Cô bé khi cười thật sự rất đáng yêu. Thật đau lòng khi biết một đứa trẻ có khuôn mặt như thế này lại có đôi mắt vô hồn và bị lợi dụng như một con khỉ trong rạp xiếc.

“Tôi muốn nhanh chóng trưởng thành.”

“Tại sao?”

Carlon Delphine thấp giọng hỏi cô bé.

Trước câu hỏi của ông, cô bé nở nụ cười chua chát chẳng giống một đứa trẻ.

“Khi ấy tôi sẽ được tự do.”

“…Nhóc muốn được tự do?”

“Đúng vậy, tôi muốn được sống trong ngôi nhà có sự ấm áp của gia đình. Ngay lúc này tôi chỉ có cảm giác như đang bị giam cầm trong ngục tù.”

Carlon Delphine thẫn thờ nhìn cô bé. Điều ước của cô thật quá ảm đạm.

Carlon Delphine lấy những gì có trong túi ra và đặt nó vào lòng bàn tay đứa trẻ.

Đó là sôcôla mà ông gấp rút mang theo từ sảnh tiệc lúc nãy.

“Bé con, ta chỉ có thứ này thôi, nhưng… hãy giấu đi và khi nào đói thì lấy ra ăn nhé. Ta cần nhiều hơn nữa… Một khi bản thân ta có thể tự lập, ta chắc chắn sẽ giúp con.”

“…Haha, ngài đúng là người kì lạ. Tôi sẽ ăn.”

Đôi mắt cô bé giờ đã có ý cười và bừng lên sức sống.

Ông không thể nào quên được khoảnh khắc khi đôi mắt chết chóc của cô ánh lên sự sống.

Nhìn thấy vẻ trẻ con của cô, Carlon Delphine tròn mắt ngạc nhiên.

“Vậy thì đi đi, bé con.”

“Vâng ạ.”

Cô bé nắm chặt viên sôcôla trong lòng bàn tay và vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé của mình.

Sau đó, như thể sợ Bá tước Delight sẽ quay lại, cô nhanh chóng bước đi xa hơn.

Carlon Delphine đã lần theo dấu vết của cô bé một thời gian dài, kể cả sau khi cô biến mất.

Sau đó, thỉnh thoảng, cô bé sẽ xuất hiện trong Hoàng cung.

Theo thời gian, cô bé dần trưởng thành, trở nên thành thạo hơn trong giả kim thuật, và cô dường như ngày càng vô cảm.

Cô bé bị bắt làm những việc mà người lớn nên làm, chỉ vì cô tuyệt vời và đặc biệt hơn một chút.

Cô không tham dự bữa tiệc, cô chỉ ở đó để giải tỏa tâm trạng.

Mỗi khi cô xuất hiện với tư cách là một nhà giả kim ở trung tâm sảnh tiệc, ông sẽ nhìn vào đôi mắt đen láy, hấp hối của cô và cố gắng nghĩ cách giúp cô.

Nhưng kể từ đó, ông không thể liên lạc được với cô bé.

Nếu có thể, ông muốn cô thoát khỏi vòng tay của Bá tước Delight, và đưa cô về gia đình mình chăm sóc.

Khi nhìn đứa trẻ gầy guộc trở nên máy móc khi cô vẽ các công thức giả kim, miệng Carlon Delphine dần trở nên đắng ngắt.

Sau ngày hôm đó, Carlon Delphine đã quyết định. Nếu một ngày đứa trẻ đó cần giúp đỡ, ông sẽ làm bất cứ điều gì để giúp đỡ cô bất kể lý do.

***

“Công tước?”

Trước giọng nói của cô bé, Carlon Delphine từ từ thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.

Dù sao, không giống như trước đây, bây giờ ông có thể giúp cô bằng cách ở bên cạnh cô.

“Không, hãy giải quyết từng chút một. Và ta không cần ma dược cao cấp. Đó chỉ đơn giản là một ân huệ thôi, ta hy vọng con đừng ôm gánh nặng trong lòng.”

Đôi mắt của Valletta hơi nheo lại.

“Nếu con cần gì thì cứ nói cho ta biết. Con chỉ cần yêu cầu được giúp đỡ thôi. Không cần thanh toán. Nếu con cần giúp đỡ, ta sẽ sẵn lòng giúp con.”

Ông đã không thể giúp cô trong mười ba năm. Ông đã hứa rằng một ngày nào đó mình sẽ giúp đỡ cô.

Năm nào ông cũng phải chứng kiến ​​cô bé ngày một héo hon và tự hành hạ bản thân mình.

“…Vâng.”

Valletta có biểu cảm kì lạ, nhưng vẫn gật đầu như đã hiểu ý của ông.

Ông lúng túng vỗ vai Valletta vài lần.

“Đừng lo lắng về Hoàng thất. Ta đã nói thì sẽ giữ lời.”

“Vâng.”

Có phải ảo giác hay không mà sự bình tĩnh của cô dường như không thật chút nào?

Carlon Delphine chỉ mỉm cười và gật đầu thay vì tiếp tục chọc ngoáy.

“Hãy sẵn sàng đi thôi. Đừng lo, con không cần phải đứng ở bữa tiệc quá lâu.”

“Hừm, vâng.”

“Và có nhớ những gì ta đã làm với tên pháp sư ngày hôm qua không?”

“Vâng.”

“Cô nghĩ sao?”

Đó là câu hỏi ngắn và đủ ý.

Với vẻ mặt khó hiểu, Valletta chớp mắt một cái và nhún vai.

“Tôi đã nghĩ đó là một thuật giả kim độc nhất vô nhị. Tôi hơi ngạc nhiên khi ánh sáng sau khi đúc khác với ánh sáng của tôi, và tảng băng đó đã xuất hiện… ”

Cô nghĩ rằng thuật giả kim chỉ có thể dùng để điều chế ma dược, biến đá thành vàng hay ngược lại nên hơi ngạc nhiên.

Cô nghĩ giả kim thuật không dùng để tấn công.

“Không ngoài dự đoán. Có vẻ như những gì Bá tước dạy cho con quá ít ỏi.”

“…”

“Giả kim thuật có nhiều năng lực kì diệu và tuyệt vời như ma thuật. Mặc dù điều đó là hiển nhiên, nhưng đôi khi nó có thể là một mối họa. ”

Valletta gật đầu.

“Hầu hết thuật giả kim mình dùng chỉ toàn là biến hóa các công thức giả kim.”

Một công thức giả kim chỉ thay đổi vật chất và hỗn hợp nói chung bị hạn chế.

Chúng là những cuốn sách duy nhất mà cô thường có thể đọc, vì vậy cô luôn nghĩ rằng cả thế giới chỉ tràn ngập những loại sách đó …

“Đầu mình đã hoàn toàn bị cố định một chỗ…”

Valletta nhịn cười trước thông tin đầy bất ngờ.

Cô không nghĩ ngợi nhiều, nhưng khi nhận ra mình vẫn bị ông ta (Bá tước Delight) vẫn thao túng suy nghĩ ngay cả khi ông ta đã chết, và cô cảm thấy khó chịu.

“Tôi sẽ học thêm những mảng khác.”

“Đó là lý do tại sao ta nói con phải học lại từ những điều cơ bản. Valletta, theo đúng nghĩa đen con đã học cách cầm và sử dụng dao từ khi sinh ra, nên con mới không biết dao còn những công dụng khác.”

Carlon Delphine bình tĩnh tiếp tục giải thích. Valletta gật đầu một cái với vẻ mặt lạ lùng, cho thấy cô đã đồng ý với ông rằng cô cần phải học hỏi thêm.

“Dao chỉ đơn giản là dùng để tinh chỉnh mọi thứ, đôi khi nó có thể lấy đi mạng sống của một người, nhưng đồng thời, nó còn có thể được sử dụng để bảo vệ chính mình.”

Carlon Delphine xoa nhẹ đầu Valletta, rồi thu tay về.

“Hãy chuẩn bị và xuống dưới đi. Chúng ta sẽ đi cùng nhau.”

“Vâng.”

Valletta gật đầu.

“Cứ như đang đối phó với một con búp bê vậy.”

Bây giờ ông đã hiểu phần nào tại sao Chủ nhân của Ma tháp lại nói như vậy. Ông biết rằng cả hai đều đã tan vỡ, nhưng dường như chính Valletta cũng không nhận ra điều đó.

Ông không thể trả lời thế nào thì tốt hơn. Cuối cùng thì chuyện cả hai đều tan vỡ, cái nào tốt hơn hay cái nào tệ hơn cũng không thay đổi được sự thật, không thể xác định được câu trả lời.

Tiếng thở dài của Carlon Delphine thêm dài hơn.

Ông ấy nghĩ rằng cuối cùng thì mình đã tiến được xa hơn, nhưng giờ đây đã xuất hiện một bức tường lớn hơn chắn trước mặt ông.

Tất cả những gì ông có thể làm lúc này là đảm bảo Hoàng thất không thể chạm đến cô.

***

“Công tước Delphine, và… người bạn (*) đi cùng ngài ấy đã đến!”

Mọi người hướng mắt về phía cửa ra vào khi giọng nói ồn ào vang lên trong sảnh tiệc.

Những người đang trò chuyện và cụng ly đồng loạt hiện lên vẻ mặt ngạc nhiên.

Dùng từ “bạn”(*) có nghĩa là người đó không phải quý tộc hoặc là một người vô danh, vì Công tước Carlon Delphine chưa bao giờ mang theo bạn nhảy.

(*) ở đây cả hai câu bản eng dùng từ “companion” – nghĩa là một người bạn cùng mình đi đâu đó, khác với từ “partner” – nghĩa là cộng sự, bạn đồng hành, bạn nhảy… 

Công tước Leon đang ngồi trong góc thưởng rượu, tự nhiên quay đầu về phía cửa ra vào.

Những tiếng xì xào của các quý tộc khi nhìn thấy Carlon Delphine và cô gái trẻ xuất hiện qua lối vào rộng mở càng tăng lên.

“…Delight?”

“Ôi chúa ơi, chẳng phải đang bị truy nã hay sao?”

“Mối quan hệ giữa cô ấy với Công tước Delphine là gì…?”

“Không phải Hoàng thất cũng đang tìm kiếm sao?”

“Làm sao một kẻ giết người lại…”

Sau sự kết hợp giữa những lời xì xào xung quanh và hoàn cảnh trước mặt, những nếp nhăn hằn sâu hiện trên khuôn mặt của Công tước Leon.

“Điên.”

Anh ta không nói nhiều. Anh thể hiện bản thân bằng một từ ngắn gọn, táo bạo.

Một luồng khí nặng nề từ từ len lỏi lên, và những quý tộc khác xung quanh anh ta lẻn ra khỏi chỗ ngồi.

Carlon Delphine nhìn quanh đại sảnh, và bắt đầu sải bước về phía Công tước Leon.

Công tước Leon rót xong rượu vào ly và cau mày.

“Đã lâu không gặp, Công tước Leon.”

“… Biến đi.”

“Hiện giờ có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía ta, nên muốn rời đi không dễ chút nào.”

“Chết tiệt.”

Carlon Delphine đã không dễ dàng lùi bước ngay cả với câu trả lời ngắn đầy không hài lòng.

May mắn thay, chỉ có một số người giữ được thăng bằng ở đó. Trong số họ, có những người đủ bản lĩnh đứng về phía công lý.

“Nhìn đi. Ta không sao, nhưng ta lo lắng cho bé con này hơn. ”

“Bé con..?”

Trước biệt danh mà Carlon Delphine gọi, ánh mắt của Công tước Leon hướng về Valletta, người đang đứng bên cạnh ông.

Anh ta bắt gặp ánh mắt thờ ơ của cô trong không khí.

“… Đứa trẻ này.”

Lông mày của Công tước Leon nhíu lại khi anh ta lầm bầm điều gì đó.

Carlon Delphine suốt mười năm qua luôn gọi người mình muốn giúp đỡ là “bé con”, nhưng Công tước Leon không ngờ rằng đó là con gái của Bá tước Delight.

Anh vẫn nhớ Delight là người mà Carlon Delphine không thể chạm vào.

“Đây đúng là phát đạn lớn mà.”

Một tiếng thở dài kèm theo mùi rượu thoang thoảng thoát ra khỏi môi Công tước Leon.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương