Trương Tuyết Tề chỉ cần một ấn là thông suốt, ở nửa sau của đêm, anh đã hoàn toàn nắm bắt được bản chất của việc dùng vũ lực và quyền lực để chiếm đoạt. Anh kéo Tưởng Tinh người đầy mồ hôi ra khỏi chăn, mặt đối mặt ôm cô ngồi trên giường, hơi thở nặng nề, nụ cười khàn khàn: “Chúng ta đã thế này rồi, không thể làm bạn thân được nữa.”

Sao anh còn chưa diễn xong thế này? Đầu óc Tưởng Tinh đang vô cùng hỗn loạn, không biết trời đất ra sao: “Thì không làm nữa…Ý tớ là không làm bạn thân nữa.”

“Vậy cậu muốn làm bạn thân với ai?”

“Tớ… Cậu phiền chết đi được, tớ đang nói là làm bạn thân cơ mà.”

“Bất luận là bạn thân hay bạn trai thì đều phải là tớ.”

“Ừm, là cậu.”

“Vậy cậu nên nói thế nào?” Anh dẫn dắt: “Làm hay là không?”

“Làm…”

“Tớ biết rồi, cô giáo nhỏ.” Trương Tuyết Tề đè người cô xuống: “Học càng sớm thì càng tốt, tối nay chúng ta làm bài tập nhiều một chút.”

….

Khi đôi tình nhân quấn quýt bên nhau thì thời gian cũng trôi qua rất nhanh. Chủ nhật, cả hai gia đình cùng nhau ăn cơm, Tưởng Tinh và Trương Tuyết Tề đến muộn, bởi vì trước khi ra ngoài cô lật tung cũng chẳng tìm được chiếc áo len cao cổ nào, nên chỉ đành mua một chiếc khăn quàng ở dọc đường để che đi hành vi phóng đãng của hai ngày nay.

Khoảnh khắc hai người nắm tay nhau xuất hiện, thì cuộc trò chuyện đang sôi nổi bỗng dừng lại, bốn vị phụ huynh đều có biểu hiện khác nhau, ánh mắt vô cùng chăm chú dõi theo hai người.

Bà Tô nhàn nhạt nhướng mày, lão Tưởng vẫy tay gọi món, Phương Diệu say mê chống cằm, còn chú Trương thì mỉm cười và không lên tiếng.

Tưởng Tinh âm thầm niệm câu “tôi không nhìn thấy gì hết, tôi rất bình tĩnh”, sau khi chào hỏi một câu liền ngồi xuống đợi đồ ăn. Vừa mới nói chuyện với Phương Diệu vài câu, đột nhiên Trương Tuyết Tề đến gần, ghé sát vào tai cô thì thầm, ánh mắt cô chợt loé lên, rồi chậm rãi đứng dậy.

Phương Diệu ngước lên nhìn hai người họ: “Hai con đi đâu thế?”

“Con vào nhà vệ sinh một lát, sẽ quay lại ngay.” Tưởng Tinh kéo ghế ra.

Trương Tuyết Tề nhẹ giọng nói: “Con đưa Tưởng Tinh đi rửa tay.”

“Trời…” Hai bông hoa chị em cùng đồng thanh lên tiếng.

Tưởng Tinh vùi đầu xuống thấp, đẩy lưng anh đi ra khỏi phòng bao dưới ánh nhìn nóng rực.

….

Sau bữa tối, hai cô bạn thân rất hưng phấn và muốn đi mua sắm đồ Tết. Tưởng Tinh đi ngay phía sau bọn họ, cô lặng lẽ quay đầu lại đối diện với ánh mắt của Trương Tuyết Tề đang đi cách đó hai, ba mét. Hai người cứ thế im lặng nhìn nhau. Anh từ từ cong môi, cô thấy mặt mình nóng lên bèn không nhìn anh nữa.

“Tinh Tinh, lại đây.” Phương Diệu tay trái thì khoác tay bà Tô, tay phải dắt Tưởng Tinh, nhỏ giọng thăm dò: “A Tề đã cầu hôn con chưa?”

Tưởng Tinh chớp mắt: “Chưa ạ.”

“Vậy thì chắc chắn thằng bé đang lên kế hoạch rồi.” Phương Diệu tràn đầy tự tin.

Tưởng Tinh ngượng ngùng mỉm cười.

“Con thích tổ chức hôn lễ thế nào? Lâu đài? Bãi cỏ? Thành phố cổ kính? Hay hội trường lớn?” Phương Diệu tiếp tục nói: “Hay là tổ chức cả trong nhà lẫn ngoài trời? Chúng ta cùng đến đến Saint Petersburg [1], sau khi xong xuôi thì hai con có thể đi hưởng tuần trăng mật vòng quanh thế giới…”

Tưởng Tinh chìm vào suy tư.

Bà Tô bình tĩnh liếc nhìn: “Hay là tiệc Giao thừa năm nay làm tại nhà của Tưởng Tinh và A Tề đi, nhà mới vào ở cũng nên đón chút hơi người.”

“Tôi cũng nghĩ thế!” Phương Diệu nhướng mày vui mừng: “Tô Tô, hai ngày tới chúng ta đi xông hơi nhé? Lần trước có người giới thiệu cho tôi một tiệm mới, nghe nói bánh mousse ở đó rất ngon.”

“Được!”

“Tinh…”

Phương Diệu vừa quay sang thì thấy cô gái nhỏ mình dắt tay đang nhìn về phía sau bằng ánh mắt trìu mến. Bà ấy không nhìn cũng biết, điểm cuối của ánh nhìn đó chắc chắn là A Tề.

Còn hai người không thể đi mua sắm chẳng biết đã “trốn” đi đâu từ bao giờ, tuy nhiên khi cần xách đồ thì chỉ cần gọi một cuộc là sẽ có mặt.

Tưởng Tinh chậm rãi “a” lên một tiếng, sau đó quay đầu lại, gương mặt đỏ bừng, hiển nhiên là vẫn còn đang đắm mình trong cơn mê tình.

“Đến nắm tay A Tề đi.” Phương Diệu vừa cười vừa nói.

Bà Tô tiếp lời: “Đừng có chơi muộn quá, nhớ về nhà sớm, ngày mai còn phải đi làm.”

Tưởng Tinh vội vàng gật đầu, cô không muốn chậm trễ dù chỉ một giây, bèn chạy lon ton lao vào vòng tay Trương Tuyết Tề. Khi cô vùi đầu vào ngực anh, vẫn có thể nghe thấy giọng nói phần khích ủng hộ CP của Phương Diệu: “Tô Tô, A Tề và Tinh Tinh bám nhau thật đó, tôi rất thích nhìn hai đứa thân thân mật mật.”

“Bà nhìn lại xem, tôi đoán là Tưởng Tinh không chịu ngẩng đầu lên luôn rồi.” Bà Tô kéo Phương Diệu tiếp tục đi, giọng nói cũng mỗi lúc một xa dần: “Bà đừng cho rằng da mặt của con bé dày, cứ hễ thấy A Tề là lại đỏ mặt…”

Phải một lúc sau Tưởng Tinh mới ngước lên, Trương Tuyết Tề rũ mắt nhìn cô, khẽ nở nụ cười. Cô cũng cười, rồi đột nhiên nắm lấy tay anh, đưa lên miệng cắn một miếng.

Trương Tuyết Tề hơi giật mình: “Cậu làm gì thế?”

Tưởng Tinh nhìn dấu răng trên huyệt hợp cốc [2] của anh, đột ngột nói: “Trương Tuyết Tề, hoá ra thói quen kỳ quặc của tớ vẫn chưa hết, cứ hễ nhìn thấy đồ gì đó đẹp là lại muốn cắn một cái.”

Anh ngạc nhiên bật cười, đứng yên tại chỗ nhất thời không biết nên nói gì.

Cô nắm tay anh vừa đi vừa xoa: “Chuột Hamster, chó mèo, thậm chí là cả những loại thực vật mập mạp, chỉ cần trông chúng thật đáng yêu là tớ đều thích, mà đã thích là đều muốn cắn.”

“Trời ạ.” Trương Tuyết Tề thở dài, mỉm cười: “Muốn cắn thì cũng chỉ là muốn vậy thôi, đây là cậu cắn thật rồi.”

Tưởng Tinh bĩu môi, không lên tiếng.

Anh quan sát kỹ càng: “Khai thật đi, có phải nhân lúc tớ không để ý, cậu đã cắn Doug và Tào Phớ rồi không?”

Cô giả bộ như không nghe thấy, cứ thế nhìn lên trời.

Anh dừng bước: “Hoá ra chậu Thuỷ tiên ở nhà cũng bị cậu cắn, tớ còn trách nhầm Tào Phớ nên đã mắng nó một trận kìa.”

“Chậu nào?” Cô hoang mang hỏi.

Anh ngẫm nghĩ: “Hoá ra không phải cậu chỉ cắn có một chậu.”

Tưởng Tinh giậm chân: “Tớ không cắn mấy thứ đó, cậu đừng có đổ oan cho tớ.”

“Tớ không tin.”

“Tớ chỉ cắn nhẹ vào tai Doug và mặt Tào Phớ, không hề dùng lực, giống như là đang hôn thôi…” Giọng cô càng nói càng nhỏ, cô cắn rứt lương tâm liếc nhìn anh, lại thấy nụ cười của anh sâu thêm.

“Không nói nữa hả?” Trương Tuyết Tề nhướng mày, hỏi.

Tưởng Tinh mím môi không lên tiếng, đưa ngón tay cào cào mu bàn tay anh.

“Vậy thì đến lượt tớ rồi.”

Anh vòng tay qua eo cô, kéo cô đến vị trí an toàn: “Về nhà cùng tớ để xin lỗi chó, mèo và cả hoa Thuỷ tiên của tớ nữa.”

Tưởng Tinh vừa đánh vừa đẩy anh: “Thuỷ tiên không phải do tớ cắn.”

Cô dựa lưng vào bức tường trắng, Trương Tuyết Tề áp sát không để lại một kẽ hở, rồi cúi người xuống hôn cô. Cảm thấy cơn tê ngứa lan tràn khắp môi, cô đau đến cau mày, vừa khẽ mở mắt lại va phải đôi mắt đắm chìm trong dục vọng đang nhắm chặt của anh, khiến nhịp tim đột ngột tăng lên, rồi cứ thế ngây người nhìn anh.

“Tưởng Tinh Tinh.” Anh rút đầu lưỡi lại, nhướng mi nhìn cô, thấp giọng cười: “Khi hôn không được mở mắt.”

Tưởng Tinh ngẩn ngơ ừm một tiếng, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhìn chằm chằm về phía cánh cửa, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu lên chờ đợi nụ hôn của anh. Trương Tuyết Tề ngắm nhìn cô, gương mặt không giấu được nụ cười, rồi đặt tay ra sau gáy cô, ôm cô thật chặt. 

….

Danh sách diễn viên lồng tiếng cho “Bão tuyết Ngân hà” đã được ông bố, nữ chính là Huỳnh Phong của J-One, nam chính là Tầm Kha của Hurricane Thần Hiểu.

Tưởng Tinh tình cờ gặp Bổn Lam trong phòng trà, cô đặt cốc lên bàn và nở nụ cười rất chân thành: “Bổn Lam, hợp tác vui vẻ nhé.”

Động tác uống nước của Bổn Lam khẽ dừng lại, anh ta nhìn cô, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Chúng ta không có vai diễn đối địch.”

“End times 3027” là bộ phim truyền hình bạch kim của công ty vào năm sau, Hứa Thư Trạch đã chủ động đề nghị thay nam chính với lý do lịch trình của mình đã kín, nên người nhận phim đổi thành A Châu và một nam thứ quan trọng khác do Bổn Lam đảm nhiệm lồng tiếng. Trong bộ phim này, Tưởng Tinh thu âm cho một vai nữ số ba.

“Vẫn có vài cảnh, tóm lại là chung một bộ phim với nhau mà.” Cô xé gói cà phê đổ vào cốc: “Tối nay đoàn phim “Bão tuyết Ngân hà” sẽ ăn cơm cùng nhau, anh có đi không?”

“Không đi.”

“Nhưng anh cũng là một trong những nhân vật chính mà.”

“Diễn viên nam số năm thì tính gì là nhân vật chính.”

“Đây là hình tượng của nhóm đó.”

Bổn Lam quay lưng bỏ đi với vẻ mặt “chẳng đến lượt cô phải lo”.

Đón cơn sốt liên hoan, nên đoàn làm phim của “End times 3027” cũng sắp xếp đi ăn vào tối nay, nào ngờ hai ông lớn lại cứ thế xua tay dứt khoát tổ chức chung một chỗ, hai phòng bao nằm sát cạnh nhau, còn có thể đi qua đi lại làm quen với nhau nữa.

Tăng hai đi karaoke, với tinh thần tự nguyện nên đã giải tán mất một nửa số người. Vu Tư Hiểu không thể rời đi, lại muốn có người đi cùng nên kéo theo Tưởng Tinh ở lại. Trong phòng bao tiếng nhạc ầm ĩ, nên hành lang và nhà vệ sinh là những nơi yên tĩnh hiếm có.

Tưởng Tinh quay lại phòng bao sau khi gọi điện thoại, thấy một nhóm đang chơi trò chơi, một nhóm đang hát, còn mốt số ít thì đang tán gẫu. Cô thản nhiên ngồi xuống một góc dường như không có ánh sáng, nhìn thấy trên bàn có vài chai rượu và đồ uống khác, bèn cầm lấy một chai nhưng vặn mãi vẫn không mở được nắp.

“Để tôi giúp cô.” Người đàn ông ngồi bên cạnh lên tiếng.

Cô quay sang, lúc này mới để ý đến anh ta, sau vài giây sững sờ mới đưa chai nước qua.

“Cảm ơn.” Tưởng Tinh nhận lấy, uống một ngụm rồi dừng lại. Đầu lưỡi ngọt ngào với hương vị của rượu cocktail.

Cô ngước lên nhìn, đột nhiên trông thấy Huỳnh Phong chơi trò chơi trong một nhóm và Hứa Thư Trạch ngồi trong góc đang nhìn về phía bàn trò chơi. 

Tâm hồn hóng chuyện lập tức bùng cháy, thì người đàn ông lên bỗng tiếng bắt chuyện: “Cô sống ở gần Thiên Duyệt Hồng Ngự phải không?”

Tưởng Tinh lại nhìn về phía anh ta: “Vâng, anh thì sao?”

“Minh Uyển Thành.”

Vậy là ở ngay bên cạnh, Tưởng Tinh chợt hiểu ra: “Chẳng trách anh lại chạy bộ sang bên đó, bây giờ còn chạy nữa không?”

Người đàn ông mỉm cười: “Vẫn chạy, tuy nhiên ở trong nhà nhiều hơn.”

“Fanny có bạn rồi sao?”

“Không, nó vẫn độc thân.”

“Anh có muốn tìm bạn cho nó không?”

Người đàn ông cân nhắc: “Chắc là có, nhưng lại có chút không nỡ.” 

Tưởng Tinh nói đùa: “Nếu hôm nào đó tình cờ gặp lại, xem liệu nó có còn hứng thú với Doug nhà tôi hay không.”

“Tinh Tinh.”

Vu Tư Hiểu cầm micro vẫy tay về phía cô: “Lại đây hát một bài đi.”

Sau khi Tưởng Tinh hát xong bài “Xuân”, cô quay đầu lại nhìn thì thấy trong nhóm người chơi trò chơi thiếu mất Huỳnh Phong, Hứa Thư Trạch cũng không biết đã đi đâu, mà anh trai của Bổn Lam và nhà đầu tư có tên Từ tổng cũng chẳng còn ngồi trên ghế sofa nữa.

Vu Tư Hiểu lau nước mắt, kéo cô ngồi xuống: “Uống cùng chị vài cốc.”

“Em làm chị khóc rồi sao?” Tưởng Tinh quan tâm, đưa cho cô ấy vài tờ khăn giấy.

“Có lẽ là vậy.” Vu Tư Hiểu đột nhiên đa cảm: “Nếu nội tâm thực sự kiên cường, thì sao có thể cảm thấy buồn bực vì cảnh tượng trước mắt chứ.”

Hai người thì thầm tâm sự, hết lần này tới lần khác, chai rỗng trên bàn cũng mỗi lúc một nhiều.

“Tinh Tinh, em nhất định phải hoà thuận với trúc mã nhà em đấy.” Hốc mắt Vu Tư Hiểu đỏ hoe, cô ấy thấp giọng nói: “Yêu một người thật khó.”

Tưởng Tinh cảm thấy có chút nặng nề, nhưng cơ thể lại nhẹ bẫng, cô hơi khựng lại rồi gật đầu, ôm lấy cô ấy.

Vu Tư Hiểu dán sát vào cô, khẽ nói: “Có thể cãi nhau, nhưng không được hành động theo cảm tính, rồi nói những lời khiến người ta tổn thương. Có lẽ cậu ấy đã vì em mà đi cả quãng đường rất dài.”

Trương Tuyết Tề nói sẽ đến đón cô, khi nào thì anh mới đến?

“Em cũng sẽ đi về phía cậu ấy.” Khóe mắt Tưởng Tinh ươn ướt, cô mông lung trong men say nhìn Vu Tư Hiểu: “Chị cũng phải bước về phía người của chị nhé.”

Vu Tư Hiểu sững sờ: “Chị có thể sao?”

“Có thể.”

“Nhưng chị… Sẽ sợ hãi con đường này.”

Tưởng Tinh dựa vào vai cô ấy, như say như không: “Bước đi không hề khó, chỉ cần chị cất bước, nhìn thấy anh ấy thì trái tim sẽ rung động.”

….

Trương Tuyết Tề nắm chặt điện thoại, cau mày trầm tư. Đã mười mấy tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ mà anh vẫn không liên lạc được với Tưởng Tinh. Rõ ràng không lâu trước đó, hai người còn gọi điện hẹn thời gian để anh đến đón cô.

Khi gọi lại lần nữa anh cảm nhận rõ rằng cô đã say, cũng may là có thể nghe thấy giọng nói của phụ nữ ở bên cạnh. Hỏi cô đang ở đâu, cô lại không chịu nói, nằng nặc đòi tự đến tìm anh, ậm ậm ừ ừ khiến anh vừa lo lắng vừa bực bội, nhưng chỉ có thể đứng đợi ở đại sảnh của quán karaoke này.

Anh nhìn chằm chằm vào thang máy, thấy nó đóng đóng mở mở hết lần này đến lần khác. Đúng lúc anh đang chuẩn bị gọi một cuộc điện thoại khác, thì một giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng: “A, ở đây.”

Trương Tuyết Tề quay lại, thấy con ma men cười ngốc nghếch đứng trên cầu thang đang nói vài câu với người phụ nữ bên cạnh đỡ mình, sau đó cô chắp tay sau lưng, bước đi với tư thế lạ lùng, từng bước tiến đến trước mặt anh.

Trông thấy cảnh này, người phụ nữ chỉ đành cúi đầu đỡ trán, nở nụ cười bất lực.

Trương Tuyết Tề nhìn cô với vẻ mặt u ám, nhưng nhóc xấu xa cả người đầy mùi rượu lại chẳng hề nhận ra sắc mặt của anh, đồng thời mỉm cười tỏ vẻ tranh giành công lao, kéo kéo tay áo anh: “Tớ đi đến đâu rồi này.”

Anh khẽ mím môi, không nói một lời cứ thế dắt cô ra khỏi nơi đêm đêm sa hoa này. Trên đường đi, Trương Tuyết Tề vẫn không kìm được, phải nghiêng đầu nhìn cô. Nhưng vừa mới nhìn đã khiến những lời chỉ bảo dạy dỗ mà anh soạn cả buổi tối đều hoàn toàn sụp đổ.

Cô ngẩng đầu nhìn anh không chớp mắt, như thể cả thế giới này chỉ có mình anh thôi vậy. Mà cô lại chỉ quen biết anh, chỉ hướng về phía anh, chỉ yêu một mình anh. 

Từ lâu anh đã biết rất rõ rằng cho dù đôi mắt này có dịu dàng và cảm động đến mấy thì đối với anh mà nói cũng sẽ là vũ khí, thứ có thể giết chết anh, vây hãm anh khiến nửa phần đời trước đó của anh chẳng thể có được cô. Và khi có được cô rồi, anh lại không ngừng đắm chìm trong đôi mắt ấy.

“Trương Tuyết Tề…” Cô nhẹ nhàng, khéo léo, từng từ từng chữ gọi tên anh.

Trương Tuyết Tề dừng lại, cổ họng khô khốc: “Sao thế?”

Tưởng Tinh nhìn anh thêm một lúc rồi đột nhiên muốn giật tay ra, nhưng anh không cho phép, vẫn cứ nắm thật chặt. Cô ngây thơ chớp mắt, rồi đưa một tay đến sờ túi, hết trái lại sang phải, vẻ mặt vô cùng bối rối.

“Cậu tìm gì thế?” Anh hỏi.

Tay cô chạm vào nơi nào đó, sau một tiếng “a” ngắn ngủi, trong mắt như có hai ngọn đèn, lập tức bật ra ánh sáng. Ngay sau đó, cô nở nụ cười đưa đồ cho anh xem.

Là cái mở nắp lon. [3]

“Trương Tuyết Tề…” Cô lại gọi anh lần thứ hai.

Anh như bị trói tại chỗ, cụp mắt xuống nhìn cô, yết hầu cuộn lên xuống.

Tưởng Tinh nhấc một tay anh lên, sau khi nhìn kỹ càng trong nửa phút, mới dùng hai ngón tay cầm cái mở nắp lon, cẩn thận đeo vào ngón áp út của anh.

Nhưng lại bị mắc lại giữa chừng.

Cô cắn môi dưới, run vai bật cười, cảm thấy cảnh tượng này vô cùng hài hước. Một lúc sau, mới nhẹ nhàng nói: “Cậu đợi tớ lâu lắm rồi phải không?”

Đôi mắt hơi ửng đỏ của Trương Tuyết Tề khoá chặt lấy cô. Tưởng Tinh nắm lấy bàn tay đang đeo cái mở nắp lon của anh bằng cả hai tay, rồi từ từ ấn lên ngực mình.

“Lần này, tớ đến tìm cậu rồi đây.” Cô nhẹ nhàng nói với anh một câu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương