Cứ lặp lại như thế nhiều lần, Bùi Diên không thể từ chối ý tốt của Tư Nghiễm, Bùi Hao đã chạy ra khỏi Kiến Tâm Trai, nàng thẹn thùng rũ mắt, an phận đi theo sau hắn.

Tư Nghiễm rất biết chừng mực, Bùi thừa tướng và Ban thị có ở trong phủ thừa tướng, trước khi đơn độc dạy Bùi Diên học toán, hắn sai nô tỳ đi thông bẩm việc này.

Ban thị phái thêm một vài nô tỳ đến Kiến Tâm Trai hầu hạ, những nô tỳ đó còn mang theo thảm da thú lông xù xù trải trên nền Ngư Đình, bỏ thêm than vào chậu than, sợ tiểu thư nhà mình bị cảm lạnh.

Bùi Diên vừa chạy gấp, hoa mai phía trên trâm cài bị tán loạn, thậm chí có mấy đóa còn rơi xuống vai nàng.

Hai người vào ngồi trong Ngư Đình, Tư Nghiễm phát hiện tiểu cô nương đối diện co quắp khẩn trương, ôn nhu hỏi: “Muội không hiểu gì, đều có thể hỏi ta.”

Bùi Diên nghe xong, rũ đầu, hơi đảo mắt.

Kỳ thật, những kiến thức nàng không hiểu cũng không có quá nhiều, quyển thứ nhất Tư Nghiễm đã giảng qua, vừa rồi Bùi Hao dạy, nàng cũng hiểu rồi, nhưng nội dung quyển thứ hai, nàng lại không hiểu gì hết.

Bùi Diên đúng sự thật trả lời Tư Nghiễm, Tư Nghiễm kiên nhẫn nói lại nội dung quyển thứ hai trong 《 cửu chương 》lại một lần.

Ba nghìn tóc đen chỉ dùng một chiếc trâm ngọc đơn giản giữ lại, khuôn mặt lãnh đạm anh tuấn, hoàn hảo không tì vết.

Chỗ Tư Nghiễm ngồi vừa vặn đón được ánh mặt trời chói mắt.

Tư Nghiễm không thèm để ý, đồng tử màu đen dưới ánh mặt trời hơi phai nhạt.

Bùi Diên vừa nghe hắn giảng dạy, nhận ra đám nô tỳ bên cạnh đang lén lút đánh giá Tư Nghiễm, trong mắt họ đều lộ ra vẻ kinh diễm.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến nàng không muốn để Tư Nghiễm dạy nàng, nếu hắn đơn độc dạy nàng, tâm tư nàng khẳng định sẽ không đặt trên việc nghiên cứu học vấn, mà đều đặt trên mặt hắn!

Bùi Diên cưỡng bách bản thân chuyên tâm, phải chuyên chú, không được thất thần nữa.

Không đến một khắc, Tư Nghiễm đã giảng xong nội dung quyển thứ hai.

“Những gì ta vừa mới giảng qua, trong cuốn《 cửu chương 》 cũng có ghi lại.”

Bùi Diên phục hồi tinh thần, vội vàng gật gật đầu, phụ họa.

Tư Nghiễm tùy ý chọn một đề, chỉ đề mục: “Có bảy phần gạo kê và chín phần thóc, kết quả quy đổi là bao nhiêu?”

Tư Nghiễm đọc đề xong, liền nói: “Tính một chút?”

Vẻ mặt Bùi Diên ngây ngốc bất lực.

Nàng không hiểu những thứ gạo thóc này nên đổi qua đổi lại như thế nào, toàn bộ nội dung quyển thứ hai, xoay quanh việc lý giải cái gọi là “Suất”.

Nhưng nàng thực sự không hiểu cái gì gọi là “Suất”, khái niệm “Suất” thật sự quá trừu tượng khó hiểu.

Bùi Diên chán nản rũ đầu nhỏ, chột dạ trả lời: “Ta không tính ra… Ta không thông minh lắm, ngài đừng nóng giận……Hay là cứ chờ huynh trưởng của ta trở về, để huynh ấy dạy ta.”

Bùi Diên cẩn thận quan sát biểu cảm của Tư Nghiễm, trên khuôn mặt hắn lại không có một chút không kiên nhẫn, hoặc thất vọng.

Gương mặt Tư Nghiễm vẫn lạnh lùng, thần sắc bình tĩnh như thường, ngữ khí ôn đạm trả lời: “Muội không học được, là do ta dạy không tốt, không phải do muội không đủ thông minh.”

“Ta……”

Bùi Diên hoàn toàn không dự đoán được Tư Nghiễm sẽ nói như vậy.

Hắn quá ôn nhu, quá có kiên nhẫn, hắn như vậy càng khiến nàng không biết làm sao.

Chung quy lại, Bùi Diên vẫn không đủ hiểu biết về Tư Nghiễm, nàng chỉ biết người khác đều nói hắn từ nhỏ đã tài trí hơn người, là quốc bảo của quốc gia, là kỳ tài thiên hạ.

Khi nàng muốn thông qua người khác, tìm hiểu nhiều về hắn, lại nhận ra, mỗi khi nhắc tới phụ tử Phủ Viễn Vương, trên mặt họ đều có vẻ kiêng kị.

Danh tiếng của Phủ Viễn Vương ở thượng kinh cũng cực kém, Bùi Diên thậm chí còn nghe thấy một tin đồn đáng sợ ——

Có người nói, Phủ Viễn Vương Tư Thầm say rượu giết thê tử, hơn nữa không chỉ giết một người.

Tư Nghiễm cầm bút lông chấm mực, viết lại giá thóc gạo ở thượng kinh lên giấy lụa.


Bùi Diên rũ mắt nhìn nét chữ mạnh mẽ trên giấy, nghe Tư Nghiễm hỏi: “Phép nhân có biết tính không?”

Bùi Diên gật gật đầu, trả lời: “Biết.”

Chỉ cần không phải con số quá lớn, nàng có thể tính được.

Tư Nghiễm chỉ lên một đoạn trong 《 cửu chương 》, đoạn đó là lời thuật lại, tóm tắt sơ qua nội dung quyển hai, nguyên văn là: ‘ mọi thừa số sở cầu suất vì thật, lấy sở hữu suất vì pháp ’ (1)

“Lời này đúng là rất tối nghĩa khó hiểu.”

Tư Nghiễm dùng ngữ khí sâu kín phê bình, Bùi Diên nhìn hắn, nàng theo bản năng ừ một tiếng.

Lại càng thấy kinh ngạc vì hắn dám nói ra những lời như vậy.

Tư Nghiễm lại nói: “Những lời này đều do một vài lão già râu bạc biên soạn, bọn họ thích viết những thứ tối nghĩa khó hiểu.”

Khi hắn nói lời này, khuôn mặt hơi ủ dột, khó có khi để lộ ra biểu cảm phù hợp với tuổi tác.

Không giống như lúc trước, luôn biểu hiện quá mức thành thục ổn trọng.

Bùi Diên cảm thấy câu này của Tư Nghiễm khá buồn cười, lấy tay nhỏ che miệng, cười nhẹ ra tiếng.

Nàng cười xong, cũng không thấy khẩn trương nữa, bầu không khí lúc này cũng không còn xấu hổ như trước.

Tư Nghiễm thấy tiểu cô nương đã thả lỏng thoải mái hơn, liền viết lên giấy lụa hai chữ——

Túc mễ ——

Bảy kê nhân chín gạo bằng 63

Sau đó, hắn ý bảo Bùi Diên, lấy 63 làm tích, dùng tích trừ cho bảy kê và chín gạo.

Bùi Diên nghe lời làm theo sau, dùng giọng cực nhỏ đọc kết quả mà mình tính ra: “Là… Chín kê, tám gạo, bảy phần 25.”

Tư Nghiễm gật đầu, khen ngợi trả lời: “Tính đúng rồi.”

Tâm trạng Bùi Diên lập tức nhảy nhót vui vẻ, nàng tính đúng rồi!

Tư Nghiễm chỉ đoạn văn tự trên giấy nói: “Sau này cứ dùng cách ta vừa dạy muội, nhân trái trên phải dưới, sau đó trừ trái dưới, đừng dùng mấy quy tắc tính ‘Suất’ trong 《 cửu chương 》 nữa.”

Bùi Diên hưng phấn gật đầu, nàng dựa theo cách của Tư Nghiễm, tính thêm chục đề, đều ra kết quả chính xác.

Xem ra toán học cũng không khó như nàng tưởng!

Nghĩ vậy, Bùi Diên ngẩng đầu, cảm kích nhìn Tư Nghiễm.

Bùi Diên học xong cách tính mất nửa canh giờ.

Buổi trưa, nô tỳ bưng thịt nướng và bánh mà sáng sớm Bùi Diên đã năn nỉ Ban thị chuẩn bị cho hai người ăn trưa.

Tư Nghiễm vẫn không ăn thịt, chỉ ăn bánh.

Cái miệng nhỏ của Bùi Diên nhét đầy bánh nướng kẹp thịt, thỉnh thoảng lại lặng lẽ nhìn tướng ăn văn nhã của Tư Nghiễm.

Hai người nghỉ trưa một lúc, Tư Nghiễm chủ động nói, muốn dạy nàng nội dung quyển thứ ba trước, như vậy hôm sau nàng có thể dễ hiểu hơn.

Bùi Diên thầm nghĩ, mình đúng là may mắn tìm được bảo vật, nhưng ăn bánh nhân thịt xong, còn súc miệng bằng nước hoa hồng, nàng lại cảm thấy cực kỳ buồn ngủ.

Nhóm nô tỳ dọn trà nóng và bánh nướng chưa ăn hết đi, Tư Nghiễm lại tiếp tục sự nghiệp giảng dạy, Bùi Diên nghe giọng nam ôn trầm như tiếng chuông khánh, mí mắt lại bắt đầu đánh nhau.

Bây giờ đang là những ngày lạnh nhất của mùa đông, nhưng thời tiết hôm nay cực kì ấm áp, tươi sáng.

Cơm no rượu say, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người, làm Bùi Diên cảm thấy rất buồn ngủ.


Giọng nói của Tư Nghiễm bên tai càng ngày càng nhỏ, đầu nhỏ của Bùi Diên cũng càng ngày càng thấp.

Sau một lúc, cơ thể nhỏ xinh của Bùi Diên ghé lên bàn học, nặng nề ngủ thiếp đi.

Khi nàng tỉnh lại, đã là giờ Mùi canh ba.

Hoa cẩm lý sặc sỡ vui sướng nở rộ trong hồ nước, trên hồ cũng có chút tuyết đọng.

Bùi Diên xoa xoa đôi mắt, nghe thấy tiếng cười nhẹ của nhóm nô tỳ ngay bên cạnh.

Nàng cảm giác chỗ vai hơi nặng, ghé mắt nhìn lại, thì ra là Tư Nghiễm lấy áo khoác chồn đen của hắn khoác trên người nàng.

Cả người Bùi Diên được mùi hương cam chỉ bao bọc, mùi hương an trầm, hơi đắng, may là nàng khoác áo lông chồn ngủ nên không bị cảm lạnh.

Tiểu cô nương vừa tỉnh ngủ, ý thức còn chưa tỉnh táo, tay nhỏ trắng nõn xoa xoa đôi mắt.

Tư Nghiễm lặng im nhìn bộ dáng yếu ớt, yêu kiều của nàng.

Tiểu cô nương Bùi Diên được người nhà bảo vệ quá tốt, tâm tư cũng quá đơn thuần, như một đóa hoa yếu ớt lớn lên trong nhà ấm, chưa bao giờ phải chịu gió táp mưa sa.

Cha mẹ nàng hẳn là đã tính toán tốt mọi chuyện, cô bé ngây thơ mềm yếu mảnh mai như nàng, nếu phải gả xa, thì quả một chuyện đáng sợ với người nhà nàng.

Nếu nàng còn gả xa cho một người nam nhân tâm tư thâm trầm quỷ quyệt, quyền cao chức trọng, sợ rằng cánh hoa yếu ớt của nàng sẽ bị bẻ gãy.

Bùi Diên lớn như vậy, hẳn cũng chưa từng rời khỏi thượng kinh.

Tính tình nàng như vậy, cha mẹ nàng chắc chắn không muốn để nàng gả xa.

Mấy ngày nay hắn tiếp xúc với nàng lâu như vậy, vẫn không thể đánh thức năng lực tiên đoán là lần thứ hai.

Có lẽ chuyện lần trước, chỉ là trùng hợp.

Nghĩ đến đó, Tư Nghiễm lại chú ý tới cô bé trước mặt đã tỉnh táo lại, thẹn thùng nhận sai với hắn: “Thực xin lỗi, thế tử, ta sai rồi… Ta không cẩn thận ngủ mất.”

Tư Nghiễm nhàn nhạt trả lời: “Không sao, sau giờ ngọ, tiểu hài tử luôn thấy buồn ngủ.”

Bùi Diên nghe xong, lại ngẩn ra.

Tiểu, hài, tử!

Ba chữ như ba viên đá nặng, từng câu từng chữ đập vào lòng nàng.

Lòng Bùi Diên đột nhiên nặng nề, nàng nhớ lại mấy ngày trước nàng mặc bộ váy chiết eo, dáng người khô quắt không gợn sóng, không có vẻ yểu điệu thuộc về nữ tử.

Bùi Diên nhỏ giọng, trái lương tâm nói: “Ta không phải tiểu hài tử, ta đã mười ba tuổi, thượng kinh cũng có những cô nương ở tuổi này đã có thể gả chồng rồi…”

Tư Nghiễm bật cười, lại nói: “Nhưng muội chưa gả chồng, không phải sao.”

Bùi Diên không biết nên trả lời thế nào, đôi mắt sáng long lanh lại rũ xuống.

Hắn nói như vậy, cũng có lý.

Tư Nghiễm cũng không biết những tâm tư nhỏ nàng lặng lẽ cất giấu.

Ngày hôm sau ở Thạch Cừ Các, hiếm khi Bùi Diên cảm thấy nhẹ nhàng trong tiết toán học, nàng không chỉ có thể nghe hiểu mọi thứ Tư Nghiễm truyền thụ, còn phản ứng nhanh hơn các học sinh khác.

Chẳng trách người khác đều nói, dựa vào tài trí của Tư Nghiễm, trong mọi lĩnh vực đều có thể dễ dàng đạt được thành tựu đỉnh cao.

Trước giờ, hắn chưa từng dạy học, hiện nay cũng chỉ tạm thời thay thế cho vị tiên sinh bị gãy chân, lại có thể dạy nàng học hiểu toán học.


Buổi sáng, kết thúc tiết toán học, nghĩ tới một lát nữa có thể cùng Bùi Hao tới Tiêu Phòng Điện dùng cung thiện tinh xảo, tâm tình Bùi Diên có chút sung sướng.

Nàng còn tưởng ngày hôm nay sẽ trôi qua vui vẻ như vậy, không ngờ Bùi Hao bắt đầu giở trò đùa dai, Đại Trường Thu còn chưa tới Thạch Cừ Các đón hai người, Bùi Hao nhân lúc nàng chưa chuẩn bị, giật lấy trâm hoa trên đầu nàng.

Bùi Diên dù sao vẫn là tiểu hài tử, dễ dàng bị Bùi Hao chọc giận, nghĩ cũng không thèm nghĩ, lập tức đuổi theo hắn, muốn đoạt lại trâm hoa.

Mới chạy được vài bước, nàng bị vấp phải một phiến đá xanh trên mặt đất, nàng đang chạy vội, gặp tình huống bất ngờ, tất nhiên không phản ứng kịp.

Hai chân ngắn nhỏ của Bùi Diên vướng vào nhau, sau đó hung hăng ngã trên mặt đất.

Bùi Diên hô nhỏ một tiếng, cú ngã rất mạnh, đầu nàng quay như chong chóng, trước mắt cũng có mấy ngôi sao không ngừng xoay quanh.

Thải Liên chạy theo sau nàng thấy thế, vội kêu: “Tiểu thư, ngài không sao chứ?”

Bùi Diên bị ngã đau, không nói lên lời, nàng tự xem lòng bàn tay mình, thấy bên trên chỉ dính chút bùn đất, chưa trầy da.

Nàng vừa định tự bò dậy, lại thấy có người vươn tay với nàng.

Tay áo người màu vàng quýt, trên vải gấm thêu hoa văn hoa lệ phức tạp.

Bùi Diên giương mắt nhìn lại, thấy người đang duỗi tay với nàng, là Thái Tử Át Lâm.

Thải Liên đã đi tới cạnh Bùi Diên, thấy Thái Tử đã có ý muốn đỡ tiểu thư nhà mình đứng dậy, tất nhiên không dám tùy tiện tiến lên.

Thái Tử dịu dàng nói: “Cô đỡ muội đứng dậy.”

Trong lòng Bùi Diên có chút do dự, nhưng tay phải đã bị người khác cầm lấy, cơ thể nhỏ bé cũng bị người nọ kéo lên.

Nàng ghé mắt nhìn lại, thấy người dám làm trò trước mặt Thái Tử, nâng nàng dậy lại là Tư Nghiễm.

Tư Nghiễm thân là thế tử vương hầu, thân phận tôn quý.

Nhưng trước mặt trữ quân Thái Tử, hắn vẫn cần vấn an thi lễ.

Tư Nghiễm rõ ràng không có ý muốn làm vậy, thấp giọng hỏi Bùi Diên: “Không sao chứ?”

Bùi Diên ngốc nghếch lắc lắc đầu, đợi nàng lấy lại tinh thần, khuôn mặt vừa rồi còn ôn hòa bình tĩnh của Thái Tử trong nháy mắt đã trở nên âm trầm đáng sợ.

Sắc mặt Tư Nghiễm vẫn bình tĩnh như thường, mặt mày cũng không có vẻ hung ác nham hiểm.

Nhưng không biết vì sao, Bùi Diên lại cảm thấy, khí tràng quanh người hắn bỗng dưng sắc bén áp người hơn nhiều, không còn vẻ văn nhã ôn hòa ngày thường.

Không khí giữa hai người họ giương cung bạt kiếm, như là có thù cũ.

Lúc này, Bùi Hao chạy về, tất nhiên cũng nhìn ra không khí kỳ quái giữa Tư Nghiễm và Thái Tử Át Lâm.

Nhưng lực chú ý của Bùi Hao toàn bộ đặt trên bàn tay Tư Nghiễm đang nắm tay muội muội hắn.

Được lắm, hiện tại Bùi Hao đã hiểu rõ rốt cuộc có chuyện gì.

Hai tên cẩu nam nhân Tư Nghiễm và Át Lâm, bọn họ đều muốn chiếm tiện nghi của muội muội hắn!

Tay phải Bùi Hao lập tức thủ thế như đao, đột nhiên đánh tới cổ tay Tư Nghiễm: “Buông muội muội ta ra.”

Tư Nghiễm cúi đầu nhìn Bùi Hao vẻ mặt phẫn nộ, cũng dần buông lỏng tay nhỏ mềm mại của tiểu cô nương.

Hắn vừa buông tay Bùi Diên, Bùi Hao liền lôi nàng cách xa hắn.

Lúc này, thái giám bên cạnh Thái Tử trầm giọng nói với Tư Nghiễm: “Lớn mật! Ngươi chỉ là một thế tử của phiên vương, nhìn thấy Thái Tử điện hạ vì sao không thi lễ?”

Lúc này Tư Nghiễm mới ôn hòa thi lễ với Thái Tử, thấp giọng nói: “Thần, gặp qua điện hạ.”

Ngữ khí của Tư Nghiễm không một gợn sóng, cặp mắt đen như mực cũng không có sắc thái gì đặc biệt, nhưng trong mắt Thái Tử và thái giám, ánh mắt Tư Nghiễm ẩn giấu ý muốn gây sự.

Từ xưa, cường giả tất phản, Dĩnh Quốc thế lớn, trong lịch sử, chưa từng có phiên quốc nào như Dĩnh Quốc, tạo thành uy hiếp to lớn với hoàng triều.

Mọi người trong Hậu Cung đều biết, tương lai sẽ có một ngày, hoàng đế và Thái Tử áp dụng thủ đoạn tước phiên.

Phụ tử Phủ Viễn Vương Dĩnh Quốc sớm muộn gì cũng soán ngôi mưu phản.

Mọi người đều nhìn Tư Nghiễm và Thái Tử, lại không ai chú ý tới người đứng phía sau Thái Tử, một nam nhân trẻ tuổi mặc y phục đại phu.

Thái Tử Át Lâm đã tìm được vị thần y Kì Quan Mặc ẩn cư trong núi sâu, đang định mang Kỳ Quan Mạc tới Kiến Chương Cung khám bệnh cho hoàng đế.


Vẻ ngoài Kỳ Quan Mạc khiêm tốn, có khí chất nội liễm của một vị y giả.

Nhưng y lại dùng ánh mắt, lén lút quan sát Tư Nghiễm.

Kỳ Quan Mạc ngoài y thuật cao siêu, còn biết thuật chiêm tinh bói toán, y từng tính quẻ cho mình, dương thọ của y chỉ có 36 năm.

Nếu muốn trường thọ, cần tìm và phục vụ cho nam tử có ánh sáng tím quanh người, cốt cách chân long thiên tử.

Nói cách khác, y cần giúp đỡ một người tương lai có thể làm hoàng đế, mới có thể trường thọ.

Sau khi phục vụ cho người nọ, Kỳ Quan Mạc có thể sống đến 163 tuổi.

Người làm hoàng đế, nhất định phải có năng lực thống nhất Trung Nguyên, không thể như phụ tử Át gia, tuy nhìn như vấn đỉnh Trung Nguyên, gặp phải thế cục phiên vương cát cứ, nơi chốn chịu uy hiếp từ Phủ Viễn Vương của Dĩnh Quốc.

Kỳ Quan Mạc cũng nghĩ đến nhờ cậy phụ tử Át gia, nhưng y lại không nhìn thấy khí phách chân long trên người hai người bọn họ.

Y cũng không biết nên đi đâu tìm nam tử có cốt cách chân long, vốn còn tưởng rằng mình chỉ có thể sống đến 36 tuổi, nhưng hôm nay y đã tìm được rồi, người có thể giúp y sống đến 163 tuổi!

Người nọ là thế tử Dĩnh Quốc Tư Nghiễm, người tương lai sẽ là đại quân chủ vấn đỉnh Trung Nguyên.

Thế tử Dĩnh Quốc bề ngoài ôn nhã thanh tuấn, hỉ nộ không hiện, còn biết che giấu dã tâm và mũi nhọn.

Nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra, hắn kỳ thật là người tham luyến quyền lực, là nam nhân cực kỳ ngoan tuyệt.

Kỳ Quan Mạc hít sâu một hơi, càng xác định Tư Nghiễm là nam tử có cốt cách chân long mà y vẫn luôn tìm kiếm.

Chỉ cần y làm việc bên cạnh hắn, cậy nhờ long khí của hắn, y không cần chết sớm, còn có thể sống đến 163 tuổi!

Nhưng Kỳ Quan Mạc không thể tiết lộ thiên cơ với bất kỳ kẻ nào.

Nếu y tiết lộ thiên cơ, sẽ tổn hại thọ nguyên.

Nội tâm Kỳ Quan Mạc như sóng lớn phập phồng, kích động vạn phần, nhưng bề ngoài vẫn giả dạng bình tĩnh, an phận đứng sau Thái Tử.

Hoàng đế còn ở Kiến Chương Cung chờ Thái Tử và Kỳ Quan Mạc, Thái Tử không muốn dây dưa nhiều với Tư Nghiễm, trước khi đi, sắc mặt bất thiện liếc hắn một cái.

Trước khi đi, Kỳ Quan Mạc cũng lén lút nhìn Tư Nghiễm.

Sắc mặt Tư Nghiễm không gợn sóng, nhưng hắn cũng nhận ra vị y giả phía sau Thái Tử luôn âm thầm đánh giá mình.

Hắn cảm thấy hành động của vị y giả này rất quái dị, trong lòng cũng sinh nghi ngờ.

Sau khi kết thúc việc dạy học, Tư Nghiễm vẫn cần phải ở lại trong cung, tu sửa sách cổ với các học giả uyên thâm, cho nên lần này, hắn không cùng về phủ với Bùi Diên và Bùi Hao.

Trên đường về phủ, Bùi Diên vẫn luôn nghĩ đến chuyện buổi trưa.

Sau khi về tới phủ thừa tướng, Bùi Diên nghe tin, tối nay Bùi Bật ở trong phủ, không ra ngoài.

Bùi Diên dùng xong bữa tối, liền đi tới viện của Bùi Bật.

Nàng cảm thấy quan hệ của Bùi Bật và Tư Nghiễm rất tốt, huynh trưởng hẳn sẽ biết, rốt cuộc giữa Thái Tử và Tư Nghiễm đã xảy ra cái gì.

Bùi Bật hiếm khi thấy muội muội tới đây một chuyến, ngạc nhiên hỏi: “Diên Diên, sao muội lại tới tìm ta?”

Bùi Diên kể lại chuyện buổi sáng với huynh trưởng, sau đó mới hỏi: “Huynh trưởng, có phải lúc trước Thái Tử điện hạ và thế tử có thù không?”

Bùi Bật nghe xong, ánh mắt khẽ thay đổi.

Chuyện xảy ra giữa Thái Tử và Tư Nghiễm, tất nhiên Bùi Bật rất rõ ràng, thậm chí có thể nói, Bùi Bật là người tận mắt chứng kiến.

Nhưng Thái Tử cũng coi như là vị huynh trưởng đáng tín nhiệm với Bùi Diên.

Bùi Diên còn quá nhỏ, tính tình lại thiên chân lương thiện, nếu Bùi Bật nói ra chuyện lúc trước, có thể nàng sẽ không tiếp thu được.

Bùi Bật nhẹ nhàng trả lời: “Hai người bọn họ, giống như muội với tiểu hổ, cho dù trưởng thành rồi, vẫn luôn có chút xung đột.”

Bùi Diên nghe xong, bán tín bán nghi gật đầu.

Nàng cảm thấy, huynh trưởng dường như vẫn đang giấu nàng chuyện gì đó.

Chuyện lúc trước giữa Tư Nghiễm và Thái Tử, Bùi Bật không muốn nói thật cho nàng.

Về quyển cửu chương được đề cập trong truyện, mọi người có thể tham khảo qua Thuật toán cửu chương của Trung Quốc. ‘Suất’ trong truyện tương đương với quy tắc quy đồng tử mẫu. Ngoài ra thì đừng thử tính, tui ghi bừa đó:(( https://vi.wikipedia.org/wiki/C%E1%BB%ADu_ch%C6%B0%C6%A1ng_to%C3%A1n_thu%E1%BA%ADt

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương