Kiều Công Chúa Và Mãng Phò Mã
-
Chương 15: Cô Ưng(*)
(*) Cô ưng孤鹰: chim ưng cô độc. Ý chỉ Diêm Mặc.
Ngày mười tám tháng giêng là sinh thần mười lăm tuổi của Thái tử và công chúa Xương Hoa, cùng lúc đó ở trên triều vì khánh sinh của Thái tử, hoàng đế hạ chỉ sau sinh thần Thái tử có thể nhập triều tham chính.
Vốn thời gian Thái tử nhập triều phải đến sau khi hôn sự công chúa Xương Hoa được định xong, nay hôn sự đã không thành, trong thời gian ngắn hoàng đế lại không tiếp tục nhắc đến việc này làm nữ nhi đau lòng dứt khoát để Thái tử vào tham nghị triều chính trước, không cần đợi nữa.
Trong hậu cung, Hoàng hậu đang chủ trì lễ cập kê của công chúa Xương Hoa, nhiều mệnh phụ trong kinh thành với cấp bậc khác nhau được vào cung dự lễ.
Chử Thanh Huy mặc hoa phục long trọng, trong tiếng xướng lễ của nữ quan ti lễ, động tác từ tốn cẩn trọng. Bộ y phục rực rỡ đó vừa dày vừa nặng lại không ấm áp, gió lạnh thổi khiến sắc mặt nàng trắng bệch may là trước đó đã dự liệu được tình huống như vậy nên đã thoa một lớp son phấn mỏng trên mặt, không để người khác nhìn thấy thất lễ.
Theo các mệnh phụ thấy, trước kia công chúa đã đủ xinh đẹp rồi nay càng tăng thêm phần ung dung hào hoa, động tác nho nhã thông dong nói không nên lời, không hổ xuất thân từ hoàng tộc là cô gái cao quý nhất khắp thiên hạ này.
Trong lòng nhiều người thầm châm biếm Cố gia, sợ là đầu óc bị ma quỷ mê hoặc rồi nên mới từ bỏ một cây đại thụ như vậy.
Trên đời này còn có việc gì xinh đẹp hơn công chúa sao?
Tạm không nói bây giờ vị công chúa này là nữ nhi duy nhất mà bệ hạ nương nương yêu quý, là muội muội song sinh của Thái tử, thân phận hiển hách như vậy chí ít có thể giữ được ân sủng năm mươi năm không giảm. Bây giờ các gia tộc phú quý trong kinh thành, mặc dù là đại gia tộc kế thừa hơn trăm năm đều không dám vỗ ngực cam đoan thánh sủng không mỏi. Nhìn công chúa tương đương với tấm bùa hộ thân giữ bình yên cho gia tộc.
Lại nói dung mạo công chúa độc nhất vô nhị, tính tình nhã nhặn khó có được, phẩm hạnh cao quý chưa từng nghe nàng khiển trách nặng cung nhân nào, ngược lại nghe nói cung nữ Tử Tô hầu hạ bên cạnh công chúa rất được công chúa yêu thích, khí chất trên người không khác gì các tiểu thư ngoài cung!
Công chúa có tính cách tốt tính nết tốt như vậy, trăm năm khó gặp được một người. Lại có người đem việc tốt trước mắt lật ngược lại, không phải là mắt bị mù tâm bị che phủ sao?
Nhưng mà, cũng may Cố tiểu công tử đó bị mù mắt mới để gia tộc từng người bọn họ có cơ hội.
Lúc trước là đích thân nương nương nói ra, khen ngợi Cố tiểu công tử, bọn họ đương nhiên không dám tranh đoạt lẫn nhau, hiện nay Cố gia đã bị loại vậy vị trí phò mã liền trở thành miếng bánh ngon, nhà ai cướp được chính là tạo hóa của nhà đó, là tổ tiên của họ hiển linh rồi!
Nghĩ như vậy trong lòng các vị mệnh phụ sục sôi, ánh mắt nhìn công chúa càng sáng như đuốc.
Lễ xong, Chử Thanh Huy nhanh chóng trở về Vĩnh Lạc cung thay y phục sưởi ấm, còn lại những người mang theo tâm sự cũng từng người rời đi.
Trong Tê Phượng cung, muội muội ruột của hoàng hậu, lễ bộ thượng thư Lâm phu nhân còn chưa đi.
Hoàng hậu được cung nữ hầu hạ thay ra bộ y phục nặng nề, Lâm phu nhân ngồi bên cạnh nhìn, đợi cung nhân lui xuống mới hỏi: “Tam tỷ, hôn sự của tam công chúa, bây giờ tỷ tính sao?”
Hoàng hậu đẩy một đĩa điểm tâm bên tay cho Lâm phu nhân, “Lại tiếp tục quan sát thôi, lần này phải tìm một người thật tốt mới được.”
Lâm phu nhân hơi nhíu mày, lo lắng nói: “Hai chữ thật tốt đúng là khó tìm, vừa rồi tỷ không nhìn thấy thôi, những phu nhân đó chỉ còn thiếu mỗi việc viết suy nghĩ mưu tính lên trên mặt rồi.”
Hoàng hậu lại không thấy lo lắng, cười nhạt nói: “Không đáng sợ nhất là mưu tính, mưu tính càng nhiều càng tính toán được và mất mới có thể càng xem trọng càng không dám lạnh nhạt công chúa của ta.”
Trải qua chuyện với Cố gia, suy nghĩ của hoàng hậu xảy ra biến đổi không nhỏ. Ngày sau, nếu Noãn Noãn thích một người mê thích quyền quý, hoàng hậu ngược lại không hề lo lắng bởi vì có người nổi tham vọng mới có thể nắm chắc được người đó, mà hoàng gia thứ không thiếu nhất chính là quyền thế.
Nếu chẳng may trái ngược lại, người Noãn Noãn thích là kiểu người vô dục vô cầu, thân phận công chúa cao quý ở trong mắt hắn ngược lại không là gì, hoàng hậu mới thật sự lo lắng nữ nhi của mình lại phải tổn thương lần nữa rồi không.
Lâm phu nhân nghĩ lại cũng xác thực có chuyện như vậy, những người đó nhìn trúng hoàng ân trên người công chúa mà thứ công chúa không thiếu nhất vừa may chính là hoàng ân. Bọn họ nhìn trúng rồi mới có thể lấy lòng nàng, tâng bốc nàng, lúc này mới duy trì được phú quý của mình.
Đây đúng là sức mạnh quyền thế, quyền lực to lớn ở trước mặt những âm mưu tính toán đó đều có thể xem như một kiểu trò đùa của trẻ con.
Trong Vĩnh Lạc cung, Chử Thanh Huy uống xong một bát trà gừng, ôm lấy lò giữ ấm quấn thảm lông, trên người dần dần ấm lại, bấy giờ mơ màng muốn ngủ.
Tử Tô ở bên cạnh chỉ huy cung nữ gói những lễ vật chúc mừng hôm nay nhận được lại, đợi nàng bận xong quay đầu nhìn thì công chúa đã nghiêng đầu tựa trên giường nhỏ mềm ngủ mất rồi.
Hôm nay vì lễ cập kê mà Chử Thanh Huy dậy cực sớm lại ở bên ngoài chịu gió lạnh, trước mắt nhờ hơi nóng ấm áp của địa long vừa vặn có thể ngủ.
Tử Tô đi lên chỉnh tư thế của nàng cho ngay ngắn sau đó đắp thêm một tấm thảm dày.
Trong lúc Chử Thanh Huy đang ngủ mơ hồ lẩm bẩm gì đó, Tử Tô nghe rất rõ, láng máng nghe thấy bánh Vân Đoàn, nói ăn ngon các thứ, không khỏi bật cười.
Đợi Chử Thanh Huy tỉnh lại đã là buổi chiều sắp đến lúc sập tối, Tử Tô nghe tiếng động, tiến vào hầu hạ thay y phục.
Chử Thanh Huy ngáp một cái, mơ màng nói: “Lúc nào rồi? Điểm tâm của Hàm Chương điện đưa đi chưa?”
Tử Tô “a” một tiếng, “Hôm nay quá bận, đã quên đưa rồi!”
Chử Thanh Huy lập tức mở to mắt, “Mau cho người đi ngự thiện phòng cầm đến, bây giờ ta đưa đi chắc vẫn còn kịp.”
Tử Tô nhìn sắc trời, do dự nói: “Công chúa, nô tì thấy chốc nữa là sắp tan học rồi, không thì hôm nay không đưa nữa nhé?”
Chử Thanh Huy cài trâm xong đứng lên, lại gọi người lấy áo khoác cho nàng, “Ta đồng ý với Tiểu Tuân mỗi ngày đều đưa đi, ngoài ra còn một phần của tiên sinh nữa, lúc trước mỗi ngày đều có hôm nay bỗng nhiên dừng lại, còn quên để người đi truyền lời, quả thật quá thất lễ.”
Tử Tô thấy khuyên giải không được, chỉ có thể một mặt phái người đi ngự thiện phòng xách hộp cơm đến, một mặt chuẩn bị để đi ra ngoài.
Hôm nay so với ngày trước muộn hơn rất nhiều, lúc Chử Thanh Huy vội đến Hàm Chương điện, ánh chiều tà rất nhanh đã ngả về Tây rồi chỉ có thể thấy chuỗi góc mái hiên vểnh lên của cung điện.
Bình thường Hàm Chương điện náo nhiệt, bây giờ lại không có bóng người nào, theo lý mà nói bây giờ chưa đến thời gian tan học còn có thể nghe thấy vài tiếng hô la của lúc luyện võ mới đúng.
Không...... thật ra là có, Chử Thanh Huy bỗng nhiên làm một động tác tay, để người phía sau dừng lại, thuận tai lắng nghe kỹ càng.
Trong gió lạnh từng cơn, âm thanh đó xen lẫn chút lạnh giá sắc nhọn dường như có một cái cọc nhẹ nhàng phá vỡ sương tuyết ngày đông, đầu thương tuyết kết thành bông bất ngờ không kịp đề phòng xuyên đến trước mắt, tiêu điều mà lạnh lẽo.
Chử Thanh Huy vô thức nín thở thả chậm bước chân, nhẹ chàng bám vào bên cửa võ trường từ từ nhìn vào bên trong.
Trong võ trường to như vậy chỉ có một người, lúc này Chử Thanh Huy cũng chỉ có thể nhìn thấy một minhfngười đó.
Hắn mặc y phục đen, tay cầm thương dài trong màn tuyết bay đầy trời, thân hình mạnh mẽ nhanh nhẹ như một con chim ưng cô độc, cũng là con chim ưng cô độc lạnh lẽo một mình.
Ngày mười tám tháng giêng là sinh thần mười lăm tuổi của Thái tử và công chúa Xương Hoa, cùng lúc đó ở trên triều vì khánh sinh của Thái tử, hoàng đế hạ chỉ sau sinh thần Thái tử có thể nhập triều tham chính.
Vốn thời gian Thái tử nhập triều phải đến sau khi hôn sự công chúa Xương Hoa được định xong, nay hôn sự đã không thành, trong thời gian ngắn hoàng đế lại không tiếp tục nhắc đến việc này làm nữ nhi đau lòng dứt khoát để Thái tử vào tham nghị triều chính trước, không cần đợi nữa.
Trong hậu cung, Hoàng hậu đang chủ trì lễ cập kê của công chúa Xương Hoa, nhiều mệnh phụ trong kinh thành với cấp bậc khác nhau được vào cung dự lễ.
Chử Thanh Huy mặc hoa phục long trọng, trong tiếng xướng lễ của nữ quan ti lễ, động tác từ tốn cẩn trọng. Bộ y phục rực rỡ đó vừa dày vừa nặng lại không ấm áp, gió lạnh thổi khiến sắc mặt nàng trắng bệch may là trước đó đã dự liệu được tình huống như vậy nên đã thoa một lớp son phấn mỏng trên mặt, không để người khác nhìn thấy thất lễ.
Theo các mệnh phụ thấy, trước kia công chúa đã đủ xinh đẹp rồi nay càng tăng thêm phần ung dung hào hoa, động tác nho nhã thông dong nói không nên lời, không hổ xuất thân từ hoàng tộc là cô gái cao quý nhất khắp thiên hạ này.
Trong lòng nhiều người thầm châm biếm Cố gia, sợ là đầu óc bị ma quỷ mê hoặc rồi nên mới từ bỏ một cây đại thụ như vậy.
Trên đời này còn có việc gì xinh đẹp hơn công chúa sao?
Tạm không nói bây giờ vị công chúa này là nữ nhi duy nhất mà bệ hạ nương nương yêu quý, là muội muội song sinh của Thái tử, thân phận hiển hách như vậy chí ít có thể giữ được ân sủng năm mươi năm không giảm. Bây giờ các gia tộc phú quý trong kinh thành, mặc dù là đại gia tộc kế thừa hơn trăm năm đều không dám vỗ ngực cam đoan thánh sủng không mỏi. Nhìn công chúa tương đương với tấm bùa hộ thân giữ bình yên cho gia tộc.
Lại nói dung mạo công chúa độc nhất vô nhị, tính tình nhã nhặn khó có được, phẩm hạnh cao quý chưa từng nghe nàng khiển trách nặng cung nhân nào, ngược lại nghe nói cung nữ Tử Tô hầu hạ bên cạnh công chúa rất được công chúa yêu thích, khí chất trên người không khác gì các tiểu thư ngoài cung!
Công chúa có tính cách tốt tính nết tốt như vậy, trăm năm khó gặp được một người. Lại có người đem việc tốt trước mắt lật ngược lại, không phải là mắt bị mù tâm bị che phủ sao?
Nhưng mà, cũng may Cố tiểu công tử đó bị mù mắt mới để gia tộc từng người bọn họ có cơ hội.
Lúc trước là đích thân nương nương nói ra, khen ngợi Cố tiểu công tử, bọn họ đương nhiên không dám tranh đoạt lẫn nhau, hiện nay Cố gia đã bị loại vậy vị trí phò mã liền trở thành miếng bánh ngon, nhà ai cướp được chính là tạo hóa của nhà đó, là tổ tiên của họ hiển linh rồi!
Nghĩ như vậy trong lòng các vị mệnh phụ sục sôi, ánh mắt nhìn công chúa càng sáng như đuốc.
Lễ xong, Chử Thanh Huy nhanh chóng trở về Vĩnh Lạc cung thay y phục sưởi ấm, còn lại những người mang theo tâm sự cũng từng người rời đi.
Trong Tê Phượng cung, muội muội ruột của hoàng hậu, lễ bộ thượng thư Lâm phu nhân còn chưa đi.
Hoàng hậu được cung nữ hầu hạ thay ra bộ y phục nặng nề, Lâm phu nhân ngồi bên cạnh nhìn, đợi cung nhân lui xuống mới hỏi: “Tam tỷ, hôn sự của tam công chúa, bây giờ tỷ tính sao?”
Hoàng hậu đẩy một đĩa điểm tâm bên tay cho Lâm phu nhân, “Lại tiếp tục quan sát thôi, lần này phải tìm một người thật tốt mới được.”
Lâm phu nhân hơi nhíu mày, lo lắng nói: “Hai chữ thật tốt đúng là khó tìm, vừa rồi tỷ không nhìn thấy thôi, những phu nhân đó chỉ còn thiếu mỗi việc viết suy nghĩ mưu tính lên trên mặt rồi.”
Hoàng hậu lại không thấy lo lắng, cười nhạt nói: “Không đáng sợ nhất là mưu tính, mưu tính càng nhiều càng tính toán được và mất mới có thể càng xem trọng càng không dám lạnh nhạt công chúa của ta.”
Trải qua chuyện với Cố gia, suy nghĩ của hoàng hậu xảy ra biến đổi không nhỏ. Ngày sau, nếu Noãn Noãn thích một người mê thích quyền quý, hoàng hậu ngược lại không hề lo lắng bởi vì có người nổi tham vọng mới có thể nắm chắc được người đó, mà hoàng gia thứ không thiếu nhất chính là quyền thế.
Nếu chẳng may trái ngược lại, người Noãn Noãn thích là kiểu người vô dục vô cầu, thân phận công chúa cao quý ở trong mắt hắn ngược lại không là gì, hoàng hậu mới thật sự lo lắng nữ nhi của mình lại phải tổn thương lần nữa rồi không.
Lâm phu nhân nghĩ lại cũng xác thực có chuyện như vậy, những người đó nhìn trúng hoàng ân trên người công chúa mà thứ công chúa không thiếu nhất vừa may chính là hoàng ân. Bọn họ nhìn trúng rồi mới có thể lấy lòng nàng, tâng bốc nàng, lúc này mới duy trì được phú quý của mình.
Đây đúng là sức mạnh quyền thế, quyền lực to lớn ở trước mặt những âm mưu tính toán đó đều có thể xem như một kiểu trò đùa của trẻ con.
Trong Vĩnh Lạc cung, Chử Thanh Huy uống xong một bát trà gừng, ôm lấy lò giữ ấm quấn thảm lông, trên người dần dần ấm lại, bấy giờ mơ màng muốn ngủ.
Tử Tô ở bên cạnh chỉ huy cung nữ gói những lễ vật chúc mừng hôm nay nhận được lại, đợi nàng bận xong quay đầu nhìn thì công chúa đã nghiêng đầu tựa trên giường nhỏ mềm ngủ mất rồi.
Hôm nay vì lễ cập kê mà Chử Thanh Huy dậy cực sớm lại ở bên ngoài chịu gió lạnh, trước mắt nhờ hơi nóng ấm áp của địa long vừa vặn có thể ngủ.
Tử Tô đi lên chỉnh tư thế của nàng cho ngay ngắn sau đó đắp thêm một tấm thảm dày.
Trong lúc Chử Thanh Huy đang ngủ mơ hồ lẩm bẩm gì đó, Tử Tô nghe rất rõ, láng máng nghe thấy bánh Vân Đoàn, nói ăn ngon các thứ, không khỏi bật cười.
Đợi Chử Thanh Huy tỉnh lại đã là buổi chiều sắp đến lúc sập tối, Tử Tô nghe tiếng động, tiến vào hầu hạ thay y phục.
Chử Thanh Huy ngáp một cái, mơ màng nói: “Lúc nào rồi? Điểm tâm của Hàm Chương điện đưa đi chưa?”
Tử Tô “a” một tiếng, “Hôm nay quá bận, đã quên đưa rồi!”
Chử Thanh Huy lập tức mở to mắt, “Mau cho người đi ngự thiện phòng cầm đến, bây giờ ta đưa đi chắc vẫn còn kịp.”
Tử Tô nhìn sắc trời, do dự nói: “Công chúa, nô tì thấy chốc nữa là sắp tan học rồi, không thì hôm nay không đưa nữa nhé?”
Chử Thanh Huy cài trâm xong đứng lên, lại gọi người lấy áo khoác cho nàng, “Ta đồng ý với Tiểu Tuân mỗi ngày đều đưa đi, ngoài ra còn một phần của tiên sinh nữa, lúc trước mỗi ngày đều có hôm nay bỗng nhiên dừng lại, còn quên để người đi truyền lời, quả thật quá thất lễ.”
Tử Tô thấy khuyên giải không được, chỉ có thể một mặt phái người đi ngự thiện phòng xách hộp cơm đến, một mặt chuẩn bị để đi ra ngoài.
Hôm nay so với ngày trước muộn hơn rất nhiều, lúc Chử Thanh Huy vội đến Hàm Chương điện, ánh chiều tà rất nhanh đã ngả về Tây rồi chỉ có thể thấy chuỗi góc mái hiên vểnh lên của cung điện.
Bình thường Hàm Chương điện náo nhiệt, bây giờ lại không có bóng người nào, theo lý mà nói bây giờ chưa đến thời gian tan học còn có thể nghe thấy vài tiếng hô la của lúc luyện võ mới đúng.
Không...... thật ra là có, Chử Thanh Huy bỗng nhiên làm một động tác tay, để người phía sau dừng lại, thuận tai lắng nghe kỹ càng.
Trong gió lạnh từng cơn, âm thanh đó xen lẫn chút lạnh giá sắc nhọn dường như có một cái cọc nhẹ nhàng phá vỡ sương tuyết ngày đông, đầu thương tuyết kết thành bông bất ngờ không kịp đề phòng xuyên đến trước mắt, tiêu điều mà lạnh lẽo.
Chử Thanh Huy vô thức nín thở thả chậm bước chân, nhẹ chàng bám vào bên cửa võ trường từ từ nhìn vào bên trong.
Trong võ trường to như vậy chỉ có một người, lúc này Chử Thanh Huy cũng chỉ có thể nhìn thấy một minhfngười đó.
Hắn mặc y phục đen, tay cầm thương dài trong màn tuyết bay đầy trời, thân hình mạnh mẽ nhanh nhẹ như một con chim ưng cô độc, cũng là con chim ưng cô độc lạnh lẽo một mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook