Kim Bài Ảnh Hậu
-
Chương 19: Dông tố
Dịch giả: Thập Nhị Liên Hoa
Vở kịch "Dông tố" do Tào Ngu sáng tác, nó là một trong bốn bộ kịch kinh điển nhất.
"Dông tố" lấy bối cảnh của Trung Quốc ở thời kỳ dân quốc, miêu tả sâu sắc bi kịch gia đình đậm chất phong kiến, cũng mang theo sắc thái của giai cấp tư sản.
Nội dung vở kích xoay quanh ân oán tình thù kéo dài suốt ba mươi năm của hai đại gia đình Chu, Lỗ. Vở kịch cũng đồng thời phản ánh sự hủ bại của chế độ phong kiến tồn tại thời bấy giờ.
Nữ nhân vật chính Tứ Phượng, có mẹ là Lỗ Thị Bình làm người hầu ở nhà họ Chu, Tứ Phượng và con trai trưởng của họ Chu là Chu Bình âm thầm mến nhau.
Chu gia có hai người con trai, con trai trưởng Chu Bình là con của vợ cả, về sau Chu gia chủ chính là Chu Phác Viên cưới thêm Phồn Y làm vợ hai mới sinh ra Chu Trùng. Chuyện chính là cả hai vị thiếu gia nhà họ Chu đều nảy sinh tình cảm đối với Tứ Phượng.
Nhìn bề ngoài chỉ đơn giản là chuyện tình tay ba, nhưng bên trong nhà họ Chu lại ngấm ngầm xảy ra nhiều việc xấu xa đồi bại.
Thì ra Chu Bình lại cùng mẹ kế Phồn Y lén lút tư thông với nhau, về sau Chu Bình chán ghét Phồn Y mới chuyển sang chú ý Tứ Phượng
Đang cùng Phồn Y dây dưa không rõ ràng, lúc này Chu Bình để tránh né Phồn Y nên mới đi khu mỏ của họ Chu để kinh doanh, mà Phồn Y mượn cơ hội này cảnh cáo Lỗ Thị Bình, lệnh cho bà ta mang con gái rời khỏi Chu gia mãi mãi.
Khi xưa Lỗ Thị Bình vừa tới Chu gia thì bà đã mang thai Tứ Phượng, không khéo vừa lúc gặp gỡ Chu Phác Viên, hai người này sở dĩ từ trước đã có gút mắt, hóa ra Lỗ Thị Bình hay còn gọi là Chu gia đại phu nhân, bà đã từng là vợ của Chu Phác Viên bởi vì thân phận thấp kém nên mới bị Chu gia đuổi đi, lúc rời đi mang theo con trai mới sinh Đại Hải lưu lạc tha hương, sau lại gả cho Lỗ Quý sinh ra Tứ Phượng.
Chuyện tình dây dưa không dứt, ân oán tình thù liên tiếp xảy ra. Hai nhà Chu, Lỗ tụ tập đầy đủ tại phòng khách của nhà họ Chu, Chu Phác Viên lúc này mới tuyên bố sự thật
Chu Bình cuối cùng mới biết được Tứ Phượng chính là em gái ruột của mình, lại thêm Đại Hải là em trai ruột thịt.
Tứ Phượng vừa xấu hổ, vừa giận dữ liền trốn đi, bị điện giật mà chết. Chu Trùng vội vàng đuổi theo sau Tứ Phượng cũng bị lôi điện đánh chết. Chu Bình nổ súng tự sát, Đại Hải trốn đi, Thị Bình và Phồn Y trải qua chuyện này đều chịu không nổi đả kích mà hóa điên, nhà họ Chu chỉ còn lại Chu Phác Viên một người bi thống đau khổ sám hối.
Năm đó vào thời điểm Thịnh Phồn xem xong câu chuyện này, đã âm thầm thán phục câu chuyện này thật quá máu chó đi! Càng xem nội dung về sau, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Đã từng có vài diễn viên có kỹ thuật xuất sắc diễn bộ kịch này càng làm cho cho cả câu chuyện xưa thoạt nhìn no đủ mượt mà, bên trong còn có linh hồn của chính mình.
Kịch bản này tràn ngập tư tưởng của thời đại bấy giờ, làm cho người xem cảm nhận vô cùng sâu sắc, về sau được đánh giá là một tác phẩm xuất sắc.
Bộ "Dông tố" này cũng là bộ kịch mà Thịnh Phồn đã diễn từ lúc mới vào nghề.
Kịch bản cùng điện ảnh phim truyền hình hoàn toàn khác nhau, kịch lấy bối cảnh đơn sơ, cũng không có kèm theo âm nhạc hoặc là nhạc đệm, càng không có sử dụng kỹ thuật phóng đại thanh âm qua màn ảnh để người xem quan sát kĩ từng chi tiết. Mà chủ yếu lấy lời nói làm chủ, vì thế yêu cầu diễn viên phải nâng cao giọng, cùng với việc lấy thể hình để biểu diễn, điều động nội lực tự thân vốn có để khống chế toàn bộ sân khấu
Đương nhiên sân khấu trong kịch trống trải, đạo cụ ít ỏi, toàn bộ sân khấu rộng lớn như vậy chỉ có mấy người đứng đối thoại, phải làm như thế nào để người xem hoàn toàn nhập tâm, phải tạo ra đầy đủ cảm xúc. Đây chính là diễn viên phải có bản lĩnh thật sự mới làm được.
Nếu diễn tốt thì người xem sẽ phấn khích hô to, nếu diễn không tốt thì toàn trường đều xấu hổ.
Diễn kịch mới chính là khảo nghiệm để đánh giá trình độ của một diễn viên.
Vở kịch dông tố là bộ kịch kinh điển, đã được khá nhiều thế hệ diễn viên xuất sắc biểu diễn. Cho nên, khi nghe Thịnh Phồn nói muốn diễn bộ kịch dông tố, trong thâm tâm Lư Hội Kỳ vì cô mà lo lắng.
Kịch bản dông tố trước giờ ai có thể diễn? Chẳng phải đều là các diễn viên có kinh nghiệm diễn xuất, già dặn trãi đời, hoặc là người trong vòng điện ảnh không có địch thủ, mới nghĩ đến muốn diễn bộ kịch này để khiêu chiến với những người đã từng diễn qua
Một cô gái còn chưa thành niên cũng dám dõng dạc nói muốn diễn một đoạn kịch bản của dông tố, hoặc là nói cô gái này có khả năng ở phương diện diễn kịch, hoặc là nói cô gái này ngu ngốc không biết trời cao đất dày
Lư Hội Kỳ lại có khuynh hướng tin tưởng vào tài năng của Thịnh Phồn.
Hắn vỗ vỗ tay, ý bảo bắt đầu.
Thịnh Phồn đối với bọn họ cười nhẹ, không chờ hai người bọn họ phản ứng, cô đã bắt đầu nhập diễn.
Lư Hội Kỳ thân mình ngồi thẳng
Chỉ thấy Thịnh Phồn cử động, một đôi tay giao nhau đặt ở trước bụng nhỏ, từng bước một đi thong thả, bước đi cực nhỏ, mỗi một bước đi đều thẳng tắp lại vô cùng mềm mại
Lưng và hông của cô đều thẳng đứng, mỗi bước đi làm cho mông nhẹ lay động, mang theo vài phần tư thái cùng hương vị của thời đại cũ, thái độ của không một chút cẩu thả, động tác tinh xảo lại ưu nhã, ánh mắt của cô không biết nhìn thấy cái gì, một đôi đồng tử lóng lánh lóe lên ánh sáng phức tạp, sau đó hạ một cái chớp mắt lại, nhìn về phía đằng trước chính mình, ngữ khí nhàn nhạt, lại không tỏ vẻ xía vào, tạo cho người ta cảm giác giống như cô từ trên cao nhìn xuống
"Được rồi, ngươi đi xuống đi."
Cô giống như một cô gái sinh ra trong một gia đình giàu có ở Thượng Hải, lưng thẳng tắp, từ ngữ nói ra uyển chuyển mang theo hương vị của răng môi, làm người ta muốn nghe thêm vài lần.
Nghe thấy câu lời kịch quen thuộc, trong nháy mắt thân mình Lư Hội Kỳ bỗng cứng ngắc.
Cô gái này thế mà lại diễn vai Phồn Y?
Ngay từ đầu nghe nói cô diễn vở kịch dông tố, Lư Hội Kỳ không hề nghĩ ngợi liền cho rằng cô sẽ diễn vai nữ chính Tứ Phượng, nhân vật Tứ Phượng này rất gần gũi với hình tượng đời thực nhất, nội tâm nhân vật cũng khá đơn giản, như vậy sẽ rất có lợi cho cô phát huy diễn xuất.
Mà Phồn Y, nhân vật này thống khổ sâu nhất, khát vọng lại mạnh mẽ nhất trong các nhân vật nữ, không thể nghi ngờ Phồn Y là một nhân vật phức tạp nhất kịch bản.
Bỏ qua vấn đề tuổi tác, chỉ nói về hoàn cảnh Phồn Y trải qua. Phồn Y trở thành vật hi sinh để liên hôn, cô phải gả cho một người đàn ông mà cô không yêu, đến khi gặp được người đàn ông mà cô yêu thích thì lại phải chịu ràng buộc bởi luân lý đạo đức, đau khổ mà theo đuổi.
Mấy thứ này một cô gái ở lứa tuổi của Thịnh Phồn không thể nào cảm nhận được.
Bản thân Lư Hội Kỳ cũng đồng cảm với nhân vật Phồn Y này, tác giả đã cất công tốn một bậc để đắp nặn nhân vật này.
Lư Hội Kỳ đè nén xuống kinh ngạc, quyết định trước nhìn kỹ hẵn nói.
Nơi Phồn Y đang đứng là trong nhà quản sự Lỗ Quý nói chuyện, cũng chính là chồng của Thị Bình, cha của Tứ Phượng.
Trừ ra vài giây để trống, giả thiết Lỗ Quý đã nói xong lời nói, Thịnh Phồn cũng không có bởi vì vài giây không có lời kịch mày mà biểu diễn lơi lỏng, ít nhất ở đem đoạn đối thoại phía trước khống chế, Lư Lư Hội Kỳ cũng không thấy vẻ lúng túng của Thịnh Phồn
Lư Hội Kỳ trong lòng thầm đọc lời kịch của Lỗ Quý, "Là, phu nhân."
Nói xong, Lỗ Quý vén lên áo bào màu tro bước xuống phía dưới.
Phồn Y chậm rãi từ bậc thang trên lầu đi xuống, cô nhìn thấy Chu Bình đứng đối diện ở phía trước.
Chu Bình mới vừa trong ngực âu yếm Tứ Phượng, cảm giác vẫn còn ngọt ngào ở trong lòng, lúc này lại nhìn thấy vẻ mặt hung ác nham hiểm của Phồn Y, trong nháy mắt sắc mặt Chu Bình trở nên lạnh nhạt cứng đờ, muốn cất bước rời khỏi.
Mới vừa rồi Phồn Y còn giữ dáng vẻ của một vị phu nhân giàu có, lúc này liền trở nên nóng nảy, đôi bàn tay đặt ở trước bụng hơi hạ thấp xuống, bước nhanh đi về phía Chu Bình
"Hắn đang ở đâu?" Phồn Y sắc mặt tái nhợt, quanh năm bị ốm đau tra tấn làm hai mắt của cô có vài phần âm trầm u ám, cái mũi cao cao càng làm cho gương mặt thêm phần khắc nghiệt, chỉ có đôi môi đỏ thắm kia lộ ra vài phần khí sắc.
"Ai?" Chu Bình không kiên nhẫn hỏi lại.
"Cha của anh." Nói ra lời này, hai mắt của Phồn Y không một tia cảm xúc, mân môi nơi khóe miệng mang theo vài phần châm chọc.
Giọng điệu của cô lạnh nhạt, chỉ có âm cuối hơi nâng cao, không che dấu được nội tâm chán ghét.
"Ông ấy ở sảnh lớn tiếp khách" Chu Bình giọng nói lạnh nhạt. Phồn Y không bởi vì thái độ của hắn mà lùi bước, cô tiến về phía trước một bước, đôi tay gắt gao cầm lấy giao nhau, dường như muốn che dấu tâm trạng khẩn trương.
Chu Bình thấy Phồn Y như thế, thoáng cái mềm lòng, hắn chủ động hỏi, "Chu Trùng đâu rồi?"
Phồn Y khóe mắt hơi rũ xuống, trong mắt toát ra vài phẫn bất đắc dĩ cùng lãnh đạm, "Hắn chỉ biết khóc, cũng đã đi rồi."
Hai người một hồi yên tĩnh, Phồn Y mong chờ Chu Bình có thể tiếp tục cùng cô nói chuyện, rồi lại có vài phần tự mình ghét bỏ, tâm trạng cô rối rắm lại phức tạp, khẩn nắm chặt ngón tay, ánh mắt nghiêng nhìn về phía mặt đất.
Chu Bình nhìn xung quanh một hồi, rồi nói, "Tôi phải đi rồi, trước hết muốn chuẩn bị ít đồ đạc mang đi"
"Chờ một chút!" Phồn Y cao giọng hô, sau ý thức được chính mình có chút thất thố, cô day day vầng trán, gương mặt có chút tái nhợt xen lẫn thẹn thùng, "Tôi nghĩ mời anh ngồi xuống một lát"
Một đôi mắt nham hiểm hung ác mở to hiện lên vài phần mong chờ, trong mắt thoáng lóe lên một tia ẩn ý, mày hơi nhướng lên thái dương, nhưng chỉ là lóe lên trong phút chốc rồi biến mất.
Cô nhịn không được đi về phía trước.
Chu Bình do dự rồi dừng bước, trên mặt phiền chán, "Có việc gì sao?"
Phồn Y tay vịn ghế dựa sô pha, vội nói, "Có chuyện cần nói rõ"
Nói xong câu này, Phồn Y không còn rụt rè, trên mặt thể hiện rõ tự chán ghét chính mình.
Phồn y xoa xoa nơi mu bàn tay bị đau, khóe môi mân khẩn, trên mặt khẩn trương sắc môi cũng trở nên trắng bệt, ngay cả chính cô cũng không ý thức được.
"Tôi hy vọng cậu có thể nhận định rõ ràng tình cảm, đã không phải một ngày" Giọng nói của cô nhàn nhạt, khóe mắt đuôi lông mày không tự giác toát ra vẻ thất vọng, trong lòng lại là mong chờ.
Tình cảnh này của Phồn Y tượng trưng cho phụ nữ ở thời đại này ra sức muốn phản kháng lại vận mệnh, rồi lại bất lực thống khổ cùng oán hận. Nỗi thống khổ của Phồn Y bao trùm cả không gian nơi cô đang đứng, hàng lông mi thật dài không ngừng run rẩy, mọi người phảng phất có thể cảm nhận được nỗi phẫn uất ứ đọng, nơi lồng ngực hừng hực thiêu đốt.
Chu Bình cũng có vài phần bất đắc dĩ, "Cha tôi luôn là như vậy. Lời ông ấy đã nói ra sẽ không bao giờ thay đổi"
Phồn Y không đợi hắn nói xong liền vội vàng đánh gãy lời nói, thanh âm bởi vì kích động mà có vài phần tiêm tế, "Chẳng lẽ ông ấy nói một câu anh liền nghe một câu, đây đâu phải là tính cách của anh!" Mày đẹp cô nhíu lại, một đôi mắt to toàn là phẫn hận cùng thống khổ.
Chu Bình bị nàng dọa đến, hơi lui về phía sau một bước, đầu hướng tới một phía khác, không nhìn đến vẻ tuyệt vọng của Phồn Y, "Tình cảm của tôi đã rõ ràng như vậy, anh không cần nghe lời ông ấy nói là được."
Một mảnh tĩnh mịch, không tiếng động.
Một lúc lâu, Phồn Y mới làm chính mình bình tĩnh lại, lấy lại khí độ của một vị phu nhân, Cô day day thái dương, trên mặt mang theo u buồn trang trọng, "Bình, tôi hy vọng anh vẫn như lúc trước đây, xin anh đấy"
Thanh âm ép tới có vài phần trịnh trọng, giống một con chó dữ vô thanh vô tức mà ở hung hăng gặm tới xương cốt của chính mình, "Với bộ dáng bất cần đời này còn muốn đi sao"
Nói xong lời này, Phồn Y mới ý thức được thái độ của cô quá mức cứng rắn, vội đưa mắt nhìn Chu Bình, khóe miệng hơi cong cong, gương mặt ửng đỏ giống như ánh nắng chiều.
"Anh cũng biết, không nhìn thấy anh, trong lòng tôi thực đau khổ." Phồn Y đưa lên cổ tay trắng muố che miệng ho nhẹ vài tiếng. Lần thứ hai, đôi bàn tay giao nhau siết chặt, gắt gao ngăn chặn khát vọng điên cuồng, cố kìm nén tâm tư sâu thẳm từ đáy lòng.
Chu Bình cố đè nén, không biểu hiển cảm giác chán ghét trên mặt, giọng nói đè xuống trầm thấp mang theo kiên quyết, "Cho nên tôi bắt buộc phải đi, chúng ta không cần phải gặp mặt nhiều lần, về sau cũng không phải hối hận"
"Tôi không hối hận!" Phồn Y lớn tiếng hô lên, thanh âm bén nhọn kéo dài hướng tới Chu Bình, vô cùng dứt khoát, cô lại nhẹ giọng lẩm bẩm, giống như mới vừa rồi người nói ra lời kia không phải là cô, "Từ trước đến nay, việc mà tôi đã làm, tôi chưa bao giờ hối hận"
Lời nói của Phồn Y mang theo sự tin tưởng vững chắc, sau thở ra một hơi thật dài, ánh mắt của cô lập tức trở nên yên tĩnh,
"Tôi cứ tưởng, anh đã hiểu rõ tình cảm của tôi, cho nên mấy ngày nay tôi không có tìm tới gặp anh"
Chu Bình suy sụp ngồi xuống, thân hình lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
Phồn Y hừ lạnh cười ra một tiếng trào phúng, đôi mắt sáng quắc, sắc mặt lại tái nhợt vô lực, "Tôi đã biết tất cả" Cô từng câu từng chữ nói ra như muốn ăn tươi nuốt sống người nào đó.
Chu Bình phẫn uất mà lớn tiếng nói, "Tôi chính là không rõ bản thân của mình nhất, nhất thời hồ đồ. Tôi hối hận! Cuộc đời này của tôi đã phạm phải một sai lầm lớn nhất! Tôi thực sự có lỗi với chính mình, có lỗi với em trai, càng có lỗi với cha tôi"
Từng lời nói phát ra đều nồng đậm mỉa mai cùng ghét bỏ, cả người Chu Bình đắm chìm trong bóng tối u ám đến kích động.
Phồn Y bình tĩnh nhìn Chu Bình vài lần, đột nhiên tuôn ra một tràng cười lạnh nhạt, "Anh còn có lỗi với một người, vậy mà lại dễ dàng quên mất cô ta"
Chu Bình hai tay ôm đầu, suy sụp ngồi xuống, lạnh nhạt mở miệng, "Người kia là ai?"
"Người anh có lỗi nhất chính là tôi! Anh đã từng dụ dỗ mẹ kế của anh!" Cô từng câu từng chữ nói ra như đục khoét vào vết thương, trong mắt châm lên một ngọn lửa hừng hực.
Phồn Y vẫn còn trẻ, nhưng đã để lộ ra tinh thần sa sút, cả đời này của cô từng bước tiến vào suy vong, ở bên trong cái xã hội này đấu tranh, tự bản thân cô đã ngã vào vũng bùn lầy lội, đầy rẫy tội ác.
Phồn Y yên lặng đứng tại chỗ, đầu hơi gục xuống, làm người ta nhịn không được muốn đến gần cô, nhìn xem bên trong nội tâm của cô có bao nhiêu đen tối, nhưng giây tiếp theo cô lại mang theo vẻ mặt giảo hoạt tươi cười, cô ngẩng đầu cùng Chu Bình đối diện, ánh mắt trong suốt, không chứa một chút lo lắng.
"Diễn đến đây thôi!"
Phồn Y, chính là Thịnh Phồn cười cười, nghịch ngợm nói.
Lư Hội Kỳ sửng sốt, hiển nhiên còn không có nghĩ đến Thịnh Phồn sẽ dừng lại, gương mặt hắn có vài phần ngơ ngác, đến khi nhìn thấy đôi mắt hơi cong cong của Thịnh Phồn, hắn mới không tự chủ mà khép lại miệng.
Lư Hội Kỳ gãi đầu, không biết nên đánh giá từ đâu, trên mặt bởi vì kích động vẫn còn ửng đỏ. Hắn chà xát tay, lại đặt bàn tay lên mặt bàn không biết nên làm cái gì, sau lại sờ chóp mũi, lần đầu tiên trong đời hắn không biết phải nói gì.
Hết chương 19
Vở kịch "Dông tố" do Tào Ngu sáng tác, nó là một trong bốn bộ kịch kinh điển nhất.
"Dông tố" lấy bối cảnh của Trung Quốc ở thời kỳ dân quốc, miêu tả sâu sắc bi kịch gia đình đậm chất phong kiến, cũng mang theo sắc thái của giai cấp tư sản.
Nội dung vở kích xoay quanh ân oán tình thù kéo dài suốt ba mươi năm của hai đại gia đình Chu, Lỗ. Vở kịch cũng đồng thời phản ánh sự hủ bại của chế độ phong kiến tồn tại thời bấy giờ.
Nữ nhân vật chính Tứ Phượng, có mẹ là Lỗ Thị Bình làm người hầu ở nhà họ Chu, Tứ Phượng và con trai trưởng của họ Chu là Chu Bình âm thầm mến nhau.
Chu gia có hai người con trai, con trai trưởng Chu Bình là con của vợ cả, về sau Chu gia chủ chính là Chu Phác Viên cưới thêm Phồn Y làm vợ hai mới sinh ra Chu Trùng. Chuyện chính là cả hai vị thiếu gia nhà họ Chu đều nảy sinh tình cảm đối với Tứ Phượng.
Nhìn bề ngoài chỉ đơn giản là chuyện tình tay ba, nhưng bên trong nhà họ Chu lại ngấm ngầm xảy ra nhiều việc xấu xa đồi bại.
Thì ra Chu Bình lại cùng mẹ kế Phồn Y lén lút tư thông với nhau, về sau Chu Bình chán ghét Phồn Y mới chuyển sang chú ý Tứ Phượng
Đang cùng Phồn Y dây dưa không rõ ràng, lúc này Chu Bình để tránh né Phồn Y nên mới đi khu mỏ của họ Chu để kinh doanh, mà Phồn Y mượn cơ hội này cảnh cáo Lỗ Thị Bình, lệnh cho bà ta mang con gái rời khỏi Chu gia mãi mãi.
Khi xưa Lỗ Thị Bình vừa tới Chu gia thì bà đã mang thai Tứ Phượng, không khéo vừa lúc gặp gỡ Chu Phác Viên, hai người này sở dĩ từ trước đã có gút mắt, hóa ra Lỗ Thị Bình hay còn gọi là Chu gia đại phu nhân, bà đã từng là vợ của Chu Phác Viên bởi vì thân phận thấp kém nên mới bị Chu gia đuổi đi, lúc rời đi mang theo con trai mới sinh Đại Hải lưu lạc tha hương, sau lại gả cho Lỗ Quý sinh ra Tứ Phượng.
Chuyện tình dây dưa không dứt, ân oán tình thù liên tiếp xảy ra. Hai nhà Chu, Lỗ tụ tập đầy đủ tại phòng khách của nhà họ Chu, Chu Phác Viên lúc này mới tuyên bố sự thật
Chu Bình cuối cùng mới biết được Tứ Phượng chính là em gái ruột của mình, lại thêm Đại Hải là em trai ruột thịt.
Tứ Phượng vừa xấu hổ, vừa giận dữ liền trốn đi, bị điện giật mà chết. Chu Trùng vội vàng đuổi theo sau Tứ Phượng cũng bị lôi điện đánh chết. Chu Bình nổ súng tự sát, Đại Hải trốn đi, Thị Bình và Phồn Y trải qua chuyện này đều chịu không nổi đả kích mà hóa điên, nhà họ Chu chỉ còn lại Chu Phác Viên một người bi thống đau khổ sám hối.
Năm đó vào thời điểm Thịnh Phồn xem xong câu chuyện này, đã âm thầm thán phục câu chuyện này thật quá máu chó đi! Càng xem nội dung về sau, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Đã từng có vài diễn viên có kỹ thuật xuất sắc diễn bộ kịch này càng làm cho cho cả câu chuyện xưa thoạt nhìn no đủ mượt mà, bên trong còn có linh hồn của chính mình.
Kịch bản này tràn ngập tư tưởng của thời đại bấy giờ, làm cho người xem cảm nhận vô cùng sâu sắc, về sau được đánh giá là một tác phẩm xuất sắc.
Bộ "Dông tố" này cũng là bộ kịch mà Thịnh Phồn đã diễn từ lúc mới vào nghề.
Kịch bản cùng điện ảnh phim truyền hình hoàn toàn khác nhau, kịch lấy bối cảnh đơn sơ, cũng không có kèm theo âm nhạc hoặc là nhạc đệm, càng không có sử dụng kỹ thuật phóng đại thanh âm qua màn ảnh để người xem quan sát kĩ từng chi tiết. Mà chủ yếu lấy lời nói làm chủ, vì thế yêu cầu diễn viên phải nâng cao giọng, cùng với việc lấy thể hình để biểu diễn, điều động nội lực tự thân vốn có để khống chế toàn bộ sân khấu
Đương nhiên sân khấu trong kịch trống trải, đạo cụ ít ỏi, toàn bộ sân khấu rộng lớn như vậy chỉ có mấy người đứng đối thoại, phải làm như thế nào để người xem hoàn toàn nhập tâm, phải tạo ra đầy đủ cảm xúc. Đây chính là diễn viên phải có bản lĩnh thật sự mới làm được.
Nếu diễn tốt thì người xem sẽ phấn khích hô to, nếu diễn không tốt thì toàn trường đều xấu hổ.
Diễn kịch mới chính là khảo nghiệm để đánh giá trình độ của một diễn viên.
Vở kịch dông tố là bộ kịch kinh điển, đã được khá nhiều thế hệ diễn viên xuất sắc biểu diễn. Cho nên, khi nghe Thịnh Phồn nói muốn diễn bộ kịch dông tố, trong thâm tâm Lư Hội Kỳ vì cô mà lo lắng.
Kịch bản dông tố trước giờ ai có thể diễn? Chẳng phải đều là các diễn viên có kinh nghiệm diễn xuất, già dặn trãi đời, hoặc là người trong vòng điện ảnh không có địch thủ, mới nghĩ đến muốn diễn bộ kịch này để khiêu chiến với những người đã từng diễn qua
Một cô gái còn chưa thành niên cũng dám dõng dạc nói muốn diễn một đoạn kịch bản của dông tố, hoặc là nói cô gái này có khả năng ở phương diện diễn kịch, hoặc là nói cô gái này ngu ngốc không biết trời cao đất dày
Lư Hội Kỳ lại có khuynh hướng tin tưởng vào tài năng của Thịnh Phồn.
Hắn vỗ vỗ tay, ý bảo bắt đầu.
Thịnh Phồn đối với bọn họ cười nhẹ, không chờ hai người bọn họ phản ứng, cô đã bắt đầu nhập diễn.
Lư Hội Kỳ thân mình ngồi thẳng
Chỉ thấy Thịnh Phồn cử động, một đôi tay giao nhau đặt ở trước bụng nhỏ, từng bước một đi thong thả, bước đi cực nhỏ, mỗi một bước đi đều thẳng tắp lại vô cùng mềm mại
Lưng và hông của cô đều thẳng đứng, mỗi bước đi làm cho mông nhẹ lay động, mang theo vài phần tư thái cùng hương vị của thời đại cũ, thái độ của không một chút cẩu thả, động tác tinh xảo lại ưu nhã, ánh mắt của cô không biết nhìn thấy cái gì, một đôi đồng tử lóng lánh lóe lên ánh sáng phức tạp, sau đó hạ một cái chớp mắt lại, nhìn về phía đằng trước chính mình, ngữ khí nhàn nhạt, lại không tỏ vẻ xía vào, tạo cho người ta cảm giác giống như cô từ trên cao nhìn xuống
"Được rồi, ngươi đi xuống đi."
Cô giống như một cô gái sinh ra trong một gia đình giàu có ở Thượng Hải, lưng thẳng tắp, từ ngữ nói ra uyển chuyển mang theo hương vị của răng môi, làm người ta muốn nghe thêm vài lần.
Nghe thấy câu lời kịch quen thuộc, trong nháy mắt thân mình Lư Hội Kỳ bỗng cứng ngắc.
Cô gái này thế mà lại diễn vai Phồn Y?
Ngay từ đầu nghe nói cô diễn vở kịch dông tố, Lư Hội Kỳ không hề nghĩ ngợi liền cho rằng cô sẽ diễn vai nữ chính Tứ Phượng, nhân vật Tứ Phượng này rất gần gũi với hình tượng đời thực nhất, nội tâm nhân vật cũng khá đơn giản, như vậy sẽ rất có lợi cho cô phát huy diễn xuất.
Mà Phồn Y, nhân vật này thống khổ sâu nhất, khát vọng lại mạnh mẽ nhất trong các nhân vật nữ, không thể nghi ngờ Phồn Y là một nhân vật phức tạp nhất kịch bản.
Bỏ qua vấn đề tuổi tác, chỉ nói về hoàn cảnh Phồn Y trải qua. Phồn Y trở thành vật hi sinh để liên hôn, cô phải gả cho một người đàn ông mà cô không yêu, đến khi gặp được người đàn ông mà cô yêu thích thì lại phải chịu ràng buộc bởi luân lý đạo đức, đau khổ mà theo đuổi.
Mấy thứ này một cô gái ở lứa tuổi của Thịnh Phồn không thể nào cảm nhận được.
Bản thân Lư Hội Kỳ cũng đồng cảm với nhân vật Phồn Y này, tác giả đã cất công tốn một bậc để đắp nặn nhân vật này.
Lư Hội Kỳ đè nén xuống kinh ngạc, quyết định trước nhìn kỹ hẵn nói.
Nơi Phồn Y đang đứng là trong nhà quản sự Lỗ Quý nói chuyện, cũng chính là chồng của Thị Bình, cha của Tứ Phượng.
Trừ ra vài giây để trống, giả thiết Lỗ Quý đã nói xong lời nói, Thịnh Phồn cũng không có bởi vì vài giây không có lời kịch mày mà biểu diễn lơi lỏng, ít nhất ở đem đoạn đối thoại phía trước khống chế, Lư Lư Hội Kỳ cũng không thấy vẻ lúng túng của Thịnh Phồn
Lư Hội Kỳ trong lòng thầm đọc lời kịch của Lỗ Quý, "Là, phu nhân."
Nói xong, Lỗ Quý vén lên áo bào màu tro bước xuống phía dưới.
Phồn Y chậm rãi từ bậc thang trên lầu đi xuống, cô nhìn thấy Chu Bình đứng đối diện ở phía trước.
Chu Bình mới vừa trong ngực âu yếm Tứ Phượng, cảm giác vẫn còn ngọt ngào ở trong lòng, lúc này lại nhìn thấy vẻ mặt hung ác nham hiểm của Phồn Y, trong nháy mắt sắc mặt Chu Bình trở nên lạnh nhạt cứng đờ, muốn cất bước rời khỏi.
Mới vừa rồi Phồn Y còn giữ dáng vẻ của một vị phu nhân giàu có, lúc này liền trở nên nóng nảy, đôi bàn tay đặt ở trước bụng hơi hạ thấp xuống, bước nhanh đi về phía Chu Bình
"Hắn đang ở đâu?" Phồn Y sắc mặt tái nhợt, quanh năm bị ốm đau tra tấn làm hai mắt của cô có vài phần âm trầm u ám, cái mũi cao cao càng làm cho gương mặt thêm phần khắc nghiệt, chỉ có đôi môi đỏ thắm kia lộ ra vài phần khí sắc.
"Ai?" Chu Bình không kiên nhẫn hỏi lại.
"Cha của anh." Nói ra lời này, hai mắt của Phồn Y không một tia cảm xúc, mân môi nơi khóe miệng mang theo vài phần châm chọc.
Giọng điệu của cô lạnh nhạt, chỉ có âm cuối hơi nâng cao, không che dấu được nội tâm chán ghét.
"Ông ấy ở sảnh lớn tiếp khách" Chu Bình giọng nói lạnh nhạt. Phồn Y không bởi vì thái độ của hắn mà lùi bước, cô tiến về phía trước một bước, đôi tay gắt gao cầm lấy giao nhau, dường như muốn che dấu tâm trạng khẩn trương.
Chu Bình thấy Phồn Y như thế, thoáng cái mềm lòng, hắn chủ động hỏi, "Chu Trùng đâu rồi?"
Phồn Y khóe mắt hơi rũ xuống, trong mắt toát ra vài phẫn bất đắc dĩ cùng lãnh đạm, "Hắn chỉ biết khóc, cũng đã đi rồi."
Hai người một hồi yên tĩnh, Phồn Y mong chờ Chu Bình có thể tiếp tục cùng cô nói chuyện, rồi lại có vài phần tự mình ghét bỏ, tâm trạng cô rối rắm lại phức tạp, khẩn nắm chặt ngón tay, ánh mắt nghiêng nhìn về phía mặt đất.
Chu Bình nhìn xung quanh một hồi, rồi nói, "Tôi phải đi rồi, trước hết muốn chuẩn bị ít đồ đạc mang đi"
"Chờ một chút!" Phồn Y cao giọng hô, sau ý thức được chính mình có chút thất thố, cô day day vầng trán, gương mặt có chút tái nhợt xen lẫn thẹn thùng, "Tôi nghĩ mời anh ngồi xuống một lát"
Một đôi mắt nham hiểm hung ác mở to hiện lên vài phần mong chờ, trong mắt thoáng lóe lên một tia ẩn ý, mày hơi nhướng lên thái dương, nhưng chỉ là lóe lên trong phút chốc rồi biến mất.
Cô nhịn không được đi về phía trước.
Chu Bình do dự rồi dừng bước, trên mặt phiền chán, "Có việc gì sao?"
Phồn Y tay vịn ghế dựa sô pha, vội nói, "Có chuyện cần nói rõ"
Nói xong câu này, Phồn Y không còn rụt rè, trên mặt thể hiện rõ tự chán ghét chính mình.
Phồn y xoa xoa nơi mu bàn tay bị đau, khóe môi mân khẩn, trên mặt khẩn trương sắc môi cũng trở nên trắng bệt, ngay cả chính cô cũng không ý thức được.
"Tôi hy vọng cậu có thể nhận định rõ ràng tình cảm, đã không phải một ngày" Giọng nói của cô nhàn nhạt, khóe mắt đuôi lông mày không tự giác toát ra vẻ thất vọng, trong lòng lại là mong chờ.
Tình cảnh này của Phồn Y tượng trưng cho phụ nữ ở thời đại này ra sức muốn phản kháng lại vận mệnh, rồi lại bất lực thống khổ cùng oán hận. Nỗi thống khổ của Phồn Y bao trùm cả không gian nơi cô đang đứng, hàng lông mi thật dài không ngừng run rẩy, mọi người phảng phất có thể cảm nhận được nỗi phẫn uất ứ đọng, nơi lồng ngực hừng hực thiêu đốt.
Chu Bình cũng có vài phần bất đắc dĩ, "Cha tôi luôn là như vậy. Lời ông ấy đã nói ra sẽ không bao giờ thay đổi"
Phồn Y không đợi hắn nói xong liền vội vàng đánh gãy lời nói, thanh âm bởi vì kích động mà có vài phần tiêm tế, "Chẳng lẽ ông ấy nói một câu anh liền nghe một câu, đây đâu phải là tính cách của anh!" Mày đẹp cô nhíu lại, một đôi mắt to toàn là phẫn hận cùng thống khổ.
Chu Bình bị nàng dọa đến, hơi lui về phía sau một bước, đầu hướng tới một phía khác, không nhìn đến vẻ tuyệt vọng của Phồn Y, "Tình cảm của tôi đã rõ ràng như vậy, anh không cần nghe lời ông ấy nói là được."
Một mảnh tĩnh mịch, không tiếng động.
Một lúc lâu, Phồn Y mới làm chính mình bình tĩnh lại, lấy lại khí độ của một vị phu nhân, Cô day day thái dương, trên mặt mang theo u buồn trang trọng, "Bình, tôi hy vọng anh vẫn như lúc trước đây, xin anh đấy"
Thanh âm ép tới có vài phần trịnh trọng, giống một con chó dữ vô thanh vô tức mà ở hung hăng gặm tới xương cốt của chính mình, "Với bộ dáng bất cần đời này còn muốn đi sao"
Nói xong lời này, Phồn Y mới ý thức được thái độ của cô quá mức cứng rắn, vội đưa mắt nhìn Chu Bình, khóe miệng hơi cong cong, gương mặt ửng đỏ giống như ánh nắng chiều.
"Anh cũng biết, không nhìn thấy anh, trong lòng tôi thực đau khổ." Phồn Y đưa lên cổ tay trắng muố che miệng ho nhẹ vài tiếng. Lần thứ hai, đôi bàn tay giao nhau siết chặt, gắt gao ngăn chặn khát vọng điên cuồng, cố kìm nén tâm tư sâu thẳm từ đáy lòng.
Chu Bình cố đè nén, không biểu hiển cảm giác chán ghét trên mặt, giọng nói đè xuống trầm thấp mang theo kiên quyết, "Cho nên tôi bắt buộc phải đi, chúng ta không cần phải gặp mặt nhiều lần, về sau cũng không phải hối hận"
"Tôi không hối hận!" Phồn Y lớn tiếng hô lên, thanh âm bén nhọn kéo dài hướng tới Chu Bình, vô cùng dứt khoát, cô lại nhẹ giọng lẩm bẩm, giống như mới vừa rồi người nói ra lời kia không phải là cô, "Từ trước đến nay, việc mà tôi đã làm, tôi chưa bao giờ hối hận"
Lời nói của Phồn Y mang theo sự tin tưởng vững chắc, sau thở ra một hơi thật dài, ánh mắt của cô lập tức trở nên yên tĩnh,
"Tôi cứ tưởng, anh đã hiểu rõ tình cảm của tôi, cho nên mấy ngày nay tôi không có tìm tới gặp anh"
Chu Bình suy sụp ngồi xuống, thân hình lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
Phồn Y hừ lạnh cười ra một tiếng trào phúng, đôi mắt sáng quắc, sắc mặt lại tái nhợt vô lực, "Tôi đã biết tất cả" Cô từng câu từng chữ nói ra như muốn ăn tươi nuốt sống người nào đó.
Chu Bình phẫn uất mà lớn tiếng nói, "Tôi chính là không rõ bản thân của mình nhất, nhất thời hồ đồ. Tôi hối hận! Cuộc đời này của tôi đã phạm phải một sai lầm lớn nhất! Tôi thực sự có lỗi với chính mình, có lỗi với em trai, càng có lỗi với cha tôi"
Từng lời nói phát ra đều nồng đậm mỉa mai cùng ghét bỏ, cả người Chu Bình đắm chìm trong bóng tối u ám đến kích động.
Phồn Y bình tĩnh nhìn Chu Bình vài lần, đột nhiên tuôn ra một tràng cười lạnh nhạt, "Anh còn có lỗi với một người, vậy mà lại dễ dàng quên mất cô ta"
Chu Bình hai tay ôm đầu, suy sụp ngồi xuống, lạnh nhạt mở miệng, "Người kia là ai?"
"Người anh có lỗi nhất chính là tôi! Anh đã từng dụ dỗ mẹ kế của anh!" Cô từng câu từng chữ nói ra như đục khoét vào vết thương, trong mắt châm lên một ngọn lửa hừng hực.
Phồn Y vẫn còn trẻ, nhưng đã để lộ ra tinh thần sa sút, cả đời này của cô từng bước tiến vào suy vong, ở bên trong cái xã hội này đấu tranh, tự bản thân cô đã ngã vào vũng bùn lầy lội, đầy rẫy tội ác.
Phồn Y yên lặng đứng tại chỗ, đầu hơi gục xuống, làm người ta nhịn không được muốn đến gần cô, nhìn xem bên trong nội tâm của cô có bao nhiêu đen tối, nhưng giây tiếp theo cô lại mang theo vẻ mặt giảo hoạt tươi cười, cô ngẩng đầu cùng Chu Bình đối diện, ánh mắt trong suốt, không chứa một chút lo lắng.
"Diễn đến đây thôi!"
Phồn Y, chính là Thịnh Phồn cười cười, nghịch ngợm nói.
Lư Hội Kỳ sửng sốt, hiển nhiên còn không có nghĩ đến Thịnh Phồn sẽ dừng lại, gương mặt hắn có vài phần ngơ ngác, đến khi nhìn thấy đôi mắt hơi cong cong của Thịnh Phồn, hắn mới không tự chủ mà khép lại miệng.
Lư Hội Kỳ gãi đầu, không biết nên đánh giá từ đâu, trên mặt bởi vì kích động vẫn còn ửng đỏ. Hắn chà xát tay, lại đặt bàn tay lên mặt bàn không biết nên làm cái gì, sau lại sờ chóp mũi, lần đầu tiên trong đời hắn không biết phải nói gì.
Hết chương 19
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook