Tạ Chiêu Ly không rời khỏi quán bar mà đi một mạch lên phòng víp trên lầu ba. Quán ba này là nơi ăn chơi nhất trong thành phố nên dịch vụ gì cũng có. Các công tử, quan chức đến đây chủ yếu uống rượu, cầu hoan nên quán đặc biệt xây dựng khu phòng víp phục vụ cho khách.

Tạ Chiêu Ly đến trước một cửa phòng víp ở giữa thì dừng lại, thuần thục lấy thẻ khóa mở cửa. Vừa bước vào phòng cô đã thấy quần áo, giày guốc giải khắp từ phòng khách vào đến phòng ngủ. trong phòng còn phát ra tiếng rên rỉ của phụ nữ và tiếng gầm nhẹ, thở dốc của đàn ông.

Tạ Chiêu Ly mặt không đổi sắc nhìn hai người không mảnh vải trên thân đang quấn lấy nhau trên giường, thuần thục lấy ra một chiếc máy quay, điều chỉnh góc độ phù hợp, bật chế độ sau đó rời khỏi phòng.

Tạ Chiêu Ly nhìn cửa phòng đang khép lại ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn. Đỗ Viên Viên đừng trách cô, tất cả là do cô ta tự làm tự chịu thôi. Ban nãy cô ta cố ý bỏ thuốc vào rượu của cô nhưng cô và Thẩm Quân Hạo đã lường trước được nên nhân lúc cô ta không để ý ra hiệu cho người phục vụ đổi ly rượu đó, để cho Đỗ Viên Viên uống, khiến cho vừa nãy cô vào ngang nhiên như vậy, cô ta cũng không phát hiện ra.

Sáng hôm sau Đỗ Viên Viên tươi cười nhìn Tạ Uyển mệt mỏi bộ dạng thất thần ở đằng xa không khỏi mỉm cười trong bụng, hôm qua chắc cô ta đã mệt mỏi cả đêm rồi. Lúc đó cô ta bị Doãn Trường Khanh dẫn lên phòng víp, hơn nữa cô ta cũng có cảm giác mình không chịu đựng được nên không có như kế hoạch quay được cảnh đó, nhưng mà không sao, nhớ đến hợp đồng quảng cáo vừa ký với Thẩm Quân Hao cô ta cảm thấy mình cũng không thiệt thòi rồi.

Tạ Chiêu Ly nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Đỗ Viên Viên, ánh mắt lóe lên một tia sáng. Hôm qua sau khi rời khỏi đó một tiếng cô quay lại lấy máy quay thì thấy Doãn Trường Khanh đã mệt mỏi ngủ say rồi, mà Đỗ Viên Viên bộ dạng vẫn chưa được thỏa mãn, cô thấy không đành lòng liền gọi cho cô ta thêm hai người ngưu lang thân hình vạm vỡ nhất trong quán nữa. Cô đợi cô ta điên cuồng suốt cả đêm, đến khi thấy hai người ngưu lang đấy ra, cô định vào lấy thì thấy Doãn Trường Khanh đã tỉnh, đang một mình chiến đấu với cô phục vụ phòng, khiến cô không thể lấy được máy quay, phải vội vã rời khỏi. Về đến nhà chưa kịp ngủ say thì bị đạo diễn gọi dậy nói hôm nay có buổi tuyên truyền, vì cô là người mới lên cần đến sớm để chuẩn bị tinh thần lên sóng. Cô rất muốn nói với đạo diễn là cô không cần, nhưng đạo diễn không chịu. Che miệng ngáp dài một cái tựa vào ghế nhắm mắt ngủ.

Đỗ Viên Viên nhìn cô gái đang ngủ gật trước mặt, khóe miệng khẽ nhấc lên, cô tưởng hôm nay cô ta phải khóc lóc trách móc cô, nhưng cô đến lâu vậy mà cô ta chỉ ngủ thôi, khiến cho lời kịch cô ta nghĩ mãi buổi sáng hôm nay không có cơ hội diễn xuất. Khẽ hừ trong lòng, ánh mắt khinh miệt, thì ra cũng chỉ là người ham vinh hoa thôi, chắc hôm qua Thẩm Quân Hạo đã cho cô ta không ít lợi lộc rồi, cô ta tính ra còn phải cảm ơn cô đấy. Thu hồi bộ dạng của mình lại, Đỗ Viên Viên khẽ nay Tạ Chiêu Ly dậy, ánh mắt rơm rớm nuocs mắt, nhìn cô áy náy, ân hận nói: “Tiểu Uyển, chị xin lỗi, hôm qua sau khi em say chị cũng say quá không đưa em về được, Doãn Trường Khanh có nói đã nhờ Thẩm tổng đưa em về, em không sao chứ?”

Tạ Chiêu Ly bực mình vì bị đánh thức, tức giận nhìn kẻ đánh thức mình dậy. Đỗ Viên Viên cho là cô tức giân chuyện hôm qua, bộ dạng càng hối hận hơn, luôn tục lặp lại: “Chị xin lỗi, chị ân hận lắm, em và Thẩm tổng không có chuyện gì chứ?”

Tạ Chiêu Ly nhìn người đang tự biên tự diễn trước mặt, không có ý giải thích, hùa theo, nhìn cô ta ánh mắt uất ức, nước mắt rơi xuống nói: “Chị em không biết tại sao em lại ở phòng víp trên quán bar nữa, em không biết tại sao khi thức dậy lại thấy mình không mặc quần áo gì, khắp người thâm tím nằm bên cạnh Thẩm tổng nữa.”

Đỗ Viên Viên cười thầm trong bụng, nước mắt áy náy rơi nhìn cô: “ Chị xin lỗi, chị không biết làm sao lại như vậy nữa, nếu chị biết anh ta là người như vậy chị có chết cũng sẽ đưa em về nhà. Chị xin lỗi”

“Em không biết làm sao nữa, em sợ lắm. Thẩm tổng nói anh ấy sẽ chịu trách nhiệm nhưng em không biết làm sao nữa” Tạ Chiêu Ly nức nở.

Đỗ Viên Viên nghe xong lời Tạ Chiêu Ly nói, trong lòng tràn ngập đố kỵ, tại sao cô ta lại may mắn như vậy chứ, lại được Thẩm tổng để ý.

“ Sao lại khóc nhè thế này! Em không cần làm gì hết, anh sẽ làm hết”

Một giọng nói trầm ấm vang lên, Tạ Chiêu Ly và Đỗ Viên Viên đều ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông đang nói trước mặt. Thẩm Quân Hạo nhìn Tạ Chiêu Ly mắt mũi lấm lem trước mặt, không vui cau mày, lấy khăn ướt lau mặt cho cô, giọng điệu cưng chiều: “Lấn sau không được khóc nữa nghe chưa. Đi đi anh đưa em đi ăn.” Vừa nói vừa ôm cô vào trong lòng, ánh mắt cảm kích nhìn qua Đỗ Viên Viên như thể cảm ơn cô ta về chuyện tối hôm qua.

Tạ Chiêu Ly ở trong lòng Thẩm Quân Hạo nhìn đến người đàn ông đang nín cười bên cạnh kia, hung hăng lườm anh ta một cái. Đoàn Dịch Phong thấy vậy càng cố nén cười nhưng cuối cùng không chịu nổi, quay mặt đi run rẩy nói: “Tôi có việc rời đi trước”. Sau đó vội vàng rời đi, lúc ra khỏi phòng anh không nhịn được phá lên cười khiến cho những người ở trong phòng lẫn những người ở ngoài đều nhìn anh ta bằng cặp mắt quái dị.

Thẩm Quân Hạo ôm eo Tạ Chiêu Ly đang khóc thút thít trong lòng, gật đầu chào Đỗ Viên Viên rời đi. Đỗ Viên Viên nhìn theo bóng hai người rời đi lòng đố kỵ không thôi, nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt của Thẩm Quân Hạo lúc nãy tâm tình trở lên tốt hơn, cô đã làm một việc tốt như vậy cho Thẩm Quân Hạo thì những ngày tháng sau này còn sợ không có lợi sao.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương