Không Hề Có Khả Năng Là Người Yêu
-
Chương 4:
Trịnh Bảo Châu sợ cái gã đàn ông có vẻ ngoài giống Khúc Trực y như đúc này sẽ chạy đến tìm mình nên vội xóa ảnh rồi thoát khỏi Weibo.
Sau khi ăn sáng xong, cô gọi một chiếc taxi tới chở mình đến phố điện ảnh.
Tài xế là một người đàn ông trung niên, mép tóc đang ở mức sắp sửa báo động. Lúc Trịnh Bảo Châu bước lên xe, ông ta còn đang chăm chú ngắm mình trong kính chiếu hậu, chỉnh sửa mái tóc đáng quý của mình.
Hai người xác nhận sơ lại thân phận của hai bên rồi tài xế bắt đầu khởi động, lái xe đi.
Thành phố A không phải thành phố điện ảnh lớn và nổi tiếng nhất trong nước, nhưng được cái cách chỗ Trịnh Bảo Châu ở rất gần, hơn nữa còn có đường cao tốc nối thẳng tới đó nên tài xế lái xe cũng thuận lợi lắm, vừa nhanh vừa ổn.
Hình như bác tài này cũng rất thích kiểu được tự do đua tốc độ, giữa đường còn phấn khởi bật nhạc để trợ hứng cho bản thân nữa.
Giờ ông ta đang nghe một kênh radio âm nhạc, bài hát đang chạy là “Mối tình đầu” của Tô Minh Mỹ.
Đây là nhạc phim của bộ phim “Ngày xuân không còn”, là nhạc nền cho cảnh nam chính và nữ chính lần đầu tiên gặp nhau. “Mối tình đầu” là bài hát vàng có độ phủ sóng cao vào năm đó, đoạt vô số giải thưởng, phủ sóng từ phố lớn đến ngõ nhỏ, kể cả sau khi Tô Minh Mỹ tự tử thì độ hot của nó cũng chẳng hề bị ảnh hưởng.
Thậm chí dù đã qua hai mươi năm thì hôm nay, kênh radio âm nhạc vẫn phát bài hát của bà ấy.
“... Lén ngẩng đầu nhìn thử, cảm giác này có phải là tình đầu không?” Trịnh Bảo Châu khẽ ngân nga theo tiếng nhạc phát ra từ đài radio trên xe. Bấy giờ bác tài chợt ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, hỏi: “Cô gái, cô cũng thích nhạc của Tô Minh Mỹ hả?”
Trịnh Bảo Châu cười đáp: “Đúng vậy, bài hát này cũng rất nổi tiếng mà.”
“Còn phải nói nữa.” Nhắc tới đề tài này, trông bác tài phấn chấn hơn hẳn: “Năm đó có thể nói Tô Minh Mỹ nổi tiếng từ nam ra bắc, từ ông bà cụ mấy chục tuổi đến đứa con nít mới được mấy tháng đều là người hâm mộ của cô ấy hết đó.”
Trịnh Bảo Châu khẽ bật cười, hỏi: “Có khoa trương tới vậy không ạ?”
“Tôi không khoác lác tí nào đâu nhé, năm ấy vì Tô Minh Mỹ mà bạn gái đầu tiên – cũng là mối tình đầu của tôi đã chia tay với tôi đấy!”
“Ồ? Có phải vì bác thích Tô Minh Mỹ quá nên con gái người ta ghen tị không?”
“Không phải, năm đó hai người chúng tôi vất vả lắm mới giành được vé tới gặp Tô Minh Mỹ, nhưng tiếc thay chỉ có một tấm...” Nói tới đây, trên mặt bác tài hiện rõ vẻ đắc ý: “Cũng may là sau đấy tôi đã giành được.”
Trịnh Bảo Châu: “…”
Bác tài à, bác đây là chia tay bằng thực lực đấy.
“Hầy, tiếc thay hồng nhan bạc phận, cô nói xem sao cô ấy lại luẩn quẩn trong lòng đến mức tự sát cơ chứ?” Nói xong câu này, bác tài lại không nhịn được mà lắc đầu thở dài.
Trịnh Bảo Châu không nói gì, bác tài lại ngẩng đầu nhìn cô qua kính chiếu hậu rồi kinh ngạc hỏi: “Cô gái, cô muốn tới phố điện ảnh đúng không? Cô là diễn viên hả?”
“Đâu có.” Trịnh Bảo Châu lắc đầu: “Ngay cả cửa tôi còn chưa sờ được nữa là, lần này chỉ qua đó để học tập thêm kiến thức thôi.”
“Tôi thấy cô chắc chắn sẽ nổi đấy. Có ai từng nói trông cô rất giống Tô Minh Mỹ chưa?”
Trịnh Bảo Châu tỏ vẻ ngại ngùng, che miệng cười đáp: “Đúng là từng có người nói như vậy ạ.”
“Thấy không! Vừa nãy khi cô bước lên xe tôi đã cảm thấy trông cô quen lắm!” Nhận được câu trả lời khẳng định, bác tài càng kích động hơn: “Cô xem đôi mắt này, khuôn mặt này, còn có dáng mũi nữa, đúng là càng nhìn càng thấy giống Tô Minh Mỹ!”
“Thật không ạ? Ha ha ha.”
Bác tài và Trịnh Bảo Châu trò chuyện vô cùng vui vẻ, lúc giúp cô xuống xe còn vỗ ngực cam đoan tương lai cô sẽ nổi tiếng.
Chỉ là bác vẫn không nỡ thu thiếu của cô một đồng tiền xe nào.
Sau khi xuống xe, trước tiên Trịnh Bảo Châu tới xem căn phòng mà mình đã thuê. Tuy cô không định ở lại đây, nhưng lỡ đâu vào trúng đoàn phim quay đến tận nửa đêm thì ít ra cô cũng có một chỗ tử tế để nghỉ chân. Nhà cho thuê quanh phố điện ảnh căn nào cũng tương tự nhau, Trịnh Bảo Châu đã chọn căn đắt nhất nhưng cũng chỉ miễn cưỡng vừa lòng. Cô cũng đã nhờ chủ nhà đổi đồ đạc trong phòng thành đồ mới giúp mình, sau khi kiểm tra sơ qua thấy không có vấn đề gì, cô lập tức dựa theo quy trình mà lúc trước mình tìm hiểu được, tới Hiệp hội Diễn viên để xin giấy chứng nhận diễn viên.
Muốn lấy giấy chứng nhận diễn viên không khó, chỉ cần làm một bài kiểm tra lý thuyết thường thức và tham gia một khóa đào tạo ngắn hạn là được. Sau khi lấy được giấy chứng nhận diễn viên, Trịnh Bảo Châu ngay lập tức gia nhập diễn đàn thông báo của quản trị viên, sau này chỉ cần có đoàn phim muốn thuê diễn viên quần chúng, quản trị viên đều sẽ gửi thông báo lên diễn đàn.
Sau khi ăn sáng xong, cô gọi một chiếc taxi tới chở mình đến phố điện ảnh.
Tài xế là một người đàn ông trung niên, mép tóc đang ở mức sắp sửa báo động. Lúc Trịnh Bảo Châu bước lên xe, ông ta còn đang chăm chú ngắm mình trong kính chiếu hậu, chỉnh sửa mái tóc đáng quý của mình.
Hai người xác nhận sơ lại thân phận của hai bên rồi tài xế bắt đầu khởi động, lái xe đi.
Thành phố A không phải thành phố điện ảnh lớn và nổi tiếng nhất trong nước, nhưng được cái cách chỗ Trịnh Bảo Châu ở rất gần, hơn nữa còn có đường cao tốc nối thẳng tới đó nên tài xế lái xe cũng thuận lợi lắm, vừa nhanh vừa ổn.
Hình như bác tài này cũng rất thích kiểu được tự do đua tốc độ, giữa đường còn phấn khởi bật nhạc để trợ hứng cho bản thân nữa.
Giờ ông ta đang nghe một kênh radio âm nhạc, bài hát đang chạy là “Mối tình đầu” của Tô Minh Mỹ.
Đây là nhạc phim của bộ phim “Ngày xuân không còn”, là nhạc nền cho cảnh nam chính và nữ chính lần đầu tiên gặp nhau. “Mối tình đầu” là bài hát vàng có độ phủ sóng cao vào năm đó, đoạt vô số giải thưởng, phủ sóng từ phố lớn đến ngõ nhỏ, kể cả sau khi Tô Minh Mỹ tự tử thì độ hot của nó cũng chẳng hề bị ảnh hưởng.
Thậm chí dù đã qua hai mươi năm thì hôm nay, kênh radio âm nhạc vẫn phát bài hát của bà ấy.
“... Lén ngẩng đầu nhìn thử, cảm giác này có phải là tình đầu không?” Trịnh Bảo Châu khẽ ngân nga theo tiếng nhạc phát ra từ đài radio trên xe. Bấy giờ bác tài chợt ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, hỏi: “Cô gái, cô cũng thích nhạc của Tô Minh Mỹ hả?”
Trịnh Bảo Châu cười đáp: “Đúng vậy, bài hát này cũng rất nổi tiếng mà.”
“Còn phải nói nữa.” Nhắc tới đề tài này, trông bác tài phấn chấn hơn hẳn: “Năm đó có thể nói Tô Minh Mỹ nổi tiếng từ nam ra bắc, từ ông bà cụ mấy chục tuổi đến đứa con nít mới được mấy tháng đều là người hâm mộ của cô ấy hết đó.”
Trịnh Bảo Châu khẽ bật cười, hỏi: “Có khoa trương tới vậy không ạ?”
“Tôi không khoác lác tí nào đâu nhé, năm ấy vì Tô Minh Mỹ mà bạn gái đầu tiên – cũng là mối tình đầu của tôi đã chia tay với tôi đấy!”
“Ồ? Có phải vì bác thích Tô Minh Mỹ quá nên con gái người ta ghen tị không?”
“Không phải, năm đó hai người chúng tôi vất vả lắm mới giành được vé tới gặp Tô Minh Mỹ, nhưng tiếc thay chỉ có một tấm...” Nói tới đây, trên mặt bác tài hiện rõ vẻ đắc ý: “Cũng may là sau đấy tôi đã giành được.”
Trịnh Bảo Châu: “…”
Bác tài à, bác đây là chia tay bằng thực lực đấy.
“Hầy, tiếc thay hồng nhan bạc phận, cô nói xem sao cô ấy lại luẩn quẩn trong lòng đến mức tự sát cơ chứ?” Nói xong câu này, bác tài lại không nhịn được mà lắc đầu thở dài.
Trịnh Bảo Châu không nói gì, bác tài lại ngẩng đầu nhìn cô qua kính chiếu hậu rồi kinh ngạc hỏi: “Cô gái, cô muốn tới phố điện ảnh đúng không? Cô là diễn viên hả?”
“Đâu có.” Trịnh Bảo Châu lắc đầu: “Ngay cả cửa tôi còn chưa sờ được nữa là, lần này chỉ qua đó để học tập thêm kiến thức thôi.”
“Tôi thấy cô chắc chắn sẽ nổi đấy. Có ai từng nói trông cô rất giống Tô Minh Mỹ chưa?”
Trịnh Bảo Châu tỏ vẻ ngại ngùng, che miệng cười đáp: “Đúng là từng có người nói như vậy ạ.”
“Thấy không! Vừa nãy khi cô bước lên xe tôi đã cảm thấy trông cô quen lắm!” Nhận được câu trả lời khẳng định, bác tài càng kích động hơn: “Cô xem đôi mắt này, khuôn mặt này, còn có dáng mũi nữa, đúng là càng nhìn càng thấy giống Tô Minh Mỹ!”
“Thật không ạ? Ha ha ha.”
Bác tài và Trịnh Bảo Châu trò chuyện vô cùng vui vẻ, lúc giúp cô xuống xe còn vỗ ngực cam đoan tương lai cô sẽ nổi tiếng.
Chỉ là bác vẫn không nỡ thu thiếu của cô một đồng tiền xe nào.
Sau khi xuống xe, trước tiên Trịnh Bảo Châu tới xem căn phòng mà mình đã thuê. Tuy cô không định ở lại đây, nhưng lỡ đâu vào trúng đoàn phim quay đến tận nửa đêm thì ít ra cô cũng có một chỗ tử tế để nghỉ chân. Nhà cho thuê quanh phố điện ảnh căn nào cũng tương tự nhau, Trịnh Bảo Châu đã chọn căn đắt nhất nhưng cũng chỉ miễn cưỡng vừa lòng. Cô cũng đã nhờ chủ nhà đổi đồ đạc trong phòng thành đồ mới giúp mình, sau khi kiểm tra sơ qua thấy không có vấn đề gì, cô lập tức dựa theo quy trình mà lúc trước mình tìm hiểu được, tới Hiệp hội Diễn viên để xin giấy chứng nhận diễn viên.
Muốn lấy giấy chứng nhận diễn viên không khó, chỉ cần làm một bài kiểm tra lý thuyết thường thức và tham gia một khóa đào tạo ngắn hạn là được. Sau khi lấy được giấy chứng nhận diễn viên, Trịnh Bảo Châu ngay lập tức gia nhập diễn đàn thông báo của quản trị viên, sau này chỉ cần có đoàn phim muốn thuê diễn viên quần chúng, quản trị viên đều sẽ gửi thông báo lên diễn đàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook