Kỷ Hoàng Hậu
-
Chương 2-3: Là người nào, không phải người nào? (3)
Nàng thay đổi xiêm y rồi đi ra, quay mặt qua nhìn chỗ ngồi của khách mời chính thức, bắt đầu lạy.
Sau đó mới dựa theo thứ tự người phía Đông, tiếp tục làm lễ rửa tay, tiếp nhận trâm cài của khách quan tặng, người đó đi tới trước mặt nàng, cao giọng ngâm câu chúc: “Dĩ tuế chi chính, dĩ nguyệt chi lệnh, hàm gia nhĩ phục. Huynh đệ cụ tại, dĩ thành quyết đức. Hoàng cẩu vô cương, thụ thiên chi khánh.”
Có người giúp nàng lấy trâm cài xuống, tân khách cài trâm chúc mừng rồi sau đó quay trở lại vị trí. Tiếp đến những người khác đều cài đầu làm tượng trưng. Khách chắp tay thi lễ với nàng, nàng hoàn lễ, quay lại buồng phía Đông. Nô tỳ giúp nàng thay một bộ lễ phục dài, cũng thay trâm tóc tương xứng. Bộ lễ phục cùng đồ trang sức tất cả đều rất hoàn hảo, ngay cả Thẩm Trú cũng không nhịn được mà khen ngợi, quả nhiên người đẹp vì lụa, một bộ quần áo mặc lên, cả người lập tức đoan trang thanh nhã rất nhiều, nữ tính cùng thùy mị toát ra không sót chỗ nào.
Chờ nàng mặc xong lễ phục, đầu đội trâm quan bước ra khỏi phòng, đi đến tiền phòng quỳ đại lễ trước bài vị tổ tiên. Cúi đầu, ngoại trừ quan lại đến dự ra, tân khách ở phía Tây, nô tỳ đều dâng rượu lên, Thẩm Trú đưa mắt về phía Bắc, nhận ly rượu, tân khách đi đến trước mặt nàng, đọc: “Cam lễ duy hậu, gia tiến lệnh phương. Bái thụ tế chi, dĩ định nhĩ tường. Thừa thiên chi hưu, thọ khảo bất vong.”
Thẩm Trú đi đầu lạy, tiếp nhận rượu lễ, đang chờ đáp lễ mới có thể nhập tiệc, quỳ rót chút rượu xuống đất để tế rượu, sau đó nhẹ nhàng cầm ly nhấp môi, cuối cùng đưa ly rượu đó đặt lên bàn, nô tỳ bên cạnh dâng chút cơm, nàng cầm lấy, ăn một miếng.
Từ sáng sớm, khi vừa tỉnh lại thì bị giày vò đến tận bây giờ, trừ Tập Nghiên đã chuẩn bị trước cho nàng ăn chút ít, đến giờ vẫn không có hạt cơm nào vào bụng, nàng rất đói đấy, ngửi thấy mùi cơm, tâm trạng lập tức thả lỏng, nhưng mà cơm này không thể ăn, đúng là tra tấn mà! Sau khi lễ nghi rối rắm của nàng hoàn thành, quỳ gối trước Âm phu nhân nghe bà răn dạy mình một chút nội dung thế nào thì không nghe rõ, chỉ muốn mau mau kết thúc, để nàng ăn chút gì đó, Âm phu nhân nói xong, nàng lập tức trả lời: “ Con trẻ mặc dù dại khờ, nhưng đội ơn nương.”
Sau đó tất cả quan khách không phân biệt được là đến từ hướng nào đều đi đến chúc mừng, nàng đứng trong nội đường, đầu tiên cúi đầu cảm ơn, sau đó mới nhận lễ của khách. Khách họ hàng, quan lại, người giúp đỡ, rồi khách quần chúng, cuối cùng mới là Âm phu nhân.
Kết thúc buổi lễ, một ngày cũng đã qua, nàng cũng đã mệt lả rồi.
Âm Thức trong tiệc lễ ở Âm phủ, nhận tất cả quà lễ của khách nhân, sau khi Thẩm Trú trở về thầm nghĩ sẽ nhét đầy cái bao tử rồi tựa đầu lên giường ngủ, chỉ là Tập Nghiên lại kéo nàng lên.
“ Cô nương của em, ngài vẫn không thể nghỉ ngơi, ngài cần cùng chủ mẫu đi mời tân khách.”
Nàng dùng dằng một lúc mới dậy, tinh thần miễn cưỡng treo lên rồi đi theo Tập Nghiên ra ngoài, đến chính đình cùng Âm phu nhân tiếp đón khách, thì thấy Lưu Nguyên cùng một nữ tử mặc bộ y phục vạt áo cong cong đi tới.
Nàng tiến lên kêu một tiếng: “ Biểu tẩu.”
Lưu Nguyên cười nói: “Thật là chúc mừng Lệ Hoa rồi. “
Thẩm Trú hoàn lễ, nói một tiếng: “Đa tạ. “
Lưu Nguyên kéo tay của cô gái bên người qua, hướng nàng giới thiệu nói: “Đây là muội muội ta, Bá Cơ.”
Lông mày Thẩm Trú khẽ nhướng lên, đây hẳn là muội muội của Lưu Tú, dung mạo so với Lưu Nguyên không khác là mấy, đều mắt to mày rậm, ngũ quan toát ra vài phần khí khái không hề giả bộ, khuôn mặt trong trẻo, bộ dạng phúc khí, nàng cũng rất thích hình dáng như thế này.
Nàng nhún gối thi lễ: “Bá Cơ tỷ tỷ.”
Lưu Bá Cơ vội vàng giữ hai tay nàng, nói: “Thật không dám nhận.”
Lưu Nguyên ở một bên giải thích nói: “Bá Cơ trùng hợp đến thăm họ hàng, nên ta dẫn nàng đến dự lễ.”
Nghe nàng nói vậy, Thẩm Trú cười thầm, chỉ sợ Lưu Nguyên biết tâm tư của Âm Lệ Hoa. Nàng đã hỏi Tập Nghiên, sinh thần của Đặng Chi tại sao Âm Lệ Hoa lại chạy lung tung ở ngoài, tham gia náo nhiệt? Chẳng lẽ là muốn đến nhìn mặt Lưu Tú? Nhưng Tập Nghiên trả lời nàng lại là: “ Là biểu phu nhân sai người đến, nói là có vài vị cô nương muốn ngài tới.”
Trách không được lúc Âm Lệ Hoa bị thương, hai vợ chồng Đặng Thân khẩn trương như vậy. Sự tình cũng rõ ràng rồi, từ thái độ của Lưu Nguyên đối với nàng thì có thể nhìn ra, Lưu Nguyên rất có hảo cảm với Âm Lệ Hoa, sau khi biết rõ tâm tư Âm Lệ Hoa với Lưu Tú, nàng quyết định sẽ tác hợp cho hai người. Từ việc Lưu Tú rời Trường An về sống ở Đặng gia tới việc Âm Lệ Hoa đích thân đi chúc mừng sinh thần Đặng Chi, cũng đều một tay Lưu Nguyên dàn xếp.
Thẩm Trú lặng lẽ thở dài trong lòng.
Người tỷ tỷ Lưu Nguyên này thế mà hết sức tốt bụng, Âm Lệ Hoa cũng tận tâm tận lực mà phối hợp, chỉ là cho đến bây giờ bọn họ vẫn còn không biết rằng Lưu Tú có tồn tại tâm tư gì với Âm Lệ Hoa không.
Bản thân Thẩm Trú nhìn ra, Lưu Bá Cơ đi theo Lưu Nguyên tới dự lễ, cũng chỉ sợ không phải trùng hợp, hẳn là Lưu Nguyên đặc biệt dẫn Lưu Bá Cơ đến nhìn nàng đấy. Lưu gia hôm nay cho dù xuống dốc, cũng không xóa sạch dấu vết bọn họ là hoàng tộc thật sự, huống chi bề ngoài nhìn vào thì học thức cũng đáng để khen ngợi, Lưu Tú coi như là tuấn tú lịch sự, chỉ cần có thêm chỗ dựa, đối với người nhà họ Lưu thì xem ra, nữ nhân mà Lưu Tú kết hôn cũng không thể kém. Dù Âm gia là phú thương một phương, dù Âm Lệ Hoa tiếng thơm bay xa, người nhà họ Lưu cũng muốn tự mình xác nhận mới yên tâm.
Sau khi Thẩm Trú bị đưa tới nơi này, nơi con người quen dùng tâm tư đối đãi với nhau, vẫn không thể nhìn ra đầu mối, hoặc là nên nói, nàng vẫn không biết mình nên làm thế nào để tự quyết định. Nàng mờ mịt, không biết làm sao, nàng biết kết cục của lịch sử, nhưng lại không biết bắt đầu của quá trình lịch sử đó.
Âm Thức cùng Âm phu nhân đều bận rộn giao tiếp, không rảnh để ý nàng đang làm cái gì, nàng mừng rỡ lập tức vội vàng làm chuyện của mình. Dùng thời gian gần một tháng để học tập chữ triện, từ trong tập thẻ trúc và lời nói củaTập Nghiên, Âm Hưng chậm chạp chắp vá lịch sử quá trình triều Tân hình thành.
Hoàng hậu Vương Chính Quân hay còn gọi là Hiều Nguyên Vương hoàng hậu chứng kiến bốn đời hoàng đế sóng gió (Hán Nguyên Đế, Hán Thành Đế, Hán Ai Đế và Hán Bình Đế), sau khi đến Hán Bình Đế, cháu trai của Vương thị là Vương Mãng thay quyền soán vị, giang sơn nhà Hán đổi họ là Dịch.
Công bằng mà nói, Vương Mãng là một người có tầm nhìn nhưng đồng thời hắn cũng là một người mâu thuẫn. Hắn thay đổi chế độ nô lệ và chế độ đất đai là hoàn toàn đi trước, hắn sở hữu tất cả các hoạch giả trong nho giáo, đó là lý tưởng rất tốt đẹp, muốn tạo ra một vương triều mới an nhàn cho trăm họ muôn dân ai cũng giàu có, chỉ là hắn không nhìn rõ thực tế, khi thực hiện lại dùng sai phương pháp cuối cùng khiến cho vương triều của hắn thụt lùi, xuống dốc không phanh. Vương Mãng có suy nghĩ của một nhà tư tưởng nhưng tuyệt đối không hợp với một nhà chính trị.
Năm thứ tư của Hạ Thiên Phượng, mấy ngàn người Lang Gia Lữ, đấu tranh ở gần biển, cuối cùng ra biển làm hải tặc.
Còn người ở thành trì mới là Vương Khuông, Vương Phượng tụ tập mấy trăm người khởi binh, dân Nam Dương liều mạng tập võ, Vương Thường ở sông Dĩnh Hà thành Đan Đẳng cũng kéo cờ tham gia tạo phản, nấp sâu trong rừng, ngắn ngủi trong mấy tháng, lại tụ tập được tới bảy, tám ngàn người, dựng cờ xưng quân Nam, đám người Giang Hạ Dương Mục cùng Vương Khuông đều khởi binh, theo sau chúng là cả vạn người.
Năm thứ năm Hạ Thiên Phượng, Lang Gia Phiền Sùng khởi binh, chúng có hơn trăm người, đi vào Thái Sơn. Tất cả đều thấy Phiền Sùng dũng mãnh không gì sánh bằng, đều nguyện đi theo hắn, vẻn vẹn trong một năm tập hợp thành hơn vạn người. Phiền Sùng cùng đám người Bàng An, Đông Hải, Tạ Lộc, Dương Âm từng người từng người lần lượt khởi binh, về sau họp thành một đội, thiên hạ đại loạn.
Đã hiểu rõ đại khái những thứ này, Thẩm Trú từ trong đầu nhớ lại kiến thức sơ sài của mình ở hiện đại tự thấy còn mấy chỗ không có trong kiến thức lịch sử, chỉ nghĩ tới hai cụm từ: Xích Mi quân, Lục Lâm quân.
Nàng thử thăm dò đến hỏi Âm Hưng: “Hưng nhi, ngươi thấy Lưu Tú thế nào?”
Âm Hưng chớp chớp lông mày “Lưu Tú là đệ đệ người họ Lưu đó?”
Thẩm Trú nghĩ nghĩ, gật đầu, quả thực Lưu Tú có một đại ca gọi là Lưu gì đó.
Âm Hưng hừ lạnh “Một lòng việc đồng áng, lòng không hướng cao. Ngươi có biết người bên ngoài nói hắn như thế nào không?”
Thẩm Trú lắc đầu
“Đúng là Lưu Trọng đấy!”
Thẩm Trú hơi nhíu lông mày, Lưu Trọng là ai?
Âm Hưng chỉ nhìn bộ dạng nàng như vậy liền minh bạch nàng căn bản không biết Lưu Trọng là ai, nhịn không được cười lạnh “Thua tỷ tỷ ngày thường tự cho kiến thức uyên bác, ngay cả Lưu Trọng cũng không biết được, trước kia nhắc tới cũng không sợ người chê cười. “
Thẩm Trú xấu hổ, kiến thức uyên bác chính là Âm Lệ Hoa, cũng không phải Thẩm Trú nàng. Bất quá suy nghĩ thêm một chút, đứa nhỏ Âm Hưng này hình như không muốn cho nàng sắc mặt tốt, mỗi lần nói chuyện cùng là bộ mặt thối, không biết Âm Lệ Hoa trước kia đắc tội gì với Nhị công tử Âm gia rồi.
“ Thua cho hắn quá khứ từng học ở Trường An, người khác còn nghĩ trong lòng hắn sẽ có khát vọng muốn xông ra giành lấy một mảnh bầu trời riêng, nào biết hắn lại xám xịt từ Trường An trở lại Tân Dã đi theo biểu ca bán ngũ cốc! Cùng Kỳ Huynh Lưu đơn giản là khách biệt hoàn toàn! Nghĩ đến Lưu kia là hạng người phong lưu gì, là người hiệp nghĩa rất đáng kết giao và lại thích bênh vực kẻ yếu, hắn mới là làn gió cao. Nhưng ngươi lại nhìn Lưu Tú, hừ!” Lại lặp lại một câu “Thật Lưu Trọng đấy! “
Sau đó mới dựa theo thứ tự người phía Đông, tiếp tục làm lễ rửa tay, tiếp nhận trâm cài của khách quan tặng, người đó đi tới trước mặt nàng, cao giọng ngâm câu chúc: “Dĩ tuế chi chính, dĩ nguyệt chi lệnh, hàm gia nhĩ phục. Huynh đệ cụ tại, dĩ thành quyết đức. Hoàng cẩu vô cương, thụ thiên chi khánh.”
Có người giúp nàng lấy trâm cài xuống, tân khách cài trâm chúc mừng rồi sau đó quay trở lại vị trí. Tiếp đến những người khác đều cài đầu làm tượng trưng. Khách chắp tay thi lễ với nàng, nàng hoàn lễ, quay lại buồng phía Đông. Nô tỳ giúp nàng thay một bộ lễ phục dài, cũng thay trâm tóc tương xứng. Bộ lễ phục cùng đồ trang sức tất cả đều rất hoàn hảo, ngay cả Thẩm Trú cũng không nhịn được mà khen ngợi, quả nhiên người đẹp vì lụa, một bộ quần áo mặc lên, cả người lập tức đoan trang thanh nhã rất nhiều, nữ tính cùng thùy mị toát ra không sót chỗ nào.
Chờ nàng mặc xong lễ phục, đầu đội trâm quan bước ra khỏi phòng, đi đến tiền phòng quỳ đại lễ trước bài vị tổ tiên. Cúi đầu, ngoại trừ quan lại đến dự ra, tân khách ở phía Tây, nô tỳ đều dâng rượu lên, Thẩm Trú đưa mắt về phía Bắc, nhận ly rượu, tân khách đi đến trước mặt nàng, đọc: “Cam lễ duy hậu, gia tiến lệnh phương. Bái thụ tế chi, dĩ định nhĩ tường. Thừa thiên chi hưu, thọ khảo bất vong.”
Thẩm Trú đi đầu lạy, tiếp nhận rượu lễ, đang chờ đáp lễ mới có thể nhập tiệc, quỳ rót chút rượu xuống đất để tế rượu, sau đó nhẹ nhàng cầm ly nhấp môi, cuối cùng đưa ly rượu đó đặt lên bàn, nô tỳ bên cạnh dâng chút cơm, nàng cầm lấy, ăn một miếng.
Từ sáng sớm, khi vừa tỉnh lại thì bị giày vò đến tận bây giờ, trừ Tập Nghiên đã chuẩn bị trước cho nàng ăn chút ít, đến giờ vẫn không có hạt cơm nào vào bụng, nàng rất đói đấy, ngửi thấy mùi cơm, tâm trạng lập tức thả lỏng, nhưng mà cơm này không thể ăn, đúng là tra tấn mà! Sau khi lễ nghi rối rắm của nàng hoàn thành, quỳ gối trước Âm phu nhân nghe bà răn dạy mình một chút nội dung thế nào thì không nghe rõ, chỉ muốn mau mau kết thúc, để nàng ăn chút gì đó, Âm phu nhân nói xong, nàng lập tức trả lời: “ Con trẻ mặc dù dại khờ, nhưng đội ơn nương.”
Sau đó tất cả quan khách không phân biệt được là đến từ hướng nào đều đi đến chúc mừng, nàng đứng trong nội đường, đầu tiên cúi đầu cảm ơn, sau đó mới nhận lễ của khách. Khách họ hàng, quan lại, người giúp đỡ, rồi khách quần chúng, cuối cùng mới là Âm phu nhân.
Kết thúc buổi lễ, một ngày cũng đã qua, nàng cũng đã mệt lả rồi.
Âm Thức trong tiệc lễ ở Âm phủ, nhận tất cả quà lễ của khách nhân, sau khi Thẩm Trú trở về thầm nghĩ sẽ nhét đầy cái bao tử rồi tựa đầu lên giường ngủ, chỉ là Tập Nghiên lại kéo nàng lên.
“ Cô nương của em, ngài vẫn không thể nghỉ ngơi, ngài cần cùng chủ mẫu đi mời tân khách.”
Nàng dùng dằng một lúc mới dậy, tinh thần miễn cưỡng treo lên rồi đi theo Tập Nghiên ra ngoài, đến chính đình cùng Âm phu nhân tiếp đón khách, thì thấy Lưu Nguyên cùng một nữ tử mặc bộ y phục vạt áo cong cong đi tới.
Nàng tiến lên kêu một tiếng: “ Biểu tẩu.”
Lưu Nguyên cười nói: “Thật là chúc mừng Lệ Hoa rồi. “
Thẩm Trú hoàn lễ, nói một tiếng: “Đa tạ. “
Lưu Nguyên kéo tay của cô gái bên người qua, hướng nàng giới thiệu nói: “Đây là muội muội ta, Bá Cơ.”
Lông mày Thẩm Trú khẽ nhướng lên, đây hẳn là muội muội của Lưu Tú, dung mạo so với Lưu Nguyên không khác là mấy, đều mắt to mày rậm, ngũ quan toát ra vài phần khí khái không hề giả bộ, khuôn mặt trong trẻo, bộ dạng phúc khí, nàng cũng rất thích hình dáng như thế này.
Nàng nhún gối thi lễ: “Bá Cơ tỷ tỷ.”
Lưu Bá Cơ vội vàng giữ hai tay nàng, nói: “Thật không dám nhận.”
Lưu Nguyên ở một bên giải thích nói: “Bá Cơ trùng hợp đến thăm họ hàng, nên ta dẫn nàng đến dự lễ.”
Nghe nàng nói vậy, Thẩm Trú cười thầm, chỉ sợ Lưu Nguyên biết tâm tư của Âm Lệ Hoa. Nàng đã hỏi Tập Nghiên, sinh thần của Đặng Chi tại sao Âm Lệ Hoa lại chạy lung tung ở ngoài, tham gia náo nhiệt? Chẳng lẽ là muốn đến nhìn mặt Lưu Tú? Nhưng Tập Nghiên trả lời nàng lại là: “ Là biểu phu nhân sai người đến, nói là có vài vị cô nương muốn ngài tới.”
Trách không được lúc Âm Lệ Hoa bị thương, hai vợ chồng Đặng Thân khẩn trương như vậy. Sự tình cũng rõ ràng rồi, từ thái độ của Lưu Nguyên đối với nàng thì có thể nhìn ra, Lưu Nguyên rất có hảo cảm với Âm Lệ Hoa, sau khi biết rõ tâm tư Âm Lệ Hoa với Lưu Tú, nàng quyết định sẽ tác hợp cho hai người. Từ việc Lưu Tú rời Trường An về sống ở Đặng gia tới việc Âm Lệ Hoa đích thân đi chúc mừng sinh thần Đặng Chi, cũng đều một tay Lưu Nguyên dàn xếp.
Thẩm Trú lặng lẽ thở dài trong lòng.
Người tỷ tỷ Lưu Nguyên này thế mà hết sức tốt bụng, Âm Lệ Hoa cũng tận tâm tận lực mà phối hợp, chỉ là cho đến bây giờ bọn họ vẫn còn không biết rằng Lưu Tú có tồn tại tâm tư gì với Âm Lệ Hoa không.
Bản thân Thẩm Trú nhìn ra, Lưu Bá Cơ đi theo Lưu Nguyên tới dự lễ, cũng chỉ sợ không phải trùng hợp, hẳn là Lưu Nguyên đặc biệt dẫn Lưu Bá Cơ đến nhìn nàng đấy. Lưu gia hôm nay cho dù xuống dốc, cũng không xóa sạch dấu vết bọn họ là hoàng tộc thật sự, huống chi bề ngoài nhìn vào thì học thức cũng đáng để khen ngợi, Lưu Tú coi như là tuấn tú lịch sự, chỉ cần có thêm chỗ dựa, đối với người nhà họ Lưu thì xem ra, nữ nhân mà Lưu Tú kết hôn cũng không thể kém. Dù Âm gia là phú thương một phương, dù Âm Lệ Hoa tiếng thơm bay xa, người nhà họ Lưu cũng muốn tự mình xác nhận mới yên tâm.
Sau khi Thẩm Trú bị đưa tới nơi này, nơi con người quen dùng tâm tư đối đãi với nhau, vẫn không thể nhìn ra đầu mối, hoặc là nên nói, nàng vẫn không biết mình nên làm thế nào để tự quyết định. Nàng mờ mịt, không biết làm sao, nàng biết kết cục của lịch sử, nhưng lại không biết bắt đầu của quá trình lịch sử đó.
Âm Thức cùng Âm phu nhân đều bận rộn giao tiếp, không rảnh để ý nàng đang làm cái gì, nàng mừng rỡ lập tức vội vàng làm chuyện của mình. Dùng thời gian gần một tháng để học tập chữ triện, từ trong tập thẻ trúc và lời nói củaTập Nghiên, Âm Hưng chậm chạp chắp vá lịch sử quá trình triều Tân hình thành.
Hoàng hậu Vương Chính Quân hay còn gọi là Hiều Nguyên Vương hoàng hậu chứng kiến bốn đời hoàng đế sóng gió (Hán Nguyên Đế, Hán Thành Đế, Hán Ai Đế và Hán Bình Đế), sau khi đến Hán Bình Đế, cháu trai của Vương thị là Vương Mãng thay quyền soán vị, giang sơn nhà Hán đổi họ là Dịch.
Công bằng mà nói, Vương Mãng là một người có tầm nhìn nhưng đồng thời hắn cũng là một người mâu thuẫn. Hắn thay đổi chế độ nô lệ và chế độ đất đai là hoàn toàn đi trước, hắn sở hữu tất cả các hoạch giả trong nho giáo, đó là lý tưởng rất tốt đẹp, muốn tạo ra một vương triều mới an nhàn cho trăm họ muôn dân ai cũng giàu có, chỉ là hắn không nhìn rõ thực tế, khi thực hiện lại dùng sai phương pháp cuối cùng khiến cho vương triều của hắn thụt lùi, xuống dốc không phanh. Vương Mãng có suy nghĩ của một nhà tư tưởng nhưng tuyệt đối không hợp với một nhà chính trị.
Năm thứ tư của Hạ Thiên Phượng, mấy ngàn người Lang Gia Lữ, đấu tranh ở gần biển, cuối cùng ra biển làm hải tặc.
Còn người ở thành trì mới là Vương Khuông, Vương Phượng tụ tập mấy trăm người khởi binh, dân Nam Dương liều mạng tập võ, Vương Thường ở sông Dĩnh Hà thành Đan Đẳng cũng kéo cờ tham gia tạo phản, nấp sâu trong rừng, ngắn ngủi trong mấy tháng, lại tụ tập được tới bảy, tám ngàn người, dựng cờ xưng quân Nam, đám người Giang Hạ Dương Mục cùng Vương Khuông đều khởi binh, theo sau chúng là cả vạn người.
Năm thứ năm Hạ Thiên Phượng, Lang Gia Phiền Sùng khởi binh, chúng có hơn trăm người, đi vào Thái Sơn. Tất cả đều thấy Phiền Sùng dũng mãnh không gì sánh bằng, đều nguyện đi theo hắn, vẻn vẹn trong một năm tập hợp thành hơn vạn người. Phiền Sùng cùng đám người Bàng An, Đông Hải, Tạ Lộc, Dương Âm từng người từng người lần lượt khởi binh, về sau họp thành một đội, thiên hạ đại loạn.
Đã hiểu rõ đại khái những thứ này, Thẩm Trú từ trong đầu nhớ lại kiến thức sơ sài của mình ở hiện đại tự thấy còn mấy chỗ không có trong kiến thức lịch sử, chỉ nghĩ tới hai cụm từ: Xích Mi quân, Lục Lâm quân.
Nàng thử thăm dò đến hỏi Âm Hưng: “Hưng nhi, ngươi thấy Lưu Tú thế nào?”
Âm Hưng chớp chớp lông mày “Lưu Tú là đệ đệ người họ Lưu đó?”
Thẩm Trú nghĩ nghĩ, gật đầu, quả thực Lưu Tú có một đại ca gọi là Lưu gì đó.
Âm Hưng hừ lạnh “Một lòng việc đồng áng, lòng không hướng cao. Ngươi có biết người bên ngoài nói hắn như thế nào không?”
Thẩm Trú lắc đầu
“Đúng là Lưu Trọng đấy!”
Thẩm Trú hơi nhíu lông mày, Lưu Trọng là ai?
Âm Hưng chỉ nhìn bộ dạng nàng như vậy liền minh bạch nàng căn bản không biết Lưu Trọng là ai, nhịn không được cười lạnh “Thua tỷ tỷ ngày thường tự cho kiến thức uyên bác, ngay cả Lưu Trọng cũng không biết được, trước kia nhắc tới cũng không sợ người chê cười. “
Thẩm Trú xấu hổ, kiến thức uyên bác chính là Âm Lệ Hoa, cũng không phải Thẩm Trú nàng. Bất quá suy nghĩ thêm một chút, đứa nhỏ Âm Hưng này hình như không muốn cho nàng sắc mặt tốt, mỗi lần nói chuyện cùng là bộ mặt thối, không biết Âm Lệ Hoa trước kia đắc tội gì với Nhị công tử Âm gia rồi.
“ Thua cho hắn quá khứ từng học ở Trường An, người khác còn nghĩ trong lòng hắn sẽ có khát vọng muốn xông ra giành lấy một mảnh bầu trời riêng, nào biết hắn lại xám xịt từ Trường An trở lại Tân Dã đi theo biểu ca bán ngũ cốc! Cùng Kỳ Huynh Lưu đơn giản là khách biệt hoàn toàn! Nghĩ đến Lưu kia là hạng người phong lưu gì, là người hiệp nghĩa rất đáng kết giao và lại thích bênh vực kẻ yếu, hắn mới là làn gió cao. Nhưng ngươi lại nhìn Lưu Tú, hừ!” Lại lặp lại một câu “Thật Lưu Trọng đấy! “
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook