Hạ Vũ nằm viện khoảng một tuần thì ra viện. Trong khoảng thời gian này, Tạ Chiêu Ly luôn đến thăm cô, cô và Hạ Vũ dần dần trở nên thân thiết, nhưng không ai nhắc đến chuyện xảy ra ngày hôm đó. Hai người đều coi là bí mật mà cả hai không muốn động đến. Hai người lúc nào cũng vui vẻ. Nhưng có một người lại cảm thấy buồn bực không vui. Đó là Trương Duật Hiên. Từ hôm đó, khi Tạ Chiêu Ly tỉnh lại, anh nghĩ cô sẽ hỏi anh, nhưng cô lại không nói gì cả làm những lời kịch bản anh chuẩn bị đều không dùng được. Điều đó không tính là gì so với việc cô trốn tránh anh. Mỗi lần anh đến cô đều mượn cớ đi ra ngoài. Chắc là giống như lời của Hạ Vũ nói, anh mà không hành động gì, cứ đợi cô, chắc anh đợi đến già mất.

Hôm nay anh nhất định phải nói cho rõ ràng với cô, không thể để cô mơ hồ mãi được. Nhân lúc Tạ Chiêu Ly vừa đi từ nhà vệ sinh của bệnh viện ra, Trương Duật Hiên liền kéo cô đến ban công.

Tạ Chiêu Ly tay bị anh nắm đến đau, cô kháng nghị: “Duật Hiên! Đau! Mau bỏ tay em ra!”

Trương Duật Hiên nghe thấy cô kêu đau, biết mình hơi quá, thả lỏng tay cô ra, nhìn cổ tay thâm tím của cô áy náy: “Xin lỗi”

Tạ Chiêu Ly xoa xoa cổ tay bị anh nắm đến thâm tím, nhìn anh oán trách. “Anh sao vậy? Tự dưng sao lại nổi khùng nên như thế”

“Sao em lại trốn tránh anh?” Trương Duật Hiên nhìn cổ tay thâm tím của cô mà đau lòng, chắc là đau lắm, anh thừa nhận vừa nãy anh hơi dùng sức, nhưng dù sao anh cũng không thể vì thế mà không hỏi cô cho rõ ràng được.

“Em chốn anh bao giờ?” Tạ Chiêu Ly lập tức phản bác, nhưng vừa ngẩng đầu thấy ánh mắt của anh, cô lập tức thấy chột dạ, cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng vào anh. Cô thừa nhận mình trốn tránh anh, nhưng sở dĩ cô làm vậy là vì có lý do, ải bảo tự dưng lại đùng đùng có người nói anh thích cô, còn hại cô hiểu lầm anh bao nhiêu năm vậy, bảo cô làm sao mà đối mặt với anh chứ.

“Không trốn? Thế sao mỗi lần gặp mặt em đều vội vội vàng vàng kiếm cớ rời đi?” Không tránh, có thằng ngốc mới tin cô. Mỗi lần anh đến cô đều kiếm cớ chuồn mất, mỗi lần lý do đều rất chính đáng khiến anh không thể phản bác được.

“Đó không phải là vì Hạ Vũ nói anh thích em sao” Tạ Chiêu Ly nói xong liền hối hận, cô muốn vả vào miệng mình một cái. Tại sao lại buột miệng nói như vậy chứ! Liệu anh có nghĩ cô là người không biết xấu hổ tự đa tình tưởng bở.

“Vậy em nghĩ sao?” Trương Duật Hiên nhìn bộ dạng quẫn bách của cô có chút buồn cười, nhìn cô hỏi

“Em làm sao mà biết được. Tình cảm của anh, anh phải biết chứ” Tạ Chiêu Ly phản bác. Đùa sao, cô cũng không phải là con giun trong bụng anh, cô làm sao mà biết.

Trương Duật Hiên thấy tình trạng này dù có nói từ giờ đến sáng mai cũng không thể nói rõ ràng được với trí thông minh của cô. Anh quyết định đánh nhanh thắng nhanh. Trương Duật Hiên tiến lên nắm lấy hai vai cô, anh nhìn thẳng vào mắt cô thâm tình nói: “Tạ Chiêu Ly, anh thích em, rất thích em, từ nhỏ đến lớn anh đã thích em. Cảm giác đó theo tháng năm ăn sâu vào trong xương tủy, trở thành bệnh lan y không có cách nào cứu chữa, chỉ có thể dùng thuốc để cầm cự. Vậy nên…….” Trương Duật Hiên có cảm giác căng thẳng, anh hít sâu một hơi, nói tiếp: “Tạ Chiêu Ly! Em có đồng ý làm thuốc của anh không? Em làm bạn gái của anh nha.”

Tạ Chiêu Ly có cảm giác sét nổ giữa trời quang, tuy Hạ Vũ đã nói cho cô biết anh thích cô, nhưng chính tai cô nghe được anh thừa nhận anh thích mình, cảm giác lại không giống.

Trương Duật Hiên vốn còn tưởng cô sẽ nổi đóa lên với anh, nhưng không ngờ cô lại thần mặt ra, một lúc sau cô cười vỗ vai anh nói: “Anh đang đùa à? Không vui chút nào hết!”

Trương Duật Hiên nghe cô nói sắc mặt trầm xuống, anh có cảm giác muốn giết người, lần đầu tiên anh tỏ tình lại bị người ta cho là trò đùa. Anh…….Anh……..haiz…..

Tạ Chiêu Ly vẫn cười, thấy anh không phản bác, trong lòng thất vọng, chẳng lẽ là thật… Cô nhìn anh khoát khoát tay định nói gì, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra đã bị anh nuốt vào bụng. Trương Duật Hiên, anh ta đang hôn cô. Môi anh đặt trên môi cô, cảm giác mềm ấm, có chút tê tê.

“Anh……Ưm….”

Tạ Chiêu Ly muốn nói anh sao anh có thể làm như vậy, nhưng lời còn chưa thốt ra hết một nửa thì lưỡi anh đã thừa cơ vọt vào trong càn quyét, khiến cô có cảm giác ngạt thở. Nụ hôn của anh càng về sau càng cuồng dã.

Khi Tạ Chiêu Ly có cảm giác mình sắp chết, anh mới luyến tiếc buông ra. Cô xụi lơ, cả người mềm nhũn dựa vào người anh.

Trương Duật Hiên luyến tiếc buông cô ra. Cô thật ngọt khiến anh suýt mất khống chế. Nhìn cô gái trong lòng, anh dịu dàng mang theo chút cưng chiều không che dấu, anh nói: “Bây giờ em cảm thấy là thật hay giả?”

“Ách……” Là thật, nhưng như vậy thì sao chứ, anh còn có Hạ Vũ mà, cô ấy yêu anh như vậy, đáng thương như vậy. Bây giờ lại bệnh nặng như vậy, nếu ngay cả anh, cô cũng lấy đi thì cô ấy còn lại gì chứ.

“Thế nào?”

“Nhưng còn Hạ Vũ”

“Hạ Vũ?” Hạ Vũ thì có liên quan gì ở đây, anh và cô ấy không có quan hệ gì cả, anh không phải đã nói cho cô rồi đấy sao. Cô còn gì không hiểu. Trương Duật Hiên nhìn thẳng cô, thâm tình nói: “Anh không phải đã nói rồi sao? Anh và cô ấy không có quan hệ gì cả. Anh không thích cô ấy! Người anh thích là em!”

“Nhưng mà…….” Tạ Chiêu Ly còn muốn kì kèo, nhưng Trương Duật Hiên lại không muốn để cho cô nói. Anh khó khăn lắm mới quyết tâm tỏ tình với cô không thể để cô kiếm cớ bỏ chạy được. Anh ôm chặt bả vai cô nói: “Không có nhưng nhị gì hết. Em khi nào lại không có chủ kiến như vậy. Anh chỉ muốn hỏi em một câu. Em có muốn làm bạn gái anh không? Có hay không?”

“Nhưng…..”

“Có hay không?”

“Có” Thôi cứ để cô trầm ngâm trong tội lỗi này đi. Hạ Vũ tôi xin lỗi, nhưng tôi so với việc lựa chọn tình cảm giữa cô và anh ấy, tôi lựa chọn anh ấy. Xin lỗi……

Trương Duật Hiên tâm tình không thể tốt hơn, cô đã đồng ý rồi, anh có cảm giác muốn đứng nơi thật cao, hét cho cả thế giới biết, anh thích cô. Trương Duật Hiên kích động ôm chặt cô vào lòng, khóa chặt đôi môi cô. Nụ hôn của anh lúc này dịu dàng như nước mà lại có cảm giác mãnh liệt như thác chảy. Anh như muốn hòa tan cô vào trong nhu tình của anh để cô mãi mãi ở bên anh.

Hạ Vũ đứng bên cửa sổ phòng bệnh mỉm cười, nhìn xuống hai người đang ôm nhau cười kia. Anh hai! Cuối cùng anh cũng có được hạnh phúc cho chính mình rồi. Em chúc phúc cho anh….Một giọt nược mắt trên mặt cô lăn xuống, biến mất trong không trung. Cảm giác đau nhói lại ập đến, vị tanh ngọt tràn ngập cổ họng, tràn ra khóe miệng. Hạ Vũ vội vàng lấy tay bịt lại, chạy vội vào nhà vệ sinh, máu trào qua kẽ tay cô, nhuộm đỏ một cả cổ tay áo. Cảm giác tim như có hàng ngàn con kiến đang cắn xé, khiến cô không thở nổi. Cảnh vật trước mắt trao đảo, tối dần, Hạ Vũ ngã xuống, lâm vào hôn mê.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương