Láng Giềng
Quyển 1 - Chương 31: Trong tiếng pháo lại thêm một tuổi

Sáng sớm, đi chợ sau nha phường, tìm tới vị đại hán bán hoa kia, đại hán quả nhiên mang đến một mầm cây nhỏ xíu, được trồng trong chậu gốm thô. Hoa non rất nhỏ, chậu hoa cũng rất nhỏ, Lý Quả dùng một tay cầm chậu hoa, nói lời cảm ơn với đại hán.

“Chăm sóc kỹ, đừng để nó chết. Nhớ tưới nước trừ sâu, trời lạnh thì chuyển vào trong phòng, hôm nào nóng thì phải che nắng…” Đại hán bán hoa cằn nhằn nói liên miên cả một đống lời dặn dò.

“Nương của ta ơi, đây là ngươi đang tặng hoa, hay là gả khuê nữ vậy.”

Quầy hàng của thư sinh bần hàn vẫn đặt cạnh đại hán bán hoa, miệng hắn vẫn luôn độc địa như thế, đại hán bán hoa thô bạo như vậy, lại không đánh hắn trận nào, cũng thật khó hiểu.

“Ngươi là tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu thì biết cái gì, hoa này dễ chết, ở miền nam mùa đông còn đỡ đấy, chứ đến phương bắc, còn phải làm hẳn cái phòng ấm cơ.”

Đại hán bán hoa lại tằng tằng giải thích.

Thư sinh nghèo khịt mũi coi thường, nhìn Lý Quả ngoan ngoãn đứng nghe đại hán lải nhải, nói: “Hài tử, đi nhanh đi, lát nữa hắn còn muốn nhắc ngươi chuyện bón phân, đổi chậu đấy.”

Nhìn Lý Quả đi xa, thư sinh quay đầu sang đại hán nói: “Sở manh tử, ngươi thu nó mười văn cũng được, đêm giao thừa có thể mua chút rượu nóng uống tạm.”

Đại hán bán hoa không cho là đúng, vỗ ngực nói: “Lão tử còn thiếu mười văn này hả!”

“Phải phải, buổi tối đừng có mà đến chỗ ta đòi rượu uống.”

Thư sinh nghèo không tiếp tục để ý, đi ra sau giá gỗ, chỉnh ngay lại đôi câu đối bị gió thổi lệch. Thư sinh dáng người gầy gò, áo choàng rộng lớn ở trong gió lay động, rất có vài phần tiên phong đạo cốt.

Lý Quả ở thư tứ (hiệu sách) mua được một quyển Đường nhân truyền kỳ, cộng với có được một gốc non hoa Tử bào ở chợ sau nha phường. Cậu hài lòng, mang theo vật phẩm đi tới Triệu trạch.

Lý Quả thường lui tới Triệu trạch, người hầu ở đây đều biết Lý Quả, không chỉ không ngăn cậu, còn có thể nói cười hỏi han: “Tìm Khánh ca hả?”

“Công tử cùng Triệu công ra ngoài, Khánh ca cũng đi theo, Quả Tặc Nhi, có chuyện gì không?”

Triệu Cường đang cắt tỉa hoa cỏ ở trong sân, nhìn thấy Lý Quả, cũng nói cho cậu hay.

Lý Quả ở Triệu trạch không chỉ là khách quen, bọn người hầu nắm rõ thân thế cậu như lòng bàn tay, cũng biết đứa bé này cùng công tử gia bọn họ có giao tình tốt.

Khánh ca không ở đây, theo Triệu Khải Mô ra ngoài.

Rất nhiều ngày chưa thấy Triệu Khải Mô, lần này cố ý lại đây, không nghĩ vẫn hụt mất, tâm lý không khỏi ủ rũ.

“Nhờ ngươi một việc, chuyển gốc hoa này cho Khải Mô, quyển sách này cho Khánh ca.”

Triệu Cường xoa tay một chút, tiếp nhận hai món đồ.

“Được rồi, chờ công tử bọn họ trở về.”

Giao xong đồ vật, Lý Quả rời đi.

Hôm nay giao thừa, ngày mai mồng một tết, cũng là ngày quan trọng, Triệu Khải Mô sẽ cùng lão Triệu đi ra ngoài bái phỏng, hoặc là ở nhà tiếp đón khách nhân, nói chung rất bận. Hài tử gia đình giàu có, từ rất sớm đã được học tiếp đón người khác, thấy nhiều cảnh tượng hoành tráng, hào môn khách quý.

Hai hài tử Triệu Khải Mô cùng Lý Quả sẽ có quỹ đạo cuộc sống khác nhau, cũng ngày càng xa.

Lý Quả sắp mười ba tuổi, còn chưa thật sự ý thức được vấn đề này. Chẳng qua chỉ cảm thấy không thấy được Triệu Khải Mô, tâm lý có chút ủ rũ.

Lễ mừng năm mới của Quả gia, xếp đầy một bàn nhỏ, có cá có thịt có bột mì, hai khay rau quả.

Phong phú như vậy, đây là tình cảnh mà chỉ khi Quả cha Lý Nhị Côn còn ở nhà mới có được.

Trên đầu Quả Muội buộc dây đỏ, màu đỏ tươi, trên dây còn thêu hai con thỏ trắng. Quả Muội da dẻ trắng mịn, tóc đen nhánh, lại buộc dây đỏ tươi như vậy, đặc biệt xinh xắn, linh khí.

Tuy còn bé, song thiên tính là thích chưng diện, từ lúc Quả nương buộc dây đỏ trên tóc bé, Quả Muội có lúc sẽ chạy đến trong phòng bếp, soi vào vại nước, chăm chú nhìn bóng mình dưới nước.

Ăn tết, quần áo của Quả Muội đều là đồ mới. Quả nương kéo vải, tự tay may. Hồng y, bên trong màu đen, quý khí đoan trang.

Quần áo Lý Quả, cũng là mới làm hồi cuối năm, quần trong màu xanh lam, quần áo ngoài màu trắng của trăng non. Tuy chỉ là vải thô, nhưng mặc trên người Lý Quả mang vẻ tao nhã khó giải thích được.

Chỉ có Quả nương, rất nhiều năm không mua thêm bộ quần áo mới, nay cài ở đầu cây trâm mới, có thể tăng thêm chút mới lạ. Mộc trâm, điểm xuyết hai đóa hoa lụa nhỏ, mộc mạc lại mỹ lệ.

Nếu như Lý Nhị Côn còn sống, toàn gia hẳn sẽ hạnh phúc lắm, thê tử hiền lành từ ái, nhi tử thông minh hiểu chuyện, nữ nhi lanh lợi xinh xắn.

Bữa tiệc đêm giao thừa, Quả Muội ngồi xổm ở trên băng ghế, cái đầu thấp, với không tới bàn, tay trái cầm mì quả, tay phải cầm cánh gà, vô cùng bận rộn.

“Bỏ mì quả xuống trước đi, ăn từng món một, nữ hài sao lại ăn uống thô lỗ như thế.”

Quả nương nhìn vừa bực mình vừa buồn cười, lấy đũa gõ bàn tay cầm mì quả của Quả Muội.

“Ngươi nhìn ca ca ngươi chút đi, xem ca ấy ăn cơm thế nào.”

Lý Quả tư thế ngồi đoan chính, gắp cá, bới cơm, thật thong thả từ tốn.

Tướng ăn của Lý Quả cũng từng rất khó xem.

“Nhưng mà nương, con vẫn muốn ăn.”

Khó có thể chọn giữ hay bỏ mì quả và cánh gà xuống, hai tay Quả Muội nắm chặt không buông.

“Muốn trưởng thành thành một cô nương tham ăn à, sau đó làm sao gả đi được.”

Quả nương dở khóc dở cười.

“Đương nhiên là gả cho phú gia, lập tức được ăn cá thịt ngon lành, gia đình giàu có nuôi nổi, không chê đâu.”

Lý Quả cảm thấy muội muội của mình là nữ hài xinh đẹp nhất ngoài nha môn, sau này lớn không sợ không có người để gả.

“Ca, cũng có thịt chưng để ăn sao?”

Quả Muội ngưỡng mặt lên, miệng đầy dầu bóng loáng.

“Có chứ, thịt chưng, thịt viên chiên, bánh mật này nọ, hết thảy đều có.”

“Vậy muội phải gả.”

Giọng nói của Quả Muội lanh lảnh đầy trẻ con, trong mắt tràn ngập ước mơ.

“Hài tử ngốc.”

Quả nương lấy khăn giúp Quả Muội lau miệng, vừa nói vừa cười.

Ăn cơm xong, Quả nương thắp chút hương ở tiểu điện thờ trong nhà, để hai đứa bé cúi chào, rập đầu lạy.

Xong xuôi, cho hai đứa bé, mỗi đứa một bao tiền mừng tuổi, căn dặn Lý Quả trông muội muội cẩn thận.

Quả nương trở lại nhà bếp dọn dẹp, Lý Quả nắm tay Quả Muội ra ngoài.

Vừa đẩy cửa ra, liền nghe thấy tiếng đám bạn nhỏ bên ngoài hô bằng dẫn bạn, còn có tiếng pháo nổ đì đùng. Náo nhiệt cả đêm giao thừa, toàn thành đèn đuốc sáng choang.

Đêm giao thừa những năm qua, đều là đi dạo Lạc Cơ phố, bên kia náo nhiệt đông đúc nhất, cũng nhiều vật lạ nhất, thỉnh thoảng còn có thương gia tặng vật phẩm. Lý Quả không kết bạn đi cùng đám hài tử ngoài nha môn, mà chỉ cùng Quả Muội hai người chầm chậm đi tới thành đông.

Chen vào đoàn người xem pháo nổ, xem diễn hí, xem xiếc ảo thuật, xem nhào lộn. Bên người còn có vô số tiểu thương tạt qua, bán hàng ăn hàng uống, tiếng rao hàng chập trùng. Gần đêm giao thừa, Lý Quả không gõ cửa, để Quả Muội bán được một đống ăn vặt. Cậu dùng vai cõng Quả Muội, một tay đỡ cánh tay Quả Muội, một tay nhấc theo bánh ngọt, trái cây

Chơi đùa cả một đêm, Quả Muội ngủ gật trên lưng Lý Quả.

Lý Quả cõng Quả Muội về nhà, đèn đuốc sáng chiếu rõ như ban ngày, thành đông ầm ĩ mà sôi động Phía sau tiếng ồn ã từ từ đi xa, đêm khuya ngoài nha môn, yên tĩnh ôn hòa.

Đẩy cửa vào nhà, Quả nương còn chưa ngủ, đang quỳ gối trước điện thờ, đang nói gì đó cùng thần linh. Sắp tới canh ba, đối với nhà nghèo cứ khi trời tối liền đi ngủ mà nói, đã là cực kỳ muộn.

Tối nay là giao thừa, đa số mọi người đều đang thức đêm chờ đón năm mới.

“Quả tử, đợi lát nữa nghe thấy nhà khác đốt pháo, ngươi cũng ra ngoài đốt một dây, nương đi ngủ trước đây.”

Quả nương từ trước điện thờ đứng dậy, tiếp nhận Quả Muội.

“Nương, nương đi ngủ đi.”

Lý Quả gật đầu, trong nhà không có nam tử nào khác, liền để cậu thức đến đêm giao thừa, đốt pháo.

Quả nương trở về phòng, chỉ còn một mình Lý Quả ngồi ở trong sảnh, cùng một ngọn đèn làm bạn. Trước điện thờ, khói từ ba nén hương bay lượn lờ nghi ngút, Lý Quả khẳng định nương vừa mới cầu khẩn cho cha có thể trở về.

Đã nhiều năm như vậy, nương vẫn còn mong mỏi.

Lý Quả đi tới quỳ xuống trước điện thờ, hai tay chắp trước ngực.

Trên đất thành kính dập đầu ba cái, Lý Quả đứng dậy, vừa vặn nghe thấy bên ngoài có người nhẹ giọng gọi cậu. Nghe thanh âm kia, như là Khánh ca. Lý Quả vội vã ra mở cửa, ngoài cửa, quả nhiên là Khánh ca đang đứng, đồng thời phía sau Khánh còn có người. Khánh ca dời đi thân thể, người kia đứng ra, chính là Triệu Khải Mô, mặc trang phục lộng lẫy.

Triệu Khải Mô đêm nay thật đẹp, ô quan (nón đen), giáng bào (áo bào đỏ), giày bó, eo buộc thắt lưng da, cao quý đoan trang, cao gầy tuấn dật, khí vũ bất phàm.

Đối với Lý Quả mang vẻ mặt ngạc nhiên, Triệu Khải Mô cười với Lý Quả, tâm tình sung sướng: “Còn lo lắng ngươi đã ngủ rồi, đêm hôm khuya khoắt, tùy tiện đến đây, thực sự quá đường đột.”

“Khải Mô.”

Lý Quả hưng phấn ôm lấy Triệu Khải Mô, rất nhiều ngày không thể thấy hắn, vạn vạn không nghĩ tới hắn lại đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa.

Đột nhiên tiếp xúc bởi tứ chi, cái ôm nhiệt tình, khiến Triệu Khải Mô không chống đỡ được, cánh tay hắn mở ra, cứng đờ, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

“Khụ, Quả Tặc Nhi, muốn cùng chúng ta đi xem pháo hoa không.”

Khánh ca lớn tuổi hơn Khải Mô, Lý Quả, thận trọng hơn xa Lý Quả, biết được ân tình.

“Khải Mô, ngươi đêm nay thật đẹp.”

Lý Quả còn đang quấn lấy Triệu Khải Mô, đèn đuốc mờ tối, ngũ quan Triệu Khải Mô đoan chính thâm thúy, không nói ra được đẹp thế nào

“Chớ có nói bậy.”

Triệu Khải Mô chỉnh lý lại vạt áo bị Lý Quả làm loạn, dáng vẻ như người lớn.

“Thời điểm canh ba, trong nhà ta muốn đốt pháo hoa, ngươi muốn xem, thì theo chúng ta qua.”

Từng chữ rõ ràng, trầm bồng du dương, Triệu Khải Mô đã đến kì vỡ giọng, thanh âm hắn sâu rộng, dễ nghe. Nếu như nhắm mắt lại nghe thôi, sẽ hoảng hốt tưởng là giọng của đại nhân.

“Khải Mô, ta vào nhà nói với nương đã, chờ ta chút.”

Lý Quả vội vàng trở về nhà, nói cho Quả nương biết mình muốn đi Triệu trạch, cậu sẽ khóa cửa trước. Quả nương còn chưa ngủ, căn dặn Lý Quả tới nhà người khác phải quy củ, lễ phép.

“Đi thôi, ta xem qua pháo hoa, lại trở về đốt pháo.”

Lý Quả nhấc đèn theo, đuổi tới kịp chủ tớ Khải Mô.

Dọc đường đi, Lý Quả hỏi Triệu Khải Mô, đã nhận được hoa trà chưa? Hỏi Khánh ca, nhận được sách chưa? Hai người đều nói đã nhận.

“Khải Mô, gốc cây hoa trà kia gọi là ‘Tử bào’, lúc nở hoa sẽ có màu đỏ tím, rất lạ.”

“Còn có hoa này sợ lạnh, nghe người bán hoa nói, trời lạnh phải đưa vào trong phòng.”

“Ta để ở thư phòng, trên án thư.”

Triệu Khải Mô yêu quý hoa cỏ, đương nhiên biết phải chăm sóc thế nào.

“Quả Tặc Nhi, làm sao ngươi biết ta thích đọc Đường nhân truyền kỳ.”

Khánh ca rất hài lòng đối với vật phẩm mình nhận được,

“Khánh ca tự mình từng nói qua, ngược lại đã quên mất.”

Trí nhớ Lý Quả vô cùng tốt, biết chữ không nhiều nên không thể vừa thấy là không quên được, nhưng ít ra đã từng nghe thì không bao giờ quên.

Trong lúc trò chuyện, ba người đã đi tới Triệu trạch.

Viện tử của Triệu trạch, đèn đuốc huy hoàng, trong sân bày yến hội, không có khách nhân khác. Cha nương Triệu Khải Mô đã ngồi đấy, đều là trang phục lộng lẫy. Tiệc rượu trên bàn, sơn hào hải vị bày ra rất đẹp.

“Kiến quá Triệu Đề cử, Triệu phu nhân.”

Lý Quả bước tới cúi người, hành lễ.

“Quả Tặc Nhi, qua bên kia ngồi xuống đi, không cần câu nệ.”

Đến xứ Mân ba năm, lão Triệu sẽ nói vài câu thổ ngữ, ba chữ “Quả Tặc Nhi”, chính là nói bằng thổ ngữ.

“Khải Mô, ban đêm lạnh giá, để thư đồng lấy bộ quần áo cho cậu ta mặc thêm, tránh bị cảm lạnh.”

Thấy Lý Quả qua ngồi xuống ghế gần đó, lão Triệu dặn dò Khải Mô.

Tới gần hừng đông, bên ngoài lạnh giá, Lý Quả không có phong bào (áo khoác tránh gió), ăn mặc đơn bạc.

“Không cần, cháu không lạnh.” Lý Quả dùng sức lắc đầu.

Cậu là con nhà bần hàn, có thể tiến vào đại trạch của quan lớn cùng xem pháo hoa, đã là vinh hạnh lớn lao.

Lý Quả sắp mười ba tuổi, đối với việc quan dân khác biệt, cậu vẫn hiểu.

“Đi lấy phong bào của ta ra.” Triệu Khải Mô dặn Khánh ca.

Khánh ca lĩnh mệnh rời đi, rất nhanh trở về, đưa cho Lý Quả một cái phong bào dày dặn.

Quần áo Triệu Khải Mô từ trước đến giờ xa hoa, quý giá, Lý Quả khước từ mãi, không dám sử dụng. Sau đó Khánh ca đi lấy một bộ y phục của mình đến, Lý Quả mới bằng lòng phủ thêm.

Lý Quả cùng Triệu Khải Mô ngồi ở một chỗ, Triệu Khải Mô ngồi nghiêm chỉnh, Lý Quả cũng vươn thẳng thân người, hai tay chống ở trên đùi.

Lão Triệu nói không cần câu nệ, mà ở trường hợp này, Lý Quả làm sao có thể không câu nệ.

Cho dù khai sáng như Triệu Đề cử, Triệu trạch cũng vẫn cứ đẳng cấp sâm nghiêm. Người hầu hầu hạ ở bên, luôn sẵn sàng để sai sử, một tấc cũng không rời chủ nhân, không khỏi là đang nhắc nhở từng người thân phận khác biệt.

Nhìn thấy Khánh ca đứng nghiêm, không dám phát ra một lời, Lý Quả liền cảm thấy, ở Triệu trạch, chính mình hẳn cũng nên đứng ở kia.

“Tối nay uống rượu Đồ Tô chưa?”

Triệu Khải Mô cách mộc án hỏi Lý Quả, thân thể hắn hơi hướng bên, thanh âm không lớn không nhỏ, hào hoa phong nhã.

“Chưa, chưa uống.” Lý Quả lúc này đã có chút hối hận, mạo muội theo tới xem pháo hoa. Vị trí của cậu và Triệu Khải Mô, ở một bên Triệu đại nhân cùng Triệu phu nhân, mọi cử động đều bị cha nương Triệu Khải Mô nhìn thấy, điều này khiến Lý Quả căng thẳng khó giải thích được.

“Uống một chén đi, có thể phòng trị bách bệnh.”

Thanh âm Triệu Khải Mô vừa thoát ra, Khánh ca liền đi tới bưng bình rượu, rót ra một chén, đưa tới trước mặt Lý Quả.

Lý Quả tiếp nhận, không chút suy nghĩ, một hơi uống cạn.

Có chút đắng, uống không ngon, lại không thể phun ra, chỉ có thể ngậm vào trong miệng, dùng sức nuốt xuống.

“Nếu miệng thấy đắng, thì ngậm miếng mứt quả vào.”

Triệu Khải Mô thấy lông mày Lý Quả  nhíu chặt lại, biết cậu hiển nhiên là không quen uống rượu Đồ Tô.

“A, thật là đắng.”

Không duy trì được tư thế đoan chính nữa, Lý Quả vội cầm lấy miếng mứt quả, nhét vào trong miệng. Đám người hầu bên cạnh che miệng, ngay cả Khánh ca ở bên cạnh cũng cười trộm.

“Yên lặng, bắn pháo hoa thôi.”

Thời điểm Triệu Khải Mô nói, Triệu Phác cùng Triệu Cường mang pháo hoa vào viện, bày ở trên đất trống trong viện.

“Xèo xèo xèo…”

Pháo hoa từng bó từng bó nổ trên không trung, bắn ra những sợi mành đủ màu sắc, vô cùng đẹp.

Lý Quả đã thấy pháo hoa, đêm nay ra thành đông xem người ta đốt, nhưng khi ấy xung quanh ầm ĩ, lại chỉ nhìn được từ xa, không thấy được một phần ba vẻ rực rỡ của nó.

Pháo hoa của Triệu trạch còn đẹp hơn cả ngoài nha môn, ánh sáng rực rỡ, sáng chói cả bầu trời đêm.

Tiếng cười nói, tiếng hoan hô, quét qua sự im lặng cùng nghiêm túc trước đó. Dù là Triệu Khải Mô đàng hoàng trịnh trọng, cũng không khỏi vui mừng kêu lên, Lý Quả từ trên mặt hắn, phảng phất nhìn thấy tình cảnh hai người đã từng kết bạn du ngoạn tại cạnh biển.

Không bị ràng buộc, sung sướng tự tại.

“Quả Tặc Nhi.”

Pháo hoa “đùng đùng đùng”, nổ tung phía trước, như khổng tước xòe đuôi vậy, vừa giống như hoa cỏ tầng tầng lớp lớp, ở trên cao không ngừng nở rộ, chiếu sáng gương mặt hai đứa bé.

“Hả?”

Lý Quả cầm trong tay miếng bánh hạch đào, khóe miệng còn có vụn bánh, pháo hoa chiếu sáng cả gương mặt cậu.

“Tân niên cát tường!”

Nghe câu chúc của Triệu Khải Mô, Lý Quả cong đôi mắt, nụ cười xán lạn.

“Khải Mô, tân niên cát tường!”

Hai đứa bé, dưới trời pháo hoa, trao đổi câu chúc xuân mới.

Bốn phía xung quanh không ngừng vang vọng tiếng pháo, tại phía đông, phía tây vang lên, tại phía nam, phía bắc vang lên, ở khắp mọi nơi, đinh tai nhức óc.

Đón giao thừa kết thúc, một năm mới đến.

Trong tiếng pháo lại thêm một tuổi.

Năm đó, Triệu Khải Mô mười bốn tuổi, Lý Quả mười ba tuổi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương