“Tôi vẫn ổn. Nếu là do tôi làm phiền các ngài, tôi sẽ rời đi. Tôi sẽ để hai người nói chuyện.”

Trước những lời thẳng thừng của Valletta, ánh mắt đầy trách móc của Carlon Delphine đổ dồn về phía Công tước Leon.

“…”

Tại sao anh lại có cảm giác tội lỗi dù chưa phạm tội gì vậy?

“Không sao.”

Valletta nghiêng đầu trước câu trả lời cực kì ngắn gọn kia. Carlon Delphine vỗ vai cô và kéo ghế ra.

“Ý ngài ấy là chúng ta có thể ngồi cùng.”

“À, cảm ơn ngài.”

Cô không biết trong câu trả lời ngắn gọn của ngài ấy có sắc thái như thế nào, nếu theo tính cách của ngài ấy thì người quen từ lâu mới biết được.

“Nhân tiện, nếu là Công tước Leon …”

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy mặt anh, nhưng cô đã từng nghe tên anh.

Vừa là Công tước vừa là thanh kiếm của Đế quốc. Người ta đều nói anh trăm trận trăm thắng, chưa thua trận chiến nào.

Đồng thời, cô còn biết anh cũng là người hào hiệp,  trung thành và có danh tiếng tốt vì anh không áp bức người khác và không liều lĩnh lạm dụng quyền lực của mình.

Không chỉ vậy, người ta còn nói rằng anh tuy xuất thân từ một quý tộc sa sút và khiêm tốn nhưng có thể đạt được danh hiệu Công tước bằng chính đôi tay của mình, theo nghĩa đen đã trở thành nguồn cảm hứng cho vô số người.

Anh là một thần tượng của nhiều kiếm sĩ vì người ta nói rằng không ai dám so sánh với anh về kiếm thuật hay sức mạnh trong Đế quốc hay từ nhiều quốc gia hiện có khác.

Đó là tất cả thông tin cô đã nghe khi bị nhốt, vì vậy cô không biết có bao nhiêu từ trong số đó là hiện thân của anh ta.

“…Ít nhất ngài ấy cũng phải cách Công tước Delphine tầm mười năm.”

Họ có vẻ khá hợp nhau. Tất nhiên, Carlon Delphine lớn tuổi hơn anh.

“Và ngài ấy cũng là người đã công nhận tài năng của Therion.”

Có vẻ như anh là người đã truyền lại họ Leon cho Therion. Valletta lặng lẽ xoa cằm, liếc nhìn Công tước Leon.

“Người ta cũng nói rằng ngài ấy là một người đàn ông kiệm lời và khá nghiện rượu.”

Anh ta rất kén chọn rượu, vì vậy khi người ta phát hiện ra loại đồ uống anh ưa thích, cô sẽ nghe thấy những người hầu trong biệt thự Delight thì thầm rằng họ nên mua một ly trước khi nó trở nên đắt đỏ.

“Đang nghĩ gì thế?”

“Tôi đang nghĩ về chuyện của Công tước Leon.”

“Kính ngữ.”

Vẻ không hài lòng được diễn tả rõ ràng chỉ với một từ. Carlon Delphine nhún vai.

“Trước hết, đây là bữa tiệc, không phải nơi công cộng.”

“Không có ai ở đây cả.”

“Tôi nghĩ ngài đã đuổi hết mọi người xung quanh, Công tước.”

Giọng điệu đã thoải mái hơn, nhưng không có nghĩa là vấn đề về kính ngữ đã được giải quyết hoàn toàn.

Công tước Leon thở dài thườn thượt, nhưng ông không còn trách mắng anh ta cũng như không bắt buộc anh ta phải làm bất cứ điều gì.

“Bé con… Không, ta sẽ bảo vệ Valletta.”

“…”

Anh ta nhìn Carlon Delphine mà không nói gì.

Đối với người khác, vẻ mặt của anh ta có thể trông rất thẳng thừng, nhưng Carlon Delphine có thể cảm nhận được sự trách móc trong ánh nhìn của anh ta.

“Chuyện này đã vượt ngoài tầm kiểm soát. Sẽ không dễ rút lui khỏi việc mà ta đã quyết từ lâu.”

Trước những lời giải thích thêm của Carlon Delphine, Công tước Leon không nói gì và chỉ rót thêm ít whisky mạnh.

Rượu whisky rót vào ly được làm thủ công nên có mùi hăng của rượu.

Valletta tò mò nhìn vào chai rượu whisky đã uống cạn.

Không phải vì cô không biết thứ này là gì, mà bởi vì đây là thứ mà cô chưa bao giờ thử qua, kể cả trong kiếp trước.

Công tước Leon như phát hiện ra suy nghĩ của Valletta, anh ta chuyển cái chai sang chỗ khác.

“Nhóc không uống được.”

“…”

Trước những lời nghiêm khắc như đang nói với một đứa trẻ của anh ta, Valletta chớp mắt và rời mắt khỏi chai rượu. Cảm thấy xấu hổ, cô đảo mắt một lượt rồi nhẹ nhàng gật đầu.

“Trông mình nhỏ lắm sao?”

Carlon Delphine khi họ gặp nhau lần đầu cũng như vậy, và Công tước Leon không khác là bao. Thật kỳ lạ, cả hai người đều đối xử với cô như một đứa trẻ.

“Nhưng ngài Công tước, giờ tôi đã là người trưởng thành…”

“Không được.”

“Tôi hiểu rồi.”

Cuối cùng, Valletta nhẹ nhàng từ bỏ và nhún vai.

Thực tế, cô không thể hiểu tại sao mình lại không thể. Cô cũng đã trưởng thành và cơ thể là của cô, bọn họ có quyền gì mà cấm cản cô chứ?

Cô muốn tranh luận với anh ta, nhưng cô không muốn tô màu lòng tốt của họ bằng địch ý.

“Hoàng đế bệ hạ Cainus Slaines đang tiến vào! Hoàng Thái tử Milrode Slaines và Hội trưởng Hiệp hội Nhà giả kim Gillian đang tiến vào!”

Carlon Delphine và Công tước Leon cùng đứng dậy khi nghe thấy giọng nói từ bên ngoài. Valletta cũng vậy, cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi với vẻ mặt lãnh đạm, cố làm ngơ trước trái tim đang đập của mình.

Tất cả quý tộc và người hầu trong phòng tiệc dừng lại những gì họ đang làm và cúi đầu. Valletta làm theo và ôn hòa cúi đầu.

Cánh cửa mở ra, tiếng bước chân vang lên.

“…Valletta?”

Cô lúng túng, đôi vai khẽ run lên.

“Là Valletta, phải không? Nếu đúng thì hãy ngẩng đầu lên đi.”

“Hầy…”

Cô thở dài một hơi và lắc đầu. Thái tử đột nhiên tiến lại gần cô. Reinhardt là như vậy, và anh ấy cũng vậy.

Mọi người đều cúi đầu như nhau, vậy làm thế quái nào mà anh ấy lại tìm thấy cô trong một đám đông khổng lồ như vậy?

“Valletta!”

Milrode mở to mắt.

“Có vẻ như điện hạ không bị thương.”

Dường như không còn nghi ngờ gì khi Reinhardt vẫn để Thái tử còn lành lặn thế này. Reinhardt không bao giờ nói dối kể cả trong quá khứ.

“Nàng vẫn an toàn, không… nàng đã quay về. Ta đã rất nhớ nàng.”

Milrode không giấu nổi niềm vui sướng và ôm chầm lấy Valletta.

Đôi mắt Valletta hơi mở to trước cái ôm đột ngột.

Vòng tay đang mạnh mẽ ôm cô đã sớm giật mình và nhanh chóng thả ra.

“Ta xin lỗi. Ta vui quá nên… là lỗi của ta.”

Milrode xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng của mình không chút thương tiếc. Cô tự hỏi liệu da anh có bị bong tróc không.

Valletta khẽ nhún vai, cảm thấy hơi tiếc nuối.

“Không, không sao đâu.”

“Ta nghe nói nàng đã trốn khỏi Ma tháp. Nàng không bị thương ở đâu chứ?”

“Vâng.”

Khi Valletta ngẩng đầu lên và nhìn qua vai Milrode, cô thấy Hoàng đế có một biểu cảm kỳ ​​lạ, và bên cạnh là một người đàn ông một mắt trong chiếc áo choàng lộng lẫy.

Có ba người đi vào, một người là Hoàng đế, người trước mặt nàng là Thái tử, sau đó có lẽ người một mắt là Hội trưởng Hiệp hội giả kim.

“Tên hắn là Gillian, đúng không nhỉ?”

Hắn đang đeo một miếng che mắt trên mắt còn lại của mình. Nhìn cách ăn mặc sang trọng này, nhất định không khác những đạo sĩ ẩn thân mặc áo bào.

“Nhưng sao nàng lại đến được đây…”

Chỉ sau khi sự phấn khích của anh ta lắng xuống và tình hình đã ổn định, Milrode mới hỏi một cách muộn màng.

Valletta liếc nhìn Carlon Delphine đang đứng bên cạnh. Trước khi cô kịp nhận ra, Carlon Delphine đã ngẩng cao đầu và chuẩn bị sẵn một câu trả lời thích hợp.

“Thần đang bảo vệ Valletta, à không, tiểu thư Delight, người vừa chạy trốn khỏi Ma tháp.”

“À! Cảm ơn ngài. Nhờ Công tước Delphine, ta mới có thể gặp lại nàng ấy một lần nữa.”

Milrode tin vào những lời nói lãnh đạm của Carlon Delphine mà không có chút nghi ngờ.

Lòng tốt của Milrode có lẽ là lợi thế của anh, nhưng lòng tốt đó chẳng giúp ích được gì cho Valletta.

“Đừng nhắc đến chuyện này nữa. Thần đã rất bất ngờ khi nhìn thấy tiểu thư trên tấm áp phích mất tích nên đã đích thân tìm kiếm và tìm được cô ấy. Vì vậy thần đã xin nghỉ phép một vài ngày.”

“Ta hiểu. Ngài làm việc rất chăm chỉ.”

Sau khi nói xong, Carlon Delphine nhẹ nhàng lùi lại mà không nói gì thêm.

Milrode nhìn Valletta với vẻ mặt hạnh phúc. Valletta chỉ cúi đầu với đôi mắt thờ ơ. Vẻ mặt của Milrode hơi tối sầm lại.

“Mau về chỗ của mình đi, Milrode. Ta rất mừng khi con được nói chuyện với vị hôn thê của mình sau một thời gian dài, nhưng con không thể để cho những người khác tiếp tục cúi đầu khi con đang nói chuyện được.”

“À, vâng, thưa Bệ hạ. Lát nữa gặp lại, Valletta.”

Milrode nắm chặt tay, nhìn Valletta tiếp tục cúi đầu không nói gì. Anh không biết tại sao cô lại không nhìn mặt anh.

“…Nghĩ lại thì, nàng ấy cuối cùng vẫn không gọi tên mình.”

Mỗi lần như vậy, cô đều né tránh bằng cách nói “khi đến thời điểm thích hợp”, nhưng cô chưa gọi tên anh dù chỉ một lần. Và hôm nay cũng vậy.

Anh dường như là người duy nhất vui mừng vì họ đã đoàn tụ. Miệng anh tràn ngập vị đắng.

“Thôi nào, ngày hôm nay chúng ta nên vui vẻ lên. Tất cả chúng ta hãy cùng ngẩng đầu lên và thưởng thức bữa tiệc nào. ”

Ngay sau khi Hoàng đế cho phép, tất cả các quý tộc đang cúi đầu, đồng loạt đứng dậy.

Thời điểm bọn họ vừa ngẩng đầu lên, tất cả ánh mắt trên người đều tập trung lại một chỗ.

“Và nếu hai người không phiền thì, tiểu thư Delight và Công tước Delphine, có thể cùng nói chuyện với ta một lát?”

Thay vì trả lời, Valletta quay đầu lại nhìn Carlon Delphine. Carlon Delphine mỉm cười và cúi đầu.

“Đó là vinh dự của chúng thần, thưa Bệ hạ. Tuy nhiên, thần sẽ rất vui nếu ngài để bạn của thần, Công tước Leon cùng tham gia.”

Hoàng đế liếc nhìn Công tước Leon đứng bên cạnh, và vui mừng gật đầu.

“Nếu Công tước muốn thì cứ theo như vậy đi. Cứ làm những gì ngài muốn.”

Công tước Leon thở phào nhẹ nhõm sau khi được cho phép. Ngài ấy nhẹ nhàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi và tiến đến chiếc bàn đã được chuẩn bị sẵn ở khu vực phía trên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương