Lão Xà Tu Tiên Truyện Truyện Chữ
Chapter 3: nuốt khí thổ nạp, khai thần thức

Khi Hứa Hắc tỉnh lại, không biết đã trôi qua bao lâu.

Thân thể nó rách tung toé, hai con heo củng mấy cái trên người nó, hàm răng ma da rắn vang lên tiếng “lạch bạch” , cắn không được liền thối lui đến trong một góc.

“Đau! Quá đau!” Hứa Hắc đau đến run rẩy.

Đây là lần nó bị thương nặng nhất từ trước tới nay, thân thể thiếu chút nữa bị căng nổ tung, kinh mạch đứt đoạn, da cũng hoàn toàn rạn nứt, yêu hạch cũng không còn.

Nó có thể tỉnh lại đã là kỳ tích.

Nó gian nan vặn vẹo thân thể, bò sang một bên, tránh lại bị heo củng.

“Yêu hạch của ta mất rồi.”

Nghĩ đến việc này, Hứa Hắc hận không thể khóc to một trận, đây là căn cơ tu hành của nó, hiện tại hoàn toàn bị huỷ hoại!

Chỉ là, nó bỗng nhiên giật mình.

Vị trí yêu hạch của nó xuất hiện một tiểu đỉnh màu đen, lẳng lặng bất động.

Đỉnh có tám chân, hình tròn, mặt ngoài có rất nhiều hoa văn phức tạp, có khắc một con giao long điêu khắc trên đó, vờn quanh thân đỉnh, đầu đuôi tương liên, sống động như thật, y như vật còn sống.

Đỉnh này, đúng là “Yêu Thần Đỉnh” mà thiếu niên kia nói.

Nó có thể thấy đồ vật này trong cơ thể, điều này rất kỳ lạ! Ánh mắt nó có thể nhìn thấu bên trong cơ thể, còn có thể nhìn ngoài xa, dù nhắm mắt cũng có thể thấy trong phạm vi mười mét.

Phảng phất nó tồn tại con mắt thứ ba trong hư không, có thể loại bỏ trở ngại, thấy rõ toàn bộ xung quanh.

“Kỳ lạ.”

Hứa Hắc quơ quơ đầu, đây không phải ảo giác, xác thật có thể thấy. Điều này giống với việc Trần Phàm nhìn trộm nó, hiện tại nó có thể dùng cách giống vậy đi nhìn trộm người khác.

“Thần thức?” Hứa Hắc trong đầu toát ra một từ.

Nó có được thần thức như thế nào, chính nó cũng không rõ ràng lắm, nghe nói chỉ người tu tiên trong truyền thuyết mới có thần thức.

Đồng thời, nó trong đầu nhiều ra một ít đồ vật.

Đó là con đường vận hành chân khí, mỗi một bước đều rõ ràng vô cùng, có chút quen mắt.

“Đây là phương pháp tu luyện của thiếu niên kia!”

Ánh mắt Hứa Hắc lóe sáng, nó không biết phương pháp tu luyện này có tác dụng gì, nhưng có thể khẳng định nó có thể chữa thương!

Hứa Hắc không phải con xà thích lải nhải, sau khi hạ quyết tâm, nó lập tức tĩnh tâm ngưng thần, bắt đầu vận chuyển công pháp.

Dần dần, từng sợi linh khí trong thiên địa bay lại đây, lẫn nhau vờn quanh hóa thành trường long linh khí nhập vào cơ thể nó.

Cảnh tượng này giống y như đúc tình huống Trần Phàm chữa thương đêm qua.

Trong cơ thể truyền đến từng cơn tê dại, đau đớn được giảm bớt, Hứa Hắc thở phào một hơi, vận hành công pháp lần hai, linh khí nhập thể, cứ vậy tuần hoàn, miệng vết thương được tẩm bổ chậm rãi khép lại.

Một nén nhang sau.

Hứa Hắc một lần nữa mở mắt ra, nhìn thân thể.

“Thật sự có thể chữa thương!”

Hứa Hắc hít một hơi, tim không khỏi đập nhanh hơn.

Ở nơi hoang dã, trọng thương đồng nghĩa với tử vong, mà có công pháp chữa thương thì tương đương nhiều một cái mệnh, điều này bảo nó không kích động sao được?

Hơn nữa, nó có cảm giác công pháp này chủ yếu dùng để tu luyện, đề cao tu vi, chữa thương chỉ là phụ.

Chỉ là hô hấp phun nạp một lát, trong thân thể hắn đã tràn đầy linh khí, cảm giác thân thể nhẹ nhàng hẳn, giống như ăn linh thảo.

“Kỳ lạ! Rõ ràng yêu hạch đã vỡ, lẽ ra không thể chứa đựng linh khí mới đúng.”

Hứa Hắc nghi hoặc, vị trí của yêu hạch bị một chiếc đỉnh thay thế, chẳng lẽ đỉnh này thành yêu hạch?

Hắn thử mấp máy thân thể bài trừ tiểu đỉnh, lại không chút sứt mẻ, Hứa Hắc chỉ đành bỏ cuộc.

“Một thiếu niên đã lợi hại như vậy, con người không hổ là vạn vật chi linh, về sau quyết không thể trêu chọc họ!”

Hứa Hắc âm thầm thề, nhanh chóng rời khỏi chuồng heo.

Trước khi đi, nó nhìn ba con heo kia, dứt khoát nghĩ hoặc là không làm, mà nếu đã làm phải thì làm đến cùng, một ngụm nuốt trọn con mập nhất, sau đó nghênh ngang mà đi.

Nó một đường chạy trốn tới rừng núi hoang vắng, tìm một cái hốc cây, chui vào đi ngủ.

…………

Trong nháy mắt, ba ngày đã trôi qua.

Mấy ngày này, Hứa Hắc vẫn luôn tu luyện pháp môn thần bí, vết thương của nó đã hoàn toàn lành lại, thậm chí còn loại bỏ rất nhiều tạp chất, tạo thành một đống như núi và hắn đã lột một lần da.

Điều này khiến nó hiểu rằng pháp môn này không chỉ có khả năng chữa lành vết thương, mà còn có thể cải thiện thể chất, tẩy kinh phạt tủy.

Điều duy nhất khiến nó bất mãn là hình thể của nó đã thu nhỏ hơn một nửa, bây giờ chỉ còn khoảng hai mét.

“Một con heo mập cũng có hai mét, rồi làm sao ta nuốt nổi con heo nữa?” Hứa Hắc cau mày ủ rũ.

Xà có thể nuốt những con mồi lớn hơn bản thân rất nhiều, nhưng cũng có giới hạn.

Mặc dù hình thể thu nhỏ, tốc độ và sức mạnh của nó lại được tăng cường đáng kể, tính linh hoạt cũng tăng lên, có thể kéo dài cơ thể ra vài lần, việc này khiến Hứa Hắc cảm thấy an tâm hơn.

Với kinh nghiệm lần trước, Hứa Hắc không dám đến các thị trấn của con người nữa, chỉ săn bắt một số con mồi nhỏ ở vùng hoang dã.

Chẳng bao lâu, mấy ngày nữa lại trôi qua.

Hôm nay, Hứa Hắc đột nhiên mở mắt ra, trong đầu nó xuất hiện một kiến thức mới.

—— hệ thống tu luyện!

Tu sĩ nhân loại được chia thành Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kết Đan kỳ.

Yêu thú tương ứng với Thông Linh kỳ, Trúc Cơ kỳ, Yêu Đan kỳ.

“Cảnh giới hiện tại của ta thuộc về Thông Linh kỳ tầng một đỉnh phong, tương đương với Luyện Khí cảnh tầng một đỉnh phong của tu sĩ.”

Hứa Hắc tự nhủ, đây là kiến thức mới mà nó vừa có được.

Kể từ khi nuốt chửng đan nhân và đạo sĩ kia, nó thường xuyên có được kiến thức của con người, kiến thức lần này dường như đến từ thiếu niên tên Trần Phàm?

Loại nghi ngờ này không phải không có lý do, gần đây trong giấc mơ, nó thường mơ thấy Trần Phàm và xuất hiện một số ký ức xa lạ.

Ngoài ra, còn có một điều làm nó hoang mang.

“Ta mất đi yêu hạch, giống với tu sĩ con người mất đi đan điền, theo lý ta đã trở thành phế vật, nhưng tu vi của ta lại tăng lên.”

Hứa Hắc theo bản năng nhìn vị trí của Yêu Thần Đỉnh, nơi mà yêu hạch từng tồn tại.

Một tia linh khí vờn quanh trong đỉnh, đó chính là linh khí mà nó hấp thu trong quá trình tu luyện.

“Thật sự nó đã thay thế yêu hạch!”

Hứa Hắc âm thầm kinh ngạc, hắn cố gắng suy nghĩ nhưng không thể hiểu được tình huống này là thế nào, ngay cả kiến thức từ con người cũng không giải thích được điều này.

Nhưng nó không có thời gian để suy nghĩ nhiều.

Hiện tại, vấn đề mà nó đang gặp phải là, nó lại đói bụng!

Công pháp này có thể giúp nó hấp thu linh khí từ thiên địa, nhưng chỉ hấp thu linh khí thì không đủ, nó còn cần bổ sung một lượng lớn khí huyết.

Yêu thú tu hành không thể bỏ qua việc ăn uống, nó cần rất nhiều thức ăn!

Hứa Hắc chỉ có thể kéo lê cơ thể mình, nhìn thoáng qua ngôi làng dưới chân núi, rồi lắc đầu, quay người bò lên núi.

Nó không muốn đến thế giới con người, nơi đó quá nguy hiểm, thà chết đói còn hơn đi vào chuồng heo.

Hứa Hắc dùng thần thức để dò tìm thức ăn.

Suốt một buổi trưa, nó ăn một ổ trứng chim, một con sóc, một con mèo rừng, để truy đuổi một con thỏ hoang, nó đã chạy đến dưới chân núi.

Lượng thức ăn này còn chưa bằng một phần ba con heo mập.

Nhu cầu thức ăn của Hứa Hắc ngày càng lớn, lượng thức ăn này hoàn toàn không đủ nhét kẽ răng của nó, nó cần phải săn bắt những con vật lớn hơn.

Hứa Hắc lại liếc nhìn dưới chân núi, phát hiện ra một ruộng dưa hấu xanh mướt, trải dài khắp sườn núi.

Nơi này cách khá xa ngôi làng, xung quanh chỉ có một nhà nông.

Vào lúc này, Hứa Hắc đột nhiên nhìn thấy trong ruộng dưa hấu, có một con heo rừng đen như mực đang cắm đầu ăn quả dưa hấu, hự hự gặm nhấm.

Con heo rừng không lớn, khoảng một mét rưỡi, với hình thể hiện tại của Hứa Hắc, một ngụm có vẻ vừa vặn.

Hứa Hắc ngay lập tức cảm thấy rung động.

Nó đang đối mặt với lựa chọn đầu tiên trong đời xà của mình, săn mồi thú hoang lớn.

“Tấn công heo rừng có nguy hiểm không nhỉ?”

Hứa Hắc rất do dự, ban đầu không muốn đối mặt với các loài thú lớn nếu không phải tình thế bắt buộc, nhưng không còn cách nào khác, bởi lượng thức ăn của nó quá lớn, vì sinh tồn, nó chỉ có thể mạo hiểm.

“Theo hệ thống tu luyện, hiện tại ta đang ở Thông Linh kỳ tầng một đỉnh phong, con lợn rừng này vẫn ở giai đoạn chưa khai trí, cấp bậc thấp hơn ta! Theo lý thuyết, ta có thể dễ dàng xử lý nó!”

Hứa Hắc có muôn vàn suy nghĩ, nó không phải là thú hoang bình thường, nó biết suy nghĩ, đây là lợi thế của nó, nó muốn tận dụng lợi thế này.

“Để đảm bảo an toàn, tốt hơn là từ từ tiếp cận.”

Cuối cùng, Hứa Hắc quyết định liều mạng, bắt giết con heo rừng này.

Nó bò tới gần ruộng dưa hấu, dùng đuôi cuốn lên một viên đá lớn, thật cẩn thận tiến lại gần.

Trên đường đi, nó còn ngậm một số viên đá nhỏ trong miệng.

Thật ra với sức mạnh hiện tại của nó, giết một con heo rừng không khó, nó từng là xà vương ở vùng này, nuốt không ít người, cũng từng giết heo rừng, nhưng khi nghĩ lại, việc nó sống sót trước đây hoàn toàn là do may mắn.

Khi đã có linh trí, nó tự nhiên trở nên cẩn thận hơn, không muốn bị thương, nó cũng sợ đau.

Heo rừng khi phản kháng sẽ dùng chân dẫm, dùng răng đâm, rất đáng sợ. Tất nhiên, dù đáng sợ thế nào cũng không đáng sợ bằng con người.

Khi cách heo rừng còn mười mét, Hứa Hắc đột nhiên ngẩng cổ lên, mở miệng, vận đủ sức lực trong cơ thể, hội tụ tại cổ họng.

“Phốc!”

Viên đá từ trong miệng phun ra ngoài như một viên đạn pháo, nện vào đầu lợn rừng.

“Bốp!” Đầu heo rừng bị đánh lõm xuống, máu tươi bắn đầy đất, nó ngã xuống trên mặt đất.

Hứa Hắc vui mừng, phun ra một viên đá khác, đập vào đầu heo rừng tạo ra một cái lỗ lớn.

Nó tiến lại gần, nâng đuôi lên, dùng viên đá đập mạnh xuống, liên tục ba lần, đập nát đầu heo rừng, cho đến khi đối phương hoàn toàn không còn động đậy, máu không chảy nữa, nó mới ngừng tay.

Phun ra viên đá còn lại trong miệng, Hứa Hắc thở phào nhẹ nhõm.

“Chắc đã chết rồi, nhưng cũng có thể lại xác chết vùng dậy.”

Hứa Hắc vẫn không yên tâm, bẻ gãy bốn chân của nó, đập nát xương cốt toàn thân, để ngăn xác chết vùng dậy.

Lúc này, nó mới yên tâm bắt đầu quan sát.

So với hình thể của mình, một ngụm vừa vặn.

“Nghe nói thịt heo rừng dày dặn hơn thịt heo nuôi, hy vọng có thể kéo dài lâu hơn một chút.”

Hứa Hắc tính toán trong lòng, há miệng rộng nuốt trọn con heo rừng.

Da lông của heo rừng rất thô ráp, da cứng, tiêu hóa lâu, nhưng lợi thế là kháng cái đói.

Hứa Hắc bắt đầu nuốt từ đầu, chỉ trong chốc lát, chỉ còn lại hai cái chân lợn bên ngoài. Khi thịt lợn đi vào cơ thể, Hứa Hắc có thể rõ ràng cảm nhận được trong cơ thể mình dâng lên một luồng nhiệt khí. Thịt heo rừng nhanh chóng được tiêu hóa, biến thành tinh khí huyết thuần khiết, đem lại cảm giác no đủ. Đây thực sự là một nguồn thức ăn tốt!

Sau một lát, Hứa Hắc đã nuốt toàn bộ con heo rừng. Bỗng nhiên nó ho khan, há miệng phun ra một viên tinh thể đen lớn cỡ trứng gà, rơi xuống đất. Đó chính là một viên yêu hạch.

"Đây là... yêu hạch của heo rừng ư?" Hứa Hắc dựng thẳng vảy rắn, mắt trợn to.

Không đúng! Dã thú sao lại có yêu hạch? Chẳng lẽ...

Nhìn vết máu trên mặt đất, Hứa Hắc cuối cùng nhận ra điều gì đó, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. "Đây là... một con heo yêu sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương