Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh
-
Chương 15: Một đêm, không yên tĩnh!
Cứ như vậy kết thúc một bữa cơm, Từ Kiến Bình còn muốn ầm ỹ thêm vài câu, Văn Đình Tâm vô cùng bất đắc dĩ.
"Loảng xoảng" một âm thanh vang lên, Từ Kiến Bình hung hăng ném đồ trong phòng, giống như là đang trút giận.
Bên cạnh bàn ăn, Văn Đình Tâm liếc về phía cửa phòng, sau đó lại cầm đũa lên.
Bất kể như thế nào, cơm, thì vẫn phải ăn. Dù sao cũng là ăn ở chỗ này bữa ăn cuối cùng, không thể vì người khác xúc động mà quấy rối tâm tình của mình.
"Ăn cơm!" Nói xong, tay đã gắp một đũa mướp xào đặt ở trong chén, miệng to ăn cơm, miệng to dùng bữa.
Cơm chỉ có rau dưa, nhưng cô lại ăn vô cùng nhiệt tình.
Sau khi ăn xong, dọn dẹp xong hết, tắm gội xong, trở lại phòng của mình thì thời gian cũng không còn sớm nữa.
Ở trong phòng Từ Kiến Bình thanh âm không có vang lên nữa, đoán chừng là ngủ thiếp đi, Cao Tài cũng chưa về, Văn Đình Tâm vụng trộm sửa sang lại hành lý.
'A a' âm thanh bỏ đồ vào trong chiếc túi liên tục vang lên, ngược lại cô cũng không quá để ý.
Kỳ thật đồ cô cần mang cùng khá ít, quần áo, giầy vừa cũ vừa rách, bỏ đi; đệm chăn vừa cứng lại ẩm ướt, không cần; một đống đủ mọi loại sách vở linh tinh từ tiểu học đến trung học sách vở, hiện tại cô cũng lười nhìn, tính ném đi.
Cuối cùng, để vào trong túi, chỉ có hai cái áo ngực, vài cái quần lót, và một bộ quần áo hơi dầy một chút.
Túi to cũng là túi ny lon màu đen, nhăn nhăn nhúm nhúm, cầm ở trong tay, một dạng vô cùng nghèo khổ. Ngẫm lại mình đã có thời kỳ huy hoàng đến mức chuyển nhà hành lý đều muốn đầy xe hơi, cảm giác chênh lệch vô cùng lớn, khó tránh khỏi làm lòng người đầy chua xót.
Có tiền, không có tiền sự chênh lệch vô cùng khủng bố. . .
Sắp xếp đồ xong, vỗ tay một cái, đứng dậy tắt đèn sau về trên giường nằm xuống.
"Ngủ!" Mím môi cười, nhắm mắt lại. Tại giờ phút này, Văn Đình Tâm cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Mặc dù buổi tối đã xảy ra chút chuyện không vui, nhưng vừa nghĩ tới ngày mai tên nhóc sẽ đến đón cô, cực khổ dường như không đáng nói.
Mang theo ngọt ngào, không đầy một lát, cô liền ngủ say sưa. . .
Nhưng mà, ban đêm, cũng không có tốt giống cô tưởng tượng. Không biết thật sự là cô quá mệt mỏi, hay là nguyên nhân gì, trải qua một đêm, vẫn như trước không làm cho cô thấy thư thả.
Ước chừng hơn mười một giờ tối, Cao Tài mang theo mùi rượu khắp người trở về. Mở cửa mở ra, Cao Tài thân hình lung la lung lay, bàn tay để ở trên cửa, không có mở đèn, lục lọi đi tới.
Ba phần say, bảy phần thanh tỉnh, vừa vặn tăng can đảm lên.
Bước chân mê loạn, tiến đến nhà sau, nhắm phương hướng một chút không có sai, nhắm ngay gian phòng Văn Đình Tâm đi tới!
Trong đêm tối, Cao Tài ẩn nấp vô cùng tốt, hắn hết sức nhẹ nhàng không phát ra tiếng động, sợ làm Từ Kiến Bình tỉnh giấc.
Ở trước cửa Văn Đình Tâm dừng lại, đẩy cửa, không mở ra được. . .
"Con nhỏ chết tiệt kia" thế nhưng khóa cửa!
Nhíu mày, thuận tay cho vào túi quần, móc ra một cái móc sắt, dụi dụi mắt, đưa vào trong cửa.
Cũng là quá mệt mỏi, cô khóa cửa lại, hết lần này tới lần khác Cao Tài nghĩ ra phương pháp mở khóa…
Phẩm hạnh của Cao Tài không tốt, có được tay nghề mở khóa này cũng không quá kỳ lạ. Lúc còn trẻ ở trong thành phố lăn lộn, ăn trộm mấy nhà giàu, trong khoảng thời gian ngắn lấy được không ít, thuận lợi thông đồng cùng Từ Kiến Bình.
Về sau đến ở Nam Giao này là vì bị lệnh truy nã của cục cảnh sát, kinh hoàng khiếp sợ nên trốn về đây. Cho tới bây giờ, hắn cũng không dám lộ diện.
Cao tài vốn cho rằng về sau sẽ không dùng đến kỹ thuật mở cửa này nữa, không nghĩ tới, đêm nay thế nhưng lại phải dùng.
Cảnh tối lửa tắt đèn, cảm giác say mịt mờ, mở một cái khóa như vậy, làm Cao Tài tốn khá nhiều thời gian. "Cách cách", âm thanh không quá lớn, không chỉ làm hắn mở được cửa ra, mà còn không làm Văn Đình Tâm thức giấc.
Dè dặt đẩy cửa phòng ra, xoay lại đóng kín cửa, bên trong phòng chứa đồ mùi vị ẩm ướt, lại không ảnh hưởng chút nào đến Cao Tài.
"Hắc hắc," xoa xoa hai tay, tầm mắt của hắn rơi trên người Văn Đình Tâm, lộ ra một tia dâm dục.
Trời mới biết, hắn muốn ăn con nhóc này, đã lâu rồi!
Mắt híp lại, vẻ mặt cười rộng đến tận mang tai, tay đã bắt đầu mở dây lưng quần, nếu như lúc này miêu tả về hắn, rõ ràng có thể thấy được, khóe miệng đầy nước miếng. . .
"Con nhóc con, hắc hắc ~" còn chưa bắt đầu ra tay, nội tâm nhịn không được đắc ý, đủ để thấy được, thời gian hắn ngấp nghé Văn Đình Tâm không phải là ngắn.
Do hắn quá đắc ý, gây ra chút tiếng động, khiến Văn Đình Tâm mơ mơ màng màng trở mình, từ bên trong chuyển ra bên ngoài.
Bên giường xuất hiện một ánh mắt gian xảo, làm cô cả kinh mở mắt ra.
"Con nhóc, tao đến đây!" Dường như không có thời gian để phản ứng, Cao Tài đã cúi người xuống, nửa bàn tay ướt át nắm chăn đệm vén lên.
Đột nhiên cảm giác mát làm cho cô hoàn toàn tỉnh lại.
Không chút nghĩ ngợi nào cô liền biết mình đang gặp phải tình huống gì…
Lúc này, xuất hiện ở mép giường cô, có ý đồ bất chính, ngoại trừ Cao Tài, còn có thể là ai!?
"Ông làm cái gì!" Ở trên giường dựng thẳng dậy, đang muốn ngồi lên, lại bị Cao Tài dễ dàng đẩy trở lại.
Kéo quần xuống, Cao Tài một bước quỳ lên giường, giọng đắc ý thấp khàn, "Tao hôm nay cuối cùng cũng có thể hưởng thụ rồi. Thật là không dễ dàng nha, nhóc con"
"Cút ngay, tên chó này!" Tiện tay cầm gối đầu đánh về phía Cao Tài, Văn Đình Tâm lắc lắc thân thể giãy giụa. Một đôi chân bị Cao Tài cầm lấy, không thể làm gì.
Giọng cô nhất thời hét lớn, Cao Tài sợ đưa tay lên miệng cô che đi, nhỏ giọng nhắc nhở, "Nói nhỏ một chút, nếu làm người phụ nữ kia thức giấc, chúng ta không có cách nào hành sự."
Nói xong, Cao Tài còn nhếch miệng cười một tiếng, mặc dù thanh âm rất nhỏ, nhưng âm điệu tiếng cười kia vẫn làm người ta chán ghét, giống như đang đắc ý, lại giống đang hưởng thụ. . .
Trong lúc gối đầu chống đỡ ở giữa thân thể hai người, Văn Đình Tâm nhíu mày lại căng thẳng, một đôi tay dùng sức đẩy thân thể của hắn ra, hai mắt trợn trừng.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, lúc này cô thật hy vọng Cao Tài lập tức có thể chết bất đắc kỳ tử!
"Đừng động, nhóc con, ở dưới thân tao, cần phải ngoan ngoãn phục vụ" một tay che miệng của cô, một tay dời xuống, cởi bỏ một cái nút áo khoác ngoài, Cao Tài càng thêm hưng phấn.
Đối mặt với loại biến thái này, Văn Đình Tâm rất khó giữ được sự tỉnh táo. Ngửi mùi rượu đầy người hắn, cô cũng biết, đến lúc đó, hắn nhất định sẽ lấy lý do uống rượu say để giải thích với Từ Kiến Bình.
Dùng sức đẩy hắn, không thoải mái chút nào, Văn Đình Tâm đành phải hai tay kéo căng áo khoác, không để cho hắn cởi xuống.
"Nhóc con, ngoan một chút cho tao, mày nên biết, phản kháng không có tác dụng!" Bóp tay cô đẩy ra, ai biết con nhóc nắm hết sức, chống cự ương ngạnh.
Cuối cùng nói một tiếng cảnh cáo, cô vẫn không chịu buông tay, Cao Tài đành phải dùng hai tay, nắm áo khoác của cô, xé nát!
Vốn là áo khoác mỏng, sức lực hắn lại lớn, lập tức liền 'Xoẹt' một tiếng...
"Mẹ kế! Mẹ kế tỉnh dậy! chú Tài uống rượu say!" Thừa dịp hắn kéo quần áo, Văn Đình Tâm gõ vách tường, lớn tiếng la lên.
"Đông đông đông" tiếng vang hòa với tiếng cô kêu cứu, cách âm lại không tốt, trong phòng âm thanh nhộn nhạo vang lên.
Lập tức, Từ Kiến Bình tỉnh.
"Con nhóc chết tiệt kia!" Tức giận tát cô hai cái, Cao Tài trừng đỏ mắt, "Đã nói đừng có ồn ào, con mẹ nó, lại gọi liên tục!"
"Ông cút ngay cho tôi, đò chó má!" Không chút lưu tình phun nước miếng trên mặt hắn, Văn Đình Tâm lại lớn giọng kêu, "Mẹ kế! Chú Tài nói hắn ở bên ngoài có phụ nữa khác, không cần mẹ nữa! Mẹ mau tới xem một chút đi!"
Âm thanh vô cùng lớn, dường như từ trong cổ họng phát ra, tại ban đêm yên tĩnh, truyền vô cùng lớn. . . Đừng nói là Từ Kiến Bình, đoán chừng là nhà bên cạnh cũng có thể nghe được!
"Con nhóc chết tiệt kia! Mày im ngay cho tao!"
Giơ tay tát cô "Bành bạch" nhiều cái, đánh tới lúc cô không thể kêu, Cao Tài mới bằng lòng dừng lại.
Khi đó, Văn Đình Tâm cắn chặt răng, thở hổn hển trừng mắt với hắn, âm thầm quyết định, về sau nhất định phải đưa Cao Tài vào ngục giam!
Trong phòng cách vách đã nghe được từng tiếng vang va chạm, từng tiếng một, Cao Tài càng nghe cơn tức càng lớn.
Quay đầu lại nhìn Văn Đình Tâm, hận đến nghiến răng, trên tay lại xé rách quần áo, không để cho cô sống tốt.
"Ông làm cái gì, ông buông tay!" Siết chặt quần áo, Văn Đình Tâm ra sức giãy giụa, "Chó má, ông chờ đó cho tôi, tôi sau khi ra ngoài, nhất định sẽ không bỏ qua cho ông!"
"Tao hiện tại nhất định không buông tha mày!" Tức đỏ mắt, tay cũng vô ý bóp trên cổ cô.
Đúng lúc này, Từ Kiến Bình đã mạnh mẽ đẩy cửa bước vào.
"Con mẹ nó ông đang làm gì!"
"Loảng xoảng" một âm thanh vang lên, Từ Kiến Bình hung hăng ném đồ trong phòng, giống như là đang trút giận.
Bên cạnh bàn ăn, Văn Đình Tâm liếc về phía cửa phòng, sau đó lại cầm đũa lên.
Bất kể như thế nào, cơm, thì vẫn phải ăn. Dù sao cũng là ăn ở chỗ này bữa ăn cuối cùng, không thể vì người khác xúc động mà quấy rối tâm tình của mình.
"Ăn cơm!" Nói xong, tay đã gắp một đũa mướp xào đặt ở trong chén, miệng to ăn cơm, miệng to dùng bữa.
Cơm chỉ có rau dưa, nhưng cô lại ăn vô cùng nhiệt tình.
Sau khi ăn xong, dọn dẹp xong hết, tắm gội xong, trở lại phòng của mình thì thời gian cũng không còn sớm nữa.
Ở trong phòng Từ Kiến Bình thanh âm không có vang lên nữa, đoán chừng là ngủ thiếp đi, Cao Tài cũng chưa về, Văn Đình Tâm vụng trộm sửa sang lại hành lý.
'A a' âm thanh bỏ đồ vào trong chiếc túi liên tục vang lên, ngược lại cô cũng không quá để ý.
Kỳ thật đồ cô cần mang cùng khá ít, quần áo, giầy vừa cũ vừa rách, bỏ đi; đệm chăn vừa cứng lại ẩm ướt, không cần; một đống đủ mọi loại sách vở linh tinh từ tiểu học đến trung học sách vở, hiện tại cô cũng lười nhìn, tính ném đi.
Cuối cùng, để vào trong túi, chỉ có hai cái áo ngực, vài cái quần lót, và một bộ quần áo hơi dầy một chút.
Túi to cũng là túi ny lon màu đen, nhăn nhăn nhúm nhúm, cầm ở trong tay, một dạng vô cùng nghèo khổ. Ngẫm lại mình đã có thời kỳ huy hoàng đến mức chuyển nhà hành lý đều muốn đầy xe hơi, cảm giác chênh lệch vô cùng lớn, khó tránh khỏi làm lòng người đầy chua xót.
Có tiền, không có tiền sự chênh lệch vô cùng khủng bố. . .
Sắp xếp đồ xong, vỗ tay một cái, đứng dậy tắt đèn sau về trên giường nằm xuống.
"Ngủ!" Mím môi cười, nhắm mắt lại. Tại giờ phút này, Văn Đình Tâm cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Mặc dù buổi tối đã xảy ra chút chuyện không vui, nhưng vừa nghĩ tới ngày mai tên nhóc sẽ đến đón cô, cực khổ dường như không đáng nói.
Mang theo ngọt ngào, không đầy một lát, cô liền ngủ say sưa. . .
Nhưng mà, ban đêm, cũng không có tốt giống cô tưởng tượng. Không biết thật sự là cô quá mệt mỏi, hay là nguyên nhân gì, trải qua một đêm, vẫn như trước không làm cho cô thấy thư thả.
Ước chừng hơn mười một giờ tối, Cao Tài mang theo mùi rượu khắp người trở về. Mở cửa mở ra, Cao Tài thân hình lung la lung lay, bàn tay để ở trên cửa, không có mở đèn, lục lọi đi tới.
Ba phần say, bảy phần thanh tỉnh, vừa vặn tăng can đảm lên.
Bước chân mê loạn, tiến đến nhà sau, nhắm phương hướng một chút không có sai, nhắm ngay gian phòng Văn Đình Tâm đi tới!
Trong đêm tối, Cao Tài ẩn nấp vô cùng tốt, hắn hết sức nhẹ nhàng không phát ra tiếng động, sợ làm Từ Kiến Bình tỉnh giấc.
Ở trước cửa Văn Đình Tâm dừng lại, đẩy cửa, không mở ra được. . .
"Con nhỏ chết tiệt kia" thế nhưng khóa cửa!
Nhíu mày, thuận tay cho vào túi quần, móc ra một cái móc sắt, dụi dụi mắt, đưa vào trong cửa.
Cũng là quá mệt mỏi, cô khóa cửa lại, hết lần này tới lần khác Cao Tài nghĩ ra phương pháp mở khóa…
Phẩm hạnh của Cao Tài không tốt, có được tay nghề mở khóa này cũng không quá kỳ lạ. Lúc còn trẻ ở trong thành phố lăn lộn, ăn trộm mấy nhà giàu, trong khoảng thời gian ngắn lấy được không ít, thuận lợi thông đồng cùng Từ Kiến Bình.
Về sau đến ở Nam Giao này là vì bị lệnh truy nã của cục cảnh sát, kinh hoàng khiếp sợ nên trốn về đây. Cho tới bây giờ, hắn cũng không dám lộ diện.
Cao tài vốn cho rằng về sau sẽ không dùng đến kỹ thuật mở cửa này nữa, không nghĩ tới, đêm nay thế nhưng lại phải dùng.
Cảnh tối lửa tắt đèn, cảm giác say mịt mờ, mở một cái khóa như vậy, làm Cao Tài tốn khá nhiều thời gian. "Cách cách", âm thanh không quá lớn, không chỉ làm hắn mở được cửa ra, mà còn không làm Văn Đình Tâm thức giấc.
Dè dặt đẩy cửa phòng ra, xoay lại đóng kín cửa, bên trong phòng chứa đồ mùi vị ẩm ướt, lại không ảnh hưởng chút nào đến Cao Tài.
"Hắc hắc," xoa xoa hai tay, tầm mắt của hắn rơi trên người Văn Đình Tâm, lộ ra một tia dâm dục.
Trời mới biết, hắn muốn ăn con nhóc này, đã lâu rồi!
Mắt híp lại, vẻ mặt cười rộng đến tận mang tai, tay đã bắt đầu mở dây lưng quần, nếu như lúc này miêu tả về hắn, rõ ràng có thể thấy được, khóe miệng đầy nước miếng. . .
"Con nhóc con, hắc hắc ~" còn chưa bắt đầu ra tay, nội tâm nhịn không được đắc ý, đủ để thấy được, thời gian hắn ngấp nghé Văn Đình Tâm không phải là ngắn.
Do hắn quá đắc ý, gây ra chút tiếng động, khiến Văn Đình Tâm mơ mơ màng màng trở mình, từ bên trong chuyển ra bên ngoài.
Bên giường xuất hiện một ánh mắt gian xảo, làm cô cả kinh mở mắt ra.
"Con nhóc, tao đến đây!" Dường như không có thời gian để phản ứng, Cao Tài đã cúi người xuống, nửa bàn tay ướt át nắm chăn đệm vén lên.
Đột nhiên cảm giác mát làm cho cô hoàn toàn tỉnh lại.
Không chút nghĩ ngợi nào cô liền biết mình đang gặp phải tình huống gì…
Lúc này, xuất hiện ở mép giường cô, có ý đồ bất chính, ngoại trừ Cao Tài, còn có thể là ai!?
"Ông làm cái gì!" Ở trên giường dựng thẳng dậy, đang muốn ngồi lên, lại bị Cao Tài dễ dàng đẩy trở lại.
Kéo quần xuống, Cao Tài một bước quỳ lên giường, giọng đắc ý thấp khàn, "Tao hôm nay cuối cùng cũng có thể hưởng thụ rồi. Thật là không dễ dàng nha, nhóc con"
"Cút ngay, tên chó này!" Tiện tay cầm gối đầu đánh về phía Cao Tài, Văn Đình Tâm lắc lắc thân thể giãy giụa. Một đôi chân bị Cao Tài cầm lấy, không thể làm gì.
Giọng cô nhất thời hét lớn, Cao Tài sợ đưa tay lên miệng cô che đi, nhỏ giọng nhắc nhở, "Nói nhỏ một chút, nếu làm người phụ nữ kia thức giấc, chúng ta không có cách nào hành sự."
Nói xong, Cao Tài còn nhếch miệng cười một tiếng, mặc dù thanh âm rất nhỏ, nhưng âm điệu tiếng cười kia vẫn làm người ta chán ghét, giống như đang đắc ý, lại giống đang hưởng thụ. . .
Trong lúc gối đầu chống đỡ ở giữa thân thể hai người, Văn Đình Tâm nhíu mày lại căng thẳng, một đôi tay dùng sức đẩy thân thể của hắn ra, hai mắt trợn trừng.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, lúc này cô thật hy vọng Cao Tài lập tức có thể chết bất đắc kỳ tử!
"Đừng động, nhóc con, ở dưới thân tao, cần phải ngoan ngoãn phục vụ" một tay che miệng của cô, một tay dời xuống, cởi bỏ một cái nút áo khoác ngoài, Cao Tài càng thêm hưng phấn.
Đối mặt với loại biến thái này, Văn Đình Tâm rất khó giữ được sự tỉnh táo. Ngửi mùi rượu đầy người hắn, cô cũng biết, đến lúc đó, hắn nhất định sẽ lấy lý do uống rượu say để giải thích với Từ Kiến Bình.
Dùng sức đẩy hắn, không thoải mái chút nào, Văn Đình Tâm đành phải hai tay kéo căng áo khoác, không để cho hắn cởi xuống.
"Nhóc con, ngoan một chút cho tao, mày nên biết, phản kháng không có tác dụng!" Bóp tay cô đẩy ra, ai biết con nhóc nắm hết sức, chống cự ương ngạnh.
Cuối cùng nói một tiếng cảnh cáo, cô vẫn không chịu buông tay, Cao Tài đành phải dùng hai tay, nắm áo khoác của cô, xé nát!
Vốn là áo khoác mỏng, sức lực hắn lại lớn, lập tức liền 'Xoẹt' một tiếng...
"Mẹ kế! Mẹ kế tỉnh dậy! chú Tài uống rượu say!" Thừa dịp hắn kéo quần áo, Văn Đình Tâm gõ vách tường, lớn tiếng la lên.
"Đông đông đông" tiếng vang hòa với tiếng cô kêu cứu, cách âm lại không tốt, trong phòng âm thanh nhộn nhạo vang lên.
Lập tức, Từ Kiến Bình tỉnh.
"Con nhóc chết tiệt kia!" Tức giận tát cô hai cái, Cao Tài trừng đỏ mắt, "Đã nói đừng có ồn ào, con mẹ nó, lại gọi liên tục!"
"Ông cút ngay cho tôi, đò chó má!" Không chút lưu tình phun nước miếng trên mặt hắn, Văn Đình Tâm lại lớn giọng kêu, "Mẹ kế! Chú Tài nói hắn ở bên ngoài có phụ nữa khác, không cần mẹ nữa! Mẹ mau tới xem một chút đi!"
Âm thanh vô cùng lớn, dường như từ trong cổ họng phát ra, tại ban đêm yên tĩnh, truyền vô cùng lớn. . . Đừng nói là Từ Kiến Bình, đoán chừng là nhà bên cạnh cũng có thể nghe được!
"Con nhóc chết tiệt kia! Mày im ngay cho tao!"
Giơ tay tát cô "Bành bạch" nhiều cái, đánh tới lúc cô không thể kêu, Cao Tài mới bằng lòng dừng lại.
Khi đó, Văn Đình Tâm cắn chặt răng, thở hổn hển trừng mắt với hắn, âm thầm quyết định, về sau nhất định phải đưa Cao Tài vào ngục giam!
Trong phòng cách vách đã nghe được từng tiếng vang va chạm, từng tiếng một, Cao Tài càng nghe cơn tức càng lớn.
Quay đầu lại nhìn Văn Đình Tâm, hận đến nghiến răng, trên tay lại xé rách quần áo, không để cho cô sống tốt.
"Ông làm cái gì, ông buông tay!" Siết chặt quần áo, Văn Đình Tâm ra sức giãy giụa, "Chó má, ông chờ đó cho tôi, tôi sau khi ra ngoài, nhất định sẽ không bỏ qua cho ông!"
"Tao hiện tại nhất định không buông tha mày!" Tức đỏ mắt, tay cũng vô ý bóp trên cổ cô.
Đúng lúc này, Từ Kiến Bình đã mạnh mẽ đẩy cửa bước vào.
"Con mẹ nó ông đang làm gì!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook