Láng Giềng
-
Quyển 1 - Chương 30: Hoa trà Tử bào, nghiên mực
Ngày mai là giao thừa, cửa hàng bánh bao Liễu Mạo liền kết toán tiền công cho bọn tiểu nhị, ngoại trừ tiền công, mỗi người còn được lĩnh sáu cái bánh bao thịt lớn.
Lý Quả nhà nghèo, thường xuyên phải đến phòng thu xin lĩnh tiền công trước, nên đến thời điểm kết toán cuối năm, chỉ được bốn trăm sáu mươi văn. Số tiền kia, chính là tất cả tích góp khổ cực có được trong suốt năm qua.
Cất đi tiền công, nhấc bánh bao lên, mọi người vội vã về nhà.
Lý Quả về nhà bỏ tiền vào bình gốm để dành, chỉ để lại ba mươi văn, dự định đi chợ sau nha phường mua câu đối tết, bùa đào, pháo, hương nến các loại.
Ăn tết mấy năm qua, Quả gia chỉ dán câu đối đỏ, mua miếng thịt lợn. Năm nay trong tay dư dả hơn so với những năm trước.
Phiên chợ trưa, tiểu thương đông đảo, đoàn người nối dài không dứt, chỉ câu đối tết, thì có ba chỗ đang bán. Lý Quả so sánh hàng của ba nhà, cuối cùng bước qua hàng của một tiểu thương dáng vẻ thư sinh trông chán nản, mua một đôi câu đối tết, một cặp bùa đào.
Sát cạnh vị thư sinh nghèo bày câu đối tết là một đại hán râu quai nón bán hoa. Đại hán nhìn rõ ràng là vũ đao lộng thương, là kiểu người mãi võ đầu đường, nhưng không ngờ lại bán hoa cỏ yểu điệu.
Lý Quả không có ý định mua hoa tết, chỉ là nhìn thấy trên quầy hàng của đại hán có đủ loại hoa cỏ, tranh nhau đua thắm, dừng bước ngắm nhìn thêm.
Đại hán đang bán hoa trà cho một vị nam tử, nam tử trung niên, dáng vẻ trông giống như quản gia của một gia đình giàu có. Chỉ nghe thấy đại hán dùng chất giọng như chuông đồng nói: “Đây là Tử bào, ngươi còn chê không đẹp, cho dù tiên phẩm có đẹp hơn nữa cũng không lọt mắt mờ của ngươi đâu.”
Khẩu âm đại hán nghe không giống dân bản xứ, cũng không biết là người ở từ nơi nào tới.
Lời nói vừa dứt, còn muốn giành lại chậu hoa trà quản gia đang ôm trong lồng ngực kia, vô cùng thô lỗ.
Loài hoa có tên “Tử bào” này quả nhiên kinh diễm, nụ hoa to hơn loài hoa trà thường thấy, nhất là sắc hoa mang màu đỏ tím đậm.
Quản gia lẩm bẩm cái gì đấy, vị quản gia này dáng người nhỏ gầy, hình thể khác biệt, khí thế không khỏi rơi vào thế hạ phong.
“Đi đi, không bán không bán.”
Đại hán râu quai nón tính khí không chỉ táo bạo, mà đuổi cả khách. Quản gia mắng lại rồi phất tay áo rời đi.
“Này, trên đời này, còn có ai làm ăn giống ngươi hả.”
Thư sinh nghèo bày hàng sát vách chế nhạo đại hán.
“Viết chữ của ngươi đi, ngươi thì biết làm ăn, ta thấy cả ngày ngươi cũng chỉ bán được cho hài tử thế này thôi.”
Không cần nghi ngờ, hài tử đại hán nói đến, chính là Lý Quả. Lý Quả đang xem đầy thú vị, không ngờ mình cũng bị lôi vào câu chuyện.
“Ta bán rất nhiều, là ngươi mắt mù mới không thấy.”
Thư sinh nghèo gầy yếu mộc mạc, song khí thế không thua người.
“Còn đắc ý, ngươi bán được mười bộ thì tiền cũng không nhiều bằng ta bán một chậu hoa, còn dám dạy lão tử phải buôn bán thế nào.”
Đại hán cúi đầu vẩy nước lên cành đào, động tác biểu tình ôn nhu, ngẩng đầu trừng thư sinh, dáng dấp hung ác đáng sợ, tựa như chó dữ ở đầu thôn.
“Này.”
Lý Quả đi tới trước mặt đại hán to lớn, chỉ tay xuống hoa Tử bào trên đất.
“Chậu hoa trà này bán thế nào?”
Ánh mắt đại hán rơi trên người Lý Quả, khóe mắt phát sáng.
“Hài tử, ngươi muốn mua?”
“Muốn mua, bất quá ta…”
Lý Quả bóp túi tiền, tiền của cậu không nhiều.
Hoa trà Lý Quả gặp qua không ít, trước đây cậu là khách quen của ruộng hoa nông hộ Lưu mặt rỗ ở ngoại thành. Chỉ là hoa trà màu đỏ tím, Lý Quả vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Có bao nhiêu tiền?”
Đại hán nhìn túi tiền trong tay Lý Quả.
“Mười lăm văn.”
Lý Quả sợ hãi trả lời. Cậu sợ bị mắng, dù sao đại hán này thô lỗ, vô lại như vậy.
“Ha ha, oa nhi ngươi thật thú vị, hoa này có thể có giá gấp mười lần số tiền ấy.”
Không nghĩ là thư sinh nghèo bên cạnh tiếp lời trước.
“Ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi.”
Lý Quả lui hai bước, dự định rời đi, cậu sợ đại hán tức giận.
“Hài tử, ngươi mua hoa làm gì?”
Đại hán nói to, dáng vẻ trông hung ác, kỳ thực cũng không xấu. Nhìn quần áo Lý Quả liền biết không phải hài tử phú gia, cho nên cậu muốn mua hoa, còn liếc mắt cái nhìn trúng Tử bào, khiến đại hán cảm thấy rất hứng thú.
“Không làm gì cả, hoa rất đẹp.”
Lý Quả lắc đầu, hối hận sao lại đi hỏi.
“Ngược lại, thật ra ta lại có một cây Tử bào nhỏ, sáng sớm mai ngươi lại đây, ta tặng ngươi.”
Đại hán cười híp mắt nói, Lý Quả sững sờ gật đầu.
“Lấy tiền mua ngươi không bán, không có tiền mua, ngươi lại muốn cho, đầu óc ngươi có phải là bệnh rồi không?”
Thư sinh nghèo thực sự chịu không được vị “hàng xóm” này, kéo chiếu trúc bày câu đối, bùa đào ra xa đại hán ba tấc.
Rời khỏi đây, đi qua mấy sạp của tiểu thương quen biết, Lý Quả mua hương nến cùng pháo, từ đó, ba mươi văn, còn sót lại hai văn.
Trên đường về nhà, nhìn thấy một lão phụ ngồi ở một bên cầu bán cài tóc, khách hàng không ít. Lý Quả đến gần chọn tới chọn lui, chọn được một cây trâm gỗ đào, một dây đỏ thêu hoa.
“Một hồi nữa cháu cầm tiền lại đây mua, trước tiên giữ lại giúp cháu.”
Lý Quả đưa hai món cho lão phụ nhân.
“Ôi chao, nhỏ như vậy, cũng biết mua cài tóc tặng muội muội rồi à.”
Bác gái bán hai cái đồ cài tóc thấy Lý Quả thanh tú, cũng đang độ lớn, liền trêu Lý Quả.
“Mua cho nương và muội muội thôi.”
Lý Quả giải thích, cậu vừa nói xong, nhóm đại thẩm lại càng trêu hăng hơn.
Có người bóp mặt Lý Quả, nói hài tử này thật hiểu chuyện, có người nhéo tai Lý Quả, muốn hôn mặt Lý Quả, Lý Quả sợ đến chạy trối chết.
Lý Quả mua sắm về nhà, thấy Quả nương đang bận rộn trong bếp, chưng thịt, nấu mì quả, Quả Muội bên cạnh giúp đỡ, nặn vằn thắn. Lý Quả mở vung xoong lên, bên trong lồng hấp là mì quả, Lý Quả biết đây là đồ để mai tế thần, song vẫn không nhịn được mà chảy nước bọt.
“Bánh bao nương hấp nóng lại rồi, đặt lên bàn đi.”
Biết Lý Quả thèm, Quả nương hấp nóng lại bánh bao thịt trước.
Lý Quả nhấc miếng vải bố che lên, quả nhiên thấy một lồng bánh bao hấp nóng. Cầm lấy một cái, mở miệng lớn cắn xuống, miệng đầy mỡ.
Ngửi thấy mùi thơm, Quả Muội a lên, mở to mắt nhìn Lý Quả.
“Cho nè.”
Lý Quả bẻ ra một nửa, đưa cho Quả Muội.
“Vừa nãy bánh mới ra khỏi lồng, Quả Muội đã ăn ngay một cái rồi, Quả tử, ngươi giữ lại đi.”
Quả nương bất đắc dĩ cười.
Nguyên cái bánh bao thịt lớn như vậy vào bụng, giờ lại muốn ăn nửa cái nữa, hài tử này khéo bội thực mất.
Quả Muội ra đời sau hai ba năm, chính là thời điểm Quả gia trải qua những ngày gian nan nhất, Quả Muội hay phải chịu đói, cũng khó trách hài tử này háu ăn như vậy.
Có lúc Quả nương lo lắng, hài tử này sẽ bị kẻ khác dùng đồ ăn bắt cóc mất, đành phải ngàn dặn vạn dò phương diện này.
“Nương, vậy con có thể ăn thịt chưng à.”
Quả Muội mở mắt tròn xoe, bánh bao bị ca ca lấy đi, bé chuyển chủ ý sang thịt đang chưng trong nồi.
“Thịt chưng phải giữ lại ngày mai bái thần, phù hộ ngươi và ca ca khoẻ mạnh lớn lên.”
Quả Muội cúi thấp đầu, trông điềm đạm đáng yêu.
“Chỉ được ăn một miếng thôi.”
Quả nương lấy đũa gắp lên một miếng, đưa tới miệng Quả Muội.
Lý Quả ngậm bánh bao thịt, đi ra đại sảnh, nghe thấy ngoài cửa có người đang kêu to. Là Khánh ca, gọi cậu: Lý Quả.
“Quả tử, có phải là bằng hữu ngươi đang gọi không, mau đi ra đi.”
Quả nương ở trong bếp giục.
“Nương, là Khánh ca.”
Lý Quả mời Khánh ca vào nhà, liền nghe Quả nương ở trong phòng bếp nói vọng ra: “Quả tử, ngươi lấy mứt trái cây ra, ở trong tủ đấy.”
Lý Quả bằng hữu không nhiều, bất kể là A Thất, A Thông, hay là Khánh ca, Quả nương luôn đối xử tử tế.
“Không cần không cần, ta lại đây đưa đồ thôi, còn có việc, không thể lưu lại.”
Khánh ca cầm theo một vật khác, đầu tiên hắn lấy ra cái hộp mảnh dài cho Lý Quả.
“Tặng đồ nhi cây bút này, không phải bút tốt gì đâu, hi vọng ngươi vui vẻ nhận cho.”
Sau khi thân thiết hơn, Khánh ca thỉnh thoảng cũng sẽ nói đùa.
Lý Quả dùng bút lông, lông cũng trụi sạch, song vẫn không nỡ bỏ đổi sang cây khác. Sắp tết, hiển nhiên Khánh ca cũng được phát tiền công, lúc này mới mua bút lông cho Lý Quả.
“Cảm tạ sư phụ.”
Tuy nói không phải bút tốt, nhưng so với cây bút Lý Quả dùng trước đây, vẫn tốt hơn rất nhiều.
“Còn có một thứ. Công tử sau khi được nghỉ đông, liền theo Triệu công xã giao, không tiện gặp mặt giao cho ngươi, bảo ta đưa giúp.”
Đặt lên bàn, là một vật phẩm hình tứ phương, dùng vải mịn bọc lại. Khánh ca mở ra, bên trong là một nghiên mực.
“Ngươi nhìn đi nè, trên đầu nghiên mực có chữ viết, nhận ra không.”
Khánh ca chỉ cho Lý Quả thấy.
Trên đầu nghiên mực quả nhiên có hai chữ màu son được khắc lên, chính là: Nam Quất. Tên đi học của Lý Quả.
Nghiên mực thanh nhã đáng yêu, lại có khắc họ tên, là vật sở hữu. Lý Quả nâng nghiên mực lên, yêu thích không buông tay.
Triệu Khải Mô cũng là có tâm, trong các loại giấy và bút mực, thì nghiên mực là đắt nhất. Lý Quả không có nghiên mực, lúc thường phải dùng một cục đá trơn nhẵn để mài mực.
Ban đêm, nằm lên giường, trên chiếu bày: Trâm gỗ, dây hoa đỏ, bút lông, nghiên mực.
Lý Quả nhớ tới gốc cây gọi là Tử bào kia, không biết lời vị đại hán bán hoa kia nói, có thể tin được hay không.
Lý Quả nhà nghèo, thường xuyên phải đến phòng thu xin lĩnh tiền công trước, nên đến thời điểm kết toán cuối năm, chỉ được bốn trăm sáu mươi văn. Số tiền kia, chính là tất cả tích góp khổ cực có được trong suốt năm qua.
Cất đi tiền công, nhấc bánh bao lên, mọi người vội vã về nhà.
Lý Quả về nhà bỏ tiền vào bình gốm để dành, chỉ để lại ba mươi văn, dự định đi chợ sau nha phường mua câu đối tết, bùa đào, pháo, hương nến các loại.
Ăn tết mấy năm qua, Quả gia chỉ dán câu đối đỏ, mua miếng thịt lợn. Năm nay trong tay dư dả hơn so với những năm trước.
Phiên chợ trưa, tiểu thương đông đảo, đoàn người nối dài không dứt, chỉ câu đối tết, thì có ba chỗ đang bán. Lý Quả so sánh hàng của ba nhà, cuối cùng bước qua hàng của một tiểu thương dáng vẻ thư sinh trông chán nản, mua một đôi câu đối tết, một cặp bùa đào.
Sát cạnh vị thư sinh nghèo bày câu đối tết là một đại hán râu quai nón bán hoa. Đại hán nhìn rõ ràng là vũ đao lộng thương, là kiểu người mãi võ đầu đường, nhưng không ngờ lại bán hoa cỏ yểu điệu.
Lý Quả không có ý định mua hoa tết, chỉ là nhìn thấy trên quầy hàng của đại hán có đủ loại hoa cỏ, tranh nhau đua thắm, dừng bước ngắm nhìn thêm.
Đại hán đang bán hoa trà cho một vị nam tử, nam tử trung niên, dáng vẻ trông giống như quản gia của một gia đình giàu có. Chỉ nghe thấy đại hán dùng chất giọng như chuông đồng nói: “Đây là Tử bào, ngươi còn chê không đẹp, cho dù tiên phẩm có đẹp hơn nữa cũng không lọt mắt mờ của ngươi đâu.”
Khẩu âm đại hán nghe không giống dân bản xứ, cũng không biết là người ở từ nơi nào tới.
Lời nói vừa dứt, còn muốn giành lại chậu hoa trà quản gia đang ôm trong lồng ngực kia, vô cùng thô lỗ.
Loài hoa có tên “Tử bào” này quả nhiên kinh diễm, nụ hoa to hơn loài hoa trà thường thấy, nhất là sắc hoa mang màu đỏ tím đậm.
Quản gia lẩm bẩm cái gì đấy, vị quản gia này dáng người nhỏ gầy, hình thể khác biệt, khí thế không khỏi rơi vào thế hạ phong.
“Đi đi, không bán không bán.”
Đại hán râu quai nón tính khí không chỉ táo bạo, mà đuổi cả khách. Quản gia mắng lại rồi phất tay áo rời đi.
“Này, trên đời này, còn có ai làm ăn giống ngươi hả.”
Thư sinh nghèo bày hàng sát vách chế nhạo đại hán.
“Viết chữ của ngươi đi, ngươi thì biết làm ăn, ta thấy cả ngày ngươi cũng chỉ bán được cho hài tử thế này thôi.”
Không cần nghi ngờ, hài tử đại hán nói đến, chính là Lý Quả. Lý Quả đang xem đầy thú vị, không ngờ mình cũng bị lôi vào câu chuyện.
“Ta bán rất nhiều, là ngươi mắt mù mới không thấy.”
Thư sinh nghèo gầy yếu mộc mạc, song khí thế không thua người.
“Còn đắc ý, ngươi bán được mười bộ thì tiền cũng không nhiều bằng ta bán một chậu hoa, còn dám dạy lão tử phải buôn bán thế nào.”
Đại hán cúi đầu vẩy nước lên cành đào, động tác biểu tình ôn nhu, ngẩng đầu trừng thư sinh, dáng dấp hung ác đáng sợ, tựa như chó dữ ở đầu thôn.
“Này.”
Lý Quả đi tới trước mặt đại hán to lớn, chỉ tay xuống hoa Tử bào trên đất.
“Chậu hoa trà này bán thế nào?”
Ánh mắt đại hán rơi trên người Lý Quả, khóe mắt phát sáng.
“Hài tử, ngươi muốn mua?”
“Muốn mua, bất quá ta…”
Lý Quả bóp túi tiền, tiền của cậu không nhiều.
Hoa trà Lý Quả gặp qua không ít, trước đây cậu là khách quen của ruộng hoa nông hộ Lưu mặt rỗ ở ngoại thành. Chỉ là hoa trà màu đỏ tím, Lý Quả vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Có bao nhiêu tiền?”
Đại hán nhìn túi tiền trong tay Lý Quả.
“Mười lăm văn.”
Lý Quả sợ hãi trả lời. Cậu sợ bị mắng, dù sao đại hán này thô lỗ, vô lại như vậy.
“Ha ha, oa nhi ngươi thật thú vị, hoa này có thể có giá gấp mười lần số tiền ấy.”
Không nghĩ là thư sinh nghèo bên cạnh tiếp lời trước.
“Ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi.”
Lý Quả lui hai bước, dự định rời đi, cậu sợ đại hán tức giận.
“Hài tử, ngươi mua hoa làm gì?”
Đại hán nói to, dáng vẻ trông hung ác, kỳ thực cũng không xấu. Nhìn quần áo Lý Quả liền biết không phải hài tử phú gia, cho nên cậu muốn mua hoa, còn liếc mắt cái nhìn trúng Tử bào, khiến đại hán cảm thấy rất hứng thú.
“Không làm gì cả, hoa rất đẹp.”
Lý Quả lắc đầu, hối hận sao lại đi hỏi.
“Ngược lại, thật ra ta lại có một cây Tử bào nhỏ, sáng sớm mai ngươi lại đây, ta tặng ngươi.”
Đại hán cười híp mắt nói, Lý Quả sững sờ gật đầu.
“Lấy tiền mua ngươi không bán, không có tiền mua, ngươi lại muốn cho, đầu óc ngươi có phải là bệnh rồi không?”
Thư sinh nghèo thực sự chịu không được vị “hàng xóm” này, kéo chiếu trúc bày câu đối, bùa đào ra xa đại hán ba tấc.
Rời khỏi đây, đi qua mấy sạp của tiểu thương quen biết, Lý Quả mua hương nến cùng pháo, từ đó, ba mươi văn, còn sót lại hai văn.
Trên đường về nhà, nhìn thấy một lão phụ ngồi ở một bên cầu bán cài tóc, khách hàng không ít. Lý Quả đến gần chọn tới chọn lui, chọn được một cây trâm gỗ đào, một dây đỏ thêu hoa.
“Một hồi nữa cháu cầm tiền lại đây mua, trước tiên giữ lại giúp cháu.”
Lý Quả đưa hai món cho lão phụ nhân.
“Ôi chao, nhỏ như vậy, cũng biết mua cài tóc tặng muội muội rồi à.”
Bác gái bán hai cái đồ cài tóc thấy Lý Quả thanh tú, cũng đang độ lớn, liền trêu Lý Quả.
“Mua cho nương và muội muội thôi.”
Lý Quả giải thích, cậu vừa nói xong, nhóm đại thẩm lại càng trêu hăng hơn.
Có người bóp mặt Lý Quả, nói hài tử này thật hiểu chuyện, có người nhéo tai Lý Quả, muốn hôn mặt Lý Quả, Lý Quả sợ đến chạy trối chết.
Lý Quả mua sắm về nhà, thấy Quả nương đang bận rộn trong bếp, chưng thịt, nấu mì quả, Quả Muội bên cạnh giúp đỡ, nặn vằn thắn. Lý Quả mở vung xoong lên, bên trong lồng hấp là mì quả, Lý Quả biết đây là đồ để mai tế thần, song vẫn không nhịn được mà chảy nước bọt.
“Bánh bao nương hấp nóng lại rồi, đặt lên bàn đi.”
Biết Lý Quả thèm, Quả nương hấp nóng lại bánh bao thịt trước.
Lý Quả nhấc miếng vải bố che lên, quả nhiên thấy một lồng bánh bao hấp nóng. Cầm lấy một cái, mở miệng lớn cắn xuống, miệng đầy mỡ.
Ngửi thấy mùi thơm, Quả Muội a lên, mở to mắt nhìn Lý Quả.
“Cho nè.”
Lý Quả bẻ ra một nửa, đưa cho Quả Muội.
“Vừa nãy bánh mới ra khỏi lồng, Quả Muội đã ăn ngay một cái rồi, Quả tử, ngươi giữ lại đi.”
Quả nương bất đắc dĩ cười.
Nguyên cái bánh bao thịt lớn như vậy vào bụng, giờ lại muốn ăn nửa cái nữa, hài tử này khéo bội thực mất.
Quả Muội ra đời sau hai ba năm, chính là thời điểm Quả gia trải qua những ngày gian nan nhất, Quả Muội hay phải chịu đói, cũng khó trách hài tử này háu ăn như vậy.
Có lúc Quả nương lo lắng, hài tử này sẽ bị kẻ khác dùng đồ ăn bắt cóc mất, đành phải ngàn dặn vạn dò phương diện này.
“Nương, vậy con có thể ăn thịt chưng à.”
Quả Muội mở mắt tròn xoe, bánh bao bị ca ca lấy đi, bé chuyển chủ ý sang thịt đang chưng trong nồi.
“Thịt chưng phải giữ lại ngày mai bái thần, phù hộ ngươi và ca ca khoẻ mạnh lớn lên.”
Quả Muội cúi thấp đầu, trông điềm đạm đáng yêu.
“Chỉ được ăn một miếng thôi.”
Quả nương lấy đũa gắp lên một miếng, đưa tới miệng Quả Muội.
Lý Quả ngậm bánh bao thịt, đi ra đại sảnh, nghe thấy ngoài cửa có người đang kêu to. Là Khánh ca, gọi cậu: Lý Quả.
“Quả tử, có phải là bằng hữu ngươi đang gọi không, mau đi ra đi.”
Quả nương ở trong bếp giục.
“Nương, là Khánh ca.”
Lý Quả mời Khánh ca vào nhà, liền nghe Quả nương ở trong phòng bếp nói vọng ra: “Quả tử, ngươi lấy mứt trái cây ra, ở trong tủ đấy.”
Lý Quả bằng hữu không nhiều, bất kể là A Thất, A Thông, hay là Khánh ca, Quả nương luôn đối xử tử tế.
“Không cần không cần, ta lại đây đưa đồ thôi, còn có việc, không thể lưu lại.”
Khánh ca cầm theo một vật khác, đầu tiên hắn lấy ra cái hộp mảnh dài cho Lý Quả.
“Tặng đồ nhi cây bút này, không phải bút tốt gì đâu, hi vọng ngươi vui vẻ nhận cho.”
Sau khi thân thiết hơn, Khánh ca thỉnh thoảng cũng sẽ nói đùa.
Lý Quả dùng bút lông, lông cũng trụi sạch, song vẫn không nỡ bỏ đổi sang cây khác. Sắp tết, hiển nhiên Khánh ca cũng được phát tiền công, lúc này mới mua bút lông cho Lý Quả.
“Cảm tạ sư phụ.”
Tuy nói không phải bút tốt, nhưng so với cây bút Lý Quả dùng trước đây, vẫn tốt hơn rất nhiều.
“Còn có một thứ. Công tử sau khi được nghỉ đông, liền theo Triệu công xã giao, không tiện gặp mặt giao cho ngươi, bảo ta đưa giúp.”
Đặt lên bàn, là một vật phẩm hình tứ phương, dùng vải mịn bọc lại. Khánh ca mở ra, bên trong là một nghiên mực.
“Ngươi nhìn đi nè, trên đầu nghiên mực có chữ viết, nhận ra không.”
Khánh ca chỉ cho Lý Quả thấy.
Trên đầu nghiên mực quả nhiên có hai chữ màu son được khắc lên, chính là: Nam Quất. Tên đi học của Lý Quả.
Nghiên mực thanh nhã đáng yêu, lại có khắc họ tên, là vật sở hữu. Lý Quả nâng nghiên mực lên, yêu thích không buông tay.
Triệu Khải Mô cũng là có tâm, trong các loại giấy và bút mực, thì nghiên mực là đắt nhất. Lý Quả không có nghiên mực, lúc thường phải dùng một cục đá trơn nhẵn để mài mực.
Ban đêm, nằm lên giường, trên chiếu bày: Trâm gỗ, dây hoa đỏ, bút lông, nghiên mực.
Lý Quả nhớ tới gốc cây gọi là Tử bào kia, không biết lời vị đại hán bán hoa kia nói, có thể tin được hay không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook