Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng
-
Chương 24
"Được rồi được rồi, xe đến rồi đây, chúng ta mau đi thôi, không bỏ lỡ thời gian nữa." Từ xa xa Vi Vi đã thấy có xe chạy tới, vội vàng thúc giục nói.
"Được. Đi thôi." Vì thế một đám người đều tự cầm đồ đạc của mình, chuẩn bị lên xe.
Mục Thu nhìn Sơ Đông, gật gật đầu với cô bé, cười cười.
Đại tiểu thư đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười tươi như ánh mặt trời, thanh mát như gió xuân tháng ba. Cô bé nhìn Mục Thu, thản nhiên nói: "Cám ơn chị."
"!" Nụ cười kia, ba chữ kia dọa Mục Thu đến ngây dại. Tiểu quỷ này quả nhiên uống lộn thuốc, làm sao cũng chữa không được.
"Được rồi được rồi, Tiểu Thu, phải đi thôi, không cần làm ra vẻ lưu luyến không rời nổi như vậy." Tô Thiến một bên cười bỡn cợt, một bên lấy tay ôm Mục Thu lên xe.
Mục Thu hung hăng trừng Tô Thiến, nghĩ xem lát nữa phải ngắt chỗ nào trên người Tô Thiến thì mình mới có thể nguôi giận.
Mà bên kia, Đại tiểu thư còn chưa kịp phản ứng lại, nhìn xe chậm rãi đi xa. Luôn cảm thấy, có chút mất mát. Loại cảm giác mất mát này quen thuộc lắm, cảm giác không nói nên lời, cảm giác đột nhiên trống rỗng.
"Đông Đông? Sao cậu lại muốn đến Tây An vậy? Nơi này một chút cũng không đáng chơi, toàn là lăng mộ!" Có tiểu quỷ đột nhiên hỏi.
"A...... Ngắm cảnh cũng rất được." Sơ Đông cũng không biết nên trả lời như thế nào, bé chỉ nhất thời tâm huyết dâng trào, bé thậm chí cũng không biết Tây An có gì đáng chơi. Mấy lăng mộ xương khô này thì có gì đẹp đẽ, một đống cũng chỉ có nhiêu đó hình dạng, ra khỏi hang động thì lại gặp tiếp hang động. Nhưng bé lại muốn đến, bé muốn đến tham quan mấy ngôi mộ này, muốn nhìn một chút chúng nó đến tột cùng có cái gì đẹp đẽ, làm cho người kia cứ nói muốn đến Tây An hoài.
Kỳ thật, trong lòng cô bé loáng thoáng nghĩ, có lẽ, nói không chừng có thể gặp cô ấy ở đây, tuy rằng biết việc này căn bản không thể xảy ra.
"A! Ba mình phái lái xe tới rồi kìa." Đang nghĩ, đột nhiên bị tiếng kêu của một tiểu quỷ bên cạnh cắt ngang. Sơ Đông nâng mắt lên, nhìn nhìn tiểu quỷ kia, lại nhìn qua hướng cậu ta đang chỉ, một chiếc limousine màu đen đang chạy lại gần đây.
Xe chậm rãi dừng lại, mấy người đàn ông ăn mặc chỉnh trang bước xuống, đi tới, rồi đồng loạt chào kiểu quân đội với đám nhóc trước mặt.
"Thiếu gia, tiểu thư. Mời lên xe." Mấy du khách vốn đem lực chú ý đặt lên đám người cosplay đang rời đi, lập tức bởi vì "sự cố" bất ngờ này mà chuyển lực chú ý lên người đám tiểu quỷ kia.
Kẻ có tiền!
Tiểu thư công tử được nuông chiều từ bé.
Bắt cóc không biết có thể đòi được bao nhiêu tiền đây. -_-||||| Thỉnh không cần nhìn kỹ.
"Quá chậm."
"Chúng tôi đã đợi rất lâu đó." Tiểu quỷ có chút oán giận, cũng lên xe hết.
Sơ Đông nhìn thoáng qua hướng chiếc xe đã đi xa kia. Xoay người lên xe.
- --
Ở Tây An bốn ngày, chạy tới chạy lui thêm ba ngày, tuần lễ vàng của tháng mười nhân dịp Quốc khánh cứ thế trôi qua.
Hội cosplay nhanh chóng đem ảnh chụp đi xử lý chế tác hậu kỳ. Mục Thu không thuộc hội cosplay, đương nhiên không cần tham dự. Nhiệm vụ của cô chỉ là giúp đỡ Tô Thiến cùng chụp hình mà thôi. Sau khi trở về, cô liền vội vàng vẽ tranh minh hoạ, tiến hành thiết kế đồ họa. Chuyên môn chính của cô khi tham gia hội là thiết kế, thiết kế trang phục.
Cứ như vậy, ngày cuối tuần đầu tiên sau tuần lễ vàng, trôi qua cực kỳ nhanh, nhanh đến mức làm người ta cơ hồ không có cảm giác về nó luôn.
Sau đó, thành viên Hội học sinh đều bắt đầu chuẩn bị, chuẩn bị cái gì? Tất nhiên là chuẩn bị đi tham gia yến hội của Bổn gia rồi!
Không nên nhìn mấy nhóm đại tiểu thư đại thiếu gia bình thường ra vẻ cho tới bây giờ đều không chú ý vẻ ngoài của mình, nhưng lại là một đám người đẹp đến mức làm người ta ghen tị. Gặp những dịp quan trọng, như là yến hội hay party vân vân, vẫn sẽ trang điểm một chút, giống như không thèm để ý, những vẫn vụng trộm làm.
Ba ngày trước khi đến Bổn gia, có người vụng trộm bắt đầu đi chăm sóc da.
Hai ngày trước khi đến Bổn gia, có người bắt đầu đi mua quần áo.
Một ngày trước khi đến Bổn gia, có người bắt đầu cẩn thận phối hợp trang phục, hơn nữa cẩn thận quan sát người khác trang điểm.
"Tiểu Mạt, ngày mai phải đến sớm một chút nha." Cốc Vũ ở ghế phó chủ tịch, tay phải nâng má, nhìn Hạ Mạt khẽ cười.
"Tất nhiên tôi sẽ đi sớm! Ngày mai tôi còn phải giúp công chúa chuẩn bị!" Bá Vương Long nói, vẻ mặt còn...... thực nghiêm túc?
"Ồ? Tiểu Mạt đi hỗ trợ làm cái gì? Phá phòng ở?" Cốc Vũ cười trêu tức nói.
"Cô cô cô! Đồ vô liêm sỉ! Cốc Vũ cô đây là ý gì?!" Bá Vương Long chuẩn bị nổi bạo rồi.
Cốc Vũ cười tựa hồ đặc biệt vui vẻ. "Chính là ý đó đó, sở trường của Tiểu Mạt không phải là phá phòng ở sao?"
"Cô cô cô! Cô cô cô vô liêm sỉ! Cốc Vũ tôi muốn khiêu chiến với cô!" Kêu to.
"Khiêu chiến?" Mỹ nhân khí chất tinh xảo cười nói: "Khiêu chiến cái gì? Chẳng lẽ là khiêu chiến......" Nàng đột nhiên sáp lại gần Hạ Mạt, nhỏ giọng nói gì đó ở bên tai cô. Sau đó liền thấy Bá Vương Long đỏ mặt nhảy dựng lên. Chỉ vào Cốc Vũ hô: " Cô cô cô, cô không được nói bậy! Cô cô cô! Ai trên ai dưới còn chưa biết đâu!"
"Ồ? Vậy mấy lần trước kia đều là nằm mơ sao?" Cốc Vũ tiếp tục cười.
"Nằm mơ nằm mơ, tuyệt đối là nằm mơ!"
"À? Vậy tối nay lại thử nhé? Thử xem có phải là mơ không?"
"Họ Cốc cô đừng cứ nói mãi một chuyện này có được không!" Chỉ vào Cốc Vũ, tiếp tục dựng lông.
"Tiểu Mạt đây là đang sợ sao?" Mỉm cười, tiếp tục mỉm cười.
"Muốn thử thì thử! Hừ! Lần này tôi nhất định sẽ thắng cô! @#%%......" Lộn xộn, xả ra một đống lộn xộn.
"......"
"......" -_-|||| Đám sinh viên hoàn toàn không để ý đến đoạn đối thoại này.
Ngày đến Bổn gia.
Bởi vì là địa giới của tư nhân, cho nên người ngoài không thể tùy tiện đến Bổn gia, bởi vậy Tang Linh bảo thành viên Hội học sinh cứ chờ ở Học viện, mình sẽ cử người tới đón sau.
Sáng sớm Mục Thu đã ra khỏi nhà.
"Tiểu Thu à, hôm nay mới sớm đã đi đâu vậy?" Vẻ mặt Mục mụ mụ khó hiểu nhìn Mục Thu.
"Dạ, đi đến trường." Mang giày, nữ sinh thuận miệng trả lời.
"Hôm nay là cuối tuần cũng phải đến trường?" Kinh ngạc.
"Không phải ạ. Là bạn học ở trường mời thành viên của Hội học sinh đến nhà chơi."
"Thế à, là kiểu bạn gì vậy?" Mục ba ba đang ở phòng khách đọc báo uống cà phê cũng bắt đầu thấy hứng thú, tùy ý hỏi.
"Dạ, chính là vị công chúa của Bổn gia, Tang Linh."
"Phốc!" Cà phê của Mục ba ba hoa hoa lệ lê văng ra. "Công chúa Bổn gia mời con? Mời con đi đâu thế?"
"Đến Bổn gia ạ." Nói đương nhiên.
"......" Mục ba ba vì thế hết chỗ nói, trong ánh mắt lộ ra một loại ánh sáng "Kỳ thật ba cũng rất muốn đi".
"Tiểu Thu à, con đến Bổn gia mà mặc cái bộ đồ này sao?" Vẻ mặt Mục mụ mụ oán giận nói.
"Con cảm thấy bộ này cũng đâu tệ ạ." Cô thấy bộ đồ này đã là đẹp nhất rồi nha.
"Thay quần áo thay quần áo! Ánh mắt này của con sao mà kém mười năm đều như một vậy hả!" Mục mụ mụ cơ hồ rít gào. A a, bà cũng muốn đến Bổn gia a, bà chưa từng tới đó đâu, nghe nói cảnh bên trong rất đẹp. "Ăn mặc cái kiểu này người ta không chê con nhưng mẹ lại thấy mất mặt đó!" Kéo Mục Thu phải đi thay quần áo.
"Con nói mẹ à, trễ rồi, để người ta chờ là không tốt đâu!" Ồn ào.
"Con mặc cái kiểu này ra ngoài, còn không bằng để mẹ đi chết cho xong."
"......" Chuyện này có liên quan gì đến mẹ đâu chứ, người đi là con mà. Nhân quyền của tôi, tự do của tôi a!
Rốt cuộc có thể ngồi trên xe đến Bổn gia. Mục Thu đẫm lệ.
Một đám các vị tiểu thư đều ăn mặc đẹp như hoa như ngọc, nhóm nam sinh xem ra thì mộc mạc hơn, nhưng so với ngày thường vẫn soái khí hơn nhiều. Quả nhiên đều là mỹ nhân a, thật là khác biệt.
Tô Thiến cùng mình xem ra là giản dị nhất.
Xe chạy băng băng trên đường, lúc phong cảnh trên đường bắt đầu cổ kính hơn, cũng đã tới Bổn gia. Tất nhiên không phải tất cả đều là nhà theo kiểu cổ, cũng có biệt thự với mấy căn nhà hiện đại cao cấp. Từng căn từng căn nhấp nhô.
Bổn gia đương nhiên không chỉ có Tang gia, còn có Hạ gia, Cốc gia, Mạc gia, Bạch gia vân vân. Kiến trúc của mỗi nhà cũng khác nhau, mỗi nhà mỗi đặc sắc, nhưng đều lấy Tang gia làm trung tâm, tụ tập cùng một chỗ. Cái này cấu thành đặc sắc riêng biệt của Bổn gia. Đương nhiên cũng là một trong những lý do mà mọi người muốn đến Bổn gia. Phía sau, mấy người trên xe đã có chút kích động, hết nhìn trái lại nhìn phải. Chiếc xe dừng lại phía trước căn nhà lớn nhất.
Bóng cây lắc lư. Gốc cây anh đào cực đại kia bây giờ đang cành lá xum xuê.
"A! Đó có phải là cây anh đào nổi danh không!"
"Quả nhiên bự thiệt! Còn lớn hơn cả gốc cây trong trường nữa!"
Một nhóm người hầu từ trong Bổn gia đi ra.
Diệp Nại đi phía trước, một mái tóc cắt ngắn sạch sẽ, trên khuôn mặt đáng yêu là nụ cười ấm áp ngọt ngào. Cùng với người Mục Thu thấy lúc trước cứ như là hai người khác nhau vậy.
"Hoan nghênh đến thăm Bổn gia, mời đi lối này." Cô mặc một bộ trang phục nữ hầu mang phong cách rất Trung Quốc. Dẫn đường phía trước.
Đoàn người đi theo sau tiến vào Tang gia.
Công chúa đã đợi sẵn bên trong, mấy vị thành viên chủ chốt của Hội học sinh cũng đã có mặt.
Tang Linh lộng lẫy, Hạ Mạt hỏa bạo, Cốc Vũ khí chất.
"Hoan nghênh." Tang Linh cười say ngã ba ngàn cỏ hoa.
Bất ngờ là yến hội không quá xa hoa, nhưng rất chu đáo, có thể thỏa mãn khẩu vị khác nhau của mỗi người.
Có món nướng, có món nguội, có hoa quả, có mỳ ống, tất nhiên cũng có đủ loại đồ uống, món tráng miệng thì vô cùng nhiều. Sân vườn của Tang gia rất lớn, đi tới đi lui thăm quan cũng mất rất nhiều thời gian.
Dùng cơm xong, nhóm người đưa ra ý muốn ngắm hoa sen. Tang gia cũng có hoa sen, nhưng không phải nhiều nhất, nhiều hoa sen nhất, là Bạch gia. Giống như Hạ gia có nhiều cây dâm bụt nhất, cây anh đào nhiều nhất là Tang gia, Cốc gia có nhiều cây quế, mỗi nhà có đặc trưng riêng.
"Nếu muốn đi xem hoa sen, nên đến Bạch gia." Cốc Vũ cười nói.
"A, đáng tiếc Tiểu Bạch chưa trở về." Diệp Nại nói có chút mất mát. Tang Linh xoa xoa đầu Diệp Nại, cười nói: "Không sao, sẽ trở về thôi."
"Vậy đi thôi. Hoa sen của Bạch gia đẹp lắm. Lúc trở về có thể ghé nhà Cốc Vũ thưởng quế." Hạ Mạt nói.
Không ai có ý kiến khác. Đoàn người cứ như vậy xuất phát. Không xa lắm, đi đường khoảng chừng nửa tiếng, nhưng bởi vì phong cảnh đẹp lắm, cho nên chưa thấy thời gian dài bao nhiêu, cũng đã đến.
Kỳ thật còn chưa tới Bạch gia, cũng đã thấy được hoa sen nở rộ bạt ngàn. Mang theo dư vị mùa hè, tản ra mùi thơm ngát bao phủ lấy bọn họ.
Đi ra nghênh đón là quản gia của Bạch gia, nói với bọn họ rằng hôm nay Bạch gia còn có mấy vị khách.
Tất nhiên là Tang Linh muốn quan tâm một chút, vì thế hỏi thêm mấy câu, sau đó thì rõ ràng. Thì ra gần đây Sơ gia có cùng hợp tác với Bạch gia. Hôm nay, trùng hợp Sơ Đỉnh Văn đến Bạch gia, còn dẫn theo thiên kim của mình. Ngoài ra còn có vài vị tiểu thiên kim khác nữa. Nghe thấy Sơ Đỉnh Văn, Mục Thu bắt đầu cảm thấy không ổn, nghe đến vị thiên kim kia của Sơ Đỉnh Văn...... Cái cảm giác không ổn kia của Mục Thu trở nên mãnh liệt hơn rất nhiều.
Sau đó theo bản năng Mục Thu muốn chuồn đi, nhưng cô còn chưa kịp lấy cớ, đã nhìn thấy một đám tiểu quỷ đang chơi đùa bên kia.
Tiểu quỷ cách bản thân rất gần, bây giờ mà bỏ chạy thì rất dễ dàng bại lộ. ~~~~(>_<)~~~~ Cô đã hoàn toàn có thể hiểu được cái gì gọi là 'oan gia ngõ hẹp' rồi.
"Yêu yêu! Tôi nói Tiểu Thu này, cậu với tiểu tổ tông kia thật không phải có duyên bình thường đâu, chỗ nào cũng có thể 'ngẫu ngộ' nha." Tô Thiến trêu tức nói.
"Cậu đừng có cười nữa, tôi đang phiền chết đây." Mục Thu vừa cẩn thận theo đoàn người xem sen, vừa cực lực nghĩ cách trốn đi, hay là vờ đau bụng về thôi! Nhưng theo nguyên tắc gần đây, như vậy rất khả năng sẽ bị bắt ở lại Bạch gia trị liệu. Có nghĩa là khả năng bị bại lộ còn cao hơn. Làm sao bây giờ a? Làm sao bây giờ?
Nghĩ lại nghĩ, tiếp tục suy nghĩ.
Nghĩ hoài mà không ra được biện pháp nào, nhưng trong phút hoảng thần, phát hiện tiểu tổ tông kia đã biến đâu mất tiêu.
"Hở?" Người đâu? Người đi đâu rồi? Không phải mới vừa rồi còn ở đây sao? Quay đầu tìm kiếm xung quanh.
"Không cần nhìn, vừa rồi tôi có thấy tiểu tổ tông đã đi vào rồi, cho nên không cần lo lắng sẽ bị người ta nhìn thấy." Tô Thiến cười nói.
Mục Thu âm thầm thở ra một hơi, trong lòng cầu mong lần thưởng sen này mau mau kết thúc, trăm ngàn đừng vào trong nhà a!
Cuối cùng Thượng Đế cũng nghe thấy lời cầu nguyện của Mục Thu, bởi vì ngại Bạch gia có khách, nhóm người Hội học sinh cũng không ở lại lâu, liền đưa ra ý kiến rời đi. Huống hồ, đến Cốc gia thưởng quế mới là lựa chọn tốt nhất tháng mười.
Trong lòng Mục Thu thực sự là rất kích động lắm luôn~~~ Và rồi, con người luôn vì vui quá mà hóa buồn.
Lúc này Mục Thu thật bất hạnh, bụng thật sự đau. Nhưng không phải là đau bình thường. Cái bụng luôn quen với cơm canh đạm bạc thực sự là không có phúc hưởng bữa ăn xa hoa của Bổn gia a~~~ Hay là báo ứng vì bữa kia đã chỉnh đại tiểu thư đây?
Không cần phải như vậy chứ, ông trời, ông bị mù sao?
"Đi vệ sinh công cộng của nhà Tiểu Bạch đi, tôi dẫn các cậu đi. Đến nhà Cốc tiểu thư còn phải mất một ít thời gian, nếu có muốn vào nhà vệ sinh, vậy thì thừa dịp này luôn đi." Diệp Nại cười tủm tỉm nói.
"Ừ! Vậy tôi đây đi vệ sinh trước."
"Tôi cũng đi đi."
"......" Mục Thu cực kỳ囧. Cô không có muốn đi nha nha, cô còn muốn mau chóng rời khỏi đây nha nha!
gia0
"Được. Đi thôi." Vì thế một đám người đều tự cầm đồ đạc của mình, chuẩn bị lên xe.
Mục Thu nhìn Sơ Đông, gật gật đầu với cô bé, cười cười.
Đại tiểu thư đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười tươi như ánh mặt trời, thanh mát như gió xuân tháng ba. Cô bé nhìn Mục Thu, thản nhiên nói: "Cám ơn chị."
"!" Nụ cười kia, ba chữ kia dọa Mục Thu đến ngây dại. Tiểu quỷ này quả nhiên uống lộn thuốc, làm sao cũng chữa không được.
"Được rồi được rồi, Tiểu Thu, phải đi thôi, không cần làm ra vẻ lưu luyến không rời nổi như vậy." Tô Thiến một bên cười bỡn cợt, một bên lấy tay ôm Mục Thu lên xe.
Mục Thu hung hăng trừng Tô Thiến, nghĩ xem lát nữa phải ngắt chỗ nào trên người Tô Thiến thì mình mới có thể nguôi giận.
Mà bên kia, Đại tiểu thư còn chưa kịp phản ứng lại, nhìn xe chậm rãi đi xa. Luôn cảm thấy, có chút mất mát. Loại cảm giác mất mát này quen thuộc lắm, cảm giác không nói nên lời, cảm giác đột nhiên trống rỗng.
"Đông Đông? Sao cậu lại muốn đến Tây An vậy? Nơi này một chút cũng không đáng chơi, toàn là lăng mộ!" Có tiểu quỷ đột nhiên hỏi.
"A...... Ngắm cảnh cũng rất được." Sơ Đông cũng không biết nên trả lời như thế nào, bé chỉ nhất thời tâm huyết dâng trào, bé thậm chí cũng không biết Tây An có gì đáng chơi. Mấy lăng mộ xương khô này thì có gì đẹp đẽ, một đống cũng chỉ có nhiêu đó hình dạng, ra khỏi hang động thì lại gặp tiếp hang động. Nhưng bé lại muốn đến, bé muốn đến tham quan mấy ngôi mộ này, muốn nhìn một chút chúng nó đến tột cùng có cái gì đẹp đẽ, làm cho người kia cứ nói muốn đến Tây An hoài.
Kỳ thật, trong lòng cô bé loáng thoáng nghĩ, có lẽ, nói không chừng có thể gặp cô ấy ở đây, tuy rằng biết việc này căn bản không thể xảy ra.
"A! Ba mình phái lái xe tới rồi kìa." Đang nghĩ, đột nhiên bị tiếng kêu của một tiểu quỷ bên cạnh cắt ngang. Sơ Đông nâng mắt lên, nhìn nhìn tiểu quỷ kia, lại nhìn qua hướng cậu ta đang chỉ, một chiếc limousine màu đen đang chạy lại gần đây.
Xe chậm rãi dừng lại, mấy người đàn ông ăn mặc chỉnh trang bước xuống, đi tới, rồi đồng loạt chào kiểu quân đội với đám nhóc trước mặt.
"Thiếu gia, tiểu thư. Mời lên xe." Mấy du khách vốn đem lực chú ý đặt lên đám người cosplay đang rời đi, lập tức bởi vì "sự cố" bất ngờ này mà chuyển lực chú ý lên người đám tiểu quỷ kia.
Kẻ có tiền!
Tiểu thư công tử được nuông chiều từ bé.
Bắt cóc không biết có thể đòi được bao nhiêu tiền đây. -_-||||| Thỉnh không cần nhìn kỹ.
"Quá chậm."
"Chúng tôi đã đợi rất lâu đó." Tiểu quỷ có chút oán giận, cũng lên xe hết.
Sơ Đông nhìn thoáng qua hướng chiếc xe đã đi xa kia. Xoay người lên xe.
- --
Ở Tây An bốn ngày, chạy tới chạy lui thêm ba ngày, tuần lễ vàng của tháng mười nhân dịp Quốc khánh cứ thế trôi qua.
Hội cosplay nhanh chóng đem ảnh chụp đi xử lý chế tác hậu kỳ. Mục Thu không thuộc hội cosplay, đương nhiên không cần tham dự. Nhiệm vụ của cô chỉ là giúp đỡ Tô Thiến cùng chụp hình mà thôi. Sau khi trở về, cô liền vội vàng vẽ tranh minh hoạ, tiến hành thiết kế đồ họa. Chuyên môn chính của cô khi tham gia hội là thiết kế, thiết kế trang phục.
Cứ như vậy, ngày cuối tuần đầu tiên sau tuần lễ vàng, trôi qua cực kỳ nhanh, nhanh đến mức làm người ta cơ hồ không có cảm giác về nó luôn.
Sau đó, thành viên Hội học sinh đều bắt đầu chuẩn bị, chuẩn bị cái gì? Tất nhiên là chuẩn bị đi tham gia yến hội của Bổn gia rồi!
Không nên nhìn mấy nhóm đại tiểu thư đại thiếu gia bình thường ra vẻ cho tới bây giờ đều không chú ý vẻ ngoài của mình, nhưng lại là một đám người đẹp đến mức làm người ta ghen tị. Gặp những dịp quan trọng, như là yến hội hay party vân vân, vẫn sẽ trang điểm một chút, giống như không thèm để ý, những vẫn vụng trộm làm.
Ba ngày trước khi đến Bổn gia, có người vụng trộm bắt đầu đi chăm sóc da.
Hai ngày trước khi đến Bổn gia, có người bắt đầu đi mua quần áo.
Một ngày trước khi đến Bổn gia, có người bắt đầu cẩn thận phối hợp trang phục, hơn nữa cẩn thận quan sát người khác trang điểm.
"Tiểu Mạt, ngày mai phải đến sớm một chút nha." Cốc Vũ ở ghế phó chủ tịch, tay phải nâng má, nhìn Hạ Mạt khẽ cười.
"Tất nhiên tôi sẽ đi sớm! Ngày mai tôi còn phải giúp công chúa chuẩn bị!" Bá Vương Long nói, vẻ mặt còn...... thực nghiêm túc?
"Ồ? Tiểu Mạt đi hỗ trợ làm cái gì? Phá phòng ở?" Cốc Vũ cười trêu tức nói.
"Cô cô cô! Đồ vô liêm sỉ! Cốc Vũ cô đây là ý gì?!" Bá Vương Long chuẩn bị nổi bạo rồi.
Cốc Vũ cười tựa hồ đặc biệt vui vẻ. "Chính là ý đó đó, sở trường của Tiểu Mạt không phải là phá phòng ở sao?"
"Cô cô cô! Cô cô cô vô liêm sỉ! Cốc Vũ tôi muốn khiêu chiến với cô!" Kêu to.
"Khiêu chiến?" Mỹ nhân khí chất tinh xảo cười nói: "Khiêu chiến cái gì? Chẳng lẽ là khiêu chiến......" Nàng đột nhiên sáp lại gần Hạ Mạt, nhỏ giọng nói gì đó ở bên tai cô. Sau đó liền thấy Bá Vương Long đỏ mặt nhảy dựng lên. Chỉ vào Cốc Vũ hô: " Cô cô cô, cô không được nói bậy! Cô cô cô! Ai trên ai dưới còn chưa biết đâu!"
"Ồ? Vậy mấy lần trước kia đều là nằm mơ sao?" Cốc Vũ tiếp tục cười.
"Nằm mơ nằm mơ, tuyệt đối là nằm mơ!"
"À? Vậy tối nay lại thử nhé? Thử xem có phải là mơ không?"
"Họ Cốc cô đừng cứ nói mãi một chuyện này có được không!" Chỉ vào Cốc Vũ, tiếp tục dựng lông.
"Tiểu Mạt đây là đang sợ sao?" Mỉm cười, tiếp tục mỉm cười.
"Muốn thử thì thử! Hừ! Lần này tôi nhất định sẽ thắng cô! @#%%......" Lộn xộn, xả ra một đống lộn xộn.
"......"
"......" -_-|||| Đám sinh viên hoàn toàn không để ý đến đoạn đối thoại này.
Ngày đến Bổn gia.
Bởi vì là địa giới của tư nhân, cho nên người ngoài không thể tùy tiện đến Bổn gia, bởi vậy Tang Linh bảo thành viên Hội học sinh cứ chờ ở Học viện, mình sẽ cử người tới đón sau.
Sáng sớm Mục Thu đã ra khỏi nhà.
"Tiểu Thu à, hôm nay mới sớm đã đi đâu vậy?" Vẻ mặt Mục mụ mụ khó hiểu nhìn Mục Thu.
"Dạ, đi đến trường." Mang giày, nữ sinh thuận miệng trả lời.
"Hôm nay là cuối tuần cũng phải đến trường?" Kinh ngạc.
"Không phải ạ. Là bạn học ở trường mời thành viên của Hội học sinh đến nhà chơi."
"Thế à, là kiểu bạn gì vậy?" Mục ba ba đang ở phòng khách đọc báo uống cà phê cũng bắt đầu thấy hứng thú, tùy ý hỏi.
"Dạ, chính là vị công chúa của Bổn gia, Tang Linh."
"Phốc!" Cà phê của Mục ba ba hoa hoa lệ lê văng ra. "Công chúa Bổn gia mời con? Mời con đi đâu thế?"
"Đến Bổn gia ạ." Nói đương nhiên.
"......" Mục ba ba vì thế hết chỗ nói, trong ánh mắt lộ ra một loại ánh sáng "Kỳ thật ba cũng rất muốn đi".
"Tiểu Thu à, con đến Bổn gia mà mặc cái bộ đồ này sao?" Vẻ mặt Mục mụ mụ oán giận nói.
"Con cảm thấy bộ này cũng đâu tệ ạ." Cô thấy bộ đồ này đã là đẹp nhất rồi nha.
"Thay quần áo thay quần áo! Ánh mắt này của con sao mà kém mười năm đều như một vậy hả!" Mục mụ mụ cơ hồ rít gào. A a, bà cũng muốn đến Bổn gia a, bà chưa từng tới đó đâu, nghe nói cảnh bên trong rất đẹp. "Ăn mặc cái kiểu này người ta không chê con nhưng mẹ lại thấy mất mặt đó!" Kéo Mục Thu phải đi thay quần áo.
"Con nói mẹ à, trễ rồi, để người ta chờ là không tốt đâu!" Ồn ào.
"Con mặc cái kiểu này ra ngoài, còn không bằng để mẹ đi chết cho xong."
"......" Chuyện này có liên quan gì đến mẹ đâu chứ, người đi là con mà. Nhân quyền của tôi, tự do của tôi a!
Rốt cuộc có thể ngồi trên xe đến Bổn gia. Mục Thu đẫm lệ.
Một đám các vị tiểu thư đều ăn mặc đẹp như hoa như ngọc, nhóm nam sinh xem ra thì mộc mạc hơn, nhưng so với ngày thường vẫn soái khí hơn nhiều. Quả nhiên đều là mỹ nhân a, thật là khác biệt.
Tô Thiến cùng mình xem ra là giản dị nhất.
Xe chạy băng băng trên đường, lúc phong cảnh trên đường bắt đầu cổ kính hơn, cũng đã tới Bổn gia. Tất nhiên không phải tất cả đều là nhà theo kiểu cổ, cũng có biệt thự với mấy căn nhà hiện đại cao cấp. Từng căn từng căn nhấp nhô.
Bổn gia đương nhiên không chỉ có Tang gia, còn có Hạ gia, Cốc gia, Mạc gia, Bạch gia vân vân. Kiến trúc của mỗi nhà cũng khác nhau, mỗi nhà mỗi đặc sắc, nhưng đều lấy Tang gia làm trung tâm, tụ tập cùng một chỗ. Cái này cấu thành đặc sắc riêng biệt của Bổn gia. Đương nhiên cũng là một trong những lý do mà mọi người muốn đến Bổn gia. Phía sau, mấy người trên xe đã có chút kích động, hết nhìn trái lại nhìn phải. Chiếc xe dừng lại phía trước căn nhà lớn nhất.
Bóng cây lắc lư. Gốc cây anh đào cực đại kia bây giờ đang cành lá xum xuê.
"A! Đó có phải là cây anh đào nổi danh không!"
"Quả nhiên bự thiệt! Còn lớn hơn cả gốc cây trong trường nữa!"
Một nhóm người hầu từ trong Bổn gia đi ra.
Diệp Nại đi phía trước, một mái tóc cắt ngắn sạch sẽ, trên khuôn mặt đáng yêu là nụ cười ấm áp ngọt ngào. Cùng với người Mục Thu thấy lúc trước cứ như là hai người khác nhau vậy.
"Hoan nghênh đến thăm Bổn gia, mời đi lối này." Cô mặc một bộ trang phục nữ hầu mang phong cách rất Trung Quốc. Dẫn đường phía trước.
Đoàn người đi theo sau tiến vào Tang gia.
Công chúa đã đợi sẵn bên trong, mấy vị thành viên chủ chốt của Hội học sinh cũng đã có mặt.
Tang Linh lộng lẫy, Hạ Mạt hỏa bạo, Cốc Vũ khí chất.
"Hoan nghênh." Tang Linh cười say ngã ba ngàn cỏ hoa.
Bất ngờ là yến hội không quá xa hoa, nhưng rất chu đáo, có thể thỏa mãn khẩu vị khác nhau của mỗi người.
Có món nướng, có món nguội, có hoa quả, có mỳ ống, tất nhiên cũng có đủ loại đồ uống, món tráng miệng thì vô cùng nhiều. Sân vườn của Tang gia rất lớn, đi tới đi lui thăm quan cũng mất rất nhiều thời gian.
Dùng cơm xong, nhóm người đưa ra ý muốn ngắm hoa sen. Tang gia cũng có hoa sen, nhưng không phải nhiều nhất, nhiều hoa sen nhất, là Bạch gia. Giống như Hạ gia có nhiều cây dâm bụt nhất, cây anh đào nhiều nhất là Tang gia, Cốc gia có nhiều cây quế, mỗi nhà có đặc trưng riêng.
"Nếu muốn đi xem hoa sen, nên đến Bạch gia." Cốc Vũ cười nói.
"A, đáng tiếc Tiểu Bạch chưa trở về." Diệp Nại nói có chút mất mát. Tang Linh xoa xoa đầu Diệp Nại, cười nói: "Không sao, sẽ trở về thôi."
"Vậy đi thôi. Hoa sen của Bạch gia đẹp lắm. Lúc trở về có thể ghé nhà Cốc Vũ thưởng quế." Hạ Mạt nói.
Không ai có ý kiến khác. Đoàn người cứ như vậy xuất phát. Không xa lắm, đi đường khoảng chừng nửa tiếng, nhưng bởi vì phong cảnh đẹp lắm, cho nên chưa thấy thời gian dài bao nhiêu, cũng đã đến.
Kỳ thật còn chưa tới Bạch gia, cũng đã thấy được hoa sen nở rộ bạt ngàn. Mang theo dư vị mùa hè, tản ra mùi thơm ngát bao phủ lấy bọn họ.
Đi ra nghênh đón là quản gia của Bạch gia, nói với bọn họ rằng hôm nay Bạch gia còn có mấy vị khách.
Tất nhiên là Tang Linh muốn quan tâm một chút, vì thế hỏi thêm mấy câu, sau đó thì rõ ràng. Thì ra gần đây Sơ gia có cùng hợp tác với Bạch gia. Hôm nay, trùng hợp Sơ Đỉnh Văn đến Bạch gia, còn dẫn theo thiên kim của mình. Ngoài ra còn có vài vị tiểu thiên kim khác nữa. Nghe thấy Sơ Đỉnh Văn, Mục Thu bắt đầu cảm thấy không ổn, nghe đến vị thiên kim kia của Sơ Đỉnh Văn...... Cái cảm giác không ổn kia của Mục Thu trở nên mãnh liệt hơn rất nhiều.
Sau đó theo bản năng Mục Thu muốn chuồn đi, nhưng cô còn chưa kịp lấy cớ, đã nhìn thấy một đám tiểu quỷ đang chơi đùa bên kia.
Tiểu quỷ cách bản thân rất gần, bây giờ mà bỏ chạy thì rất dễ dàng bại lộ. ~~~~(>_<)~~~~ Cô đã hoàn toàn có thể hiểu được cái gì gọi là 'oan gia ngõ hẹp' rồi.
"Yêu yêu! Tôi nói Tiểu Thu này, cậu với tiểu tổ tông kia thật không phải có duyên bình thường đâu, chỗ nào cũng có thể 'ngẫu ngộ' nha." Tô Thiến trêu tức nói.
"Cậu đừng có cười nữa, tôi đang phiền chết đây." Mục Thu vừa cẩn thận theo đoàn người xem sen, vừa cực lực nghĩ cách trốn đi, hay là vờ đau bụng về thôi! Nhưng theo nguyên tắc gần đây, như vậy rất khả năng sẽ bị bắt ở lại Bạch gia trị liệu. Có nghĩa là khả năng bị bại lộ còn cao hơn. Làm sao bây giờ a? Làm sao bây giờ?
Nghĩ lại nghĩ, tiếp tục suy nghĩ.
Nghĩ hoài mà không ra được biện pháp nào, nhưng trong phút hoảng thần, phát hiện tiểu tổ tông kia đã biến đâu mất tiêu.
"Hở?" Người đâu? Người đi đâu rồi? Không phải mới vừa rồi còn ở đây sao? Quay đầu tìm kiếm xung quanh.
"Không cần nhìn, vừa rồi tôi có thấy tiểu tổ tông đã đi vào rồi, cho nên không cần lo lắng sẽ bị người ta nhìn thấy." Tô Thiến cười nói.
Mục Thu âm thầm thở ra một hơi, trong lòng cầu mong lần thưởng sen này mau mau kết thúc, trăm ngàn đừng vào trong nhà a!
Cuối cùng Thượng Đế cũng nghe thấy lời cầu nguyện của Mục Thu, bởi vì ngại Bạch gia có khách, nhóm người Hội học sinh cũng không ở lại lâu, liền đưa ra ý kiến rời đi. Huống hồ, đến Cốc gia thưởng quế mới là lựa chọn tốt nhất tháng mười.
Trong lòng Mục Thu thực sự là rất kích động lắm luôn~~~ Và rồi, con người luôn vì vui quá mà hóa buồn.
Lúc này Mục Thu thật bất hạnh, bụng thật sự đau. Nhưng không phải là đau bình thường. Cái bụng luôn quen với cơm canh đạm bạc thực sự là không có phúc hưởng bữa ăn xa hoa của Bổn gia a~~~ Hay là báo ứng vì bữa kia đã chỉnh đại tiểu thư đây?
Không cần phải như vậy chứ, ông trời, ông bị mù sao?
"Đi vệ sinh công cộng của nhà Tiểu Bạch đi, tôi dẫn các cậu đi. Đến nhà Cốc tiểu thư còn phải mất một ít thời gian, nếu có muốn vào nhà vệ sinh, vậy thì thừa dịp này luôn đi." Diệp Nại cười tủm tỉm nói.
"Ừ! Vậy tôi đây đi vệ sinh trước."
"Tôi cũng đi đi."
"......" Mục Thu cực kỳ囧. Cô không có muốn đi nha nha, cô còn muốn mau chóng rời khỏi đây nha nha!
gia0
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook