Kiều Công Chúa Và Mãng Phò Mã
-
Chương 14: Ngọt Mềm
Đối với chuyện của Cố Hành Vân, tuy Chử Thanh Huy cảm thấy bất ngờ nhưng thật sự không buồn.
Với nàng mà nói xuất giá là chuyện mà đến tuổi nên làm, nàng thân là công chúa dĩ nhiên có đặc quyền nhưng nhất cử nhất động sẽ bị người khác nhìn chằm chằm càng nhiều. Các cô gái khắp thiên hạ đến tuổi này đều phải xuất giá, nàng không muốn làm một đặc quyền khác tương tự như vậy, khiến ngôn quan(*) có lời để nói làm khó phụ hoàng.
Còn như muốn gả cho ai, trong lòng nàng đã không hề thích cũng chẳng ghét, vậy thì chọn một người ưu tú nhất đây cũng là chuyện thường tình.
Nàng thừa nhận, sau khi muốn Cố Hành Vân làm phò mã tương lai của mình, nàng đối với hắn có chút đặc biệt hơn so với những người bên cạnh nhưng còn chưa đến mức không phải hắn thì không được. Nay hắn đã có người khác, vậy lại đổi sang chọn một người khác là đúng.
Những điều này đều là suy nghĩ thật sự trong lòng nàng, tiếc là người bên cạnh lại không tin nàng dường như ai cũng cho rằng nàng chịu thương tổn rồi, ánh mắt mỗi một người nhìn nàng tràn đầy an ủi thương hại, lời nói hành động vô cùng cẩn thận.
Chử Thanh Huy được đối xử giống như bình hoa dễ vỡ như vậy, thật không biết phải nói gì.
Hôm nay là ngày mở cửa đầu tiên sau năm mới của Hàm Chương điện, nàng đến trễ hơn so với bình thường một chút, lúc đến võ trường bọn họ đã nghỉ ngơi giữa chừng rồi.
Chử Tuân vừa thấy nàng lập tức chạy nhanh đến, lúc khoảng cách chỉ còn vài bước, tựa như nghĩ đến điều gì bỗng nhiên thả chậm bước chân, nhìn sắc mặt của nàng cẩn thận dè dặt đến gần, “A tỷ, tỷ đến rồi.”
Chử Thanh Huy sờ gương mặt đỏ ửng của tiểu đệ, “Hôm nay học được gì rồi, mệt không?”
Lúc nói chuyện nàng thoáng nhìn vào trong võ trường, các vị học sinh tốp ba tốp năm tụ tập một chỗ, thấy nàng đến mọi người đều len lén nhìn qua, trong ánh mắt có vài phần cẩn thận, đến Thái tử cũng không ngoại lệ, chỉ có Diêm Mặc vẫn một mình ngồi ở đó lau chùi chủy thủ bảo bối của hắn.
Không biết vì sao khi nhìn hắn như vậy, ngược lại khiến Chử Thanh Huy thầm thở phào một hơi ----- bên trong nhiều người khác thường như vậy, chắc sẽ có một người thuộc loại bình thường.
“Hôm nay sư phó dạy bọn đệ đánh quyền đó, a tỷ, đệ sẽ học thật tốt, giúp a tỷ đánh kẻ xấu!”
Giọng nói trẻ con kéo mạch suy nghĩ của Chử Thanh Huy trở về, nàng nửa ngồi nửa quỳ giơ ngón út ra ngoéo tay với Chử Tuân, cười nói: “Được, a tỷ đợi đệ giúp tỷ đánh kẻ xấu.”
Chử Tuân ra sức gật đầu, lại nhìn nàng nhỏ giọng thương lượng: “Cho nên a tỷ đừng đau lòng nữa được không?”
Chử Thanh Huy thoáng ngẩn người, nhìn mặt tiểu đệ đầy vẻ quan tâm, vừa không biết nói gì vừa ấm lòng cũng không tiếp tục giải thích nữa, “Được, không đau lòng nữa.”
“Tốt quá rồi!” Chử Tuân hoan hô một tiếng, lập tức lại quan tâm một vấn đề khác, “A tỷ hôm nay mang đến món gì ngon?”
Thái tử đi tới, cong ngón trỏ gõ nhẹ trán nhóc một cái, “Cả ngày chỉ biết ăn, cẩn thận sau này chân béo giơ không lên.”
Chử Tuân xoa trán tủi thân liếc nhìn Thái tử, đối với lời của đại ca nhóc xưa nay không dám phản bác, thế là lại nhìn a tỷ một cách đáng thương.
Chử Thanh Huy lập tức giải vây tiểu đệ, “Ca ca nói như vậy, bánh hạch đào bơ hôm nay là không ăn nữa?”
Thái tử nghẹn chốc lát, “Khục...... Noãn Noãn đã đưa đến rồi, không nên phụ tấm lòng của muội.”
Hắn vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Chử Thanh Huy, thấy trên mặt nàng không có gì khác lạ mới âm thầm yên tâm. Lúc này cho dù bị muội muội nói đến nghẹn không ra lời, hắn cũng rất vui vẻ.
Chử Thanh Huy hiểu rõ tính tình của ca ca đối với đồ ngọt cũng không vạch trần, cho cung nữ phía sau lấy hộp cơm ra, tự mình lấy qua một phần nhỏ để đưa cho sư phó dạy võ.
Qua năm mới, nhìn ra Diêm Mặc vẫn không khác gì năm ngoái, vẫn là cả người mặc y phục đen, lạnh lùng kiệm lời.
“Tiên sinh, dùng chút điểm tâm nhé.”
Diêm Mặc ngẩng đầu nhìn nàng, thoáng gật đầu lại cúi đầu nhìn hai đĩa điểm tâm tinh tế trên bàn, một loại bánh có hình cánh hoa màu hồng, loại còn lại trắng xốp như mây, hắn duỗi ra hai ngón tay cầm lên một đám mây lên, nhét cả một cái vào trong miệng, mặt không biểu cảm mà nhai rồi sau đó nuốt xuống.
Đây là lần đầu tiên hắn ăn điểm tâm trước mặt nàng, Chử Thanh Huy tò mò đánh giá hắn, mắt không rời khỏi đầy mong đợi nói: “Đây là bánh Vân Đoàn, tiên sinh cảm thấy như thế nào?”
Quá mềm, lúc cầm lên ngón tay còn hơi lõm vào trong đó; quá ngọt, hắn chưa từng ăn qua đồ ăn nào ngọt ngấy như vậy.
Hắn tuy không thích ăn nhưng rất ít ăn đồ ngọt, những thứ trước kia đưa đến gần như hắn không hề động qua. Vừa rồi nhìn thấy khối bánh này vừa trắng vừa mềm, lại không biết tại sao bỗng nhiên muốn ăn một cái, cảm giác quả thật như hắn nghĩ, vừa ngọt vừa mềm, giống như......
“Tiên sinh?” Chử Thanh Huy nghiêng nghiêng đầu.
“...... Không tệ.”
Chử Thanh Huy bỗng vui hẳn lên, lại ngồi xuống đẩy bánh Vân Đoàn đến trước mặt hắn, “Vậy tiên sinh ăn thêm một cái nữa nhé!”
Diêm Mặc hơi nghiêm mặt kiểm tra một chút, mới chậm chạp duỗi tay ra cầm một khối trắng mềm mại đưa vào miệng, nhai nhanh hai cái sau đó nuốt xuống.
Quả thật quá ngọt.
Chử Thanh Huy nhìn biểu hiện của hắn, lại hiểu lầm cho rằng hắn với mình có sở thích giống nhau, vui vẻ nói: “Tiên sinh cũng cảm thấy rất ngon đúng không? Ta thích nhất bánh Vân Đoàn này, hôm đó bộ dáng nóng hừng hực của tiên sinh, chính là giống Vân.......”
Nàng bỗng nhiên ý thức được mình lỡ lời, vội che kín miệng nuốt lời không mấy tôn kính đó xuống, đôi mắt long lanh lấy lòng cong lên.
Nhưng lời hôm đó nàng nói Diêm Mặc nghe rất rõ, nàng nói hắn giống bánh Vân Đoàn, quả thật là một so sánh khó bề tưởng tượng nổi. Miếng bánh tròn tròn vừa mềm vừa ngọt này, chẳng lẽ không phải càng giống bản thân nàng hơn sao?
Diêm Mặc lựa chọn làm như chưa nghe thấy gì, nhìn nàng chớp mắt, dừng giây lát, nói: “Kẹo hoa hồng?”
“Hả?” Chử Thanh Huy nhất thời không hiểu, thoáng nghĩ mới biết là hắn đang hỏi, bánh Vân Đoàn đã là món nàng thích nhất, kẹo hoa hồng được xếp ở đâu.
Nàng cười tủm tỉm nói: “Kẹo hoa hồng là rất rất thích, rất rất thích thì chỉ có một, còn rất thích thì có thể có rất nhiều.”
Loại lý luận này, Diêm Mặc chưa nghe thấy bao giờ.
Hắn không nói chuyện, Chử Thanh Huy cũng cảm thấy nhạt nhẽo, vốn dĩ tiên sinh nói chuyện với nàng mỗi lần đều chỉ có hai chữ thôi, hôm nay nói nhiều hơn vài chữ lại biết được sở thích ăn bánh Vân Đoàn của tiên sinh và nàng giống nhau, nàng đã rất bất ngờ rất kinh ngạc vui mừng rồi.
“Đúng rồi, làm sao tiên sinh biết ta thích ăn kẹo hoa hồng?” Nàng nhớ lần trước lúc đưa kẹo cho tiên sinh, không hề nói mình thích ăn.
Diêm Mặc lại vô thức nhìn xuống giữa eo nàng, quả nhiên ở chỗ đó có đeo một túi tiền nhỏ màu hồng, tỏa ra vị ngọt ngào thoang thoảng của hoa hồng, túi tiền như vậy hắn có hai cái.
Từ mười năm trước, lúc nàng còn nhỏ đưa cho hắn túi tiền đầu tiên đã từng nói qua thích nhất là kẹo hoa hồng, không biết từ lúc nào những lời nói đó lại trở nên rõ ràng như vậy, dường như đang ở bên tai.
“Đoán xem.” Hắn nói.
Với nàng mà nói xuất giá là chuyện mà đến tuổi nên làm, nàng thân là công chúa dĩ nhiên có đặc quyền nhưng nhất cử nhất động sẽ bị người khác nhìn chằm chằm càng nhiều. Các cô gái khắp thiên hạ đến tuổi này đều phải xuất giá, nàng không muốn làm một đặc quyền khác tương tự như vậy, khiến ngôn quan(*) có lời để nói làm khó phụ hoàng.
Còn như muốn gả cho ai, trong lòng nàng đã không hề thích cũng chẳng ghét, vậy thì chọn một người ưu tú nhất đây cũng là chuyện thường tình.
Nàng thừa nhận, sau khi muốn Cố Hành Vân làm phò mã tương lai của mình, nàng đối với hắn có chút đặc biệt hơn so với những người bên cạnh nhưng còn chưa đến mức không phải hắn thì không được. Nay hắn đã có người khác, vậy lại đổi sang chọn một người khác là đúng.
Những điều này đều là suy nghĩ thật sự trong lòng nàng, tiếc là người bên cạnh lại không tin nàng dường như ai cũng cho rằng nàng chịu thương tổn rồi, ánh mắt mỗi một người nhìn nàng tràn đầy an ủi thương hại, lời nói hành động vô cùng cẩn thận.
Chử Thanh Huy được đối xử giống như bình hoa dễ vỡ như vậy, thật không biết phải nói gì.
Hôm nay là ngày mở cửa đầu tiên sau năm mới của Hàm Chương điện, nàng đến trễ hơn so với bình thường một chút, lúc đến võ trường bọn họ đã nghỉ ngơi giữa chừng rồi.
Chử Tuân vừa thấy nàng lập tức chạy nhanh đến, lúc khoảng cách chỉ còn vài bước, tựa như nghĩ đến điều gì bỗng nhiên thả chậm bước chân, nhìn sắc mặt của nàng cẩn thận dè dặt đến gần, “A tỷ, tỷ đến rồi.”
Chử Thanh Huy sờ gương mặt đỏ ửng của tiểu đệ, “Hôm nay học được gì rồi, mệt không?”
Lúc nói chuyện nàng thoáng nhìn vào trong võ trường, các vị học sinh tốp ba tốp năm tụ tập một chỗ, thấy nàng đến mọi người đều len lén nhìn qua, trong ánh mắt có vài phần cẩn thận, đến Thái tử cũng không ngoại lệ, chỉ có Diêm Mặc vẫn một mình ngồi ở đó lau chùi chủy thủ bảo bối của hắn.
Không biết vì sao khi nhìn hắn như vậy, ngược lại khiến Chử Thanh Huy thầm thở phào một hơi ----- bên trong nhiều người khác thường như vậy, chắc sẽ có một người thuộc loại bình thường.
“Hôm nay sư phó dạy bọn đệ đánh quyền đó, a tỷ, đệ sẽ học thật tốt, giúp a tỷ đánh kẻ xấu!”
Giọng nói trẻ con kéo mạch suy nghĩ của Chử Thanh Huy trở về, nàng nửa ngồi nửa quỳ giơ ngón út ra ngoéo tay với Chử Tuân, cười nói: “Được, a tỷ đợi đệ giúp tỷ đánh kẻ xấu.”
Chử Tuân ra sức gật đầu, lại nhìn nàng nhỏ giọng thương lượng: “Cho nên a tỷ đừng đau lòng nữa được không?”
Chử Thanh Huy thoáng ngẩn người, nhìn mặt tiểu đệ đầy vẻ quan tâm, vừa không biết nói gì vừa ấm lòng cũng không tiếp tục giải thích nữa, “Được, không đau lòng nữa.”
“Tốt quá rồi!” Chử Tuân hoan hô một tiếng, lập tức lại quan tâm một vấn đề khác, “A tỷ hôm nay mang đến món gì ngon?”
Thái tử đi tới, cong ngón trỏ gõ nhẹ trán nhóc một cái, “Cả ngày chỉ biết ăn, cẩn thận sau này chân béo giơ không lên.”
Chử Tuân xoa trán tủi thân liếc nhìn Thái tử, đối với lời của đại ca nhóc xưa nay không dám phản bác, thế là lại nhìn a tỷ một cách đáng thương.
Chử Thanh Huy lập tức giải vây tiểu đệ, “Ca ca nói như vậy, bánh hạch đào bơ hôm nay là không ăn nữa?”
Thái tử nghẹn chốc lát, “Khục...... Noãn Noãn đã đưa đến rồi, không nên phụ tấm lòng của muội.”
Hắn vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Chử Thanh Huy, thấy trên mặt nàng không có gì khác lạ mới âm thầm yên tâm. Lúc này cho dù bị muội muội nói đến nghẹn không ra lời, hắn cũng rất vui vẻ.
Chử Thanh Huy hiểu rõ tính tình của ca ca đối với đồ ngọt cũng không vạch trần, cho cung nữ phía sau lấy hộp cơm ra, tự mình lấy qua một phần nhỏ để đưa cho sư phó dạy võ.
Qua năm mới, nhìn ra Diêm Mặc vẫn không khác gì năm ngoái, vẫn là cả người mặc y phục đen, lạnh lùng kiệm lời.
“Tiên sinh, dùng chút điểm tâm nhé.”
Diêm Mặc ngẩng đầu nhìn nàng, thoáng gật đầu lại cúi đầu nhìn hai đĩa điểm tâm tinh tế trên bàn, một loại bánh có hình cánh hoa màu hồng, loại còn lại trắng xốp như mây, hắn duỗi ra hai ngón tay cầm lên một đám mây lên, nhét cả một cái vào trong miệng, mặt không biểu cảm mà nhai rồi sau đó nuốt xuống.
Đây là lần đầu tiên hắn ăn điểm tâm trước mặt nàng, Chử Thanh Huy tò mò đánh giá hắn, mắt không rời khỏi đầy mong đợi nói: “Đây là bánh Vân Đoàn, tiên sinh cảm thấy như thế nào?”
Quá mềm, lúc cầm lên ngón tay còn hơi lõm vào trong đó; quá ngọt, hắn chưa từng ăn qua đồ ăn nào ngọt ngấy như vậy.
Hắn tuy không thích ăn nhưng rất ít ăn đồ ngọt, những thứ trước kia đưa đến gần như hắn không hề động qua. Vừa rồi nhìn thấy khối bánh này vừa trắng vừa mềm, lại không biết tại sao bỗng nhiên muốn ăn một cái, cảm giác quả thật như hắn nghĩ, vừa ngọt vừa mềm, giống như......
“Tiên sinh?” Chử Thanh Huy nghiêng nghiêng đầu.
“...... Không tệ.”
Chử Thanh Huy bỗng vui hẳn lên, lại ngồi xuống đẩy bánh Vân Đoàn đến trước mặt hắn, “Vậy tiên sinh ăn thêm một cái nữa nhé!”
Diêm Mặc hơi nghiêm mặt kiểm tra một chút, mới chậm chạp duỗi tay ra cầm một khối trắng mềm mại đưa vào miệng, nhai nhanh hai cái sau đó nuốt xuống.
Quả thật quá ngọt.
Chử Thanh Huy nhìn biểu hiện của hắn, lại hiểu lầm cho rằng hắn với mình có sở thích giống nhau, vui vẻ nói: “Tiên sinh cũng cảm thấy rất ngon đúng không? Ta thích nhất bánh Vân Đoàn này, hôm đó bộ dáng nóng hừng hực của tiên sinh, chính là giống Vân.......”
Nàng bỗng nhiên ý thức được mình lỡ lời, vội che kín miệng nuốt lời không mấy tôn kính đó xuống, đôi mắt long lanh lấy lòng cong lên.
Nhưng lời hôm đó nàng nói Diêm Mặc nghe rất rõ, nàng nói hắn giống bánh Vân Đoàn, quả thật là một so sánh khó bề tưởng tượng nổi. Miếng bánh tròn tròn vừa mềm vừa ngọt này, chẳng lẽ không phải càng giống bản thân nàng hơn sao?
Diêm Mặc lựa chọn làm như chưa nghe thấy gì, nhìn nàng chớp mắt, dừng giây lát, nói: “Kẹo hoa hồng?”
“Hả?” Chử Thanh Huy nhất thời không hiểu, thoáng nghĩ mới biết là hắn đang hỏi, bánh Vân Đoàn đã là món nàng thích nhất, kẹo hoa hồng được xếp ở đâu.
Nàng cười tủm tỉm nói: “Kẹo hoa hồng là rất rất thích, rất rất thích thì chỉ có một, còn rất thích thì có thể có rất nhiều.”
Loại lý luận này, Diêm Mặc chưa nghe thấy bao giờ.
Hắn không nói chuyện, Chử Thanh Huy cũng cảm thấy nhạt nhẽo, vốn dĩ tiên sinh nói chuyện với nàng mỗi lần đều chỉ có hai chữ thôi, hôm nay nói nhiều hơn vài chữ lại biết được sở thích ăn bánh Vân Đoàn của tiên sinh và nàng giống nhau, nàng đã rất bất ngờ rất kinh ngạc vui mừng rồi.
“Đúng rồi, làm sao tiên sinh biết ta thích ăn kẹo hoa hồng?” Nàng nhớ lần trước lúc đưa kẹo cho tiên sinh, không hề nói mình thích ăn.
Diêm Mặc lại vô thức nhìn xuống giữa eo nàng, quả nhiên ở chỗ đó có đeo một túi tiền nhỏ màu hồng, tỏa ra vị ngọt ngào thoang thoảng của hoa hồng, túi tiền như vậy hắn có hai cái.
Từ mười năm trước, lúc nàng còn nhỏ đưa cho hắn túi tiền đầu tiên đã từng nói qua thích nhất là kẹo hoa hồng, không biết từ lúc nào những lời nói đó lại trở nên rõ ràng như vậy, dường như đang ở bên tai.
“Đoán xem.” Hắn nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook