Ký Sự Phiên Vương Bệnh Kiều Sủng Thê
-
C10: Chương 10
Trong Thạch Cừ Các nhiều học sinh như vậy, sao Tư Nghiễm lại chọn trúng nàng để trả lời chứ?!
Bùi Diên khóc không ra nước mắt.
Kỳ thật, trong lúc giảng bài, Tư Nghiễm cũng đã nói từ những thứ đơn giản tới phức tạp, loại phép tính này cũng đã giảng qua.
Nhưng những thứ Tư Nghiễm giảng, Bùi Diên nghe không hiểu, cho dù là diện tích đồng ruộng, hay quy đồng tử mẫu gì đó.
Những tri thức đó nàng còn chưa hiểu rõ, Tư Nghiễm đã chuyển sang vấn đề khác cao thâm hơn.
Bùi Diên bình ổn hô hấp, chậm rãi đứng lên.
Nàng không dám nhấc mắt nhìn biểu cảm của Tư Nghiễm, nàng sợ Tư Nghiễm sẽ ghét bỏ nàng vụng về, cũng sợ hắn cảm thấy nàng không ngoan ngoãn nghe hắn giảng.
Bùi Diên nghiêng người nhìn Ngũ công chúa bên cạnh, muốn xin giúp đỡ.
Ngũ công chúa thấy thế, vẻ mặt hoảng sợ, lắc lắc đầu.
Bùi Diên âm thầm thở dài, lúc trước nàng đã hỏi qua Ngũ công chúa rồi, giờ cũng không ôm quá nhiều hy vọng.
Nàng chỉ muốn giãy giụa một chút.
“Nghĩ ra đáp án chưa?”
Tư Nghiễm lại hỏi nàng.
Lúc này, Bùi Diên mới nâng đầu nhỏ, nhìn người nam nhân phía trước.
Thái độ của Tư Nghiễm lúc này không tính là nghiêm khắc, trái lại còn cực kỳ kiên nhẫn, ôn hòa.
Nhưng Bùi Diên vẫn cảm thấy hốc mũi chua xót, hốc mắt bỗng chốc hồng hồng, bên trong còn chứa nước.
Nàng lớn như vậy, lần đầu cảm nhận được cảm giác thất bại trầm trọng như vậy.
Nàng thật sự không biết làm đề đó, cũng là thật sự không hiểu những gì Tư Nghiễm mới giảng.
Tư Nghiễm thấy vành mắt nữ hài ửng đỏ, dung mạo tươi đẹp, phóng khoáng tự nhiên trở nên đáng thương, không rõ nguyên do.
Thái độ của hắn còn tính là ôn hòa đi? Hắn cũng không tỏ vẻ uy nghiêm như các tiên sinh khác mà.
Tư Nghiễm gọi nàng trả lời, cũng là vì trong cả phòng đầy học sinh này, hắn chỉ biết mỗi Bùi Diên và Bùi Hao, muốn tìm mấy đứa bé quen thuộc đáp lời.
Ngữ khí Tư Nghiễm ôn hòa, nói với Bùi Diên: “Không có việc gì, ngồi xuống đi, suy nghĩ lại thật tốt.”
Bùi Diên dịu ngoan, gật đầu, lại ngồi quỳ trên đệm cẩm tú. Sau khi nàng ngồi xuống, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn hắn, cặp mặt long lanh nhìn chằm chằm vào quyển sách 《 cửu chương 》.
Trong lòng Bùi Diên biết rõ, nếu hôm nay người dạy nàng môn toán không phải Tư Nghiễm, mà là một người khác, nếu tình huống hôm nay còn tiếp tục xảy ra, nhiều nhất nàng chỉ cảm thấy quẫn bách, sẽ không thương tâm như hiện tại. Truyện đã được dịch và đăng hết bộ tại luvevaland chấm co, mong các bạn độc giả hãy đọc ở trang chính chủ để có thể đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì mọi người có thể liên hệ qua fanpage LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Tư Nghiễm để Bùi Diên ngồi xuống, sau đó tùy ý gọi một học sinh khác trả lời.
Vị học sinh đó phản ứng cực nhanh, lập tức há mồm nói ra đáp án: “ 12 phần 35.”
Ngũ công chúa nhìn ra tâm tình Bùi Diên suy sút, đưa nàng một chiếc khăn lụa.
Bùi Diên nhận khăn, nước mắt chưa kịp rơi, ủy khuất vừa nảy sinh đã bị nàng nuốt hết vào trong bụng.
Hoàng hôn buông xuống, chương trình toán học hôm nay đã xong, trong vòng ba ngày, nàng không cần nghe Tư Nghiễm giảng bài toán nữa.
Bùi Diên ngẩn ngơ ngồi đợi tới giờ về, Bùi Hao cơ hồ ngủ cả một ngày, những chuyện vừa phát sinh, tất nhiên hắn chẳng biết gì.
Huynh muội hai người một trái một phải đi theo bên cạnh Tư Nghiễm, sóng vai đi trên nền đất lát đá xanh, từ Vị Ương Cung tới cửa Nam Tư Mã.
Mỗi khi vào đông, Bùi Hao cực kỳ thích ngủ, hắn như cái xác không hồn theo bên cạnh Bùi Diên và Tư Nghiễm, còn thường ngáp một cái.
Bầu trời cuối ngày, đám mây nhiễm màu vàng cam mỹ lệ, lơ lửng phía chân trời.
Lông mi của Tư Nghiễm đặc biệt dài, hơi rũ xuống, góc nghiêng tinh xảo, phác họa khuôn mặt lập thể rõ ràng, ngũ quan tuấn tú, liếc một cái liền động tâm.
Bùi Diên lén lút nhìn hắn, Tư Nghiễm cảm nhận được ánh nhìn nhìn chăm chú của tiểu cô nương, liền dừng lại, hơi quay đầu nhìn nàng.
Bùi Diên bị phát hiện, nhanh chóng chuyển tầm mắt, giả vờ bình tĩnh.
Tuy Bùi Hao đang mơ màng buồn ngủ, nhưng vẫn kịp phản ứng, híp mắt ngừng lại, đầu gục xuống, nửa mơ nửa tỉnh.
“Muội rất sợ ta?”
Tư Nghiễm hỏi.
Bùi Diên vội vàng giải thích: “Ta… Ta không sợ ngài.”
Tư Nghiễm nhìn khuôn mặt nhỏ chỉ to bằng lòng bàn tay của nàng, hỏi: “Vừa rồi, ta đối với muội rất nghiêm khắc?”
Không biết có phải do ánh chiều tà dừng trên người nàng hay không, hắn cảm giác, hai má Bùi Diên cũng nổi lên rạng mây hồng nhàn nhạt.
Tiểu cô nương mím môi, mềm mại trả lời: “Không có, không phải rất nghiêm khắc.”
Tư Nghiễm thấy trâm cài trên đầu Bùi Diên hơi nghiêng, liền vươn tay, chuyên chú giúp nàng chỉnh lại trâm cài.
Khoảng cách giữa hai người lập tức kéo gần lại, Bùi Diên ngửi thấy mùi cam chỉ trong tay áo rộng của hắn, nàng chớp mắt, âm thầm che đậy chút rung động trong lòng.
Chỉnh xong trâm cài, ngữ khí Tư Nghiễm cũng trở nên thoải mái: “Ta còn tưởng rằng, là ta chọc muội khóc.”
Giọng Bùi Diên nhỏ như muỗi kêu: “Không có, không phải ngài chọc ta khóc, nguyên nhân do bản thân ta……”
Ngay sau đó, Bùi Diên thẹn thùng rũ mắt.
Chung quy, Tư Nghiễm vẫn phải dạy thay vị tiên sinh kia một thời gian.
Lúc trước nàng khóc thút thít, bởi vì nàng biết, khóc cũng vô dụng.
Bất luận như thế nào, nàng đều phải nghĩ biện pháp, học thật giỏi môn toán.
Mười ngày qua đi, học sinh Quốc Tử Học được nghỉ tắm gội một ngày.
Hôm đó, thượng kinh ngừng mưa tuyết, mặt trời ló dạng, trời sáng khí trong.
Ngày được nghỉ tắm gội, Bùi Diên khó có khi không ngủ nướng mà dậy thật sớm.
Thải Bình và Thải Liên đứng trước gương đồng, giúp nàng chỉnh đốn trang phục, biểu cảm kinh hãi.
Tiểu thư lại dậy trước giờ Thìn, thật đúng là chuyện lạ!
Hôm nay Bùi Diên mặc váy vàng ba lớp, quần lụa, tóc búi kiểu hoàn phân mềm mại, Đại Lương có phong trào lấy mai cắm vào búi tóc để tăng phần phong nhã. Truyện đã được dịch và đăng hết bộ tại luvevaland chấm co, mong các bạn độc giả hãy đọc ở trang chính chủ để có thể đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì mọi người có thể liên hệ qua fanpage LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. Sáng nay nô tỳ quét tuyết phát hiện mai đã nở, vội vàng chiết một cành, giờ đang được cắm trên đầu tiểu mỹ nhân.
Nhan sắc xinh đẹp thêm phần tinh khôi, hoa màu vàng càng làm nổi bật làn da trắng nõn của Bùi Diên, khuôn mặt nhỏ trong sáng, xinh đẹp dù chưa thoa phấn son, vẫn đủ ứng với mấy chữ: mặt mày như họa, tuyết da hoa mạo.
Tiểu cô nương trang điểm cực kỳ tinh xảo, khiến cho người khác cảm thấy kinh diễm, nhưng nhìn tổng thể, lại làm người cảm thấy cực kỳ thoải mái ôn nhu.
Bùi Diên chỉnh đốn y phục xong, Bùi Hao vẫn còn đang ngủ say.
Bùi Hao dang tay dang chân thành hình chữ X, nằm trên giường, hô hấp đều đặn. Ngay cả tư thế ngủ cũng lộ ra vẻ bá đạo hung dữ, vết sẹo trên lông mày tràn ngập lệ khí.
Bùi Diên mềm mại gọi hắn: “Tiểu hổ ~”
Bùi Hao nghe thấy, nhíu mày trở mình, không trả lời.
Bùi Diên lại nâng giọng cao lên vài phần: “Tiểu hổ!”
Bùi Hao tỉnh lại vẻ mặt phẫn nộ, cực kỳ không tình nguyện, ngồi dậy, ngữ khí không mấy vui vẻ hỏi nàng: “Sớm như vậy, ngươi không ngủ thêm chút nữa, đến đây lăn lộn ta làm cái gì?”
Bùi Diên cười hì hì trả lời: “Tiểu hổ, ngươi dạy ta học toán nhé ~”
Bùi Hao chưa từng nghiêm túc nghe Tư Nghiễm giảng bài, nhưng trên phương diện toán học, còn hiểu rõ hơn nàng.
Bùi Hao nằm lại giường, lấy chăn chùm đầu, cơn buồn ngủ chưa dứt, hậm hực hỏi lại Bùi Diên: “Sao ngươi không tìm nương ấy?”
Bùi Diên giải thích: “Sắp đến tết rồi, nương rất bận.”
Bùi Hao cười lạnh: “Vậy ca ca ngươi là ta thì không bận?”
Giọng Bùi Diên lộ vẻ vô tội: “Ta thấy ngươi không vội mà, lúc nào cũng ngủ......”
Bùi Hao không để ý tới Bùi Diên, khép hai mắt, chuẩn bị ngủ tiếp.
“Tiểu hổ ~~~”
Giọng Bùi Diên lại vang lên, mang theo ý nũng và lấy lòng, nhưng Bùi Hao vẫn thờ ơ.
Bùi Diên thấy Bùi Hao giả chết, rốt cuộc không nhịn được nữa, banh khuôn mặt nhỏ nói: “Bùi tiểu hổ, ngươi còn không đứng dậy, ta thả chó cắn ngươi!”
Lúc này, Bùi Hao mới không tình nguyện ngồi dậy lần hai, còn trừng mắt nhìn Bùi Diên một cái.
Bùi Diên lệnh Thải Liên và Thải Bình mang thịt và bánh nướng mà nàng cố ý tìm trước đó đặt trước mặt Bùi Hao.
Bùi Hao ngửi thấy mùi thịt, vẻ mặt mới bớt khó chịu.
Bùi Diên tự mình giúp hắn làm một phần bánh mì kẹp thịt nướng, nịnh nọt đưa tới tận miệng hắn.
Bùi Hao không nhịn được dụ hoặc, ngao ô một tiếng, cắn một ngụm.
Bánh nướng ngoài giòn trong mềm, thịt nướng vừa vặn ngon miệng, cắn lên một miếng, nước sốt tràn ngập khoang miệng. Chất thịt dẻo dai, lại không khiến cho người ăn cảm thấy khó nhai.
Bùi Hao vừa muốn cắn miếng thứ hai, Bùi Diên khẽ hếch khuôn mặt nhỏ, rút bánh mì thịt nướng lại, đắc ý ra điều kiện: “Ngươi đã ăn bánh mì kẹp thịt nướng của ta, thì phải dạy ta học toán.”
Bùi Hao ghét nhất bị người uy hiếp, nhưng bánh mì kẹp thịt nướng này thật sự quá ngon, cuối cùng chỉ đành thỏa hiệp. Truyện đã được dịch và đăng hết bộ tại luvevaland chấm co, mong các bạn độc giả hãy đọc ở trang chính chủ để có thể đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì mọi người có thể liên hệ qua fanpage LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. Căm giận đoạt lấy bánh mì trong tay Bùi Diên, nói: “Đi, lấy 《 cửu chương 》 lại đây, bản thiếu hiệp hôm nay tâm tình tốt, liền dạy ngươi một chút.”
Bùi Diên lập tức hưng phấn nói: “Cảm ơn tiểu hổ.”
Thải Liên và Thải Bình lui qua một bên. Lúc mới bắt đầu dạy học, thái độ của nhị công tử coi như không tồi, nhưng sau khi hắn ăn xong bánh nhân thịt liền dần dần mất kiên nhẫn.
“Sao ngươi vẫn chưa hiểu rõ? Ta đã giải thích cho ngươi bao nhiêu lần rồi?”
Bùi Diên thấy Bùi Hao dùng ngữ khí hung dữ, hơi tủi thân, nhỏ giọng nói: “Ngươi… Ngươi giảng lại cho ta một lần nữa đi.”
Bùi Diên phí sức chín trâu hai hổ mới hiểu được nội dung quyển thứ nhất.
Mà Tư Nghiễm đã giảng tới nội dung cuốn thứ hai, nội dung cuốn này chủ yếu là về đủ loại phương pháp chuyển đổi giữa các loại đơn vị.
Mấy ngày trước Bùi Diên đã nghe Tư Nghiễm giảng tới chỗ này, nhưng giờ vẫn mơ hồ.
Sắc mặt Bùi Hao cực kỳ khó coi, một là bởi vì buồn ngủ, thứ hai là bởi vì hắn là thật không phải người kiên nhẫn.
Bùi tiểu heo mơ hồ ngu ngốc sắp khiến hắn hỏng mất, hắn chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nàng, bù lại giấc ngủ.
Nghĩ vậy, Bùi Hao tùy ý khoác một chiếc áo choàng, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của Bùi Diên và đám nha hoàn trong nhà, chạy nhanh như gió mạnh, thoắt cái đã biến khỏi phòng.
“Tiểu hổ, ngươi từ từ, đợi ta, sao tự nhiên lại chạy rồi?”
Bùi Diên cũng lộc cộc chạy theo phía sau Bùi Hao.
Bùi Hao vừa chạy, vừa trả lời nàng: “Hôm nay, huynh trưởng cũng nghỉ tắm gội, ta đi tìm huynh ấy, để huynh ấy dạy ngươi.”
Bùi Diên nghĩ kĩ, cảm thấy biện pháp này của Bùi Hao cũng không tệ.
Ít nhất huynh trưởng kiên nhẫn hơn Bùi tiểu hổ nhiều, hơn nữa huynh trưởng cũng thông minh hơn Bùi tiểu hổ.
Chỉ cần không phải Tư Nghiễm dạy nàng là được, nàng có thể không để ý bản thân biểu hiện ngu ngốc vụng về trước mặt Bùi Hao hay Bùi Bật.
Nhưng nàng tuyệt đối, tuyệt đối không thể để Tư Nghiễm cảm thấy nàng vụng về.
Hậu viện phủ thừa tướng, có một hành lang thiết kế hình tròn gọi là Kiến Tâm Trai.
Kiến Tâm Trai xây bọc theo viên trì, dọc hành lang cũng xây dựng đình thủy tạ để nghỉ chân ngắm cảnh.
Xuyên qua Ngư Đình, là cách nhanh nhất tới chỗ Bùi Bật.
Bùi Hao chạy đến Kiến Tâm Trai, phát hiện xung quanh khác thường, liền dừng lại, ánh mắt liếc quanh bốn phía.
Các chạc cây khô cho dù gãy rụng cũng sẽ không vô cớ rơi bừa bãi như thế, nhất định là có người ngoài xâm nhập vào phủ thừa tướng.
Bùi Hao dùng khinh công, trong ánh mắt ngạc nhiên của Bùi Diên, thả người nhảy lên mái đình.
Hắn nhíu mày nhìn hồi lâu, vẫn không tìm thấy bóng dáng kẻ xâm nhập.
Thật kỳ quái.
Lúc Bùi Hao nhảy lên mái Ngư Đình, Bùi Diên đã chú ý tới Tư Nghiễm đang yên lặng đứng trên hành lang.
Tư Nghiễm cũng nhìn về phía nàng.
Bùi Hao nhảy xuống đất, cũng thấy Tư Nghiễm, liền cùng Bùi Diên đi tới chỗ Tư Nghiễm.
Tư Nghiễm hỏi hai người: “Sao hai người lại chạy đến đây?”
Vẻ mặt Bùi Hao khinh thường: “Vô nghĩa, đây là phủ thừa tướng, tất nhiên là ta và muội muội muốn đi chỗ nào thì đến chỗ đó.”
Bùi Diên đúng sự thật trả lời: “Ta và tiểu hổ đến tìm huynh trưởng.”
Lời này cũng không hoàn chỉnh, kỳ thật hẳn là: Ta và tiểu hổ đến tìm huynh trưởng, nhờ huynh ấy dạy ta toán học. Truyện đã được dịch và đăng hết bộ tại luvevaland chấm co, mong các bạn độc giả hãy đọc ở trang chính chủ để có thể đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì mọi người có thể liên hệ qua fanpage LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Tư Nghiễm nói: “Nhưng huynh trưởng của muội không ở trong phủ.”
Khuôn mặt nhỏ của Bùi Diên lập tức suy sụp.
Không biết khi nào Bùi Bật mới về phủ, nếu huynh ấy tận khuya mới về, vậy thì nàng thảm rồi.
Ngày mai, nàng phải đến Thạch Cừ Các học rồi.
Bùi Hao nghe xong, sắc mặt còn khó coi hơn Bùi Diên, thậm chí có thể nói là uể oải.
Hắn nhìn Tư Nghiễm vóc người cao lớn, đang nhàn nhã ngắm cảnh, không có việc gì làm, đột nhiên nảy ra một kế.
Không phải vị thế tử Dĩnh Quốc này chính là tiên sinh dạy toán sao, đẩy Bùi tiểu heo cho hắn, mình có thể giải thoát rồi!
Bùi Hao cong môi, lập tức nói với Tư Nghiễm: “Thế tử Dĩnh Quốc, ta thấy ngươi cũng không bận gì, không bằng dạy muội muội ta học toán.”
Bùi Diên nghe thấy thế, đôi mắt lung linh mở to.
Không không không, nàng không muốn để Tư Nghiễm dạy nàng, hắn sẽ ghét bỏ nàng mất!
Tư Nghiễm nhìn tiểu cô nương đang trốn tránh, giọng càng ôn nhu hỏi: “Cần ta dạy muội không?”
Bùi Diên và Tư Nghiễm bốn mắt nhìn nhau, không biết vì sao, nàng đột nhiên cảm thấy đôi mắt đen như mực của hắn, trầm tĩnh, lại mang theo một chút ý vị mê hoặc.
Nhưng nàng tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không thể để hắn dạy nàng.
Bùi Diên hạ quyết tâm, quyết định cự tuyệt ý tốt của Tư Nghiễm.
Không ngờ, lời vừa ra khỏi miệng, lại thành ——
“Cần.”
Ý cười trong mắt Bùi Hao lan tràn, Bùi Diên luống cuống, tự loạn trận tuyến.
Sao nàng lại nói sai rồi? Sao có thể nói ít đi một chữ không?
Bùi Diên cuống quít giải thích: “Ta… Ta muốn nói là không cần.”
Sắc mặt Tư Nghiễm vẫn không thay đổi, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, hỏi lại: “Không cần?”
Bùi Hao nhe răng nhếch miệng, đẩy Bùi Diên đến trước người Tư Nghiễm, nói: “Không, ngươi cần! Để hắn dạy ngươi thật tốt, học đến chạng vạng hãn trở về, mau đi mau đi, đừng chậm trễ thời gian!”
Bùi Diên: “……”
Thằng nhãi Bùi tiểu hổ này vì giấc ngủ, cái gì cũng không để ý, dám trực tiếp bán nàng đi như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook