VƯỜN OLYMPIC UTAH

THÀNH PHỐ PARK, UTAH

Philippe Roussard có một cơ thể săn chắc và cường tráng nhưng hắn không bao giờ coi mình là con người của thể thao. Làm sao cả một nền văn hóa có thể bị ảnh hưởng bởi nhiều loại hình thể thao đến vậy, quả là không thể hiểu nổi. Nhưng chắc chắn đó là một thứ xa xỉ chỉ một nước phương Tây như Mỹ mới có thể chịu được.

Roussard ngồi quan sát những vận động viên trẻ trên không trong đội Trượt tuyết kiểu Tự do luyện tập. Nhiệt độ rất tuyệt – không gió quá, một điều kiện tuyệt vời để dạy trượt tuyết.

Bối cảnh này khiến hắn ta nhớ tới nhiều ngôi làng, nơi gia đình hắn có thể thuê nhà gỗ để ở trong những ngày nghỉ của họ. Tất nhiên là xa xôi hơn thế này nhiều. Vì lý do an toàn nên một năm những người trong gia đình hắn chỉ quây quần bên nhau vài lần và thường là ở những nơi họ ít có nguy cơ bị nhìn thấy hoặc tệ hơn bị trở thành mục tiêu của những kẻ khác.

Vườn Olympic Utah, rộng 389 héc-ta, vốn là nơi tổ chức Olympic 2002 cho các môn trượt tuyết, nhảy Ski… và đồng thời đây cũng là điểm luyện tập quanh năm của các thành viên trong Đội Trượt tuyết của Mỹ.

Qua theo dõi, hắn nhận thấy khi mùa đông đến tất cả các vận động viên trên không đều phải đáp ứng yêu cầu “dưới nước” với tất cả các bước nhảy mới trước khi họ thực hiện trên băng tuyết.

Ba đoạn dốc phủ nhựa hay còn gọi là “thanh đẩy” được làm theo đúng các thanh đẩy thực tế mà các vận động viên trượt tuyết thực hiện với các bước nhào lộn trên không trong cả mùa. Nhưng điều khác biệt ở đây là thay vì việc đáp xuống một chân đồi phủ đầy nước họ lại hạ xuống một hồ nước.

Roussard nôn nóng muốn thấy họ làm thế nào và trong lần đầu tới vườn này hắn đã được chào đón bằng những màn biểu diễn nguy hiểm có một không hai. Những vận động viên nhào lộn trên không mặc đồ lặn, đi ủng trượt tuyết và đội mũ bảo hiểm, sẽ trèo lên vài bậc, lên đỉnh thanh đẩy, tháo ván trượt đeo trên vai ra rồi nhảy xuống. Những ván trượt liên tục rơi xuống, bắn nước lên tung tóe và các vận động viên cũng trượt chính xác như trên tuyết.

Lao xuống những chân đồi phủ nhựa các vận động viên trượt tuyết đạp vào ván đẩy và tung mình lên không trung, nhào lộn những màn biểu diễn thật hoàn hảo.

Bọt lại bắn lên tung tóe trên mặt hồ khi hàng loạt chiếc vòi phun nước tung ra để giúp họ hạ cánh nhẹ nhàng hơn. Đó là những cảnh tượng thú vị mà Roussard sẽ ghi nhớ suốt đời. Hắn cảm ơn là đã ra đi trước khi kế hoạch của hắn được thực hiện.

Ngồi trên quả đồi nhìn ra hồ, phía dưới là một thung lũng xanh tươi mát và xa xa kia những dãy núi điệp trùng phủ tuyết trắng, Roussard nhắm mắt lại và cảm thấy ánh mặt trời đang mơn man trên khuôn mặt mình. Hồi còn ở trong trại, ngày nào hắn cũng tự hỏi không biết liệu mình có còn được hít thở lại không khí tự do hay không. Hắn đã đi khắp thế giới này và đã từng tới những nơi thanh bình và tĩnh lặng như Park City. Nhưng sự thanh bình và tĩnh lặng ấy sắp biến động rồi.

Khi người quản lý liên lạc với hắn qua chiếc điện thoại mua ở Mexico họ đã tranh luận với nhau. Roussard muốn kết thúc nhiệm vụ của mình. Giết lần lượt những cá nhân trong danh sách phức tạp của cuộc đời Scot Harvath không chỉ nguy hiểm mà còn là việc làm thừa. Không phải Roussard lo bị bắt. Hắn biết hắn có lợi thế hơn hẳn vì chẳng ai biết hắn sẽ tấn công vào ai và ở đâu.

Tuy nhiên, hắn cũng thừa thông minh để nhận ra rằng càng tấn công khả năng hắn bị bắt hay bị giết càng lớn. Roussard muốn lần đến cuối danh sách ngay. Nhưng người quản lý của hắn không nghe. Mối quan hệ giữa chúng ngày càng căng thẳng. Cuộc nói chuyện cuối cùng của họ ở Mexico kết thúc một cách bình tĩnh như thường và khiến Roussard tức điên lên.

Vài giờ sau, chúng nói chuyện lại Roussard đã bớt khó chịu nhưng vẫn bực mình. Hắn muốn Harvath phải trả giá cho những gì anh ta đã làm nhưng vẫn có cách khác. Báo thù phải ở quy mô lớn hơn và khủng khiếp hơn. Không được để kẻ nào sống sót. Những kẻ gần gũi với Harvath phải chết và suốt đời anh ta phải cảm thấy phải nhìn thấy máu họ chảy trên hai bàn tay anh ta.

Cuối cùng thì người quản lý của hắn cũng phải dịu đi.

Roussard chờ đến khi vận động viên cuối cùng leo lên bậc thang để nhảy lần cuối cùng. Đã đến lúc.

Rất thận trọng hắn đeo ba lô lên vai và bước về phía rìa bể. Hắn ngạc nhiên vì ở công viên này an ninh lại lỏng lẻo thế. Những người đi xem và các nhân viên cười và chào hắn khi hắn đi qua chẳng ai mảy may nghi ngờ về nổi kinh hoàng hắn chuẩn bị gây ra.

Thiết bị đầu tiên được gói bên trong một cái bánh sandwich dài rồi bọc giấy gói đồ ăn ra ngoài. Nó được vứt vào trong một cái thùng đựng rác gần cổng chính bể bơi.

Từ đó, Roussard bình tĩnh đi vào qua cái cửa không khóa và tiến về phía phòng thay đồ. Hắn là một con tắc kè hoa và chín chín phần trăm sự ngụy trang nằm trong thái độ của hắn. Hắn mặc quần áo bình thường của vùng núi và khu nghỉ mát trông thật hoàn hảo. Loại Ipod thông dụng, áo sơ mi cổ chữ T, quần bò, giày của hãng Keens – tất cả đều hợp nhau tới mức bất kỳ ai nhìn thấy hắn cũng tưởng hoặc hắn là một người trượt tuyết hoặc một người làm việc trong công viên. Tóm lại là chẳng ai để ý tới hắn bởi trông hắn giống hệt một người thuộc về nơi này. Tại phòng thay đồ, Roussard cẩn thận đặt những thiết bị còn lại vào vị trí. Khi đã xong việc, hắn nhanh chóng tháo chạy và hướng về phía chỗ đỗ xe.

Hắn đeo tai nghe của chiếc Ipod vào tai, đội mũ bảo hiểm bạc lên và để lại cái chai thủy tinh với mẩu ghi chú cạc gọi điện thoại tại nơi các thanh tra có thể tìm thấy.

Chiếc xe thể thao Yamaha Yzf R6 2005 xé lửa, Roussard lao về chỗ đỗ xe và từ từ xuống núi.

Gần xuống chân núi, hắn tháo đồ và chờ đợi.

Khi tiếng nổ đầu tiên vang lên, Roussard mở đoạn nhạc hắn thích trong Ipod, rồ máy và hướng về phía đường cao tốc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương