Không Hề Có Khả Năng Là Người Yêu
-
Chương 5:
Thời gian gửi thông báo đã được thống nhất là phải gửi trước hôm đi diễn nên giờ trong diễn đàn chỉ toàn là tin tức của hôm trước. Trịnh Bảo Châu nghĩ rằng đến cũng đến rồi, chi bằng dứt khoát tới Bộ phận dịch vụ Diễn viên, nghe nói chỗ đó có thể “nhặt bồ câu”.
Cụm từ “nhặt bồ câu” này là cô vừa học lỏm được lúc làm chứng chỉ. Mấy diễn viên quần chúng lão làng bảo rằng, nếu có người thả bồ câu* không vào đoàn phim, vậy mình sẽ có cơ hội “nhặt bồ câu”, trở thành diễn viên thay thế.
*Thả bồ câu: hiểu ngắn gọn là cho leo cây như bên mình.
Bên trong lẫn bên ngoài cửa Bộ dịch vụ Diễn viên đã có rất nhiều người tập trung, nam nữ già trẻ độ tuổi nào cũng có. Lúc Trịnh Bảo Châu tới, mọi người ai cũng ngoái đầu nhìn cô vài lần. Trịnh Bảo Châu đứng ở ngoài chứ không bước vào, còn giả vờ sửa sang lại đầu tóc.
Mới đứng chưa được hai phút, một anh trai có dáng người cường tráng vội vàng chạy tới. Vừa thấy Trịnh Bảo Châu đang đứng ngoài cửa, anh ta thoáng sửng sốt, do dự vài giây rồi mới tiến lên bắt chuyện với cô: “Em gái, em cũng là diễn viên quần chúng hả?”
Trịnh Bảo Châu gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy thì hay quá, đúng lúc bên anh còn thiếu vài người, lát nữa em đi theo anh đi.” Anh trai nói với cô một câu, sau đó hét lớn với bên trong: “Còn thiếu năm diễn viên quần chúng nữa, nam nữ đều được!”
Mọi người nhanh chóng gom đủ người, Trịnh Bảo Châu đi theo đoàn người lên minibus của đoàn xe để đến trường quay. Trong lòng Trịnh Bảo Châu lúc này có hơi kích động xen lẫn hưng phấn, anh trai cường tráng cũng vô cùng tò mò về cô. Sau khi ngắm cô một hồi, anh ta không kiềm nổi lòng tò mò mà hỏi: “Anh nói em gái này, với dung mạo này của em hoàn toàn có thể trở thành hotgirl, streamer hay youtuber nổi tiếng mà, sao lại nghĩ quẩn mà tới nơi này làm diễn viên quần chúng vậy?”
Trịnh Bảo Châu nói: “Tôi không muốn làm hot girl hay streamer nổi tiếng trên mạng gì cả, tôi muốn trở thành một diễn viên chân chính.”
Anh trai cường tráng bật cười thành tiếng: “Làm diễn viên quần chúng vất vả lắm, hơn nữa cũng rất khó nổi tiếng. Em xem mỗi ngày ở đây có nhiều người như vậy, cứ đến rồi lại đi thôi. Ban đầu ai mà không ôm mộng tưởng tới đây chứ? Nhưng lâu rồi, có người từ bỏ, cũng có người ở lại đoàn phim, trở thành một đám người nay đây mai đó, sống lay lắt sống qua ngày.”
Trịnh Bảo Châu mỉm cười nhìn anh ta: “Anh trai, hôm nay là ngày đầu tiên tôi tới đây, anh đừng hắt nước lạnh vào tôi chứ.”
Anh trai cũng mỉm cười theo cô: “Được rồi, lát nữa em diễn tiền cảnh đi, biết tiền cảnh là gì đúng không?”
“Biết.” Vừa nãy lúc huấn luyện, Trịnh Bảo Châu có nghe giáo viên giảng rằng diễn viên quần chúng cũng phân ba bảy loại. Quần chúng là bình thường nhất, tốt hơn một chút là tiền cảnh, tốt hơn nữa là mời riêng. Tiền cảnh mà anh ta nói tức là người đó sẽ được đứng gần ống kính, có màn ảnh, thậm chí là có cả lời thoại luôn, tiền lương cũng cao hơn quần chúng bình thường chút ít, nhưng yêu cầu về diện mạo cũng như dáng người của diễn viên khá là cao.
Nên dành được vai tiền cảnh không phải điều dễ dàng.
Hôm nay Trịnh Bảo Châu không chỉ hốt được vai diễn mà còn hốt trúng vai tiền cảnh, cô cảm thấy mình quá ư là may mắn.
Cuối cùng xe dừng lại trên con phố thời dân quốc. Lúc ở trên xe, tài xế đã nói với mọi người rằng đây là phim tình báo dân quốc, hôm nay họ chỉ diễn vai người qua kẻ lại trên đường thôi.
Trịnh Bảo Châu đến chỗ nhân viên phục trang để nhận quần áo, nhận một chiếc sườn xám màu đỏ. Sau khi cô thay đồ xong, nhân viên phục trang đã vô thức nhìn ngắm cô hồi lâu.
Trang phục của nhóm quần chúng là kiểu rất phổ biến, tầm thường, lúc trước từng có không ít người mặc chiếc sườn xám này, nhìn sơ qua là thấy kiểu dáng và giá cả của nó không có gì đáng kể. Vậy mà khi Trịnh Bảo Châu mặc lên người lại có cảm giác chiếc sườn xám này trở nên quý giá, tưởng như nó được đặt làm riêng cho cô con gái nhà quyền quý vậy.
Sau khi tạo hình xong, Trịnh Bảo Châu đợi thêm một lát, đạo diễn mới gọi cô đi quay phim. Thấy cô tới nơi, đạo diễn lập tức kéo Tiểu Cao ở bên cạnh và hỏi: “Tìm đâu ra cô em này thế?”
Tiểu Cao nói: “Thì kiếm được ở khu dịch vụ đó.”
Đạo diễn vỗ vai anh ta: “Cô em này được đấy, tôi nghi ngờ bộ đồ em ấy mặc không phải của đoàn phim mình.”
“Ừ tôi cũng thấy thế. Lúc đầu khi tôi thấy cô ấy đứng ngoài cổng khu dịch vụ còn chưa chắc liệu cô ấy có chịu đảm nhận vai quần chúng không đó.” Kiểu dáng quần áo của cô khá gây sự chú ý nên Tiểu Cao đã thầm nghĩ chắc cô là con nhà giàu đến đây để trải nghiệm cuộc sống.
“Cậu nhìn kỹ xem, có cảm thấy thần thái của em ấy hơi giống Tô Minh Mỹ không?”
Cụm từ “nhặt bồ câu” này là cô vừa học lỏm được lúc làm chứng chỉ. Mấy diễn viên quần chúng lão làng bảo rằng, nếu có người thả bồ câu* không vào đoàn phim, vậy mình sẽ có cơ hội “nhặt bồ câu”, trở thành diễn viên thay thế.
*Thả bồ câu: hiểu ngắn gọn là cho leo cây như bên mình.
Bên trong lẫn bên ngoài cửa Bộ dịch vụ Diễn viên đã có rất nhiều người tập trung, nam nữ già trẻ độ tuổi nào cũng có. Lúc Trịnh Bảo Châu tới, mọi người ai cũng ngoái đầu nhìn cô vài lần. Trịnh Bảo Châu đứng ở ngoài chứ không bước vào, còn giả vờ sửa sang lại đầu tóc.
Mới đứng chưa được hai phút, một anh trai có dáng người cường tráng vội vàng chạy tới. Vừa thấy Trịnh Bảo Châu đang đứng ngoài cửa, anh ta thoáng sửng sốt, do dự vài giây rồi mới tiến lên bắt chuyện với cô: “Em gái, em cũng là diễn viên quần chúng hả?”
Trịnh Bảo Châu gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy thì hay quá, đúng lúc bên anh còn thiếu vài người, lát nữa em đi theo anh đi.” Anh trai nói với cô một câu, sau đó hét lớn với bên trong: “Còn thiếu năm diễn viên quần chúng nữa, nam nữ đều được!”
Mọi người nhanh chóng gom đủ người, Trịnh Bảo Châu đi theo đoàn người lên minibus của đoàn xe để đến trường quay. Trong lòng Trịnh Bảo Châu lúc này có hơi kích động xen lẫn hưng phấn, anh trai cường tráng cũng vô cùng tò mò về cô. Sau khi ngắm cô một hồi, anh ta không kiềm nổi lòng tò mò mà hỏi: “Anh nói em gái này, với dung mạo này của em hoàn toàn có thể trở thành hotgirl, streamer hay youtuber nổi tiếng mà, sao lại nghĩ quẩn mà tới nơi này làm diễn viên quần chúng vậy?”
Trịnh Bảo Châu nói: “Tôi không muốn làm hot girl hay streamer nổi tiếng trên mạng gì cả, tôi muốn trở thành một diễn viên chân chính.”
Anh trai cường tráng bật cười thành tiếng: “Làm diễn viên quần chúng vất vả lắm, hơn nữa cũng rất khó nổi tiếng. Em xem mỗi ngày ở đây có nhiều người như vậy, cứ đến rồi lại đi thôi. Ban đầu ai mà không ôm mộng tưởng tới đây chứ? Nhưng lâu rồi, có người từ bỏ, cũng có người ở lại đoàn phim, trở thành một đám người nay đây mai đó, sống lay lắt sống qua ngày.”
Trịnh Bảo Châu mỉm cười nhìn anh ta: “Anh trai, hôm nay là ngày đầu tiên tôi tới đây, anh đừng hắt nước lạnh vào tôi chứ.”
Anh trai cũng mỉm cười theo cô: “Được rồi, lát nữa em diễn tiền cảnh đi, biết tiền cảnh là gì đúng không?”
“Biết.” Vừa nãy lúc huấn luyện, Trịnh Bảo Châu có nghe giáo viên giảng rằng diễn viên quần chúng cũng phân ba bảy loại. Quần chúng là bình thường nhất, tốt hơn một chút là tiền cảnh, tốt hơn nữa là mời riêng. Tiền cảnh mà anh ta nói tức là người đó sẽ được đứng gần ống kính, có màn ảnh, thậm chí là có cả lời thoại luôn, tiền lương cũng cao hơn quần chúng bình thường chút ít, nhưng yêu cầu về diện mạo cũng như dáng người của diễn viên khá là cao.
Nên dành được vai tiền cảnh không phải điều dễ dàng.
Hôm nay Trịnh Bảo Châu không chỉ hốt được vai diễn mà còn hốt trúng vai tiền cảnh, cô cảm thấy mình quá ư là may mắn.
Cuối cùng xe dừng lại trên con phố thời dân quốc. Lúc ở trên xe, tài xế đã nói với mọi người rằng đây là phim tình báo dân quốc, hôm nay họ chỉ diễn vai người qua kẻ lại trên đường thôi.
Trịnh Bảo Châu đến chỗ nhân viên phục trang để nhận quần áo, nhận một chiếc sườn xám màu đỏ. Sau khi cô thay đồ xong, nhân viên phục trang đã vô thức nhìn ngắm cô hồi lâu.
Trang phục của nhóm quần chúng là kiểu rất phổ biến, tầm thường, lúc trước từng có không ít người mặc chiếc sườn xám này, nhìn sơ qua là thấy kiểu dáng và giá cả của nó không có gì đáng kể. Vậy mà khi Trịnh Bảo Châu mặc lên người lại có cảm giác chiếc sườn xám này trở nên quý giá, tưởng như nó được đặt làm riêng cho cô con gái nhà quyền quý vậy.
Sau khi tạo hình xong, Trịnh Bảo Châu đợi thêm một lát, đạo diễn mới gọi cô đi quay phim. Thấy cô tới nơi, đạo diễn lập tức kéo Tiểu Cao ở bên cạnh và hỏi: “Tìm đâu ra cô em này thế?”
Tiểu Cao nói: “Thì kiếm được ở khu dịch vụ đó.”
Đạo diễn vỗ vai anh ta: “Cô em này được đấy, tôi nghi ngờ bộ đồ em ấy mặc không phải của đoàn phim mình.”
“Ừ tôi cũng thấy thế. Lúc đầu khi tôi thấy cô ấy đứng ngoài cổng khu dịch vụ còn chưa chắc liệu cô ấy có chịu đảm nhận vai quần chúng không đó.” Kiểu dáng quần áo của cô khá gây sự chú ý nên Tiểu Cao đã thầm nghĩ chắc cô là con nhà giàu đến đây để trải nghiệm cuộc sống.
“Cậu nhìn kỹ xem, có cảm thấy thần thái của em ấy hơi giống Tô Minh Mỹ không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook