Kỳ Thiên Lộ
Chương 13: Vô diễm chi hỏa

Mọi người đứng dậy hướng ra phía ngoài chạy đi, Tần Tiểu Thiên để cây chùy trong tay xuống, đi tới bên người Hà Quỳ, hỏi: " Hà đại gia, bọn họ đi đâu vậy?"

Hà Quỳ nói: " Nga, bọn họ đi nghênh đón những huynh đệ trở về."

Hắn lại chạy ra phía ngoài, vừa nói: " Ngươi cũng đến đây đi! Rất nhanh sẽ đến phiên các ngươi xuống biển, trước tiên nên kiến thức một chút...cần phải thu tập tài liệu ngân kích thủ gì."

Ước chừng có mười mấy hán tử từ đường nhỏ bên kia chạy tới, bên hông mỗi người đều giắt mấy túi trữ vật, đó là túi trữ vật chuyên dùng khi đi xuống đáy biển thu tập tài liệu. Từng túi trữ vật có để chứa tới mấy trăm cân đồ vật, là dụng cụ để bọn họ đi xuống biển thải tập tài liệu thô sơ.

Mọi người nhiệt tình tiến ra đón, tiếp nhận lấy túi trữ vật, lại quay trở lại trong sân, bắt đầu dọn dẹp Kim Bạng Xác và những phấn vụn. Tổng cộng có năm mươi túi trữ vật, đổ hết đồ vật bên trong ra, đổ đầy cả nửa sân, những đồ vật đều ướt át, chủng loại rất là hỗn độn.

Hà Quỳ nói: " Tiểu Mao, các ngươi trở về nghỉ ngơi, những người khác ở lại đây phân giản. Trời sẽ tối ngay, tất cả mọi người nhanh tay một chút, sau khi phân loại xong thì có thể nghỉ ngơi rồi."

Tần Tiểu Thiên cũng bị phân phối một đống đồ vật rối loạn linh tinh.

Trong lòng Hà Quỳ cười thầm, đống đồ vật này là nhiều nhất. Hắn nói: " Tiểu Thiên, thế nào? Có thể hoàn thành hay không?"

Tần Tiểu Thiên vẫn còn đắm chìm trong sự mới lạ vô cùng, hắn rất muốn học tập làm sao phân biệt, liền nói: " Có thể, nhưng...muốn tìm một người tới giúp ta...ta không hiểu làm sao phân biệt."

Hà Quỳ căn bản không tin.

Hắn từ chỗ Dư Cát quay lại, nhìn Tần Tiểu Thiên cũng là có chuyện, nói: " Được a, ta dạy ngươi."

Tần Tiểu Thiên phi thường cảm kích, nói: " Cảm ơn..Hà đại gia."

Hà Quỳ không khỏi sinh ra lòng chán ghét, miễn cưỡng cười nói: " Không quan hệ, ân, tảng đá này ngươi có nhận ra không?"

Tần Tiểu Thiên đáp: " Không nhận ra."

Hắn đích thật là không nhận ra, nhưng Hà Quỳ lại cho rằng người này đang giả ngốc, nói: " Nga, không nhận ra. Ân, đây là Ô Kim Thạch, nhìn thấy trong đá có chút những điểm đen hay không? Thải tập Ô Kim Thạch chính là vì muốn lấy ô kim từ bên trong, đây hẳn là ngươi nhận thức..." Hắn chỉ vào những Kim Bạng Xác đã bị đập nát nói.

Tần Tiểu Thiên vẫn đáp: " Không nhận ra."

Trong lòng Hà Quỳ ngầm căm tức, nói: " Đây là ngươi mới đập đó...Kim Bạng Xác, đây là Kim Bạng!"

Tần Tiểu Thiên gãi gãi đầu, nói nhỏ: " Di, ta đã hiểu, Kim Bạng Xác đã xử lý qua, không trách được ngoại hình rất giống, nhưng màu sắc không giống...kỳ quái, đồ vật đen như vậy mà cũng gọi là Kim Bạng? Ta cảm thấy nên kêu là hắc bạng thì thích hợp hơn."

Khóe miệng Hà Quỳ không ngừng trừu động, hắn sắp nổi điên lên.

Hắn cố nén trụ nói: " Ngươi có vấn đề gì thì hỏi người bên cạnh, phải nhanh làm cho xong đi, ta sẽ kiểm tra đó!" Nói xong xoay người bỏ đi.

Nếu như Tần Tiểu Thiên không có vấn đề, hắn tuyệt sẽ không nổi nóng như vậy, cũng sẽ không bắt hắn làm nhiều việc như vậy. Chẳng qua nghe xong đại tổng quản Dư Cát nói phải đặc biệt trông coi người này, hắn mới có lòng căm tức với Tần Tiểu Thiên, mặc dù cũng không biết Tần Tiểu Thiên tới đây là vì mục đích gì.

Chỉ chốc lát sau, Dư Cát lại phái người đến tìm Hà Quỳ. Hắn từ chỗ Tằng Kính Hải hiểu rõ được tình huống chân thật, biết Tần Tiểu Thiên cùng Song Kiếm Môn có liên quan, cũng hiểu rõ Tần Tiểu Thiên thuần túy chỉ là tới đây chơi, cũng không có ý định bái sư.

Song Kiếm Môn mặc dù là tu chân môn phái gia đình, nhưng Viên Vi Nhàn cũng không phải là dễ trêu chọc, thực lực của hắn so với chưởng tông của San Hô Tông còn cao hơn rất nhiều, hơn nữa quan hệ giữa hai phái không tệ, cũng luôn có chiếu ứng lẫn nhau.

Dư Cát vốn định đi đến Song Kiếm Môn thăm hỏi, nhưng trước hết cố ý nói trước với Hà Quỳ, sợ Hà Quỳ đắc tội Tần Tiểu Thiên, nhất định phải dặn dò hắn xong thì mới có thể yên tâm rời đi.

Tần Tiểu Thiên tiến hành phân biệt đồ vật, những thứ không biết thì thỉnh giáo người chung quanh, sau khi hiểu rõ tên và tác dụng của món đồ, sau đó mới bắt đầu phân giản.

Suốt một ngày một đêm, Tần Tiểu Thiên là người thứ nhất phân biệt xong mọi thứ. Hắn vặn eo một cái, nói: " Ta về phòng trước đây."

Vừa muốn đi, bên kia có người kêu lên: " Ăn cơm!" Tất cả mọi người bỏ lại những công việc của mình, cùng chạy về phía tiếng gọi.

Một người nói: " Tiểu Thiên, ta nhìn thấy ngươi không cần ăn cơm, chẳng lẽ ngươi đã có thể tích cốc được rồi?"

Tần Tiểu Thiên đích xác đã đến cảnh giới tích cốc, nhưng hắn cũng không chính thức biết được bản thân mình, chỉ cảm giác không thấy đói, cho nên cũng không nghĩ muốn ăn cái gì.

Được người kia nhắc nhở, trong lòng hắn cũng có chút kỳ quái, nói: " Nga, Trần Tuấn đại ca, có gì để ăn vậy?"

Trần Tuấn vung bàn tay lên, nói: " Đi theo ta, a a, sẽ ăn no."

Tần Tiểu Thiên bây giờ đối với thứ gì cũng có hứng thú, hắn đi tới bên cạnh ao rửa tay xong rồi đi tới hướng kia. Trong lồng bàn kia tỏa khói nồng đậm, một hương thơm ngát xông vào mũi, bên trong chính là bánh bao trắng.

Những người ăn cơm đều ngồi dưới đất, trước mặt có bánh bao, còn có một tô canh chứa thịt cá.

Trần Tuấn dẫn theo Tần Tiểu Thiên chen vào một vòng tròn ngồi xuống, cười nói: " Làm xong việc hôm nay, có thể trở về tu luyện rồi. Nghiêm bà bà, cho ta hai lồng bánh bao, một tô canh cá, Tiểu Thiên, ngồi bên cạnh ta, cùng ăn nào."

Tần Tiểu Thiên chỉ ăn một cái bánh bao đã cảm thấy no. Hắn chào hỏi người chung quanh xong, liền đi về phòng của mình, ngồi xuống thì lập tức bắt đầu tu luyện.

Bởi vì còn đang thăm dò và lĩnh ngộ, củng cố Yên Lan Tung cảnh giới, cố định tiên linh khí trong cơ thể. Dựa vào điểm tiên linh khí, hắn bắt đầu cố gắng tìm lấy thần dịch lực do Xích Minh lưu lại. Đó là bảo tàng lớn nhất của hắn, chỉ cần có thể hoàn toàn hấp thu đoàn thần dịch lực này, hắn phỏng chừng mình có thể bước vào cảnh giới tu tiên thứ hai – Kính Ngưng, một chút cảnh giới thành tựu.

Đoàn thần dịch lực nằm trong ngực bụng Tần Tiểu Thiên cao thấp trầm phù, một tia ti tiên linh khí vây vòng quanh nó, từng chút hấp thu thần dịch lực tản mát ra, từ từ chuyển đổi thành tiên linh khí.

Quá trình này phi thường chậm chạp, sau mấy giờ tĩnh tọa, chỉ có thể hấp thu được một tia thần dịch lực.

Tu vi gia tăng vô cùng thong thả, cũng không đại biểu tiến cảnh của hắn chậm chạp.

Hắn tu luyện Cổ tiên pháp so sánh với tu chân công pháp không biết dữ dội hơn bao nhiêu lần, một chút tiến triển, cũng đủ cho người tu chân phải tu luyện thật lâu. Linh khí chung quanh không bị hắn hấp thu hết, ngược lại còn biến đổi thành nồng nặc.

Linh khí từ trên người hắn tràn ra, tràn ngập cả gian phòng.

Tần Tiểu Thiên mới biết tu luyện không thể gấp gáp, đang thể ngộ Cổ ngọc giản, hẳn là phải tùy tâm sở dục là trọng yếu nhất. Cho nên hắn vẫn không một mực chỉ ngồi tu luyện, ổn định xong Yên Lan Tung cảnh giới, hắn cần phải ngưng kết cho bản thân đệ nhất lũ tâm hỏa.

Giống như người tu chân có thể ngưng kết ra Tam Muội Chân Hỏa, mà tâm hỏa của Cổ tiên nhân lại rất thần bí, đó chính là Vô Diễm Chi Hỏa, còn gọi là Tiên Linh Chi Hỏa, ngoài bản chất bá đạo thì còn lợi hại hơn rất nhiều so với Tam Muội Chân Hỏa, cũng gần đạt tới Thiên Hỏa Tử Hoa.

Có tiên linh khí, tâm hỏa rất nhanh đã ngưng kết đi ra, nhưng lũ tâm hỏa và tâm hỏa chân chính của Cổ tiên nhân lại hơi khác nhau, nguyên lai hỏa diễm vốn phải có năm màu ngũ sắc trong suốt, nhưng không ngờ còn giáp tạp ra một tia ti hắc sắc, nếu như không có chú ý căn bản là không cách nào phát hiện.

Tia hỏa diễm màu đen nhỏ xíu kia bãi động trong tâm hỏa, nhìn qua phi thường quỷ dị.

Ngón tay Tần Tiểu Thiên toát ra một đóa hỏa diễm không lớn, hắn tinh tế quan sát, trong lòng buồn bực: " Ở đâu ra hắc ti?"

Ngay sau đó hắn lại quan sát được, hắc ti trong hỏa diễm vẫn quấn quýt một chút kim quang. Kim quang quấn quýt hắc ti bay lên bay xuống. Suy nghĩ hồi lâu hắn cũng không hiểu rõ ràng, trong lòng tự hỏi tại sao khác hẳn thể ngộ trong Cổ ngọc giản?

Không nghĩ ra thì dứt khoát không thèm nghĩ tiếp, Tần Tiểu Thiên đành phóng mở.

Từ khi tu luyện Cổ ngọc giản, hắn vẫn một mực chờ đợi tự mình có thể ngưng xuất ra Vô Diễm Chi Hỏa, như vậy có thể tiến hành luyện khí. Trong Cổ ngọc giản ghi lại tất cả đều là luyện khí xa xưa, khác biệt rất lớn với việc luyện khí của người tu chân, trong đó phương thức luyện chế tài liệu cũng không đồng nhất, Vô Diễm Chi Hỏa cơ hồ có thể đề thuần phẩm chất của các loại tài liệu.

Trong Cổ ngọc giản, có liên quan tới tầng thứ nhất Yên Lan Tung cảnh giới có thể tu luyện thể ngộ, bao quát có tài liệu luyện khí và phương thức luyện khí, sau khi Tần Tiểu Thiên củng cố cảnh giới, thì cấm chế toàn bộ mở ra, lúc này mới có thể coi như hắn đã có được đầy đủ nội dung tu luyện Yên Lan Tung.

Ngoài ra còn rất nhiều nội dung làm cho hắn trợn mắt ngây người. Trừ việc thể ngộ cảnh giới, bên trong còn có ngự kiếm phi hành pháp môn, phương pháp luyện khí, giới thiệu tài liệu cùng đề luyện, cấm chế linh quyết đơn giản, phương pháp luyện chế phù chú....

Nếu không phải Tần Tiểu Thiên ăn xong được Thiên Linh Tử, căn bản là không cách nào ghi nhớ hết nội dung dày đặc như thế, cho dù nhớ kỹ nội dung trong đó, cũng không đại biểu hắn có thể hiểu được, còn cần các loại thí nghiệm và kinh nghiệm, mới có thể hoàn toàn dung hợp và quán thông.

Trong San Hô Tông, bất luận là ai, chỉ cần tiến vào gian phòng tu luyện, sẽ không có người tới quấy rầy, trừ phi tự mình đi ra.

Bởi vì người nơi này đều là mới vừa tu luyện, tu vi tương đối thấp, cơ hồ không ai có thể tích cốc, cho nên cũng phải tự mình đi ra ăn cơm.

Mà Tần Tiểu Thiên lại không cần đi ra ăn cơm, cũng không ai tiến đến quấy rầy, bởi vậy hắn ở trong phòng ngồi xuống là hơn mười ngày.

Hà Quỳ đến xem qua mấy lần, biết hắn đang bế quan tu luyện.

Dư Cát từ Song Kiếm Môn quay lại, đặc biệt đi tìm chưởng tông nhân mật đàm một lần, sau đó hạ lệnh, tất cả đệ tử của San Hô Tông cũng không cho phép vô lễ với Tần Tiểu Thiên, hắn muốn thứ gì đều cũng có thể được.

Hắn còn cố ý phân phó cho Hà Quỳ: " Tần Tiểu Thiên không phải gian tế, mà là tu chân cao thủ đi ra lịch lãm, đối với hắn phải khách khí cung kính."

Hà Quỳ bị khẩu khí của Dư Cát làm hoảng sợ, không rõ Tần Tiểu Thiên là thần tiên phương nào, mà có thể làm cho đại tổng quản khẩn trương như thế.

Tần Tiểu Thiên rốt cuộc kết thúc lần này tu luyện, cảm giác tiên linh khí trong cơ thể càng tăng thêm một chút.

Tu luyện đến trình độ này, ý niệm đầu tiên trong đầu hắn chính là muốn bay- cơ hồ mọi người, chỉ cần tu luyện thành công, đầu tiên sẽ nghĩ đến việc tự do phi hành, trừ phi có chuyện gì ngoài ý muốn.

Mà muốn phi hành, thì phải có phi kiếm.

Nhưng thật ra Tần Tiểu Thiên không có phi kiếm cũng có thể bay, nhưng bây giờ hắn chỉ là tự tu hành, không có ai chỉ đạo, bởi vậy còn không rõ ràng được năng lực của mình rốt cuộc là như thế nào.

Điều kiện đầu tiên khi ngự kiếm phi hành chính là phải có phi kiếm, Tần Tiểu Thiên đã có hai thanh kiếm, Đại Viêm Thần Kiếm căn bản là không cách nào sử dụng, mà Viêm Khấp cự kiếm mặc dù có thể sử dụng, cũng không thích hợp ngự kiếm phi hành, cho nên hắn phải tu luyện thanh phi kiếm đầu tiên cho chính mình.

Hắn lật xem đồ vật trong thủ trạc mà Xích Minh lưu lại. Không gian trữ vật của Trần Mịch thủ trạc lớn phi thường, tài liệu bên trong không ít, chủ yếu là tiên thạch, ngọc phù, linh đan và một ít tài liệu luyện khí.

Hơi sửa sang lại một chút, Tần Tiểu Thiên ảo não phát hiện, mặc dù mình nhớ kỹ được tên và công năng của các loại tài liệu, nhưng không cách nào dẫn chứng với tài liệu trong thủ trạc, hắn tìm không được tài liệu chủ thể để luyện kiếm.

Nhưng thật ra trong thủ trạc có một loại tài liệu rất thích hợp, đó chính là Thiên Kim Sa tích lại như một ngọn núi nhỏ, nhưng hắn cũng không biết đó chính là Thiên Kim Sa.

Tần Tiểu Thiên lấy ra Viêm Khấp cự kiếm, suy nghĩ một phen, trong lòng không khỏi cảm thán. Người luyện chế ra thanh cự kiếm này thật sự là vô cùng lợi hại, hắn chỉ có thể hiểu được một bộ phận trận pháp nhỏ trong đó, còn phần lớn trận pháp thì hoàn toàn không rõ.

Nhắm mắt hồi tưởng một chút những gì Cổ ngọc giản ghi lại, hắn quyết định đi xuống đáy biển tìm tài liệu.

Vừa ra khỏi gian phòng đến ngay sân, liền nhìn thấy vài người vội vã tiến vào, vừa nhìn thấy Tần Tiểu Thiên, trên mặt không khỏi xấu hổ lộ ra một tia cười xấu hổ.

Hà Quỳ từ khi biết đã hiểu lầm Tần Tiểu Thiên, trong lòng hắn luôn cảm thấy bất an, vội vàng tiến lên nói: " Tiểu...Tiểu Thiên, ngươi đi ra rồi?" Do dự một chút, hắn vẫn dùng cách xưng hô lúc đầu, mà không thay đổi xưng là tiền bối.

Tần Tiểu Thiên không nhìn thấy thái độ hắn có gì biến hóa, hắn có chút ngượng ngùng nói: " Hà đại gia, ta bế quan mấy ngày?"

Hà Quỳ kinh ngạc nháy mắt, trong lòng nhịn không được nói thầm: " Người có thể bế quan, ít nhất cũng có Tâm Động hậu kỳ, hoặc là tu vi đã ngoài Linh Tịch sơ kỳ."

Hắn không nghĩ ra tu vi của Tần Tiểu Thiên cao bao nhiêu, nhưng người tu chân có thể bế quan, giống như cũng có tu vi không tầm thường.

Hắn thử dò xét nói: " Ước chừng là hơn bốn mươi mấy ngày! Đói bụng rồi phải không? Ta mang ngươi đi ăn cơm."

Tần Tiểu Thiên lắc đầu nói: " Ta không đói bụng."

Trong lòng của Hà Quỳ có suy nghĩ, có thể tích cốc thời gian dài, tu vi còn cao hơn bản thân mình rất nhiều.

Hắn cười nói: " Chờ một lát...ta đi gọi người hái chút hải quả, đều là đặc sản của phiến hải vực, úc, đúng rồi, ta đang chiêu tập người đi xuống biển, ngươi có muốn đi không? Lần này là Mộc Mộc dẫn đội, a a, đi thải tập tài liệu luyện khí."

Tần Tiểu Thiên giật mình, tự mình cũng đang cần một ít tài liệu luyện khí, nhất là tài liệu kiếm thể tu luyện phi kiếm, vội nói: " Hà đại gia, ta có thể đi chung không?"

Hà Quỳ liên tục gật đầu: " Có thể, ngươi đi tới bờ biển trước...ta tìm người mang ngươi đi."

Hắn gọi một người tới, nói: " Ngươi đưa Tiểu Thiên tới bờ biển, nói với Mộc Mộc sư huynh, Tiểu Thiên cũng đi xuống biển thu tập tài liệu." Người nọ Tần Tiểu Thiên nhận thức, chính là người đã dẫn hắn đi ăn bánh bao, hán tử Trần Tuấn.

Trần Tuấn cười nói: " Được, Tiểu Thiên, đi theo ta."

Đi ra sân, hắn nhịn không được nói: " Tiểu Thiên, Hà đại gia đối với ngươi không tệ nha! Ta ở chỗ này thời gian dài như vậy, hắn cũng không có đáp ứng cho ta xuống biển, ai, nói là tu vi ta không đủ, nhưng...Tiểu Thiên ngươi mới tới mà đã có thể đi...chẳng lẽ ngươi mang theo nghệ nhập môn sao?"

Tần Tiểu Thiên cũng cảm thấy khó hiểu, hắn nào biết trong San Hô Tông từ trên xuống dưới đều đã đề quyết hắn là " tiền bối cao nhân", chỉ có đám người bình thường như Trần Tuấn là không hay biết.

Hắn nói: " Ta không có mang theo nghệ nhập môn, ngươi cũng muốn đi? Nói với Hà đại gia một tiếng không được sao?"

Trần Tuấn lắc đầu cười khổ nói: " Đừng...cho dù ta muốn đi, cũng không có thực lực đó. Áp lực đáy biển không phải người như chúng ta có thể thừa nhận, chỉ có Toàn Chiếu trung kỳ trở đi mới có tư cách. Nghe nói mỗi lần xuống biển, cũng có thể đề cao một chút tu vi, so sánh với tiến triển khi tĩnh tu thì phải nhanh rất nhiều." Hắn rất hâm mộ Tiểu Thiên có cơ hội như vậy.

Tần Tiểu Thiên có ấn tượng không tệ với Trần Tuấn, hán tử này đúng là người nhiệt tâm.

Lúc còn ở địa cầu, bởi vì quan hệ của cha, Tần Tiểu Thiên không có bằng hữu thân thiết, đại bộ phận thái độ của mọi người đều rất lãnh đạm với hắn, cho nên một khi có người có thái độ thân thiện với hắn, trong lòng hắn liền cảm thấy ngay.

Tâm thần khẽ động, một viên Tụ Tiêm Đan từ trong thủ trạc rơi vào trong tay, Tần Tiểu Thiên cười nói: " Trần Tuấn, há mồm!"

Trần Tuấn không rõ chuyện gì, hỏi ngược lại: " Cái gì...ách, ngươi cho ta ăn gì vậy?"

Hắn không kịp đề phòng, chỉ cảm thấy một đồ vật bắn vào trong miệng, một cỗ thanh lưu trôi xuống yết hầu.

Tần Tiểu Thiên vỗ nhẹ bờ vai hắn, cười hì hì nói: " Ngươi đưa ta tới bờ biển, thì lập tức trở về bế quan, phỏng chừng chỉ cần thời gian rất ngắn, ngươi có thể đạt tới Linh Tịch kỳ, thậm chí còn có thể sinh ra nguyên anh cho chính mình...ngươi đã ăn một viên Tụ Tiêm Đan."

Hắn cũng không rõ ràng công hiệu của Tụ Tiêm Đan, chẳng qua là biết sau khi cha mẹ mình dùng Tụ Tiêm Đan, tu vi tiến cảnh thập phần nhanh chóng. Linh đan trong thủ trạc của Tần Tiểu Thiên không ít, trong đó Tụ Tiêm Đan là nhiều nhất, bởi vậy hắn không có ý thức được sự trân quý của Tụ Tiêm Đan, hắn nào biết đâu rằng, ở tu chân giới, Tụ Tiêm Đan còn được xưng là Tiên Hữu Đan, đó là cực phẩm linh đan do thần tiên bảo hộ.

Trần Tuấn mặc dù tu chân không lâu, nhưng chưa ăn qua thịt heo, cũng từng nhìn thấy heo chạy, danh tiếng của Tụ Tiêm Đan thật sự quá lớn.

Tần Tiểu Thiên nói những lời này, làm hắn chấn động đến hồn bay lên trời, một hồi lâu, hắn mới lắp bắp nói: " Tụ...Tụ Tiêm Đan? Cái...kia...cái kia...tiên..tiên hữu đan...đan?"

Vẻ mặt hắn đỏ bừng, cả người không ngừng run run, nhưng ngược lại dọa cho Tần Tiểu Thiên hoảng sợ.

" Thế nào? Ngươi không thể ăn Tụ Tiêm Đan?"

" Không...không...." Lời của Trần Tuấn nói không ra âm thanh.

Công hiệu của Tụ Tiêm Đan ở tu chân giới mỗi người đều biết, đánh chết hắn cũng không tin, có người không thèm để ý chút nào đã cho mình một viên linh đan trân quý như thế.

Tần Tiểu Thiên nhất thời ngây dại, hắn giật mình hỏi: " Ngươi thật sự không thể ăn Tụ Tiêm Đan?" Trong lòng hắn không khỏi oán giận bản thân mình lỗ mãng.

Trần Tuấn không ngừng nói " không...không..." những chữ loạn bậy trong miệng, thật vất vả mới nói ra được một lời đầy đủ: "...không...không phải! Có thể ăn!" Trong lúc nhất thời hắn thấy rối loạn, khó tránh khỏi nói năng loạn bậy.

Tần Tiểu Thiên thở dài một hơi, nói: " Ai, thật hết hồn a! A a, ngươi không phải đang dọa người hay sao?"

Trần Tuấn rốt cuộc bình tĩnh trở lại, nói: " Huynh đệ, đây không phải là Tụ Tiêm Đan thật sự đó chứ? Ngươi sao lại có được linh đan trân quý như thế? Đúng rồi...sao ngươi lại không tự mình dùng, tại sao cho ta?"

Hắn một bụng nghi vấn, ai biết chỉ một câu nói của Tần Tiểu Thiên, thiếu chút nữa là làm hắn nói không ra lời.

" Trân quý? Tụ Tiêm Đan rất trân quý hay sao?"

Trần Tuấn lảo đảo, thất thanh nói: " Ai, huynh đệ! Tụ Tiêm Đan đối với người mới bước vào tu chân... chính là linh đan bảo bối nhất, có thể tăng lên tu vi rất nhanh, rất ít có điều sai lầm xuất hiện, đối với người tu chân cấp cao mà nói, một khi bị thương nặng, đây sẽ là linh đan bảo vệ tính mạng, so sánh với Ly Vẫn Đan nổi danh còn công hiệu hơn! Vậy mà còn không trân quý...còn thứ gì trân quý hơn so với nó?"

Tần Tiểu Thiên lúc này mới hiểu rõ ràng, hắn biết rõ đạo lý thất phu không có tội, nhưng người giữ bảo bối lại có tội, cười nói: " A a, nguyên lai thì ra là như thế."

Ngực của Trần Tuấn lúc nóng lúc lạnh, hắn có chút bối rối, nói: " Không hay, đan lực bắt đầu...bắt đầu xâm nhập thân thể...ta...ta..."

Tần Tiểu Thiên cả kinh nói: " Ngươi mau trở về bế quan! Ta tự mình tới bờ biển, ngươi chỉ đường một chút, đừng trì hoãn thời gian nữa...Nga, đúng rồi, không nên nói với người khác ta cho ngươi Tụ Tiêm Đan, nói ta cũng không thừa nhận."

Hắn không hối hận cấp xuất Tụ Tiêm Đan, nhưng sau này sẽ không hành động khinh suất như thế nữa.

Trần Tuấn chỉ điểm một chút đường sá, nói: " Huynh đệ, cảm ơn ngươi, không biết tại sao ngươi cho ta linh đan, còn phải cảm ơn ngươi..." Hắn xoay người chạy đi.

Nhìn bộ dáng hươ tay múa chân của Trần Tuấn, Tần Tiểu Thiên không nhịn được bật cười, loại vui sướng phát ra từ nội tâm này, thật sâu ảnh hưởng hắn.

Bờ biển rất gần, cũng không có trận pháp gì trở cách, Tần Tiểu Thiên rất nhanh tìm được đám người đang chuẩn bị xuống biển.

Tằng Kính Hải từ xa xa nhìn thấy Tần Tiểu Thiên đi tới, vội vàng chạy lên đón, nói: " Tiểu Thiên, ngươi cũng đi sao?"

Tần Tiểu Thiên còn chưa kịp trả lời, chỉ thấy một người chạy lại, lớn tiếng nói: " Ai là Tần Tiểu Thiên? Ngươi là Tần Tiểu Thiên phải không?"

Tằng Kính Hải xoay người cung kính thi lễ, nói: " Vi trưởng lão, hắn chính là Tần Tiểu Thiên." Hắn dùng biện pháp này nhắc tỉnh Tần Tiểu Thiên, ý bảo Tần Tiểu Thiên không nên đắc tội với người vừa tới.

Tần Tiểu Thiên trong lòng hiểu rõ ràng, vừa quan sát Vi trưởng lão, vừa nói: " Ta là Tần Tiểu Thiên."

Vi trưởng lão một thân vải bố màu xám, mái tóc ngắn như con nhím, hình dáng như vậy ở Tiềm Kiệt Tinh rất ít nhìn thấy, làm cho Tần Tiểu Thiên có cảm giác rất thân thiết, chính hắn cũng là một mái tóc ngắn như vậy.

Vi trưởng lão nhìn qua tuổi còn rất trẻ, nhưng nếu như cẩn thận quan sát, có thể nhìn thấy nếp nhăn trên khóe mắt, hắn có một gương mặt dài như ngựa, cằm như chìa ra đột xuất, đôi mắt nhỏ dài, chỉ nhìn một cái có thể khiến cho người có quên.

Vi Nhan trưởng lão không tính là truyền nhân của San Hô Tông, hắn là người tu chân từ bên ngoài tới, là bằng hữu rất tốt của San Hô Tông chưởng tông nhân Phong Cao, cho nên được mời gia nhập San Hô Tông làm trưởng lão.

Hắn làm trưởng lão thì bình thường cũng bất kể mọi sự, thường xuyên không có mặt trong San Hô Tông, thích du đãng chung quanh, lần này trở về lại nghe chuyện của Tần Tiểu Thiên, nhịn không được muốn thử xem bản lãnh của Tần Tiểu Thiên như thế nào.

Người này rất có " đặc điểm", đây là ấn tượng đầu tiên khi Vi Nhan trưởng lão nhìn thấy Tần Tiểu Thiên.

Vi Nhan nhìn Tần Tiểu Thiên từ trên xuống dưới, trong lòng thầm giật mình.

Bây giờ hắn có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, coi như là cao thủ trong người tu chân, nhưng không cách nào nhìn thấu được tu vi của Tần Tiểu Thiên, chỉ cảm thấy người trước mắt phi thường cổ quái, không có một chút dấu hiệu của chân nguyên lực, bên ngoài thân thể chỉ có một tầng lực lượng vô cùng mỏng manh, giống như là một vòng bảo hộ vô hình.

Vi Nhan ở bên ngoài xông xáo rất nhiều năm, bề ngoài trông hắn rất thô hào, nhưng nội tâm lại vô cùng tinh tế.

Vừa nhìn không thấu tu vi của Tần Tiểu Thiên, hắn không tiện ra tay dò xét, nói: " Chào ngươi, ta là trưởng lão của San Hô Tông, ta họ Vi, Vi Nhan, lần này cũng đi xuống biển thu tập tài liệu."

Tần Tiểu Thiên chào hỏi, nói: " Vi trưởng lão, chào ngươi." Hắn còn chưa có ý thức làm ra vẻ cao ngạo của một cao thủ.

Cũng là Xích Minh, cho tới bây giờ không có dạy gì cho Tần Tiểu Thiên, cho nên hắn đối với bất cứ người tu chân nào cũng không có thái độ khinh thị.

Từ lần đầu tiếp xúc Xích Minh, càng về sau lại nhìn thấy Thiên Chân Thượng Nhân, bản lãnh kinh thiên động địa của hai người, càng làm cho hắn có ấn tượng không thể quên được, hết thảy tu chân giới đối với hắn mà nói, không chỉ có thần bí, mà còn khó lường.

Trong lòng Vi Nhan phi thường hài lòng thái độ của Tần Tiểu Thiên, nếu như Tần Tiểu Thiên chẳng qua chỉ là người bình thường, thì thái độ như thế hắn có lẽ sẽ khinh thường, nhưng Tần Tiểu Thiên cùng người phàm thì khác nhau, chính là vị " thần bí cao thủ" không ai hiểu rõ, điều này không khỏi làm cho hắn có chút đắc ý.

Hắn cười to nói: " Không cần gọi ta là trưởng lão, gọi là đại ca là được rồi! Ha ha."

Phần này sảng khí làm Tần Tiểu Thiên rất thích, hắn cũng cười nói: " Được! Vi đại ca, gọi ta là Tiểu Thiên là được."

Một đám hán tử chuẩn bị đi xuống biển, nghe được mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Vi trưởng lão ở trong San Hô Tông có địa vị cực cao, rất ít cùng đệ tử nói những lời như vậy, huống chi là một người phàm bình thường? Bọn họ cũng không biết lai lịch của Tần Tiểu Thiên, cho là hắn cũng giống như bọn họ, cũng là con người bình thường mới bước vào tu chân.

Lâm Mộc Mộc từ trú địa chạy tới, kinh ngạc hỏi: " Trưởng lão, sao ngài lại ở chỗ này?"

Vi Nhan cười mắng: " Con thỏ nhỏ, tại sao ta không thể ở chỗ này?"

Lâm Mộc Mộc lúc này mới phát hiện câu nói của mình có chuyện, vội vàng cười nói: " Trưởng lão, ta không phải có ý đó..a a, a a...Tiểu Thiên cũng đang ở đây..." Hắn xấu hổ cười vài tiếng. Nguồn tại http://Truyện FULL

Tần Tiểu Thiên chắp tay thi lễ, cười nói: " Ta cũng muốn đi thải tập một chút tài liệu, a a, cho nên nói với Hà đại gia một tiếng, nên đã tới đây. Lâm sư huynh, ta có thể đi hay không?"

Lâm Mộc Mộc sửng sốt, từ sau khi biết thân phận của Tần Tiểu Thiên, hắn cũng không dám vô lễ.

Hắn vội vàng nói: " Đương nhiên có thể, Vi trưởng lão, ta lập tức xuất phát!" Nói xong xuất ra một pháp bảo, đánh ra vài thủ ấn linh quyết, pháp bảo nhất thời hóa thành một vòng thanh mang.

Vi Nhan gật đầu nói: " Không tệ, tu vi của Mộc Mộc tăng thêm không ít...Tiểu Thiên, không nên giãy dụa, đây là pháp bảo muốn đưa chúng ta đi tới mục đích."

Một vòng quang hoàn nhu hòa từ trên trời giáng xuống, rất nhanh chụp lấy bên hông Tần Tiểu Thiên, trên người mỗi người đều có một quang hoàn màu xanh, trong lòng Tần Tiểu Thiên kỳ lạ: " Đây là pháp bảo gì?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương