Kỷ Hoàng Hậu
Chương 2-2: Là người nào, không phải người nào? (2)

Bây giờ thân phận của Thẩm Trú là Âm Lệ Hoa, vậy nên không thể biểu hiện với Đặng Tuệ quá mức xã giao, nàng cười nói: “Làm sao thế được, ngươi tới ta rất vui.”

Đặng Tuệ hừ một tiếng:“Ta thấy giống như ngươi đang mất hứng.” Nói xong tiến đến bên người Thẩm Trú, ở bên tai nàng nhỏ giọng cười “Ca ca ta tới, ngươi mất hứng? “

Hử? Thẩm Trú hơi giật mình, trong lời Đặng cô nương này có ý tứ quá mập mờ, khiến cho Thẩm Trú không nhịn được mà hoài nghi, chẳng lẽ Âm Lệ Hoa cùng Đặng Vũ cũng là quan hệ không minh bạch?

Ai ngờ Đặng Tuệ lại đột nhiên không vui: “Ta biết ngay vẻ mặt ngươi sẽ như thế mà, ca ca ta chỗ nào cũng mạnh hơn so với Lưu Tú kia, nhưng ngươi cũng không không để huynh ấy vào trong mắt.”

Cái phàn nàn này khiến cho Thẩm Trú nhẹ nhàng thở ra, vậy là chỉ có Đặng gia đơn phương cầu thân, Đặng Tuệ thay ca ca mà lên tiếng bất bình. Thẩm Trú cười rộ lên: “ Ngươi là đến thăm ta, hay là tới mắng ta?”

Đặng Tuệ cứng họng, ngừng lại, mới tiếp tục cấu véo nàng không nặng không nhẹ, cắn răng nói: “Lần nào cũng như thế này, vứt cho người khác một khuôn mặt tươi cười, làm người ta hận không thể nóng giận được.”

Thẩm Trú lại thích cái tính thẳng thắn của cô nương này, tươi cười cũng thêm vài phần chân thành, giữ chặt nàng, trêu ghẹo nói:“ Chẳng lẽ ngươi không phải là đến chơi với ta, thật sự là đến mắng ta hả?”

Nàng cho Đặng Tuệ một khuôn mặt tươi cười, Đặng Tuệ thấy ầm ĩ không phải biện pháp. Đầy bụng tức giận ném ra mà không thấy Thẩm Trú phản ứng, chẳng làm gì được, lại khiến chính mình càng phát cáu, đành bất đắc dĩ cười cười, cầm tay Thẩm Trú. Nhưng đảo mắt lại thấy không cam lòng thay ca ca, vội kéo hai tay Thẩm Trú đi tìm Đặng Vũ ở chính viện.

“So với hai năm trước, ca ta đã khác, ta mang ngươi đi gặp một chút.”

Thẩm Trú bị nàng lôi kéo, thầm nghĩ cũng không biết Đặng Vũ chỉ nghe tên không thấy người sinh ra sẽ có bộ dạng như thế nào?

Còn chưa tiến vào bên trong, thì đã nghe thấy tiếng cười nói phát ra, trong nội tâm Thẩm Trú mỉm cười, hình như Đặng Vũ ở Âm gia rất được hoan nghênh. Trong lòng mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng bước chân chậm lại, từ từ bước vào.

Âm phu nhân vẫn ngồi ở chủ vị như cũ, phía bên phải là một thiếu niên, chỉ nhìn một bên mặt là có thể nhận ra đây là người vô cùng tuấn tú, mà ngồi bên trái là hai huynh đệ Âm Thức cùng Âm Hưng. Thẩm Trú nhịn không được thở dài, xem ra Đặng Vũ ở Âm gia quả thật rất được chào đón.

Âm phu nhân nhìn nàng cùng Đặng Tuệ đi vào, cười nói:“ Tình cảm của các con thật tốt.” Rồi quay sang nói với Đặng Vũ: “ Các con cũng đã hai năm không gặp nhau phải không? Sợ là có chút xa cách.”

Vẻ mặt Thẩm Trú thản nhiên, vén áo thi lễ, nói: “Nương.”

Rồi nhìn sang người Đặng Vũ, khóe môi dè dặt cười nhẹ nhàng, con ngươi của hắn khóa chặt trên người nàng, kèm theo chút kích động nồng nhiệt.

“Âm cơ*”

----

Edit: Cơ_là cách gọi những người phụ nữ ngày xưa, dùng để thêm vào họ của những người phụ nữ quý phái.

----

Thẩm Trú ung dung đáp lễ, ngồi ở bên cạnh Âm phu nhân và Đặng Vũ nghe một chút kiến thức ở Trường An, trong đầu chậm rãi nhớ lại những hiểu biết ít ỏi về lịch sử của mình. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nhớ trên sách lịch sử quả thật có ghi lại một người Đặng Vũ, nhưng nhiều hơn nữa cũng không biết.

Lại nói tiếp, có thể được sách lịch sử ghi lại thì dù ít ỏi cũng là một nhân vật khó lường rồi.

Càng nghĩ, trong nội tâm lại ảo não, bản thân biết rất rõ ràng kết cục, nhưng đối với quá trình thì hoàn toàn không cách nào kiểm chứng, làm sao có thể không nghĩ ngợi được?

“ Âm cơ.” Một giọng nói dễ nghe đang gọi nàng.

Nàng ngẩng đầu, mới phát hiện hóa ra nàng đã đi khỏi phòng, những người khác chẳng biết đi đâu, cũng chỉ còn lại có thiếu niên thanh tú trước mắt.

“ Ngươi hoàn toàn không tập trung.”

Thẩm Trú khẽ cười, không biết mình cần làm gì, hoặc nên nói là nàng không muốn cùng thiếu niên trước mắt nói chuyện, không muốn nói, cũng không muốn làm hiểu lầm.

Bởi vì nàng rõ ràng thấy được tình cảm nồng đậm bên trong con mắt của thiếu niên này.

“Hai năm không gặp, ngươi thay đổi rất nhiều. “

Nàng nghĩ nghĩ, cười yếu ớt nói: “Con người rồi sẽ có thay đổi, không phải là ngươi cũng thay đổi rất nhiều sao?”

“Không, ngươi thay đổi không chỉ là bề ngoài, mà nội tâm. Ngươi đã khác so với trước kia.”

Thẩm Trú một lần nữa không nhịn được mà cảm thán, ngay cả một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi mà ánh mắt cũng tinh tường như vậy, nói mọi chuyện chỉ trong một câu. Nàng hiểu biết về Âm Lệ Hoa trước kia quả thật rất ít, mà quan hệ với Đặng Vũ lại càng hoàn toàn không biết, không dám dây dưa ở chỗ có nhiều người, vội vàng nói qua loa vài câu liền rời đi.

Nhưng đi vài bước, lại nhịn không được mà quay đầu lại, thấy Đặng Vũ vẫn đứng tại chỗ, trong đôi mắt của hắn mơ hồ có chút ưu thương.

Bỗng nhiên không đành lòng.

------

Trước lễ cập kê một ngày, Âm phu nhân đặc biệt dặn dò nàng một ít chuyện nên chú ý lúc làm lễ, còn có các loại hành lễ nên làm..., Thẩm Trú đối với mấy cái này thì đều không hiểu, Âm phu nhân tìm một người trong tộc được khen ngợi, tập luyện cùng với nàng trước, bấy giờ mới yên tâm hơn.

Thẩm Trú trong lúc học đại học có hứng thú với loại lễ nghi cập kê, chỉ là sau này công việc bề bộn, thì cũng quên mất những tập tục của nữ hài tử này đi. Hôm nay nàng là người ở nơi đây, có thể tự mình trải nghiệm, chút hứng thú trước kia bỗng trở về. Cho nên mùi vị của lễ cập kê này nàng rất mong chờ.

Ngày cập kê, Thẩm Trú bị Tập Nghiên đánh thức đi tông miếu thật sớm, đầu tiên đi tắm thay đổi y phục. Âm phu nhân tự mình se lông mặt cho nàng, sau khi tất cả đều được chuẩn bị ổn thỏa, Âm phu nhân đi trước đón khách, Tập Nghiên lặng lẽ bưng chút điểm tâm tới.

“ Cô nương, ngài ăn trước một ít đi, nô tỳ đã hỏi thăm rõ ràng, nghi thức vô cùng dài dòng, một hồi làm đi làm lại nhiều lần, sợ ngài sẽ đói bụng đấy.”

Thẩm Trú vô cùng cảm kích, tùy ý ăn chút lót dạ.

Chờ lúc giờ lành, liền có tiếng nhạc truyền đến, nàng bỗng nhiên có chút khẩn trương. Đường tỷ đỡ lấy tay nàng, ý bảo nàng không cần khẩn trương, rồi lôi kéo đưa nàng ra chánh đường, đi tới cửa, buông tay Thẩm Trú, cầm lấy đồ rửa mặt, đứng sang bậc thềm phía Tây.

Thẩm Trú biết, lúc này phải đi vào. Nàng chưa từng trải qua chuyện như vậy, nhưng chỉ dựa vào sự yên lặng của không khí xung quanh cũng đã khiến trong lòng nàng dâng lên một loại cảm giác nghiêm trang.

Nàng chậm rãi đi vào, dựa theo tập luyện trước đó, tới giữa phòng, nhìn về phía Nam, thi lễ với khách. Chỗ mắt dừng lại, thì thấy Lưu Nguyên (bà biểu tẩu) cùng nữ tử khác ngồi cùng một chỗ, mỉm cười nhìn nàng, bây giờ nàng không để ý tới, quay người về phía Tây hành lễ với người ngồi trên chiếu trên. Người giúp đỡ đi tới, chải đầu cho nàng, sau đó đem cái lược đưa vào chiếc chiếu phía Nam.

Ngồi chủ vị là Âm phu nhân và một phu nhân tuổi già hơn, đây là vị phu nhân có phẩm vị cao nhất dòng họ Âm, đến với tư cách là khách để cài trâm cho nàng. Âm phu nhân đỡ bà đứng dậy, đi tới bậc phía Đông rửa tay, dùng khăn tơ lụa lau khô, cùng Âm phu nhân hành lễ rồi trở về chỗ, hai người này mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng.

Thẩm Trú chuyển sang ngồi xuống phía Đông, quan lại dâng tặng khăn Thượng La cùng với trâm cài, người bên cạnh nàng cao giọng ngâm từng lời : “ Lệnh nguyệt cát nhật, thủy gia nguyên phục. Khí nhĩ ấu chí, thuận nhĩ thành đức. Thọ khảo duy kỳ, giới nhĩ cảnh phúc.” Rồi sau đó chải đầu cài trâm cho nàng. Tóc Âm Lệ Hoa cực kỳ mềm mại, khi chải đầu thì có thể cảm nhận được, hai ba cái thì cài trâm, rồi đứng dậy trở về vị trí.

Những người còn lại thì chỉ làm tượng trưng trên đầu nàng rồi đứng dậy, xong xuôi đâu đấy, khách quan ở một bên mới kéo đến bên nàng chúc mừng. Nàng đáp lại lễ, rồi quay trở lại phòng ở phía Đông, trong tay người hầu lấy ra một chiếc váy màu sắc rất đẹp, vào trong giúp nàng thay đồ cũng như vấn tóc cho phù hợp với chiếc váy.

Thay xong thì trở lại chánh đường, nàng đến trước mặt Âm phu nhân, hai tay để ngang lông mày, hai đầu gối chạm đất, dùng đại lễ quỳ xuống.

Sau lại tiếp tục làm lễ với người ngồi phía Đông, làm y như lúc nãy, rửa tay sạch, trải đầu cài trâm, rồi lại có người đến bên nàng hô to: “Cát nguyệt lệnh thần, nãi thân nhĩ phục. Kính nhĩ uy nghi, thục thận nhĩ đức. Mi thọ vạn niên, vĩnh thụ hồ phúc.” Một thôi một hồi lại về phòng thay y phục, lần này là một bộ cá ngư uốn lượn.

--- ---------

Edit: Mấy lời người khách nói là lời chúc phúc. Hì… Dịch hơi khó chút nên ta để nguyên. Mọi người thông cảm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương