Không Khoan Nhượng
-
Chương 41
CHARLESTON, NAM CAROLINA
Người liên lạc với cảnh sát của Mark Sheppard cảnh báo anh hãy xử sự cho đứng đắn ở Charleston. Từ năm 1995, đây liên tục được công nhận là thành phố “lịch sự” nhất nước Mỹ và họ không quen với những hành vi thô lỗ và hỗn xược. Sheppard không biết mình nên cảm ơn hay bị xúc phạm nữa. Tuy nhiên, anh cũng không định ở lâu trong thành phố này.
Việc cảnh sát bắn súng ở Charleston rất hiếm hoi và Sheppard chẳng khó khăn gì để tìm ra được thứ anh đang tìm kiếm. Theo bài báo mà anh đã đọc, nhóm tác chiến chính trên hiện trường cho vụ nạn nhân bị cảnh sát bắn chính là đội SWAT của Văn phòng Cảnh sát trường Charleston. Thực ra đây là một đơn vị hơi nhỏ và Sheppard có thể đánh cược ảnh hưởng của anh với tư cách từng là thành viên đội SWAT ở Baltimore để giới thiệu với đội trưởng đội SWAT ở Charleston – Mac Mangan.
Mặc dù là một người khá quen thuộc với giới truyền thông, Mangan không mấy quan tâm tới cánh phóng viên. Về phần mình, ông ta chỉ có một mục tiêu, một mục tiêu duy nhất – Làm cho hình ảnh của ông ta và các quan chức thực thi luật pháp khác có vẻ tồi tệ.
Xử lý những gì thuộc về sân sau của chính ông ta đã là đủ lắm rồi, thế mà lại còn phải dính líu tới một tay nhà báo là người Yamkee thì quả là không ăn nhập gì với ông ta cho lắm. Nếu vợ chồng ông ta không phải là bạn bè tốt với Richard và Cindy Moss ở Mary Land thì ông ta sẽ không bao giờ đồng ý cuộc gặp gỡ này.
Thế là Sheppard gặp Mangan – một người đàn ông to lớn ngoại tứ tuần – tại quán cà-phê Wild Wing trên đường Market để ăn trưa.
Khi thức ăn được mang ra, Sheppard cảm thấy cuộc trao đổi đã đủ để đối phương bớt căng thẳng và chuyển sang những gì anh muốn bàn luận thực sự. “Giả sử Dick Moss đã cho anh biết lý do tại sao tôi ở đây thì sao?”
Mangan gật đầu và cắn nốt miếng bánh. “Anh có thể cho tôi biết về những gì đã xảy ra không?”
Người lãnh đạo của đội SWAT nhai thật cẩn thận rồi lấy khăn lau miệng. “Những gã xấu xa thường phòng thủ trong nhà. Rồi đội SWAT đến. Pằng. Pằng. Thế là hết đời những tên xấu xa.”
Sheppard mỉm cười. “Tôi hiểu. Hạt Charleston không phải là nơi người ta tử tế với những tên đểu giả đó.”
Mangan giơ ngón cái và ngón trỏ lên để ra hiệu về một khẩu súng giảm thanh và ra hiệu cho Sheppard bằng một cái nháy mắt khi ông ta hạ cái bứa xuống.
Người phóng viên cười rất tự nhiên. “Bài báo trong tờ Post and Courier có đưa ra thêm một ít chi tiết, nhưng tôi có cảm giác là họ có khá nhiều thông tin.”
Người lãnh đạo của đội SWAT lại mở miệng và cắn một miếng sandwich khác.
“Tôi nghĩ, có lẽ tôi nên hỏi những câu hỏi của tôi trước khi chúng ta bắt đầu vào bữa trưa.”
Một lần nữa, Mangan lại đưa khẩu súng tượng trưng lên, kéo cò và đưa về phía Sheppard một cái nháy mắt nữa.
Anh chàng phóng viên bắt đầu thấy bực mình. “Anh biết đấy, Dick đã nói với tôi là phải chuẩn bị trước để sẵn sàng chịu đựng thói quen đáng ghê tởm này. Chỉ có điều tôi không muốn nó bắt đầu sớm đến thế.”
Mangan không nhai nữa.
“Đừng để tôi phải làm anh ăn dở bữa trưa.” Sheppard tiếp tục. “Nếu tôi trả tiền cho bữa ăn thỏa thích của anh, tôi muốn đảm bảo rằng anh ăn gì cũng ngon. Một bao Malboros chứ?”.
Vị chỉ huy của đội SWAT lấy giấy ăn lau miệng và vứt nó vào đĩa.
Sheppard nhìn anh ta, không hề để ý rằng người đàn ông này đã say xỉn.
Một nụ cười chầm chậm hiện lên trên khuôn mặt Mangan. “Dick nói rằng, có thể anh hơi nhạy cảm quá.”
“Thế à, anh ta nói thế à?” Sheppard hỏi lại.
Mangan gật đầu.
“Anh ta còn nói gì nữa?”
“Anh ta nói rằng sau khi lòng vòng một hồi, tôi nên cố gắng trả lời những câu hỏi của anh.”
Sheppard thấy tay ông ta đã tóm chặt lon coca. Anh mỉm cười, tự cho phép mình thư giãn một chút. “Như thế có nghĩa là anh đã nói lòng vòng à?”
“Cũng còn tùy,” Mangan trả lời. “Anh có vẻ nhạy cảm nhỉ?” Cái kiểu đặc trưng của cớm. Lẽ ra Sheppard phải nhìn thấy là nó đến. Cớm ở Chaleston có khác gì ở Baltimore đâu.
Mangan mỉm cười. “Tốt. Thế giờ anh muốn biết gì về vụ bắn súng?”
“Tất cả.”
Mangan lắc đầu lia lịa. “Chúng ta chỉ xen vào giữa những câu chuyện phiếm nhé.”
“Được thôi,” Sheppard đáp lại. “Dick nói anh là người đàn ông đầu tiên trong nhà. Anh đã thấy gì?”
“Trước hết, chúng ta phải thẳng thắn đã. Tôi không phải là gã ở trong.”
“Ý anh là gì?”
Mangan ra hiệu cho Sheppard tắt chiếc máy ghi âm nhỏ xíu của anh đi. Anh ta nhìn qua vai, rồi quay lưng lại anh chàng phóng viên và nói. “Chỉ khi nào anh đồng ý không ghi âm, tôi mới cho anh biết điều gì đó.”
Người liên lạc với cảnh sát của Mark Sheppard cảnh báo anh hãy xử sự cho đứng đắn ở Charleston. Từ năm 1995, đây liên tục được công nhận là thành phố “lịch sự” nhất nước Mỹ và họ không quen với những hành vi thô lỗ và hỗn xược. Sheppard không biết mình nên cảm ơn hay bị xúc phạm nữa. Tuy nhiên, anh cũng không định ở lâu trong thành phố này.
Việc cảnh sát bắn súng ở Charleston rất hiếm hoi và Sheppard chẳng khó khăn gì để tìm ra được thứ anh đang tìm kiếm. Theo bài báo mà anh đã đọc, nhóm tác chiến chính trên hiện trường cho vụ nạn nhân bị cảnh sát bắn chính là đội SWAT của Văn phòng Cảnh sát trường Charleston. Thực ra đây là một đơn vị hơi nhỏ và Sheppard có thể đánh cược ảnh hưởng của anh với tư cách từng là thành viên đội SWAT ở Baltimore để giới thiệu với đội trưởng đội SWAT ở Charleston – Mac Mangan.
Mặc dù là một người khá quen thuộc với giới truyền thông, Mangan không mấy quan tâm tới cánh phóng viên. Về phần mình, ông ta chỉ có một mục tiêu, một mục tiêu duy nhất – Làm cho hình ảnh của ông ta và các quan chức thực thi luật pháp khác có vẻ tồi tệ.
Xử lý những gì thuộc về sân sau của chính ông ta đã là đủ lắm rồi, thế mà lại còn phải dính líu tới một tay nhà báo là người Yamkee thì quả là không ăn nhập gì với ông ta cho lắm. Nếu vợ chồng ông ta không phải là bạn bè tốt với Richard và Cindy Moss ở Mary Land thì ông ta sẽ không bao giờ đồng ý cuộc gặp gỡ này.
Thế là Sheppard gặp Mangan – một người đàn ông to lớn ngoại tứ tuần – tại quán cà-phê Wild Wing trên đường Market để ăn trưa.
Khi thức ăn được mang ra, Sheppard cảm thấy cuộc trao đổi đã đủ để đối phương bớt căng thẳng và chuyển sang những gì anh muốn bàn luận thực sự. “Giả sử Dick Moss đã cho anh biết lý do tại sao tôi ở đây thì sao?”
Mangan gật đầu và cắn nốt miếng bánh. “Anh có thể cho tôi biết về những gì đã xảy ra không?”
Người lãnh đạo của đội SWAT nhai thật cẩn thận rồi lấy khăn lau miệng. “Những gã xấu xa thường phòng thủ trong nhà. Rồi đội SWAT đến. Pằng. Pằng. Thế là hết đời những tên xấu xa.”
Sheppard mỉm cười. “Tôi hiểu. Hạt Charleston không phải là nơi người ta tử tế với những tên đểu giả đó.”
Mangan giơ ngón cái và ngón trỏ lên để ra hiệu về một khẩu súng giảm thanh và ra hiệu cho Sheppard bằng một cái nháy mắt khi ông ta hạ cái bứa xuống.
Người phóng viên cười rất tự nhiên. “Bài báo trong tờ Post and Courier có đưa ra thêm một ít chi tiết, nhưng tôi có cảm giác là họ có khá nhiều thông tin.”
Người lãnh đạo của đội SWAT lại mở miệng và cắn một miếng sandwich khác.
“Tôi nghĩ, có lẽ tôi nên hỏi những câu hỏi của tôi trước khi chúng ta bắt đầu vào bữa trưa.”
Một lần nữa, Mangan lại đưa khẩu súng tượng trưng lên, kéo cò và đưa về phía Sheppard một cái nháy mắt nữa.
Anh chàng phóng viên bắt đầu thấy bực mình. “Anh biết đấy, Dick đã nói với tôi là phải chuẩn bị trước để sẵn sàng chịu đựng thói quen đáng ghê tởm này. Chỉ có điều tôi không muốn nó bắt đầu sớm đến thế.”
Mangan không nhai nữa.
“Đừng để tôi phải làm anh ăn dở bữa trưa.” Sheppard tiếp tục. “Nếu tôi trả tiền cho bữa ăn thỏa thích của anh, tôi muốn đảm bảo rằng anh ăn gì cũng ngon. Một bao Malboros chứ?”.
Vị chỉ huy của đội SWAT lấy giấy ăn lau miệng và vứt nó vào đĩa.
Sheppard nhìn anh ta, không hề để ý rằng người đàn ông này đã say xỉn.
Một nụ cười chầm chậm hiện lên trên khuôn mặt Mangan. “Dick nói rằng, có thể anh hơi nhạy cảm quá.”
“Thế à, anh ta nói thế à?” Sheppard hỏi lại.
Mangan gật đầu.
“Anh ta còn nói gì nữa?”
“Anh ta nói rằng sau khi lòng vòng một hồi, tôi nên cố gắng trả lời những câu hỏi của anh.”
Sheppard thấy tay ông ta đã tóm chặt lon coca. Anh mỉm cười, tự cho phép mình thư giãn một chút. “Như thế có nghĩa là anh đã nói lòng vòng à?”
“Cũng còn tùy,” Mangan trả lời. “Anh có vẻ nhạy cảm nhỉ?” Cái kiểu đặc trưng của cớm. Lẽ ra Sheppard phải nhìn thấy là nó đến. Cớm ở Chaleston có khác gì ở Baltimore đâu.
Mangan mỉm cười. “Tốt. Thế giờ anh muốn biết gì về vụ bắn súng?”
“Tất cả.”
Mangan lắc đầu lia lịa. “Chúng ta chỉ xen vào giữa những câu chuyện phiếm nhé.”
“Được thôi,” Sheppard đáp lại. “Dick nói anh là người đàn ông đầu tiên trong nhà. Anh đã thấy gì?”
“Trước hết, chúng ta phải thẳng thắn đã. Tôi không phải là gã ở trong.”
“Ý anh là gì?”
Mangan ra hiệu cho Sheppard tắt chiếc máy ghi âm nhỏ xíu của anh đi. Anh ta nhìn qua vai, rồi quay lưng lại anh chàng phóng viên và nói. “Chỉ khi nào anh đồng ý không ghi âm, tôi mới cho anh biết điều gì đó.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook