Tiêu Trấn Vũ không để ý thái độ lạnh nhạt của cô, nhìn cô cười nói: “Em dạo này có khoẻ không?”

Tạ Chiêu Ly có chút hơi ngoài ý muốn. Từ khi cô sống lại với thân phận Tạ Uyển, cô và anh ta từ khi nào trở thành quan hệ để lặn lội hàng dặm xa xôi đến chỉ hỏi câu em khỏe không vậy. Nhưng thấy anh ta quan tâm mình như vậy, sâu trong lòng tình cảm mờ nhạt với anh vẫn còn. Giọng điệu của cô cũng hòa hãn hơn: “Tôi vẫn khỏe mà không phải anh cất công đến đây chỉ để hỏi tôi có khỏe không đẫy chứ?”

Nghe lời của Tạ Chiêu Ly, Tiêu Trấn Vũ cảm thấy hơi thất vọng. Anh phải suy nghĩ rất nhiều mới hạ được quyết tâm đến đây. Không thể để mấy câu nói của cô làm cho nhụt trí được. Tiêu Trấn Vũ nhìn cô nói “Em khỏe nhưng anh không khỏe.” Hình ảnh cô lúc nào cũng hiện ra trong tâm trí anh, khiến anh không thể nào gạt bỏ. Anh biết anh đã bất tri bất giác yêu cô rồi. Cho dù cô có phải thật là Ly Ly đi nữa, anh cũng nhất định phải có được cô. Hơn nữa hôm nay anh gặp cô là để kiểm chứng một điều. Nó tồn tại trong tâm trí anh rất lâu rồi.

Tạ Chiêu Ly cảm thấy có chút buồn cười, anh ta không phải nhàn rỗi đến lỗi không có chuyện gì làm mà nhàn rỗi chạy đến đây chỉ để hỏi xem cô có khỏe không? Và nhân tiện thông báo anh ta không khỏe chứ! Cô nhìn anh trào phúng hỏi: “Anh khỏe hay không thì có liên quan gì đến tôi? Anh rảnh rỗi không có việc gì hay sao mà đến đây nói với tôi những chuyện này?”

Tiêu Trấn Vũ nhìn im lặng không nói gì. Anh cảm thấy cô giống như đang giận rỗi vậy. Đúng vậy, cô nhất định là đang giận anh. Nhất định……!

Tạ Chiêu Ly thấy anh không trả lời, cảm thấy hơi buồn bực. Mặc kệ anh ta trực tiếp đóng cửa. Cô còn có hẹn với Duật Hiên cùng ăn tối nữa. Nghĩ đến anh, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, rất ngọt ngào. Điện thoại trong túi đổ chuông. Tạ Chiêu Ly bỏ ra xem thì thấy là tin nhắn của Duật Hiên, anh nói anh còn một cuộc họp không thể đến đón cô được muốn cô trực tiếp đến công ty tìm anh. Tạ Chiêu Ly cười cười, nhắn tin trả lời anh

Một cánh tay chặn lên cửa, ép chặt cô lại gần anh. Tiêu Trấn Vũ thấy cô đang lạnh nhạt với mình như vậy, lại vì một tin nhắn mà cười tươi như vậy, tâm tình anh xuống dốc không kiềm chế được. Lúc nãy anh nhìn thoáng qua điện thoại của cô thấy cái tên Trương Duật Hiên, cô và anh ta rốt cuộc là có quan hệ gì? Là người lần trước đi xem nhà cùng cô sao? Cô yêu anh ta sao? Không thể, cô phải là của anh, anh không cho phép ai động đến cô.

Tiêu Trấn Vũ cả người tỏa ra khí lạnh, cánh tay rắn chắc khóa chặt cô vào cánh cửa, gần sát người anh, hơi thở lạnh lùng của anh phả lên người cô. Anh lạnh lùng nhìn cô hỏi: “Anh ta có quan hệ gì với em?”

“Tiêu Trấn Vũ! Anh rốt cuộc muốn gì? Anh mau buông tôi ra!” Tạ Chiêu Ly khẽ vùng vậy nhưng anh ta ép cô quá chặt khiến cô không thể cựa quậy được. Cô có chút bất lực, trừng mắt nhìn anh hỏi. Anh ta cho mình là ai chứ? Tự dưng từ đâu chạy đến chất vấn cô.

“Anh không buông! Nói đi! Anh ta có quan hệ gì với em?”

“Anh ta là người đàn ông của tôi”

“Người đàn ông của em?” Anh ta là người đàn ông của em. Vậy anh là ai? Anh tính là cái gì? Lần đầu tiên của cô không phải là anh sao? Tiêu Trấn Vũ có chút bi thương nhìn cô hét lớn: “Vậy anh tính là cái gì?”

Tạ Chiêu Ly có chút giật mình. Cô còn quan hệ gì với anh ta sao?

Tiêu Trấn Vũ thấy cô không nói gì, cơn giận càng tăng lên, anh ép chặt cô vào cánh cửa, hơi thở phả nên người cô, cố gắng kiềm chế, gằn giọng hỏi: “Anh đối với em tột cùng là cái gì?”

“Chẳng là gì cả” Tạ Chiêu Ly dưới khí thế của anh buột miệng, cảm thấy được mình lỡ lời. Được rồi, anh ta từng một thời là người cô yêu, nên không thể coi là không là cái gì được. Cô nhìn anh, nói: “Tiêu Trấn Vũ anh muốn làm gì?”

“Anh muốn làm cái gì?” Tiêu Trấn Vũ nhìn cô cười bi thương nói: “Tạ Uyển tại sao em có thể vô tình như vậy. Anh đối với em không là cái gì ư! Anh yêu em như vậy mà trong mắt em anh không là cái gì ư?!”

Tạ Chiêu Ly chính thức khiếp sợ, trợn tròn mắt, anh ta nói anh ta yêu cô. Đây rốt cuộc là tròa đùa gì đây. Tạ Chiêu Ly cô hoài nghi mình dạo này có vận đào hoa. Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà có hai người đàn ông đến tỏ tình với cô.

Tiêu Trấn Vũ không để ý đến bộ dạng lơ đãng của cô, tiếp tục nói: “Anh không biết mình yêu em từ bao giờ. Có lẽ là ngay lần đầu tiên gặp. Anh thật sự không biết. Anh chỉ biết hình ảnh em luôn tồn tại trong đầu anh khiến anh không thể nào mà gạt bỏ được. Tạ Uyển! Anh thật sự rất yêu em”

Tạ Chiêu Ly có chút mù mờ, anh ta nói anh ta yêu cô từ lần đầu gặp mặt. Cô nhớ đó là khi Tạ Chiêu Ly cô qua đời chưa lâu mà. Anh ta từng yêu Tạ Chiêu Ly như vậy mà cô còn chưa xanh cỏ, anh ta đã nói anh ta vừa gặp đã yêu cô gái khác. Đây chính là tình cảm sâu đậm mà anh ta dành cho cô sao? Cô trực tiếp hoài nghi anh ta có từng yêu cô không? Tạ Chiêu Ly trong lòng thất vọng, nhìn anh ta hỏi: “Anh nói yêu tôi, vậy Tạ Chiêu Ly ở đâu? Vợ anh Thẩm Tử Quân ở đâu? Anh định làm gì với cô ta, làm gì với con anh?”

“Thẩm Tử Quân sao? Anh sẽ ly hôn với cô ta. Vậy nên……..” Tiêu Trấn Vũ nhìn cô thành khẩn

Tạ Chiêu Ly cảm thấy thất vọng vô cùng. Đây là người đàn ông trọng tình nghĩa trong trí nhớ cô sao? Khi nào thì anh ta lại trở nên biến chất như vậy. Chẳng phải anh ta bỏ cô vì cái gọi là trách nhiệm đó sao. Cuối cùng thì sao? Anh ta thậm chí còn chẳng coi trọng nó. Điều này khiến cô thật hoài nghi tính chân thật của câu chuyện ngày đó.

“Có khi anh ta đã phản bội Tạ Chiêu Ly từ lâu rồi cũng nên. Anh ta có khi ăn được Thẩm Tử Quân một lần nên quen miệng rồi” Lời nói của Đỗ Viên Viên ngày ấy lại vang vọng trong tâm trí cô. Lúc trước cô coi đó như gió thoảng, nhưng bây giờ có lẽ cô phải xem xét lại tính chân thật của nó thôi.

Không để anh ta nói hết câu, Tạ Chiêu Ly đã nên tiếng cắt ngang: “Tiêu Trấn Vũ, tôi cảm thấy rất thất vọng về anh. Anh đừng làm tôi thất vọng thêm nữa”

Không để ý đến bộ dạng đang thất thần của anh ta. Tạ Chiêu Ly hất mạnh cánh tay của anh ta ra, dứt khoát xoay người bước đi. Cô còn phải đến công ty của Duật Hiên nữa. Nghĩ đến anh, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, rất ngọt ngào.

“Ly Ly! Em thật sự nhẫn tâm như vậy sao?”

“Không phải tôi nhẫn tâm” Tạ Chiêu Ly quay đầu lại nhìn anh, không đành lòng nói: “Mà là tôi đã tỉnh ngộ rồi” Nhìn anh lắc đầu, quay đầu bước đi. Trong chuyện này từ trước đến giờ không ai có lỗi hết, chỉ là quá khứ không thể trở lại thôi. Suy cho cùng hồi đó tất cả mọi người còn quá trẻ. Haiz……. Tạ Chiêu Ly khẽ thở dài trong lòng, bước nhanh rời khỏi, chỉ là cô không biết rằng khi cô nói câu đó, trong mắt Tiêu Trấn Vũ lóe lên một tia sáng, nhưng rất nhanh liền biến mất như chưa hề tồn tại.

Tiêu Trấn Vũ nhìn theo bóng Tạ Chiêu Ly trong lòng khiếp sợ không thôi. Thật đúng là cô. Ly Ly thật đúng là em. Trong mắt Tiêu Trấn Vũ lóe lên tia sáng kiên định Tạ Chiêu Ly trước đây cũng thế mà bây giờ cũng vậy, em chỉ có thể là của Tiêu Trấn Vũ này. Anh nhất định sẽ không để ai có được em, cho dù có chính tay hủy hoại em cũng được.

Trong một góc khuất của tòa nhà có một cô gái đang mang vẻ mặt khiếp sợ không nói được lời nào. Sao có thể là cô ta. Không thể nào. Cô ta không thể nào có thể còn sống được. Không thể…………. Cô gái lấy hai tay che miệng, sợ mình sẽ phát ra âm thanh, khiến người khác nghe thấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương