Không Được Yêu Bạn Thân
-
Chương 27
Hai phút cãi vã, hai mươi phút thổ lộ, năm mươi phút ân ái, Trương Tuyết Tề và Tưởng Tinh lại hoà thuận như trước và càng yêu nhau hơn. Những thăng trầm của một đêm cũng đã thành công hoàn thành ước nguyện thầm kín không thể nói ra của ai đó trong nhiều năm qua.
Nhờ hoạ mà có phúc, quả thực là không lỗ.
Chẳng trách Tưởng Tinh luôn nói cô không quen ngủ trên giường anh, nệm của cô vừa êm lại có độ đàn hồi cao, ngủ trên đó giống như đang lơ lửng trên đám mây bồng bềnh, mà anh thì chẳng thích cảm giác không chân thực, nên giường đệm đều là loại cứng và ổn định, khiến anh cảm thấy vững vàng. Nhưng ngày hôm đó, trải nghiệm được rơi vào đám mây thật sự rất tuyệt vời, nó mềm mại, ngọt ngào, thơm ngát, giống như… Cô vậy.
Đàm Lực gõ năm cái lên bàn, đồng thời ấn mạnh vào nhân trung đến khi trắng bệch: “Cậu có thể đừng chưng ra cái biểu cảm kỳ quái đó để dự họp với tôi không hả? Còn nghe tôi nói không thế? Có phải các ký tự xuyên qua não cậu đều đã bị cắt xén và biến thành ưm ưm a a hết cả rồi không?”
Đàn ông nhìn đàn ông, liếc mắt cái là hiểu.
Trương Tuyết Tề thong thả ngước mắt lên và đóng tập tài liệu trên bàn lại.
“Chắc chắn bọn họ sẽ không hài lòng với bản đầu tiên, nhưng nó phải được thực hiện trong thời gian đã định, trước khi hết năm bắt buộc phải nhận được khoản thanh toán lần một trong hợp đồng.” Tưởng anh mất tập trung, nhưng khi bàn bạc lại rất có trật tự và rõ ràng: “Bên phía bệnh viện sẽ trì hoãn thanh toán, cậu gọi cho Tần Du Chu hẹn một buổi nào đó, chúng ta sẽ dùng bữa cùng Thư ký Long.”
Đàm Lực trước giờ vẫn luôn thản nhiên, khi chỉ có hai người họ thì anh ta đều chẳng có tư thế ngồi đàng hoàng. Anh ta chống tay lên ghế sofa, lạnh nhạt nói: “Lúc cậu sai bảo tôi đều chẳng hề chớp mắt nhỉ, cuối cùng vẫn là tôi phải uống.”
“Là người phụ trách kinh doanh, thì việc bảo vệ các đồng nghiệp nữ tại bàn ăn là nhiệm vụ mà cậu nên làm.” Trương Tuyết Tề nhấn cuộc gọi nội bộ để chỉnh sửa các đầu việc được dán nhãn đỏ trong lịch trình ngày mai với thư ký, sau khi cúp máy, anh tiếp tục nói: “Cô ta có năng lực cũng có tham vọng, sau này sẽ là chủ lực chính trong việc lập kế hoạch và phát triển kinh doanh của công ty, nên cậu hãy dẫn dắt cho cẩn thận vào.”
“Còn đến lượt chúng ta phải dẫn dắt nữa à?” Đàm Lực uể oải nói: “Người ta lớn hơn chúng ta hai tuổi, năm đó tuyển dụng cô ta vào công ty với mức lương cao chẳng phải là vì bị bản lý lịch kinh nghiệm sáu năm tiêu chuẩn vàng của cô ta hấp dẫn hay sao.”
Trương Tuyết Tề nở nụ cười mơ hồ: “Đó chính là sự chênh lệch.”
“Cái gì cơ?”
“Người khác hai sáu, hai bảy thì thành gia lập nghiệp, còn cậu ở cái tuổi này rồi mà vẫn độc thân cũng có lý do của nó.”
Đàm Lực bất mãn đã được tích tụ lâu ngày, nhưng chỉ biết ấp ủ vài câu chửi thề trong bụng, phát hiện người anh em của mình, từ gia thế cho đến ngoại hình, từ sự nghiệp cho đến bạn gái, cái gì cũng đủ cả, nên hoàn toàn không thể nói lại: “Đừng có quên là ai đã khiến đôi “vịt uyên ương số khổ” các cậu tu thành chính quả. Twinkle, twinkle, little star ngốc thì thôi rồi, cẩn thận không có “cái miệng vàng” của tôi mà “đi xa” vài câu là cậu sẽ phải theo đuổi vợ thêm dăm ba năm nữa đấy.”
“Cô ấy không ngốc chút nào, đơn giản, thẳng thắn, trái tim sáng suốt và vô cùng đáng yêu.” Trương Tuyết Tề ném đồ về phía Đàm Lực: “Cô ấy rất yêu tôi và tôi cũng vậy.”
Mẹ kiếp… Ai muốn nghe cái tình yêu thắm thiết qua qua lại lại của hai người chứ!
“Cậu đi đâu thế?” Đôi mắt Đàm Lực theo sát bóng dáng đang di chuyển của Trương Tuyết Tề, đồng thời bất mãn hét lên.
“Ăn cơm.”
“Tôi cũng đi.”
Trương Tuyết Tề tỏ vẻ “cậu sẽ không sao chứ?”, anh nhìn anh ta với ánh mắt đầy thương hại: “Tôi tìm bạn gái mình để hẹn hò, còn cậu có thể về nhà tìm mẹ cũng được.”
Đàm Lực hoá đá tại chỗ.
“Nếu cậu muốn ở lại tăng ca thì khoá cửa giúp tôi nhé.” Dứt lời, anh lại làm như vô tình, nhắc nhở: “Cậu có thể đi trau dồi tài năng, vun đắp tình cảm, có được tình cảm đúng đắn, gắn bó sẽ giúp ích phần nào cho công việc của cậu đấy. Đừng có để các cô gái luôn phải đợi cậu, hiểu không?”
Đàm Lực lập tức nứt vỡ.
Trương Tuyết Tề nhàn nhạt liếc nhìn anh ta một cái rồi sải bước rời đi. Châm ngòi ly gián ư? Không thể, nhóc xấu xa kia chỉ mình anh có thể “uốn nắn”.
……
Đây không phải lần đầu tiên Trương Tuyết Tề đến Studio Hurricane Thần Hiểu, thường thì Tưởng Tinh sẽ đợi anh ở tầng dưới và thường xuyên không cho anh lộ mặt.
Thang máy đã đến tầng cần đến, cửa được mở ra, tiếng cười rộn rã chen chúc tràn vào không gian chật hẹp, anh nhìn về phía cánh cửa đang mở. Đang tổ chức sinh nhật hàng tháng sao?
Hai cô gái tay trong tay, bước ra ngoài với nụ cười trên môi. Sau khi nhìn thấy anh thì như bị điểm huyệt, đều cùng dừng lại. Trương Tuyết Tề lịch sự hỏi: “Xin chào, cho hỏi Tưởng Tinh có ở đây không?”
“Có.” Hai người xô xô đẩy đẩy nhau, cuối cùng một người chịu thỏa hiệp và hét với vào trong: “Anh ba, gọi Tinh Tinh qua đây, bạn…”
Sau khi dừng lại vài giây, hai ánh mắt lập tức bắn vào người anh, Trương Tuyết Tề hiểu ra: “Bạn trai cô ấy tới đón cô ấy tan làm.”
Cô gái che miệng cười, rồi truyền lại nguyên văn câu đó.
“Chúng tôi đang tổ chức một chương trình nhỏ, anh có muốn vào ngồi đợi cô ấy không?” Cô gái tóc ngắn còn lại hỏi.
“Không cần đâu, tôi đứng ở đây là được rồi.” Anh nói.
Sau đó hai cô gái rời đi.
Rất nhanh, một con búp bê vải xách theo giỏ kẹo đi đường vòng qua cửa, có lẽ do đầu thì nặng mà chân thì nhẹ, nên không đứng vững, phải lắc lư vài cái và giữ lấy chiếc mũ đội đầu. Trương Tuyết Tề không biết biểu cảm của người bên trong con búp bê đó ra sao, nhưng từ góc nghiêng thì nó đang hướng mặt về đây, có lẽ là đang nhìn anh chằm chằm.
Anh khẽ nheo mắt, sau vài giây im lặng thì nụ cười nhẹ đã nở trên môi. Con búp bê từng bước từng bước nhỏ tiến đến chỗ anh, lấy một nắm kẹo trong chiếc giỏ tre và cố gắng đưa đến trước mặt anh.
“Tôi không ăn kẹo.” Trương Tuyết Tề mỉm cười từ chối.
Con búp bê lắc đầu, nhất quyết không từ bỏ.
“Nhưng bạn gái tôi thích.” Dường như anh đang cân nhắc gì đó.
Con búp bê vải gật gật, rồi lại đỡ lấy đầu.
Trương Tuyết Tề nhìn thẳng vào đôi mắt của nó, như có thể xuyên qua hai điểm màu đen kia vậy. Anh khẽ hỏi: “Là Tưởng Tinh phải không?”
Động tác nhét kẹo vào túi anh của con búp bê khẽ dừng lại, sau đó nó nghiêng người lùi ra sau hai bước.
“Tớ biết là cậu rồi.” Anh mỉm cười.
Nụ cười không thay đổi trên gương mặt kia luôn ở trong mắt anh, sau khi bị vạch trần cô sẽ nghiêng đầu chớp mắt che đi biểu cảm xấu hổ, đây là sở thích nhỏ đáng yêu của Tưởng Tinh.
Anh lại nói: “Kẹo mà cậu đưa toàn là vị mà cậu thích ăn.”
“Trời ạ.”
Giọng nói quen thuộc, kèm theo vẻ nũng nịu không cam lòng khi bị nhìn thấu và ẩn chứa ý buồn bên trong.
Trương Tuyết Tề đau lòng nhìn cả người cô: “Có thể gỡ mũ đội đầu xuống không, có nặng không?”
Cô đưa cho anh chiếc giỏ, hai tay đẩy chiếc mũ đội đầu ra sau, cả gương mặt lấm tấm mồ hôi, mái tóc rối bù dính bết trước mặt, nhưng ý cười vẫn hiện hữu trên khuôn mặt. Tưởng Tinh cắn môi, khi cô đỏ mặt thì ánh mắt lại vô cùng sáng ngời: “Sao không gọi tớ là Tinh Tinh nữa rồi?”
Ánh mắt anh mang theo sức mạnh khắc ghi, như muốn in sâu từng khoảnh khắc, từng nụ cười của cô vào lòng: “Cậu cũng đâu có gọi tớ là anh.”
“Cậu nào có phải anh trai tớ, cậu là bạn trai của tớ.”
“Ồ.”
“Hừm.”
Trương Tuyết Tề ấn tay lên trán cô, ngăn lại động tác đang muốn ôm mình của cô: “Cởi bộ đồ búp bê bụi bặm này của cậu ra trước đã, Tưởng Tinh Tinh.”
“Vậy thì nhét thêm một ít nữa.” Cô kéo giỏ kẹo xuống, rồi lại nhét thêm vào túi anh. Anh bật cười, nhân lúc anh không để ý, cô đã nhanh chóng ôm anh một cái, sau khi tránh ra, bèn nở nụ cười đắc thắng: “Ôm được rồi, cậu phải nghe lời tớ, ngoan ngoãn ngồi đây đợi nhé.” Cô nói xong liền lật đà lật đật chạy vào trong.
Trương Tuyết Tề lấy kẹo trong túi ra, cẩn thận xem qua một lượt. Sau này muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, để cô chỉ chạy theo một mình anh.
….
Giang sinh đang đến gần, các trung tâm mua sắm và nhà hàng đều đã được trang trí bằng những bông tuyết, cùng cây thông Noel và người tuyết, tạo nên bầu không khí vô cùng sôi động.
Tưởng Tinh thích một cây thông Noel cao nửa mét, cô rất muốn mua nó về để đặt trong phòng khách của nhà bọn họ.
Trương Tuyết Tề không đồng ý, cô không vui, nên chẳng chịu để anh dắt, muốn ôm lại càng không được, cái miệng nhỏ chu lên, để anh ở một bên rồi cứ thế đi dạo. Anh đi theo bên cạnh, còn chắn một khoảng nhỏ cho cô giữa nơi đông người.
“Không phải là tớ không muốn mua cho cậu.” Trương Tuyết Tề quay sang, nói với cô trong lúc cô đang ủ rũ: “Chúng ta đi mua thứ khác, chiếc vòng tay mà cậu thích lần trước, đến đó thử lại nhé, tớ sẽ mua cho cậu.”
“Cây thông Noel đẹp.” Cô vẫn chưa nguôi cơn giận.
“Thích màu xanh lá hả?” Anh trêu chọc, nói.
“Nếu là Trương Tuyết Tề năm mười sáu tuổi, thì nhất định sẽ tìm cách mua cho tớ.”
“Trương Tuyết Tề của mười sáu tuổi không có tiền.” Anh nói: “Chỉ thoải mái mua được kẹo hồ lô thôi.”
“Mấy ngày nữa tớ sẽ đến mua rồi để nó trong phòng tớ.” Tưởng Tinh lẩm bẩm, ánh mắt cụp xuống, tung một chân hướng đến đùi anh, nào ngờ sàn lát gạch trơn, không những đá chẳng tới mà còn loạng choạng ngã ra sau.
Trương Tuyết Tề rất nhanh tay, anh giữ lấy thắt lưng cô, áp sát vào người mình để tránh cho cô bị ngã.
“Thế này là sao? Trộm gà không thành còn mất nắm gạo?” [1]
Anh không kìm được phải lắc đầu cười. Người trước mặt đang chực khóc nhưng lại bị anh ấn sát vào ngực mình, vỗ nhẹ lên lưng cô dỗ dành.
Khả năng dỗ dành của Trương Tuyết Tề luôn rất thuần thục. Nói theo cách khác thì dỗ dành Tưởng Tinh không phụ thuộc vào lời nói mà phải nắm bắt thật chuẩn. Sau khi mua vòng tay, tâm trạng của cô đã thay đổi từ mây mù sang nắm ấm và tự nhiên muốn dán chặt vào người anh.
Sau khi lên xe, cô thắt dây an toàn, nhỏ giọng nói: “Thực ra tớ có tiền, có thể tự mua, không nhất quyết phải bắt cậu mua cho tớ những món đồ vô dụng, nhưng lại luôn cảm thấy gần đây được cậu chiều chuộng thành hư luôn rồi, lúc nào cũng cho rằng cái gì cũng phải có, nên trong lòng mới thấy hơi lạc lõng.”
Cảm thấy lòng thành vẫn chưa đủ, cô lại tháo dây an toàn ra, chủ động rướn người lên nói: “Đừng cho rằng tớ gây sự vô cớ nhé.”
Trương Tuyết Tề cứ thế giữ lấy gáy cô, hôn lên môi cô, nhưng không phải là nụ hôn thoáng qua là một nụ hôn thật sâu, lưu luyến và ướt át, anh trầm giọng nói: “Tớ biết rồi, tớ sẽ không nghĩ vậy đâu.”
Trương Tuyết Tề vẫn rất chiều chuộng cô.
Tưởng Tinh vô cùng hài lòng, lại là cả quãng đường ngồi nghiêng, lúc thì ngẩn ngơ, lúc thì nhìn anh, trái tim như được ngâm trong suối nước nóng màu hồng gợn sóng, nhộn nhộn nhạo nhạo, chớp mắt đã về đến nhà.
Tuy nhiên, thời điểm mở cửa, cô đã hoàn toàn sững sờ. Trong phòng khách, một cây thông Noel cao bằng đầu người không biết đã “mọc” ra từ khi nào, còn có vài hộp quà hình vuông treo bên trên, hình như vẫn chưa được trang trí xong.
Tưởng Tinh đi quanh gốc cây theo chiều kim đồng hồ, cô ngước mắt nhìn người đàn ông đang nở nụ cười đứng cách đó không xa, rồi lại đi một vòng ngược chiều kim đồng hồ, gương mặt không giấu được sự ngạc nhiên và phấn khích, cứ thế lao vào lòng anh.
Trương Tuyết Tề ôm cô, đứng trước gốc cây, học theo cách nói của cô: “Trương Tuyết Tề năm mười sáu tuổi sẽ nghĩ cách mua cho cậu, nhưng Trương Tuyết Tề của hai mươi sáu tuổi đã mua nó rồi.”
“Cậu lại chẳng thèm nói với tớ.” Câu nói này không có tức giận, chỉ có niềm vui: “Hơn nữa, tại sao cậu biết việc tớ muốn có một cây thông Noel? Hôm nay tớ mới bị thu hút bởi không khí lễ hội và cảm thấy thích cây đó mà.”
Anh mỉm cười: “Còn có gì ở cậu mà tớ không biết nữa sao?”
“Chắc chắn là có.” Cô kéo vạt áo trước của anh, để anh cúi người xuống, hơi thở nhẹ nhàng gần trong gang tấc: “Cậu vẫn chưa nhìn thấy quần áo mà tớ mang đến đây.”
Tình thú ám chỉ trong ánh mắt rõ như ban ngày. Cổ họng anh khô khốc, mà cô lại mỉm cười bên cổ anh.
“Cây hôm nay đâu có đẹp bằng của tớ?” Trương Tuyết Tề ôm Tưởng Tinh, hơi thở nhẹ nhàng phả vào tai cô: “Những món quà treo trên cây đó đều là giả, còn những hộp quà trên cây mà tớ tặng cậu đều là thật.”
Cô ngạc nhiên thuận tay chạm vào một cái, quả thực không phải trọng lượng của bọt biển.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ đang cử động của cô, hôn lên má cô: “Còn chưa treo hết nữa, cậu đợi đến hôm Giáng sinh rồi hãy bóc.”
Tưởng Tinh vẫn còn đang cao hứng nên không chịu rời đi. Trương Tuyết Tề cũng vậy, chỉ có điều thứ khiến anh cao hứng không phải cái cây này mà là cô.
Sợ cô bị lạnh, nên anh không cởi ngay quần áo của cô, mà cứ thế hôn cho đến khi đôi chân cô mềm nhũn, hôn đến khi hơi nóng trong phòng có đủ mới bắt đầu cởi từng chiếc áo bông và áo len trên người cô. Cởi đến cúc váy, Tưởng Tinh bỗng vỗ vỗ vào tay anh: “Cậu lại không tắm.” Nhưng cô hoàn toàn chẳng đập rơi nổi tay anh.
“Sao lại là lại?” Trong cảm xúc rối bời và hỗn loạn, Trương Tuyết Tề cắn vào tai cô, một luồng hơi thở gấp gáp lướt qua: “Lần nào không tắm thế? Chỉ thấy cậu nói là nhiều thôi.”
Cô phản đối: “Cậu lúc nào cũng vừa làm vừa tắm… Tớ muốn tắm rửa xong xuôi rồi mới làm.”
“Có gì khác nhau đâu? Làm xong cũng vẫn phải tắm mà.” Cánh tay anh ôm chặt lấy cơ thể cô, như vừa cười vừa dỗ dành: “Vừa tắm vừa làm còn tiết kiệm thêm được chút thời gian kìa.”
“Như vậy thì cậu sẽ không được ngắm quần áo mà tớ mới mua rồi.” Tưởng Tinh tung ra đòn chí mạng.
Ánh mắt Trương Tuyết Tề nhất thời bất động, giọng nói càng thêm khàn khàn: “Thế nào, lấy ra cho tớ xem đi.”
Ổn rồi, cô nghiêng đầu hôn lên cằm anh, bờ vai nhỏ nhắn ngượng ngùng đưa đẩy: “Cậu xuống lầu tắm, còn tớ tắm ở đây, tắm xong rồi tính.”
Đáy mắt anh chợt lóe lên tia giao tranh, anh thấp giọng hỏi: “Bây giờ tớ nghe theo cậu, vậy thì lát nữa cậu có nghe theo tớ không?”
Cô hiểu hai chữ “lát nữa” mà anh nói, sắc mặt chợt đỏ bừng, nhỏ giọng thì thào: “Có lần nào là tớ thắng được cậu đâu?”
Con người anh luôn cuốn hút như vậy, chỉ với vài câu nói cũng khiến chí tưởng tượng bay bổng, cảnh sắc phong phú, còn chưa bắt đầu cũng làm cô triền miên tiến vào cảnh tượng đó rồi.
Sau khi tắm rửa và thay đồ, mãi mà Tưởng Tinh vẫn không chịu ra. Trương Tuyết Tề đã gõ cửa lần thứ hai, nhưng đều chỉ đợi được câu “chờ một chút” của cô. Đến lần thứ ba, anh cứ thế vặn tay nắm cửa hai lần, khiến cô giật mình che lấy ngực, vẻ mặt ngượng ngùng vẫn không thay đổi.
Giọng anh từ ngoài cửa truyền vào: “Có phải cậu “muốn” trong phòng tắm không? Nếu phải thì tớ cạy cửa đi vào đó.”
“Tớ… Có chút xấu hổ.” Cô yếu ớt thỉnh cầu: “Hay là cậu lấy đồ ngủ đến đây giúp tớ, rồi treo ngoài cửa là được.”
Anh im lặng một lúc: “Ở đâu?”
“Ở ngăn tủ bên trái, lấy bộ màu hồng, dày một chút.”
Tiếng bước chân xa dần, không bao lâu lại tiến đến gần, bóng người phản chiếu trên cánh cửa. Trương Tuyết Tề khẽ thở dài: “Mặc xong rồi ra đây, đừng để bị lạnh.”
Tưởng Tinh liếc nhìn mình trong gương, dưới ánh đèn sưởi ấm áp mà vẫn có thể thấy hai má đang ửng hồng. Rõ ràng khi tự thử mặc ở nhà vẫn cảm thấy bình thường, vậy mà cứ nghĩ đến việc lát nữa Trương Tuyết Tề nhìn thấy thì vẻ đẹp thuần tuý quyến rũ của học sinh lại thay đổi hoàn toàn, chẳng còn “thuần tuý” nữa mà chỉ có “quyến rũ”…
Bóng người bên cửa đã biến mất, cô vặn tay nắm cửa sang trái, thò tay ra ngoài sờ thấy chiếc túi treo trên cửa. Khuôn mặt lộ ra một nửa, ánh mắt chợt lay động, khiến chiếc túi trong tay rơi thẳng xuống đất.
Trương Tuyết Tề không có ở cửa, mà đứng bên cạnh bồn rửa cách phòng tắm ba mét, con ngươi đen láy như móc câu, sau khi bị anh nhìn chằm chằm, tay chân cô đều như bị trói, không thể nhúc nhích.
Hai người cứ thế nhìn nhau trong mười giây.
“Lại đây.” Anh nhẹ nhàng lên tiếng.
Tưởng Tinh xấu hổ đến mức chẳng thể cử động nổi chân.
“Hoặc là để tớ vào phòng tắm.”
Cô lập tức len qua cánh cửa.
Sắc mặt Trương Tuyết Tề vô cùng dịu dàng, anh vươn tay ra muốn nắm tay, nhưng ngay khi Tưởng Tinh chạm vào đầu ngón tay anh, thì bị kéo mạnh về phía trước, cứ thế lao vào lồng ngực anh, anh ôm cô dựa vào thành bồn rửa, nhéo cằm để cô ngẩng đầu lên. Trong gương, là con sói đã lột ra lớp da cừu và con cừu đang bị sói cắn vào cổ họng.
“Cậu tự nhìn đi.” Anh ngậm lấy tai cô, nhìn thẳng vào cô trong gương: “Tưởng Tinh Tinh, cậu quá mất cảnh giác với tớ rồi, nếu tớ là một kẻ xấu có tính nhẫn nại và làm những điều này cho cậu, thì đó chẳng qua chỉ là tấm lưới mà tớ dệt để chờ cậu từng bước từng bước tiếp cận rồi rơi vào cái bẫy bọc đường của tớ mà thôi.”
“Sau đó thì sao?”
Cô cảm thấy Trương Tuyết Tề trong gương không giống anh, nên không dám nhìn mà đi kiếm tìm đôi mắt của người luôn dịu dàng mỗi khi nhìn mình, rồi nhỏ giọng thận trọng hỏi: “Sau đó chúng ta sẽ kết hôn, phải không?”
Anh không lên tiếng.
Tưởng Tinh đã nhận thấy sự thay đổi của anh, từ khi đến gần cô thì cơ thể, hơi thở, thậm chí đến cả linh hồn của anh đều đã thay đổi. Cô xoay người trong vòng tay đang ôm chặt mình, khi nhìn thẳng vào mắt anh, thấy ở đó là ngọn lửa đang sục sôi trong bóng tối.
“Nếu cậu là người xấu thì cuộc đời của tớ coi như kết thúc. Nhưng cậu không phải, cậu là Trương Tuyết Tề.” Tưởng Tinh ngước mắt, đặt tay lên vai anh: “Thứ mà tấm lưới ấy cuốn lấy không phải chỉ có mình tớ mà còn cả cậu nữa, nó khiến chúng ta nán lại đó cả cuộc đời.”
Luôn là một Tưởng Tinh dịu dàng thuần khiết, tinh ranh và gợi cảm công phá anh. Trương Tuyết Tề đột nhiên bật cười. Ngọn lửa đốt cháy cả thảo nguyên trong mắt anh đã được thay thế bằng nguồn nước trong, từ từ chậm rãi nhẹ nhàng chảy.
Những nụ hôn của anh đáp xuống mí mắt cô, bên trái ba lần, bên phải ba lần, cô nghe thấy giọng nói kìm nén của anh: “Nhìn tớ.”
Tưởng Tinh vừa mở mắt ra đã bị anh bế ngồi lên máy giặt. Cũng giống như những nụ hôn trên mắt, anh hôn khắp khuôn mặt cô, ướt át phát ra tiếng, cô xấu hổ nở nụ cười: “Trương Tuyết Tề, cậu rất giống Doug, thích ai đó là lại muốn liếm mặt người ta.”
“Ai bảo cậu ăn mặc như vậy chứ?”
“Không đẹp sao?” Cô quan sát phản ứng của anh: “Bọn họ đều nói rằng đàn ông chẳng thể nào thoát nổi “cửa” này.”
Có một tiếng nuốt khe khẽ. Đôi mắt Tưởng Tinh vô thức nhìn đến yết hầu anh và nhịp tim cũng đột ngột tăng nhanh.
Trương Tuyết Tề ôm cô, có chút khó khăn nói: “Cậu khiến tớ có cảm giác như hiện tại chúng ta chỉ mới mười sáu.”
“Vậy tối nay cứ coi như chúng ta chỉ mới mười sáu tuổi đi.”
“Tưởng Tinh Tinh.” Anh thốt ra lời cảnh cáo, cánh tay cũng siết chặt vào trong.
Cô khẽ thấp giọng kêu lên một tiếng, lẩm bẩm làm nũng: “Tại sao lại thêm họ vào chứ, cậu cứ gọi tớ là Tinh Tinh không được à?”
Dường như anh đang kìm nén điều gì đó, chỉ nghiến răng mà không đáp lại.
“Cậu gọi tớ là Tinh Tinh đi.”
“Không gọi.”
“Phải gọi.”
“Không.”
Tưởng Tinh cảm thấy hôm nay anh khó hiểu đến kỳ quái, so với thường ngày thì như hai người hoàn toàn khác nhau. Không đúng, tối nay có ba người là anh. Bình thường, xấu xa và bất bình. Cô nghĩ đến điều gì đó, vành tai như bốc cháy, thì thầm hỏi: “Nếu như năm mười sáu tuổi chúng ta đã hẹn hò, thì cậu có…”
“Không được.” Anh đột ngột ngắt lời, cứng ngắc nói: “Mười sáu tuổi cậu còn chưa thành niên, nghĩ vớ nghĩ vẩn cái gì thế hả?”
Tưởng Tinh sửng sốt: “Tớ còn chưa nói xong mà cậu đã nói là không được rồi.”
Sắc mặt Trương Tuyết Tề chợt tái, tuy không muốn nhưng vẫn phải kiềm chế, cuối cùng anh phát tiết bằng một nụ hôn sâu, cọ sát đến khi đôi môi cô tê dại.
“Nếu chúng ta yêu nhau từ năm mười sáu tuổi, thì cậu có nghĩ đến chuyện sau này sẽ kết hôn không?” Cô khẽ thở hổn hển, cái mà cô muốn hỏi là điều này.
“Có.” Anh đáp mà chẳng cần do dự.
Cô lại hỏi: “Bắt đầu nghĩ đến việc muốn kết hôn với tớ từ khi nào?”
Anh nói: “Từ ngày đầu tiên chúng ta hẹn hò.”
Tưởng Tinh còn tưởng rằng anh sẽ nói là “từ rất lâu rồi”, không ngờ anh lại trả lời như vậy, bèn rầu rĩ nhìn anh.
Trương Tuyết Tề đón nhận ánh mắt ấy, khẽ cười nói: “Chỉ cần chúng ta ở bên nhau thì tớ sẽ không để cậu đi, nếu mọi thứ không có bắt đầu thì tớ chẳng dám có ảo tưởng như vậy với cậu.”
Anh nói là “ảo tưởng”.
Trong nháy mắt, anh đã hoàn toàn hạ thấp tư thế, lặng lẽ ở bên cạnh bảo vệ cô với tư cách là một người đang nhìn lên.
Tưởng Tinh đưa tay ôm lấy cổ anh: “Cậu hoàn toàn bỏ phí ưu thế của mình rồi, đáng lẽ phải dùng vũ lực và quyền lực để giành lấy mới đúng, chặn tớ ở góc tường, ép tớ phải hẹn hò với cậu. Con gái sẽ chẳng thể cưỡng lại một chàng trai vừa cao vừa đẹp trai, lại học giỏi, chu đáo và hết lòng yêu thương mình.”
Trương Tuyết Tề bật cười: “Nói như vậy, có nghĩa là do tớ không lĩnh hội được bí quyết theo đuổi cậu nên đã bỏ lỡ mất mười năm phải không?”
“Nhanh lên! Chúng ta thử xem sao!” Gương mặt cô tràn đầy mong đợi.
“Thử cái gì?”
“Chiếm lấy bằng quyền lực và vũ lực.”
Anh ho khan vài tiếng, nửa là bất lực, nửa là cưng chiều, nhìn cô, mím môi ừm một tiếng: “Tớ phải làm thế nào?”
Cô tỏ ra vô cùng thành thạo: “Cậu cứ hiện nguyên hình, yêu tớ, phải có bằng được tớ, mặc cho tớ cự tuyệt thế nào đi nữa thì cậu vẫn từng bước tiếp cận, cứ làm vậy là được rồi.”
Trương Tuyết Tề kiềm chế nhìn cô, đáy mắt dần dâng lên nhiệt độ như muốn thiêu đốt cô. Cô gái mặc váy thuỷ thủ ngồi trên máy giặt đang cọ cọ vào người anh và chưa hề ý thức được cơn bão sắp ập đến.
Tưởng Tinh trượt xuống khỏi máy giặt, dựa lưng vào góc tường, ra hiệu cho anh bắt đầu trước.
……
Trương Tuyết Tề nhìn xuống cô, từng câu từng chữ nói: “Bây giờ tớ sẽ trả lời câu hỏi hôm đó của cậu.”
Hai giây, năm giây im lặng.
Anh nói: “Được, chúng ta hẹn hò đi.”
Tưởng Tinh hé môi, nhất thời không biết đang ở trong hay ngoài vở kịch: “Tớ, thực ra người mà tớ thích là…”
“Là tớ. Người mà cậu thích là tớ, chỉ có thể là tớ.” Trương Tuyết Tề khẽ cười: “Cậu không thể thích người khác, cũng không được phép thích người khác.”
Cô cẩn thận nói: “Chúng ta chỉ là bạn thân… Không thể hẹn hò.”
Tiếng nước rỉ ra từ ống nước, một giọt, hai giọt, từ từ nhỏ xuống. Từ trong im lặng, có thể nghe thấy những gợn sóng lăn tăn.
Trương Tuyết Tề cúi đầu, nhìn vẻ mặt e ngại của cô. Dường như cảnh tượng này đã diễn ra vô số lần trong đầu anh, anh đã tưởng tượng ra hàng ngàn câu trả lời, nhưng chưa bao giờ đủ dũng khí để chính thức nghe nó một lần.
“Vậy thì kết hôn đi.”
Anh dứt lời liền trao cô một nụ hôn.
Nhờ hoạ mà có phúc, quả thực là không lỗ.
Chẳng trách Tưởng Tinh luôn nói cô không quen ngủ trên giường anh, nệm của cô vừa êm lại có độ đàn hồi cao, ngủ trên đó giống như đang lơ lửng trên đám mây bồng bềnh, mà anh thì chẳng thích cảm giác không chân thực, nên giường đệm đều là loại cứng và ổn định, khiến anh cảm thấy vững vàng. Nhưng ngày hôm đó, trải nghiệm được rơi vào đám mây thật sự rất tuyệt vời, nó mềm mại, ngọt ngào, thơm ngát, giống như… Cô vậy.
Đàm Lực gõ năm cái lên bàn, đồng thời ấn mạnh vào nhân trung đến khi trắng bệch: “Cậu có thể đừng chưng ra cái biểu cảm kỳ quái đó để dự họp với tôi không hả? Còn nghe tôi nói không thế? Có phải các ký tự xuyên qua não cậu đều đã bị cắt xén và biến thành ưm ưm a a hết cả rồi không?”
Đàn ông nhìn đàn ông, liếc mắt cái là hiểu.
Trương Tuyết Tề thong thả ngước mắt lên và đóng tập tài liệu trên bàn lại.
“Chắc chắn bọn họ sẽ không hài lòng với bản đầu tiên, nhưng nó phải được thực hiện trong thời gian đã định, trước khi hết năm bắt buộc phải nhận được khoản thanh toán lần một trong hợp đồng.” Tưởng anh mất tập trung, nhưng khi bàn bạc lại rất có trật tự và rõ ràng: “Bên phía bệnh viện sẽ trì hoãn thanh toán, cậu gọi cho Tần Du Chu hẹn một buổi nào đó, chúng ta sẽ dùng bữa cùng Thư ký Long.”
Đàm Lực trước giờ vẫn luôn thản nhiên, khi chỉ có hai người họ thì anh ta đều chẳng có tư thế ngồi đàng hoàng. Anh ta chống tay lên ghế sofa, lạnh nhạt nói: “Lúc cậu sai bảo tôi đều chẳng hề chớp mắt nhỉ, cuối cùng vẫn là tôi phải uống.”
“Là người phụ trách kinh doanh, thì việc bảo vệ các đồng nghiệp nữ tại bàn ăn là nhiệm vụ mà cậu nên làm.” Trương Tuyết Tề nhấn cuộc gọi nội bộ để chỉnh sửa các đầu việc được dán nhãn đỏ trong lịch trình ngày mai với thư ký, sau khi cúp máy, anh tiếp tục nói: “Cô ta có năng lực cũng có tham vọng, sau này sẽ là chủ lực chính trong việc lập kế hoạch và phát triển kinh doanh của công ty, nên cậu hãy dẫn dắt cho cẩn thận vào.”
“Còn đến lượt chúng ta phải dẫn dắt nữa à?” Đàm Lực uể oải nói: “Người ta lớn hơn chúng ta hai tuổi, năm đó tuyển dụng cô ta vào công ty với mức lương cao chẳng phải là vì bị bản lý lịch kinh nghiệm sáu năm tiêu chuẩn vàng của cô ta hấp dẫn hay sao.”
Trương Tuyết Tề nở nụ cười mơ hồ: “Đó chính là sự chênh lệch.”
“Cái gì cơ?”
“Người khác hai sáu, hai bảy thì thành gia lập nghiệp, còn cậu ở cái tuổi này rồi mà vẫn độc thân cũng có lý do của nó.”
Đàm Lực bất mãn đã được tích tụ lâu ngày, nhưng chỉ biết ấp ủ vài câu chửi thề trong bụng, phát hiện người anh em của mình, từ gia thế cho đến ngoại hình, từ sự nghiệp cho đến bạn gái, cái gì cũng đủ cả, nên hoàn toàn không thể nói lại: “Đừng có quên là ai đã khiến đôi “vịt uyên ương số khổ” các cậu tu thành chính quả. Twinkle, twinkle, little star ngốc thì thôi rồi, cẩn thận không có “cái miệng vàng” của tôi mà “đi xa” vài câu là cậu sẽ phải theo đuổi vợ thêm dăm ba năm nữa đấy.”
“Cô ấy không ngốc chút nào, đơn giản, thẳng thắn, trái tim sáng suốt và vô cùng đáng yêu.” Trương Tuyết Tề ném đồ về phía Đàm Lực: “Cô ấy rất yêu tôi và tôi cũng vậy.”
Mẹ kiếp… Ai muốn nghe cái tình yêu thắm thiết qua qua lại lại của hai người chứ!
“Cậu đi đâu thế?” Đôi mắt Đàm Lực theo sát bóng dáng đang di chuyển của Trương Tuyết Tề, đồng thời bất mãn hét lên.
“Ăn cơm.”
“Tôi cũng đi.”
Trương Tuyết Tề tỏ vẻ “cậu sẽ không sao chứ?”, anh nhìn anh ta với ánh mắt đầy thương hại: “Tôi tìm bạn gái mình để hẹn hò, còn cậu có thể về nhà tìm mẹ cũng được.”
Đàm Lực hoá đá tại chỗ.
“Nếu cậu muốn ở lại tăng ca thì khoá cửa giúp tôi nhé.” Dứt lời, anh lại làm như vô tình, nhắc nhở: “Cậu có thể đi trau dồi tài năng, vun đắp tình cảm, có được tình cảm đúng đắn, gắn bó sẽ giúp ích phần nào cho công việc của cậu đấy. Đừng có để các cô gái luôn phải đợi cậu, hiểu không?”
Đàm Lực lập tức nứt vỡ.
Trương Tuyết Tề nhàn nhạt liếc nhìn anh ta một cái rồi sải bước rời đi. Châm ngòi ly gián ư? Không thể, nhóc xấu xa kia chỉ mình anh có thể “uốn nắn”.
……
Đây không phải lần đầu tiên Trương Tuyết Tề đến Studio Hurricane Thần Hiểu, thường thì Tưởng Tinh sẽ đợi anh ở tầng dưới và thường xuyên không cho anh lộ mặt.
Thang máy đã đến tầng cần đến, cửa được mở ra, tiếng cười rộn rã chen chúc tràn vào không gian chật hẹp, anh nhìn về phía cánh cửa đang mở. Đang tổ chức sinh nhật hàng tháng sao?
Hai cô gái tay trong tay, bước ra ngoài với nụ cười trên môi. Sau khi nhìn thấy anh thì như bị điểm huyệt, đều cùng dừng lại. Trương Tuyết Tề lịch sự hỏi: “Xin chào, cho hỏi Tưởng Tinh có ở đây không?”
“Có.” Hai người xô xô đẩy đẩy nhau, cuối cùng một người chịu thỏa hiệp và hét với vào trong: “Anh ba, gọi Tinh Tinh qua đây, bạn…”
Sau khi dừng lại vài giây, hai ánh mắt lập tức bắn vào người anh, Trương Tuyết Tề hiểu ra: “Bạn trai cô ấy tới đón cô ấy tan làm.”
Cô gái che miệng cười, rồi truyền lại nguyên văn câu đó.
“Chúng tôi đang tổ chức một chương trình nhỏ, anh có muốn vào ngồi đợi cô ấy không?” Cô gái tóc ngắn còn lại hỏi.
“Không cần đâu, tôi đứng ở đây là được rồi.” Anh nói.
Sau đó hai cô gái rời đi.
Rất nhanh, một con búp bê vải xách theo giỏ kẹo đi đường vòng qua cửa, có lẽ do đầu thì nặng mà chân thì nhẹ, nên không đứng vững, phải lắc lư vài cái và giữ lấy chiếc mũ đội đầu. Trương Tuyết Tề không biết biểu cảm của người bên trong con búp bê đó ra sao, nhưng từ góc nghiêng thì nó đang hướng mặt về đây, có lẽ là đang nhìn anh chằm chằm.
Anh khẽ nheo mắt, sau vài giây im lặng thì nụ cười nhẹ đã nở trên môi. Con búp bê từng bước từng bước nhỏ tiến đến chỗ anh, lấy một nắm kẹo trong chiếc giỏ tre và cố gắng đưa đến trước mặt anh.
“Tôi không ăn kẹo.” Trương Tuyết Tề mỉm cười từ chối.
Con búp bê lắc đầu, nhất quyết không từ bỏ.
“Nhưng bạn gái tôi thích.” Dường như anh đang cân nhắc gì đó.
Con búp bê vải gật gật, rồi lại đỡ lấy đầu.
Trương Tuyết Tề nhìn thẳng vào đôi mắt của nó, như có thể xuyên qua hai điểm màu đen kia vậy. Anh khẽ hỏi: “Là Tưởng Tinh phải không?”
Động tác nhét kẹo vào túi anh của con búp bê khẽ dừng lại, sau đó nó nghiêng người lùi ra sau hai bước.
“Tớ biết là cậu rồi.” Anh mỉm cười.
Nụ cười không thay đổi trên gương mặt kia luôn ở trong mắt anh, sau khi bị vạch trần cô sẽ nghiêng đầu chớp mắt che đi biểu cảm xấu hổ, đây là sở thích nhỏ đáng yêu của Tưởng Tinh.
Anh lại nói: “Kẹo mà cậu đưa toàn là vị mà cậu thích ăn.”
“Trời ạ.”
Giọng nói quen thuộc, kèm theo vẻ nũng nịu không cam lòng khi bị nhìn thấu và ẩn chứa ý buồn bên trong.
Trương Tuyết Tề đau lòng nhìn cả người cô: “Có thể gỡ mũ đội đầu xuống không, có nặng không?”
Cô đưa cho anh chiếc giỏ, hai tay đẩy chiếc mũ đội đầu ra sau, cả gương mặt lấm tấm mồ hôi, mái tóc rối bù dính bết trước mặt, nhưng ý cười vẫn hiện hữu trên khuôn mặt. Tưởng Tinh cắn môi, khi cô đỏ mặt thì ánh mắt lại vô cùng sáng ngời: “Sao không gọi tớ là Tinh Tinh nữa rồi?”
Ánh mắt anh mang theo sức mạnh khắc ghi, như muốn in sâu từng khoảnh khắc, từng nụ cười của cô vào lòng: “Cậu cũng đâu có gọi tớ là anh.”
“Cậu nào có phải anh trai tớ, cậu là bạn trai của tớ.”
“Ồ.”
“Hừm.”
Trương Tuyết Tề ấn tay lên trán cô, ngăn lại động tác đang muốn ôm mình của cô: “Cởi bộ đồ búp bê bụi bặm này của cậu ra trước đã, Tưởng Tinh Tinh.”
“Vậy thì nhét thêm một ít nữa.” Cô kéo giỏ kẹo xuống, rồi lại nhét thêm vào túi anh. Anh bật cười, nhân lúc anh không để ý, cô đã nhanh chóng ôm anh một cái, sau khi tránh ra, bèn nở nụ cười đắc thắng: “Ôm được rồi, cậu phải nghe lời tớ, ngoan ngoãn ngồi đây đợi nhé.” Cô nói xong liền lật đà lật đật chạy vào trong.
Trương Tuyết Tề lấy kẹo trong túi ra, cẩn thận xem qua một lượt. Sau này muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, để cô chỉ chạy theo một mình anh.
….
Giang sinh đang đến gần, các trung tâm mua sắm và nhà hàng đều đã được trang trí bằng những bông tuyết, cùng cây thông Noel và người tuyết, tạo nên bầu không khí vô cùng sôi động.
Tưởng Tinh thích một cây thông Noel cao nửa mét, cô rất muốn mua nó về để đặt trong phòng khách của nhà bọn họ.
Trương Tuyết Tề không đồng ý, cô không vui, nên chẳng chịu để anh dắt, muốn ôm lại càng không được, cái miệng nhỏ chu lên, để anh ở một bên rồi cứ thế đi dạo. Anh đi theo bên cạnh, còn chắn một khoảng nhỏ cho cô giữa nơi đông người.
“Không phải là tớ không muốn mua cho cậu.” Trương Tuyết Tề quay sang, nói với cô trong lúc cô đang ủ rũ: “Chúng ta đi mua thứ khác, chiếc vòng tay mà cậu thích lần trước, đến đó thử lại nhé, tớ sẽ mua cho cậu.”
“Cây thông Noel đẹp.” Cô vẫn chưa nguôi cơn giận.
“Thích màu xanh lá hả?” Anh trêu chọc, nói.
“Nếu là Trương Tuyết Tề năm mười sáu tuổi, thì nhất định sẽ tìm cách mua cho tớ.”
“Trương Tuyết Tề của mười sáu tuổi không có tiền.” Anh nói: “Chỉ thoải mái mua được kẹo hồ lô thôi.”
“Mấy ngày nữa tớ sẽ đến mua rồi để nó trong phòng tớ.” Tưởng Tinh lẩm bẩm, ánh mắt cụp xuống, tung một chân hướng đến đùi anh, nào ngờ sàn lát gạch trơn, không những đá chẳng tới mà còn loạng choạng ngã ra sau.
Trương Tuyết Tề rất nhanh tay, anh giữ lấy thắt lưng cô, áp sát vào người mình để tránh cho cô bị ngã.
“Thế này là sao? Trộm gà không thành còn mất nắm gạo?” [1]
Anh không kìm được phải lắc đầu cười. Người trước mặt đang chực khóc nhưng lại bị anh ấn sát vào ngực mình, vỗ nhẹ lên lưng cô dỗ dành.
Khả năng dỗ dành của Trương Tuyết Tề luôn rất thuần thục. Nói theo cách khác thì dỗ dành Tưởng Tinh không phụ thuộc vào lời nói mà phải nắm bắt thật chuẩn. Sau khi mua vòng tay, tâm trạng của cô đã thay đổi từ mây mù sang nắm ấm và tự nhiên muốn dán chặt vào người anh.
Sau khi lên xe, cô thắt dây an toàn, nhỏ giọng nói: “Thực ra tớ có tiền, có thể tự mua, không nhất quyết phải bắt cậu mua cho tớ những món đồ vô dụng, nhưng lại luôn cảm thấy gần đây được cậu chiều chuộng thành hư luôn rồi, lúc nào cũng cho rằng cái gì cũng phải có, nên trong lòng mới thấy hơi lạc lõng.”
Cảm thấy lòng thành vẫn chưa đủ, cô lại tháo dây an toàn ra, chủ động rướn người lên nói: “Đừng cho rằng tớ gây sự vô cớ nhé.”
Trương Tuyết Tề cứ thế giữ lấy gáy cô, hôn lên môi cô, nhưng không phải là nụ hôn thoáng qua là một nụ hôn thật sâu, lưu luyến và ướt át, anh trầm giọng nói: “Tớ biết rồi, tớ sẽ không nghĩ vậy đâu.”
Trương Tuyết Tề vẫn rất chiều chuộng cô.
Tưởng Tinh vô cùng hài lòng, lại là cả quãng đường ngồi nghiêng, lúc thì ngẩn ngơ, lúc thì nhìn anh, trái tim như được ngâm trong suối nước nóng màu hồng gợn sóng, nhộn nhộn nhạo nhạo, chớp mắt đã về đến nhà.
Tuy nhiên, thời điểm mở cửa, cô đã hoàn toàn sững sờ. Trong phòng khách, một cây thông Noel cao bằng đầu người không biết đã “mọc” ra từ khi nào, còn có vài hộp quà hình vuông treo bên trên, hình như vẫn chưa được trang trí xong.
Tưởng Tinh đi quanh gốc cây theo chiều kim đồng hồ, cô ngước mắt nhìn người đàn ông đang nở nụ cười đứng cách đó không xa, rồi lại đi một vòng ngược chiều kim đồng hồ, gương mặt không giấu được sự ngạc nhiên và phấn khích, cứ thế lao vào lòng anh.
Trương Tuyết Tề ôm cô, đứng trước gốc cây, học theo cách nói của cô: “Trương Tuyết Tề năm mười sáu tuổi sẽ nghĩ cách mua cho cậu, nhưng Trương Tuyết Tề của hai mươi sáu tuổi đã mua nó rồi.”
“Cậu lại chẳng thèm nói với tớ.” Câu nói này không có tức giận, chỉ có niềm vui: “Hơn nữa, tại sao cậu biết việc tớ muốn có một cây thông Noel? Hôm nay tớ mới bị thu hút bởi không khí lễ hội và cảm thấy thích cây đó mà.”
Anh mỉm cười: “Còn có gì ở cậu mà tớ không biết nữa sao?”
“Chắc chắn là có.” Cô kéo vạt áo trước của anh, để anh cúi người xuống, hơi thở nhẹ nhàng gần trong gang tấc: “Cậu vẫn chưa nhìn thấy quần áo mà tớ mang đến đây.”
Tình thú ám chỉ trong ánh mắt rõ như ban ngày. Cổ họng anh khô khốc, mà cô lại mỉm cười bên cổ anh.
“Cây hôm nay đâu có đẹp bằng của tớ?” Trương Tuyết Tề ôm Tưởng Tinh, hơi thở nhẹ nhàng phả vào tai cô: “Những món quà treo trên cây đó đều là giả, còn những hộp quà trên cây mà tớ tặng cậu đều là thật.”
Cô ngạc nhiên thuận tay chạm vào một cái, quả thực không phải trọng lượng của bọt biển.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ đang cử động của cô, hôn lên má cô: “Còn chưa treo hết nữa, cậu đợi đến hôm Giáng sinh rồi hãy bóc.”
Tưởng Tinh vẫn còn đang cao hứng nên không chịu rời đi. Trương Tuyết Tề cũng vậy, chỉ có điều thứ khiến anh cao hứng không phải cái cây này mà là cô.
Sợ cô bị lạnh, nên anh không cởi ngay quần áo của cô, mà cứ thế hôn cho đến khi đôi chân cô mềm nhũn, hôn đến khi hơi nóng trong phòng có đủ mới bắt đầu cởi từng chiếc áo bông và áo len trên người cô. Cởi đến cúc váy, Tưởng Tinh bỗng vỗ vỗ vào tay anh: “Cậu lại không tắm.” Nhưng cô hoàn toàn chẳng đập rơi nổi tay anh.
“Sao lại là lại?” Trong cảm xúc rối bời và hỗn loạn, Trương Tuyết Tề cắn vào tai cô, một luồng hơi thở gấp gáp lướt qua: “Lần nào không tắm thế? Chỉ thấy cậu nói là nhiều thôi.”
Cô phản đối: “Cậu lúc nào cũng vừa làm vừa tắm… Tớ muốn tắm rửa xong xuôi rồi mới làm.”
“Có gì khác nhau đâu? Làm xong cũng vẫn phải tắm mà.” Cánh tay anh ôm chặt lấy cơ thể cô, như vừa cười vừa dỗ dành: “Vừa tắm vừa làm còn tiết kiệm thêm được chút thời gian kìa.”
“Như vậy thì cậu sẽ không được ngắm quần áo mà tớ mới mua rồi.” Tưởng Tinh tung ra đòn chí mạng.
Ánh mắt Trương Tuyết Tề nhất thời bất động, giọng nói càng thêm khàn khàn: “Thế nào, lấy ra cho tớ xem đi.”
Ổn rồi, cô nghiêng đầu hôn lên cằm anh, bờ vai nhỏ nhắn ngượng ngùng đưa đẩy: “Cậu xuống lầu tắm, còn tớ tắm ở đây, tắm xong rồi tính.”
Đáy mắt anh chợt lóe lên tia giao tranh, anh thấp giọng hỏi: “Bây giờ tớ nghe theo cậu, vậy thì lát nữa cậu có nghe theo tớ không?”
Cô hiểu hai chữ “lát nữa” mà anh nói, sắc mặt chợt đỏ bừng, nhỏ giọng thì thào: “Có lần nào là tớ thắng được cậu đâu?”
Con người anh luôn cuốn hút như vậy, chỉ với vài câu nói cũng khiến chí tưởng tượng bay bổng, cảnh sắc phong phú, còn chưa bắt đầu cũng làm cô triền miên tiến vào cảnh tượng đó rồi.
Sau khi tắm rửa và thay đồ, mãi mà Tưởng Tinh vẫn không chịu ra. Trương Tuyết Tề đã gõ cửa lần thứ hai, nhưng đều chỉ đợi được câu “chờ một chút” của cô. Đến lần thứ ba, anh cứ thế vặn tay nắm cửa hai lần, khiến cô giật mình che lấy ngực, vẻ mặt ngượng ngùng vẫn không thay đổi.
Giọng anh từ ngoài cửa truyền vào: “Có phải cậu “muốn” trong phòng tắm không? Nếu phải thì tớ cạy cửa đi vào đó.”
“Tớ… Có chút xấu hổ.” Cô yếu ớt thỉnh cầu: “Hay là cậu lấy đồ ngủ đến đây giúp tớ, rồi treo ngoài cửa là được.”
Anh im lặng một lúc: “Ở đâu?”
“Ở ngăn tủ bên trái, lấy bộ màu hồng, dày một chút.”
Tiếng bước chân xa dần, không bao lâu lại tiến đến gần, bóng người phản chiếu trên cánh cửa. Trương Tuyết Tề khẽ thở dài: “Mặc xong rồi ra đây, đừng để bị lạnh.”
Tưởng Tinh liếc nhìn mình trong gương, dưới ánh đèn sưởi ấm áp mà vẫn có thể thấy hai má đang ửng hồng. Rõ ràng khi tự thử mặc ở nhà vẫn cảm thấy bình thường, vậy mà cứ nghĩ đến việc lát nữa Trương Tuyết Tề nhìn thấy thì vẻ đẹp thuần tuý quyến rũ của học sinh lại thay đổi hoàn toàn, chẳng còn “thuần tuý” nữa mà chỉ có “quyến rũ”…
Bóng người bên cửa đã biến mất, cô vặn tay nắm cửa sang trái, thò tay ra ngoài sờ thấy chiếc túi treo trên cửa. Khuôn mặt lộ ra một nửa, ánh mắt chợt lay động, khiến chiếc túi trong tay rơi thẳng xuống đất.
Trương Tuyết Tề không có ở cửa, mà đứng bên cạnh bồn rửa cách phòng tắm ba mét, con ngươi đen láy như móc câu, sau khi bị anh nhìn chằm chằm, tay chân cô đều như bị trói, không thể nhúc nhích.
Hai người cứ thế nhìn nhau trong mười giây.
“Lại đây.” Anh nhẹ nhàng lên tiếng.
Tưởng Tinh xấu hổ đến mức chẳng thể cử động nổi chân.
“Hoặc là để tớ vào phòng tắm.”
Cô lập tức len qua cánh cửa.
Sắc mặt Trương Tuyết Tề vô cùng dịu dàng, anh vươn tay ra muốn nắm tay, nhưng ngay khi Tưởng Tinh chạm vào đầu ngón tay anh, thì bị kéo mạnh về phía trước, cứ thế lao vào lồng ngực anh, anh ôm cô dựa vào thành bồn rửa, nhéo cằm để cô ngẩng đầu lên. Trong gương, là con sói đã lột ra lớp da cừu và con cừu đang bị sói cắn vào cổ họng.
“Cậu tự nhìn đi.” Anh ngậm lấy tai cô, nhìn thẳng vào cô trong gương: “Tưởng Tinh Tinh, cậu quá mất cảnh giác với tớ rồi, nếu tớ là một kẻ xấu có tính nhẫn nại và làm những điều này cho cậu, thì đó chẳng qua chỉ là tấm lưới mà tớ dệt để chờ cậu từng bước từng bước tiếp cận rồi rơi vào cái bẫy bọc đường của tớ mà thôi.”
“Sau đó thì sao?”
Cô cảm thấy Trương Tuyết Tề trong gương không giống anh, nên không dám nhìn mà đi kiếm tìm đôi mắt của người luôn dịu dàng mỗi khi nhìn mình, rồi nhỏ giọng thận trọng hỏi: “Sau đó chúng ta sẽ kết hôn, phải không?”
Anh không lên tiếng.
Tưởng Tinh đã nhận thấy sự thay đổi của anh, từ khi đến gần cô thì cơ thể, hơi thở, thậm chí đến cả linh hồn của anh đều đã thay đổi. Cô xoay người trong vòng tay đang ôm chặt mình, khi nhìn thẳng vào mắt anh, thấy ở đó là ngọn lửa đang sục sôi trong bóng tối.
“Nếu cậu là người xấu thì cuộc đời của tớ coi như kết thúc. Nhưng cậu không phải, cậu là Trương Tuyết Tề.” Tưởng Tinh ngước mắt, đặt tay lên vai anh: “Thứ mà tấm lưới ấy cuốn lấy không phải chỉ có mình tớ mà còn cả cậu nữa, nó khiến chúng ta nán lại đó cả cuộc đời.”
Luôn là một Tưởng Tinh dịu dàng thuần khiết, tinh ranh và gợi cảm công phá anh. Trương Tuyết Tề đột nhiên bật cười. Ngọn lửa đốt cháy cả thảo nguyên trong mắt anh đã được thay thế bằng nguồn nước trong, từ từ chậm rãi nhẹ nhàng chảy.
Những nụ hôn của anh đáp xuống mí mắt cô, bên trái ba lần, bên phải ba lần, cô nghe thấy giọng nói kìm nén của anh: “Nhìn tớ.”
Tưởng Tinh vừa mở mắt ra đã bị anh bế ngồi lên máy giặt. Cũng giống như những nụ hôn trên mắt, anh hôn khắp khuôn mặt cô, ướt át phát ra tiếng, cô xấu hổ nở nụ cười: “Trương Tuyết Tề, cậu rất giống Doug, thích ai đó là lại muốn liếm mặt người ta.”
“Ai bảo cậu ăn mặc như vậy chứ?”
“Không đẹp sao?” Cô quan sát phản ứng của anh: “Bọn họ đều nói rằng đàn ông chẳng thể nào thoát nổi “cửa” này.”
Có một tiếng nuốt khe khẽ. Đôi mắt Tưởng Tinh vô thức nhìn đến yết hầu anh và nhịp tim cũng đột ngột tăng nhanh.
Trương Tuyết Tề ôm cô, có chút khó khăn nói: “Cậu khiến tớ có cảm giác như hiện tại chúng ta chỉ mới mười sáu.”
“Vậy tối nay cứ coi như chúng ta chỉ mới mười sáu tuổi đi.”
“Tưởng Tinh Tinh.” Anh thốt ra lời cảnh cáo, cánh tay cũng siết chặt vào trong.
Cô khẽ thấp giọng kêu lên một tiếng, lẩm bẩm làm nũng: “Tại sao lại thêm họ vào chứ, cậu cứ gọi tớ là Tinh Tinh không được à?”
Dường như anh đang kìm nén điều gì đó, chỉ nghiến răng mà không đáp lại.
“Cậu gọi tớ là Tinh Tinh đi.”
“Không gọi.”
“Phải gọi.”
“Không.”
Tưởng Tinh cảm thấy hôm nay anh khó hiểu đến kỳ quái, so với thường ngày thì như hai người hoàn toàn khác nhau. Không đúng, tối nay có ba người là anh. Bình thường, xấu xa và bất bình. Cô nghĩ đến điều gì đó, vành tai như bốc cháy, thì thầm hỏi: “Nếu như năm mười sáu tuổi chúng ta đã hẹn hò, thì cậu có…”
“Không được.” Anh đột ngột ngắt lời, cứng ngắc nói: “Mười sáu tuổi cậu còn chưa thành niên, nghĩ vớ nghĩ vẩn cái gì thế hả?”
Tưởng Tinh sửng sốt: “Tớ còn chưa nói xong mà cậu đã nói là không được rồi.”
Sắc mặt Trương Tuyết Tề chợt tái, tuy không muốn nhưng vẫn phải kiềm chế, cuối cùng anh phát tiết bằng một nụ hôn sâu, cọ sát đến khi đôi môi cô tê dại.
“Nếu chúng ta yêu nhau từ năm mười sáu tuổi, thì cậu có nghĩ đến chuyện sau này sẽ kết hôn không?” Cô khẽ thở hổn hển, cái mà cô muốn hỏi là điều này.
“Có.” Anh đáp mà chẳng cần do dự.
Cô lại hỏi: “Bắt đầu nghĩ đến việc muốn kết hôn với tớ từ khi nào?”
Anh nói: “Từ ngày đầu tiên chúng ta hẹn hò.”
Tưởng Tinh còn tưởng rằng anh sẽ nói là “từ rất lâu rồi”, không ngờ anh lại trả lời như vậy, bèn rầu rĩ nhìn anh.
Trương Tuyết Tề đón nhận ánh mắt ấy, khẽ cười nói: “Chỉ cần chúng ta ở bên nhau thì tớ sẽ không để cậu đi, nếu mọi thứ không có bắt đầu thì tớ chẳng dám có ảo tưởng như vậy với cậu.”
Anh nói là “ảo tưởng”.
Trong nháy mắt, anh đã hoàn toàn hạ thấp tư thế, lặng lẽ ở bên cạnh bảo vệ cô với tư cách là một người đang nhìn lên.
Tưởng Tinh đưa tay ôm lấy cổ anh: “Cậu hoàn toàn bỏ phí ưu thế của mình rồi, đáng lẽ phải dùng vũ lực và quyền lực để giành lấy mới đúng, chặn tớ ở góc tường, ép tớ phải hẹn hò với cậu. Con gái sẽ chẳng thể cưỡng lại một chàng trai vừa cao vừa đẹp trai, lại học giỏi, chu đáo và hết lòng yêu thương mình.”
Trương Tuyết Tề bật cười: “Nói như vậy, có nghĩa là do tớ không lĩnh hội được bí quyết theo đuổi cậu nên đã bỏ lỡ mất mười năm phải không?”
“Nhanh lên! Chúng ta thử xem sao!” Gương mặt cô tràn đầy mong đợi.
“Thử cái gì?”
“Chiếm lấy bằng quyền lực và vũ lực.”
Anh ho khan vài tiếng, nửa là bất lực, nửa là cưng chiều, nhìn cô, mím môi ừm một tiếng: “Tớ phải làm thế nào?”
Cô tỏ ra vô cùng thành thạo: “Cậu cứ hiện nguyên hình, yêu tớ, phải có bằng được tớ, mặc cho tớ cự tuyệt thế nào đi nữa thì cậu vẫn từng bước tiếp cận, cứ làm vậy là được rồi.”
Trương Tuyết Tề kiềm chế nhìn cô, đáy mắt dần dâng lên nhiệt độ như muốn thiêu đốt cô. Cô gái mặc váy thuỷ thủ ngồi trên máy giặt đang cọ cọ vào người anh và chưa hề ý thức được cơn bão sắp ập đến.
Tưởng Tinh trượt xuống khỏi máy giặt, dựa lưng vào góc tường, ra hiệu cho anh bắt đầu trước.
……
Trương Tuyết Tề nhìn xuống cô, từng câu từng chữ nói: “Bây giờ tớ sẽ trả lời câu hỏi hôm đó của cậu.”
Hai giây, năm giây im lặng.
Anh nói: “Được, chúng ta hẹn hò đi.”
Tưởng Tinh hé môi, nhất thời không biết đang ở trong hay ngoài vở kịch: “Tớ, thực ra người mà tớ thích là…”
“Là tớ. Người mà cậu thích là tớ, chỉ có thể là tớ.” Trương Tuyết Tề khẽ cười: “Cậu không thể thích người khác, cũng không được phép thích người khác.”
Cô cẩn thận nói: “Chúng ta chỉ là bạn thân… Không thể hẹn hò.”
Tiếng nước rỉ ra từ ống nước, một giọt, hai giọt, từ từ nhỏ xuống. Từ trong im lặng, có thể nghe thấy những gợn sóng lăn tăn.
Trương Tuyết Tề cúi đầu, nhìn vẻ mặt e ngại của cô. Dường như cảnh tượng này đã diễn ra vô số lần trong đầu anh, anh đã tưởng tượng ra hàng ngàn câu trả lời, nhưng chưa bao giờ đủ dũng khí để chính thức nghe nó một lần.
“Vậy thì kết hôn đi.”
Anh dứt lời liền trao cô một nụ hôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook