Nơi mà Đỗ Viên Viên dẫn Tạ Chiêu Ly đến là một quán bar ồn ào, sang trọng. Vừa bước vào của đã nghe thấy tiếng nhạc sàn rất lớn, mọi người dưới ánh đèn mờ đang nhảy điên cuồng, đèn nền mờ ảo càng khiến cho không khí trở nên ám muội.

Đỗ Viên Viên dẫn cô đến một phòng Vip trong quán. Khi bọn cô vừa bước vào đã có hai người nam nhân đang ở trong đấy ôm ấp người đẹp ở trong ấy rồi. Tạ Chiêu Ly nhìn liền nhận ra hai người đàn ông tuấn tú đó là Doãn Trường Khanh tổng giám đốc công ty giải trí Ảnh Đế và Thẩm Quân Hạo tổng giám đốc công ty truyền thông Thiên Hạo lớn nhất thành phố S. Nhìn hai người họ Tạ Chiêu Ly không thể không đánh giá lại cô ta. Không thể khinh thường khi cô ta lại giao hảo được hai người đnà ông nằm trong tốp những người quyền lực nhất thành phố S, không chỉ thế cô cũng hiểu được mục đích cô ta mời cô đến đậy, Tạ Chiêu Ly hừ nhẹ trong lòng.

Hai người đàn ông nhìn thấy hai người bọn họ thì đuổi hết những người bên cạnh đi. Đỗ Viên Viên tươi cười thân thiết, kéo cô ngồi xuống bên cạnh Thẩm Quân Hạo, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh Doãn Trường Khanh, ôm lấy anh ta bộ ngực lơ đãng xoẹt qua cánh tay của anh ta tươi cười: “Doãn Thiếu, Thẩm Tổng xin lỗi em tới muộn”

Doãn Trường Khanh bộ mặt háo sắc nhìn chằm chằm vào bộ ngực cô ta, nuốt nước bọt, nhìn cô ta tươi cười: “Không sao, chờ người đẹp là vinh hạnh của bọn anh, nhưng mà hai người đẹp đến muộn thì phải chịu phạt, đúng không Thẩm tổng?”

Thẩm Quân Hạo bộ mặt lơ đãng liếc qua Tạ Chiêu Ly sau đó tươi cười nói: “ Đúng vậy, mỗi người các cô phải tự phạt mỗi người ba ly”

Đỗ Viên Viên thấy ánh mắt của Thẩm Quân Hạo thì âm mừng thầm trong lòng, nụ cười càng phong tình hơn, sảng khoái nói: “ Cho chai rượu đặc biệt mạnh nha” Khi nói cô ta cố ý nhấn mạnh hai từ đặc biệt, người phục vụ hiểu ý nhanh chóng đi làm. Doãn Trường Khanh nhìn cô ta ánh mắt càng không che dấu.

Một lúc sau người phục vụ mang vào một chai rượu Wistky lớn, Đỗ VIên rót ra làm sáu ly, sau đó sảng khoái uống hết bal y, còn Tạ Chiêu Ly vẫn tỏ ra ngại ngùng không uống: “Em không biết uống rượu”

Đỗ Viên Viên nhìn cô cười lớn: “Không sao, uống say chị sẽ đưa em về. Hơn nữa giờ em đã bước chân vào làng giải trí cũng nên tập dần đi cho quen, không sau này thì biết làm sao”

“ Đúng đấy. Đúng đấy” Doãn Trường Khanh cũng hùa theo. Tạ Chiêu Ly nhìn qua Thẩm Quân Hạo đỏ mặt, lấy hết can đảm uống hết ly rượi trên bàn. Uống xong ly rượu, Tạ Chiêu Ly cảm thấy đầu choáng váng, ý thức bắt đầu mơ hồ, xua xua tay, nói: “Em không uống được nữa rồi”

Đỗ Viên Viên thấy mục đích của mình còn chưa đạt được thì làm sao có thể buông tay. Cô ta nháy mắt cho Doãn Trường Khanh, anh ta lập tức hiểu ý, nhìn cô cười nói: “Làm sao như vậy được, vẫn còn hai ly nữa mà, cô không uống hết là không nể mặt tôi đấy nha”

Đỗ Viên Viên nhìn cô nói nhỏ, giục: “Mau uống đi, tý say chị đưa em về”

Tạ Chiêu Ly nhìn bộ mặt tươi cười của Đỗ Viên Viên sau đó lấy hết can đảm uống cạn. Uống chưa hết ba ly đầu óc của cô đã mất đi ý thức, gục xuống bàn.

Đỗ Viên Viên, lay nhẹ người cô, gọi: “Tiểu Uyển, Tiểu Uyển”. Thấy người trên bàn vẫn không phản ứng, cô mỉm cười, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn, sau đó nhìn Thẩm Quân Hạo đầy ẩn ý nói: “Cô ấy say rồi, Thẩm tổng giúp tôi đưa cô ấy về nha.” Sau đó quàng tay Doãn Trường Khanh đi ra ngoài, còn lịch sự đóng cửa cho anh.

Thẩm Quân Hạo nhìn bóng lưng hai người vừa đi khỏi, lại nhìn cô gái đang gục mặt xuống bàn, khoanh tay trước ngực, bộ dạng lười biếng nói: “Đi hết rồi, dậy đi”. Vừa nói xong, cô gái ban nãy còn say không biết trời đâu đất đâu, giờ hoàn toàn tỉnh táo, không có tý dáng vẻ nào của người đang say.

Tạ Chiêu Ly nhìn người nam nhân bên cạnh mình, sau đó rót một ly rượu, nhấp một ngụm, nói: “Đi hết rồi sao, không ngờ cô ta vẫn dùng chiêu này, không có sáng tạo gì hết”

Thẩm Quân Hạo có chút cảm giác không chân thực nhìn cô, một lúc sau nhàn nhạt nói: “Kỹ thuật diễn của em ngày càng tiến bộ rồi đấy. Đã xem tập tài liệu anh đưa cho em chưa. Tất cả đều theo đúng kế hoạch.”

Tạ Chiêu Ly tươi cười nhìn anh, gật đầu, nhấp một ngụm rượu sau đó đứng dậy lấy túi sách và túi đồ đã được Thẩm Quân Hạo chuẩn bị từ trước. Nhìn anh cười nói: “Em phải đi đây, cảm ơn anh, giúp em gửi lời hỏi thăm Đoàn Dịch Phong nha.”

“Ừ, anh sẽ nói với cậu ấy” Thẩm Quân Hạo vừa nghe nhắc đến Đoàn Dịch Phong ánh mắt liền trở lên dịu dàng, giọng điệu ôn nhu. Tạ Chiêu Ly nhìn người đàn ông đang chìm dắm trong tình yêu, khẽ mỉm cười, rời đi, cô còn có việc quan trọng hon cần làm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương