Kim Bài Ảnh Hậu
-
Chương 20: Kinh diễm
Dịch giả: Thập Nhị Liên Hoa
"Khụ, cái này, cô là từ học viện điện ảnh ra?" Lư Hội Kỳ hắng giọng nói
Thịnh Phồn lắc đầu, "Năm nay vừa mới tốt nghiệp trung học"
Lư Hội Kỳ bị nghẹn một chút, đôi mắt trừng lớn, "Trước kia đã biểu diễn loại hình kịch này sao?"
Thịnh Phồn thầm nghĩ nói có, rồi lại lo lắng về sau sự việc bản thân trải qua không khớp, sẽ bị người ta phát hiện cô nói dối, nghĩ một hồi vẫn là lắc đầu, "Có nghiên cứu chút ít, nhưng đây là lần đầu tiên diễn"
"Trước kia chưa từng diễn qua?"
"Chưa từng"
Vừa dứt lời, Thịnh Phồn liền thấy hai người đối diện đều mang theo gương mặt quái dị phức tạp nhìn cô, ánh mắt bọn họ trợn tròn mang theo vài phần dữ tợn, Lư Hội Kỳ không biết phải nói gì, hắn chỉ há miệng thở dốc, bầu không khí liền rơi vào tĩnh lặng.
Lư Hội Kỳ khều cánh tay Tôn Thời, "Cậu nhận xét thấy thế nào?"
Tôn Thời sắc mặt cổ quái lắc đầu.
Lư Hội Kỳ khó mà đánh giá, hắn hô một tiếng, vẫy vẫy tay, ý bảo Thịnh Phồn có thể đi trước, "Chúng tôi sẽ thảo luận một chút, sau có kết quả sẽ liên hệ, cảm ơn cô, cô hôm nay biểu diễn rất tuyệt."
Thịnh Phồn tươi cười khách sáo, xoay người đi ra khỏi phòng. Còn lại hai người bên trong phòng, yên lặng không tiếng động.
Sau một lúc lâu, Tôn Thời mới mở miệng nói, "Lão Lư, anh nói xem Thịnh Phồn có phải hay không lừa hai chúng ta?"
Lư Hội Kỳ a một tiếng, "Cô gái này sẽ không có gan lừa dối, hai người chúng ta chẳng lẽ tra không ra cô ấy đã diễn qua? Loại người ngốc nghếch mới có thể tại đây nói dối!"
Tôn Thời lặng im hai giây, vẫn không cam lòng nói, "Vậy anh tin tưởng lời cô gái này nói, trước kia chưa từng diễn kịch? Không phải tôi nói quá, cô ấy mới diễn một đoạn vừa rồi, hiện tại không có nữ diễn viên trẻ tuổi nào có thể so sánh được. Liền nói trước đó không lâu, Vu Băng Tâm mới vừa ở nước ngoài nhận được giải thưởng lớn, cũng phải liên hệ chúng ta góp ý sao? Tôi thừa nhận Vu Băng Tâm có kỹ thuật diễn không tồi, nhưng cũng tuyệt đối không đạt tới tiêu chuẩn như Thịnh Phồn. Chẳng lẽ một cô gái còn nhỏ tuổi mới ra đời so với người đạt giải thưởng lớn còn lợi hại?"
Càng nói giọng điệu của Tôn Thời càng thêm trào dâng. Vừa rồi hắn bị kỹ thuật diễn của Thịnh Phồn làm cho cõi lòng dâng tràn mãnh liệt, lúc này cảm xúc vẫn còn đọng lại, chưa hề thuyên giảm.
Lư Hội Kỳ thái độ nghiêm túc, "Tuy rằng tôi cũng không nghĩ tin tưởng một cô nhóc mới tốt nghiệp trung học, lại có kỹ thuật diễn nghiền áp nữ diễn viên nổi tiếng hiện nay, nhưng sự thật chính là như thế, cậu Tôn, đôi mắt của cậu sẽ không lừa được cậu. Tuổi tác có khả năng làm giả, bằng cấp cũng có khả năng làm giả, nhưng kỹ thuật diễn thứ này không thể giả được. Trước kia chưa từng diễn qua loại kịch này, kỳ thật đều không quan trọng, chúng ta chỉ cần nhìn đến kỹ thuật diễn hiện tại, kỹ thuật tinh vi xuất sắc này đã có thể chứng minh được khả năng"
Tôn Thời hiện tại không thể nói được gì, bởi vì lời nói củ Lư Hội Kỳ xác thật có đạo lý.
Bằng cấp, tuổi, mấy thứ này đối với người thường cũng như giới nghệ sĩ lại đều quan trọng. Nhưng có hoặc không có bằng cấp, cũng không thể như người thường quyết định vận mệnh của một diễn viên.
Cô gái trẻ Thịnh Phồn kia, có ngoại hình, có khí độ xuất chúng, còn có kỹ thuật diễn tinh vi, như vậy đã là đủ rồi. Nghĩ đến đây, Tôn Thời đột nhiên có một dự cảm, tương lai ở giới giải trí, có khả năng sẽ nhấc lên một hồi rung chuyển đến đáng sợ.
Thật khó mà đoán trước a..
Hắn thở dài ra một hơi.
"Vậy nên, diễn viên được chọn là cô gái này?" Tôn Thời hỏi.
"Không." Ngoài dự đoán, Lư Hội Kỳ sắc mặt nghiêm túc lắc đầu. "Tuyển chọn Khương Hoa đi, Khương Hoa kia biểu hiện khá tốt."
"Tại sao vậy?" Tôn Thời cảm thấy không thể tưởng tượng được. Tuy rằng biểu hiện của Khương Hoa vượt qua bình thường tiêu chuẩn, nhưng không thể nào so sánh cùng Thịnh Phồn, chẳng khác nào đứa nhỏ ba tuổi nói mình là thiên tài, đã có thể đọc thuộc Tam Tự Kinh, chỉ số thông minh cao hơn cả các nhà khoa học, mặt đất đi so với bầu trời a.
Lư Hội Kỳ cũng không để ý tới Tôn Thời bất mãn, mà là thái độ kiên quyết, "Khương Hoa có khí chất cùng ngoại hình đều phù hợp với hình tượng Phạm Hoàng quý phi, cũng phù hợp với kịch bản của chúng ta, kỹ thuật diễn của cô ta cũng đủ đảm đương nhân vật này, như vậy là đủ rồi."
Tôn Thời hỏi, "Vậy Thịnh Phồn sẽ thế nào? Cô ấy phải làm sao bây giờ?"
Lư Hội Kỳ liếc Tôn Thời một cái, gương mặt lạnh nhạt liền lập tức biến mất, lộ ra vài phần ý cười, "Lão Cát bên kia có cái kịch bản mới muốn quay, nhân vật khá tốt, tôi sẽ đề cử Thịnh Phồn đi thử vai"
"Cát Tấn?" Tôn Thời có vài phần kích động.
Lư Hội Kỳ đầy mặt tươi cười, "Đúng vậy."
Hắn đứng dậy, phủi bụi trên quần áo, bước nhẹ chân hướng cửa đi đến, rồi nhắc nhở Tôn Thời, "Đừng quên chép lại đoạn ghi hình, buổi tối trở về tôi còn phải xem lại lần nữa"
Tôn Thời cười nói, "Anh cũng đừng quên, phát một cho tôi à, tôi vẫn là xem chưa đã."
Vừa rồi rõ ràng Tôn Thời xem nhập tâm, đang diễn tốt lành, tới đoạn hấp dẫn Thịnh Phồn lại đột ngột dừng, hiện tại Tôn Thời có chút oán trách Thịnh Phồn.
Tôn Thời tay chân nhanh nhẹn thu thập lại đoạn ghi hình của Thịnh Phồn, sau đó bước nhanh đuổi kịp theo Lư Hội Kỳ, "Lão Lư, anh nói thật đi, có phải là anh cố ý hay không? Vì sao lại đem một diễn viên xuất sắc đẩy đến một cái đoàn phim khác, là sợ Thịnh Phồn bị Lộ Tinh nhớ thương?"
Lư Hội Kỳ cười tủm tỉm, "Quản tốt cái miệng của cậu đi." Cũng không có chính diện trả lời Tôn Thời, nhưng nghĩ như thế nào thì chỉ có chính hắn mới biết.
Gần đây vòng điện ảnh rất nhiều chấn động, Đậu đại ảnh hậu qua đời, cổ quyền Ngân Hà biến động, vương bài người đại diện Trì Chara tuyên bố lui khỏi vòng giải trí, các fan cùng dư luận lại liên tiếp bạo động.
Hắn ở cái trong giới này lăn lộn mười mấy năm, sóng to gió lớn đều đã trải qua, biết rất rõ vòng luẩn quẩn này có bao nhiêu hỗn loạn, có bao nhiêu nhấp nhô, vô số người người đi sai một bước, cả đời sẽ không ngốc đầu lên được nữa.
Khó được nhìn thấy một mầm non tốt như Thịnh Phồn, trước giờ Lư Hội Kỳ hắn không hề xen vào chuyện của người khác, nay lại nhịn không được muốn trợ giúp Thịnh Phồn một tay, như diều gặp gió bay thẳng lên trời cao.
Hắn chỉ có thể giúp Thịnh Phồn được bấy nhiêu, còn lại liền xem chính bản lĩnh của Thịnh Phồn.
Lư Hội Kỳ lắc đầu cười, hướng phía trước tiếp tục đi đến. Nhưng mà phía sau, tiểu Vương lại chặn bước hai người bọn hắn.
Tiểu Vương mặt hớt hãi đuổi theo lại đây, níu chặt cánh tay Tôn Thời, mắt nhìn Lư Hội Kỳ, nét mặt đáng thương nhỏ giọng nài nỉ, "Anh Tôn, Lư đạo, Kha Minh biết hai vị đang thử kính tuyển chọn diễn viên.. Anh ấy muốn mượn đoạn ghi hình nhìn một chút"
* * *
Thịnh Phồn bước ra khỏi phòng, hồi tưởng lại một lần nữa màn biểu diễn vừa rồi của cô, xác định không có phạm sai lầm nào cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Thật sự đã lâu rồi cô không diễn kịch, đột nhiên lại diễn một đoạn nhỏ, giờ vẫn còn cảm thấy rất sảng khoái, vui sướng tràn trề.
Điểm duy nhất làm Thịnh Phồn không hài lòng chính là không có ai đối diễn cùng cô, có rất nhiều lời kịch của Chu Bình phải bỏ trống, cô đều chỉ có thể dựa vào khả năng chính mình điều chỉnh biểu cảm cho thích hợp, làm người xem phải nhập tâm.
Bởi vì người xem là Lư Hội Kỳ, cho nên màn biểu diễn của cô mới có thể chân chính phát huy ra trăm phần trăm tác dụng, nếu là đối với người không biết tới dông tố, hoặc là người chưa từng xem dông tố, thì màn biểu diễn này tuy có kỹ thuật hoàn hảo nhưng ít được cảm nhận hết bộ dông tố này.
Cô thật sự thích vở kịch dông tố a.
Lúc Thịnh Phồn còn chưa xuất đạo biểu diễn, cô đã rất yêu thích vở kịch dông tố, mỗi một cái phiên bản cô đều xem qua vô số lần, cô nắm rõ được điểm tinh túy cũng như cảm nhận được linh hồn của vở kịch.
Vì vậy mà lúc mới vào nghề, cô tin tưởng lựa chọn dông tố để diễn, chân chính đặt chân bước vào vòng giải trí.
Hôm nay ôn lại, cô hoảng hốt nhận ra, thời gian lại giống như quay về thời điểm ban đầu kia, lúc đó cô ngây ngô mà rảo bước mở ra cánh cửa của giới nghệ sĩ, muôn màu phù hoa, dù đã trải qua cảm giác đó nhưng nội tâm lúc này vẫn khó bình tĩnh được.
Trong ngực hồi hộp rung động, Thịnh Phồn cảm thấy chính mình giống lúc mới xuất đạo, nhiệt huyết cùng bốc đồng.
Đứng dưới ánh mặt trời, các áo rồng diễn viên sớm đã giải tán đi hết, nhân viên công tác lại tiếp tục tổ chức chuẩn bị cảnh diễn.
Thịnh Phồn lặng lẽ vòng qua bọn họ, cô vừa đi vừa lấy ra di động, cả ngày nay chưa từng mở ra xem.
Mới bật máy lên đã hiện ra 78 cuộc gọi nhỡ, đều là của tiểu cục cưng anh hai nhà cô.
Thịnh Phồn vô lực gọi lại cho Thịnh Kỳ Hi.
"Em gái xinh đẹp, vì sao không nhận điện thoại của anh? Làm anh thật buồn bực a"
"Bận đóng phim." Thịnh Phồn kéo kéo khóe miệng.
"Đóng phim? Phồn Phồn nhà chúng ta rốt cuộc không uổng công ngồi chờ? Cám ơn trời đất."
"Vậy nên cảm ơn Thịnh đồng chí. Không có anh kiên nhẫn duy trì, sẽ không có em hôm nay a " Cười một tiếng, Thịnh Phồn bắt đầu trợn tròn mắt nói dối, trên mặt còn không hề có hổ thẹn chột dạ.
Mà đầu bên kia, Thịnh Kỳ Hi cười to, "Tất nhiên, điều đó còn phải nói" Tay hắn lưu loát vuốt đầu tóc, giọng điệu trở nên nghiêm túc, "Em gái đồng chí không cần nói cảm ơn, tương thân tương ái, nâng đỡ lẫn nhau, cống hiến cho tổ quốc, chúng ta chính là mỗi công dân có trách nhiệm"
Thịnh Kỳ Hi gọi Thịnh Phồn là em gái đồng chí, Thịnh Phồn dựa vào tường, cười tủm tỉm,."Thịnh đồng chí, đang trong giờ làm lại xem nữ phụ phim truyền hình khóc lóc kể khổ sao?"
Thịnh Kỳ Hi hít hà một hơi,."Làm sao em biết! Giọng nhỏ như vậy mà em đều nghe thấy."
Tại sao lại không biết? Thịnh Phồn mắt trợn trắng, đây chính là kĩ năng! Thanh âm dù nhỏ cách mấy cô đều có thể nghe thấy.
Cũng không biết Thịnh Kỳ Hi này tính tình ra sao, một người đàn ông lại giống như cô gái nhỏ, mỗi ngày đều tìm kịch xem, còn thường thường khóc đến rối tinh rối mù.
"Chỉ là em thuận miệng nói thôi, là do anh thừa nhận" Thịnh Phồn cười híp mắt như hồ ly.
"Dám lừa anh" Thịnh Kỳ Hi quả nhiên tức giận đến dậm chân.
"Em gái, em biết không?" Thịnh Kỳ Hi nói," Phụ nữ quá thông minh, đều không có kết cục tốt"
"Như vậy sao?" Thịnh Phồn cười vui vẻ "Vậy anh có biết không, người nói lời này, đều không phải người thông minh."
Thịnh Kỳ Hi ở bên kia điện thoại hừ một tiếng, "Anh điện thoại là muốn nói cho em biết, đêm nay anh đẹp trai soái khí của em không thể tới đón em được"
Mấy ngày trước đây đều là Thịnh Kỳ Hi phụ trách đưa đón Thịnh Phồn, hôm nay phỏng chừng là có việc đột xuất. Thịnh Phồn vốn dĩ cũng không bắt buộc Thịnh Kỳ Hi phải đưa đón cô, cô liền sảng khoái đáp ứng.
Thịnh Kỳ Hi lại nói,."Gần đây công ty có chút việc cần xử lý, em đừng vội trở về, anh đã kêu người tới đón em rồi, chắc hẳn đã gần đến nơi"
Bên trong phim trường sẽ không có xe, muốn đón xe cũng phải ra bên ngoài mới có xe chuyên dụng. Thịnh Phồn liền bước ra khỏi phim trường
Thịnh Phồn phóng mắt nhìn tới, một dãy nhân viên áo vàng xếp thành một hàng chờ đón khách, nhìn qua dị thường mà đáng yêu. Thịnh Phồn nhịn không được cong cong khóe miệng,
"Được rồi, em đã biết, tắt máy đây"
Thịnh Kỳ Hi lải nhải vài câu, rồi mới tắt điện thoại.
Giữa hè ánh nắng mãnh liệt, buổi chiều năm sáu giờ mà nhiệt độ lại như cũ không thuyên giảm, Thịnh Phồn đứng vài phút liền có chút chịu không nổi, đang nghĩ ngợi muốn trở về trong phim trường tìm chỗ ngồi trước, bỗng một chiếc xe hơi toàn thân màu đen bóng loáng không tiếng động đã dừng ở trước mặt Thịnh Phồn.
Cửa sổ xe được kéo xuống, lộ ra một gương mặt vô cùng tuấn dật, trên mặt không chút kiên nhẫn.
"Lên xe."
Hết chương 20
"Khụ, cái này, cô là từ học viện điện ảnh ra?" Lư Hội Kỳ hắng giọng nói
Thịnh Phồn lắc đầu, "Năm nay vừa mới tốt nghiệp trung học"
Lư Hội Kỳ bị nghẹn một chút, đôi mắt trừng lớn, "Trước kia đã biểu diễn loại hình kịch này sao?"
Thịnh Phồn thầm nghĩ nói có, rồi lại lo lắng về sau sự việc bản thân trải qua không khớp, sẽ bị người ta phát hiện cô nói dối, nghĩ một hồi vẫn là lắc đầu, "Có nghiên cứu chút ít, nhưng đây là lần đầu tiên diễn"
"Trước kia chưa từng diễn qua?"
"Chưa từng"
Vừa dứt lời, Thịnh Phồn liền thấy hai người đối diện đều mang theo gương mặt quái dị phức tạp nhìn cô, ánh mắt bọn họ trợn tròn mang theo vài phần dữ tợn, Lư Hội Kỳ không biết phải nói gì, hắn chỉ há miệng thở dốc, bầu không khí liền rơi vào tĩnh lặng.
Lư Hội Kỳ khều cánh tay Tôn Thời, "Cậu nhận xét thấy thế nào?"
Tôn Thời sắc mặt cổ quái lắc đầu.
Lư Hội Kỳ khó mà đánh giá, hắn hô một tiếng, vẫy vẫy tay, ý bảo Thịnh Phồn có thể đi trước, "Chúng tôi sẽ thảo luận một chút, sau có kết quả sẽ liên hệ, cảm ơn cô, cô hôm nay biểu diễn rất tuyệt."
Thịnh Phồn tươi cười khách sáo, xoay người đi ra khỏi phòng. Còn lại hai người bên trong phòng, yên lặng không tiếng động.
Sau một lúc lâu, Tôn Thời mới mở miệng nói, "Lão Lư, anh nói xem Thịnh Phồn có phải hay không lừa hai chúng ta?"
Lư Hội Kỳ a một tiếng, "Cô gái này sẽ không có gan lừa dối, hai người chúng ta chẳng lẽ tra không ra cô ấy đã diễn qua? Loại người ngốc nghếch mới có thể tại đây nói dối!"
Tôn Thời lặng im hai giây, vẫn không cam lòng nói, "Vậy anh tin tưởng lời cô gái này nói, trước kia chưa từng diễn kịch? Không phải tôi nói quá, cô ấy mới diễn một đoạn vừa rồi, hiện tại không có nữ diễn viên trẻ tuổi nào có thể so sánh được. Liền nói trước đó không lâu, Vu Băng Tâm mới vừa ở nước ngoài nhận được giải thưởng lớn, cũng phải liên hệ chúng ta góp ý sao? Tôi thừa nhận Vu Băng Tâm có kỹ thuật diễn không tồi, nhưng cũng tuyệt đối không đạt tới tiêu chuẩn như Thịnh Phồn. Chẳng lẽ một cô gái còn nhỏ tuổi mới ra đời so với người đạt giải thưởng lớn còn lợi hại?"
Càng nói giọng điệu của Tôn Thời càng thêm trào dâng. Vừa rồi hắn bị kỹ thuật diễn của Thịnh Phồn làm cho cõi lòng dâng tràn mãnh liệt, lúc này cảm xúc vẫn còn đọng lại, chưa hề thuyên giảm.
Lư Hội Kỳ thái độ nghiêm túc, "Tuy rằng tôi cũng không nghĩ tin tưởng một cô nhóc mới tốt nghiệp trung học, lại có kỹ thuật diễn nghiền áp nữ diễn viên nổi tiếng hiện nay, nhưng sự thật chính là như thế, cậu Tôn, đôi mắt của cậu sẽ không lừa được cậu. Tuổi tác có khả năng làm giả, bằng cấp cũng có khả năng làm giả, nhưng kỹ thuật diễn thứ này không thể giả được. Trước kia chưa từng diễn qua loại kịch này, kỳ thật đều không quan trọng, chúng ta chỉ cần nhìn đến kỹ thuật diễn hiện tại, kỹ thuật tinh vi xuất sắc này đã có thể chứng minh được khả năng"
Tôn Thời hiện tại không thể nói được gì, bởi vì lời nói củ Lư Hội Kỳ xác thật có đạo lý.
Bằng cấp, tuổi, mấy thứ này đối với người thường cũng như giới nghệ sĩ lại đều quan trọng. Nhưng có hoặc không có bằng cấp, cũng không thể như người thường quyết định vận mệnh của một diễn viên.
Cô gái trẻ Thịnh Phồn kia, có ngoại hình, có khí độ xuất chúng, còn có kỹ thuật diễn tinh vi, như vậy đã là đủ rồi. Nghĩ đến đây, Tôn Thời đột nhiên có một dự cảm, tương lai ở giới giải trí, có khả năng sẽ nhấc lên một hồi rung chuyển đến đáng sợ.
Thật khó mà đoán trước a..
Hắn thở dài ra một hơi.
"Vậy nên, diễn viên được chọn là cô gái này?" Tôn Thời hỏi.
"Không." Ngoài dự đoán, Lư Hội Kỳ sắc mặt nghiêm túc lắc đầu. "Tuyển chọn Khương Hoa đi, Khương Hoa kia biểu hiện khá tốt."
"Tại sao vậy?" Tôn Thời cảm thấy không thể tưởng tượng được. Tuy rằng biểu hiện của Khương Hoa vượt qua bình thường tiêu chuẩn, nhưng không thể nào so sánh cùng Thịnh Phồn, chẳng khác nào đứa nhỏ ba tuổi nói mình là thiên tài, đã có thể đọc thuộc Tam Tự Kinh, chỉ số thông minh cao hơn cả các nhà khoa học, mặt đất đi so với bầu trời a.
Lư Hội Kỳ cũng không để ý tới Tôn Thời bất mãn, mà là thái độ kiên quyết, "Khương Hoa có khí chất cùng ngoại hình đều phù hợp với hình tượng Phạm Hoàng quý phi, cũng phù hợp với kịch bản của chúng ta, kỹ thuật diễn của cô ta cũng đủ đảm đương nhân vật này, như vậy là đủ rồi."
Tôn Thời hỏi, "Vậy Thịnh Phồn sẽ thế nào? Cô ấy phải làm sao bây giờ?"
Lư Hội Kỳ liếc Tôn Thời một cái, gương mặt lạnh nhạt liền lập tức biến mất, lộ ra vài phần ý cười, "Lão Cát bên kia có cái kịch bản mới muốn quay, nhân vật khá tốt, tôi sẽ đề cử Thịnh Phồn đi thử vai"
"Cát Tấn?" Tôn Thời có vài phần kích động.
Lư Hội Kỳ đầy mặt tươi cười, "Đúng vậy."
Hắn đứng dậy, phủi bụi trên quần áo, bước nhẹ chân hướng cửa đi đến, rồi nhắc nhở Tôn Thời, "Đừng quên chép lại đoạn ghi hình, buổi tối trở về tôi còn phải xem lại lần nữa"
Tôn Thời cười nói, "Anh cũng đừng quên, phát một cho tôi à, tôi vẫn là xem chưa đã."
Vừa rồi rõ ràng Tôn Thời xem nhập tâm, đang diễn tốt lành, tới đoạn hấp dẫn Thịnh Phồn lại đột ngột dừng, hiện tại Tôn Thời có chút oán trách Thịnh Phồn.
Tôn Thời tay chân nhanh nhẹn thu thập lại đoạn ghi hình của Thịnh Phồn, sau đó bước nhanh đuổi kịp theo Lư Hội Kỳ, "Lão Lư, anh nói thật đi, có phải là anh cố ý hay không? Vì sao lại đem một diễn viên xuất sắc đẩy đến một cái đoàn phim khác, là sợ Thịnh Phồn bị Lộ Tinh nhớ thương?"
Lư Hội Kỳ cười tủm tỉm, "Quản tốt cái miệng của cậu đi." Cũng không có chính diện trả lời Tôn Thời, nhưng nghĩ như thế nào thì chỉ có chính hắn mới biết.
Gần đây vòng điện ảnh rất nhiều chấn động, Đậu đại ảnh hậu qua đời, cổ quyền Ngân Hà biến động, vương bài người đại diện Trì Chara tuyên bố lui khỏi vòng giải trí, các fan cùng dư luận lại liên tiếp bạo động.
Hắn ở cái trong giới này lăn lộn mười mấy năm, sóng to gió lớn đều đã trải qua, biết rất rõ vòng luẩn quẩn này có bao nhiêu hỗn loạn, có bao nhiêu nhấp nhô, vô số người người đi sai một bước, cả đời sẽ không ngốc đầu lên được nữa.
Khó được nhìn thấy một mầm non tốt như Thịnh Phồn, trước giờ Lư Hội Kỳ hắn không hề xen vào chuyện của người khác, nay lại nhịn không được muốn trợ giúp Thịnh Phồn một tay, như diều gặp gió bay thẳng lên trời cao.
Hắn chỉ có thể giúp Thịnh Phồn được bấy nhiêu, còn lại liền xem chính bản lĩnh của Thịnh Phồn.
Lư Hội Kỳ lắc đầu cười, hướng phía trước tiếp tục đi đến. Nhưng mà phía sau, tiểu Vương lại chặn bước hai người bọn hắn.
Tiểu Vương mặt hớt hãi đuổi theo lại đây, níu chặt cánh tay Tôn Thời, mắt nhìn Lư Hội Kỳ, nét mặt đáng thương nhỏ giọng nài nỉ, "Anh Tôn, Lư đạo, Kha Minh biết hai vị đang thử kính tuyển chọn diễn viên.. Anh ấy muốn mượn đoạn ghi hình nhìn một chút"
* * *
Thịnh Phồn bước ra khỏi phòng, hồi tưởng lại một lần nữa màn biểu diễn vừa rồi của cô, xác định không có phạm sai lầm nào cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Thật sự đã lâu rồi cô không diễn kịch, đột nhiên lại diễn một đoạn nhỏ, giờ vẫn còn cảm thấy rất sảng khoái, vui sướng tràn trề.
Điểm duy nhất làm Thịnh Phồn không hài lòng chính là không có ai đối diễn cùng cô, có rất nhiều lời kịch của Chu Bình phải bỏ trống, cô đều chỉ có thể dựa vào khả năng chính mình điều chỉnh biểu cảm cho thích hợp, làm người xem phải nhập tâm.
Bởi vì người xem là Lư Hội Kỳ, cho nên màn biểu diễn của cô mới có thể chân chính phát huy ra trăm phần trăm tác dụng, nếu là đối với người không biết tới dông tố, hoặc là người chưa từng xem dông tố, thì màn biểu diễn này tuy có kỹ thuật hoàn hảo nhưng ít được cảm nhận hết bộ dông tố này.
Cô thật sự thích vở kịch dông tố a.
Lúc Thịnh Phồn còn chưa xuất đạo biểu diễn, cô đã rất yêu thích vở kịch dông tố, mỗi một cái phiên bản cô đều xem qua vô số lần, cô nắm rõ được điểm tinh túy cũng như cảm nhận được linh hồn của vở kịch.
Vì vậy mà lúc mới vào nghề, cô tin tưởng lựa chọn dông tố để diễn, chân chính đặt chân bước vào vòng giải trí.
Hôm nay ôn lại, cô hoảng hốt nhận ra, thời gian lại giống như quay về thời điểm ban đầu kia, lúc đó cô ngây ngô mà rảo bước mở ra cánh cửa của giới nghệ sĩ, muôn màu phù hoa, dù đã trải qua cảm giác đó nhưng nội tâm lúc này vẫn khó bình tĩnh được.
Trong ngực hồi hộp rung động, Thịnh Phồn cảm thấy chính mình giống lúc mới xuất đạo, nhiệt huyết cùng bốc đồng.
Đứng dưới ánh mặt trời, các áo rồng diễn viên sớm đã giải tán đi hết, nhân viên công tác lại tiếp tục tổ chức chuẩn bị cảnh diễn.
Thịnh Phồn lặng lẽ vòng qua bọn họ, cô vừa đi vừa lấy ra di động, cả ngày nay chưa từng mở ra xem.
Mới bật máy lên đã hiện ra 78 cuộc gọi nhỡ, đều là của tiểu cục cưng anh hai nhà cô.
Thịnh Phồn vô lực gọi lại cho Thịnh Kỳ Hi.
"Em gái xinh đẹp, vì sao không nhận điện thoại của anh? Làm anh thật buồn bực a"
"Bận đóng phim." Thịnh Phồn kéo kéo khóe miệng.
"Đóng phim? Phồn Phồn nhà chúng ta rốt cuộc không uổng công ngồi chờ? Cám ơn trời đất."
"Vậy nên cảm ơn Thịnh đồng chí. Không có anh kiên nhẫn duy trì, sẽ không có em hôm nay a " Cười một tiếng, Thịnh Phồn bắt đầu trợn tròn mắt nói dối, trên mặt còn không hề có hổ thẹn chột dạ.
Mà đầu bên kia, Thịnh Kỳ Hi cười to, "Tất nhiên, điều đó còn phải nói" Tay hắn lưu loát vuốt đầu tóc, giọng điệu trở nên nghiêm túc, "Em gái đồng chí không cần nói cảm ơn, tương thân tương ái, nâng đỡ lẫn nhau, cống hiến cho tổ quốc, chúng ta chính là mỗi công dân có trách nhiệm"
Thịnh Kỳ Hi gọi Thịnh Phồn là em gái đồng chí, Thịnh Phồn dựa vào tường, cười tủm tỉm,."Thịnh đồng chí, đang trong giờ làm lại xem nữ phụ phim truyền hình khóc lóc kể khổ sao?"
Thịnh Kỳ Hi hít hà một hơi,."Làm sao em biết! Giọng nhỏ như vậy mà em đều nghe thấy."
Tại sao lại không biết? Thịnh Phồn mắt trợn trắng, đây chính là kĩ năng! Thanh âm dù nhỏ cách mấy cô đều có thể nghe thấy.
Cũng không biết Thịnh Kỳ Hi này tính tình ra sao, một người đàn ông lại giống như cô gái nhỏ, mỗi ngày đều tìm kịch xem, còn thường thường khóc đến rối tinh rối mù.
"Chỉ là em thuận miệng nói thôi, là do anh thừa nhận" Thịnh Phồn cười híp mắt như hồ ly.
"Dám lừa anh" Thịnh Kỳ Hi quả nhiên tức giận đến dậm chân.
"Em gái, em biết không?" Thịnh Kỳ Hi nói," Phụ nữ quá thông minh, đều không có kết cục tốt"
"Như vậy sao?" Thịnh Phồn cười vui vẻ "Vậy anh có biết không, người nói lời này, đều không phải người thông minh."
Thịnh Kỳ Hi ở bên kia điện thoại hừ một tiếng, "Anh điện thoại là muốn nói cho em biết, đêm nay anh đẹp trai soái khí của em không thể tới đón em được"
Mấy ngày trước đây đều là Thịnh Kỳ Hi phụ trách đưa đón Thịnh Phồn, hôm nay phỏng chừng là có việc đột xuất. Thịnh Phồn vốn dĩ cũng không bắt buộc Thịnh Kỳ Hi phải đưa đón cô, cô liền sảng khoái đáp ứng.
Thịnh Kỳ Hi lại nói,."Gần đây công ty có chút việc cần xử lý, em đừng vội trở về, anh đã kêu người tới đón em rồi, chắc hẳn đã gần đến nơi"
Bên trong phim trường sẽ không có xe, muốn đón xe cũng phải ra bên ngoài mới có xe chuyên dụng. Thịnh Phồn liền bước ra khỏi phim trường
Thịnh Phồn phóng mắt nhìn tới, một dãy nhân viên áo vàng xếp thành một hàng chờ đón khách, nhìn qua dị thường mà đáng yêu. Thịnh Phồn nhịn không được cong cong khóe miệng,
"Được rồi, em đã biết, tắt máy đây"
Thịnh Kỳ Hi lải nhải vài câu, rồi mới tắt điện thoại.
Giữa hè ánh nắng mãnh liệt, buổi chiều năm sáu giờ mà nhiệt độ lại như cũ không thuyên giảm, Thịnh Phồn đứng vài phút liền có chút chịu không nổi, đang nghĩ ngợi muốn trở về trong phim trường tìm chỗ ngồi trước, bỗng một chiếc xe hơi toàn thân màu đen bóng loáng không tiếng động đã dừng ở trước mặt Thịnh Phồn.
Cửa sổ xe được kéo xuống, lộ ra một gương mặt vô cùng tuấn dật, trên mặt không chút kiên nhẫn.
"Lên xe."
Hết chương 20
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook