Tác giả: Tố Ngộ

Editor: Donut

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạch Ninh hiểu lầm rằng Lệ Tử Dận sợ hãi bà Triệu, cậu ôm tay hắn càng chặt, nỗ lực thuyết phục: “Ông nội của anh cũng làm đến thế rồi anh còn sợ gì? Bà Triệu già như vậy còn muốn ăn cỏ non thật là không biết xấu hổ. Anh yên tâm tôi nhất định giúp anh cắt cái đuôi này đi, bảo vệ sự trong sạch của anh.”

 

Sự trong sạch của hắn mà cần đến thằng nhóc này bảo vệ?

 

Lệ Tử Dận bị chọc giận đến mắc cười, ôm thì ôm hắn không lột bỏ miếng keo dính Bạch Ninh xuống được nên thẳng thắn đứng im không di chuyển: “Cậu muốn chọc tức Triệu nữ sĩ thì phải nhận ông nội tôi là bạn trai nhé.”

Bạch Ninh: “Triệu nữ sĩ muốn gả cho anh sao tôi lại phải giả làm bạn trai của Lệ lão gia?”

Lệ Tử Dận nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của Bạch Ninh, trong đầu hắn đột ngột suy luận ra, tay hắn bóp cằm thiếu niên nâng lên: “Thật sự không buông.”

“Không buông.” 

 Lệ Tử Dận đột nhiên cúi đầu xuống hướng đôi môi đẹp tựa cánh hoa của Bạch Ninh hôn xuống.

Bạch Ninh nhìn Lệ Tử Dận đột nhiên áp mặt hắn lại đây, hơi thở ấm áp thoảng trên mặt khiến trái tim cậu ngứa như bị chiếc lông hồ ly cọ nhẹ. Thiếu niên sợ đến buông tay, hoảng loạn lùi về sau dựa vào cánh cửa nên mông mới không hôn đất.

Lệ Tử Dận đút tay túi quần cười như không cười nhìn Bạch Ninh bị thất kinh: “Không phải không buông à?”

Bạch Ninh: “...”

Lệ Tử Dận đương nhiên sẽ không thật sự chạm môi với tên nhãi này, hắn chỉ muốn hù cậu ta một cái thôi. Thế nhưng trong chớp mắt áp sát tên ngốc này lại cảm nhận được một mùi hương thanh u thoang thoảng vô cùng dễ chịu, khiến trái tim của hắn ngứa ngáy, suýt nữa không kìm lòng được mà hôn thật.

*Thanh u: gợi một vẻ đẹp cổ xưa, tĩnh lặng

Ngón cái của hắn lau khỏe môi, quay đầu xoay lưng tiến về cửa. Động tác của hắn có chút tùy hứng nhưng lại đặc biệt gợi cảm khuấy động tim người ta, trái tim hồ ly bé nhỏ của Bạch Ninh đập loạn xạ, trên mặt rặng mây đỏ nhàn nhạt xuất hiện, vành tai trắng như tuyết cũng đỏ lên, lộ hạt châu ánh lên sắc đỏ như giọt máu.

Lệ Tử Dận vừa đi mất, điểm +1, +1 cũng biến mất theo.

Ngày mai là hạn cuối nộp tiền nhà, nếu hôm nay cậu không lấy được tiền thù lao thì mai sẽ bị bà chủ nhà quét ra khỏi nhà.

Bạch Ninh vội vàng chỉnh trang y phục, bước theo Lệ Tử Dận. Khi cậu tới gần liền thấy thông báo của hệ thống

“Điểm đến từ Lệ Tử Dận: +1”

 

Còn dám bám theo hắn?

 

Lệ Tử Dận quay lại trừng mắt. Bạch Ninh vừa sợ hắn lại phát điên mà quay qua hôn cậu vừa sợ Lệ Tử Dận đuổi cậu đi, cậu thiếu niên thận trọng cúi đầu không dám thở mạnh, hoàn toàn là bộ dáng sợ bị người ta mắng mỏ.

Lệ Tử Dận chỉ liếc một cái rồi quay qua dặn dò người làm cẩn thận chuyển rượu vang đỏ từ xe hơi ra.

Bạch Ninh nhìn Lệ Tử Dận, cẩn thận mở miệng: “Ừm...về chuyện đó...chỉ cần anh hợp tác một chút xíu thì tôi thật sự có thể giúp anh đuổi được Triệu Xuân Hoa.”

‘Câm miệng.”Lệ Tử Dận đã đoán được Lệ lão gia định diễn tuồng gì rồi. 

 

Lệ lão gia theo dõi hình ảnh trước cửa trên màn hình máy tính bảng. Lệ Tử Dận đang bắt Bạch Ninh buông tay nhưng cậu nhóc này nhất quyết không chịu tha. 

 

Ông cụ hớn hở: “A Thành, cậu nhìn xem hai đứa này có khả năng không?”

Quản gia: “Thiếu gia đạt tới trình độ đai đen Taekwondo cửu đẳng, nếu cậu ấy muốn hất tay Bạch tiểu thư chỉ là chuyện nhỏ. Thế nhưng nãy giờ cậu ấy chưa hề động thủ với Bạch tiểu thư, theo tôi lần này hơn nửa là có khả năng. Thế nhưng tôi thấy Bạch tiểu thư có vẻ thật sự hiểu lầm Triệu nữ sĩ, nhỡ đâu cô ấy thật sự đạp Triệu nữ sĩ thì…”

 

Lệ lão gia cười vô cùng đắc ý, ông thấy tiểu tử Lệ Tử Dận dù có là cục đá cũng không chịu nổi một ánh nhìn của tiểu Bạch. “Đạp thì đạp thôi, bà ấy cũng không rớt mất miếng thịt nào đâu.”

 

Quản gia nghĩ thầm, thịt của bà Triệu thì có lẽ không sao, nhưng thịt của lão gia ngài thì khó mà giữ được. Lần trước bà Triệu tham gia cuộc thi múa quảng trường, kiên quyết kéo lão gia theo tham gia cùng. Lúc đó các bà chọn chủ đề phồn hoa như gấm nên mỗi người đều đeo trên lưng một bông hoa cực lớn. Lúc đứng ra chào cảm ơn, các bà quỳ nằm trên đất, bông hoa trên lưng hướng lên tạo thành hình ảnh “phồn hoa như gấm”. Tuy tạo hình nhìn chung hơi cạn lời, nhưng ăn điểm cao ở sự sáng tạo. Bà Triệu vô cùng cao hứng còn hỏi cảm nghĩ của lão gia. 

 

Lão gia nghiêm túc bình luận: “Mấy bà già õng ẹo làm trò vớ vẩn.” khiến cho Triệu nữ sĩ tức giận. Bà túm gậy chống của ông cụ, cầm đuổi đánh lão gia chạy nửa vòng thành phố, làm Lệ lão gia kiệt sức đến mức nằm viện ba ngày.

 

Bà Triệu chút sứt mẻ không có nhưng lão gia gầy rộc đi mấy cân.

 

“Hôn hôn hôn…” Ông cụ nhìn vào màn hình ipad đang suy nghĩ xem liệu Lệ Tử Dận và Bạch Ninh có thể chạm môi không, bà Triệu vội vàng xông tới: “Ông Lệ.”

 

Lệ lão gia sợ tới mức vội vàng tắt video giám sát, giấu vội iPad ra sau lưng.

 

Bà Triệu cảm thấy Lệ lão gia lén lén lút lút, không khỏi nghi ngờ: “Ông làm gì đấy?”

Lệ lão gia ngồi nghiêm chỉnh “Tôi chẳng làm gì cả.”

 

Triệu Xuân Hoa nhìn từ đầu tới chân lão gia cũng không nhìn ra điểm gì bất thường, hỏi: “Dận Dận cùng một cô gái tên Bạch Ninh đang quen nhau.”

 

“Bạch Ninh à…”

 

“Ông biết à?”

 

“Biết nha.”

“Lai lịch thế nào?”

 

Lệ gia và Triệu gia quan hệ tốt nhiều đời, ông Lệ và bà Triệu là thanh mai trúc mã, bà Triệu yêu đơn phương ông Lệ nhiều năm. Thế nhưng thời niên thiếu Lệ lão gia không có cảm giác với bà, cưới người khác. Bà Triệu cũng là người có cốt khí, Lệ lão gia cưới người khác bà cũng không dây dưa, chỉ mong cả đời làm bạn. Thế nhưng bao nhiêu năm rồi bà vẫn không gả chồng.

 

Triệu gia di truyền nhiều đời không thích đọc sách, gần như đời đời sẽ là dân quê mùa. Thế nhưng nhà họ lại có nhiều quặng mỏ nên rất giàu có. Bà Triệu sống trong vòng phú hào từ bé, những người có tiền có quyền bà đều quen, nhưng mãi không nhận ra Bạch Ninh là tiểu thư nhà nào.

 

“Là cô gái đàng hoàng.”

 

“Tôi hỏi là bố mẹ cô bé làm nghề gì?”

 

“Bố làm quản lý trật tự đô thị, mẹ ở nhà nội trợ.”

 

“....”

 

“Có vấn đề gì sao?”

 

“Không có vấn đề gì.”

 

Lệ Tử Dận và Bạch Ninh tiến vào, hai ông bà đồng thời im lặng.

 

Lệ Tử Dận chỉ vào người làm đang cẩn thận bê rượu vang đỏ: “Lafite 1982, cháu chúc ông sinh nhật vui vẻ, sống lâu trăm tuổi.”

 

Bạch Ninh chắp tay hành lễ: “Lão gia, cháu chúc ông sinh nhật vui vẻ, luôn khỏe mạnh, thọ tỉ Nam Sơn.”

 

Lệ lão gia nhìn Bạch Ninh còn vui mắt hơn là hộp Lafite đằng kia: “Cháu cũng về nhà rồi chúng ta ăn cơm đi.”

 

Điện thoại của Lệ Tử Dận vang lên, hắn liếc nhìn thông báo rồi ngay lập tức tiến ra ngoài nhận điện thoại. Bên kia truyền tới âm thanh của Phó Lương Sinh: “Ông nội của mày năm nào không tổ chức tiệc pháo bông tưng bừng liền thấy không đủ náo nhiệt. Giờ lại giở trò quỷ gì đây, tao xin đến nhà chúc thọ cũng không cho. Không phải là đang bày trò gì, cho mày gặp gỡ em gái nào đấy chứ?”

 

Gái?

 

Lệ Tử Dận nghiêng đầu nhìn sang hướng Bạch Ninh: “Mày định đến cứu tao à?”

Phó Lương Sinh: “Thật sự bị nhốt hả? Cố gắng chống đỡ, báo cho tao đang ở phòng nào tối tao nghĩ cách mang cho mày cái thang.”

 

Lệ lão gia tiến lên phía trước, cầm lấy điện thoại của Lệ Tử Dận: “Tiểu Lương Sinh hả.”

“A..lão gia?” Phó Lương Sinh nháy mắt lạnh gáy.

 

“Định đến nhà của ta dựng cái thang nhỉ?”

 

“Không...không có chuyện này, cháu chỉ muốn chúc ông Phúc như Đông hải, vạn thọ vô cương.”

 

“Gì nữa không?”

 

“Không ạ.”

 

“Không có gì thì quỳ an đi.”

 

“Vâng.”

 

Lệ lão gia đưa lại điện thoại cho Lệ Tử Dận: “Ăn cơm.”

 

Bạch Ninh nhìn thấy bà Triệu trong lòng tim đập như gõ trống, đối phương bây giờ đáng ra phải túm chặt góc áo của Lệ lão gia, lên án cậu chen chân, bắt ông cụ đứng ra làm Người phán xử rồi đuổi Bạch Ninh khỏi nhà chứ nhỉ. Bây giờ bà lại không hề tức giận, khuôn mặt cười hiền từ là sao ta?

 

Triệu Xuân Hoa cười vui vẻ nhìn Bạch Ninh: “Bạch tiểu thư, nghe nói ba cháu làm giữ trật tự đô thị.”

“A” Phụ đế của cậu cai quản, trông coi toàn bộ Thanh Khâu, gọi là “giữ trật tự đô thị” cũng không sai nhỉ “Vâng”

 

Lệ Tử Dận liếc mắt trừng Bạch Ninh một cái, cha cậu là giữ trật tự đô thị mà cậu ngày nào cũng đi phát tờ rơi khắp nơi, bộ ông đó không định quản thằng nhóc cậu à.

 

“Bác có quen một người ở cục quản lý đô thị, có thể để người đó hỗ trợ ba của cháu một chút. Ba cháu là giữ trật tự ở khu vực nào?” Triệu Xuân Hoa nở nụ cười hóa ái, dễ gần.

 

“Không cần, cha cháu không ở thành phố này.”

 

“Bạch tiểu thư đang làm nghề gì?”

 

“Cháu mở công ty gia đình Thanh Khiết.”

 

“...thật sự là dọn vệ sinh sao?”

 

“Có vấn đề gì sao?” Bạch Ninh sắc mặt hơi lạnh lùng, hóa ra là định dùng quan hệ gia đình để chèn ép cậu. Cậu là con trai của Hồ đế, tuy còn trẻ tuổi nhưng ở nơi ấy không chỉ bá tánh Thanh Khâu mà thậm chí cả bốn phương tám hướng đều phải cung kính gọi cậu là Tiểu điện hạ.

 

“Không có, không có, nghề nghiệp bình đẳng mà, sao có thể có vấn đề gì?” Bà Triệu cảm giác mình đưa câu chuyện vào ngõ cụt luôn rồi.

 

Thức ăn trên bàn vô cùng phong phú nhưng Bạch Ninh ăn như nhai sáp, dựa vào tình hình phát triển như thế này Triệu nữ sĩ không có ý định đối đầu trực tiếp mà muốn đánh trường kỳ.

 

Bà Triệu tuổi cao, đánh không được mấy năm, cậu thì có rất nhiều thời gian, nhưng vấn đề là tiền nhà không thể kéo dài thêm được nữa…

 

Mặt khác nếu như Triệu Xuân Hoa ngoài mặt tươi cười hòa hợp, sau lưng lại lợi dụng sức mạnh của gia tộc để bức bách Lệ gia sẽ khiến hai ông cháu càng trở nên khó xử.

 

Cần phải giải quyết nhanh gọn lẹ.

 

Bạch Ninh gác đôi đũa, ngẩng đầu lên nhìn trực diện Triệu Xuân Hoa đang xoi xét cậu: “Triệu nữ sĩ, hãy từ bỏ đi ạ.”

 

Rốt cuộc chuyện này đã tới rồi. Da đầu của Lệ lão gia giật giật. Cậu trợ lý Đại Vỹ đang ngồi giật mình, lưng thẳng tắp, mắt trông mũi, mũi trông tim, không dám thở mạnh.

 

Lệ Tử Dận vẫn thản nhiên không phải ứng, lo ăn đồ ăn của mình.

 

“Từ bỏ gì cơ?” Bà Triệu ngơ ngác chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.

 

“Bà hãy rời Lệ gia đi ạ, đừng tạo thêm phiền toái cho họ nữa. Dù bà có làm gì thì đều vô dụng thôi. Lệ Tử Dận sẽ không thích bà.”

 

Lệ Tử Dận đang uống canh nghe xong câu cuối liền bị sặc, hắn nghiêng đầu qua một bên mới may mắn không phun đống kia ra.

 

Triệu Xuân Hoa giật mình phản ứng lại, bà phát hiện mình không nghe lầm, quay sang nhìn Lệ Tử Dận mặt bi phẫn: “Dận Dận, sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy?”

 

Lệ Tử Dận mất cha mẹ từ khi còn rất nhỏ, Lệ Đông Viễn đột nhiên mất đi con trai, con dâu, cả hai đều bị tổn thương nghiêm trọng. Một thời gian dài hai ông cháu đều vô cùng hỗn loạn. Thời gian đó là bà Triệu ngày ngày ở bên cạnh, chăm sóc Lệ Tử Dận, an ủi Lệ Đông Viễn.

Từ nhỏ đến lớn, Lệ Tử Dận chưa từng xem bà là người ngoài.

Nỗi oan này Lệ Tử Dận không chịu được, hắn cố nén cơn ho do sặc: “Đây không phải lời của cháu, không liên quan đến cháu. Có vấn đề gì thì tìm ông nội của cháu.”

Bà Triệu tin tưởng những lời này, tính cách của Lệ Tử Dận tuy lạnh lùng nhưng cũng không bao giờ nói được những lời hỗn láo như vậy. Bà quay sang phía Lệ lão gia, bẻ gãy đôi đũa trong tay: “Lệ Đông Viễn, ông có ý gì?”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương