Lạc Trần
-
Chương 17
Huyền Huyền ~
Không để tâm.
Điểm hảo cảm trừ 1.
Liên Tư Vũ không dám gọi tiếp nữa, dọc đường yên tĩnh như gà.
Âu Dương Thương Huyền thấy là lạ, nhưng nhận ra mình tại sao lại quan tâm Yêu Vương?
Trừ một điểm hảo cảm.
Liên Tư Vũ ngơ ngác , ta đã làm gì?!
Một đường ngoan ngoãn không gây chuyện... điểm hảo cảm thế quái nào đột nhiên bị trừ?!
- Vô Thường Tiên Quân... Người rất ghét ta sao?
Liên Tư Vũ nghiêm túc hỏi,thậm chí còn dùng kính xưng... chỉ là giọng nói có một tia tự giễu khó phát giác.
-Nói cũng phải... Không nói đến yêu tộc và nhân tộc vốn có thù, ta lại chẳng phải nữ nhân mềm mại hiền lương... làm sao ngươi lại thích được chứ...
Liên Tư Vũ cúi đầu, không cho Âu Dương Thương Huyền nhìn thấy thủy quang trong mắt.
Âu Dương Thương Huyền nghe vậy nhíu mày lại, nhìn qua bóng dáng đơn độc như bị bóng tối bao phủ kia... trong lòng như bị nhéo một cái.
- Không...
Muốn nói gì đó,nhưng lời đến miệng lại ngưng bặt.
- Ta... đã biết.
Liên Tư Vũ hít sâu vài hơi, nhảy xuống khỏi phi kiếm của mình.
Âu Dương Thương Huyền ngơ ngác, vươn tay muốn đỡ y, chỉ là... đã không kịp.
Liên Tư Vũ rơi xuống dưới đất, nhưng cũng chẳng bị trầy xước gì, chỉ là thu được vài độ hảo cảm nho nhỏ.
[ Túc Chủ... Người thương tâm sao?]
Lẽ nào Túc Chủ đã động tâm với Thương thúc thúc rồi?!
- Hừ, ta chỉ đang nghĩ cách thích hợp nhất để công lược loại người này thôi... Không phải trong cốt truyện ,Âu Dương Thương Huyền được miêu tả là một người trọng tình trọng nghĩa sao? Vậy ta phải khiến hắn nợ ta thật nhiều...
Tiểu Thiên Sứ lạnh người, nó vẫn đánh giá thấp kỹ năng diễn xuất của Túc Chủ nhà nó rồi!
Tiểu Thiên Sứ tức giận đến offline.
- Khiến hắn nợ ta đến nỗi... dùng cả đời cũng không trả nổi...
Liên Tư Vũ rũ mắt, che đi thần tình trong con ngươi tuyệt mỹ đó.
...
Yêu Cung linh khí dồi dào, Âu Dương Thương Huyền ở trong cung tu luyện rốt cuộc đã hồi phục thực lực ngày xưa, bởi vậy Tề Đồng bây giờ chẳng thể đáng lại Âu Dương Thương Huyền.
Tề Đồng của Âu Dương Thương Huyền nhân lúc hắn bế quan mà đánh lén, sau đó nói với bên ngoài môn chủ bế quan nhập ma, đã tự bạo.
Bọn họ cũng nhìn thấy thi thể của Âu Dương Thương Huyền, huống hồ thường ngày quan hệ của hai người vô cùng tốt, cũng chẳng ai nghi ngờ người kia.
Dù có người nghi ngờ, cũng bị âm thầm sử lý.
Vậy nên tên kia ngồi lên vị trí môn chủ chẳng có ai dị nghị , cùng lắm thì mọi người thương tiếc một chút cho bậc kiêu hùng như Vô Thường Tiên Quân - Người có thực lực mạnh như tu chân giới mà thôi.
Vậy nên khi Vô Thường Tiên Quân một lần nữa xuất hiện, còn vạch trần bộ mặt thật của Tề Đồng, tu chân giới chấn động đến mức sắp lật trời.
Nhưng Liên Tư Vũ không biết những điều đó, bây giờ y đang ngồi trong tĩnh thất bế quan.
Vết thương do trận pháp phòng ngự mà Âu Dương Thương Huyền tự tạo ngày đó ở Tuyết Vân Sơn, khiến Liên Tư Vũ bị thương không nhẹ, Liên Tư Vũ lại không để tâm nên càng khiến vết thương nặng hơn , đến nỗi y sắp không chống cự được nữa , rốt cuộc vẫn là Tiểu Thiên Sứ không nhìn nổi, ép y bế quan.
- Vương! Không hay rồi! Không biết ai tiết lộ chuyện người đang bế quan nên... Bọn họ tấn công vào Yêu Cung rồi ! Mong Vương tìm cách thoát trước!! Thần và yêu tộc sẽ ở lại kéo dài thời gian!!!
Vân Thanh quỳ một gối xuống đất, ở trước tĩnh thất nơi Liên Tư Vũ bế quan, kinh hoàng bẩm báo.
Trong tĩnh thất...
Liên Tư Vũ mở bừng mắt, không để tâm lau đi vệt máu bên môi, sau đó mở tĩnh thất ra.
- Vương! Thương thế của người chưa hồi phục ! Người mau đi trước đi!
Trên thân Vân Thanh có rất nhiều máu tươi, không rõ là máu của địch nhân hay của chính mình...
- Hừ! Ta cho dù bị thương, cũng không phải kẻ mà bọn chúng muốn đánh là đánh !
Ánh mắt Liên Tư Vũ rất lạnh, quanh thân bao phủ yêu lực màu tím than, kiếm trên tay kéo lê dưới đất, ma sát với mặt đất tạo thành âm thanh chói tai.
- Vương!!! Giữ được núi xanh sợ gì không có củi đốt?! Bây giờ thương thế của người...
- Cút!
Liên Tư Vũ giống như đã nhập ma, ánh mắt là lạ tràn đầy cuồng bạo của dã thú.
Không để tâm lời khuyên căn của Vân Thanh, Liên Tư Vũ nâng kiếm ra ngoài chém giết đám yêu tộc và ma tu dám làm phản y.
Chỉ là y vốn nội thương, trong lúc bế quan lại bị quấy rầy, chân khí đảo ngược, chính là nỏ mạnh hết đà...
Nếu cứ tiếp tục sử dụng yêu lực, y sẽ bị ma hóa hoặc kinh mạch bạo nổ mà chết.
Nhưng Liên Tư Vũ đã giết mấy kẻ kia đến đỏ mắt, căn bản chẳng quan tâm tình hình của mình ra sao.
[Túc Chủ!!! Mau dừng tay lại!!! Túc Chủ!! Mau tỉnh lại đi!!!]
Nhưng mặc kệ Tiểu Thiên Sứ có gào khản cả họng, Liên Tư Vũ vẫn điều động yêu khí, ra tay giết những kẻ kia.
Đến khi người cuối cùng ngã xuống, y chống kiếm xuống đất , máu tươi của y nhỏ giọt theo cánh tay, chảy xuôi thân kiếm, hòa vào mặt đất.
Y dùng hết sức lực còn lại, hướng thiên không hỏi một câu.
- Bây giờ ta đã mất hết yêu lực,không còn lực uy hiếp nữa,Thương Huyền... ngươi... chịu tin ta chưa...?
Không để tâm.
Điểm hảo cảm trừ 1.
Liên Tư Vũ không dám gọi tiếp nữa, dọc đường yên tĩnh như gà.
Âu Dương Thương Huyền thấy là lạ, nhưng nhận ra mình tại sao lại quan tâm Yêu Vương?
Trừ một điểm hảo cảm.
Liên Tư Vũ ngơ ngác , ta đã làm gì?!
Một đường ngoan ngoãn không gây chuyện... điểm hảo cảm thế quái nào đột nhiên bị trừ?!
- Vô Thường Tiên Quân... Người rất ghét ta sao?
Liên Tư Vũ nghiêm túc hỏi,thậm chí còn dùng kính xưng... chỉ là giọng nói có một tia tự giễu khó phát giác.
-Nói cũng phải... Không nói đến yêu tộc và nhân tộc vốn có thù, ta lại chẳng phải nữ nhân mềm mại hiền lương... làm sao ngươi lại thích được chứ...
Liên Tư Vũ cúi đầu, không cho Âu Dương Thương Huyền nhìn thấy thủy quang trong mắt.
Âu Dương Thương Huyền nghe vậy nhíu mày lại, nhìn qua bóng dáng đơn độc như bị bóng tối bao phủ kia... trong lòng như bị nhéo một cái.
- Không...
Muốn nói gì đó,nhưng lời đến miệng lại ngưng bặt.
- Ta... đã biết.
Liên Tư Vũ hít sâu vài hơi, nhảy xuống khỏi phi kiếm của mình.
Âu Dương Thương Huyền ngơ ngác, vươn tay muốn đỡ y, chỉ là... đã không kịp.
Liên Tư Vũ rơi xuống dưới đất, nhưng cũng chẳng bị trầy xước gì, chỉ là thu được vài độ hảo cảm nho nhỏ.
[ Túc Chủ... Người thương tâm sao?]
Lẽ nào Túc Chủ đã động tâm với Thương thúc thúc rồi?!
- Hừ, ta chỉ đang nghĩ cách thích hợp nhất để công lược loại người này thôi... Không phải trong cốt truyện ,Âu Dương Thương Huyền được miêu tả là một người trọng tình trọng nghĩa sao? Vậy ta phải khiến hắn nợ ta thật nhiều...
Tiểu Thiên Sứ lạnh người, nó vẫn đánh giá thấp kỹ năng diễn xuất của Túc Chủ nhà nó rồi!
Tiểu Thiên Sứ tức giận đến offline.
- Khiến hắn nợ ta đến nỗi... dùng cả đời cũng không trả nổi...
Liên Tư Vũ rũ mắt, che đi thần tình trong con ngươi tuyệt mỹ đó.
...
Yêu Cung linh khí dồi dào, Âu Dương Thương Huyền ở trong cung tu luyện rốt cuộc đã hồi phục thực lực ngày xưa, bởi vậy Tề Đồng bây giờ chẳng thể đáng lại Âu Dương Thương Huyền.
Tề Đồng của Âu Dương Thương Huyền nhân lúc hắn bế quan mà đánh lén, sau đó nói với bên ngoài môn chủ bế quan nhập ma, đã tự bạo.
Bọn họ cũng nhìn thấy thi thể của Âu Dương Thương Huyền, huống hồ thường ngày quan hệ của hai người vô cùng tốt, cũng chẳng ai nghi ngờ người kia.
Dù có người nghi ngờ, cũng bị âm thầm sử lý.
Vậy nên tên kia ngồi lên vị trí môn chủ chẳng có ai dị nghị , cùng lắm thì mọi người thương tiếc một chút cho bậc kiêu hùng như Vô Thường Tiên Quân - Người có thực lực mạnh như tu chân giới mà thôi.
Vậy nên khi Vô Thường Tiên Quân một lần nữa xuất hiện, còn vạch trần bộ mặt thật của Tề Đồng, tu chân giới chấn động đến mức sắp lật trời.
Nhưng Liên Tư Vũ không biết những điều đó, bây giờ y đang ngồi trong tĩnh thất bế quan.
Vết thương do trận pháp phòng ngự mà Âu Dương Thương Huyền tự tạo ngày đó ở Tuyết Vân Sơn, khiến Liên Tư Vũ bị thương không nhẹ, Liên Tư Vũ lại không để tâm nên càng khiến vết thương nặng hơn , đến nỗi y sắp không chống cự được nữa , rốt cuộc vẫn là Tiểu Thiên Sứ không nhìn nổi, ép y bế quan.
- Vương! Không hay rồi! Không biết ai tiết lộ chuyện người đang bế quan nên... Bọn họ tấn công vào Yêu Cung rồi ! Mong Vương tìm cách thoát trước!! Thần và yêu tộc sẽ ở lại kéo dài thời gian!!!
Vân Thanh quỳ một gối xuống đất, ở trước tĩnh thất nơi Liên Tư Vũ bế quan, kinh hoàng bẩm báo.
Trong tĩnh thất...
Liên Tư Vũ mở bừng mắt, không để tâm lau đi vệt máu bên môi, sau đó mở tĩnh thất ra.
- Vương! Thương thế của người chưa hồi phục ! Người mau đi trước đi!
Trên thân Vân Thanh có rất nhiều máu tươi, không rõ là máu của địch nhân hay của chính mình...
- Hừ! Ta cho dù bị thương, cũng không phải kẻ mà bọn chúng muốn đánh là đánh !
Ánh mắt Liên Tư Vũ rất lạnh, quanh thân bao phủ yêu lực màu tím than, kiếm trên tay kéo lê dưới đất, ma sát với mặt đất tạo thành âm thanh chói tai.
- Vương!!! Giữ được núi xanh sợ gì không có củi đốt?! Bây giờ thương thế của người...
- Cút!
Liên Tư Vũ giống như đã nhập ma, ánh mắt là lạ tràn đầy cuồng bạo của dã thú.
Không để tâm lời khuyên căn của Vân Thanh, Liên Tư Vũ nâng kiếm ra ngoài chém giết đám yêu tộc và ma tu dám làm phản y.
Chỉ là y vốn nội thương, trong lúc bế quan lại bị quấy rầy, chân khí đảo ngược, chính là nỏ mạnh hết đà...
Nếu cứ tiếp tục sử dụng yêu lực, y sẽ bị ma hóa hoặc kinh mạch bạo nổ mà chết.
Nhưng Liên Tư Vũ đã giết mấy kẻ kia đến đỏ mắt, căn bản chẳng quan tâm tình hình của mình ra sao.
[Túc Chủ!!! Mau dừng tay lại!!! Túc Chủ!! Mau tỉnh lại đi!!!]
Nhưng mặc kệ Tiểu Thiên Sứ có gào khản cả họng, Liên Tư Vũ vẫn điều động yêu khí, ra tay giết những kẻ kia.
Đến khi người cuối cùng ngã xuống, y chống kiếm xuống đất , máu tươi của y nhỏ giọt theo cánh tay, chảy xuôi thân kiếm, hòa vào mặt đất.
Y dùng hết sức lực còn lại, hướng thiên không hỏi một câu.
- Bây giờ ta đã mất hết yêu lực,không còn lực uy hiếp nữa,Thương Huyền... ngươi... chịu tin ta chưa...?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook