Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh
-
Chương 14: Nữ nhân khắc khẩu
Từ Kiến Bình càng nhìn Văn Đình Tâm càng cảm thấy chướng mắt, đó là một loại nhìn nhận giống như tình địch.
Con bé lúc nhỏ nhìn vô cùng đẹp mắt, khuôn mặt giống mẹ cô, tính cách lại giống cha cô, tuổi nhỏ dường như đã có thể thấy được nét đẹp trong nội tâm cô. Hiện tại mười tám tuổi, đã bắt đầu từ từ nẩy nở. Bất kể là ngũ quan, khuôn mặt, hay là phương diện vóc dáng, đều lộ ra hương vị của một cô gái trẻ.
Vốn là, Từ Kiến Bình dự định nuôi cô vài năm sau đó lấy đi số tiền thừa kế lớn kia,ỉaồi gả cô cho đám thanh niên làng, đổi lấy một khoản biếu xén phong phú.
Chủ ý này để ở trên người cô, thanh niên vừa ý cũng đã sắp xếp sẵn, chỉ chờ con nhóc kia tới tuổi trưởng thành.
Ai biết, trong thời gian gần nhất, Cao Tài lại bắt đầu rục rịch. Trước kia chỉ là núp ở cửa toilet nhìn lén, hiện tại, lại thường xuyên mượn rượu rồi chui vào trong phòng của con nhỏ chết tiệt đó.
Thành thật mà nói, ở trong chuyện này, Từ Kiến Bình là nghiêng về một bên cho rằng chính Văn Đình Tâm có lỗi. Dù sao, trong nhà có một cô nương trẻ tuổi lại xinh đẹp như vậy, không có liên hệ máu mủ, người nam nhân nào có thể cầm lòng cho được. Cho nên khi Cao Tài càng tìm ra cách, Từ Kiến Bình cũng càng phản cảm đối với cô.
Ngay cả ăn một bữa cơm, đều không muốn để cho cô nuốt trôi. . .
Một câu đánh lên lúc Văn Đình Tâm đang gắp món ăn, Từ Kiến Bình nói, "Ăn cái gì mà ăn, tao đã nói với mày, mày có nghe không? ! Đến lúc đi lấy tiền, thái độ tốt một chút cho ta, không để cho người ta biết ngươi ở chỗ của ta chịu khổ nghe rõ chưa."
Chiếc đũa ngừng lại, Văn Đình Tâm ngước mắt liếc bà ta một cái, "Được, thái độ của tôi sẽ tốt, bây giờ có thể ăn cơm chưa?"
Lại lần nữa đưa đũa hướng về phía món mướp xào, lại bị Từ Kiến Bình một câu chặn lại, giống như là cố tình chống đối với cô.
"Tao hỏi mày, nếu như luật sư hỏi mày, mấy năm này đi theo tao sống như thế nào, tao đối xử như thế nào với mày, mày sẽ nói như thế nào?"
"Mẹ thật sự là suy nghĩ nhiều, luật sư sẽ không hỏi chúng ta việc này" yên lặng lắc đầu, Từ Kiến Bình ngu ngốc thở dài.
Văn Đình Tâm làm luật sư trong mười năm, mặc dù không làm chuyện xấu, nhưng là tuyệt không chõ mõm vào việc của người khác. Cũng không chỉ có cô, có thể nói nghề luật sư này, đều là không thể nhận tiền riêng của người.
Ở dưới tình huống không thu phí, thì không để ý chuyện của người ta, chỉ có ngu ngốc mới có thể tiếp tục làm. . .
"Tao hỏi mày nói thế nào, đừng đánh trống lảng sang chủ đề khác." Với chiếc đũa lên, gõ vào chén cơm của Văn Đình Tâm, "Nếu như người ta thật sự hỏi mày như vậy, mày sẽ trả lời thế nào."
"Mẹ đối với tôi rất tốt, vô cùng tốt, tôi sống vô cùng, vô cùng hạnh phúc, thế được chưa? !" Đặt chiếc đũa xuống, Văn Đình Tâm này lông mày nhíu chặt , "Có thể hỏi tất cả mọi vấn đề một lần không? Từng câu từng câu, có định ăn cơm hay không?"
Giọng điệu Văn Đình Tâm được tốt lắm, có thể nghe ra không có sự kiên nhẫn. Điều này khiến, Từ Kiến Bình trong lòng đã đầy tức giận, càu nhàu càu nhàu vài câu, nhóc con lại còn mạnh miệng.
Thoáng cái, làm Từ Kiến Bình cơn tức nhảy vọt lên cao.
"Con nhỏ chết tiệt kia, cái giọng này là nhưu thế nào?!" Vứt chiếc đũa, trừng mắt, một bộ dáng muốn đánh nhau, "Tao nói mày cái gì? Tính tình như thế là biểu hiện cho ai xem?! Như thế nào? Hiện tại cảm thấy có số tiền kia, xương cốt đxa cứng cáp, dám cùng tao nói chuyện theo kiểu cây ngay không sợ chết đứng đúng không?"
"Còn dám tạo phản à!" Hùng hùng hổ hổ , chụp bàn một cái.
"Két" một tiếng, mặt bàn chấn động một cái, vốn chính là bàn tròn đã sinh gỉ, bị bà cái vỗ này, vô cùng lay động, suýt nữa gãy xuống.
"Ôi trời" Văn Đình Tâm vội vàng vịn lấy cái bàn, bảo vệ món ăn đầy bàn. Động tác rất nhanh, không để cho cái bàn sụp xuống, "Bà làm sao vậy, có ăn cơm hay không?!"
Không biết rõ Từ Kiến Bình uống lộn thuốc gì, đáng lẽ đang ăn cơm ngon, đột nhiên lại xù lông. Tính tình kém như vậy, cũng là sao . . .
"Còn nữa, tao bảo mày hôm nay đi cắt tóc, tại sao không đi!" Đốt ngón tay thủ sẵn mặt bàn, sau khi phát điên một cái, oán niệm lại càng ngày càng nhiều, "Giữ lại đầu tóc dài muốn làm cái gì?! Còn muốn quyến rũ ai đó sao!"
Thời điểm nữ nhân ầm ĩ chính là như vậy, rất nhiều chuyện, nhiều oán hận trong lòng từ lâu nhịn không được đều nói ra. Đương nhiên, đối với Từ Kiến Bình mà nói, đã không có cái gì bà không thể nói.
Nhìn Văn Đình Tâm chướng mắt, cũng không phải là chuyện một ngày hai ngày, bộc phát ra, tự nhiên cũng không phải là hai ba câu liền có thể giải quyết.
"Đừng tưởng rằng chú Tài ngày hôm qua khen đầu tóc mày, có thể để tao giữ lại. Tao vốn nhìn khó chịu, mày nhất định phải cắt đi cho tao!" Vươn tay chỉ tới phía cô, Từ Kiến Bình nổi lên cơn tức cũng không nhỏ, "Ngày mai không cắt đi cho tao, cũng đừng về nhà ăn cơm nữa!"
Đừng bảo ngày mai, bữa cơm hôm nay đoán chừng cũng không thể ăn.
"Cắt đi" Bảo vệ cái bàn, Văn Đình Tâm ngồi xuống, trong lòng biết Từ Kiến Bình có thể là bực mình thật, vội vàng nghiêm túc đối đãi, "Ngày mai sẽ cắt bỏ, được rồi chứ?"
Không có cầm đũa lại, cô khoanh chân ngồi thẳng, bày làm ra tư thế nói chuyện, "Còn có cái gì muốn nói, đối với tôi không hài lòng nói hết ra đi. Nghẹn nhiều khó chịu, đúng không?"
Nhóc con trấn định làm Từ Kiến Bình cảm giác trong lòng thoáng cái không biết nói sao.
Theo lý thuyết, ở thời điểm này mọi ngày, con nhóc nhát gan, hẳn là phải nói xin lỗi bà rồi trốn đi mới đúng. Không nghĩ tới, hiện tại ngồi ở trước mặt bà tỉnh táo như vậy, vô cùng bình tĩnh. . .
"Đầu tóc ngày mai sẽ cắt bỏ, khoản tiền kia tôi cũng lấy về cho bà, thời điểm nhìn thấy luật sư sẽ nói tốt. Như vậy được chưa?" Bảo đảm xong, nàng đưa tay ý bảo, "Trừ bằng đó ra, đối với tôi còn có ý kiến gì, bà cứ việc nói ra."
"Còn có thể có ý kiến gì, điều hiện tại tao hy vọng nhất chính là mày sinh ra có thể xấu một chút." Vỗ bàn, Từ Kiến Bình thật thà nói , "Bộ dáng này, trời sinh chính là dùng để quyến rũ nam nhân sao? ! Chú Tài bị mày mê hoặc tới thần hồn điên đảo, hiểu không!"
Lời nói này , giống như là nói cho bồ nhí, Văn Đình Tâm nghe tóc gáy đều dựng lên. Đem cô cùng Cao Tài để cùng nhau, cũng thật sự là điên . . .
"Mẹ kế à, bà cảm thấy là tôi quyến rũ hắn?" Chỉ hướng mình, cảm giác như nghe được trò cười trong thiên hạ.
Thái độ của Văn Đình Tâm, rất rõ ràng có thể thấy được cô đối với Cao Tài là không có nửa điểm để ý.
Từ Kiến Bình đương nhiên cũng biết ý tứ của nhóc con chết tiệt, nhưng dù cho biết rõ, cũng vẫn cảm thấy hơn nửa là lỗi của cô.
"Không phải là mày, còn có thể là ai hả, người đàn ông đó không có tâm tư này!"
"Sớm nên đem con nhóc ngươi ném đi! Đều là tâm cơ của cha ngươi lớn quá, trước khi chết lại để lại cho mày một đường như vậy, muốn cho tao nuôi dưỡng mày" tức giận ngồi xuống, liên tiếp khinh khỉnh hướng về phía cô, "Kết quả nuôi mày vài chục năm, con mẹ nó mày còn quyến rũ đàn ông của tao! Mày nói mày không bỉ ổi thì ai bỉ ổi!"
"Không phải chứ, bà cảm thấy tôi thật là quyến rũ nam nhân của bà sao?" Ngồi thẳng người, Văn Đình Tâm chỉ cảm thấy càng nghe càng khó chịu.
Dù sao, người ta ngay cả bỉ ổi đều mắng ra, này còn có thể đáp ứng lấy lệ hay sao? !
"Tôi quyến rũ như thế nào? Bà nhìn tôi quyến rũ ở chỗ nào?" Ngón tay chỉ phía phòng tắm, nhịn không được nói "Bà biết tôi, hiện tại ngay cả đi nhà cầu cũng phải mang theo hai ổ khóa không?"
"Buổi tối ngủ xuyên ba cái áo, hai cái quần ngủ chuyện đó có phải tôi đã nói với bà hay không?" Lộ ra ống tay áo, đếm cho bà xem, "Bà vào phòng tôi mà xem, trời rất nóng, tôi mặc nhiều như vậy vì cái gì? ! Tôi bị hắn xé nát y phục còn ít sao? !"
Những chuyện này, Văn Đình Tâm liên tục nhắc tới, không có nghĩ ngược lại làm cho Từ Kiến Bình dùng để nói sửa lại.
Nói lý ngang ngược. . .
"Kỳ thật trong lòng của bà hẳn phải rõ ràng? chú Tài ngày ngày cùng bà ngủ chung, tâm tư của hắn, bà có thể không hiểu không?" Thu tay lại ôm lấy, hiện tại ngay cả giải thích đều lười phải nói, "Nếu như bà cảm thấy là lỗi của tôi, vậy tôi không có biện pháp, tôi có thể làm cũng chỉ có như vậy. Hoặc là, tôi chuyển ra ngoài."
"Chuyển ra ngoài?! Nghĩ hay lắm! Khoản tiền kia tao cũng không có lấy được đâu!" Đang tức giận biết bao nhiêu, nghe được Văn Đình Tâm nhắc tới chuyển ra ngoài, Từ Kiến Bình lập tức rụt lại.
Đương nhiên, nguyên nhân có quan hệ cùng khoản tiền kia. . .
Tự biết trong chuyện này nói không lại con nhóc kia, Từ Kiến Bình đành phải lại để cho mình nghẹn họng, "Tao cảnh cáo mày, tiền chưa tới tay tao, mày chỗ nào cũng không được đi!"
"Tao nuôi mày nhiều năm như vậy, không có lấy được khoản tiền kia, tao sẽ không để yên cho mày!" Cảnh cáo xong, đứng lên, hung hăng trừng cô một cái, hướng phòng mình đi vào.
Hiện tại miệng lưỡi con nhóc Văn Đình Tâm kia bén nhọn, còn có chỗ dựa là khoản tiền kia, Từ Kiến Bình là cảm giác mình càng ngày càng không dám nói cô, không dám động tới cô.
Chờ ngày nào đó bà lấy được khoản tiền kia, sau đó sẽ hung hăng đem con nhóc đó đánh một trận, rồi đuổi ra khỏi nhà!
Con bé lúc nhỏ nhìn vô cùng đẹp mắt, khuôn mặt giống mẹ cô, tính cách lại giống cha cô, tuổi nhỏ dường như đã có thể thấy được nét đẹp trong nội tâm cô. Hiện tại mười tám tuổi, đã bắt đầu từ từ nẩy nở. Bất kể là ngũ quan, khuôn mặt, hay là phương diện vóc dáng, đều lộ ra hương vị của một cô gái trẻ.
Vốn là, Từ Kiến Bình dự định nuôi cô vài năm sau đó lấy đi số tiền thừa kế lớn kia,ỉaồi gả cô cho đám thanh niên làng, đổi lấy một khoản biếu xén phong phú.
Chủ ý này để ở trên người cô, thanh niên vừa ý cũng đã sắp xếp sẵn, chỉ chờ con nhóc kia tới tuổi trưởng thành.
Ai biết, trong thời gian gần nhất, Cao Tài lại bắt đầu rục rịch. Trước kia chỉ là núp ở cửa toilet nhìn lén, hiện tại, lại thường xuyên mượn rượu rồi chui vào trong phòng của con nhỏ chết tiệt đó.
Thành thật mà nói, ở trong chuyện này, Từ Kiến Bình là nghiêng về một bên cho rằng chính Văn Đình Tâm có lỗi. Dù sao, trong nhà có một cô nương trẻ tuổi lại xinh đẹp như vậy, không có liên hệ máu mủ, người nam nhân nào có thể cầm lòng cho được. Cho nên khi Cao Tài càng tìm ra cách, Từ Kiến Bình cũng càng phản cảm đối với cô.
Ngay cả ăn một bữa cơm, đều không muốn để cho cô nuốt trôi. . .
Một câu đánh lên lúc Văn Đình Tâm đang gắp món ăn, Từ Kiến Bình nói, "Ăn cái gì mà ăn, tao đã nói với mày, mày có nghe không? ! Đến lúc đi lấy tiền, thái độ tốt một chút cho ta, không để cho người ta biết ngươi ở chỗ của ta chịu khổ nghe rõ chưa."
Chiếc đũa ngừng lại, Văn Đình Tâm ngước mắt liếc bà ta một cái, "Được, thái độ của tôi sẽ tốt, bây giờ có thể ăn cơm chưa?"
Lại lần nữa đưa đũa hướng về phía món mướp xào, lại bị Từ Kiến Bình một câu chặn lại, giống như là cố tình chống đối với cô.
"Tao hỏi mày, nếu như luật sư hỏi mày, mấy năm này đi theo tao sống như thế nào, tao đối xử như thế nào với mày, mày sẽ nói như thế nào?"
"Mẹ thật sự là suy nghĩ nhiều, luật sư sẽ không hỏi chúng ta việc này" yên lặng lắc đầu, Từ Kiến Bình ngu ngốc thở dài.
Văn Đình Tâm làm luật sư trong mười năm, mặc dù không làm chuyện xấu, nhưng là tuyệt không chõ mõm vào việc của người khác. Cũng không chỉ có cô, có thể nói nghề luật sư này, đều là không thể nhận tiền riêng của người.
Ở dưới tình huống không thu phí, thì không để ý chuyện của người ta, chỉ có ngu ngốc mới có thể tiếp tục làm. . .
"Tao hỏi mày nói thế nào, đừng đánh trống lảng sang chủ đề khác." Với chiếc đũa lên, gõ vào chén cơm của Văn Đình Tâm, "Nếu như người ta thật sự hỏi mày như vậy, mày sẽ trả lời thế nào."
"Mẹ đối với tôi rất tốt, vô cùng tốt, tôi sống vô cùng, vô cùng hạnh phúc, thế được chưa? !" Đặt chiếc đũa xuống, Văn Đình Tâm này lông mày nhíu chặt , "Có thể hỏi tất cả mọi vấn đề một lần không? Từng câu từng câu, có định ăn cơm hay không?"
Giọng điệu Văn Đình Tâm được tốt lắm, có thể nghe ra không có sự kiên nhẫn. Điều này khiến, Từ Kiến Bình trong lòng đã đầy tức giận, càu nhàu càu nhàu vài câu, nhóc con lại còn mạnh miệng.
Thoáng cái, làm Từ Kiến Bình cơn tức nhảy vọt lên cao.
"Con nhỏ chết tiệt kia, cái giọng này là nhưu thế nào?!" Vứt chiếc đũa, trừng mắt, một bộ dáng muốn đánh nhau, "Tao nói mày cái gì? Tính tình như thế là biểu hiện cho ai xem?! Như thế nào? Hiện tại cảm thấy có số tiền kia, xương cốt đxa cứng cáp, dám cùng tao nói chuyện theo kiểu cây ngay không sợ chết đứng đúng không?"
"Còn dám tạo phản à!" Hùng hùng hổ hổ , chụp bàn một cái.
"Két" một tiếng, mặt bàn chấn động một cái, vốn chính là bàn tròn đã sinh gỉ, bị bà cái vỗ này, vô cùng lay động, suýt nữa gãy xuống.
"Ôi trời" Văn Đình Tâm vội vàng vịn lấy cái bàn, bảo vệ món ăn đầy bàn. Động tác rất nhanh, không để cho cái bàn sụp xuống, "Bà làm sao vậy, có ăn cơm hay không?!"
Không biết rõ Từ Kiến Bình uống lộn thuốc gì, đáng lẽ đang ăn cơm ngon, đột nhiên lại xù lông. Tính tình kém như vậy, cũng là sao . . .
"Còn nữa, tao bảo mày hôm nay đi cắt tóc, tại sao không đi!" Đốt ngón tay thủ sẵn mặt bàn, sau khi phát điên một cái, oán niệm lại càng ngày càng nhiều, "Giữ lại đầu tóc dài muốn làm cái gì?! Còn muốn quyến rũ ai đó sao!"
Thời điểm nữ nhân ầm ĩ chính là như vậy, rất nhiều chuyện, nhiều oán hận trong lòng từ lâu nhịn không được đều nói ra. Đương nhiên, đối với Từ Kiến Bình mà nói, đã không có cái gì bà không thể nói.
Nhìn Văn Đình Tâm chướng mắt, cũng không phải là chuyện một ngày hai ngày, bộc phát ra, tự nhiên cũng không phải là hai ba câu liền có thể giải quyết.
"Đừng tưởng rằng chú Tài ngày hôm qua khen đầu tóc mày, có thể để tao giữ lại. Tao vốn nhìn khó chịu, mày nhất định phải cắt đi cho tao!" Vươn tay chỉ tới phía cô, Từ Kiến Bình nổi lên cơn tức cũng không nhỏ, "Ngày mai không cắt đi cho tao, cũng đừng về nhà ăn cơm nữa!"
Đừng bảo ngày mai, bữa cơm hôm nay đoán chừng cũng không thể ăn.
"Cắt đi" Bảo vệ cái bàn, Văn Đình Tâm ngồi xuống, trong lòng biết Từ Kiến Bình có thể là bực mình thật, vội vàng nghiêm túc đối đãi, "Ngày mai sẽ cắt bỏ, được rồi chứ?"
Không có cầm đũa lại, cô khoanh chân ngồi thẳng, bày làm ra tư thế nói chuyện, "Còn có cái gì muốn nói, đối với tôi không hài lòng nói hết ra đi. Nghẹn nhiều khó chịu, đúng không?"
Nhóc con trấn định làm Từ Kiến Bình cảm giác trong lòng thoáng cái không biết nói sao.
Theo lý thuyết, ở thời điểm này mọi ngày, con nhóc nhát gan, hẳn là phải nói xin lỗi bà rồi trốn đi mới đúng. Không nghĩ tới, hiện tại ngồi ở trước mặt bà tỉnh táo như vậy, vô cùng bình tĩnh. . .
"Đầu tóc ngày mai sẽ cắt bỏ, khoản tiền kia tôi cũng lấy về cho bà, thời điểm nhìn thấy luật sư sẽ nói tốt. Như vậy được chưa?" Bảo đảm xong, nàng đưa tay ý bảo, "Trừ bằng đó ra, đối với tôi còn có ý kiến gì, bà cứ việc nói ra."
"Còn có thể có ý kiến gì, điều hiện tại tao hy vọng nhất chính là mày sinh ra có thể xấu một chút." Vỗ bàn, Từ Kiến Bình thật thà nói , "Bộ dáng này, trời sinh chính là dùng để quyến rũ nam nhân sao? ! Chú Tài bị mày mê hoặc tới thần hồn điên đảo, hiểu không!"
Lời nói này , giống như là nói cho bồ nhí, Văn Đình Tâm nghe tóc gáy đều dựng lên. Đem cô cùng Cao Tài để cùng nhau, cũng thật sự là điên . . .
"Mẹ kế à, bà cảm thấy là tôi quyến rũ hắn?" Chỉ hướng mình, cảm giác như nghe được trò cười trong thiên hạ.
Thái độ của Văn Đình Tâm, rất rõ ràng có thể thấy được cô đối với Cao Tài là không có nửa điểm để ý.
Từ Kiến Bình đương nhiên cũng biết ý tứ của nhóc con chết tiệt, nhưng dù cho biết rõ, cũng vẫn cảm thấy hơn nửa là lỗi của cô.
"Không phải là mày, còn có thể là ai hả, người đàn ông đó không có tâm tư này!"
"Sớm nên đem con nhóc ngươi ném đi! Đều là tâm cơ của cha ngươi lớn quá, trước khi chết lại để lại cho mày một đường như vậy, muốn cho tao nuôi dưỡng mày" tức giận ngồi xuống, liên tiếp khinh khỉnh hướng về phía cô, "Kết quả nuôi mày vài chục năm, con mẹ nó mày còn quyến rũ đàn ông của tao! Mày nói mày không bỉ ổi thì ai bỉ ổi!"
"Không phải chứ, bà cảm thấy tôi thật là quyến rũ nam nhân của bà sao?" Ngồi thẳng người, Văn Đình Tâm chỉ cảm thấy càng nghe càng khó chịu.
Dù sao, người ta ngay cả bỉ ổi đều mắng ra, này còn có thể đáp ứng lấy lệ hay sao? !
"Tôi quyến rũ như thế nào? Bà nhìn tôi quyến rũ ở chỗ nào?" Ngón tay chỉ phía phòng tắm, nhịn không được nói "Bà biết tôi, hiện tại ngay cả đi nhà cầu cũng phải mang theo hai ổ khóa không?"
"Buổi tối ngủ xuyên ba cái áo, hai cái quần ngủ chuyện đó có phải tôi đã nói với bà hay không?" Lộ ra ống tay áo, đếm cho bà xem, "Bà vào phòng tôi mà xem, trời rất nóng, tôi mặc nhiều như vậy vì cái gì? ! Tôi bị hắn xé nát y phục còn ít sao? !"
Những chuyện này, Văn Đình Tâm liên tục nhắc tới, không có nghĩ ngược lại làm cho Từ Kiến Bình dùng để nói sửa lại.
Nói lý ngang ngược. . .
"Kỳ thật trong lòng của bà hẳn phải rõ ràng? chú Tài ngày ngày cùng bà ngủ chung, tâm tư của hắn, bà có thể không hiểu không?" Thu tay lại ôm lấy, hiện tại ngay cả giải thích đều lười phải nói, "Nếu như bà cảm thấy là lỗi của tôi, vậy tôi không có biện pháp, tôi có thể làm cũng chỉ có như vậy. Hoặc là, tôi chuyển ra ngoài."
"Chuyển ra ngoài?! Nghĩ hay lắm! Khoản tiền kia tao cũng không có lấy được đâu!" Đang tức giận biết bao nhiêu, nghe được Văn Đình Tâm nhắc tới chuyển ra ngoài, Từ Kiến Bình lập tức rụt lại.
Đương nhiên, nguyên nhân có quan hệ cùng khoản tiền kia. . .
Tự biết trong chuyện này nói không lại con nhóc kia, Từ Kiến Bình đành phải lại để cho mình nghẹn họng, "Tao cảnh cáo mày, tiền chưa tới tay tao, mày chỗ nào cũng không được đi!"
"Tao nuôi mày nhiều năm như vậy, không có lấy được khoản tiền kia, tao sẽ không để yên cho mày!" Cảnh cáo xong, đứng lên, hung hăng trừng cô một cái, hướng phòng mình đi vào.
Hiện tại miệng lưỡi con nhóc Văn Đình Tâm kia bén nhọn, còn có chỗ dựa là khoản tiền kia, Từ Kiến Bình là cảm giác mình càng ngày càng không dám nói cô, không dám động tới cô.
Chờ ngày nào đó bà lấy được khoản tiền kia, sau đó sẽ hung hăng đem con nhóc đó đánh một trận, rồi đuổi ra khỏi nhà!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook