Lật Mở Thiên Thư
-
Quyển 1 - Chương 7-16: Không còn lối thoát
Ở ngay cửa vào lúc nãy, xuất hiện một thạch môn, tôi thử sờ vào thạch môn, nó là cửa đá thật sự chứ không phải ảo giác. Tay tôi lần sờ sang phía bên phải, được nửa chừng thì chân bỗng bị vướng vào cái gì đó, tôi vội kêu to rồi nhảy bật lên. Thạch Bình Nhi bèn soi đèn pin vào dưới đó, tôi cúi nhìn, thì thấy một chiếc ba-lô to nhưng chắc chắn không phải của tôi và Thạch Bình Nhi đánh rơi; vì ba-lô của chúng tôi còn to hơn nữa, lại may bằng vải bạt rằn ri. Tôi liền soi đèn khắp xung quanh, thấy ba chiếc ba-lô nữa nhỏ hơn một chút và một vài thứ khác vương vãi gần đó.
Thạch Bình Nhi đi đến xem xét rồi nói: “Là các thứ của tổ trong đó có chị gái em bỏ lại. Khi cấp phát những thứ này, công ty có đánh mã số và lưu vào hồ sơ. Anh xem, chiếc ba-lô to nhất đánh số 4, trong hồ sơ ghi lại là cấp cho người Cam-pu-chia đi cùng.”
Tôi nhìn chiếc ba-lô này còn rất mới, không có vẻ gì là dùng vài năm, cứ như ai đó vừa mới đánh rơi ở đây. Thạch Bình Nhi cầm một vài thứ lặt vặt lên xem, nhưng cũng không kết luận được điều gì, cô lại tập hợp chúng vào một chỗ, sau đó cô đứng tựa vào thạch môn, lấy chút thực phẩm ra nhấm nháp. Tôi cũng lấy mấy mẩu lương khô ra ăn, cảm thấy khó mà nuốt nổi, chẳng rõ ai sản xuất ra thứ lương khô ướp tinh dầu cam thế này? Thạch Bình Nhi lại lục ba-lô lấy ra một thứ đồ hộp, lấy dao găm cạy nắp ra rồi ném cho tôi. Tôi mở ra ăn, thấy nó vẫn còn nóng. Là đồ hộp tự hâm nóng à? Quả là thứ sản phẩm tiên tiến. Tôi từng đọc tạp chí thấy họ nói về nó.
Thạch Bình Nhi vừa ăn vừa thử liên lạc với tổng bộ, sau một lúc thao tác, cô ngẩng đầu lên nói: “Quái lạ! Màn hình hiển thị sóng ở đây rất mạnh, nhưng phát tín hiệu mãi mà không thấy ai trả lời.”
Tôi ngán ngẩm gượng cười: “Chắc là tại mấy người chúng ta mất tích mà không hề báo tin về, sau đó cảnh sát truy ra công ty các cô, và họ đã bao vây toàn bộ công ty rồi!”
Thạch Bình Nhi lườm tôi, rồi nói: “Chúng ta chỉ đi tìm, chứ không phá hoại và không lấy thứ gì cả; không bị coi là phạm pháp.”
Tôi đập tay vào má mình, nói: “Bà chị ơi, tôi là người đang sống nhưng sắp chết đến nơi; gây chết người, mà còn không phạm pháp à? Lôi bọn người ở công ty cô ra xử bắn hai mươi lần vẫn là đúng! Cũng chẳng rõ lúc này bọn lão Phó, Mông Nhân ra sao rồi? Rất có thể đã giãy đành đạch và thăng thiên rồi! Cùng một lúc chết mấy người, gọi là sát hại tập thể, phen này công ty các cô đi đời nhà ma! Cứ với tính cách của lão Phó, nếu sống mà ra thoát được, hắn sẽ mời một đoàn luật sư để kiện các cô đến chết!”
“Em đoán rằng thạch môn này vốn dĩ đã có, lúc chúng ta mới vào đây thì nó chưa hoạt động, chắc là khi chúng ta trở ra đã đụng phải cái gì đó gây chấn động và kích thích nó đóng lại!” Thạch Bình Nhi nói.
Tôi nhắm mắt chẳng thiết nghe cô ta lý sự, no bụng rồi, bây giờ phải ngủ một giấc đã. Kể từ lúc vào động, chắc đã một ngày trôi qua, chưa được ăn uống tử tế đã đành, lại còn phải sống trong sợ hãi. Lúc này tôi da diết nhớ đến cái giường thân yêu và chăn đệm êm ái của mình ở nhà - dù chăn đệm cả tháng trời mới giặt một lần thì nó vẫn là… mùi của tôi; tôi quá nhớ máy tính của mình, mạng chat QQ của mình… Nếu tôi chết thì QQ của tôi sẽ ra sao? MSN của tôi sẽ thế nào? Và, cả diễn đàn của tôi nữa, tôi là chủ trang web. Thôi, thế là hết, thế là hết! Đời tôi coi như tuyệt đối bị hủy diệt. Nay tôi bị chết ở đây, rồi đây người nhà nhà tôi cũng không xác định nổi ngày giờ ra đi của tôi để mà đốt tiền giấy vàng mã cho tôi…
Đang nhắm mắt nghĩ ngợi lung tung thì tôi bỗng nghe thấy tiếng máy thông tin vang lên, tôi choàng ngay dậy. Thấy Thạch Bình Nhi đang cầm máy nói hét to. Trong máy vọng ra một giọng nam: “Tổ C, tổ C! Đây là tổng bộ. Hãy thông báo tình hình của các vị. Hiện giờ chúng tôi không thể xác định vị trí của cả tổ ở đâu, không có cách gì xác định tọa độ của các vị. Các vị đã biến mất trên hệ thống định vị. Hãy báo cáo phương vị của tổ!”
Tổ C? Tôi đờ người ra. Nhưng Thạch Bình Nhi không ngần ngại gì hết, cô báo cáo luôn vị trí đại khái của hai chúng tôi, sau đó yêu cầu tổng bộ gia tăng cường độ của tín hiệu máy thông tin; cô còn nói ắc-quy đã sắp cạn, nếu trong nửa giờ nữa tổng bộ vẫn không định vị được chúng tôi thì chúng tôi sẽ hết hy vọng, yêu cầu họ thao tác nhanh lên…
Chỉ lát sau, đầu bên kia lại hét to: “Thạch Mai? Có phải Thạch Mai không? Giáo sư và các vị khác thế nào rồi? Chúng tôi đang khẩn trương thu xếp một tổ đi tìm các vị.”
Thạch Mai ư? Tôi lại đờ người ra. Thạch Bình Nhi cũng hơi thẫn thờ nhưng ngay sau đó cô vội nói: “Tôi là Thạch Bình Nhi, tổ chúng tôi lúc này chỉ còn tôi và anh Đường Tiểu Bạch. Những người khác đã biến mất đi đâu, không rõ sinh tử ra sao. Các anh mau xác định vị trí của chúng tôi và có biện pháp cứu chúng tôi ra ngay! Tôi đã nắm được tư liệu rất chi tiết và cực kỳ có giá trị…”
Đầu bên kia im lặng một lúc, rồi giọng nam ấy lại vang lên đầy vẻ hoài nghi: “Thạch Bình Nhi? Thạch Mai, cô đang nói gì thế?”
Một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu tôi, tôi bèn chặn ống nói của Thạch Bình Nhi, hỏi: “Ba năm trước, tổ của chị gái cô vào đây rồi, thì khi nào công ty các cô mất liên lạc với họ?”
Thạch Bình Nhi hơi ngớ ra, đáp: “Em từng nói rồi: sau 24 giờ đã mất liên lạc.”
Tôi mỉm cười: “Sau 24 giờ thì mất liên lạc? Lần trước cô nói là sau ba năm, chị gái cô gọi vào máy thông tin rằng họ đã vào động được 5 tiếng đồng hồ, xem ra có vẻ không khớp nhau? Tôi không giỏi toán nhưng cộng trừ nhân chia thì vẫn biết làm. 24 giờ và 5 giờ là khác nhau đáng kể đấy chứ? Sau 24 giờ không liên lạc với các cô nữa, ba năm sau chị gái cô lại nói là đã vào động 5 tiếng đồng hồ, trước đó cô nói 24 tiếng đồng hồ. Lẽ nào chị gái cô không có khái niệm về thời gian và cho rằng mới có 5 tiếng đồng hồ trôi qua? Cho dù thời gian của họ ở trong sơn động có sai lệch với bên ngoài chút ít, thì các cô ở bên ngoài cũng phải biết chứ?”
Thạch Bình Nhi lặng thinh. Tôi nói tiếp: “Cô bịa chuyện, nhưng lại có cơ sở nghiêm trọng. Thảo nào tôi vẫn có cảm giác những chuyện cô kể trước đó có vấn đề. Thì ra vấn đề nằm ở thời gian. Sau khi tổ của chị gái cô vào động, về lý mà nói, cứ một giờ họ phải thông báo về tổng bộ một lần, trong khi thời gian của các cô trôi đi 5 tiếng đồng hồ, chị cô đã nói những gì với các cô?”
Thạch Bình Nhi vẫn im lặng. Tôi bèn đặt máy thông tin xuống bên cạnh thạch môn rồi nói: “Tôi nên gọi cô là Thạch Bình Nhi hay nên gọi cô là Thạch Mai đây?”
Tôi vừa nói xong thì Thạch Bình Nhi ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi: “Anh đang nói gì thế?”
Tôi mỉm cười: “Đã đến nước này rồi, cô vẫn chưa chịu nói thật ư?”
Thạch Bình Nhi hứ một tiếng, rồi nói: “Chỉ tại mấy gã đần thối ở tổng bộ… Nhưng.. tại sao anh lại phát hiện ra được?”
“Lúc đầu cô cho tôi biết cô có một người chị gái, tôi không nghĩ gì nhiều; sau đó tôi nhận ra cô rất hay nhắc đến người chị ấy, và còn kể chuyện hai chị em hồi nhỏ ra sao, kể tương đối sinh động nhưng lại không có chút tình cảm gì trong đó, cô nói cứ như kể chuyện giời ơi đất hỡi, vừa kể vừa bổ sung những tình tiết còn thiếu… Cô nên biết tôi là người rất thích viết văn, bất cứ câu chuyện nào cũng phải có logic của nó. Những điều cô vừa nói chẳng có logic gì hết, chẳng khác nào một gã viết truyện, vừa viết vừa tùy hứng bịa ra, cuối cùng mới nhận thấy các đoạn trên đoạn dưới không ăn nhập gì hết, gã bèn đánh liều nhét thêm vào một số tình tiết rất gượng gạo. Cô đã mắc sai lầm về logic; cô nói sau 24 giờ thì mất liên lạc với tổng bộ, về sau cô lại bảo Thạch Mai nói cả tổ đã vào động được 5 tiếng đồng hồ! Trừ phi bọn họ đều đã mất trí nhớ, nếu không, họ không thể quên sau khi vào động 5 tiếng đồng hồ, mình đã liên lạc với tổng bộ rồi.”
Nói xong, tôi loay hoay lần túi áo lấy thuốc lá ra châm hút. “Dù không biết có thể sống mà ra khỏi đây không, cứ phải hút thuốc đã rồi tính sau. Nếu ở trong động này lâu hơn nữa, có lẽ tôi sẽ cai được thuốc lá cũng nên.”
“Anh còn định nói thêm gì nữa thì nói nốt đi!” Giọng Thạch Bình Nhi có vẻ ngán ngẩm.
“Nếu trước đó cô chưa từng gặp mấy gã người Thái Lan, Hàn quốc và Cam-pu-chia thì cô không thể biết chính xác họ là ai. Mấy cái bóng mờ ảo ấy nhìn rất mơ hồ mà cô có thể nhận ra hay sao? Lúc nãy cô gọi ầm lên chị ơi chị Thạch Mai ơi, cô nên biết lúc đó trông cô có vẻ rất kinh ngạc nhưng không phải kinh ngạc vì nhìn thấy chị gái, mà là vì cô nhìn thấy chính mình! Lúc trước cô nói với tôi rằng hai chị em rất thân thiết với nhau, thế thì lẽ ra khi nhìn thấy chị gái - dù là người hay ma, cô phải chạy bổ đến mới đúng? Nhưng cô vẫn cứ bình tĩnh, bình tĩnh hơn cả tôi. Qua các tình tiết vừa rồi và cả những câu đầy nghi ngờ khi cô liên lạc với tổng bộ vừa nãy, tôi suy luận ra rằng không hề có Thạch Mai nào hết, Thạch Bình Nhi và Thạch Mai chỉ là một!”
“Tập đoàn của các cô không dại dột như vậy, chỉ đơn giản vì đi tìm chị gái cô mà phải cử cả một tốp người không chuyên nghiệp vào động này, có thể như thế không? Lúc bước vào động trứng gà, cô có thể nhanh chóng tìm ra cách đi, thì tôi đã rất nghi ngờ rồi.”
Tôi xua tay: “Còn rất nhiều điểm đáng ngờ khác nữa, tôi không cần nói hết ra làm gì nữa. Rõ ràng là cô đã từng ra vào nơi đây và cô phải biết cách ra. Mau làm đi! Nếu cô muốn tôi chết ở đây thì cô cứ nói toạc ra. Tôi nhát gan thật nhưng tôi không sợ chết. Ai mà chẳng phải chết? Cứ thoải mái đi!” Tôi nói mạnh mồm thế thôi nhưng thâm tâm tôi rất thấp thỏm, rất sợ cô ta xông đến xử lý tôi chết luôn, sau đó nghênh ngang bỏ đi. Cô ta với thân thủ cao siêu như thế, có thể giết tôi dễ dàng như bóp chết một con kiến!
Thạch Bình Nhi đi đến xem xét rồi nói: “Là các thứ của tổ trong đó có chị gái em bỏ lại. Khi cấp phát những thứ này, công ty có đánh mã số và lưu vào hồ sơ. Anh xem, chiếc ba-lô to nhất đánh số 4, trong hồ sơ ghi lại là cấp cho người Cam-pu-chia đi cùng.”
Tôi nhìn chiếc ba-lô này còn rất mới, không có vẻ gì là dùng vài năm, cứ như ai đó vừa mới đánh rơi ở đây. Thạch Bình Nhi cầm một vài thứ lặt vặt lên xem, nhưng cũng không kết luận được điều gì, cô lại tập hợp chúng vào một chỗ, sau đó cô đứng tựa vào thạch môn, lấy chút thực phẩm ra nhấm nháp. Tôi cũng lấy mấy mẩu lương khô ra ăn, cảm thấy khó mà nuốt nổi, chẳng rõ ai sản xuất ra thứ lương khô ướp tinh dầu cam thế này? Thạch Bình Nhi lại lục ba-lô lấy ra một thứ đồ hộp, lấy dao găm cạy nắp ra rồi ném cho tôi. Tôi mở ra ăn, thấy nó vẫn còn nóng. Là đồ hộp tự hâm nóng à? Quả là thứ sản phẩm tiên tiến. Tôi từng đọc tạp chí thấy họ nói về nó.
Thạch Bình Nhi vừa ăn vừa thử liên lạc với tổng bộ, sau một lúc thao tác, cô ngẩng đầu lên nói: “Quái lạ! Màn hình hiển thị sóng ở đây rất mạnh, nhưng phát tín hiệu mãi mà không thấy ai trả lời.”
Tôi ngán ngẩm gượng cười: “Chắc là tại mấy người chúng ta mất tích mà không hề báo tin về, sau đó cảnh sát truy ra công ty các cô, và họ đã bao vây toàn bộ công ty rồi!”
Thạch Bình Nhi lườm tôi, rồi nói: “Chúng ta chỉ đi tìm, chứ không phá hoại và không lấy thứ gì cả; không bị coi là phạm pháp.”
Tôi đập tay vào má mình, nói: “Bà chị ơi, tôi là người đang sống nhưng sắp chết đến nơi; gây chết người, mà còn không phạm pháp à? Lôi bọn người ở công ty cô ra xử bắn hai mươi lần vẫn là đúng! Cũng chẳng rõ lúc này bọn lão Phó, Mông Nhân ra sao rồi? Rất có thể đã giãy đành đạch và thăng thiên rồi! Cùng một lúc chết mấy người, gọi là sát hại tập thể, phen này công ty các cô đi đời nhà ma! Cứ với tính cách của lão Phó, nếu sống mà ra thoát được, hắn sẽ mời một đoàn luật sư để kiện các cô đến chết!”
“Em đoán rằng thạch môn này vốn dĩ đã có, lúc chúng ta mới vào đây thì nó chưa hoạt động, chắc là khi chúng ta trở ra đã đụng phải cái gì đó gây chấn động và kích thích nó đóng lại!” Thạch Bình Nhi nói.
Tôi nhắm mắt chẳng thiết nghe cô ta lý sự, no bụng rồi, bây giờ phải ngủ một giấc đã. Kể từ lúc vào động, chắc đã một ngày trôi qua, chưa được ăn uống tử tế đã đành, lại còn phải sống trong sợ hãi. Lúc này tôi da diết nhớ đến cái giường thân yêu và chăn đệm êm ái của mình ở nhà - dù chăn đệm cả tháng trời mới giặt một lần thì nó vẫn là… mùi của tôi; tôi quá nhớ máy tính của mình, mạng chat QQ của mình… Nếu tôi chết thì QQ của tôi sẽ ra sao? MSN của tôi sẽ thế nào? Và, cả diễn đàn của tôi nữa, tôi là chủ trang web. Thôi, thế là hết, thế là hết! Đời tôi coi như tuyệt đối bị hủy diệt. Nay tôi bị chết ở đây, rồi đây người nhà nhà tôi cũng không xác định nổi ngày giờ ra đi của tôi để mà đốt tiền giấy vàng mã cho tôi…
Đang nhắm mắt nghĩ ngợi lung tung thì tôi bỗng nghe thấy tiếng máy thông tin vang lên, tôi choàng ngay dậy. Thấy Thạch Bình Nhi đang cầm máy nói hét to. Trong máy vọng ra một giọng nam: “Tổ C, tổ C! Đây là tổng bộ. Hãy thông báo tình hình của các vị. Hiện giờ chúng tôi không thể xác định vị trí của cả tổ ở đâu, không có cách gì xác định tọa độ của các vị. Các vị đã biến mất trên hệ thống định vị. Hãy báo cáo phương vị của tổ!”
Tổ C? Tôi đờ người ra. Nhưng Thạch Bình Nhi không ngần ngại gì hết, cô báo cáo luôn vị trí đại khái của hai chúng tôi, sau đó yêu cầu tổng bộ gia tăng cường độ của tín hiệu máy thông tin; cô còn nói ắc-quy đã sắp cạn, nếu trong nửa giờ nữa tổng bộ vẫn không định vị được chúng tôi thì chúng tôi sẽ hết hy vọng, yêu cầu họ thao tác nhanh lên…
Chỉ lát sau, đầu bên kia lại hét to: “Thạch Mai? Có phải Thạch Mai không? Giáo sư và các vị khác thế nào rồi? Chúng tôi đang khẩn trương thu xếp một tổ đi tìm các vị.”
Thạch Mai ư? Tôi lại đờ người ra. Thạch Bình Nhi cũng hơi thẫn thờ nhưng ngay sau đó cô vội nói: “Tôi là Thạch Bình Nhi, tổ chúng tôi lúc này chỉ còn tôi và anh Đường Tiểu Bạch. Những người khác đã biến mất đi đâu, không rõ sinh tử ra sao. Các anh mau xác định vị trí của chúng tôi và có biện pháp cứu chúng tôi ra ngay! Tôi đã nắm được tư liệu rất chi tiết và cực kỳ có giá trị…”
Đầu bên kia im lặng một lúc, rồi giọng nam ấy lại vang lên đầy vẻ hoài nghi: “Thạch Bình Nhi? Thạch Mai, cô đang nói gì thế?”
Một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu tôi, tôi bèn chặn ống nói của Thạch Bình Nhi, hỏi: “Ba năm trước, tổ của chị gái cô vào đây rồi, thì khi nào công ty các cô mất liên lạc với họ?”
Thạch Bình Nhi hơi ngớ ra, đáp: “Em từng nói rồi: sau 24 giờ đã mất liên lạc.”
Tôi mỉm cười: “Sau 24 giờ thì mất liên lạc? Lần trước cô nói là sau ba năm, chị gái cô gọi vào máy thông tin rằng họ đã vào động được 5 tiếng đồng hồ, xem ra có vẻ không khớp nhau? Tôi không giỏi toán nhưng cộng trừ nhân chia thì vẫn biết làm. 24 giờ và 5 giờ là khác nhau đáng kể đấy chứ? Sau 24 giờ không liên lạc với các cô nữa, ba năm sau chị gái cô lại nói là đã vào động 5 tiếng đồng hồ, trước đó cô nói 24 tiếng đồng hồ. Lẽ nào chị gái cô không có khái niệm về thời gian và cho rằng mới có 5 tiếng đồng hồ trôi qua? Cho dù thời gian của họ ở trong sơn động có sai lệch với bên ngoài chút ít, thì các cô ở bên ngoài cũng phải biết chứ?”
Thạch Bình Nhi lặng thinh. Tôi nói tiếp: “Cô bịa chuyện, nhưng lại có cơ sở nghiêm trọng. Thảo nào tôi vẫn có cảm giác những chuyện cô kể trước đó có vấn đề. Thì ra vấn đề nằm ở thời gian. Sau khi tổ của chị gái cô vào động, về lý mà nói, cứ một giờ họ phải thông báo về tổng bộ một lần, trong khi thời gian của các cô trôi đi 5 tiếng đồng hồ, chị cô đã nói những gì với các cô?”
Thạch Bình Nhi vẫn im lặng. Tôi bèn đặt máy thông tin xuống bên cạnh thạch môn rồi nói: “Tôi nên gọi cô là Thạch Bình Nhi hay nên gọi cô là Thạch Mai đây?”
Tôi vừa nói xong thì Thạch Bình Nhi ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi: “Anh đang nói gì thế?”
Tôi mỉm cười: “Đã đến nước này rồi, cô vẫn chưa chịu nói thật ư?”
Thạch Bình Nhi hứ một tiếng, rồi nói: “Chỉ tại mấy gã đần thối ở tổng bộ… Nhưng.. tại sao anh lại phát hiện ra được?”
“Lúc đầu cô cho tôi biết cô có một người chị gái, tôi không nghĩ gì nhiều; sau đó tôi nhận ra cô rất hay nhắc đến người chị ấy, và còn kể chuyện hai chị em hồi nhỏ ra sao, kể tương đối sinh động nhưng lại không có chút tình cảm gì trong đó, cô nói cứ như kể chuyện giời ơi đất hỡi, vừa kể vừa bổ sung những tình tiết còn thiếu… Cô nên biết tôi là người rất thích viết văn, bất cứ câu chuyện nào cũng phải có logic của nó. Những điều cô vừa nói chẳng có logic gì hết, chẳng khác nào một gã viết truyện, vừa viết vừa tùy hứng bịa ra, cuối cùng mới nhận thấy các đoạn trên đoạn dưới không ăn nhập gì hết, gã bèn đánh liều nhét thêm vào một số tình tiết rất gượng gạo. Cô đã mắc sai lầm về logic; cô nói sau 24 giờ thì mất liên lạc với tổng bộ, về sau cô lại bảo Thạch Mai nói cả tổ đã vào động được 5 tiếng đồng hồ! Trừ phi bọn họ đều đã mất trí nhớ, nếu không, họ không thể quên sau khi vào động 5 tiếng đồng hồ, mình đã liên lạc với tổng bộ rồi.”
Nói xong, tôi loay hoay lần túi áo lấy thuốc lá ra châm hút. “Dù không biết có thể sống mà ra khỏi đây không, cứ phải hút thuốc đã rồi tính sau. Nếu ở trong động này lâu hơn nữa, có lẽ tôi sẽ cai được thuốc lá cũng nên.”
“Anh còn định nói thêm gì nữa thì nói nốt đi!” Giọng Thạch Bình Nhi có vẻ ngán ngẩm.
“Nếu trước đó cô chưa từng gặp mấy gã người Thái Lan, Hàn quốc và Cam-pu-chia thì cô không thể biết chính xác họ là ai. Mấy cái bóng mờ ảo ấy nhìn rất mơ hồ mà cô có thể nhận ra hay sao? Lúc nãy cô gọi ầm lên chị ơi chị Thạch Mai ơi, cô nên biết lúc đó trông cô có vẻ rất kinh ngạc nhưng không phải kinh ngạc vì nhìn thấy chị gái, mà là vì cô nhìn thấy chính mình! Lúc trước cô nói với tôi rằng hai chị em rất thân thiết với nhau, thế thì lẽ ra khi nhìn thấy chị gái - dù là người hay ma, cô phải chạy bổ đến mới đúng? Nhưng cô vẫn cứ bình tĩnh, bình tĩnh hơn cả tôi. Qua các tình tiết vừa rồi và cả những câu đầy nghi ngờ khi cô liên lạc với tổng bộ vừa nãy, tôi suy luận ra rằng không hề có Thạch Mai nào hết, Thạch Bình Nhi và Thạch Mai chỉ là một!”
“Tập đoàn của các cô không dại dột như vậy, chỉ đơn giản vì đi tìm chị gái cô mà phải cử cả một tốp người không chuyên nghiệp vào động này, có thể như thế không? Lúc bước vào động trứng gà, cô có thể nhanh chóng tìm ra cách đi, thì tôi đã rất nghi ngờ rồi.”
Tôi xua tay: “Còn rất nhiều điểm đáng ngờ khác nữa, tôi không cần nói hết ra làm gì nữa. Rõ ràng là cô đã từng ra vào nơi đây và cô phải biết cách ra. Mau làm đi! Nếu cô muốn tôi chết ở đây thì cô cứ nói toạc ra. Tôi nhát gan thật nhưng tôi không sợ chết. Ai mà chẳng phải chết? Cứ thoải mái đi!” Tôi nói mạnh mồm thế thôi nhưng thâm tâm tôi rất thấp thỏm, rất sợ cô ta xông đến xử lý tôi chết luôn, sau đó nghênh ngang bỏ đi. Cô ta với thân thủ cao siêu như thế, có thể giết tôi dễ dàng như bóp chết một con kiến!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook