự thật trong cái động ấy là gì rồi.
Thạch Bình Nhi nói cô bỗng thấy phấn chấn, tâm trạng cũng khá hơn lúc trước: vì đã biết rõ về sơn động thì chắc chắn phải biết cách thoát ra.
Giáo sư liền cầm cuốn sổ tay ra, vẽ lên giấy vài hình vẽ, rồi chỉ vào đó, nói: “Cô nhìn chỗ này, một hình tròn, một hình chữ nhật và một hình vuông.” Thạch Bình Nhi gật đầu nhưng không hiểu ý ông ta là gì.
Giáo sư nói tiếp: “Hình tròn là chỗ chúng ta vào sơn động, hình chữ nhật là con đường rất hẹp chúng ta tiến vào trong, còn hình vuông này là nơi chúng ta nhìn thấy cây thạch trụ. Nếu đứng từ trên nhìn xuống cái sơn động này, thì thấy nó được tổ hợp bởi ba hình vẽ này, nhưng ở giữa vẫn còn thiếu một thứ.”
Nghe giáo sư nói thế, Thạch Bình Nhi bỗng hiểu ra. Nghe cô kể đến đây, tôi cũng cảm nhận rằng sơ đồ ấy còn thiếu một thứ, tức là cái động hình quả trứng gà.
Giáo sư nói: “Lúc tôi chạy ra ngoài vừa nãy, thực ra tôi đã hoàn toàn thất vọng, tôi cứ thế chạy đi, lúc chạy đến động trứng gà tôi mới bình tĩnh trở lại được nhưng vẫn thấy rất sợ, nên tôi lại chạy trở về. Lúc về đến nơi thì không thấy cô và mọi người nữa, cũng không thấy xung quanh có dấu vết gì chứng tỏ đã từng có người ngồi đây. Tôi ngỡ mình đã gặp ma, nhưng bỗng phát hiện ra vết thương của tôi không chảy máu và cũng không hề thấy đau đớn gì nữa. Tôi lại thử trở lại động trứng gà rồi quay lại, nhận ra xung quanh thạch môn lại có thay đổi khác lạ!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook