Kỳ Thiên Lộ
Chương 14: Thu bảo linh quyết

" Đây là một kiện pháp bảo nổi danh của San Hô Tông – Thanh Uyên Hoàn, một lần có thể mang theo trăm người cùng đi." Vi Nhan đứng ở một bên giải thích.

Tần Tiểu Thiên nhịn không được than thở: " Nga, pháp bảo không tệ!" Trong lòng không nhịn được đối với tu chân giới càng tăng thêm sự chờ mong. Người tu chân thường dùng pháp bảo có tính phụ trợ như thế, hắn cũng là lần đầu tiên kiến thức.

Thanh Uyên Hoàn hóa thành năm mươi mấy thanh quang bao trụ mọi người, Lâm Mộc Mộc một tay đánh ra linh quyết, quát: " Khởi!"

Tần Tiểu Thiên chỉ cảm thấy quanh eo mình thật căng thẳng, người đã bay lên không trung.

Vi Nhan ở bên cạnh hắn tiếp tục nói: " Thanh Uyên Hoàn còn là một kiện pháp bảo phòng hộ, có thể phòng ngự đại bộ phận pháp bảo phi kiếm đánh sâu vào." Hắn kể lại mỗi hạng công năng của Thanh Uyên Hoàn, Tần Tiểu Thiên nghe được càng mở rộng tầm mắt.

Nhưng thật ra, Thanh Uyên Hoàn đích thị là pháp bảo trung thượng phẩm của tu chân giới, đặc điểm lớn nhất là có thể dẫn người phi hành, nếu như đơn thuần dùng để phòng ngự, pháp bảo này cũng lợi hại.

Rất nhanh Vi Nhan liền phát hiện, Tần Tiểu Thiên đối với tu chân giới thập phần xa lạ, ngay cả một chút vấn đề thường thức hắn cũng không rõ ràng.

Trong lòng hắn lại càng tò mò, nhịn thật lâu, cuối cùng nhịn không được hỏi: " Tiểu Thiên, ngươi tu hành đã bao lâu? Chẳng lẽ đúng là mới tới tu chân giới sao?"

Tần Tiểu Thiên kinh ngạc nói: " Ai nha, Vi đại ca thật sự là lợi hại! Ta đi tới Tiềm Kiệt Tinh...đúng là lúc mới bắt đầu mùa khốc nhiệt, a a, ngươi tính xem là bao lâu? Trước...ta căn bản không có tiếp xúc qua tu chân giới."

Hắn là lời thật nói thật.

Mặc dù mới vừa tiếp xúc không lâu, tu chân giới đã khiến cho hắn có hứng thú thật lớn. Thế giới thần bí mạc trắc này, cho hắn rất nhiều ngạc nhiên, rất nhiều điều bất khả tư nghị.

Thế giới này và địa cầu hoàn toàn không giống, hình như không có nhiều tranh đấu giành giật, ngươi ngu ta trá, từng người đều chỉ cố gắng tu hành, đề cao tu vi tựa hồ là mục tiêu duy nhất để phấn đấu của mọi người, hoàn cảnh như thế phi thường thích hợp tâm cảnh trước mắt của Tần Tiểu Thiên.

Vi Nhan cảm thấy rất kinh ngạc, trong lòng biết Tần Tiểu Thiên không đơn giản, cũng hiểu rõ hắn vì sao lại xa lạ với tu chân giới, nói: " Nga, nguyên lai là như thế."

Trong lòng hắn lại âm thầm suy nghĩ: " Chẳng lẽ Tần Tiểu Thiên là cao thủ từ Nguyên Giới tới?"

Gần đây từ Nguyên Giới đi ra không ít cao thủ, phân biệt tiến vào từng tinh cầu lịch lãm, cũng không thiếu đại cao thủ tu luyện đến Độ Kiếp kỳ, đặc biệt rời đi Nguyên Giới, chờ đợi độ kiếp.

Tốc độ của Thanh Uyên Hoàn thật là nhanh chóng, nửa giờ sau đã đến nơi, đó là một khối đá ngầm màu đen lộ ra ngoài khơi.

Lâm Mộc Mộc chỉ huy Thanh Uyên Hoàn rơi vào trên khối đá ngầm, thu hồi Thanh Uyên Hoàn, nói: " Lần này thu tập tài liệu chính là Ô Kim Thạch, nếu có Hắc Bạng cũng phải thu tập. Mỗi người cầm năm túi trữ vật, sau khi hoàn thành thì trở về."

Vi Nhan nói: " Mộc Mộc, ta và Tiểu Thiên đi xuống Hải Câu thải tập, sau khi các ngươi xong việc thì không cần chờ chúng ta, trực tiếp trở về là được." Nói xong thì hướng bên trái bay đi.

Tần Tiểu Thiên không khỏi choáng váng, hắn còn chưa nếm thử qua làm sao phi hành, cũng may Vi Nhan bay đi không xa, ước chừng bay ra mấy trăm thước, hắn liền chui vào trong biển.

Tần Tiểu Thiên hơi thoáng hồi tưởng một chút những ghi chép trong Cổ ngọc giản, thân thể bỗng rút lên, thẳng tắp xông lên không trung, trong phút chốc đã bay lên trên trời cao mấy ngàn thước. Hắn cả kinh luôn miệng hét lên, hơi chút buông lỏng khống chế, " sưu" một tiếng từ trên cao rơi xuống.

Tằng Kính Hải mấy người mở to miệng, ngửa đầu lên trời nhìn. Chỉ thấy Tần Tiểu Thiên đang la hét rồi bay lên, rồi lại kêu thảm rơi xuống, ngay sau đó vừa sợ hãi vừa kêu lên bay lượn trong không trung, giống như một trận cuồng phong, bay hướng phương xa, trong chớp mắt lại từ phương xa bay trở lại.

Không ai biết hắn đang làm gì, Tần Tiểu Thiên giống như một quả khí cầu bị mở tung, ở ngay không trung bay chàng loạn xạ.

Thương cảm cho Tần Tiểu Thiên chưa từng được ai chỉ đạo, hoàn toàn là dựa vào bản thân lung tung lần mò mấy phút đồng hồ, rốt cuộc hắn lục lọi ra được quyết khiếu, dần dần có thể khống chế phương hướng phi hành, trước sự kinh ngạc của mọi người, hắn một đầu chui tọt vào trong biển rộng.

Qua nửa giây sau, mọi người mới hiểu được, nhịn không được bộc phát ra một trận cười to điên cuồng, bộ dáng của Tần Tiểu Thiên thật sự là quá tức cười.

Lâm Mộc Mộc vừa cười vừa nói với mọi người: " Tất cả mọi người chuẩn bị xuống biển, ha ha, đừng cười nữa...ai, ha ha..."

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ ràng, Tần Tiểu Thiên là lần đầu học tập phi hành, nhưng tốc độ lại không tầm thường. Sau khi tiếng cười ngừng lại, mỗi người đều âm thầm chặc lưỡi.

Cho tới bây giờ không có ai chỉ lần đầu phi hành mà có thể nhanh như vậy, hơn nữa lúc hắn đang phi hành, thậm chí còn không dùng phi kiếm, không có kiếm mà có thể phi hành, đó là người có tu vi đã ngoài Nguyên Anh kỳ.

Tần Tiểu Thiên mơ hồ nghe được tiếng cười của mọi người, hắn cũng không bận tâm có chịu được nỗi xấu hổ hay không, một đầu tiến thẳng vào trong nước biển, thân thể như mũi tên lao xuống phía dưới, trong nháy mắt đã đi xuống hơn trăm thước.

Áp lực của nước biển bỗng nhiên tăng cao, hắn mở to hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía dưới, như nhìn thấy bóng dáng Vi Nhan, cơ hồ dung nhập vào nước biển màu xanh đen, vì vậy thúc giục tiên linh khí, liều mạng đuổi theo.

Đây là lần đầu tiên Tần Tiểu Thiên lặn xuống nước, lúc ở trên địa cầu nhiều nhất hắn chỉ ở trong ao hồ mà bơi lội, kỹ thuật bơi lội thì không có gì để nói...nhưng lần này hắn lại thật tự tin. Dù sao đã tu đến Yên Lan Tung cảnh giới, thực lực đề cao, cũng ý nghĩa lòng tin tưởng đề cao.

Tần Tiểu Thiên một đường truy đuổi theo Vi Nhan đi xuống, trong lòng thầm nói, tốc độ người này quá nhanh, chỉ chốc lát sau đã không còn nhìn thấy rõ thân ảnh của hắn, lại đang ở trong biển nên không thể kêu gọi, hắn chỉ có thể liều mạng đuổi theo.

Áp lực của nước biển càng lúc càng lớn, trong lòng hắn có chút bối rối, không biết phải lặn xuống đến khi nào mới thôi.

Áp lực thật lớn của nước biển rốt cuộc dẫn phát thần dịch lực phản ánh, một tầng kim quang nhàn nhạt từ trong cơ thể dũng xuất, Tần Tiểu Thiên nhất thời cảm giác thật dễ dàng, áp lực khiến cho người khác hít thở không thông đột nhiên biến mất.

Trong lòng hắn mừng rỡ, nếu áp lực tiếp tục tăng cao, hắn cũng không sao lặn xuống được nữa.

Thế giới đáy biển một mảnh hôn ám, trên người Tần Tiểu Thiên tản mát ra kim mang càng ngày càng sáng, chiếu sáng tới phương viên mấy thước dưới nước biển. Một đám cá nhỏ màu bạc từ bên người bơi qua, dưới một chút kim mang ngân quang chiếu xuống, lộ vẻ xinh đẹp dị thường.

Thân ảnh của Vi Nhan đã hoàn toàn nhìn không thấy, phía dưới hắc trầm trầm, phảng phất như cái miệng lớn của ác ma cắn nuốt hết thảy. Sau một lúc lâu, Tần Tiểu Thiên nhìn thấy một bức vách trong biển, trong lòng suy nghĩ: " Dưới chỗ này ước chừng chính là Hải Câu mà Vi Nhan nói thì phải?"

Đã tới nơi này, cũng không thể do dự, hắn theo tiễu bích tiếp tục lặn xuống.

Một cỗ kích lưu dọc theo Hải Câu chạy chồm đánh tới, thân thể Tần Tiểu Thiên không thể khống chế quay cuồng lên.

Hắn cạn kiệt đem hết toàn lực hướng bên cạnh bơi đi, thật vất vả mới nắm được một khối nham bích đột khởi, trong lòng nhịn không được oán giận, Vi Nhan cái gì cũng không nói cho mình biết, ai biết trong Hải Câu có gì bất trắc?

Trong bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là theo nham bích hạ xuống từng chút, ước chừng hạ xuống hơn trăm thước, thì cỗ kích lưu kia mới dần dần biến mất.

Nước biển bình tĩnh trở lại, Tần Tiểu Thiên buông tay, hướng chỗ sâu trong của Hải Câu lặn xuống.

Thiên tân vạn khổ đi tới đáy biển, hai chân điểm nhẹ lên bùn cát, cát bụi trầm tích vô số niên đại đằng khởi lên cát bụi nhàn nhạt, theo nước biển chậm rãi dâng lên.

Tần Tiểu Thiên nhìn khắp chung quanh, tìm kiếm tung tích của Vi Nhan, tìm hơn mười phút đồng hồ cũng không nhìn thấy thân ảnh, hắn nghĩ thầm: " Người này sau khi xuống nước cũng không chờ ta một chút, đáy biển lớn như vậy, phải đi đâu tìm?"

Khóe mắt đột nhiên hiện lên một đạo bạch quang, Tần Tiểu Thiên quay đầu nhìn lại, xa xa tựa hồ có bóng dáng xẹt qua, hắn vội vàng chạy tới.

Áp lực đáy biển thật lớn, lực cản cũng cực kỳ đáng sợ, Tần Tiểu Thiên cảm giác được mình không có cách bay qua, không thể làm gì khác hơn là từng bước lướt trên mặt đất, thong thả trôi về phía trước một khoảng cách, sau đó lại dùng chân điểm một chút, giống như là một người đang bước chậm tại không trung, tốc độ làm cho người khác khó thể tin. xem tại qtruyen.net

Phế đi lực kháng cự, Tần Tiểu Thiên rốt cuộc trôi đến gần bóng dáng kia, cũng rõ ràng nhìn thấy nó.

Nguyên lai đó không phải Vi Nhan, mà là một sinh vật hà hình dài hơn bốn thước, rộng một thước. Thân hình màu trắng bằng phẳng, có hai vây thật lớn, thân nó còn lóe ra một chút huỳnh quang. Đầu của nó dẹp, nằm trên mặt đáy biển, hai vây cao cao khởi lên, giống như là chiếc kiềm mở ra, cùng đợi con mồi đưa đến cửa.

Trong lòng Tần Tiểu Thiên kêu khổ không ngừng, không nghĩ tới sẽ phải gặp sinh vật kỳ quái như vậy. Đánh nhau hắn cũng không sợ, nhưng đối phó với sinh vật đáy biển kỳ quái như thế, hắn một chút kinh nghiệm cũng không có, vội vàng thối lui ra sau, nhưng đã không còn kịp rồi.

Con sinh vật quái dị dưới đáy biển kia bỗng lao tới, tốc độ nhanh như thiểm điện, Tần Tiểu Thiên đang ở dưới đáy biển phiêu đãng căn bản không cách nào né tránh, nếu ở trên đất bằng, còn có thể né tránh, nhưng dưới đáy biển thì hắn không có chút biện pháp.

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, con quái vật vươn hai vây lớn cả thước hung hăng đâm vào trên người Tần Tiểu Thiên.

Nếu như Tần Tiểu Thiên là một con cá lớn, khẳng định sẽ bị cắt thành ba đoạn, nhưng thân thể hắn là do Xích Minh tự mình rèn luyện mà thành, cứng như kim cương. Vây con quái vật đích xác là cứng rắn, nhưng cũng không thể phá vỡ tầng phòng ngự của Tần Tiểu Thiên.

Bất quá bộ dáng của Tần Tiểu Thiên thập phần chật vật, vây con quái vật kiềm trụ hắn, lại không ngừng vẫy động, làm cho hắn như choáng váng muốn bất tỉnh.

Một cỗ lửa giận không khỏi nảy lên trong lòng hắn.

Đây là thói quen dưỡng thành từ nhỏ của Tần Tiểu Thiên, không chủ động gây chuyện, nhưng cũng không sợ sự.

Người khác chọc hắn, hắn trước tiên thối lui, nếu như còn không bỏ qua, hắn sẽ không để ý hết thảy mà phản kháng lại. Lúc trên địa cầu, người quen thuộc tính tình của hắn cũng không dám chọc hắn nổi điên, nếu không tính tình người này chuyện gì cũng có thể làm được.

Trong tay Tần Tiểu Thiên đột nhiên xuất hiện một thanh cự kiếm, mạnh mẽ chém về phía các đốt mũi nhọn của hà ngao. Một cỗ thể dịch màu xanh phiêu tán ra trong nước biển, một con hà ngao bị ngạnh sanh chém đứt. Cự kiếm hoành lại, lại một con hà ngao bị cắt thành hai đoạn.

Viêm Khấp cự kiếm dù sao không giống bình thường, không trách vì sao hà ngao không làm gì được. Tần Tiểu Thiên một trận điên cuồng chém lung tung, quái hà rất nhanh đã bị hoàn toàn phân giải( phân thây).

Tránh ra khỏi những mảnh thịt vụn của quái hà, Tần Tiểu Thiên khó khăn trôi về phía trước, chỉ chốc lát lại gặp phải một hạp cốc càng sâu hơn dưới đáy biển. Trong lòng hắn âm thầm kêu khổ, cũng không biết Vi Nhan đến tột cùng là ở nơi nào.

Đang do dự không quyết, Vi Nhan đột nhiên từ cách đó không xa xông ra, chỉ thấy hắn nhìn quanh tìm tòi, vừa thấy Tần Tiểu Thiên, rất nhanh bơi lại, giống như một con cá lớn linh hoạt.

Vi Nhan lấy ra một hạt châu màu lam biển cỡ nắm tay, bức lui nước biển chung quanh, nói: " Ai, sao ngươi chạy tới đây? Ta tìm ngươi hồi lâu...ách, chẳng lẽ ngươi là lần đầu tiên xuống nước?" Nhìn thấy bộ dáng chật vật của Tần Tiểu Thiên, hắn lập tức tỉnh ngộ.

Tần Tiểu Thiên cười khổ nói: " Không sai, đây là lần đầu tiên ta lặn xuống nước, mụ nội nó...ở trong nước hoạt động thật sự không thuận tiện, chậm đến làm cho người ta nổi điên!"

Vi Nhan lắc đầu nói: " Không thể nào...chẳng lẽ ngươi không có học qua độn pháp?"

Tần Tiểu Thiên đột nhiên nhớ ra, trong Cổ ngọc giản đích xác ghi lại không ít độn pháp, thủy độn cũng có trong đó.

Bất quá, mỗi loại độn pháp đều cần phải luyện chế ra đồ vật tương ứng. Giống như thủy độn, phải dùng vật phẩm thủy tính đến tu luyện, kiếm độn phải có một thanh phi kiếm, mộc độn cùng thổ độn cũng phải có đồ vật tương ứng để tu luyện. Hắn mặc dù hiểu rõ, nhưng không có tài liệu thích hợp, xem ra mình còn chuẩn bị rất kém.

Hắn ngượng ngùng nói: " A a, không học qua độn pháp..."

Vi Nhan có chút không dám tin tưởng.

Hắn không thể không bội phục Tần Tiểu Thiên, cái gì cũng chưa chuẩn bị, lại dám xâm nhập xuống đáy biển hơn một ngàn thước. Có thể đi xuống đáy biển sâu như thế, ít nhất cũng phải có tu vi ngoài Nguyên Anh kỳ, còn phải có pháp bảo thích hợp phụ trợ. Tự mình là vì muốn thử dò xét tu vi của Tần Tiểu Thiên, mới cố ý tiến vào Hải Câu, không nghĩ tới người này có thể theo tới, áp lực của nước biển dường như không có chút tác dụng nào với hắn. Điều này, ngược lại làm cho hắn càng không hiểu rõ chi tiết về Tần Tiểu Thiên.

" Đi theo ta!"

Tần Tiểu Thiên đi theo Vi Nhan hướng dưới Hải Câu hạ xuống sâu hơn. Có Tị Thủy Châu trong tay Vi Nhan hình thành khí phao hình tròn, hắn rốt cuộc có thể dễ dàng đi xuống, nói: " Vi đại ca, đây là Tị Thủy Châu phải không?"

Vi Nhan cười nói: " Đây là Tị Thủy Châu là bảo bối mượn từ một người bằng hữu, có thể lặn sâu xuống đáy biển." Tị Thủy Châu phải đưa chân nguyên lực vào không ngừng, mới có thể cam đoan giữ chặt một không gian nhất định. Cho nên hắn không nói gì nữa, dẫn theo Tần Tiểu Thiên rất nhanh lặn xuống phía dưới.

Tần Tiểu Thiên phỏng chừng bây giờ đã rời khỏi mặt nước ít nhất cũng phải hơn hai ngàn thước, không ngừng lặn xuống, áp lực cũng càng lúc càng lớn, không gian Tị Thủy Châu hình thành từ từ thu nhỏ lại.

Trong lòng hắn kỳ quái, không biết sau khi hai người đi tới đáy biển, làm sao thu tập tài liệu.

Từng chuỗi khí phao thỉnh thoảng từ bên dưới phù khí, Vi Nhan nói: " Nước biển phía dưới rất nóng, cẩn thận, chúng ta sắp tới rồi." Một tay hắn đánh ra một đạo linh quyết, Tị Thủy Châu phát ra ánh sáng chói mắt, bên dưới xuất hiện cảnh tượng mơ hồ.

Chỉ chốc lát, hai người rơi vào đáy biển, một đám quái ngư màu trắng nhỏ hoảng hốt bơi ra xa, những quái hà màu lam cong thân nhảy lên.

Vi Nhan nói: " Rốt cuộc đã tới rồi, chỗ này thịnh sản Áo Ngọc Sa."

Từ sau khi tu luyện Cổ ngọc giản, Tần Tiểu Thiên nhớ được rất nhiều tên tài liệu và công dụng, đó là từ Cổ ngọc giản truyền thụ, vừa nghe được tên hắn sẽ biết là đồ vật gì. Bây giờ hắn phải làm, chính là đem những ghi chép về tài liệu trong trí nhớ và vật thật bên ngoài đối ứng cùng nhau.

Quá trình này, giống như tiểu hài tử đang học tập tri thức.

Biết được vật gì đó, có công dụng gì, nhưng khi nhìn thấy vật chân chánh thì tiểu hài tử có thể cũng không rõ ràng có phải là thứ mình đã nhìn thấy được trong ghi chép hay không, phải có người nói cho hắn, như vậy mới có thể xem như thật sự hiểu rõ về đồ vật đó.

Áo Ngọc Sa đúng là một loại tài liệu luyện khí, cũng là chủ tài có thể làm phi kiếm. Mặc dù Áo Ngọc Sa là hảo tài liệu dùng để luyện kiếm, nhưng rất khó đề luyện, người có tu vi không đủ thường thường không đạt được tới trình độ đề thuần, mà Áo Ngọc Sa lại tạp chất thật nhiều, tính năng của phi kiếm có thể càng kém nhiều hơn, cho nên ở tu chân giới có rất ít người dùng nó để luyện kiếm, đại bộ phận dùng làm tài liệu phụ trợ để tu luyện.

Vi Nhan nói: " Ngươi chờ một chút, ta đi bày trận bức khai nước biển, nếu không không cách nào thải tập Áo Ngọc Sa."

Hắn lấy ra một cây gậy màu đen cắm vào dưới đất, lấy Tị Thủy Châu đặt trên đầu gậy, lại lấy ra hơn mười khối tinh thạch bắt đầu bày trận.

Tần Tiểu Thiên lạnh mắt bàng quang, phát hiện trận pháp này phi thường đơn giản, chính là lợi dụng năng lượng tinh thạch, đem Tị Thủy Châu hình thành trận pháp mở rộng, hình thành một không gian thật lớn.

Không gian do Tị Thủy Châu hình thành ước chừng có hơn một trăm thước vuông, một cái lồng nửa hình tròn trong suốt ngăn cách nước biển ở bên ngoài hoàn toàn.

Tần Tiểu Thiên tán dương: " Quá thần kỳ...một cái lồng thủy tinh trong suốt vậy."

Hắn đi qua đưa tay sờ nhẹ, áp lực cực lớn hình thành giống như cương thiết cứng rắn, ngón tay căn bản tiếp xúc không được tới nước biển, đây là một loại cấm chế mạnh mẽ.

Vi Nhan nói: " Đừng đùa, nhanh thu tập Áo Ngọc Sa đi! Năng lượng của tinh thạch rất nhanh sẽ hao hết." Nói xong lấy ra một cái xẻng, bắt đầu đào móc đá vụn trên mặt đất.

Tần Tiểu Thiên đi tới bên cạnh Vi Nhan, hỏi: " Áo Ngọc Sa có hình dáng gì?"

Vi Nhan đào móc vài nơi đá vụn, dùng cây xẻng vạch trong đám đá vụn vài cái, nhặt ra vài khối đá cỡ quả trứng chim, đưa cho Tần Tiểu Thiên, nói: " Đây là Áo Ngọc Sa."

Hắn cũng không cười nhạo Tần Tiểu Thiên điều gì cũng không biết, người tu chân phải cần vô số tài liệu bất đồng, không hiểu biết thì cũng rất bình thường, tùy thời tùy chỗ học tập mới biết, như vậy mới thật sự là một người tu chân hợp cách.

Tần Tiểu Thiên không quấy rầy Vi Nhan nữa, hắn thối lui sang một bên, không có vội vã động thủ thải tập, mà là chơi đùa Áo Ngọc Sa trong tay.

Tổng cộng bốn viên Áo Ngọc Sa, quang nhuận ngọc hoạt, thạch thể trong suốt giáp tạp một tia ti màu lam biển, phi thường xinh đẹp. Áo Ngọc Sa là tài liệu chế luyện tính phòng ngự trang sức thật tốt, bất quá phải là Áo Ngọc Sa có độ cao thật tinh khiết mới được. Trong tu chân giới rất ít cơ hội tìm được Áo Ngọc Sa phi thường tinh khiết như vậy, đó là thiên tài địa bảo có thể bố trí trận pháp trực tiếp bên trong.

Thần thức xoay quanh Áo Ngọc Sa trong chốc lát, Tần Tiểu Thiên đã hiểu được hoàn toàn.

Hắn ở trong Cổ ngọc giản học được một loại thủ đoạn, đó là một loại linh chú, nhưng thật ra đúng là một loại Cổ cấm chế, đúng là loại cấm chế mà tu chân giới đã sớm thất truyền, có thể rất nhanh thu tập cùng một loại tài liệu đồng nhất.

Hắn cẩn thận hồi tưởng một lần, chú pháp thải tập tài liệu trong Cổ ngọc giản, lập tức hiện lên trong đầu thật rõ ràng.

Vi Nhan thải tập không ít Áo Ngọc Sa, vừa cúi người xuống thì khóe mắt vừa trùng hợp nhìn thấy Tần Tiểu Thiên, trong lòng không nhịn được cảm thấy kỳ quái, người này đang làm gì?

Chỉ thấy hai tay Tần Tiểu Thiên giống như đóa hoa cúc nở rộ, một tia ti ngân bạch từ đầu ngón tay hắn bay ra, vừa bắn ra bốn phía, trong phút chốc rơi vào dưới đất. Ngay sau đó, hắn giống như bắt được cái lưới cá, dùng sức thu lại, trong miệng quát khẽ: " Ra đi, bảo bối!"

Vi Nhan thiếu chút nữa đã bật cười vang, kỳ cảnh kế tiếp đã dọa hắn giật mình.

Vô số Áo Ngọc Sa theo tế ti màu ngân bạch từ dưới đất bay ra, rất nhanh tụ tập trước người Tần Tiểu Thiên.

Trong lòng hắn kinh hãi: " Đây là thủ pháp gì? Quá thần kỳ!" Tu chân lâu như vậy, hắn cũng là lần đầu tiên kiến thức thủ pháp thải tập như vậy, dĩ nhiên cũng có thể sử dụng linh chú thải tập tài liệu.

Ước chừng chỉ dùng mười phút, trước người Tần Tiểu Thiên đã chất đầy mấy ngàn viên Áo Ngọc Sa cỡ đầu ngón tay.

Tay hắn hoa xuất ngay giữa đống Áo Ngọc Sa, phân ra một nửa, hào phóng nói: " Vi đại ca, đây cho ngươi." Một tay thu lấy một đống trong đó, trong chớp mắt, đã thu toàn bộ Áo Ngọc Sa vào trong thủ trạc.

Trong lòng hắn hưng phấn không thôi, linh chú như thế phi thường thực dụng, sau này khi đi thải tập bất cứ tài liệu gì, chỉ cần có linh chú này, hết thảy đều trở nên rất dễ dàng.

Vi Nhan mừng rỡ vô cùng. Mỗi lần hắn thải tập Áo Ngọc Sa, nhiều nhất chỉ có thể thu được chừng hơn trăm viên, lần này cố ý mượn Tị Thủy Châu, còn tìm không ít trung phẩm tinh thạch, ý định phải thu tập thêm một ít Áo Ngọc Sa, không nghĩ tới Tần Tiểu Thiên lại có Thu Bảo Linh Chú thần kỳ như thế, nhìn xem lần này xuống biển cũng sẽ thu được đủ Áo Ngọc Sa.

Hắn nhịn không được hỏi: " Đây là linh chú gì? Ân, ta không nên hỏi...Áo Ngọc Sa ở chỗ này cũng thu tập xong hết rồi phải không?"

Tần Tiểu Thiên cười nói: " Áo Ngọc Sa trong phạm vi bao phủ của Tị Thủy Châu, cơ bản đã thu hết, cho dù còn...thì cũng chỉ là Áo Ngọc Sa kém cỏi mà thôi." Hắn cảm thấy tin tưởng mười phần, có linh chú nọ, sau này thu tập tài liệu cũng không cần rầu rĩ.

Vi Nhan lớn tiếng kêu tốt, nói: " May mắn nhờ mang ngươi tới đây, chúng ta đổi nơi khác, a a, phía trước còn một địa phương tốt, nơi đó Áo Ngọc Sa đều là cực phẩm, chẳng qua là đào móc không dễ dàng mà thôi. Có Thu Bảo Linh Chú của ngươi, a a, Áo Ngọc Sa ta cần cũng có thể thu được đầy đủ rồi." Hắn thu hồi tinh thạch và cây gậy màu đen, giơ Tị Thủy Châu hướng bên trái rời đi.

Chỉ chốc lát sau, hai người đi tới một vùng trũng, trên mặt đất do nham thạch cấu thành, dưới Tị Thủy Châu chiếu xuống, phản xạ xuất ra vô số tinh mang, Áo Ngọc Sa toàn bộ khảm trong nham thạch.

Vi Nhan nói: " Áo Ngọc Sa nơi này chất địa tốt nhất, nhưng rất khó đào móc. Trước kia từng có người nổ tung qua nơi này, hố to này là bị tạc đi ra, đáng tiếc...ta không có bản lãnh này, đây là do thủ bút của một vị tiền bối cao nhân dùng đại pháp lực làm ra, nhìn xem Thu Bảo Linh Chú...có thể thu được Áo Ngọc Sa trong nham thạch hay không."

Tần Tiểu Thiên dùng tay sờ mặt đất, nham thạch hắc ửu ửu phiếm ra hàn khí, ngón tay hơi dùng sức " khách sát" một tiếng vang nhỏ, lại bóp vỡ một khối nham thạch nhỏ.

Hắn ngầm kinh ngạc, nham thạch này cứng rắn dị thường, trong lòng cảm thấy không nắm chắc, nói: " Thử xem xem đi! Ta cũng không biết có được hay không." Rồi lại đánh ra Thu Bảo Linh Chú một lần nữa.

Lần này Vi Nhan cẩn thận quan sát, hắn phát hiện thủ pháp của Tần Tiểu Thiên phi thường cổ phác, có một loại mĩ diệu quái dị, năm ngón tay hơi thoáng lẩm nhẩm, đã phao xuất ra tế ti ngân bạch.

Hai tay Tần Tiểu Thiên giống như con bướm tung bay, phiên phiên khiêu vũ, vô số đạo tế ti phao xuất ra ngoài, giống như pháo bông trán phóng, từng đạo ngân quang bay xuống, lại giống như tàm ti dưới ánh mặt trời, lóe ra quang mang trong suốt.

Tế ti rơi vào trên nham thạch liền lặng yên biến mất, chỉ chốc lát sau, một trận âm thanh hoa lạp vỡ vụn ở trong không gian do Tị Thủy Châu hình thành.

Nham thạch không ngừng vỡ vụn, từng viên Áo Ngọc Sa từ trong nham thạch xuất ra. Vi Nhan cũng nhịn không được lớn tiếng quát lên.

Lần này thời gian hơi dài hơn một chút, phải tốn hơn nửa tiếng đồng hồ, lại thêm một đống Áo Ngọc Sa lại bị thu tập đi lên, chất lượng rõ ràng còn tốt hơn so với lần trước.

Cũng theo quy củ trước, Tần Tiểu Thiên xuất ra một nửa cấp cho Vi Nhan, còn tự mình thu hồi một nửa, nói: " Ta vừa rồi phát hiện...phiến nham thạch kia bên trong còn có nhiều Áo Ngọc Sa tốt hơn nữa." Hắn chỉ vào một khối nham thạch đột khởi ở cách đó không xa.

Chẳng những có thể thu bảo, còn có thể thăm dò bảo, Vi Nhan đối với bản lãnh như vậy hâm mộ không thôi.

Hắn không chút do dự nói: " Tốt, chúng ta đến tảng đá đó."

Ở trong khối nham thạch đột khởi kia, Tần Tiểu Thiên thu hoạch càng nhiều hơn.

Nhìn Áo Ngọc Sa cực phẩm từ trong nham thạch chui ra, Vi Nhan hưng phấn hắc hắc cười, cơ hồ mỗi một viên đều là màu lam biển, chớp động ra quang thải thật mê người.

Tần Tiểu Thiên cho hắn tới mấy ngàn viên Áo Ngọc Sa, chỉ có một trăm viên cũng đã đủ dùng, còn lại cũng có thể cất giấu, để lần sau luyện khí có thể sử dụng.

Lần này thải tập tài liệu luyện khí, đối với Tần Tiểu Thiên thật sự ý nghĩa...

Đây là lần đầu tiên hắn vận dụng linh chú trong Cổ ngọc giản, cũng khiến cho hắn sinh ra thật lớn hứng thú đối với những ghi chép trong Cổ ngọc giản, chỉ một Thu Bảo Linh Chú đã thần kỳ như vậy, như vậy đã có thể nhìn ra, những thủ đoạn ngoài linh chú được ghi lại trong Cổ ngọc giản lại càng thần kỳ.

Vừa thu tập Áo Ngọc Sa do Tần Tiểu Thiên phân cho, hắn vừa lắc đầu thở dài: " Tiểu Thiên a, ta thật sự nhìn không thấu ngươi...tu chân giới kiêng kỵ hỏi về sư môn của người khác, nhưng ta thật là tò mò...Ai, rốt cuộc ngươi làm sao tu luyện? Sư tôn ngươi đến tột cùng là ai?"

Hắn rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi.

Không chỉ nhìn không thấy tu vi của Tần Tiểu Thiên, Vi Nhan cũng xem không hiểu Thu Bảo Linh Chú vừa rồi. Mình vẫn xem như là người có kiến thức rộng rãi, nhưng với trạng huống như vậy, vẫn là lần đầu nhìn thấy.

Tần Tiểu Thiên cười nói: " Sư tôn của ta là Xích Minh, lão nhân gia ông ta dạy ta hơn mười ngày thì bỏ chạy mất. A a, nhưng thật ra ta cũng không biết mình là môn phái nào."

Vi Nhan mở to miệng nói không ra lời.

Danh hào của Xích Minh ở tu chân giới không có bao nhiêu người biết, nhưng lời của Tần Tiểu Thiên cũng hù dọa hắn hoảng sợ.

Nói đùa gì chứ? Chỉ dạy hơn mười ngày đã lợi hại như thế, đó là người gì đây?

Trong lòng Vi Nhan biết sư tôn của Tần Tiểu Thiên nhất định là cao nhân, cũng không biết Xích Minh căn bản không thể tính là người của tu chân giới, hắn là tu thần siêu cấp cao thủ. Sư tôn của Xích Minh, cũng chính là sư tổ của Tần Tiểu Thiên, chính là Thanh Đế đứng đầu tiên giới.

Bất quá, sư tổ là Thanh Đế, ngay cả Tần Tiểu Thiên cũng không biết.

Vi Nhan cuống quýt lắc đầu. Hắn có chút không tin, nhưng từ trong ngữ khí của Tần Tiểu Thiên cũng không nghe ra sự giả dối, hơn nữa người tu chân cũng không cần vì chuyện nhỏ này mà nói dối.

Trong lòng hắn ngầm cảm thán, người cùng người thật là có số mệnh khác nhau.

Đột nhiên, một đạo thanh mang phá nước mà đến, rơi vào trong tay Vi Nhan.

Tần Tiểu Thiên mới biết, đó là một loại phương thức truyền tin của tu chân giới. Cũng quả nhiên, Vi Nhan nhíu mày, nói: " Kỳ quái, là chuyện gì? Cần phải phát tín hiệu cứu cấp của môn phái?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương